Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 196

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 196: Tam cá nữ nhân đích kiến diện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Ngay sau khi Vương Siêu sử dụng một thức Bát Quái Chưởng kết hợp với Quy Xà Kết Đan xuất ra một chiêu "Thiên Cân Thôi Áp" đánh bay con báo Bạch Tuyền Di, tất cả các quyền sư Nam Dương có mặt tại đó đều đứng lên, bắn ánh mắt về phía hắn.

Nhưng Vương Siêu tựa hồ không có để ý đến ánh mắt của những người đó, mà chỉ nhìn vào Hoắc Linh Nhi và phát hiện Linh Nhi đang nhìn vào ngón trỏ tay phải của hắn.

Trên ngón trỏ tay phải của Vương Siêu có quấn một sợi tơ màu vàng.

Đó là lúc tại Sơn Đông, Đường Tử Trần nhờ Trần Ngả Dương giao cho hắn một cây kim châm, do đó hắn vẫn giữ vật bên người và quấn tại ngón trỏ.

Hoắc Linh Nhi đi theo hắn đã lâu nên đối với thói quen này của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay. Nếu như nói lúc trước Hoắc Linh Nhi chỉ dùng để trực giác để phán đoán thân phận của Vương Siêu thì bây giờ phát hiện ra chỗ hở này liền có thể xác định chắc chắn là hắn.

Bất quá Hoắc Linh Nhi ở trước mặt mọi người cũng không có nói ra, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay có quấn tơ vàng của Vương Siêu, tiếp đó lại nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, như nói: "Sư phụ, con tìm ra người rồi. Người chạy không thoát đâu."

Cũng trong lúc này, Vương Siêu lại cảm giác được có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn hắn, liếc mắt một chút hắn liền phát hiện ra ngừơi đó là Chu Giai.

Ánh mắt của Chu Giai làm cho Vương Siêu có cảm giác rất kỳ lạ.

"Chu Giai rời nước công tác thường xuyên nên ta cùng cô ấy trong một hai năm nay cũng không có gặp mặt, Hoắc Linh Nhi nhận ra ta thì không cần phải nói, chẳng lẽ cô nàng cũng có thể nhận ra ta sao? Trực giác của phụ nữ thật sự linh mẫn vậy sao?"

Tâm lý của Vương Siêu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Võ Đang quyền! Là cao thủ thuộc phái nào của Võ Đang vậy? Cửu Cung phái, hay là Chân Võ phái? Hoặc là Kim Thiềm phái?"

Bạch Tuyền Di vẫn chưa chết, một chưởng kia của Vương Siêu chính là dùng thác lực và chấn lực, không có sử dụng thấu kình.

Do Bạch Tuyền Di có võ công rất cao thâm, lại là cao thủ hiếm có trong giới quyền thuật ngừơi Hoa tại Nam Dương, cho nên Vương Siêu cũng không muốn hạ độc thủ.

Tuy nhiên, con báo Bạch Tuyền Di này có gân cốt cường hãn, lực lớn vô cùng, lúc bay đập vào tường rớt xuống, hắn liền lập tức xoay người, rồi đứng tấn lấy lại thăng bằng.

Kỳ thật khi hắn vừa mới cùng Vương Siêu giao thủ, hai chiêu thức công kích liên tục bị Vương Siêu đón đỡ và hóa giải thì hắn đã nhìn ra được người này là cao thủ Thái Cực quyền, am hiểu lấy nhu thắng cương, hùng tâm của hắn lập tức run rẩy và bùng lên. Do đó hắn xuất ra "Nhật Tự Trùng Quyền Loa Toàn", quyền hình xoắc ốc đánh ra để xem rốt cuộc Thái Cực quyền kình có thể hóa giải chiêu thức mạnh mẽ này của hắn hay không.

Nhưng hắn thật không ngờ, Vương Siêu lại xuất chiêu tiếp đón hắn.

Khi quyền chưởng chạm nhau, Bạch Tuyền Di cảm giác được khí lực của đối phương giống như xe Mercedes Benz đang chạy tốc độ cao đụng vào hắn, sau đó Nhật Tự Trùng Quyền hung mãnh bị hóa giải.

Và hắn hiểu ra, võ công của Vương Siêu đã đạt tới cảnh giới chí thần chí hóa.

Lúc tuổi trẻ, Bạch Tuyền Di đã từng cùng quyền sư cao thủ của hội Võ Đang quyền giao thủ, vì vậy hắn trong lúc chật vật vẫn nhìn ra được quyền thế của Vương Siêu chính là quyền của Võ Đang.

Tuy nhiên, Võ Đang quyền hiện đang có hơn bốn mươi lăm phái khác biệt, mấy trăm loại quyền thế công phu cho nên hắn cũng không rõ Vương Siêu thuộc phái nào. Bất quá hắn nhưng có thể khẳng định với võ công của Vương Siêu hiện tại thì tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.

Bạch Tuyền Di muốn hỏi cho ra lẽ để có thua cũng phục.

"Ta là bạn của sư phụ Linh Nhi. Ngươi đả thương cô ta, ta đương nhiên phải lộ diện, võ công của Lao Sơn nội gia quán trưởng Vương Siêu so với ta cũng ngang nhau, ngươi thấy sao? Nếu như nghĩ chuyện này là ngoài ý muốn, chúng ta đụng tay một chút đi".

Vương Siêu bước tới trứơc mặt Bạch Tuyền Di, thả lỏng ánh mắt, nói nhỏ với Bạch Tuyền Di, tiếp đó đưa ngón tay ra hướng tới tay của Bạch Tuyền Di, song khi cách da tay còn khỏang một tấc thì đột nhiên dừng lại.

Mắt Bạch Tuyền Di nhíu lại, cánh tay run lên nhè nhẹ, hắn cảm giác được huyệt Khúc Trì trên cánh tay hình như bị cái gì đó châm vào, trong nháy mắt ngừơi hắn chết lặng.

Sắc mặt hắn trong chớp mắt biến đổi:"Tiên Thiên Cương Khí!"

"Chỉ là chút tiểu xảo mà thôi..." Vương Siêu mặt ngoài cười nhưng trong lòng không khỏi giật mình.

"Thật quá tốt, thật quá tốt, ta hôm nay rốt cuộc cũng đã gặp được" Bạch Tuyền Di là một người thức thời và am hiểu võ công, tự nhiên biết rõ ý của Vương Siêu: "Công phu của Lao Sơn nội gia quán trưởng ngang với ngươi, vậy thật không hổ danh Đông Á đệ nhất đại tông sư, ta thua tâm phục khẩu phục. Sau này gặp lại, hy vọng sẽ hoàn lại cả vốn lẫn lời".

Này hai người nói chuyện vừa nhỏ lại vừa nhanh, những người bên ngoài chỉ thấy đựơc Vương Siêu cùng Bạch Tuyền Di áp tay vào nhau, rồi tiếp đó nghe được lời nói " Bội phục, bội phục." của Bạch Tuyền Di, tiếp đó hắn bỏ đi.

Bạch Tuyền Di vừa đi, không khí nhất thời yên tĩnh trở lại, các quyền sư tại đây nhìn nhau rồi tựa hồ suy nghĩ gì đó, cũng không có lên tiếng và cũng không có ai bước ra tìm Vương Siêu so đo.

"Bạch Báo Tử" là nhân vật số một số hai của giới quyền thuật Nam Dương, còn bị Vương Siêu dùng một chưởng đánh bay, các quyền sư này mặc dù cũng có người có công phu tương đương với Bạch Tuyền Di, thậm chí cao hơn một chút, nhưng muốn dễ dàng đánh bại này con báo kia như vậy thì không có một ai.

Mỗi người trong bọn họ ai cũng đều có ánh mắt lão luyện và giảo hoạt như hồ ly, tự nhiên suy nghĩ được, muốn cùng Vương Siêu giao thủ, thật là không đáng.

Vì phần thắng không lớn, do đó ai cũng không lên tiếng và đứng yên tại chỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trải qua một trường phong ba, dường như giới quyền sư tại đây có chút xấu hổ.

Vương Siêu không hề để ý tới điều đó, trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Linh Nhi nói: "Cánh tay bị thương rồi, đi băng bó đi" Tiếp đó hắn gọi một người phục vụ: "Hãy chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh và mang dụng cụ cầm máu đến luôn".

"Tôi có mang theo băng gạc cầm máu đây, còn có thuốc giảm nhiệt trừ độc nữa, thuốc rất tốt đấy" Tạ Lỵ đứng ở một bên lên tiếng. Nàng là một chiến sĩ sống dưới mưa bom bão đạn, hiển nhiên là lúc nào cũng phải có đồ cấp cứu trên người.

Hoắc Linh Nhi nghe thấy những lời đó, hung hăng liếc mắt nhìn Tạ Lỵ, nàng không rõ tại sao bên người Vương Siêu lại có thêm một người phụ nữ.

Tuy nhiên nàng cũng nghe lời Vương Siêu, đi vào phòng nghỉ ngơi và băng bó vết thương.

Vương Siêu vừa rời khỏi đó, buổi tiệc lại náo nhiệt hẳn lên, dường như nơi đây chưa từng phát sinh chuyện gì. Duy chỉ có rất nhiều ngừơi thanh niên trẻ vừa đẹp trai giàu có là tiếc hận: tại sao mình không học võ công cho giỏi, nói cách khác, là có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Còn các quyền sư tại Nam Dương thì mang tâm tư nặng trĩu, bọn họ đang đoán thân phận của Vương Siêu đồng thời nghiền ngẫm võ công của hắn.

Còn các phóng viên thì đựơc mở rộng tầm mắt, thật không ngờ tại buổi phỏng vấn này lại có thể thấy đựơc cao thủ võ thuật luận bàn động thủ, cái này so với những hình ảnh chiếu trong TV chân thật hơn nhiều, do đó hưng phấn không thôi.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, Chu Giai đem nhiệm vụ của nàng chuyển qua cho trợ lý rồi lặng lẽ bước lên lầu.

"Sư phụ, người thật sự là đến Indonesia này!"

Vừa vào đến phòng, thấy bốn phía không ngừơi lạ, Hoắc Linh Nhi lập tức gọi ngay thân phận Vương Siêu. Lúc đó, Đàm Văn Đông cũng ở phía sau Hoắc Linh Nhi.

"Ngồi đi. Ta băng bó vết thương cho".

Vương Siêu lẳng lặng ngồi xuống, hai tròng mắt xuyên thấu qua bức tường thủy tinh thật lớn, có thể nhìn thấy phía sau lầu, là một sân golf thật lớn. Cây cỏ, rừng cây, cồn cát, hồ nước đều được nhân công chế tạo.

Trong trang viên này bằng ba sân bóng lớn, cũng không phải thổi phồng, đơn độc riêng cái sân golf phía sau, cũng đã chiếm một diện tích rất lớn.

Vương Siêu thấy như vậy, cũng hiểu được các hoa thương ở Nam Dương thật sự rất xa xỉ. Nhất là hắn ở tại quốc nội đã lâu, thấy được sân golf kiến tạo trong nhà như vậy cảm giác cũng rung động.

"Thì ra, anh chính là Lao Sơn nội gia quán trưởng, Đông Á đệ nhất quyền sư. Khó trách, võ công của anh lại cao cường đến thế!" Tạ Lỵ khi nghe thấy Hoắc Linh Nhi gọi sư phụ thì tay cũng run lên, rốt cục cũng hiểu ra, sắc mặt không còn chút máu.

Hoắc Linh Nhi ngồi xuống, vươn cánh tay ra cho Vương Siêu băng bó, nói: "Sư phụ, con biết được nguyên nhân tại sao ngày đó người đột nhiên bỏ đi rồi, nếu ở tại quốc nội không đựơc thì sư phụ có thể đến Hồng Kông mà, đồ đệ sẽ giúp người mở một võ quán lớn hơn nữa, bất luận là ở đâu cũng đựơc, Mỹ nè, Châu Âu nè, dù sao với quyền pháp của sư phụ thì không thành vấn đề".

"Chuyện không phải đơn giản như cô nghĩ đâu", đột nhiên cửa mở ra, và giọng một người con gái truyền đến.

Giọng nói này đúng là của Chu Giai, nàng đã âm thầm đến trước cửa, mặc dù Vương Siêu đã sớm nghe đựơc tiếng bước chân của nàng nhưng cũng không có ngăn cản và cũng không có ngắt lời Hoắc Linh Nhi.

"Vương Siêu, tôi ở Lào nghe được tin của anh" Chu Giai vừa tiến vào đã nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Siêu, "Anh chỉ vì một người phụ nữ đã phản bội Ngô Văn Huy, bọn họ bây giờ đang gán cho anh tội phản quốc, nghe nói còn bí mật phái người đến bắt anh về, có phải vậy hay không? Tháng trước, ở Mỹ tôi cũng nghe đựơc tin này, cả tuần ăn ngủ không ngon, cũng may bây giờ thấy anh không có gì, tôi rất an tâm".

"Xem ra thuật hóa trang dùng không được rồi, Chu Giai, ngay cả cô cũng nhận ra tôi" Vương Siêu cười cười.

"Anh đó, trên người anh có một luồng ý vị, tôi đã ghi tạc trong lòng, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được" Chu Giai lấy tay vuốt tóc một chút rồi thở dài, ánh mắt có chút thất thần.

Khí chất của nàng bây giờ so với trước kia, trưởng thành rất nhiều.

Hoắc Linh Nhi vừa nghe đựơc những lời đó, lập tức giống như một con thỏ đang sợ hãi nắm chặt lấy tay của Vương Siêu. Hai tròng mắt nhìn vài Chu Giai cảnh giác.

Bởi vì Linh Nhi đã theo Vương Siêu học nghệ được một năm, còn Chu Giai thì xuất ngoại làm công tác, nên căn bản Linh Nhi không biết Chu Giai cùng với sư phụ quen biết thời còn đi học. Hiện tại nghe được những lời nói như thế của Chu Giai liền nghĩ rằng hai người có quan hệ mập mờ nên mới có tâm cảnh giác.

"Tiểu đệ! Bạn của đệ tới chơi à?"

Ngay lúc đó, cửa lại mở ra, một người phụ nữ bước vào, mỉm cười nhìn Vương Siêu, tiếp đó lại nhìn thoáng qua Hoắc Linh Nhi cùng Chu Giai. Đúng là Đường Tử Trần.

*****

Đường Tử Trần vừa bước vào, Hoắc Linh Nhi liền đứng lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần bí đã làm cho sư phụ mình ngay cả lệnh của quốc gia cũng dám chống, tình nguyện vứt bỏ luôn cả sản nghiệp, ngay cả quốc gia cũng cam nguyện không trở về.

Đối với người tên Đường Tử Trần này, Hoắc Linh Nhi có thể nói hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng từ ngày Vương Siêu rời khỏi Hàn Quốc, nàng mới cuống cuồng lên đi hỏi chuyện Liêu Tuấn Hoa thì rốt cục mới biết được một tin tức đáng sợ, thì ra là một thân võ công kinh thiên động địa, xuất thần nhập hóa của Vương Siêu là do người phụ nữ này chỉ dạy.

Trong tâm của Hoắc Linh Nhi, quyền pháp của Vương Siêu là thiên hạ đệ nhất, bởi vì nàng chưa từng chứng kiến qua Vương Siêu bị bại, bất luận là gặp cao thủ nào đi nữa.

Trong lòng của cô gái nhà giàu xinh đẹp này thì vị sư phụ trẻ tuổi của nàng giống như thần tiên, không gì có thể làm khó được. Suốt một năm nàng đi theo Vương Siêu học tập quyền pháp, trong lòng đã có một loại cảm tình rất đặc biệt, trong đó sùng bái có, kính ngưỡng có, ái mộ cũng có, dù sao đi nữa cũng không muốn rời khỏi sư phụ và nghĩ muốn vĩnh viễn cùng sư phụ ở cùng một chỗ.

Nhưng là, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ như vậy, ngang nhiên đoạt đi Vương Siêu từ bên người nàng. Hơn nữa người phụ nữ này lại không phải là một phụ nữ bình thường, quá mạnh mẽ.

"Quyền pháp của sư phụ vô địch, danh khí cũng lớn, đi đến nơi nào cũng đều nghe nhắc đến tên của sư phụ. Sư phụ tu dưỡng cũng tốt, tính cách cũng tốt, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, người như vậy có đốt đèn lồng tìm cả đời cũng không được, quả thực cùng bọn công tử nhà giàu ăn chơi trác táng cách nhau một trời một vực. Được cùng sư phụ sống chung cả đời khẳng định là rất hạnh phúc. Sư phụ là của ta! Một người sư phụ tốt như vậy, bất cứ ai cũng không thể cướp đi! Bất cứ ai cũng không được!"

"Nhưng hiện tại, người phụ nữ này lại chính thức cướp đi sư phụ của ta, hơn nữa là cướp hoàn toàn, chẳng những cả thân thể, thậm chí ngay cả trái tim cũng cướp đi. Hừ! Ta hận, hận, rất hận..."

Hoắc Linh Nhi đứng lên, hàm răng nghiến nghe kèn kẹt, nắm tay siết lại phát ra tiếng động không dứt. Cánh tay của nàng vừa mới được băng lại, bởi vì phát kình nên máu tươi lại chảy ra.

Khi Hoắc Linh Nhi đứng lên, nắm chặt nắm tay, nghiến răng ken két, biểu hiện địch ý, bất luận là Chu Giai hay là Vương Siêu, còn có Đường Tử Trần vừa bước vào, thậm chí ngay cả một người ngoại lai như Tạ Lỵ cũng cảm giác sát ý rất rõ ràng.

"Trần tỷ, đây là đồ đệ của đệ, Hoắc Linh Nhi. Còn đây là bạn của đệ, Chu Giai".

Vương Siêu thấy Hoắc Linh Nhi biểu hiện như vậy liền cảm thấy có chút xấu hổ nên vội vàng giảng hòa. Hắn cũng không phải là một người ngu ngốc nhưng hiện tại đây là lần đầu tiên hắn lâm vào hoàn cảnh bây giờ, thật sự không biết phải làm sao.

"Ừm" Đường Tử Trần liếc nhìn Hoắc Linh Nhi giống như một con gà con, gật đầu không thèm để ý, nói, "Võ công tu luyện cũng được. Bạch Tuyền Di Bạch Báo Tử là quyền sư số một số hai tại Indonesia này, cô có thể cùng hắn giao thủ, dũng khí có được sẽ rất tốt với việc nâng cao quyền pháp sau này".

"Hừ!" Hoắc Linh Nhi cởi giày cao gót ra vụt lên ghế salon, phát ra một tiếng "bịch" lớn, nói: "Cô chính là Đường Tử Trần? Ta tìm cô lâu rồi. Chuyện khác không nói, ta đây hiện muốn cùng bàn một điều kiện. Cô có dám không?

"Linh Nhi, con nói gì vậy?" Vương Siêu nhướng mày.

"Mặc kệ con!" Hoắc Linh Nhi xoay mạnh đầu, giọng điệu có hòa hoãn một chút, nhưng cái miệng nhỏ cong lên, mũi thở hổn hển nói, "Sư phụ, con thích người, con yêu người. Con không muốn người khác cướp đi sư phụ!"

Tiếng "Ấm ầm" như sét đánh vang lên trong đầu Vương Siêu!

Mặc dù hắn với thân phận là sư phụ của cô gái này, nhưng Hoắc Linh Nhi đột nhiên lại nói như vậy trước mặt nhiều người như thế, làm cho đầu óc của hắn loạn hết cả lên.

Mấy câu nói liên tiếp của Hoắc Linh Nhi phát ra, ngay cả hắn dù có quyền pháp cái thế, tay chân cũng có chút luống cuống, hoàn toàn không có một chút uy nghiêm gì của sư phụ cả.

"Sư phụ, người biết ngày đó người đột nhiên bỏ đi, lòng con thương tâm bao nhiêu không? Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người và cũng tìm thấy luôn người phụ nữ cướp đi sư phụ, con còn chưa nói rõ ràng, sao người lại..."

Ánh mắt Vương Siêu chuyển sang màu trắng, môi mấp máy muốn nói nhưng thật sự không biết nói cái gì cho tốt nữa.

"Ồ, cô muốn cùng ta nói chuyện gì" Đường Tử Trần ngồi xuống, ngửa đầu tựa vào salon, hỏi Hoắc Linh Nhi.

"Sư phụ là của ta, cô lại mang đi, ta muốn cô trả lại sư phụ cho ta. Cần điều kiện gì cô cứ nói ra, miễn trả sư phụ lại cho ta là được" Hoắc Linh Nhi nói chuyện không hề cố kỵ, dám yêu dám hận, muốn theo đuổi cái gì thì trời có sập vẫn không để ý.

Đường Tử Trần nghe xong, đột nhiên cười lớn, tiếp đó giơ một ngón tay lên phe phẩy: "Cô có gì làm cho ta động tâm đây? Tiền? Ta có rất nhiều, cho dù cô có kế thừa toàn bộ gia sản của Hoắc gia cũng không nhiều hơn ta. Còn ta có thể cho đệ đệ của ta nhiều hơn thế nữa, còn cô rốt cuộc có gì đây?"

"Ta...." Cặp mắt Linh Nhi mở to, sự căm tức đã lên đến đỉnh điểm, tựa hồ muốn ra tay, nhưng không có can đảm.

Đích thực, nói về tài sản, Hoắc Linh Nhi biết được từ Liêu Tuấn Hoa, người phụ nữ này điều khiển việc buôn lậu dầu mỏ, vũ khí ở Trung Đông, kim cương ở Châu Phi, quặng mỏ, lính đánh thuê, rất nhiều thứ khác nữa, còn tại Châu Âu thì có thế lực rất mạnh, là một trong những nhân vật Hoa kiều kiệt xuất nhất tại hải ngoại, cho dù nàng có kế thừa toàn bộ tài sản của gia tộc, muốn chống lại Đường Tử Trần cũng không thể được.

Còn nói về võ công quyền pháp, nàng còn chưa đủ sức đụng tới một ngón tay của Đường Tử Trần.

Nàng là đại tiểu thư của gia đình giàu có và có thế lực, thân phận không phải bình thường, cho dù có tới Bắc Kinh thì một ít quan chức gặp mặt còn phải cung kính, từ khi nàng sinh ra tới nay, dường như không có chuyện gì làm không được, không có chuyện gì không giải quyết được.

Nhưng bây giờ, nàng muốn cùng Đường Tử Trần tranh đoạt Vương Siêu, tuy nhiên nàng thật sự cảm giác được rõ sự chênh lệch. Lời nói của Đường Tử Trần, mỗi một câu đều như dao găm vào tim nàng.

"Sư phụ, người theo con có được không?" Hoắc Linh Nhi đột nhiên chuyển hướng, đưa tay nắm lấy tay của Vương Siêu, lên tiếng cầu khẩn. Trong mắt dường như có một tầng sương mù bao phủ.

Trên vành mắt của Hoắc Linh Nhi có rất nhiều tơ nhỏ màu đen, trên mũi cũng có rất nhiều nếp chẻ, thần sắc tiều tụy rất nhiều. Đây là dấu hiệu chỉ rõ nàng đã nhiều đêm thức trắng suy nghĩ.

Vương Siêu đồi với thân thể người rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn đã biết sau khi mình rời đi, tinh thần của Hoắc Linh Nhi đã rất không tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khoảng hai ba năm sẽ giống như đèn dầu sắp cạn, coi như là mình đồng da sắt, võ công tu luyện tốt đi nữa cũng không chịu nổi sự dày vò này.

Cho nên, hắn đã đem những lời dự định nói thu trở về.

"Ta không tốt như con tưởng tượng đâu" Vương Siêu mở miệng, cảm giác được lời nói của hắn có chút không mạch lạc, nói xong không thể làm gì khác hơn là nhìn Đường Tử Trần.

Kỳ thật hắn đối với Hoắc Linh Nhi cũng mơ hồ cảm giác được thời thiếu nữ của Đường Tử Trần.

Tuy nhiên ở trong lòng hắn chỉ có hình ảnh của người luyện công trong công viên, thổ khí bắn ra như tên năm đó.

Nhưng hắn thật sự không muốn làm thương tổn người đồ đệ này, không chỉ vì cảm tình mà Hoắc Linh Nhi dành cho hắn mà vì Hoắc Linh Nhi là một nhân tài khó gặp, với tư cách làm sư phụ mà nói thì hắn đang dùng tình cảm anh em quan tâm đến Linh Nhi, trong đó cũng sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối nữa, và như vậy cũng trông giống như tình yêu nam nữ.

"Sư phụ, người có biết không, người thật sự rất ưu tú, là người tốt nhất mà con đã gặp, con muốn theo người cả đời" Hoắc Linh Nhi lẩm bẩm nói, âm thanh rất nhỏ, tiếng nói có chút khàn khàn, bộ dáng tựa hồ đã cố hết sức.

Nàng vừa mới có một trận chiến cùng với Bạch Tuyền Di, lại dùng chiêu Cự Mãng Thổ Đan kích thích tiềm lực, đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại đem tâm sự dấu kín trong lòng nói ra nhưng biết được mình chỉ yêu đơn phương mà thôi, thì làm sao mà không xuống tinh thần cho được.

Đường Tử Trần chuyển ánh mắt nhìn về Vương Siêu rồi lắc đầu. Đúng lúc này, Chu Giai lại lên tiếng.

"Đường tiểu thư, theo tôi được biết, tình cảnh của cô cũng không tốt lắm đâu" Lông mày của Chu Giai nhướng lên, trên trán cũng toát ra mồ hôi hột, mới vừa rồi Hoắc Linh Nhi đột nhiên gây khó dễ, tim của nàng cũng cảm thấy thắt chặt lại, trong lòng bàn nắm chặt đang đổ đầy mồ hôi.

Tuy nàng là con của quan chức chính phủ nhưng làm việc cho CCTV nhiều năm nên cũng đã sớm thành thục hơn người khác, do vậy cũng không giống như Hoắc Linh Nhi dám yêu dám hận và biểu lộ ra ngoài.

Nhưng nàng cũng đã yêu thích Vương Siêu và cũng không muốn ai đoạt người yêu của mình. Vì chuyện tình cảm này, sự nhẫn nại của nàng cũng đã hết mức, vì vậy nàng lên tiếng công kích Đường Tử Trần.

Chu Giai tự nhiên có thể nhìn ra người uy hiếp lớn nhất đối với nàng cũng chỉ có Đường Tử Trần.

Nói đi phải nói lại, Vương Siêu thật sự rất ưu tú, quyền pháp tu dưỡng cũng rất cao thâm, mỗi một động tác đều tỏa ra lực thu hút rất đặc biệt. Trong xã hội hiện đại này, người như hắn đích thật là phượng mao lân giác, rất khó tìm được. Chu Giai cũng là nhân vật đã tiếp xúc qua vô số người, có đủ các loại từ quan chức, tỷ phú, người có học thức..., nhưng không có một ai có thể so được với Vương Siêu, cho nên nàng cũng muốn mình có một cơ hội.

"Ý cô là sao?" Mắt Đường Tử Trần nhìn về Chu Giai.

"Tôi ở Châu Âu làm chương trình đã hơn một năm, đã phỏng vấn không biết bao nhiêu Hồng Môn nguyên lão, đối với sự tích của Đường tiểu thư cô cũng biết được ít nhiều. Siêu Siêu vì ngươi, trên người mang tội danh phản quốc, tội danh này ra sao Đường tiểu thư là người rõ nhất. Không biết Đường tiểu thư có thể giúp anh ấy rửa sạch được tội danh hay không? Dù sao gốc rễ của người Hoa cũng là Trung Quốc đại lục".

*****

"Vương Siêu có trở về nước được hay không, bây giờ nói còn quá sớm, và tiểu đệ có muốn trở về hay không cũng là một chuyện, vì tiểu đệ của ta ở tại quốc nội không hề có một chút tự do, với một thân bản lĩnh như vậy thì trời đất rộng lớn sẽ tùy ý hắn rong ruổi, có gì không tốt?"

Đường Tử Trần nghe thấy Chu Giai nói, trên mặt liền nở nụ cười, mắt thì nhìn chằm chằm cô nữ phóng viên.

"Thật không?" Chu Giai không yếu thế chút nào, lông mày càng nhướng lên, nói: "Tuần trước tôi ở Pháp nghe được tin, bốn đại tập đoàn Louis Vuitton, Vivendi, Societe Ganerale và hàng hàng không CATIA của quân đội Pháp cùng với chính phủ Negeria ở Châu Phi đã ký mộthợp đồng trị giá 3 tỷro cho việc trang bị vũ khí để tấn công bọn phần tử khủng bố Châu Phi, không biết Đường tiểu thư có biết chuyện này không?"

Đột nhiên từ chuyện Vương Siêu, Chu Giai chuyển sang chuyện buôn bán vũ khí, lời nói trơn tru sắc bén nhưng Đường Tử Trần nghe xong vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.

Ở Châu Phi, Đường Tử Trần hàng năm đều có lượng giao dịch vũ khí lớn, có thể nói đã khống chế một bộ phận thị thường vũ khí, việc này tự nhiên sẽ phải dính líu tới nhiều đại tập đoàn. Lời Chu Giai phát ra chính là nói đến việc tứ đại tập đòan của Pháp cùng với chính phủ Nigeria mua bán vũ khí, đúng là nhằm vào của thế lực của Đường Tử Trần, muốn ám chỉ sẽ đem các cứ điểm của Đường Tử Trần tại Bắc Châu Phi tiết lộ.

Giới vũ khí quân dụng có một câu nói rất kinh điển phi thường kinh điển nói: "AK47 là chứng minh thư của người Châu Phi". Súng AK47 quả thật rất rẻ lại bền nữa, không sử dụng nó thì sử dụng gì đây.

Nếu như trong tay không có súng thì ngay cả cửa cũng không thể bứơc ra. Từ câu nói trên có thể thấy được Châu Phi có bao nhiêu hỗn loạn. Đúng là vì như vậy, việc buôn bán vũ khí mới có thể hoành hành vô kỵ tại đây. Trên thế giới mỗi nước, mỗi đại tập đoàn đều nhắm vào cái thị trường hỗn lọan này tranh đoạt khách hàng.

Điều này cũng giống như việc mua bán thuốc phiện, vì tranh đoạt khách hàng, trằng nuốt trắng, đen nuốt đen, dùng sức mạnh và thủ đoạn diệt trừ tất cả địch nhân. Đường Tử Trần cũng đã từng chỉ huy đội ngũ mấy ngàn người tập kích bất ngờ vào một cứ điểm mua bán vũ khí của một đại tập đoàn của Mỹ.

Tuy nhiên bây giờ tình huống của nàng có chút không ổn bởi vì chính phủ Mỹ đã ra lệnh đối phó với nàng và dần dần diệt trừ thế lực của nàng.

Với tứ đại tập đoàn của Pháp thì nàng cũng đã từng có giao dịch, nhưng trên thị trường rộng lớn thì phải theo chiều gió, ai ra giá cao thì dù có là kẻ địch cũng có thể trở thành bằng hữu.

Vì chính phủ Mỹ hạ lệnh diệt trừ nàng, một số đại tập đoàn "bằng hữu" thuộc Liên minh Châu Âu vì thế cũng lập tức cũng có những động tác riêng rẽ liên quan.

Tình hình gần đầy Nàng gần đây địa tình huống, đích xác có chút không ổn. Một người cái bất hảo. Nhưng có thể có hủy diệt tính chất địa đả kích. Nhiều thiếu niên địa thảm đạm kinh doanh, bị hủy bởi một khi.

Điều này cũng giải thích được là tại sao nàng lại ngăn cản Vương Siêu giết Ngô Văn Huy, rồi còn muốn tìm cơ hội bàn bạc với Liêu Tuấn Hoa nữa. Chính phủ quốc nội cũng có làm ăn ở Châu Phi nhưng cùng với nàng nước sông không phạm nước giếng. Ngô Văn Huy muốn bắt nàng đến quốc nội để bàn bạc cũng là muốn nàng bán mạng cho hắn mà thôi.

Tuy nhiên điều Đường Tử Trần chính là sự hợp tác bình đẳng chứ không phải là chốt thí.

"Nếu như Đường tiểu thư có hứng thú, tôi có thể nói với ông nội của tôi một tiếng, hẹn cuộc gặp cho các người. Liêu đại ca bây giờ đang ở vào thời khắc quan trọng nên cũng không thể có động tác quá lớn, Đường tiểu thư nếu như muốn gặp mặt anh ta thì chỉ sợ có chút không ổn. Tôi nghĩ nếu tôi đóan không sai thì hiện tại điều mà Đường tiểu hy vọng là có một người đứng giữa giải quyết, không biết tôi có thích hợp làm ngừơi này không?"

Liêu Tuấn Hoa hiện tại đã thay đổi địa vị, tự nhiên không thể làm ra động tĩnh lớn được, nếu cho đối thủ bắt được nhược điểm công kích thì rất phiền toái cho nên cũng không thích hợp cùng Đường Tử Trần gặp mặt tạo quan hệ. Đối với điểm này, Chu Giai cư nhiên hiểu rất rõ ràng.

Mà với thế lực của Đường Tử Trần, nếu như cùng quốc nội hợp tác thì ngay cả Mỹ cũng sẽ do dự, không dám mở màn cuộc chiến.

Lời nói của Chu Giai ẩn ý rất sâu, khí thế so với Hoắc Linh Nhi mạnh hơn rất nhiều, không thua kém Đường Tử Trần chút nào.

Không thể không nói, công việc phỏng vấn viên tại nước ngoài đã giúp cho nàng có được khí thế như vậy.

"Nước Mỹ đuổi giết tôi hơn mười năm rồi, cũng không phải chỉ lúc này thôi. Giữ đựơc núi xanh thì sợ gì không có củi đốt. Tôi thấy chính phủ quốc nội cũng không dám bao che tôi đâu" Đường Tử Trần nói xong lời này, liền đưa ánh mắt hứng thú nhìn Chu Giai.

"Đường tiểu thư, nếu như tôi đóan không sai thì cô đã hơn ba mươi tuổi rồi" Chu Giai nhìn chằm chằm vào mắt Đường Tử Trần, "Mặc dù làn da của cô hiện tại so với tôi tốt hơn nhưng qua mười năm, hai mươi năm sau thì sẽ thế nào đây? Nếu tất cả thế lực của cô bị diệt trừ thì cô nghĩ còn có thể vùng dậy lần nữa sao?"

"Mặc dù cô trẻ hơn tôi mười tuổi nhưng tôi dám đảm bảo là mười năm, hai mươi năm sau, cô sẽ già hơn tôi" Đường Tử Trần nói như đinh đóng cột.

"Cô...", Chu Giai không thể nói gì thêm đành phải đưa mắt nhìn vào Vương Siêu đang bất động ngồi đó.

Vương Siêu ngồi đó, lông mày trên mặt nhíu lại, vừa rồi Chu Giai cùng Đường Tử Trần nói chuyện, hắn nghe được rất rõ ràng. Đồng thời trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Hoắc Linh Nhi thích hắn, Chu Giai cũng thích hắn.

Hắn rất muốn đem mọi chuyện nói rõ ra nhưng lại không muốn đả kích tới Chu Giai và Hoắc Linh Nhi, vì vậy hắn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, một người là đệ tử do một tay mình bồi dưỡng, một người là bạn từng giúp mình giải quyết không biết bao nhiêu vấn đề, thật quá khó.

Nhưng hắn lại cảm giác được nếu không đem nói rõ chuyện này, càng để lâu nó sẽ càng rối hơn tơ vò.

Tình cảnh như vậy còn khó khăn hơn so với việc đồng thời chống lại mười cao thủ hóa kình, hắn thật không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.

Đồng thời, tâm lý của hắn cũng có chút sợ hãi, hắn sợ Đường Tử Trần vì Hoắc Linh Nhi và Chu Giai sẽ có cái nhìn khác về hắn.

"Tỷ, đệ muốn cùng tỷ nói chuyện riêng một chút, được không?" Vương Siêu nói xong, đột nhiên đứng lên, sau nhìn vào Chu Giai và Hoắc Linh Nhi nói: "Chu Giai, Linh Nhi, hai người có thể chờ ta một chút không, để ta cùng Trần tỷ nói một vài lời".

Hoắc Linh Nhi cùng Chu Giai cắn răng, gật đầu.

Mắt Vương Siêu nhìn vào Đường Tử Trần, Đường Tử Trần liền đứng lên, tiếp đó hai người đi ra ngoài, khi đến một hành lang yên tĩnh liền dừng lại.

"Tỷ, thật ra đối với Linh Nhi và Chu Giai, ta không có tình cảm gì hết" Vương Siêu chờ Đường Tử Trần đứng lại, liền vội vàng giải thích.

"Tiểu tử ngốc, đệ cho là tỷ không biết gì sao" Đường Tử Trần giơ ngón tay áp vào môi Vương Siêu, ngắt lời hắn, xong tiếp tục nói:"Tỷ biết người đệ thích là tỷ".

Vừa nghe được lời của Đường Tử Trần thốt ra, dù Vương Siêu hắn có võ công có thể khống chế khí huyết bão đan, cũng không chịu nổi, máu đã tự động chảy lên trên mặt. Mặt hắn đã nóng lên.

"Thật ra hai cô gái Chu Giai và Hoắc Linh Nhi cũng được lắm, bất luận là tình cảm đối với đệ hay là gia thế, tất cả đều tốt cả".

"Tỷ...." Vương Siêu liền nắm lấy tay của Đường Tử Trần, miệng nói: "Đệ thật sự chỉ thích một mình tỷ! Từ bốn năm trước khi tỷ rời đi, không có lúc nào đệ không nghĩ đến tỷ. Chẳng lẻ đệ bây giờ còn không đủ tư cách giúp tỷ sao? Tại sao tỷ vẫn không chấp nhận đệ, chẳng lẽ tỷ có người khác!"

"Nói bậy!" Đường Tử Trần trừng mắt nhìn Vương Siêu rồi rút một tay ra khỏi tay hắn, một tay vẫn đang chạm vào môi hắn, dường như là cảm giác được da mặt của tiểu đệ nàng đang nóng dần lên.

Mặc dù Vương Siêu đang mang một lớp mặt nạ hóa trang nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên mặt vẫn phát xuyên qua.

Vương Siêu liền giật mình, tiếp đó vốn khuôn mặt đang ửng đỏ và nóng bỏng do máu tập trung lên mặt đã lập lui xuống. Đối với cảnh giới võ công của hắn thì có thể tùy ý khống chế sự tuần hòan của khí huyết trên người, muốn máu chảy tới nơi nào sẽ chảy tới nơi đó, cho dù ngưng tụ thành một điểm cũng có thể.

"Tiểu đệ, quyền pháp của đệ, Quy Xà Bàn Triền, nhất động nhất tĩnh, đã chính thức bước vào cảnh giới tối cao rồi. Quy xà bàn, tính mệnh kiên, khước năng hỏa lý chủng kim liên" Đường Tử Trần chậm rãi nói.

"Tỷ biết đệ thích tỷ, nhưng trong tâm tư của tỷ, cái tỷ theo đuổi, là đạo, không phải tình cảm nam nữ. Tiểu đệ, đệ có hiểu không?" Đường Tử Trần đưa tay vuốt tóc và mặt của Vương Siêu, "Chúng ta là người luyện võ, đạt đến cảnh giới bây giờ thật không dễ dàng, cho dù so với người bình thường khắc khổ vạn lần đi nữa thì cũng cần có cơ duyên xảo hợp. Nhưng trải qua trăm năm sau, khí huyết sẽ suy yếu, cát bụi sẽ trở về với cát bụi thôi, so với người bình thường sống ba bốn mươi năm có khác gì. Quyền pháp tối cao chính là đan đạo. Các đại sư quyền thuật từ cổ chí kim đến nay có thể ngưng trụ khí huyết, đạt được bão đan tọa khố đều sờ soạng trên con đườn đan đạo sinh mệnh, không chịu lãng phí một điểm thời gian, một điểm tinh lực. Thời gian trăm năm chỉ là thóang qua thôi. Tỷ mấy năm nay, đã lãng phí rất nhiều thời gian và tinh lực, không thể lại lãng phí nữa. Sớm muộn có một ngày tỷ cũng sẽ rời đệ. Tỷ chỉ hy vọng sau khi tỷ rời đi, đệ đừng quá đau buồn".

"Tỷ, chẳng lẻ tỷ cũng tin vào mấy thứ đan đạo hư vô mờ mịt đó, và vì vậy mới không chấp nhận đệ! Quyền pháp của đệ cũng đã không kém gì tỷ rồi, nếu nói lời thật thì sự lĩnh ngộ của đệ đối với cảnh giới tối cao của quyền pháp cũng không thua gì tỷ. Trong thuyết đan đạo về Quy Xà Bàn, đan hướng bắc đẩu, có Chân Võ thần lực, thật ra cũng là dùng chính thân mình ngưng kết khí huyết, kích thích Huyết Môn Thương Khúc Huyệt, làm cho sinh mệnh lực của con ngừơi phát huy đến mức tối đa mà thôi".

Người hướng mặt trời, mặt sẽ hướng về phương đông, đan điền ở phương bắc, nằm dưới rốn một tấc ba phân, có một điểm gọi là huyết môn thương khúc huyệt, đây là một điểm cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần kích thích một chút thì lực bộc phát ra sẽ vượt xa khỏi lực lượng bình thường có được. Vương Siêu chỉ một cái đẩy tay đánh bay Bạch Tuyền Di, đúng là đã đem khí huyết toàn thân ngưng tụ tại một điểm này, kích thích Huyết Môn, bộc phát ra uy lực mạnh mẽ vô cùng, thật giống như việc châm cứu kích thích những điểm mẫn cảm trên thân thể người vậy

Võ công càng luyện tới cảnh giới tối cao thì sự lý giải đối với đan đạo của thần tiên gì gì đó càng rõ ràng.

"Mấy thứ đó chỉ là chuyện ảo tưởng thôi. Tỷ, tỷ không cần phải vì những hư ảo không tồn tại đó mà vứt bỏ cảm tình của đệ đối với tỷ!" Vương Siêu lần nữa nắm chặt tay của Đường Tử Trần.

"Tiểu đệ, đối với người như tỷ đây thì còn có gì để theo đuổi sao? Tiền bạc? Quyền lực? Hay là cảm tình?... Sau này, khi đệ có được vòng tay của tỷ, tỷ đi rồi, đệ trải qua tất cả mưa giông bão tố thì đệ sẽ hiểu được" Đường Tử Trần mỉm cười, "Giữa sự sống và cái chết có nhiều điều còn kinh khủnghơn" Đường Tử Trần ngửa mặt lên trời cảm thán.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-458)


<