Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 016

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 016: Tại bảng giá trung báo cừu hòa lao tiễn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Vương Siêu thất hồn lạc phách ở trong nước hồ lạnh lẽo, ngơ ngác ngồi trên thuyền, nhìn lên bầu trời đầy sao của màn đêm, xa xa ngọn Bạch hạc sơn liên miên, tựa như một con thú khổng lồ đang phủ phục, kéo dài đến tận thành phố. Trong lúc trang tối trang sáng, nhất tĩnh nhất động này, cũng không biết qua bao lâu, gió hồ lạnh lẽo làm cho hắn cảm thấy lành lạnh, lúc này mới tỉnh táo lại, huy động mái chèo bơi vào bờ hồ.

Đường Tử Trần cứ như vậy mà đạp nước rời đi, làm cho trong lòng hắn sinh ra sự chấn động lớn. Vô số cảm xúc trong lòng sinh ra, khi lên khi xuống, nặng nề vô cùng.

Về tới biệt thự, tất cả đều tĩnh lặng, không có một người. Vương Siêu cảm giác được sự cô đơn, sóng lòng phập phồng thủy chung không thể bình tĩnh được, vì thế hắn cái gì cũng không làm, lập tức đi đến phòng luyện công, ngồi xuống dưới đất, lẳng lặng nhắm mắt lại, đem tất cả những gì đã được học từ khi gặp Đường Tử Trần tới giờ nhớ lại một lần.

Từ "Tấn mã bộ" "Liêu âm chưởng" "Hầu thâu đào" "Ba thể thức" ban đầu đến "Bát quái chưởng" luyện pháp cùng đả pháp sau này, sau đó là Hình ý ngũ quyền, thập nhị hình, cuối cùng là "Long xà hợp kích" thương thuật, còn có bao hàm Thái Cực quyền thế trong đó.

Những chuyện trong hơn nửa năm cùng với khuôn mặt tiếng cười của Đường Tử Trần như một cuốn phim chiếu lại rõ ràng trong đầu, hình ảnh thủy chung không thể tiêu tan, làm cho hắn cảm giác được Đường Tử Trần không có rời đi, mà vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Dần dần, tĩnh tọa nhớ lại như vậy, làm cho Vương Siêu cảm giác đắm chìm trong ảo diệu của quyền thuật, mỗi một câu nói, mỗi một động tác của Đường Tử Trần, đều được nhớ rõ ràng, đều có thâm ý sâu sắc. Không biết là mất đi mới thấy trân quý hay là vì đã trưởng thành, nhớ lại quá trình luyện quyền của mình, hắn lại phát hiện bản thân còn rất nhiều chỗ chưa hiểu thấu.

Hắn vọt mạnh người lên, eo chân phát lực, song chưởng chấn động, nhẹ nhàng vọt tới bể nước.

Nhanh chóng chuyển động thân thể trên bể nước, vững chắc thật giống như đang bình thản đi trên đường.

Vương Siêu hai tay trái phải phóng ra, thân hình chuyển đổi, song chưởng mỗi một kích, đều hung hăng đánh cho bao cát văng lên cao.

Nước ở trong bể nước nhộn nhạo chuyển động thành một vòng sóng có quy luật.

Đó là hắn khi dùng mỗi một chút kình lực đều thật sự chia đều, đem lực phản chấn của bao cát truyền xuống bể nước dưới chân. Chẳng qua hiển nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới điều khiển được nặng nhẹ, nước tỏng bể tuy chấn động có quy luật, nhưng vẫn chưa hình thành lốc xoáy luân chuyển.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Đến mấy chưởng cuối cùng, cánh tay Vương Siêu trong cử động, kình lực toàn thân dâng lên sung mãn, đã loáng thoáng đánh ra thúy hưởng.

Chỉ là thúy hưởng này còn rất nhẹ, cũng có vận động trước cho đủ mới có thể đánh ra, còn xa mới tới mức tùy ý mà phát ra như Đường Tử Trần, tiếng vang so với tiếng vang của Đường Tử Trần phát ra như tiếng pháo thì còn kém rất xa.

"Hư!" Sau khi đánh xong, lại nhảy xuông dưới, đem ngũ quyền, thập nhị hình thong thả diễn luyện một lần, một chiêu một thức, đều dùng kình không dùng lực, trong khi thân hình biến hóa, lỗ chân lông toàn thân như nắp sắt đóng chặt lại.

"Hây!" Diễn luyện đến cuối cùng, không tự chủ được biến hóa thành Long xà hợp kích, song chưởng tựa như cầm thương, cước bộ cùng lên cùng xuống, như Băng quyền, như Pháo quyền, như Toản quyền, hung hăng cắm vào quả cầu thủy ngân trên trong cái máng đá.

Eo lưng vặn vẹo, song chưởng chuyển lực. Két! Cả quả cầu bị song chưởng Vương Siêu ôm lấy, mãnh liệt luân chuyển, nhảy vọt từ trong máng đá ra.

Mắt thấy quả cầu nhảy ra muốn rơi xuống đất, hắn vội vàng vừa ôm vừa đẩy. Nhất thời, từ lỗ chân lông trên bàn tay truyền đến một cảm giác rất rõ ràng.

Trong đầu Vương Siêu giống như hiện ra phương hướng cùng kình lực của luồng thủy ngân luân chuyển bên trong quả cầu.

Hắn không tự chủ được vung tay tống ra, bốp một cái! Quả cầu nhẹ nhàng vọt lên một chút, lại lăn vào trong máng đá.

"Thì ra là như thế này! Đây là đạo lý nghe kình. Khó trách Trần tỷ đẩy tay một cái là có thể phá đi trọng tâm của người ta".

Hô hô! Cái này một chút vậy mà giống như dùng toàn bộ khí lực, sau khi nghĩ ra, hắn lại ngồi xuống đất không nhúc nhích, hổn hển thở từng hơi.

Bên ngoài sắc trời đã sáng, mặt trời đã lên cao. Thì ra đã luyện cả đêm.

Ánh mặt trời sáng lạng chiếu xuống, cũng như là ngày hôm qua, chỉ duy nhất bất đồng chính là Đường Tử Trần đã đi rồi.

Chẳng qua hiện tại Vương Siêu tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều, đột nhiên nhớ tới, Đường Tử Trần lúc ra đi, hình như lưu lại một quyển sách, vội vàng chạy lên trên lầu, kéo cái ngăn kéo trong phòng ngủ ra.

Quả nhiên, bên trong có một bộ sách rất dày, cả bộ sách phi thường nhẵn nhụi, bóng loáng, mỗi một trang sách đều được bọc lề, dùng hai loại chỉ vàng bạc đan thành hoa văn, có vẻ vô cùng thần bí cùng xa xỷ.

Hơn nữa những trang giấy, khi cầm ở trong tay, liền thấy rắn chắc phi thường, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, hình như là dùng hương liệu tẩm qua.

"Giấy này hình như là từ da dê gia công chế tác mà thành, sau đó dùng xạ hương tẩm vào. Trong môn lịch sử đã hình như thấy qua hoa văn chỉ vàng bạc như vậy, là một số quốc gia ở Trung Đông chuyên chế cho các đền thờ, dùng để sao chép kinh Cô Ran".

Vương Siêu tuy không học tới như thế, nhưng chung quy không phải cái gì cũng không thông, nhìn thấy hoa văn vàng bạc trên cuốn sách, ngẫu nhiên nhớ tới đã được giới thiệu trong sách lịch sử.

Quyển sách này dày ba bốn tấc, mấy trăm trang. Bìa màu lam nhạt trên dùng bút lông viêt bốn chữ "Quốc thuật thật lục". Bốn chữ này mượt mà lại ẩn chứa sự sắc bén, bên dưới có ghi tên của Đường Tử Trần.

Mở sách ra, bên trong đều viết bằng bút lông nhỏ. Vương Siêu thoáng lật xem một chút, bên trong hơn phân nửa đều nói về thực chiến đả pháp, kỹ xảo giết người, sau đó phối hợp với một số đồ hình tinh xảo về thân thể con người. Các bộ vị hệ thống thần kinh, xương cốt liên kết, kết cấu nội tạng của con người, làm thế nào vận dụng Minh kình Ám kình đả kích, giết người nhanh gọn, toàn bộ đều viết rõ ra.

Mấy cái đồ hình này, so với kính hiển vi trong giải phẩu còn muốn chính xác hơn. Cũng không biết Đường Tử Trần làm thế nào mà vẽ ra được.

Một trăm trang cuối cùng, Đường Tử Trần vẽ ra một số đả pháp "Chủy" quyền trong Thái Cực quyền, cùng với một số kỹ thuật công kích bằng cùi chỏ của Bát cực môn, Phiên tí kình của Thông bối môn, một ít quyền thuật còn lại, đều không được giới thiệu hoàn chỉnh, mà linh tinh lan tan, chỉ để ý đến phần thực dụng.

Sau đó, chữ đột nhiên trở nên lớn hẳn lên, thì ra khi Đường Tử Trần viết đến đây, thì phỏng theo Thư thánh vương Hi Chi viết một bài Lan đình tự thiếp.

Nét bút như long xà, từng nét một đều chứa lực như thấu xuống trang giấy, ngay cả Vương Siêu là người không rành về thư pháp, cũng cảm giác được trong những chữ này, hàm chứa ý cảnh rất sâu xa.

Chẳng qua đến cuối sáng, lại không có kết cục. Chương Lan đình tự kia, chỉ viết đến "Hậu chi lãm giả" câu cuối cùng "diệc tương hữu cảm vu tư văn" cũng không viết tiếp, hình như chờ người viết tiếp.

Vương Siêu sau khi xem xong, cất quyển sách đi, chuẩn bị để sau này nghiên cứu cho kỹ. Sau đó liền lăn ra ngủ, chợp mắt một phát đã đến sáng hôm sau, sau khi thu thập một số đồ cùng chìa khóa phòng, cuối cùng nhìn lại một lần nữa ngôi biệt thứ, rồi đứng dậy trở về nhà.

Ngôi nhà này Đường Tử Trần tuy cho hắn, nhưng hắn biết không ở nổi, chi phí quản lý mỗi tháng cũng không biết là bao nhiêu. Tốt nhất là đi sớm một chút, miễn cho đến lúc đó có người đên gây phiền toái, còn xe trong gara, Vương Siêu cũng không lấy, cứ tự nhiên để ở bên trong.

Huống hồ mấy cái này đều là Đường Tử Trần lưu lại, Vương Siêu nói sao cũng muốn bảo tồn, không làm lộn xộn.

Thời gian trôi nhanh qua, chỉ chớp mắt đã hết kỳ nghỉ hè, trường đã nhập học, cuối cấp ba sắp lên đại học rồi, không khí trong trường học cũng khẩn trương hẳn lên. Chẳng qua tất cả thứ này Vương Siêu cũng không để ở trong lòng, đến bây giờ hắn chỉ có hứng thú đối với hai sự kiện.

Một là cùng Tào đội trưởng ba của lớp trưởng Tào Tinh Tinh thử qua một chút, báo cừu lần trước. Hai chính là làm thế nào để kiếm tiền, bằng không bản thân mình về sau muốn lưu lại căn nhà của Đường Tử Trần cũng nổi. Hơn nữa cuộc sống cảu mình về sau, cũng phải cần tiền.

Về phương pháp kiếm tiền như thế nào, Vương Siêu cũng lo lắng rất nhiều, nhưng lại phát hiện không cái nào khả thi, học quyền thuật chỉ tốt khi dùng để cướp bóc.

Chẳng qua cướp bóc Vương Siêu tạm thời không nghĩ tới, lần trước đánh nhau với đám du đãng kia, quá nửa là vì báo thù, cướp tiền chỉ là thuận tay, nhất thời hứng khởi mà thôi.

"Trước tiên tìm Tào đội trưởng báo thù rồi hãy nói" Sau nhiều ngày suy nghĩ, Vương Siêu chính là hoàn thành tâm nguyện đầu của mình trước cái đã.

Một buổi tối khi đi học về, Vương Siêu âm thầm đi theo sau Tào Tinh Tinh, hắn chuẩn bị tìm nhà của Tào Tinh Tinh, đến lúc thích hợp, sẽ chận Tào đội trưởng mà đánh một trận.

Con đường được đèn đường chiếu sáng, thời tiết khá nóng, Vương Siêu chậm rãi ung dung đi ở sau Tào Tinh Tinh, nhưng không để bị phát giác.

Qua vài ngã tư đường, lúc Tào Tinh Tinh muốn tiến vào một ngõ nhỏ, đột nhiên, một cái xe tải nhỏ vọt tới, trong nháy mắt dừng lại, bên trong vọt ra hai ba đại hán xông tới, một tên bịt miệng, một khóa tay, một nắm chân.

Tào Tinh Tinh ngay cả kêu cũng không kịp, đã bị bắt lên xe.

"Bắt cóc?" Vương Siêu phản ứng lại.

*****

"Tào đội trưởng kia là cảnh sát, khẳng định là đắc tội với không ít người, chẳng lẽ là có người trả thù nên bắt cóc con gái hắn? Mặc kệ nói thế nào, Tào Tinh Tinh chỉ sợ gặp nguy hiểm" Vương Siêu chứng kiến một màn này, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng, "Đụng tới sự tình này, không thể không quản, ta luyện đã hơn nửa năm, lần này là cơ hội một lần thực chiến, chẳng qua sợ những người này trong tay có súng, sẽ, không dễ làm"

Can nhắc khoảnh khắc, thân mình chợt lóe lên rồi vọt vào một góc đường, không thể không nói, phản ứng đích xác rất nhanh nhẹn.

Chiếc xe tải vừa "Vù" một cái từ một ngõ khác vọt ra, Vương Siêu ánh mắt nhớ kỹ hình dáng đặc thù của xe này, cho đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, mới vọt theo, tìm đường tắt chặn đầu.

Công phu trên chân của Vương Siêu tuy còn xa mới tới cảnh giới lội trong nước chỉ ngập đến đầu gối như Đường Tử Trần, nhưng trải qua thời gian dài huấn luyện, lực bạo phát cũng kinh người. Hơn nữa thể lực, bởi vì luyện nội gia quyền thuật, có thể giữ lại khí, so với vận động viên thể dục bình thường còn khỏe hơn nhiều.

Hai chân giao nhau, tay vung ra, bàn chân phát lực, chân eo phối hợp nhau, mỗi bước đi tới, đều xa ba bốn thước. Cái này đúng là Tiễn bộ trong bộ pháp Bát quái quyền.

Tiễn bộ như bay, hạ xuống đất nhẹ nhàng.

Không lâu sau, Vương Siêu đã chạy qua một con phố, đã thấy chiếc xe tải đang chạy trên xa lộ.

Có lẽ là còn ở trong nội thành, tốc độ của chiếc xe còn hạn chế, mà mấy tên bắt cóc trong xe không muốn vượt đèn đỏ gây chú ý, [cho nên tốc độ của xe bình thường, với tốc độ của tiễn bộ, hoàn toàn có thể theo đuôi.

Cho đến khi xe tới ngoại thành, tốc độ mới dần dần nhanh lên, chẳng qua hiện tại sắc trời đã về tối, Vương Siêu cũng không cần che dấu gì nhiều, chỉ cần né ra bên đường, để tránh bị phát hiện.

Dưới bóng đêm bao phủ, Vương Siêu lại điều chỉnh xương sống, hạ trọng tâm, cả người lông dựng lên, bụng như sắt, nổi da gà như viên sắt, đột nhiên phát lực, cả người như một con sói chạy như điên truy kích con mồi, kiệt lực bám theo xe tải không cho nó biến mất khỏi tầm mắt cảu mình.

Vận động kịch liệt như vậy, trong cơ thể Vương Siêu sinh ra một lượng lớn nhiệt khí, tạo nên mồ hôi đang muốn phá tan lỗ chân lông để chảy ra. Nhưng do bị lỗ chân lông khóa chặt lại, thủy chung phát ra không được.

Vương Siêu hiện tại lực lượng đóng mở của lỗ chân lông cũng đã khá mạnh, cũng chính là nội kình của quyền thuật dần dần đã thâm hậu lên.

Chẳng qua cứ đuổi theo xe như vậy dù sao cũng rất vất vả, đuổi theo ước chừng hơn mười cây số, khoảng cách với xe dần dần dãn ra rất nhiều, xe mấy lần cũng đã biến mất khỏi tầm mắt, chẳng qua cũng may chỉ có một đại lộ, không có đường cắt ngang, bởi vậy cũng không bị mất dấu.

"Sao chứ, còn không chịu ngừng, khí của ta mà tiết ra, là xong đời!"

Vương Siêu mãnh liệt chạy theo, lỗ chân lông khóa khí cũng đã đến cực hạn, cảm giác được cả người như phồng lên, như là có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Công phu này vốn là Luyện tinh hóa khí đã đến cực hạn, quyền thuật bình thường sau khi luyện đến, đều phải chậm rãi ung dung dừng lại, thi triển các thế quyền, đem khí hạ xuống bụng, sau đó chậm rãi hoạt động toàn thân, dùng để dưỡng sinh, cải tạo sinh cơ thể năng.

Nếu đến cực hạn mà tiếp tục luyện nữa, lỗ chân lông giữ không nổi khí, lập tức mồ hôi sẽ thoát ra như mưa rào mùa hạ, người sẽ bị hư thoát, Nghiêm trọng thậm chí sẽ bị thoát lực mà ngất đi!

Nhưng Vương Siêu hiện tại không thể dừng lại, chỉ có thể khổ sở chống đỡ, cắn răng cố qua cửa ải này.

Vương Siêu cũng biết bản thân đang chơi với lửa, người thường vận động xuất mồ hôi, đó là xuất ra chậm rãi, còn có thể khống chế. Nhưng người luyện nội gia lại khác, một khi đến cực hạn bế không được nữa, toàn bộ khí giữ lại sẽ tràn ra toàn bộ, giống như là dưới con nước mạnh mà đê chợt vỡ, nguy hiểm đến cùng cực.

Ở tại thời điểm mấu chốt này, xe tải phía trước đột nhiên chuyển hướng, đi vào một con đường nhỏ, sau đó hình như là ngừng lại trước một ngôi nhà hai tầng.

Vương Siêu lập tức ngừng lại, tinh thần lại không dám thả lõng, hình thành tư hế đứng tấn "Long xà hợp kích", nhẹ nhàng hạ thân thể xuống, cho đến hơn nửa giờ sau, mới chậm rãi đem khí hạ xuống, bụng đã thả lỏng ra, hai chân cũng buông lỏng, lỗ chân lông toàn thân cũng mềm ra, cuối cùng cũng không có xuất mồ hôi.

Sau khi khôi phục, lập tức nhẹ nhàng chạy dọc theo con đường nhỏ đi đến căn nhà kia.

Chiếc xe tải dừng trước căn nhà, bên trong đã không có người. Căn nhà bốn phía cũng không có tường, chỉ là một căn nhà bình thường tại nông thôn, cửa lớn đóng chặt, chỉ có một căn phòng ở trên lầu còn để điện, bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm của mấy người.

Sau khi quan sát hình hình bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện phía trước nhà có một cái ống nước, nối thẳng lên mái nhà, Vương Siêu vội vàng lặng lẽ theo ông nước leo lên sân thượng.

Trên sân thượng không có ai, chỉ có một cái cửa thông xuống lầu hai. Vương Siêu giống như một con mèo đêm, ngừng thở, ánh mắt quan sát tứ phía, lổ tai nhích động nghe ngóng một hồi, lúc này mới xuống lầu, sau đó chợt lóe một cái nhanh chóng vọt vào trong một góc tối ở gần căn phòng còn sáng đèn kia.

"Ta thật có thiên phú làm kẻ trộm?" Vương Siêu tự có cảm giác, một loạt các động tác vừa rồi thật tốt.

Nhà cửa ở nông thôn trang hoàng đơn giản, hơn nữa căn nhà này giống như không thường xuyên có người ở, nơi sáng sủa nhất cũng có mạng nhện, khắp nơi một màu đen lốm đốm. Chẳng qua lúc này càng thuận tiện cho Vương Siêu tiến vào.

"Đại ca, người nói làm sao bây giờ? Bắt con nhỏ này? Có thông tri cho lão tử Tào Nghị tới không?" Vương Siêu mơ hồ thấy trong phòng có năm sáu người nam.

Cầm đầu là một đại hán đầu bóng lưởng, mặc áo vét màu hồng, cả người trên dưới vồng lên, dadng ngắm nghía một thanh chủy thủ lập lòe. Mà nam tử còn lại đang đứng bên cạnh một cái bàn tròn, trên có rất nhiều bia cùng đồ ăn, bên cạnh có một cái quạt máy đang thổi cho đầu tóc mấy tên này tung lên.

Mà Tào Tinh Tinh đang bị trói nằm ở một góc, miệng bị nhét giẻ, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, hai mắt chớp động, có chút hoảng sợ, nhưng đang cố gắng bảo trì sự trấn định.

"Ta đã gọi điện thoại cho Tào Nghị, bảo hắn đi một mình tới đây. Hắn cũng biết thủ đoạn của chúng ta, con gái bảo bối của hắn, cũng là con gái duy nhất của hắn, đáp ứng chuyện của chúng ta, mười vạn đồng này là của hắn, có đường phát tài. Không đáp ứng chuyện của chúng ta, lão tử sẽ tiền dâm hậu sát!"

Đại hán kia đem thanh chủy thủ ở trên tay, hung hăng cắm xuống bàn, tùy tay đem một cái cặp đen ở sau ghế đặt lên bàn.

"Lão Đại, mười vạn này thực có thể mua được Tào Nghị?" Một nam tử tóc dài kết thành bím hỏi.

"Tào Nghị là người giảo hoạt, cho nên ta phải cho hắn thấy vừa có ân vừa có uy, lão bản lần này cho chúng ta đến đây, cũng là ý này. Đừng xem Tào Nghị chỉ là một đội trưởng phân cục nho nhỏ, thật ra hắn còn có một thân phận khác! Hắn trước kia xuất thân từ lính đặc chủng".

"Đại ca, lão bản lần này vì cái gì không cho chúng ta mang theo súng, nghe nói Tào Nghị thân thủ thật sự rất khá! Vạn nhất!"

"Hừ, thân thủ của hắn khá, ta cũng không kém, ta sớm đã muốn cùng hắn tỷ thí một phen, xem thử ai đánh giỏi hơn! Mang súng làm gì? Trên máy bay có đem theo được không? Lũ ngu ngốc các ngươi! Đợi Tào Nghị đến đây, đến dưới lầu, ngươi trước tiên xét thân hắn! Hắn nếu mang theo súng, không phải là thành của chúng ta sao? Hắn nếu không mang theo, thì không phải quá tốt sao?"

"Đại ca quả nhiên tâm tư tinh tế!" Một nam tử cười nịnh nói.

"Mười vạn!!!!!" Vương Siêu vừa nghe, ánh mắt cũng sáng lên, cả người trên dưới nhiệt huyết sôi trào: "Ngay cả súng cũng không mang theo, cũng dám đi bắt cóc?!"

Khi Vương Siêu đang muốn vọt lên, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng còi xe.

Một nam tử thì đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn: "Lão Đại, là Tào Nghị, một mình lái xe đến, không có người nào khác!"

"Tốt, ngươi đi xuống lục xoát hắn, sau đó dẫn hắn lên đây!" Đại hán đầu bóng lưởng lạnh như băng nói.

*****

"Ha ha, ha ha. Là vị huynh đệ ở đâu, chẳng lẻ không hiểu được quy củ, không được gây chuyện với người nhà sao?" Vương Siêu nấp ở trong góc tối, nghe thấy dưới lầu truyền lên thanh âm của Tào Nghị. Trong chốc lát, tiếng bước chân thình thịch càng ngày càng gần, hiển nhiên là Tào Nghị được người dẫn lên.

Tào Nghị lúc này tuy ha hả cười to, nhưng ngữ khí cũng thực bình tĩnh, tựa hồ bão táp tới trước mặt cũng không lay chuyển.

"Ngữ khí này cũng không giống cảnh sát? Lại giống như dân giang hồ hơn, hay là Tào Nghị có hai thân phận, như là Vô gian đạo vậy?" Vương Siêu trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó chậm rãi điều chỉnh thân thể đến vị trí tốt nhất, để tùy thời phát ra một kích lôi đình.

"Tào đội trưởng có thể nói là quý nhân hay quên, một tháng trước ngài tại vùng biển phía Bắc, một người một thuyền, truy đuổi người của lão bản của chúng ta hơn mười lần, còn lấy đi không ít hàng hóa. Thật có thể nói là có dũng có mưu, thật là một Thường sơn Triệu Tử Long thế hệ mới, lão bản chúng ta nghe nói có nhân vật này, hoan hỉ không thôi, thật vất vả mới tra được nơi ẩn thân của ngài, vì thế mới phái huynh đệ chúng ta đến đây, chẳng qua Tào đội trưởng chính là địa đầu xà ở nơi này, huynh đệ chúng ta cho dù là cường long cũng không dám quang minh chính đại trêu chọc ngài phải không? Đành phải xuất ra hạ sách này, dẫn địa đầu xà xuất động".

Đại hán đầu trọc từ trong phòng đi tới, vừa lúc gặp Tào Nghị đang từ cầu thang đi lên. hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều hết sức cảnh giác.

"Thì ra các ngươi là người của tập đoàn Hoa Nam Trần thị, nói, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tuy con gái trong tay người khác, Tào Nghị vẫn trấn định tự nhiên, trước tiên dò xét bốn phía một chút, sau đó đem ánh mắt dừng lại trên người đại hán đầu trọc.

"Một, chúng ta muốn biết thân phận chân chính của Tào đội trưởng" Đại hán đầu trọc đưa ra một ngón tay, "Hai, muốn mời ngài gia nhập chúng ta, mọi người cùng nhau phát tài. Ba, hàng hóa mà ngài lấp của lão bản chúng ta, rốt cục là ở nơi nào? Bốn, ngài thân thủ phi phàm, một chút đã đánh ngã mười mấy huynh đệ của chúng ta, ta tự nhiên muốn trả hận cho chúng nó, chúng ta hai bên tùy ý không bằng ngẫu nhiên, luận bàn một phen xem sao?"

"Được. Ngươi trước tiên thả con gái ta ra trước!" Tào Nghị thân thể vừa động, đã đưa ra thế thủ của quyền anh, ý đáp ứng rất rõ ràng, làm cho đại hán đầu trọc kia cũng giật mình.

"Một khi đã như vậy, không đánh không quen biết, chúng ta trước đánh sau quen cũng được" Đại hán đầu trọc xoay xoay thân mình, từng bước đi xuống thang lầu, đứng cách Tào Nghị ba thước.

Rập! Bốn nam tử bên cạnh làm thành một vòng tròn, tản ra bốn phía. Lúc này, tại lầu hai trong phòng canh Tào Tinh Tinh, chỉ còn lại có một nam tử tóc dài.

"Ta là Trần Vũ Dương, Tào đội trưởng nhớ cho kĩ!" đại hán đầu trọc cởi áo ra, lộ ra cơ thể tráng kiện như đồng khối, từng khối từng khối cơ bắp phảng phất như mãng xà quấn quanh ở trên người.

Hơn nữa trên các đốt ngón tay, rõ ràng có một lớp chai rất lớn, vừa thấy đã biết là cao thủ đã luyện quyền nhiều năm.

"Hây!" Tào Nghị không có động tác dư thừa, Trần Vũ Dương vừa mới ra thế thủ, đột nhiên chuyển thân vọt đến, hung hăng nhắm thẳng vào sườn của đối phương mà tung cước.

Bốp! Trần Vũ Dương dùng cánh tay ngăn đỡ, chân liên tục lui về phía sau, tới tận cẩu thang mới ngừng lại, cánh tay bị đá như hết sức đau đớn, vẩy vẩy mạnh mấy cái, "Lực chân thật mạnh!"

Tào Nghị cũng không nói gì, lại vọt tới, liên tục tiến công, quyền đánh thẳng vào mặt đối phương, phối hợp với thoái pháp, thế công như như vũ bão, mãnh liệt đến cực điểm. Nắm tay xé không phát ra tiếng vang.

Trần Vũ Dương nhất thời mất đi tiên cơ, lập tức rơi vào thế bị động, vội vàng đưa hai cánh tay lên thủ mặt và ngực, tránh trái né phải.

Cánh tay hai người chạm nhau, đều là cứng đối cứng, mỗi một lần đối kích, đều phát ra tiếng xowng cốt chạm nhau rất lớn. Đả pháp như vậy, hết sức thô bạo và dã man.

Trần Vũ Dương đã bị ép đến chân cầu thang, chân khi lui về phía sau, nhất thời đạp trúng mép cầu thang, thân thể lập tức hơi chao đi, hắn vội lấy lại thăng bằng, mới đứng vững lại được.

Tào Nghị là cao thủ quyền cước, làm sao buông tha cơ hội này, lập tức thu tay lại, chân trái phát lực, hung hăng đá thẳng vào khớp xương chân của đối phương.

Rắc! Tiếng xương gãy vang lên, thân thể Trần Vũ Dương mất trụ ngã xuống cầu thang, xương chân đã bị Tào Nghị đá gãy.

Tào Nghị thấy đã đánh ngã đối phương, trong lòng lo cho con gái mình, vội vàng không để ý tới Trần Vũ Dương, chuyển thân vọt lên lầu.

Làm sao biết, Trần Vũ Dương tuy bị đá gãy chân, nhưng tố chất thân thể rất tốt, người cũng hung hãn, vẫn không mất đi sức chiến đấu. Khi thấy Tào Nghị chạy qua bên người để lên lầu, cả người hắn như dã thú xoay người vọt lên, ôm chặt lấy chân của Tào Nghị, giật mạnh về phía sau!

Lực lôi két rất mạnh, Tào Nghị tuy có phòng bị, nhưng cũng chịu không nổi, vội vàng nắm lấy tay cầm của cầu thang bảo trì sự cân bằng của thân thể, sau đó dùng chân đạp mạnh về phía sau.

Trần Vũ Dương lại thuận thế nắm lấy đùi của Tào Nghị mà đứng thẳng lên, từ phía sau một tay ôm chặt lấy Tào Nghị, một tay còn lại hung hăng bẻ cổ hắn.

Đây là tình huống trong đô vật rất hay gặp, là một chiêu hết sức hung ác, từ phía sau lấy tay bẻ cổ, khiến cho người ta gãy cổ mà chết.

Tào Nghị bị bẻ cổ, sắc mặt lập tức như bị tụ huyết, không ngừng dùng khủyu tay hung hăng đánh thẳng vào ngực của Trần Vũ Dương.

Bốp Bốp! Bốp Bốp! Liên tục tiếng xương gãy vang lên, Trần Vũ Dương hai mắt trợn lên, mũi miệng chảy máu. Nhưng tay của hắn vẫn không buông ra, không làm cho Tào Nghị gãy cổ chết thì tuyệt không bỏ qua.

"Đánh nhau như vậy, quả nhiên thật đẫm máu. Không phải một chiêu một thức đơn giản nưh trên lôi đài, phải rút kinh nghiệm, về sau chú ý. Những người này vốn là đến chiêu an, kết quả khi đánh nhau cũng không thể khống chế được tình hình, trở thành sinh tử tranh đấu".

Vương Siêu nhìn thấy một màn này, trong lòng liên tục gật đầu, hắn vốn đang thiếu kinh nghiệm thực chiến, trận đấu đẫm máu trước mắt quả thật làm cho hắn từ trong đó học được không ít thứ.

"Giết hắn!" Mấy người còn lại đang đứng xem thấy vậy lập tức vọt lên.

Tào Nghị vội vàng liều mạng đạp chân vào thang lầu, mang theo Trần Vũ Dương cùng lăn về phía dưới.

"Tốt lắm, ta cũng nên ra tay!" Vương Siêu cũng không hề che dấu, mạnh mẽ đứng lên, chợt phát lực từng bước tiến tới căn phòng giam giữ Tào Tinh Tinh, khi khỏang cách với tên tóc dài đứng canh còn chừng một thước, thừa thế ra quyền.

Ba bước lấy lực, không chế mặt đất, quyền như đạn pháo, lăng không đánh xuống. Một quyền này đúng là "Tam bộ pháo quyền kình" trong Hình ý.

Ba bước phát lực này, là hắn đã tính toán kỹ, thân thể cũng đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, toàn thân eo chân, bàn chân, xương sống đều theo quy luật mà phát kình vọt lên, chợt bùng nổ, như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh ra sử dụng hết sức bình sinh.

Quyền kình trong không khí đánh ra một tiếng xé gió thanh thúy.

Tên tóc dài kia vốn đang chú ý xem đánh nhau dưới lầu, nhưng lại không dám rời khỏi chỗ, không ngờ đột nhiên một người bất ngờ vọt đến, giống như phi yến sát thủy (yến bay sạt nước), xẹt tới tốc độ nhanh như tia chớp, lại như sấm sét, căn bản không thấy rõ bộ dáng.

Hắn theo bản năng đưa hai tay lên đỡ!

Phành! Cố gắng đỡ cũng không được, quyền của Vương Siêu đánh banh hai tay hắn ra, đánh thẳng vào ngực.

Cả thân thể sáu bảy chục ký của hắn bị đánh bay lên không, rớt mạnh xuống bàn, toàn bộ các thứ trên mặt bàn tung tóe, văng đi khắp nơi.

Tên tóc dài này cũng thật xui xẻo, sau khi va vào cái bàn lăn sang một bên chạm phải cái quạt, cái quạt đang quay cuốn luôn mái tóc dài của hắn vào.

Đến khi cái quạt quay không nổi nữa, thì ngay cả da đầu của hắn cũng bị tróc ra, đầu gục vào trong cánh quạt, đã không thấy hô hấp nữa, cũng không biết là do một quyền của Vương Siêu đánh chết, hay là bị điện giật chết.

"Ô ô, ô ô!" Tào Tinh Tinh thấy rõ ràng là Vương Siêu, ánh mắt nhất thời vừa mừng vừa sợ, thân thể không ngừng vặn vẹo.

Vương Siêu vội vàng kéo miếng giẻ trong miệng của nàng ta ra, sau đó cởi dây thừng, rồi nhặt lấy cái cặp đang nằm ở dưới đất.

"Mười vạn đồng đã tới tay!" Cầm lấy cái cặp, Vương Siêu có chút hưng phấn.

Ngay lúc này, từ cầu thang xông lên một người, chính là Tào Nghị.

Tào Nghị lúc này trên người đầy máu, chẳng qua cũng không bị thương gì, máu kia hiển nhiên là của người khác. Vừa vọt lên, thấy Vương Siêu, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó nhìn hoàn cảnh bốn phía cùng con gái mình, giống như hiểu được đã xảy ra sự tình gì.

Đưa mắt nhìn Vương Siêu trong chốc lát, Tào Nghị nói: "Bỏ cái cặp xuống".

"Ái dà!" Vương Siêu nuốt nước bọt, "Tào đội trưởng, thân thủ của ngươi quả nhiên thật sự tốt, lần trước ta thiếu chút nữa bị ngươi phế đi cánh tay, hôm nay tùy ý không bằng ngẫu nhiên, chúng ta hãy tỷ thí lại một chút, trong này dù sao cũng là tiền cướp được, không bằng xem ai thắng, thì sẽ thuộc về người đó!"

"Tiểu tử khá lắm!" Tào Nghị đột nhiên ha hả cười to: "Không nghĩ ngươi muốn thừa cơ ta mệt, muốn cái mạng ta, không thể tưởng được bạn học của Tinh Tinh lại có nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng qua ta tốt xấu gì cũng đã luyện quyền hơn hai mươi năm, khi bắt đầu luyện, ngươi còn chưa sinh ra. Cho dù hiện tại thể lực có bị tiêu hao, đấu với ngươi vẫn là có thừa! Đến đây, để ta xem ngươi rốt cuộc có tiến bộ gì?"

"Vương Siêu, ngươi muốn làm gì!" Tào Tinh Tinh cũng khó hiểu, thấy Vương Siêu cùng ba của nàng tựa hồ muốn động thủ với nhau, vội vàng kêu to lên.

Vương Siêu thủ thế, "Sự tình này bạn quản không được đâu. Cứ xem là được" rồi đặt cái cặp xuống, đi tới hai bước, đứng cách Tào Nghị cỡ ba thước rồi dừng lại.

Tào Nghị cũng nắm chắc nắm tay lại, thủ thế, cố gắng hít thở, tựa hồ đang cố gắng khôi phục lại thể lực của mình. Vừa rồi sau khi đánh gục bốn người, thf đã mệt chết được.

"Tào đội trưởng, ngươi hay là cứ nghỉ ngơi một chút đi?" Vương Siêu thấy bộ dáng Tào Nghị như vậy, cười cười.

"Hây!" Vương Siêu vừa dứt lời, Tào Nghị đột nhiên ra tay, lại là một quyền rít lên, đánh thẳng vào mặt Vương Siêu, xem tốc độ ra quyền này, không giống chút nào với người bị tiêu hao thể lực.

"Người này thật giảo hoạt!" Vương Siêu cũng đã không còn như nửa năm trước, cước bộ vừa chuyển, đã né sang bên cạnh Tào Nghị, năm ngón tay hợp lại, hung hăng đâm thẳng vào vùng dưới eo của đối phương.

ĐÓn này nếu đâm trúng, Tào Nghị chỉ sợ từ nay về sau sẽ mất đi năng lực kia.

Không ngờ Vương Siêu lại ra đòn hiểm như vậy, Tào Nghị hoảng sợ, vội vàng co bụng xoay người, một cước xuất ra.

Vương Siêu cước bộ lại bước sang bên cạnh một bước, lại chuyển sang bên cạnh Tào Nghị, thân thể hơi khụy xuống, thủ đao vẫn đâm xuống dưới eo, vẫn nhanh, hiểm, độc như trước.

Tào Nghị liên tục xoay người công kích, muốn đối mặt chiến đấu, nhưng Vương Siêu mỗi một lần đều có thể chiếm được vị trí bên cạnh hắn, liên tục biến hóa ba bốn lần như vậy, Tào Nghị khi chuyển hướng đã có cảm giác hoa mắt.

Cổ ngữ có câu "Bát quái tặc" (có nghĩa là xem sự chóng mặt khi quay vòng vòng là giặc), Vương Siêu hiển nhiên đã đem chữ "Tặc" này diễn ra phi thường tốt, ngày đêm đứng trong bể nước đánh bao cát, hiện tại rốt cục đã phát huy ra.

"Hây!" Liên tục chuyển năm bước, Vương Siêu rốt cục đã đắc thủ, đã đâm trúng giữa xương sườn của Tào Nghị, Tào Nghị nhất thời sắc mặt đau đến tái nhợt, thân thể laọng choạng, ngã ngồi xuống đất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-458)


<