← Hồi 172 | Hồi 174 → |
Vương Siêu cũng không phải là kẻ ngốc, Đường Tử Trần chỉ ra một chút, đã làm hắn thức tỉnh.
"Ngay từ lúc đầu, đã muốn đối phó điều tra mấy người trong Đảng Thái Tử, hiện tại ta một khi kháng lệnh, sẽ liên lụy đến Liêu Tuấn Hoa, có vẻ cũng đã làm được.
Muốn kiềm chế Thiếu Lâm, thượng cấp hiện tại cũng đã làm được.
Còn muốn đối phó với Trần thị Singapore, hiện tại cũng đã thông qua ta, nắm giữ được một bộ phận tài chính của tập đoàn Trần thị, đang điều tra lai lịch.
Hơn nữa, còn thành công dẫn ra Trần tỷ.
Ta nếu không vì kháng lệnh, thì phải hiệp trợ bắt lấy Trần tỷ.
Ta mà kháng lệnh, thì phải chạy trốn, sự kiện lớn như vậy, cho dù không lay chuyển được căn cơ của Liêu Tuấn Hoa, hì việc lần này tiến vào Trung ương cũng khó mà thực hiện.
Làm quan cũng như là luyện võ, đều là đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Lần này Liêu Tuấn Hoa nếu bị ảnh hưởng, tiền đồ sẽ dần dần đi xuống, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hơn nữa còn có thể mượn tay ta cùng Trần tỷ, đàn áp danh tiếng của Thiếu Lâm.
Vô luận ta có thế nào, cấp trên cũng sẽ không thiệt hại gì. Hơn nữa nếu ta kháng lệnh mà bỏ chạy, bản thân nói không chừng còn có cảm giác phản bội nhân dân, phản bội quốc gia.
Quả nhiên là một chuỗi âm mưu, vô luận thế nào, cũng rõ ràng là buôn bán không cần vốn, rõ ràng là bức bách ngươi, lại còn làm cho ngươi trong lòng cảm thấy áy náy.
Kế hoạch như vậy, hoàn hoàn liền lạc, trở mình tạo mây, khua tay tạo gió.
Ngay cả ta võ công dù có xuất thần nhập hóa, súng đạn khó bị thương, lại bị khống chế trong lòng bàn tay, xem như là đi kiếm tiền cho người khác.
Người lập mưu nằm ở chiếu trên, quả nhiên không phải võ giả có thể đối phó được, cho dù võ công cao tới đâu cũng là vô dụng".
Vương Siêu trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp, cảm thấy các đại hiệp trong tiểu thuyết, leo nóc vượt tường, ra vào Hoàng cung như là hoa viên nhà mình vậy. Nhưng vẫn luôn cảm thán tham quan ô lại, hoàng đế vô đạo, đành phải tiếu ngạo nơi núi rừng.
Hắn đối với tình tiết như vậy, cũng không cho là đúng.
Hiện tại bản thân hắn đã trải qua, rốt cuộc khiến cho hắn hiểu được. Ngời nằm chiếu trên, khống chế toàn cục, thủ đoạn rất nhiều khó mà tưởng tượng được. Hoặc lấy đại nghĩa trói buộc, hoặc lấy thân tình trói buộc, chỉ cần là con người, cho dù võ lực cao đến đâu, cũng không làm nên được chuyện gì.
Đường Tử Trần chỉ nói khơi khơi mấy câu, phảng phất như một tia chớp, chiếu sáng tâm tư của Vương Siêu. Kinh nghiệm đã trải qua mấy năm nay, trong khoảnh khắc hắn đều nhớ lại trong lòng, dần dần, Vương Siêu tựa hồ đã nắm bắt được chân tướng của sự việc trong mấy năm nay.
Thiếu Lâm Tự tại quốc ngoại khai quán, Hành Ý hòa thượng còn được quân đội Nga mời biểu diễn giảng giải quyền pháp trong quân đội, còn đưa được cả thủ tướng Putin của Nga đến thăm Thiếu Lâm, cấp trên biểu hiện tuy cao hứng, nhưng thật ra trong lòng không thích thú gì.
Vĩnh Tiểu Hổ là người ngoại quốc, lại trở thành cao thủ xuất thần nhập hóa, điều này cũng tự nhiên bị cấp trên nhìn không thuận mắt.
Thượng cấp vì thế xem trúng tiềm lực của Vương Siêu mà bồi dưỡng, từ góc độ của giới võ thuật mà kiềm chế Thiếu Lâm, cũng là chuyện bình thường. Bởi vì các trò chơi đều có quy tắc. Cấp trên tuy bất mãn Thiếu Lâm, nhưng cũng không có khả năng giống như thời dân quốc, dẫn đại quân bao vây hỏa thiêu Thiếu Lâm.
Lâm Nhã Nam nắm giữ tài chínhlưu động của Lan sơn nội gia võ quán, thông qua Trần Ngả Dương đã nắm rõ mạch kinh tế của tập đoàn Trần thị, cũng là đương nhiên.
Sự tình Liêu Tuấn Hoa càng không cần phải nói.
Càng huống chi, Vương Siêu cây to chịu gió lớn, tạo nên rất nhiều kẻ địch. Chỉ riêng tại Bắc Kinh đã đánh thắng tám cao thủ kia, mỗi người thân phận đều có rất nhiều quan hệ, cũng không giống nhau. Nếu cứ như vậy, tổ chức muốn bảo vệ hắn cũng sẽ gặp áp lực rất lớn.
Hiện tại Vương Siêu đã kháng lệnh, trốn đi, đối với cấp trên mà nói, chỉ là giảm bớt áp lực, chỉ có lợi chứ không có hại.
Dù sao nhiệm vụ của Vương Siêu, hiện tại đã hoàn thành.
Dù sao thì Vương Siêu cũng là nhân tài khó được, buông tha cũng là đáng tiếc. Dương Chính ủy khi an bài hắn khiêu chiến Đoạn Quốc Siêu, cũng đã một lời lộ ra thiên cơ: "Mười ba tỷ người, dạng nhân tài gì mà không có?"
Ngay từ đầu trọng dụng như vậy, chủ yếu là có mối quan hệ với Đường Tử Trần.
"Liêu Tuấn Hoa cũng là người có tình, những người luyện quyền chân chính như chúng ta, trong lòng luôn là người theo chủ nghĩa lý tưởng, có kích tình, có xúc động, không bằng những người ở địa vị cao, vô cùng bình tĩnh, cho dù gặp chuyện gì, cũng lấy ích lợi làm trọng. Liêu Tuấn Hoa tuy có địa vị cao, nhưng lý tưởng trong lòng cũng chưa bị mất đi, cho nên mới bị lôi kéo vào cùng một chỗ với ta".
Quyền pháp của Vương Siêu, không nói Liêu Tuấn Hoa, mà ngay cả sư phụ Chu Hồng Trí của hắn cũng đều bội phục. Cho nên hai người ý khí tương đầu, cũng đã có rất nhiều mối quan hệ với nhau. Thật với thân phận cùng địa vị của Liêu Tuấn Hoa, có mối quan hệ sâu như vậy, một khi bị lộ ra thì cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Vương Siêu trong lúc này trong lòng hoạt động, cảm xúc cảm thán, thấu hiểu thế thái nhân tình, kinh nghiệm trải qua đều rõ ràng trước mắt.
Lâm Nhã Nam nghe những lời này của Đường Tử Trần, ánh mắt cũng phức tạp nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu là một thiếu niên vĩ đại. Lâm Nhã Nam cũng không phải là người nông cạn, mấy năm nay ở chung nếu nói nàng một chút cảm tình cũng không có thì là giả dối. Cho nên hôm nay Vương Siêu rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn, trong lòng của nàng cũng có sự mất mát, còn có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng.
Hơi ngẩn ra một chút, Lâm Nhã Nam vẫy tay, Đại Thạch Đầu lập tức đến phía sau, lấy ra một cái điện thoại di động vệ tinh.
Sau đó, bấm một dãy mã số đợi một hồi mới nhỏ giọng báo cáo tình huống.
Cùng lúc đó, tại Bắc Kinh trong một phòng họp bí mật, một lão Trung tướng chừng hơn năm mươi tuổi, lẳng lặng nghe trong điện thoại Lâm Nhã Nam báo cáo, đồng thời màn hình trên vách tường hiển thị hình ảnh được chuyển tới.
Đám người Tào Nghị, Chu Lương ngồi ở dưới, một chốc nhìn lên màn hình, một chốc lại nhìn lão thủ trưởng này.
Trung tướng này cũng không phải là người bình thường, trong thời kỳ chiến tranh đã dẫn dắt một tiểu đội, dưới sự che chở của hỏa pháo đã đột phá phòng tuyến quân địch, trong một ngày một đêm đã đi được hơn 130km, tifm nhập vào trong căn cứ chỉ huy của quân địch, thành công hành động chặt đầu tướng địch.
"Trảm thủ vương " Ngô Văn Huy cũng đã từng hợp tác với quân đội Mỹ, lưu lại ấn tượng hết sức khủng bố.
Năm đó Tào Nghị, Chu Lương, cũng là thành viên của tổ này.
"Ba đại cao thủ của Thiếu Lâm, Vĩnh Tiểu Long hai mắt đã mù, Bull Wyke đã chết (là tên tiếng Anh của Tiểu Hổ), nới đó cũng gần nơi quân đội hàn Quốc đồn trú, nếu mạnh bạo có teher sẽ gây ra chú ý, vậy sẽ rất phiền toái. Hơn nữa nữ nhân kia cũng đã mai phục đám lưu manh, đánh bị thương hai người Thôi Trường Bạch, Cung Thành Lương Điền, thì làm sao mà không ai để ý cho được? Hiện tại có thể đã gây nên sự chú ý. Chúng ta cũng không tiện hành động, nữ nhân họ Đường kia, thật sự là lợi hại".
Chu Lương cau mày.
"Hơn nữa Vương Siêu không sợ súng bắn, mà nữ nhân họ Đường kia lại càng không sợ. Ta sợ cho dù chúng ta xuất ra toàn bộ lực lượng, cũng không thể bắt họ trở về, nếu ở quốc nội thì tốt rồi. Hiện tại nữ nhân họ Đường kia muốn nói chuyện cùng với chúng ta, nói hay không đây?"
"Ta thấy không nói thì hay hơn, xem ra cũng đã không còn đường quay lại. Dù sao, Vương Siêu cũng là một nhân tài, nếu để hắn đi cũng rất đáng tiếc" Tào Nghị thở dài một tiếng, Vương Siêu dù sao cũng là do hắn đề bạt lên.
"Vương Siêu là một nhân tài, nhưng thời đại này nhân tài võ thuật, cũng không hữu dụng bằng nhân tài kỹ thuật công nghệ cao như vũ trụ, năng lượng nguyên tử, điện tử... Huống hồ lần này là tự hắn kháng lệnh, muốn trốn đi. Hành động lần này đã thất bại, lập tức ra lệnh cho đám người Lâm Nhã Nam về nước, phân cho nhiệm vụ khác. Còn việc Vương Siêu, ta cứ lấy danh nghĩa tội phản quốc mà hối báo lên trên, hiện tại đóng băng tài khoản, bí mật giám sát xí nghiệp cảu hắn. Chỉ cần hắn mà về nước, lập tức bắt ngay. Còn nữa, điện báo cho Giang Hải về nước, từ trong bộ đội chọn lựa vài cao thủ, mở rộng võ quán Lao Sơn".
"Trảm thủ vương" Ngô Văn Huy này, vẫn lạnh lùng như trước, gương mặt không chút biểu tình, miệng như máy liên tiếp truyền ra mệnh lệnh.
"Tào Nghị, ngươi đem chuyện này, lập tức viết thành tài liệu thuật lại chi tiết, đem tất cả những gì điều tra trước kia, tập trung vào liên hệ giữa Liêu Tuấn Hoa cùng Vương Siêu, càng nhanh càng tốt".
"Còn nữa, lấy tội danh gián điệp, đem toàn bộ tài chính mà Trần thị đầu tư tại Lao sơn quyền quán đóng băng lại, hợp đồng phế bỏ".
Tào Nghị do dự một chút, "Như vậy, Vương Siêu thành ra thế này. Chẳng khác nào chúng ta buộc hắn?"
"Hắn tự mình đi nhầm đường, cũng không trách được người khác, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, bỏ qua tất cả cảm tình. Hắn một khi đã dám phá hỏng thiên chức này, vậy phả gánh lấy hậu quả".
Ngô Văn Huy thật giống như sắt đá, không chút mang theo nửa điểm sắc thái cảm tình cá nhân nào.
"Một khi đã là tội phản quốc, vậy cho dù trốn ra hải ngoại, cũng phải bí mật bắt lấy" Tào Nghị nói.
"Vậy cũng không cần, hắn coi như là người có tiếng. Các nước phương Tây nghe được tin tức này, khẳng định sẽ có rất nhiều phiền toái tìm đến hắn, tạo nên sức ép với hắn. Được rồi, các ngươi cứ tự hành động đi! Tất cả cứ theo kế hoạch mà làm việc".
Lâm Nhã Nam đột nhiên ngắt điện thoại vệ tinh, cũng không để ý tới yêu cầu nói chuyện của Đường Tử Trần, vung tay lên, "Cấp trên ra mệnh lệnh, chúng ta lập tức rút lui!"
"Đi thôi!" Nàng liếc nhìn Vương Siêu đầy phức tạp, sau đó xoay người bước đi.
"Vương Siêu, ngươi về sau bảo trọng! Thực sự trong lòng ta, ngươi vẫn là sư huynh của ta" Lưu Thanh đem Tử ngọ uyên ương thu vào trong tay áo, chậm rãi thở ra một hơi, cũng xoay người bước đi.
Đại Thạch Đầu đem thi thể Hành Ý đi, cũng không nói lời nào.
Trong lúc nhất thời, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Đường Tử Trần cùng Vương Siêu, còn có Vĩnh Tiểu Long mắt bị mù.
"Bọn họ vốn không có ý đàm phán cùng với tỷ. Bọn họ chỉ bức đệ đệ mà thôi. Đằng xà câu trần, trung ương chi thần, hùng cửu thủ, tới lui như chớp. Đều là có ý nuốt người. Trong bầy rắn, đều là cường giả tranh đua làm rồng".
Đường Tử Trần lấy tay sờ nhẹ lên mặt của Vương Siêu, đầu ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, nhưng lai không mang theo một chút ý ái muội nào, chỉ lộ ra một loại tình cảm tỷ đệ nồng đậm.
Đằng Xà là trung ương chi thần, hùng trong Khuất nguyên chiêu hồn miêu tả là một loại rắn chín đầu chuyên môn bắt người ăn tim. Hai loại rắn này, đều có khả năng tranh đua làm rồng.
"Còn hắn thì sao?" Vương Siêu quay đầu, nhìn về phía Vĩnh Tiểu Long.
← Hồi 172 | Hồi 174 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác