Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 159

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 159: Tiểu Giang Hồ, Lão Giang Hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Lưu tinh chùy của Lý Triết Hàn nặng phải đến gần ba mươi cân, cả xích chùy đều bằng thép sáng loáng, to hơn xích của Đàm Văn Đông mấy lần, trông rất thô bạo dũng mãnh. Bất cứ ai nhìn thấy loại binh khí này đều nảy sinh cảm giác, nhỡ bị ném trúng thì chết chắc!

Lưu tinh chùy này và cả Xích tiêu của Đàm Văn Đông đều là những loại binh khí hiếm, kể cả ngày xưa cũng ít dùng chứ đừng nói đến thời hiện đại. Lăn lộn giang hồ bằng ấy năm, đây mới là lần đầu tiên Vương Siêu được mục kích.

Đàm Văn Đông dùng xích tiêu còn có lý do là gọn nhẹ dễ mang theo, không có việc gì thì giắt lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra ứng chiến. Nhưng mang một chiếc ba lô to, bên trong chứa chuỗi xích cầu mấy chục cân chạy khắp nơi, lúc tỉ võ mới liều lôi ra dùng, điều này quá khá là kỳ cục.

Càng đặc biệt khi người dùng binh khí này lại là một võ sinh Đài Quyền Đạo của Hàn Quốc, điều đó khiến Vương Siêu vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Thiếu niên Hàn Phái dù cố lịch sự đến đâu cũng không che được ánh mắt rực tinh quang và dũng khí hung bạo trên người. Chỉ cần nhìn kỹ một chút là thấy, gân cơ tứ chi và đầu cổ của hắn đều tàng ẩn rất sâu, khi thả lỏng thì hầu như không thấy dấu vết. Đó là dấu hiệu của gân cốt đã luyện đến mức cao, khi căng lên lực bột phát sẽ cực lớn, dường như là người luyện Thái Cực chứ không giống Đài Quyền Đạo.

"Thôi Trường Bạch từ thập niên chín mươi đã kết giao thân thiết với Chu Bính Lâm, thậm chí còn cung cấp tài chính đều đặn. Ăn của người thì phải trả, Chu Bính Lâm chắc đã truyền bí quyết luyện Thái Cực cho họ Thôi. Nhất là khi huấn luyện Nguyễn Hồng Tu, có lẽ ông ta đã đem mọi cốt tủy ra truyền dạy, Thôi Trường Bạch chắc cũng học được hết. Xem tên đồ tôn của họ Thôi này, công phu Thái Cực luyện thế là rất thâm sâu rồi. Ai nói người nước ngoài không luyện được võ công Trung Hoa, dù là học lén..."

Vương Siêu không thắc mắc Thôi Trường Bạch đến Việt Nam làm gì. Bởi họ Thôi là võ sư đẳng cấp quốc tế, khai môn lập phái, chuyện đi các nước để giảng dạy, khuếch trương ảnh hưởng là hết sức bình thường.

Thái quyền Yoga cua Nguyễn Hồng Tu rất được ưa chuộng tại các nước nhỏ Đông Nam Á, trong số đồ đệ có cả dân buôn thuốc phiện và quân lính. Thôi Trường Bạch hợp tác với Nguyễn Hồng Tu từ lâu, sau khi họ Nguyễn chết đứng ra tiếp quản thị trường là lẽ đương nhiên.

Nói cho cùng, chính Vương Siêu đã giúp Thôi Trờng Bạch không nhỏ. Nếu không phải hắn đánh chết Nguyễn Hồng Tu thì Đài Quyền Đạo của Thôi Trường Bạch cùng không tiến được vào những khu vực thịnh hành của Thái Quyền.

Nếu chỉ nói về học võ thì Lý Triết Hàn chắc chắn là người xuất sắc. Thanh thiếu niên học Đài Quyền Đạo nhiêu rất đông, so ra thì số người học võ công quyền pháp ít dến tội nghiệp, cho nên Vương Siêu rất khó tìm ra những đệ tử trẻ xuất sắc. Còn Thôi Trường Bạch dưới tay có hàng chục ngàn đồ tử đồ tôn, muốn tìm đệ tử trẻ có tư chất sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Sao? Đàm Văn Đông, anh dám tỉ thí với tôi một trận không? Đương nhiên nếu anh không có lòng tin, tôi có thể dùng tay không tiếp xích tiêu của anh!"

Lý Triết Hàn nhìn Đàm Văn Đông khiêu khích, hai cánh tay khua nhẹ Lưu tinh chùy, đưa qua đưa lại dễ dàng như người ta đung đưa một quả bóng.

Lời lẽ của hắn cao ngạo, lộ rõ khí huyết ngông cuồng tự tin của tuổi trẻ.

"Ha ha... Đàm Văn Đông, hãy cùng tiểu huynh đệ của ta tỉ thí một trận. Nếu ngươi thắng, mối thù Hồng lão đại xem như xóa bỏ, còn như không dám, hi hi hi..." Bao Á Minh ngạo nghễ liếc qua mấy người bên cạnh.

"Được, tỉ võ ở đâu?" Thật bất ngờ, người trả lời không phải Đàm Văn Đông mà là Hoắc Linh Nhi.

"Cô... ?"

Lý Triết Hàn ngẩn người nhìn sang. Không phải Đàm Văn Đông mà là một cố gái ứng tiếng, điều này khiến hắn không khỏi bất ngờ.

"Ta đánh nhau trước giờ không dùng đến binh khí, vừa rồi cậu nói có thể tay không tiếp xích tiêu của sư đệ, vậy ta sẽ tay không tiếp hai quả cầu sắt của cậu. Cậu nhỏ, mới tí tuổi đầu mà vác ba lô đựng cầu sắt chạy lung tung khắp nơi, muốn đánh nhau đến thế hả?"

Hoắc Linh Nhi nói chậm từng chữ rất rõ ràng, để Lý Triết Hàn không sõi tiếng Trung có thể hiểu được.

Lý Triết Hàn đương nhiên nhận ra ý châm biếm của cô gái, lửa giận trong mắt lóe lên, cơ thịt trên mặt giật mạnh, đầu tiên mắng một câu tiếng Hàn rồi gằn giọng bằng tiếng Trung: "Được, tôi ở bãi cát cạnh bờ sông đợi các người!" Nói đoạn nhét chuỗi chùy thép vào trong túi, vác ba lô đi thẳng xuống lầu.

"Đi cùng luôn nhé, có chúng tôi dù bọn chúng mai phục cũng không sợ!" Lưu Thanh nói nhỏ với Vương Siêu.

Vương Siêu không ngăn cản Hoắc Linh Nhi, chỉ gật đầu xem như ngầm đồng ý rồi ra hiệu cho cả nhóm đi theo Lý Triết Hàn. Lần này hắn cố tình để đồ đệ ra gây náo một trận.

Bao Á Minh không hề có động thái gì, khi tất cả đã khuất mới nở nụ cười nham hiểm: "Sắp xếp cả rồi chứ?"

"Thưa, đã sắp xếp xong. Lần này tuyệt đối không để tiểu tử Đàm Văn Đông sống sót, Hồng lão đại đang đợi xem hai bàn tay của hắn..." Đám người lúc đó mới phi nhanh xuống lầu, ngồi vào mấy chiếc xe hơi chạy đi.

**********

Ngoại ô thành phố...

Một dòng sông lớn ngoằn nghèo chảy qua. Con sông còn chưa bị ô nhiễm, trong vắt u tĩnh. Lý Triết Hàn ra giữa bãi sông, vặn lưng thả chiếc ba lô xuống cát.

"Tôi đánh nhau không có thói quen dùng binh khí đánh người tay không. Cô đã không dùng vũ khí thì tôi cũng không dùng, đánh gục cô xong sẽ dùng binh khí tỉ thí với sư đệ của cô..."

Lý Triết Hàn không lấy Lưu tinh chùy, sau khi thủ thế hắn đưa tay ngoắc nhẹ, ra hiệu cho Hoắc Linh Nhi. Cô gái chỉ cười nhạt, từ từ tiến lên phía trước...

Hai người hình thành cục diện đối đầu, không có bất cứ câu nói thừa.

Đúng lúc ấy, mấy chiếc xe hơi dừng lại bên bãi sông. Từ trên xe nhảy xuống đến hơn ba mươi người, vây vòng quanh bên ngoài.

"Không được động vào, đây là cuộc tỉ võ của tôi!" Lý Triết Hàn hướng về lũ người lạnh lùng nói, hiển nhiên đó là Bao Á Minh và mấy tên xã hội đen băng nhóm Hà Thành.

"Được, lão đệ. Tôi chỉ đến làm chứng cho thêm phần long trọng, cũng đề phòng mấy người này phá quy tắc tấn công cậu. Cứ yên tâm dạy dỗ chúng, tôi không động thủ đâu..." Bao Á Minh cười hề hề, đoạn phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.

Ba mươi tên cùng lui ra nhưng lại cố ý lên đạn, tiếng roạt roạt nghe hết sức khủng bố.

Hoắc Linh Nhi đánh mắt nhìn qua. Có Vương Siêu phía sau, đương nhiên cô không sợ gì ba mươi tên này, dù trong tay chúng có súng.

Trong mắt cô chỉ có tên đối thủ người Hàn. Đàm Văn Đông mới nhập môn không muốn cướp uy phong của sư tỉ, trước sau vẫn im lặng.

Không khí bắt đầu căng thẳng. Lý Triết Hàn ra chiêu, tay nắm thành quyền một trước một sau, đúng động tác Đài Quyền Đạo chuẩn mực.

Có điều thế đứng của hắn không giống Đài Quyền Đạo. Vốn Đài Quyền Đạo phải đứng thẳng, nhưng hai chân Lý Triết Hàn lại cong vào, lòng bàn chân nhón lên, dưới đũng linh hoạt như đang kẹp một quả cầu tròn, nhất là hai dải cơ sau lưng có thể thấy cuộn lên nhè nhẹ.

"Toàn thân trên dưới không chỗ nào thẳng, chân cong như cánh cung, đũng tròn giữ Đan điền, cơ gân lưng rung nhẹ... Đây rõ ràng là lực ý của nội gia, tuy bề ngoài vẫn là chiêu thức Đài Quyền Đạo!"

Thái Cực Quyền sau khi luyện xong "Bạch Hạc Triển Xí", khi đi hai cơ lưng rung động theo bước chân, như hạc khi đi nhanh vỗ vỗ hai cánh, nửa bay nửa chạy. Tư thế như vậy, toàn thân trên dưới đều dễ dàng vận lực, đi như bay, nhào tới như chớp, địch nhân nếu rơi vào thế hạ phong muốn chạy cũng không chạy được.

Ngày trước Lý Tiểu Long đánh nhau, đối thủ cứ thua là bỏ chạy, rốt cuộc từ đánh nhau biến thành đuổi nhau. Lý Tiểu Long đầu tiên không có cách nào, sau này mới được sư phụ là Diệp Vân dạy cho Vịnh Xuân Bạch Hạc Quyền, khi luyện thành bước đi như bay, chớp mắt đã đuổi kịp kẻ địch đánh gục.

Bạch Hạc Triển Xí cua Thái Cực khác Vịnh Xuân Bạch Hạc rất nhiều, nhưng nguyên lý cơ bản vẫn có chỗ giống nhau.

Nhìn chiêu thức của Lý Triết Hàn, Lưu Thanh không khỏi kinh ngạc trong lòng. Gã là cao thủ tuyệt đỉnh, hiển nhiên nhận ra nội dung Thái Cực trong cái vỏ Đài Quyền Đạo.

"Thôi Trường Bạch đã phổ được Thái Cực vào Đài Quyền Đạo, nhị môn hợp nhất tạo ra Trường Bạch Đài Quyền Đạo. Nguời này đúng là bậc tông sư khai môn lập phái, thật không dễ đối phó đâu!" Từ Lý Triết Hàn, Vương Siêu nhìn ra hình ảnh Thôi Trường Bạch.

Thôi Trường Bạch thụ giáo vài phái Không Thủ Đạo ở Nhật, dùng cơ mưu lấy được công phu của Trung Quốc, kết hợp với kỹ thuật của Nhật lập ra môn phái riêng, về nhân phẩm có nhiều điều còn phải bàn nhưng thành tựu công phu thì đúng là không thể bác bỏ, tự lập ra cả một dòng phái, không thẹn là tông sư đẳng cấp thế giới.

Một nhân vật như vậy, không thể đánh đồng với Nguyễn Hồng Tu háo thắng thô bạo, thực tế chỉ biết đánh giết. Nhìn từ mọi mặt, cả trăm Nguyễn Hồng Tu cũng không bằng một Thôi Trường Bạch. Cho nên Nguyễn Hồng Tu đã bị y dùng làm bia đỡ đạn, chết thê thảm ở Hương Cảng.

Vương Siêu mở võ quán ở Sơn Đông, ảnh hưởng ngày càng lớn, dần có xung đột quyền lợi với Đài Quyền Đạo, thêm vào một loạt mâu thuẫn trước sau, đã tạo thành thế nước lửa với Thôi Trường Bạch.

Chiêu thức vừa đưa ra, cả Hoắc Linh Nhi và Lý Triết Hàn đều phần nào nhìn ra công phu của đối thủ, liền trở nên thận trọng không ai dám ra tay trước.

Gườm nhau chừng ba phút, rốt cuộc Hoắc Linh Nhi không chịu được, chân trái chợt bước, chân phải dậm mạnh, cả người như một dòng nước bắn vọt lên, cánh tay đưa ra chém thẳng tới, chuẩn xác đánh vào ngực đối phương.

Chiêu "Trường Tích Trực Trừu" này phỏng theo khí thế rìu lớn bổ củi, trầm hùng mà hung bạo, người ngoài nhìn rõ ràng thấy khí nhọn của kim loại.

Lý Triết Hàn chú mục nhìn thẳng, cánh tay phạt ngang gạt tay Hoắc Linh Nhi ra ngoài, đồng thời thân hình khẽ lệch, nương vào lực đó gạt trường tích của đối thủ khỏi thân, hầu như cùng lúc chân phải bắn ra như chớp, hệt một chiếc roi quất vào huyệt thái dương Hoắc Linh Nhi.

Chiêu "Thoái tiễn" này học theo cách đánh hung bạo của Đài Quyền Đạo, nhưng vẫn phù hợp với nguyên tắc "đá không quá gối" của Quyền Thuật.

Quyền Thuật chủ trương không nhảy nhót, không đá cao, nhưng cũng có ngoại lệ. Ví như Thoái tiễn, hai tay che đỡ, chân bung ra tấn công. Vì đã có bàn tay hộ vệ nên động tác an toàn, một cú đá cao không trúng còn có chiêu tiếp sau ngay, trước khi đá đã có sẵn đề phòng và biến hóa.

Đài Quyền Đạo của Thiết Quyền Hoa Lang cũng như vậy, đá cao luôn hờm sẵn hậu chiêu, rất có lực sát thương và tính bất ngờ.

Một cú đá của Lý Triết Hàn nếu trúng đích, cho dù xương cốt Hoắc Linh Nhi cứng rắn đến đâu, ít nhất cũng bị chấn thương sọ não.

Tiếng gió rít lên, tai Hoắc Linh Nhi khẽ động, trong mắt còn lưu lại cả tàn ảnh của thoái pháp đối phương, cú đá của Lý Triết Hàn nhanh đến mức như vậy.

Có điều gần đây Linh Nhi luyện Hầu Quyền với Vương Siêu, chăm chỉ tập đứng "Đại Thánh Trang", cả thị giác và thính giác đều nâng cao rát nhiều, thị trường cũng rộng ra vài bậc, một chiêu thoái tiễn nhanh như bắn cũng không thoát khỏi ý thức.

Cẳng chân cô bất giác rùn xuống, chiều cao 1m7 nháy mắt thu lại chỉ còn hơn 1m. Cú đá của Lý Triết Hàn trượt đích, như roi quất vào hư không.

Tránh đòn, phản công, Hoắc Linh Nhi cong tay thành trảo, mu bàn tay hướng lên trên, không hề khách khí nhắm đánh thẳng vào đũng Lý Triết Hàn.

Ra tay rất hiểm, Lý Triết Hàn đá cao hạ âm lộ hẳn ra, đây sơ hở chí mạng mà hai tay không thể che chắn được.

Có điều Lý Triết Hàn như sớm biết mình sẽ bị tấn công, thoái cước thu lại nhanh như chớp, chân kẹp vào, bàn tay áp vào bụng vuốt xuống, đụng trúng mu bàn tay Hoắc Linh Nhi.

Cú đá của hắn dụng lực không quá lớn nên thu về nhanh, xem ra rất hiểu sơ hở của mình, thực sự Lý Triết Hàn đã cố ý lộ sơ hở để dẫn dụ đối phương. Hoắc Linh Nhi phản công đánh vào đũng, hắn liền thu chân lại dùng tay mổ xuống, động tác liên hoàn hệt như đã luyện trăm nghìn lần, thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn. Đây chính là hậu chiêu của Hàn Phái Trường Bạch.

Thiết quyền của Lý Triết Hàn, một tay tung ra có thể đánh vỡ viên gạch làm tám mảnh, nếu lấy cứng chọi cứng, một quyền này chắc chắn mu bàn tay Hoắc Linh Nhi sẽ vỡ nát.

Hơn nữa, dù Hoắc Linh Nhi chống được thì tiếp theo đùi của hắn sẽ kẹp lại, xoay mạnh, dùng phép vặn thân trong Đài Quyền Đạo kẹp đứt cánh tay đối thủ.

Biến hóa như vậy, cả đại cao thủ như Lưu Thanh cũng tròn mắt.

Cao thủ tỉ võ, tình thế thiên biến vạn hóa, người ngoài cuộc linh thông đến đâu cũng khó lường hết được. Năm xưa Trương Uy cùng Vương Siêu đối đầu trên bánh xe, cao minh như Tiết Liên Tín hay Trần Ngãi Dương cũng khó lòng dự đoán. Hai người bên kia, bất luận là Lý Triết Hàn hay Hoắc Linh Nhi đều là những nhân tài trẻ tuổi, thân thủ mẫn tiệp, cho nên dù là Lưu Thanh cũng phải đổ mồ hôi cho Hoắc Linh Nhi.

Bản thân Vương Siêu, đây cũng là lần đầu tiên được xem đả pháp Đài Quyền Đạo của Thôi Trường Bạch, cũng không ngờ một chiêu thoái tiễn lại có nhiều biến hóa như vậy, mà biến hóa nào cũng là những sát chiêu hung hiểm.

Hoắc Linh Nhi vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như băng sơn cổ tỉnh, lòng không gợn chút lăn tăn, dù cho nháy mắt mình sẽ bị đánh chết cũng không bận tâm. Chính là nguyên tắc khi xuất kiếm trong Kiếm Đạo, thiền tâm như trăng lạnh, lòng không chút chướng ngại.

Mu bàn tay còn cách dưới quyền của Lý Triết Hàn một tấc liền lật lại, năm ngón tay xòe ra hóa thành Ưng Trảo, khớp vai đưa tới, cánh tay như dài ra nhanh chóng lướt qua quyền Lý Triết Hàn, tóm lấy cổ tay đối phương, tóm mạnh...

Gân khớp lúc ấy đã ra lực đến cực hạn, chộp lấy cổ tay đối phương cũng giống như bắt cá trong vũng nước đục, hoàn toàn nhờ vào sự mẫn cảm của bàn tay, vừa chạm vào vảy cá lập tức vận toàn lực tóm lấy.

Ý cảnh "mò cá trong nước đục" này đã được Hoắc Linh Nhi diễn tả đến toàn bích. Trong giây phút cổ tay Lý Triết Hàn bị tóm, chân hắn cũng kẹp lại. Cú cầm nã của Hoắc Linh Nhi hệt như từ giữa hai chân của đối phương tóm mạnh ra một con cá to.

Lý Triết Hàn vốn dùng chiêu thoái tiễn dẫn dụ Hoắc Linh Nhi, không ngờ đối phương lại nháy mắt biến ra thành Ưng Trảo, tóm lấy cổ tay mình, chỉ một sơ hở mà loạn tất cả.

Lực giật từ bàn tay Hoắc Linh Nhi khiến Lý Triết Hàn nhao về phía trước, có điều dẫu sao hắn cũng đã luyện tập rất căn cơ, bàn tay còn lại lập tức dựa vào quán tính đấm ngược vào mặt cô.

Nhưng cả tay kia của Hoắc Linh Nhi cũng đã hờm sẵn Ưng Trảo, đâu để đối thủ có cơ hội phản công, lập tức tóm luôn cả bàn tay đó của Lý Triết Hàn.

Hai cánh tay đều bị tóm, Lý Triết Hàn bỗng nhiên vướng víu. Hoắc Linh Nhi nương theo lực kéo khuỵu xuống, đầu gối hất lên, như đại kim ấn tông thẳng vào ngực đối phương.

Chiêu "Hầu Quải Ấn" này, xương đầu gối chình là đại ấn đáp lên ngực kẻ địch, vốn là chiêu rất hiểm ác.

Lý Triết Hàn nhận ngay ra ý đồ đối phương. Hai tay đã bị khóa, chỉ có thể dùng chân, may lực chân của hắn cũng không tồi, như dây cao su xoạt một tiếng tung lên, nhầm vào đầu gối Hoắc Linh Nhi đá tới.

Đáng tiếc Hoắc Linh Nhi vẫn còn có hậu chiêu, mới nửa chừng đã nương theo lực nắm hai tay, cong cột sống lại kéo mạnh ra sau. Trong giây lát lực truyền đến hai chân, đầu gối cùng cẳng chân thẳng ra, từ quải ấn chuyển sang thoái cước.

"Lý tiểu tử ngốc quá!" Nhìn Hoắc Linh Nhi ra chiêu, Lưu Thanh thở dài nhắm mắt lại: "Chiêu này của Linh Nhi chính là cú Kim Điêu Phao Lang cua mình hôm đó, cũng phảng phất như Thố Tử Đặng Ưng, Viên Ngọa Đặng Hổ. Cô đệ tử này của Vương Siêu thật là... khi mình bằng cô ta, có lẽ còn kém hơn nhiều..."

Rầm!

Cú đạp trúng đích, xương ngực Lý Triết Hàn vỡ tan, hai cánh tay cũng bị lôi đến trật khớp, văng ra rơi trên đất ngáp ngáp, hiển nhiên đã vô phương cứu chữa.

Hoắc Linh Nhi nhảy về bên cạnh Vương Siêu, bình thản: "Tên ngốc này, bị đệ tử khích một câu là bỏ cả lưu tinh chùy..."

Vương Siêu không để ý câu nói đó, hỏi luôn: "Chiêu Ưng Xúc vừa rồi chuyển thành Hầu Dược Quải Ấn rồi đến sát chiêu Ưng Phi Viên Kích, đó là do tôi dạy cô, nhưng chiêu cuối cùng là công phu Kim Điêu Phao Lang trong Bát Quái Chưởng, còn gọi là Hỉ thước Đặng Chi. Chiêu này khi trên không phải dùng tay nương theo lực của đối thủ, nhanh chóng thông qua cột sống truyền xuống chân, thi triển ngay trên lưng chừng, là một sát chiêu liên hoàn thực thụ, sao cô biết được?"

"Chiêu này gọi là Hỉ Thước Đặng Chi sao?" Hoắc Linh Nhi nghi ngờ: "Chỉ là hôm đo đệ tử thấy sư phụ cùng Lưu Thanh ca giao đấu mới mày mò tập theo, đưa vào trong sát chiêu Ưng Phi Viên Kích..."

"Linh Nhi, thành tựu sau này của cô có thể còn cao hơn tôi đó!" Vương Siêu thở dài, Đàm Văn Đông cũng nhìn cô vẻ hoàn toàn bội phục.

"Về rồi nói!" Vương Siêu nói đoạn quay người đi. Chớp mắp mấy tên cầm súng cách đó hơn mười mét đã quay ra đất, Vương Siêu bạo phát ở cự ly ngắn, võng mạc con người căn bản không phản ứng kịp.

Nhóm Lưu Thanh cũng đồng thời nhảy lên, ba mươi tên chỉ mười tên có súng, những tên còn lại sao có thể đối phó với Lưu Thanh hay Cao Tuấn! Chưa được ba phút, toàn bộ đã nằm thẳng cẳng dưới đất.

"Để tên họ Bao này đi cấp cứu Lý Triết Hàn!" Vương Siêu hất đầu, rồi cùng đám Lưu Thanh bỏ đi.

Cùng lúc đó, trong một trang viên cổ kính giữa lòng nước Pháp, Đường Tử Trần đang ngồi trầm ngâm trên ghế bành. Mấy cô gái trẻ mặc rằn ri nghiêm trang đứng bên, trên bàn là một khẩu súng lục nòng dài đen nhánh.

"Chị Trần, đây là loại súng cải tiến từ Desert Eagle do Công ty công nghiệp quân sự Israel sản xuất, lực giật giảm rõ rệt nhưng uy lực, xạ trình và tốc độ không hề giảm."

"Trước tiên nhập một vạn khẩu!" Đường Tử Trần ra lệnh: "Thứ này không nên mua nhiều, để dành vốn cho vũ khí hạng nặng. Hoàng thất Syria đang cần trực thăng Apache có vũ trang và đầu đạn không đối đất, Annie, em hỏi phía Quân hỏa xem. Năm trước Syria đã mua của Đại lục 36 đầu đạn tầm trung, còn cần những thứ này làm gì?"

Đường Tử Trần đang suy nghĩ, một cô gái khác từ ngoài đi vào: "Chị Trần, có Lâm Đình Phong tới tìm, chị gặp không?"

"Lâm Đình Phong? Ông ta đến tìm tôi làm gì?"

"Ông ta nói vì chuyện thanh kiếm của đệ tử ông ta là Giang Hải bị tiểu đệ của chị cướp đi. Thanh kiếm đó là đại diện cho Cửu Cung Phái, ông ta muốn tìm chị đòi lại. Chị Trần, chị có một tiểu đệ từ khi nào vậy?"

"Hả?" Mắt Đường Tử Trần lóe sáng: "Mời ông ta vào, dù sao ông ta cũng là Trưởng lão Tổng hội Hồng Môn thế giới!"

"Chị Trần, chị có một tiểu đệ khi nào vậy?" Cô gái vẫn không chịu thôi, hỏi vẻ rất tò mò.

"Chuyện đó sau này cô sẽ biết. Mời Lâm Đình Phong vào phòng khách ngồi một lúc, tôi sẽ tới sau..."

*****

Mấy thủ hạ thân tín này của Đường Tử Trần đều rất trẻ, mắt sáng môi son, quân phục rằn ri, tóc quấn cao, hầu như ai cũng dung mạo xinh đẹp, tất cả đều mang khí chất của các nữ đặc nhiệm bậc nhất.

Còn Đường Tử Trần, tuy đã năm năm trôi qua nhưng vóc dáng dung nhan vẫn như lúc gặp Vương Siêu lần đầu, phảng phất như thần tiên trong mộng, vừa thần bí lại vừa mạnh mẽ. Dấu phong sương của năm tháng không ghi chút nào trên gương mặt và thân hình.

"Nhân lực của Israel quả có chỗ hơn người. Phòng nghiên cứu quân khí của chúng ta mới thành lập, còn thua họ nhiều!" Đường Tử Trần đứng lên, lần lượt cầm vài khẩu súng ngắn Sa Ưng ngắm nhìn tồi lại đặt xuống bàn.

"Sa Ưng" (Desert Eagle) chính là loại vũ khí nổi tiếng nhất mà Công ty công nghiệp quân sự Israel hoàn thiện thành công. Súng này có biệt danh "Tụ trân hỏa pháo", uy lực lớn, độ chính xác cao, lực xuyên mạnh, cầm trên tay lại rất thuận tiện, có điều thoạt tiên cũng có khuyết điểm là độ giật khá lớn. Nếu không phải là cao thủ dùng súng, chỉ huấn luyện sơ quan thì căn bản không dùng được.

Nhưng thế hệ Sa Ưng mới nhất này, vừa cầm lên Đường Tử Trần đã thấy hầu như đã được khắc phục toàn bộ những khuyết điểm đó, vì thế cô mới cảm thán trình độ kỹ thuật của Công ty công nghiệp quân sự Israel quả thực là đáng khâm phục.

"Nói với họ, mọi kế hoạch sắp tới đều tạm thời gác qua. Tôi cho các em nghỉ một tháng, tháng sau sẽ chuẩn bị đến Đại lục làm một việc..." Đường Tử Trần nghĩ một chút rồi dặn dò mấy thủ hạ.

"Chị Trần, chúng em sắp đến Đại lục làm nhiệm vụ sao? Trước đây chúng ta chủ trương không nhận nhiẹm vụ liên quan đến Đại lục mà?" Cô gái có đuôi mắt đặc biệt dài hỏi.

"Không phải nhiệm vụ mà là công việc, đi chuẩn bị đi!" Đường Tử Trần trả lời, đoạn bước ra ngoài, chậm rãi đi qua vườn hoa nội viện đến sảnh chính trang viên.

Trong đại sảnh, một nam nhân trung niên chừng 45, 50 tuổi đang đứng quay lưng ra cửa, tay cầm một thanh trường kiếm. Nghe tiếng bước chân, ông ta liền xoay người lại.

Trung niên nhân có bộ râu đen dài, lông mày sắc nét như kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng như chim ưng, ngũ quan hài hòa, da mặt sáng láng khiến người ta vừa nhìn đã nảy sinh cảm giác uy nghiêm trong lòng, trông rất giống các nho tướng ngồi trong trướng chỉ huy thiên quân ngoài sa trường.

Gọi là "nho tướng" vì dáng vẻ ôn hòa nhuần nhã, học vấn uyên thâm, nhưng với việc quân lại có thể quyết thắng nghìn dặm, bình định thiên hạ, văn võ song toàn, là người an bang trị quốc. Như Trương Lương đời Hán, Gia Cát thời Tam quốc, Vương Dương Minh đời Minh.

Người đàn ông kia cũng có khí chất như vậy, đó là tu dưỡng đến một mức độ nhất định, lại trải qua vô số phong ba bão tố mới có thể tạo thành.

"Tử Trần, lâu rồi không gặp!" Trung niên nhân cất tiếng chào, đôi lông mày hình lưỡi kiếm khẽ nhướng lên, càng thêm vẻ quyén rũ rất nam tính.

"Lâm Đình Phong, đến tìm tôi có chuyện gì?" Đường Tử Trần khẽ đưa tay mời, đoạn ngồi xuống chiếc ghế bành lớn giữa phòng.

"Tháng trước tôi nhận được điện từ Minh huynh ở Bắc Mỹ, trong đó có nhấc đến đệ đệ của cô..." Lâm Đình Phong như rất quen với Đường Tử Trần, không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề.

"Minh huynh nói đệ đệ của cô võ công đã lên đến đỉnh cao, cả Bái Quái Chưởng của anh ấy cũng không thể thắng nổi. Hơn nữa gần đây tôi cũng nghe nói đến một số chuyện về cậu ta, tỉ võ ở Hương Cảng, dùng Hình Quyền đánh chết đại sư Yoga Thái quyền Nguyễn Hồng Tu, được giới võ thật đặt cho biệt danh Tiên Nhân", cả lão sư phụ Chu Hồng Trí tận mắt xem trận này cũng hết sức tán thưởng, xem là bạn vong niên..."

Đường Tử Trần giọng thờ ơ: "Những chuyện này tôi đều biết, hôm nay anh đến đây không phải để kể lại nói tôi nghe chứ?"

"Đương nhiên..." Lâm Đình Phong bình thản: "Ở trong nước tôi có một truyền nhân y bát tên Giang Hải, mùa thu năm trước cùng đệ đệ cô tỉ thí đã bị cậu ta đoạt mất thanh Quy Xà Kiếm của Cửu Cung Võ Đang Phái vốn truyền lại từ sư tổ Lý Cảnh Lâm. Cô cũng biết quy cũ Cửu Cung Phái chúng tôi là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, huống hồ lại là vật do sư tổ truyền lại?"

"Vậy hôm nay anh đến là muốn nói với tôi chuyện này? Đệ đệ tôi đúng là đã đoạt kiếm của đồ đệ anh, nhưng đó là do võ nghệ của hắn ta không tinh thông!" Đường Tử Trần nhìn Lâm Đình Phong như cười như nghiêm, giọng hết sức nhẹ nhàng.

"Chà, Tử Trần... Chúng ta là người quen cũ, tuy mấy năm nay cô làm ăn kiểu khác, không còn qua lại nhiều với Hồng Môn, nhưng dù sao vẫn là người trong Hồng Môn..." Lâm Đình Phong dừng một chút, đoạn tiếp: "Nếu là một thanh kiếm bình thường thì tôi cũng xem như cho qua, nhưng thanh Quy Xà này lại là biểu tượng của Cửu Cung Phái chúng tôi, bị đoạt đi không khỏi khiến thanh danh tôi bị tổn thất..."

Vốn chuyện Vương Siêu đoạt kiếm của Giang Hải hầu như không ai biết, bản thân Giang Hải cũng hiển nhiên không nói, có điều vì việc tỉ võ nhận đồ đệ ở Hương Cảng, khi Hoắc Linh Nhi bái sư thì Vương Siêu mới đưa thanh kiếm cho cô làm quà tặng khiến Chu Hồng Trí nhận ra, kết quả sự việc bị truyền đi.

Quy Xà Kiếm tuy không phải bảo kiếm chém sắt như chém bùn trong truyền thuyết, cũng không phải là vũ khí thần thánh gì, nhưng lại có ý nghĩa tượng trưng quá lớn, là biểu tượng cho kiếm thuật Võ Đang do Kiếm Tiên Lý cảnh Lâm Quán trưởng quốc thuật quán Trung ương nhờ người đúc, là một truyền thừa và bảo vật có thể gọi là tượng trưng cho Cửu Cung Phái, ngang với Quốc kỳ hay ấn tín thời cổ đại. Một biểu tượng như thế bị đoạt mất, tin tức lan truyền hiển nhiên ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh môn phái.

"Tử Trần, hôm nay tôi đến đây muốn nói chuyện riêng với cô. Nghe nói võ công của đệ đệ cô đều là do cô dạy, tuy gọi tỉ đệ nhưng thực chất là sư đồ, vả lại võ công cậu ta tuy không loan truyền rộng rãi nhưng rất được các Trưởng lão Hồng môn chúng ta để ý. Hôm nay tôi đến đây là muốn tỉ thí riêng với cô, nếu may mắn thắng được thì hy vọng cô có thể dạy đệ đệ của mình, bảo cậu ta đem kiếm trả cho Cửu Cung Phái!" Cuối cùng Lâm Đình Phong cũng nói ra ý đồ.

Ông ta là Trưởng lão của Hồng Môn Pháp Quốc, mở võ quán đào tạo vô số đệ tử xuất sắc, cả thị trường của nhiều dòng phái Kiếm đạo Nhật ở Pháp cũng hoàn toàn bị lấn át. Cái tên Cửu Cung Kiếm Lâm Đình Phong trong giới võ thuật người Hoa và cả giới võ thuật Châu Âu đều có danh vọng không nhỏ, vậy mà bảo kiếm của môn phái bị người ta đoạt đi. Chuyện này không thể không để lại hậu quả, cho nên ông ta mới tìm đến Đường Tử Trần khiêu chiến nhằm vãn hồi thanh danh.

Có điều Lâm Đình Phong không chọn cách công khai tuyên chiến, mời các nguyên lão Hồng Môn chứng kiến mà chọn cách tỉ võ riêng tư là cũng đã suy nghĩ rất kỹ.

Đó chính là tỉ võ cá nhân, như vậy có nhiều lối thoát hơn.

Không phải Lâm Đình Phong không muốn tìm Vương Siêu, nhưng vì hắn ta sống ở Đại lục lại có quan hệ mật thết với quân đội, nếu vào Đại lục thách đấu nói không chừng lại bị ăn đạn.

"Chà, hôm nay anh đến tìm tôi hóa ra là vì chuyện này?" Đường Tử Trần nhìn Lâm Đình Phong nhưng không đứng lên, trên mặt chỉ lộ một nụ cười nhẹ nhàng: "Có điều đao kiếm vô tình, vả lại anh cầm kiến trên tay thì thân thủ sẽ cao gấp mười lần. Chi bằng chúng ta đấu tay không vậy... ?"

Lâm Đình Phong nói ngay: "Công phu của tôi, tất cả đều nằm trên kiếm. Chúng ta đều là những lão giang hồ, sao có thể vì vài câu nói mà bỏ trường chọn đoản? Tôi là kiếm phái, tự nhiên phải dùng kiếm, huống hồi cô cũng có thể dùng binh khí..."

"Vậy nếu tôi dùng súng thì sao?" Đường Tử Trần thản nhiên.

"Cũng được! Có thể chết dưới súng của Đường Tử Trần cô, tôi cũng vinh dự..." Lâm Đình Phong cười ha hả sảng khoái.

"Đến gặp riêng tôi tranh cao thấp, tôi cũng biết chỗ khó của anh. Được, tôi giao đấu từ trước tới giờ chưa từng dùng súng, hôm nay cũng không phá lệ. Cửu Cung kiếm pháp có ba mươi sáu chiêu Quy hình, bảy mươi hai chiêu Xà hình, tổng cộng một trăm lẻ tám chiêu. Thế này đi, tôi sẽ tiếp đứng một trăm lẻ tám chiêu của anh, nếu sau khi dùng hết mà vẫn không làm tôi bị thương, thì xem như anh thua. Thế nào?" Đường Tử Trần từ từ đứng lên.

Khuôn mặt Lâm Đình Phong không gợn chút sắc thái, hình như lúc nào cũng vô hỉ vô bi như vậy: "Cô muốn đấu tay không thì cứ làm như cô nói vậy!"

"Được!" Đường Tử Trần vừa dứt lời, xoẹt một tiếng ánh sáng lóe lên, hàn khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, kiếm của Lâm Đình Phong đã ra khỏi vỏ.

Con người này đích thực là lão giang hồ, không hề vì mấy câu nói của đối phương mà tự ái. Như tay thanh niên Lý Triết Hàn kia mới là non nớt dại dột.

Vì vậy mà Hoắc Linh Nhi sau khi thi triển chiêu "Hỉ thước đặng chi" đạp cho hắn một phát chí mạng đã thốt lên "Đồ ngốc!"

Thế cầm kiếm của Lâm Đình Phong là cách nắm âm dương kinh điển, bàn tay trái nắm cán kiếm, mũi kiếm đặt lệch một góc 45 độ, cảm tưởng khi tiến công có thể thuận tay nương cả thân mình theo kiếm, cùng kiếm đánh tới.

"Tử Trần, ta ra tay trước!" Cặp lông mày như kiếm của Lâm Đình Phong nhướn lên, mũi kiếm chĩa vào Đường Tử Trần. Sau khi lên tiếng, cả người cong lại như hình một con khỉ già nhảy vọt lên, mũi kiếm lao thẳng nhắm vào cổ họng Đường Tử Trần.

Đây vốn là một chiêu kinh điển nhất trong kiếm thuật, có tên "Viên công việt nữ", động tác mường tượng như đánh chuông gõ mõ chứ không phải đâm.

Hai thủ pháp "kích" và "đâm" trong kiếm thuật, nhìn bề ngoài giống nhau nhưng cách dùng lực lại ngược nhau, chỉ cao thủ thực sự mới phân biệt được ảo diệu trong đó.

Lâm Đình Phong khai kiếm dùng "Viên công việt nữ" cũng là có ý tôn kính, ví Đường Tử Trần với danh khí Việt Nữ Kiếm thời Chiến quốc. Tư thế nhanh nhẹn mạnh mẽ của loài vượn được ông ta thể hiện đến hoàn hảo. Nếu có người xem, nhất định sẽ sinh cảm giác kiếm chỉ vừa xuất, mũi kiếm đã đến trước mặt Đường Tử Trần, dường như không có một chút khoảng cách hay chậm trễ nào.

Kiếm Lâm Đình Phong như có linh tính, thân hình cũng như không trọng lượng, hoàn toàn nương theo kiếm thế tấn công đến.

Vận động, là kiếm chứ không phải người!

Kiếm thuật có khẩu quyết: "Tiên giả sử kiếm như bác long (Bậc thần tiên dùng kiếm như rồng bay)", có ý ví danh gia sử kiếm như cưỡi lên thần long bay lượn, thứ bay là rồng chứ không phải là người. Lâm Đình Phong rõ ràng đã đạt đến cảnh giới này, có thể gọi là "tiên trung kiếm giả".

Có điều, kiếm nhanh Đường Tử Trần càng nhanh hơn, chân chỉ dậm nhẹ cả thân hình lập tức biến mất, đợi khi mũi kiếm trượt đích thu về, người cô mới lại hiện ra.

Đó là thân pháp có tên "Đặng lý tàng thân", dậm chân tiếp lực, đầu gối gập lại, thân hình rút vào, lập tức thân người rạp sát đất như nấp vào chỗ khác.

Võ công của Đường Tử Trần đã đạt đến cảnh giới cao nhất của những đại sư tiền bối, "chí thành chi đạo, khả dĩ tiên tri", thân pháp nhanh đủ lừa được thị giác và cảm quan người khác.

Lâm Đình Phong một chiêu không trúng, cổ tay liền động, kiếm thế chuyển vòng, một thức "đề bộ phiên thân tước (bước lên, lật thân, chém)" thuận dòng đẩy thuyền lướt đến.

Có kiếm trên tay, giao đấu với người tay không căn bản không phải lo lắng gì, bởi bất luận thế nào máu thịt con người cũng không thể chịu nổi lưỡi thép!

Ở mức độ luyện võ bình thường, tay không giao đấu với kiếm có thể dùng tay đoạt kiếm, nhưng với cao thủ kiếm thuật thì tình hình lại hoàn toàn khác. Kiếm giả như Lâm Đình Phong thì kiếm chính là cánh tay, thậm chí còn có linh tính, căn bản không thể tác ra khỏi người.

Tuy võ công Vương Siêu cao hơn Giang Hải nhiều, nhưng nếu thực sự đối đầu cũng không dám để Giang Hải rút kiếm khỏi bao!

Đường Tử Trần lại như không màng đến điều này. Khi Lâm Đình Phong quét kiếm qua, đột nhiên cánh tay cô duỗi nhẹ, năm ngón tay như lưỡi câu dùng cầm nã thủ chụp mạnh lên thân kiếm.

Lâm Đình Phong giật mình, nhất thời cho rằng Đường Tử Trần đã phát điên. Trong nháy mắt khi ngón tay cô chạm vào kiếm, tay cầm kiếm của ông ta khẽ rung lên, lập tức thân kiếm xoay vòng như đinh ốc đánh ra.

Chiêu "Độc long toản" này là một chiêu vô cùng tàn khốc trong Xà Hình Kiếm Thuật. Bình thường khi Lâm Đình Phong tập luyện, một kiếm đâm ra vớc lực xoay tròn này có thể chọc thủng tấm sắt dầy đến ba ly. Mũi kiếm vừa rung, lập tức sắt thép toé lửa như mũi khoan chạm gỗ, máu thịt con người dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại.

Bàn tay Đường Tử Trần chạm vào thân kiếm đột nhiên từ cầm nã hóa ra chưởng, thế chưởng nhẹ nhàng như bướm lượn hoa, lại giống như một cái lưỡi bò quấn lấy đầu kiếm. Mũi kiếm đang rung chợt tắc nghẹn, không truyền được chút lực nào.

Lâm Đình Phong cất tay, toan thu kiếm xỉa tiếp. Có điều lưỡi kiếm vừa thu về đột nhiên phát ra một tiếng nổ...

Cang... ! Thân kiếm bỗng nứt ra, rời thành hai đoạn rơi xuống đất.

Hóa ra một trảo một chưởng vừa rồi, kiếm thủ tương giao, lưỡi kiếm của Lâm Đình Phong bị bàn tay không của Đường Tử Trần phá hỏng!

Kiếm không còn, Lâm Đình Phong đứng trơ một chỗ, hồi lâu mới từ từ định thần, sắc mặt tái xám...

"Bát Quái Ngưu thiệt chưởng, luyện đến cảnh giới cao nhất có thể uốn sắt bẻ thép, hôm nay xem như tôi đã đại khai nhãn giới. Chưởng pháp của cô, cho dù là Đổng lão công năm xưa sống lại cũng không qua nổi... Hôm nay tôi thua tâm phục khẩu phục, Quy Xà Kiếm đó, sau này đệ tử của tôi sẽ quang minh chính đại đòi lại từ đệ đệ của cô!" Lâm Đình Phong nói rồi ném cán kiếm xuống sàn, quay người bỏ đi không hề ngoái lại.

Nét mặt Đường Tử Trần vẫn thản nhiên... Một kiếm một chưởng phân thắng bại, nhìn thì đơn giản nhưng thực sự là võ công ở cảnh giới cao nhất.

Công phu Bát Quái Chưởng của Đường Tử Trần đã luyện đến cực điểm. Khác nhau lớn nhất và độc đáo nhất của Bát Quái với Thái Cực hay Hình Ý nằm ở năm chữ "chưởng vận như ngưu thiệt (vận chưởng như lưỡi trâu". Đây có vẻ là điều rất đặc biệt, hầu như không môn phái nào khác chú trọng đến điều này.

Nguyên lai, bậc tiền bối Bát Quái khi xưa, trong một lần tình cờ nhìn bò ăn cỏ tranh đã lĩnh ngộ được đạo lý chí cao này.

Cỏ tranh lá cao sống dày, đặc biệt rìa có răng cưa, vô cùng sắc bén, chỉ cần vô ý đụng nhẹ là sẽ bị đứt da chảy máu, nhưng trâu bò lại không sợ mà thích ăn loại này nhất. Khi gặm cỏ tranh, miệng trâu há ra, lưỡi vòng lại cuốn từng phiến cỏ to vào miệng nhai ngon lành mà không hề bị sao. Nếu coi cỏ tranh như kiếm, nhục chưởng như lưỡi trâu, sau khi công phu nhập hóa, xuất chưởng cuốn chiếu, dùng ám lực phát mạnh, tay không bắt kiếm, chụp cứng vào thân kiếm như lưỡi trâu uốn vòng cuốn cỏ, cỏ đứt nhưng lưỡi không đứt.

Có điều nói thì dễ, còn luyện được Bát Quái Chưởng đến cảnh giới này thì từ xưa đến nay hầu như chỉ có Đổng Hải Xuyên lão gia, ngay cả Trình Đình Hoa cao siêu như vậy cũng không luyện nổi. Võ công Vương Siêu, tuy được xưng tụng là "Tiên Nhân" cũng chưa đạt đến được mức đó.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-458)


<