Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 187

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 187: Thanh danh viễn dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Sát!

Hoắc Linh Nhi thân thể giống như ly miêu nhẹ nhàng chợt lóe lên, sau đó song chưởng đưa lên, rồi áp mạnh xuống, trong khoảnh khắc liền cướp được bên trái Đàm Văn Đông, hai tay áp lên bả vai cùng cùi chỏ của đối phương, thân thể phát kình, cùng với trái tim trong lồng ngực đânh mạnh lên, lấy cầm nã đả pháp "Án đầu hát thủy" trong khoảnh khắc ép xuống!

Đàm Văn Đông hừ một tiếng, đầu gối khụy xuống, giống như bị ngàn cân đè nặng trên người, không thể biến chiêu đổi kình được, bị ép mạnh tới mức đầu gối phải quỳ xuống mặt đất.

Chẳng qua công phu của hắn cũng không tầm thường, một tay vỗ manh lên mặt đất, nương theo kình lực phản hồi, tích tụ mà phát lực, thân thể luân chuyển, một "Diêu tử phiên thân" mãnh liệt đánh xoáy lên trên, đồng thời hai chân liên hoàn đá thốc vào hạ thân của Hoắc Linh Nhi.

Công phu Đạn thoái của Đàm Văn Đông là gia truyền, Liên hoàn quải tử mã này, thật giống như chiến mã tung vó, sắc bén vô cùng.

Không ngờ Hoắc Linh Nhi tay vung tới, bắt lấy y phục của Đàm Văn Đông, đồng thời lực eo luân chuyển, đã ôm lấy đùi dùng vai gánh lên, đem cả người của Đàm Văn Đông đẩy văng đi, thật giống như một cái bao tải to bị quẳng ra ngoài.

"Sư tỷ, tỷ đang dùng là đả pháp gì? Lại đi!" Đàm Văn Đông bị quẳng ra ngoài, rơi xuống đất, không phục lại búng người vọt lên, ánh mắt co rút lại.

"Hừ, đây là công phu Nhu đạo của Nhật Bản, chiêu thức mà ta mới vật ngươi trong Nhu đạo gọi là Kiên xa" Hoắc Linh Nhi bước tới một bước, vung tay ta: "Ngươi muốn lên nữa, thì cứ lên".

Vừa dứt lời, Đàm Văn Đông hai chân đạp mạnh xuống đất, liên hoàn băng quyền đã vung tới trước mặt.

Hoắc Linh Nhi lui bước, vung tay đỡ ngang, nhất thời liền đem Băng quyền của Đàm Văn Đông chặn ngang từ ngoài cửa, đột nhiên một thức "Phản tí tiến" nhằm mặt mà phản kích lại.

Đàm Văn Đông vội vàng ngăn cản, hai bên sau khi đôi công hóa giải hơn mười hiệp, Hoắc Linh Nhi lại dùng một thức "Kim xà bàn liễu", lại khóa chặt khớp vai của hắn, đánh hắn văng ra ngoài.

"Không được, ngươi được sư phụ chân truyền. Ngay cả sat chiêu Long xà hợp kích cũng học được. Ta hiện tại thua ngươi một chút" Đàm Văn Đông nói.

"Đừng nói tới người này!" Hoắc Linh Nhi đôi mắt đỏ lên, "Người này cùng nữ nhân không rõ ràng kia, ngay cả chúng ta cũng có thể mặc kệ, đáng tiếc ta lúc ấy không xem cho rõ ràng, nữ nhân kia rốt cuộc là dạng hồ ly tinh gì".

"Ta thấy không phải như ngươi tưởng tượng như vậy đâu. Sư phụ tâm lực kiên định, võ công xuất thần nhập hóa, tu dưỡng cũng đến mức hỏa hậu cao thâm, người phải đi, tự nhiên có đạo lý của người" Đàm Văn Đông thật ra rất trầm tĩnh: "Chúng ta có nên tìm người hay không?"

"Tìm! Làm sao tìm? Hắn vì một nữ nhân, ngay cả tài sản tại đại lục, cả thân phận cũng từ bỏ. Hiện tại ở đại lục, cũng không biết phải xử phạt đối phó với hắn".

Từ ngày đó tại Hàn Quốc Vương Siêu cùng Đường Tử Trần ra đi. Hoắc Linh Nhi liền dẫn Đàm Văn Đông về Hongkong. Đồng thời điên cuồng hỏi thăm động tĩnh của Vương Siêu. Nhưng Vương Siêu vốn chính là biên chế bí mật, không thể ước thúc mà rời khỏi tổ chức là một bí mật lớn. Ngay cả trong quân đội cùng là chuyện cơ mật. Chỉ có vài người là biết được, càng huống chi là nàng, cũng không thể có được chút tin tức nào.

Cho đến khi nàng tìm được Liêu Tuấn Hoa, mới loáng thoáng biết được đại khái.

Về thân phận của Vương Siêu, nàng cũng biết, khẳng định là trong biên chế quân đội, đối với hậu quả của việc tự động thoát ly, nàng cũng biết rất rõ ràng. Một mặt vì Vương Siêu mà lo lắng, trong lòng lại càng hận.

Sự tình đã qua gần một tháng, nàng sau khi nghe được tin tức, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể mỗi ngày cùng sư đệ Đàm Văn Đông này của mình luận bàn võ công, phát tiết sự buồn bực trong lòng, đồng thời cũng muốn làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Thân phận của nàng cũng không phải là nhỏ, chân chính là thiên kim tiểu thư của tỷ phú, chuyện của Vương Siêu, cũng không có liên quan gì đến nàng, thậm chí ngay cả Đàm Văn Đông cũng không bị động tới, bằng không, Đàm Văn Đông cũng đã sớm bị bắt rồi. Không nói tới việc có liên quan đến Vương Siêu, chỉ đơn giản nói đến thân phận lão Đại trong giới xã hội đen của hắn, cũng đã bị xử bắn không biết bao nhiêu lần rồi.

Chẳng qua Đàm Văn Đông bản thân cũng vô cùng tỉnh táo, trong thời gian ngắn đã đem tài chính trước đó đã che dấu về tới tay, sau đó lại thông tri tới các thành viên côt cán của bang hội, cùng bí mật đi tới Hongkong.

"Sư tỷ, thật ra cũng không có gì? Thế giới tuy lớn, nhưng cũng rất nhỏ. Sư phụ sớm muộn gì cũng lộ diện thôi" Đàm Văn Đông tâm tình thật ra cũng khá tốt.

"Văn Đông, ngươi về sau có dự định gì?" Hoắc Linh Nhi đột nhiên hỏi.

"Ta đương nhiên là gây dựng lại sự nghiệp. Thật ra tại quốc nội ta cũng biết, bang hội của ta cũng khó mà phát triển được, chi bằng đi tìm lối đi khác. Hắc bang, chỉ có ở nước ngoài mới có tiền đồ phát triển. Hiện tại đúng là cơ hội tốt" Đàm Văn Đông cười thật sự ôn hòa."Đất nước tư bản chủ nghĩa, mới là môi trường tốt để phát triển hăc bang".

"Ồ, sư đệ, dã tâm của ngươi cũng rất lớn, muốn làm bố già sao?" Hoắc Linh Nhi sớm đã biết, sự đệ này của mình cũng không phải là người đơn giản".

"Điều đó là đương nhiên".

"Hongkong hiện tại hắc bang cũng đã trở thành trắng, hơn nữa cũng đã nhập trở lại, ngươi ở đây phát triển, chỉ sợ là không được" Hoắc Linh Nhi nhíu nhíu mày.

"Hongkong đương nhiên là không được. Mục tiêu của ta là Nam Dương, hiện tại cả Đông Nam Á tình hình phức tạp, Trung Quốc dần dần mạnh lên, địa vị bá chủ của Mỹ tại Đông Nam Á cũng dần dần dao động, đúng là thời cơ tốt nhất để phát triển".

"Vậy ngươi chuẩn bị phát triển thế nào?"

"Nơi tốt nhất là Indonesia, phi lợi tân, đại mã

"Nơi tốt nhất là Indonesia, Philippines, Malaysia! "Đàm Văn Đông chỉ vào bản đồ thế giới ở trên vách tường: "Các quốc gia này, nguyên là thuộc địa thực dân, hiện tại tuy đã lập nước, nhưng chủng tộc hỗn loạn, dân bản xứ nhiều, là thiên đường của tội phạm, thường xuyên bùng nổ xung đột chủng tộc, xung đột võ trang với quy mô lớn thường xuyên phát sinh. Hơn nữa các nơi này đều là vùng biển nhiệt đới, là nơi giàu có, một khi có chuyện có thể chạy ra hải phận quốc tế làm hải tặc, là ai cũng không có biện pháp. Ta thật ra khi ở Tây Nam, đã từng lên kế hoạch hợp tác với khu Tam giác vàng, đến Indonesia phát triển. Chỉ là cho tới nay cũng chưa có cơ hội. Sư tỷ, Hoắc gia các người tại Hongkong là đai gia tộc số một số hai, chỉ cần ngươi âm thầm hỗ trợ cho ta, ta tự tin chỉ trong vòng mười năm, có thể đánh cho thiên địa biến đổi, trở thành một bố già chân chính của thế giới ngầm tại Nam Dương! Nói không chừng, đến lúc đó, sư tỷ sẽ thấy chỗ hữu dụng của ta".

Hoắc Linh Nhi thở dài: "Là bố già của cả thế giới ngầm tại Nam Dương, sư đệ, dã tâm của ngươi thực quá lớn".

Nàng cũng biết, Indonesia, Philippines, Malaysia các nước này, thế lực ngầm hỗn loạn, ngư long hỗn tạp, chủng tộc xung đột nghiêm trọng, chính phủ bản thân chính là quân phiệt, lại giáp tại trung gian giữa hai người khổng lồ là Mỹ cùng Trung Quốc, quản lý cũng khó khăn. Hơn nữa cũng là trạm trung chuyển của Tam giác vàng thuốc phiện hướng tới thị trường Bắc Mỹ, trên biển phát sinh đấu súng, thậm chí vì tranh dành địa bàn mà dùng cả pháo lẫn hỏa tiến.

Hơn nữa quân phiệt tại các quốc gia này, cũng là ngoại trừ Phi châu ra, cũng là nơi tiêu thụ vũ khí của các nước lớn.

Đàm Văn Đông nếu thực có hùng tâm, không sợ chết, muốn ở nơi này đánh cho thiên địa đảo lộn, thực cũng không phải không có khả năng.

Không giống tỏng quốc nội, có lợi hại đến mấy cũng không có đất dụng võ. Cảnh sát võ trang mà có lệnh tiêu diệt, ngươi sẽ lập tức trở thành bụi phấn.

"Được rồi, tại Indonesia có rất nhiều võ quán của quyền sư người Hoa, đạo tràng của Nhật Bản, võ phong cũng thịnh hành. Hơn nữa phú hào người Hoa ở bên đó cũng rất nhiều, bị các mối làm ăn của gia đình ta mê hoặc cũng không ít. Hơn nữa, ta theo tin tức của Liêu Tuấn Hoa biết được, sư phụ có thể đang ở tại Nam Dương. Dù sao Trần Ngả Dương ca ca cũng là chỗ tri giao tốt nhất của người. Đúng rồi, sư đệ, nghe nói ngươi đang tụ tập những người trước kia của ngươi lại, có tiền để phát triển không, có cần sư tỷ hỗ trợ không?"

"Cái đó cũng không cần! Tài chính của ta cũng có mấy ngàn vạn, đều là năm đó tại biên giới làm ăn được. Ta chỉ cần sư tỷ giúp ta giới thiệu mấy phú hào ở bên đó, giúp ta có chỗ đặt chân. Sau đó sự tình cụ thể, ta sẽ tự thân làm. Sư tỷ cũng không có đại quyền nắm giữ tài chính trong gia tộc, tiền linh động cũng không thể nhiều bằng ta được. Đợi sư tỷ chân chính nắm giữ đại quyền tài chính của Hoắc gia, đến lúc đó sư đệ mới nói chuyện được" Đàm Văn Đông búng nhẹ tay.

"Sư đệ, ngươi không cần đem võ công ra dùng đâu" Hoắc Linh Nhi trầm mặc.

Trong khi Đàm Văn Đông hùng tâm bừng bừng, tu tập nhân mã, chuẩn bị tiến quân Nam Dương. Vương Siêu đã đến Jakarta Indonesia.

"Dọc theo đường đi, ta cũng thấy rất nhiều chiêu bài võ quán, còn có biển hiệu Nhu đạo 'Giảng Đạo Quán' của Nhật bản, Tùng đào quán Không thủ đạo, Hoàng võ đạo tràng của Hợp khí đạo, võ phong tại Indonesia, thật đúng là so với quốc nội còn thịnh hành gấp chục lần!"

Vương Siêu ngồi ở trên ô tô, chạy nhanh trên quốc lộ, Đường Tử Trần ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt dưỡng thần. Mà lái xe chính là một cố gái buộc tóc đuôi gà, mặt mày thanh tú, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, lạnh như băng giống như trước nay chưa biết cười là gì.

Vương Siêu cùng Đường Tử Trần từ Singapore đến sân bay Jakarta, chính là do cô gái này lái xe tới đón.

Đường Tử Trần cũng không có giới thiệu cô gái này, chỉ cùng Vương Siêu lên xe rời đi, cô gái này cũng không nói lời nào, cứ thế mà lái xe.

Jakarta là thành phố lớn hàng đầu Đông Nam Á, có hải cảng nổi tiếng trên thế giới, cảm giác đối với Nam Dương, Vương Siêu cảm thụ nồng đậm hơn so với tại Singapore. Dọc theo đường xe đi, Đường Tử Trần nhắm mắt dưỡng thần, hắn lại quan sát cảnh sắc ở chung quanh.

"Luận về chỉnh thể trình độ võ công, quyền sư ở nước ngoài đích xác so với quốc nội cao hơn nhiều" Vương Siêu thật ra cũng biết, quyền sư phát triển ở nước ngoài, mở võ quán, đa phần là phải từ đánh đấm mà ra. Người nước ngoài, không tin vào miệng nói, mà chỉ tin vào nắm tay.

"Thành phố này mới qua được bạo loạn giết chóc được hơn mười năm, vô luận là người Nhật Bản, hay là người Hoa, ký ức đều đã được đổi mới. Ai mà không có sự phòng thân, cũng không dám đi ra ngoài".

Đột nhiên, cô gái lạnh lùng lái xe kia trả lời một câu, thanh âm có chút khàn khàn.

Vương Siêu nhìn cố gái này một chút, gân cốt nhẵn nhụi mềm dẻo, đầu vững, cổ không cứng, hiển nhiên là hảo thủ luyện võ, không khỏi lại hỏi một câu: "Nhiều võ quán như vậy, quyền sư khẳng định là rất nhiều, không biết quyền sư tại Nam Dương này ai võ công cao nhất?"

"Quyền pháp giỏi thì rất nhiều" Thanh âm của cô gái vẫn lạnh như băng, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Vương Siêu, cũng không nhìn ra có chỗ nào thần kỳ: "Chẳng qua đại tông sư võ học đệ nhất cả Nam Dương, Đông Nam Á này thật ra lại ở tại đại lục".

Vương Siêu trong lòng chợt động, "Ồ, vậy là ai?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?" Cô gái hừ lạnh một tiếng, thấy Vương Siêu hình như là cố ý hỏi đến cùng vậy, chẳng qua vẫn nhỏ giọng lạnh như băng nói: "Nghe nói là Quán trưởng của Sơn đông Lao sơn nội gia quyền quán".


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-458)


<