← Hồi 188 | Hồi 190 → |
Một cái cầu thang bằng bê tông vững chắc hướng xuống lòng đất.
Tuy có đèn chiếu sáng, nhưng vẫn thấy âm trầm u ám. Chỉ là thỉnh thoảng lại có một cái cửa sắt lớn rỉ sét, trên bậc thang cũng rất ẩm ướt giống như là nơi đây đã lâu không có ai tới.
Nhưng đi tới một lúc, thì một cánh cửa sắt lớn đóng chặt xuất hiện trước mắt, bên cạnh đặt rất nhiều đồ vật linh tinh, thật giống như một thông đạo ngầm để chạy trốn bình thường.
"Cái này cũng giống như là một thông đạo ngầm bình thường, cũng không có gì kỳ quái? Chẳng lẻ còn nối với chỗ nào khác?" Vương Siêu trong lòng nghĩ, thấy Tạ Lỵ từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, nhét vào một cái khe ít người chú ý ở trên cánh cửa sắt.
Tiếp theo, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra hai bên, quang cảnh trước mắt trở nên sáng sủa rõ ràng!
Sàn nhà lát đá hoa cương lấp lánh, kính chống đạn, thảm màu xanh biếc, phía sau là một phòng huấn luyện lớn, ở giữa còn có một số cửa hàng, có nước suối, mì ăn liền, chocolate, bánh bích quy, đồ hộp, nước hoa quả, khăn tay... phục vụ như cầu thiết yếu trong cuộc sống.
Ngoại trừ những thứ này, còn có những trạm y tế. Dược phẩm, các dụng cụ y tế đơn giản đều đầy đủ.
Nơi này quả thật giống như một khu chợ hiện đại thu nhỏ.
Càng làm cho Vương Siêu ngạc nhiên chính là, ở trong này còn có rất nhiều người, hơn nữa đều cầm trong tay súng tự động. Những người đi tới có nam có nữ, đại đa số đều là người trẻ tuổi, thấy cửa sắt mở ra Tạ Lỵ tiến vào, đều chào hỏi.
"Lỵ tỷ".
"Lỵ tỷ khỏe chứ".
"Chúng ta có người mới sao?"
"Người mới này, không biết năng lực thế nào?"
"Mỗi lần tuyển người mới, đều là Tạ Lỵ tỷ tự mình khảo hạch. Người mới này không biết có thể qua được cửa này hay không. Không thể qua được thì thảm rồi".
Vương Siêu cũng không nghĩ đến, Tạ Lỵ dẫn hắn xuống đây lại có một thế giới khác nữa.
"Nơi này quả thực chính là một dạng kết hợp giữa căn cứ huấn luyện quân sự mà khu vực mua bán" Vương Siêu vừa tiến vào, trong đầu liền cho ra kết luận như vậy.
"Mấy nam nữ này, ước chừng cỡ hai ba trăm người, tố chất thân thể cũng tốt, mỗi người đều cường tráng, nhưng khí chất lại chưa có sự sắc bén của quân nhân, có thể chưa thấy qua máu đổ nhiều. Ít nhất so với đám người Đại thạch đầu còn kém rất nhiều" Vương Siêu bản thân đã trải qua một thời gian trong quân đội, hơn nữa tại Học viện quân sự dã chiến cũng đã làm huấn luyện viên một thời gian, đối với tố chất của quân nhân có sự hiểu biết rất rõ ràng.
Tạ Lỵ dẫn Vương Siêu đi vào, cũng không chào hỏi, trực tiếp đi về phía trước, qua mấy khúc cua, liền đi vào một sân huấn luyện lớn cỡ một sân bóng rổ.
Pằng pằng pằng!
Có bốn cô gái y phục giống như Tạ Lỵ đang luyện tập bắn súng ở đây.
Bia ngắm di động ở xa xa, vừa nhô lên liền nghe pằng một phát, đã bị bắn trúng ngay hồng tâm.
Kỹ thuật bắn súng lợi hại, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
"Tạ Lỵ! Lại có người mới tới sao?" Ngừng bắn, bốn cô gái đồng thời ngón tay chuyển động, thuận tiện phóng nhẹ vào dưới eo, súng liền chuẩn xác cắm vào bao, toàn bộ động tác rất nhanh nhẹn. Hơn nữa khi ánh mắt nhìn qua, rất là khắc nghiệt, làm cho người ta cảm giác được hương vị của máu và thép.
Bốn cô gái này tuổi sàng sàng nhau, Vương Siêu trên người các nàng lại cảm nhận được hương vị của dạng chiến sĩ đã lăn lộn trên chiến trường máu lửa, trải qua mưa bom bão đạn, đã từng giết người.
Thật ra Vương Siêu cũng đã từng tại Quân khu dã chiến Tây Nam xem qua nữ binh đặc chủng tinh nhuệ của Trung Quốc, mỗi người đều hung hãn vô cùng, sát khí trên người nồng đậm, so với các nam binh đặc chủng khác còn muốn lợi hại hơn. Tại biên giới chấp hành nhiệm vụ, tiêu diệt các băng nhóm buôn lậu bạch phiến, giết người đơn giản giống như uống nước vậy.
Thành thị tại Tây nam các băng nhóm buôn lậu bạch phiến, đều là nhân vật cùng hung cực ác. Hơn nữa vũ khí đầy đủ, thường thường sẵn sàng đấu súng với quân đội vũ trang, còn có cả pháo lẫn hỏa tiễn. Vì thế quân đội thường phái đặc chủng tinh nhuệ tham gia tác chiến, cũng không có gì khác là để huấn luyện trong máu lửa.
Một người lính đã tham gia thực chiến, thấy qua máu, mới chân chính đủ tư cách là chiến sĩ.
Vương Siêu có nghe nói qua, trong một lần chiến đấu tiêu diệt các băng nhóm buôn bạch phiến, có một nhóm nữ binh đặc chủng, tiềm phục trong đại bản doanh ổ sản xuất bạch phiến trong núi sâu, vừa xuất hiện đã như chớp giết cả trăm người.
"Thật ra đám người Tào Nghị Ngô Văn Huy, muốn đối phó Trần tỷ, cũng không cần phải khảo nghiệm ta. Chỉ cần ta thông qua khảo nghiệm, rất có thể chân chính nắm giữ thực quyền. Tiền đồ về sau thật đúng là khó nói, hai mươi ba mươi năm sau, cũng có thể là thượng cấp trong quân đội" Tâm trí của Vương Siêu đang phiêu đãng ở nơi khác.
Vào lúc này, đột nhiên trước mặt hắn kình phong chợt dấy động, một bàn tay rất nhanh đang chém tới một cách hung ác.
Thủ pháp chém tới, là kỹ thuật tác chiến tay không trong quân đội, trong cận chiến rất hiệu quả, đang chém thẳng vào động mạch cổ của Vương Siêu.
Không thể không nói, thủ đao đang đánh tới công phu cũng hết sức thâm hậu, nhanh như thiểm điện, sắc bén, so với võ sư quyền thuật bình thường có sự khác nhau về bản chất, chỉ thuần túy là kỹ thuật giết người trên chiến trường.
Là một cô gái trong số đó, thấy Tạ Lỵ cùng Vương Siêu đi tới, đang nói đột nhiên ra tay với Vương Siêu.
Tuy nói đây chính là đánh lén không có chút dấu hiệu báo trước, công phu thủ đao cũng thâm hậu, không màu mè, nhưng để đối phó với đại tông sư đệ nhất trong giới võ thuật Đông Nam Á như Vương Siêu xem ra vẫn không đủ.
Vương Siêu tùy tay đưa lên, giống như là đưa tay đẩy một tảng đá vậy, lập tức đẩy thủ đao sang một bên.
Cô gái kia đồng tử co rụt lại, ngón cái co lại, lực vận lên đầu ngón tay, đâm xéo lên yết hầu của Vương Siêu. Tất cả đều là những chiêu thức đơn giản, chỉ đánh vào những nơi yếu hại.
Nhưng Vương Siêu bàn tay sau khi đẩy ra, thuận thế, đưa ngang cùi chỏ ra ngăn đón, trong khoảnh khắc liền đem công kích của đối phương ngăn lại, hơn nữa nhẹ nhàng vận kình lực lên cùi chỏ tống ra.
Kình lực trên cùi chỏ mềm nhẹ như đang rung lắc một đóa hoa vậy.
Kình lực nhẹ nhàng rung lên tống ra, hạ bàn của cô gái vừa đột nhiên tấn công lập tức không ổn. Bộp bộp! Lui mạnh về phía sau hai bước, vẻ mặt càng nghiêm túc không công kích nữa.
Vương Siêu vừa mới dùng chính là Thái Cực "Bàn lan chủy", lấy tay đẩy đi công kích của kẻ địch, sau đó lại dùng cùi chỏ như cánh cửa sắt, đẩy ngang ra ngăn đón thế công.
Chỉ có điều hắn đến cuối cùng, dùng Loan cung xạ hổ một thức Thái Cực trường chủy hung mãnh cải thành Đẩu trửu trong Bát cực quyền.
Bằng không, cô gái này cho dù mặc áo chống đạn, cũng sẽ không thể nghi ngờ bị Trường chủy đánh bay đi, ngũ tạng tan nát, gân cốt đứt đoạn, một mạng ô hô.
"Ồ, thân thủ quả thực không tệ!" Cô gái kia thấy Vương Siêu bất động, hạ thân thả lỏng, tay thủy chung vẫn để ngang hông phía sau lưng, giống như đã hình thành một thói quen lúc nào cũng vậy.
"Hắn là người Trần tỷ an bài tới" Tạ Lỵ bất động thanh sắc đánh giá sự việc vừa rồi. Mặt khác mấy cô gái kia đối với năng lực của Vương Siêu cũng đã có lòng tin.
"Trần tỷ an bài tới? Tổ của chúng ta đều là nữ, an bài một nam nhân tới? Tựa hồ không thích hợp" Mấy cô gái này đều cau mày lên.
"Không có biện pháp, Trần tỷ đã an bài, không có đường thương lượng" Tạ Lỵ nói.
"Khụ!" Vương Siêu lên tiếng: "Lần này ta đến là để huấn luyện cho các người".
"Hả! Huấn luyện chúng ta!" Chính là Tạ Lỵ tại trong năm cô gái sau khi nghe được, trên mặt trước tiên là cả kinh, sau đó rõ ràng hiện ra vẻ cười lạnh.
"Không sai" Vương Siêu đơn giản nói ra hai chữ, hắn hiện tại đã rõ ràng, khu vực ngầm phía dưới Minh Luân đường này, là căn cứ huấn luyện của Đường Tử Trần. Chính là năm cô gái Tạ Lỵ này, khí chất trên người đều có khí chất của chiến sĩ quân nhân, đã trải qua mưa bom bão đạn, giết qua người. Hơn nữa mỗi người thân thủ đều không kém, hơn nữa đều là nữ, hiển nhiên là tâm phúc của Đường Tử Trần.
Bởi vì Đường Tử Trần bản thân là nữ, tâm phúc dưới tay, phần lớn cũng là Nương tử quân (quân nữ).
Vương Siêu thực không phải là người ngu ngốc, vừa rồi từ miệng Tạ Lỵ cũng đã thăm dò được một chuyện, bên trong thế lực của Đường Tử Trần cũng không phải là liền một khối.
Chẳng qua đây cũng là chuyện bình thường. Nhỏ như một công ty, lớn như một quốc gia, cho tới bây giờ cũng chưa từng liền một khối, cũng sẽ có đấu đá bên trong.
"Huấn luyện chúng ta sao? Chỉ bằng vài đòn như vừa rồi chỉ sợ còn không đủ. Hơn nữa ngươi hóa trang thay đổi thân phận cái gì cũng không tinh thông, ngươi muốn huấn luyện chúng ta cái gì?" Tạ Lỵ giương mắt nhìn Vương Siêu nói.
"Bởi vì ta từng là huấn luyện viên quân hàm Thiếu tướng trong nhân dân giải phóng quân, lần này Tử Trần nhờ ta đến, là bảo ta huấn luyện tinh nhuệ một cách chân chính. Ta thấy năm người các ngươi tuy có chút bản lĩnh, nhưng vẫn chưa được tính là tinh nhuệ chân chính. Tử Trần muốn đem các ngươi huấn luyện trở thành đội ngũ hàng đầu giống như biệt đội Alpha của Nga, Terminator của Mỹ vậy".
Vương Siêu lời nói ra kinh người, huấn luyện viên cấp bậc Thiếu tướng trong nhân dân giải phóng quân, những từ này thật giống như chân ngôn pháp chú, rất có uy lực.
Quả nhiên, những từ này đã làm chấn động năm người Tạ Lỵ, so với quân đội chính quy giải phóng quân, các nàng cũng chỉ coi như là quân du kích mà thôi.
"Được rồi, hiện tại các ngươi nhất nhất báo danh, ta hỏi một số sự tình, các ngươi phải nhất nhất trả lời cho rõ ràng, huấn luyện từ thời điểm bây giờ chính thức bắt đầu".
Vương Siêu trong khoảng thời gian làm huấn luyện viên trưởng trong học viên quân sự dã chiến Tây Nam, cũng hiểu được uy quyền, đã trải qua việc quản lý binh sĩ, nói chuyện tự nhiên cũng có khí thế.
"Cho dù ngươi là Thiếu tướng huấn luyện viên giải phóng quân, cũng phải xuất ra chút bản lĩnh làm cho chúng ta phục mới được, làm một đại nam nhân cưỡi trên đầu chúng ta, ngươi vừa mới rồi chỉ lộ ra bản lĩnh quyền cước, đích xác là rất lợi hại, hiện tại ta muốn cùng ngươi thử kỹ thuật bắn súng, thế nào?"
Cô gái vừa mới ra tay trong lúc nói chuyện, mở một ngăn tủ ở bên cạnh, bên trong chứa đầy các loại súng, nàng ta tùy tay lấy ra một khẩu.
"Đây là khẩu 95 mà giải phóng quân hay dùng, chúng ta thi bắn súng. Ngươi nếu thắng được ta, ta sẽ phục. Ngoài ra, trong này còn có các loại súng, lựu đạn, ... Chúng ta sẽ tỷ thí với ngươi. Ngươi là huấn luyện viên cao cấp, tính năng của các loại súng này, chắc cũng đều quen thuộc".
Vương Siêu đối với súng, có thể ngay cả chốt bảo hiểm cũng không biết kéo. Cái này cũng giống như Worton thân là tướng quân của Mỹ, nhưng ngay cả tiếng Anh cũng nói không sõi.
← Hồi 188 | Hồi 190 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác