Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 028

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 028: Vũ công hảo dã phạ ngoạn mệnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

"Lính đánh thuê..." Vương Siêu cực lực nhớ lại trong "Quốc thuật thật lục" của Đường Tử Trần có nhắc tới thủ đoạn huấn luyện lính đánh thuê giết người, nhưng bởi vì trong đó nhắc tới quá ít, cho nên thủy chung cũng không nghĩ ra có liên hệ gì cụ thể.

Đường Tử Trần chính là trong đả pháp có nhắc tới: Lính đánh thuê thủ đoạn vận dụng kỹ kích, đa phần là không để ý đến an nguy bản thân, giết địch là trên hết, thường thường cùng với mục tiêu đồng quy vu tận cũng không tiếc, hoàn thành nhiệm vụ chính là thiên chức của những người này.

Đả pháp đồng quy vu tận, là khủng bố nhất, cho dù là cao thủ quyền cước thân thủ so với bọn họ cao hơn rất nhiều, gặp phải lối đánh liều mạng, cũng khó có thể giành được phần thắng, thường thường bị đối phương giết chết.

Ví dụ như Vương Siêu khi chiến thắng Triệu Tinh Long kia, cánh tay cắm vào giữa hai chân đối phương, hai eo dùng lực vai hất hạ bộ của đối phương, cuối cùng do Triệu Tinh Long bảo hộ hạ bộ của mình, mất đi cân bằng, mới dùng Hồi thân chưởng đánh hắn ngã ra sàn đấu.

Nhưng nếu đụng tới người liều mạng, hoàn toàn không để ý tới hạ bộ của mình, vào thời điểm đó hai tay đánh thẳng vào đầu của Vương Siêu, như vậy sẽ là lưỡng bại câu thương.

Mọi người đều tự có ý thức bảo hộ bản thân ở bên trong, khi bị tập kích ý niệm trong đầu là bảo hộ bản thân không bị xâm hại, nhưng chiến sĩ lính đánh thuê trong khi huấn luyện đã đem phần bản tính này bỏ đi, khi động thủ, tự nhiên là đáng sợ phi thường.

Chẳng qua trong Quốc thuật thực lục của Đường Tử Trần có nhắc tới đặc tính này của chiến sĩ lính đánh thuê, làm cho Vương Siêu phi thường chờ mong, muốn cùng với nhân vật lợi hại như vậy đánh một trận, cũng không nghĩ đến, Trương Đồng lại tạo ra cơ hội này.

"Khó trách! Vừa mới thấy ánh mắt của ba vệ sĩ kia, lãnh khốc không có tính người, thì ra là chiến sĩ lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện đặc thù, đầu tiên độc ác đối với bản thân, mới có thể độc ác đánh người khác." Vương Siêu cũng hiểu được đạo lý võ công cũng sợ người liều mạng, "Chẳng qua, Trương Đồng này rốt cuộc là ai, có thể có chiến sĩ lính đánh thuê làm vệ sĩ?"

Tuy biết Trương Đồng là nữ cường nhân trong thương trường rất giàu, nhưng lại có tehẻ có vệ sĩ mạnh như vậy cũng là ngoài dự kiến của Vương Siêu.

Trên đường đi, tòa nhà thương mại này toàn bộ đều là buôn bán vật phẩm cho giới nữ, đồ trang điểm, quần áo, túi da, trang sức, còn có mát xa, làm đẹp, giải trí vân vân rất nhiều thứ, mỗi một tầng đều có một hạng mục riêng, bên trong trang trí huy hoàng, hiện đại mà lại tỏa ra kiểu cách tao nhã. Ngay cả Vương Siêu không hiểu nhân tình cho lắm cũng nhìn ra đây là nơi phục vụ cho giới nữ không tầm thường.

"Trương Đồng buôn bán đặc biệt lớn, đây có thể chính là một phân bộ. Xem ra Tào Nghị nói ta có cơ hội tiếp xúc với các nhân vật của xã hội thượng lưu, quả nhiên là sự thật".

Thang máyu đi tới tầng trên cùng thì dừng lại, ở đây lại hết sức thanh tịnh, vào văn phòng của Trương Đồng, quả nhiên hết sức hoành tráng và hào hoa.

Vách tường thủy tinh cực lớn làm cho người bên trong văn phòng có thể thấy toàn cảnh của tỉnh S, tầm nhìn vô cùng rộng lớn, làm cho người ta lúc nào cũng có thể nhìn ra xa xăm, có cảm giác tâm thần thoải mái vô cùng.

Một cái bàn làm việc bằng gỗ hồng mộc theo lối cổ xưa, cùng với cái ghế làm bằng gỗ hoàng hoa lê theo kiểu đời Minh Thanh, cùng với một nghiên bút lớn cổ kình bằng ngọc thạc màu xanh biếc, vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ, so với Đài quyền đạo quán trang trí có vẻ tao nhã hơn không biết mấy bậc.

Làm cho Vương Siêu kinh ngạc nhất chính là, bên trái trên một cái giá bằng gỗ hồng mộc, có đặt một thanh kiếm dài cỡ hai thước bao màu xanh biếc, chuôi bằng gỗ có màu tím.

"Ta trước giờ cũng không yêu thích cái gì khác, từ nhỏ cũng chỉ thích võ thuật, chẳng qua học chính là múa kiếm. Chỉ tiếc sau lại bỏ bê cũng không múa được mấy đường" Trương Đồng nhìn thấy Vương Siêu đối với thanh kiếm đặt ở nơi đây cảm thấy hứng thú, không khỏi cười cười, "Tuy ta đã nhiều năm không múa kiếm, nhưng mười ba thức kiếm thuật, rút, đeo, mẫu, chém, đâm, điểm, phạt, xoay, quét, đè, bổ nhiều ít cũng hiểu được một chút. Ta nghe nói trong thương thuật cũng có mười ba thương, cũng liên thông với kiếm lý. Ngươi luyện quyền, tự nhiên hiểu thương. Được rồi, không nói mấy cái này nữa, hôm nay ta cũng thấy có hứng thú, ngươi yêu cầu thực chiến, thì cứ ở đây cùng các vệ sĩ của ta đánh một trận, trợ hứng cho ta. Đợi ta thay y phục múa kiếm cho ngươi xem".

Dứt lời, Trương Đồng đi đến phía sau bàn làm việc, lấy một cây bút lông, chấm mực, viết lên giấy một câu thơ: "Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu" (Một kiếm sáng lạnh mười bốn châu).

Chữ của Trương Đồng tỷ thanh tú, kiểu sấu kim thể (kiểu viết với nét bút mảnh), rất dể xem, nhưng trong mắt Vương Siêu, so với bài Lan đình tự của Đường Tử Trần viết ở phía sau cuốn Quốc thuật thật lục thì còn kém rất nhiều. Không có loại lực thấu cả trang giấy cùng khí tức phiêu dật sắc bén mênh mông.

"Người nữ này thật sự cũng là người tao nhã, rất có tu dưỡng, không giống như người giàu mới nổi, không biết rốt cuộc là thân phận gì" Vương Siêu thấy hành vi của nàng, cũng nổi lên sự hiếu kỳ.

"Ngươi chuẩn bị tốt chưa" Trương Đồng thổi thổi cho khô mực trên giấy, ánh mắt nhất thời nhìn vào hai vệ sĩ đang đứng hai bên trái phải của bàn làm việc.

Cùng lúc đó, tên vệ sĩ đi cất xe cho Trương Đồng cũng từ cửa đi vào, thấy ánh mắt của Trương Đồng, lập tức dừng bước, đóng cửa văn phòng lại. Dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình nhìn Vương Siêu.

Vương Siêu bị tên vệ sĩ này quan sát, cả người bất giác nổi da gà, lông dựng lên, cảm giác như là con mồi bị một con báo hung mãnh quan sát.

"Ừm, chuẩn bị tốt rồi!" Vương Siêu nhìn Trương Đồng, sau đó lại đem toàn bộ sự chú ý tập trung lên người tên vệ sĩ kia.

"Cẩn thận một chút" Trương Đồng dặn dò một câu, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Nhất thời, tên vệ sĩ kia đột nhiên cử động, thân thể nhanh nhẹn như một con báo vọt lên.

Vương Siêu sớm đã ngưng thần chú ý, thấy [tình huống này, một bước chuyển ra ngoài, thuận thế một chưởng đâm vào sườn. Đây là thủ đao của Bát quái chưởng đã sử dụng nhiều lần.

Không ngờ, tên vệ sĩ này giống như người máy, không để ý tới, giống như bị đâm không phải là mình, vừa chuyển thân, cũng không né tránh, thân thể nghênh thẳng tới, một quyền mang theo tiếng gió, chuẩn xác đấm thẳng vào yết hầu của Vương Siêu.

Tên vệ sĩ động thủ sắc bén, tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng lớn, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, thực sự là một cỗ máy giết người đã được huấn luyện.

Vương Siêu lập tức biết, cho dù mình có đâm trúng eo của đối phương, khẳng định cũng bị đối phương đấm nát yết hầu, trong lòng rùng mình, thu tay lại, lui ra sau một bước, phản chưởng thành trảo, chuẩn xác thủ ngang yết hầu, đón lấy nắm tay của tên vệ sĩ, xiết mạnh một cái.

Một thức ưng trảo tróc quyền này, chính là biến hóa từ Hình ý thập nhị hình, Vương Siêu gần đây kình lực thông thấu, sử dụng phi thường thuận tay, bắt ngay được quyền của tên vệ sĩ đánh tới, năm ngón tay thuận thế xiết lại, trên nắm tay của đối phương lập tức xuất hiện năm vệt đỏ.

Nếu Vương Siêu có thể luyện đến bước ám kình, một trảo này xiết lại xuất ra tam trọng biến kình, nắm tay của đối phương chỉ sợ ngay cả gân cốt cũng bị moi ra, chẳng qua kình lực nơi tay của Vương Siêu hiện cũng rất lớn, người thường bị một chộp này, chỉ sợ nắm tay lập tức bị phế đi, ngay cả nắm tay của tên bảo tiêu rất cứng, chịu qua huấn luyện gian khổ, cũng xuất hiện vết đỏ tụ máu.

Nhưng trong khi Vương Siêu đang chộp lấy, tên vệ sĩ tuy bị thương, nhưng vẫn không để ý, tung mạnh chân, nhằm thẳng hạ bộ của Vương Siêu mà đá tới, trong khi Vương Siêu phải né tránh, tên vệ sĩ lại áp sát, hai mắt lãnh khốc, động tác liền lạc mạnh mẽ, hai tay vung chéo, một tay ôm ngực, một tay bẻ cổ Vương Siêu.

Một loạt các động tác công kích này, cả người trống trải, sơ hở rất nhiều, Vương Siêu tính kế, tùy tiện tung một quyền một chỏ là có thể đánh trúng, nhưng mình cũng khó tránh được đòn sát thủ của đối phương.

Vương Siêu vội vàng lui về phía sau, bộ pháp luân chuyển, nhưng tên vệ sĩ này giống như có tinh lực vô cùng, vô luận là Vương Siêu luân chuyển đến chỗ nào, hắn đều có thể bám theo, dũng mãnh xông tới, dùng đả pháp lưỡng bại câu thương mà liều mạng.

Nếu là người thường, thực lực chênh lệch quá lớn, Vương Siêu thật ra cũng không sợ, tùy tiện một quyền là có thể khiến cho người ta mất đi sức chiến đấu, nhưng đối với tên vệ sĩ này thì khác, tố chất thân thể phi thường tốt, năng lực chịu đòn rất mạnh.

Hơn nữa Đường Tử Trần có nói qua, bọn họ huấn luyện được hệ thần kinh cứng cỏi phi thường, có thể chịu được sự đau đớn mà người thường đã phải ngất xỉu, đánh lên người bọn họ cũng như là muỗi đốt, cho dù có chém đứt tay bọn họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, đợi khi địch nhân lơi lỏng mà áp sát đoạt lấy tính mạng.

Chính bởi vì có sự chuẩn bị trước, cho nên Vương Siêu không tùy tiện đối đầu, dùng bộ pháp liên tục né tránh, tìm kiếm sơ hở.

Đánh một hồi, Vương Siêu thấy vất vả vô cùng, so với cùng Triệu Tinh Long luận võ còn khó khăn hơn nhiều, tuy tên vệ sĩ này không có cùi chỏ thép mạnh như Triệu Tinh Long, cũng không có luyện thành nội kình, nhưng Triệu Tinh Long vào lúc nguy hiểm còn có thể phòng ngự, còn tên vệ sĩ này hoàn toàn xem như tính mạng cùng thân thể không phải của mình.

Quẩn quanh một hồi, Vương Siêu cánh tay lại va chạm với tên vệ sĩ, lần này hắn cũng không thi triển thủ đoạn công kích gì, khi vừa chạm tay, như tia chớp nhận lấy trọng tâm cùng cử động của đối phương, đột nhiên phát kình dẫn dắt, mãnh liệt vung ra.

Thân thể của tên vệ sĩ này lập tức bị hất ra vài bước, ngã ra mặt đất.

Vương Siêu vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ tên này vừa té ngã, lập tức bật dậy, thân hình cũng không ngừng lại, tiếp tục xông tới.

"Tên này thật khá!" Vương Siêu thấy đối phương khó chơi như vậy, trong lòng tán thưởng, lại nghênh tiếp, giao thủ hai hiệp, lại làm cho đối phương ngã lăn ra đất.

Liên tiếp ngã ba bốn lần, lần nào tên vệ sĩ cũng đều lập tức bật dậy, Vương Siêu trong lòng càng tỏ ra kinh ngạc: "Người nầy đúc bằng thép chắc?"

Vào lúc này, Trương Đồng lại ho khan một tiếng, một tên vệ sĩ ở bên cạnh bàn như tia chớp vọt tới, cả hai người cùng vây công.

Nhất thời, Vương Siêu bị áp lực gia tăng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-458)


<