← Hồi 136 | Hồi 138 → |
"Nhiều quy tắc như vậy sao?" Hoắc Linh Nhi nhăn mặt phụng phịu.
"Võ lâm ngày xưa còn nhiều quy củ nữa, hiện tại đã bớt đi nhưng một số điều cơ bản vẫn phải giữ!" Vương Siêu không muốn lan man về đề tài này, chỉ cần Hoắc Linh Nhi hiểu vài kiêng kỵ đơn giản là đủ, tránh sau này gây ra phiền toái không đáng có.
"Ta vẫn có chút không hiểu, Hương Cảng đâu thiếu võ sư đẳng cấp, với địa vị của Hoắc gia, hiển nhiên rất dễ kiếm thầy cho cô. Sao phải đến tận đây tìm tôi bái sư?"
Hai người đi qua một lối mòn um tùm, hơi sương trong lành phảng phất, chân trời phía đông lộ một quầng sáng đỏ, có vẻ thời tiết hôm nay rất đẹp.
Lòng Vương Siêu đang tột cùng sảng khoái, cước bộ nhẹ nhàng vững chãi, mỗi bước đều nhấc cả bàn chân lên nhưng lại tạo ra cảm giác cả hai chân hắn đều dán xuống đất.
Gót chân, lòng chân, mũi chân lần lượt di trên mặt đất, theo thứ tự nhấc nhẹ lên rồi thả xuống, nhịp nhàng từng bước tiến về phía trước. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy như mặt đất có một lớp mạch nha rất dính, tuy chân nhấc lên nhưng vẫn vương víu không dứt ra.
Dưới chân mọc gốc, nối liền với đất!
Nhịp thở Vương Siêu lên xuống theo mỗi bước, lỗ chân lông toàn thân dựng lên thu lại, khi căng khi lỏng, cảm giác như khi mũi thở thì toàn thân cũng hô hấp theo.
Không khí trong lành từ mũi theo khí quản qua phổi, trục xuất khí bẩn toàn thân, cơ thể nhẹ nhàng thư thái.
"Thường nhân thở bằng mũi, chân nhân thở bằng gót!"
Khi võ công bước vào nhập hóa, lỗ chân lông toàn thân đóng mở theo ý muốn, mỗi làn hít thở đều có thể dẫn động toàn thân. Từ đầu mặt đến tận gót chân, bàn chân, toàn bộ cơ thể vận động theo hô hấp.
Đây mới chỉ là bước đầu của nhập hóa, Vương Siêu còn phải cố ý vận công hoạt động huyết mạch toàn thân, cường hóa gân cốt thể phách, tiêu trừ khí huyết độc hại, kéo dài tuổi thọ, dưỡng sinh ích khí.
Tiến thêm một bước nữa, mỗi lần hít thở đều tự nhiên dẫn động toàn thân, không có một chút cố ý. Đó chính là trình độ "Chân nhân" mà Trang Tử đã miêu tả. Tiến thêm một bước nữa, tâm thần huyền không, nhất động nhất tĩnh không gì không biết trước, lại chính là mức "Chí thành chi đạo" mà sách Trung dung của Nho gia nói đến.
Đương nhiên hiện tại Vương Siêu còn chưa đến bậc ấy. Nói rằng võ công hắn đã "nhập hóa", chẳng qua mới là mon men ngoài bậc cửa, nhìn lén một góc của cảnh giới chí cao mà thôi.
Chỉ vì xích mích vài câu với Chu Bính Lâm mà động thủ, dựa vào sức mạnh của tuổi trẻ và hai chiêu sát thủ "Thần Quy Phù Thủy", "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ", xé rách một cánh tay đối phương. Tuy bản thân cũng bị nội thương nghiêm trọng nhưng với sự giúp đỡ của Trần Ngãi Dương, sau hai tháng Vương Siêu đã đỡ rất nhiều.
So với hắn Chu Bính Lâm còn thảm hơn, sinh kế trong võ lâm có thể nói đã chấm dứt!
Những ngày dưỡng thương nằm trong bệnh viện, Vương Siêu suy nghĩ rất nhiều. Từ khi ra đời đến nay hắn đã kết thù vô số, kẻ nào cũng không võ công lợi hại thì thế lực che trời. Tuy hiện tại chưa có gì phải sợ nhưng sau này ai có thể nói trước?!
Vì thế Vương Siêu không thể không lôi kéo thế lực, thu nhận Hoắc Linh Nhi làm đồ đệ cũng là để củng cố gốc rễ.
Có điều hắn cần phải hỏi rõ một số điểm, chẳng hạn Hoắc Linh Nhi học Không Thủ Đạo ở đâu, có sư phụ nào khác không?
"Đệ tử học ở Mỹ, có đến thụ giáo tại Không Thủ Đạo Quán."
Hoắc Linh Nhi bẻ bẻ ngón tay, kể lại quá trình học võ: "Sau khi tốt nghiệp, đệ tử đến Tùng Thọ Quán ở Nhật học thêm một thời gian. Đạo quán Không Thủ Đạo của Nhật cũng giống như trường học, chỉ cần đóng tiền là vào học, còn có cả các loại thi đấu công khai và đấu ngầm nữa. Đệ tử vừa tham gia đại hội Không Thủ Đạo thiếu niên thế giới trở về, muốn bái sư học công phu thật sự. Vốn đang tìm một người có danh tiếng thì bỗng nghe tin tức, sư phụ tỉ võ đánh chết Diệp Huyền ở Sơn Đông, đệ tử xác định ngay Người sẽ là sư phụ của mình."
"Ra vậy!" Vương Siêu gật đầu, cảm thấy lời nói Hoắc Linh Nhi rất thẳng thắn: "Không Thủ Đạo chính tông rất tàn khốc, dù là thi đấu truyền thống cũng không thể kiểu nào cũng cho phép vì quá nhiều máu me. Mặc dù cô là quán quân thiếu niên, cũng không làm được mấy điều đó."
"Đệ tử hiểu..." Hoắc Linh Nhi gật đấu: "Không Thủ Đạo ở Nhật có đấu công khai và đấu ngầm. Đấu công khai có rất nhiều cấm kỵ nhưng đấu ngầm thì không, gây thương tích cũng không ai truy cứu. Đấu ngầm được võ lâm Nhật Bản rất ủng hộ, Chính phủ cũng không ngăn cản, chỉ là không công khai mà thôi. Hình như ở Hàn Quốc, Thái Lan đều có loại đấu này, chúng ta cũng có Hắc quyền nhưng không được Chính phủ ủng hộ..."
"Sáng hẳn rồi, chúng ta qua vườn thú xem đi!" Vương Siêu ngẩng đầu nhìn trời, cùng Hoắc Linh Nhi ra khỏi công viên, lái xe về vườn thú.
"Cô và Diệp Huyền có chuyện gì? Hình như cô rất hận hắn?"
Vừa nghe đến tên Diệp Huyền, mắt Hoắc Linh Nhi loé lên tia lửa căm hận: "Khi học ở Tùng Đạo Quán đệ tử quen một muội muội rất tốt, cô ấy vì không có tiền nên phải tham gia đấu ngầm, bị Diệp Huyền xé đứt một bàn tay, không nối lại được. Từ lâu đệ tử đã muốn báo thù, đáng tiếc không phải là đối thủ của hắn!"
"Ài, thiếu tiền thì cũng chỉ còn cách tham gia Hắc quyền thôi! Nói rằng đầu ngầm ít luật lệ quy định nhưng thực ra đâu có phải, quy định của đầu ngầm cũng đáng sợ lắm. Không nói tỉ võ, ngay các đại hội thể dục thể thao cũng có nhiều quy định ngầm, không phải cứ thực lực mạnh là đoạt chức quán quân đâu! Những trận đấu như vậy, sao có thể xuất hiện cao thủ chứ?" Vương Siêu nhắm mắt, khẽ thở dài.
Nghĩ đến chức quán quân thiếu niên trước đây cũng phải chi không ít tiền, bất giác Hoắc Linh Nhi thầm đỏ mặt.
Chạy hơn mười phút đến vườn thú, hai người mua vé đi vào.
Đầu tiên bắt gặp là một chú gấu đen to kềnh đang ngồi chồm hỗm bên một cây to trên hòn núi giả, hai mắt lim dim, thỉnh thoảng lại mở choàng nhìn quanh, hình dạng béo ú phục phịch nhưngn phong thái lại an nhiên nhàn nhã, thực sự là bức tranh hoàn mỹ về ý nghĩa "to lớn mà trầm tĩnh" trong võ học.
Vương Siêu dừng chân, ngồi xuống ngắm rất lâu, đầu gật gù. Hoắc Linh Nhi không hiểu hắn nhìn gì.
"Võ công con người phần lớn được lĩnh ngộ từ trong cách vồ mồi hay đánh nhau của động vật. Những con thú này, tuy đã mất tính hoang dã nhưng vẫn còn một số bản năng, ngắm chúng cũng thu được không ít lợi ích!" Vương Siêu vừa nói vừa đứng lên: "Lúc nào đến các khu rừng rậm hay đại thảo nguyên Châu Phi xem thú hoang săn đuổi bắt mồi, lại càng tốt hơn. Đi nào, chúng ta đến xem chỗ khác!"
Hết gấu đến rắn, hạc, hổ, báo, ngựa...Hoắc Linh Nhi đúng như một học trò ngoan ngoãn theo sau Vương Siêu, cuối cùng hai người đến khu thủy tộc.
Vương Siêu nhìn một con rùa biển đang nhẹ nhàng bơi trên mặt nước. Con rùa thân thể nặng nề nhưng hai cánh quạt rẽ nước lại hết sức nhẹ nhàng linh hoạt.
"Loài rùa đen này là động vật sống thọ nhất thế giới!" Vương Siêu nhìn còn rùa rất lâu, nói chậm rãi: "Thân thịt nó đã nặng, lại đội thêm cái mai, dáng trầm tĩnh như gấu nhưng hai cánh quạt nước lại nhẹ hệt như chim bay trên trời. Hùng hình và Điêu hình vì vậy cùng được thể hiện hoàn mỹ ở chiêu Ô Long Phù Thủy, đây là điều con người cần phải học!"
Hoắc Linh Nhi như hiểu như không, gật gật đầu.
Vương Siêu không rõ, những điều hắn vừa giảng những người khác hiểu được bao nhiêu. Điều đó phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ của mỗi cá nhân, huồng hồ Hoắc Linh Nhi hiện tại chưa đạt đến trình độ có thể đem vạn vật trong trời đất liên hệ với bản thân để lãnh ngộ đạo lý, những lời hắn nói vừa rồi chỉ là gợi ý cho cô chút ít thôi.
Lần này Vương Siêu sau khi cực tĩnh lại muốn động. Đến vườn thú cũng là một cách tu dưỡng, bởi quyền thuật có liên quan mật thiết với động vật. Tuy hắn đã luyện mười hai hình trong Hình Ý từ vô thanh đến hữu thanh, quyền lực quyền hình đều nhập hóa, hai lực cương nhu có thể tùy ý liên thông, triển khai hoàn mỹ trong giao đấu, nhưng luyện võ đến đỉnh cao thì quan trọng nhất là "Ý", bất cứ chiêu thức nào cũng có thể mang ý của một trong các hình, biến hóa hình thể không quan trọng.
Có thể đưa chưởng pháp thực sự phản phác quy chân, ra tay là thể hiện được sự tiến hóa hàng trăm triệu năm của động vật thành chân ý tự nhiên trong sinh tồn, không câu chấp vào hình thể, đó mới là đỉnh cao của quyền thuật.
Từ hữu thanh đến vô thanh, từ hữu hình đến vô hình, cuối cùng đạt đến bản thể tự nhiên, ý cảnh sinh tồn, là quyền thuật đã lên tột đỉnh, đạt đến chân đế vô thượng.
Từ ngoài vào trong, từ nhỏ thấy lớn, phản phác quy chân, làm cho hữu ý thành vô ý mới gọi là chân nhân.
Nhìn qua ô quy, đồi mồi, cuối cùng Vương Siêu đi đến chỗ cá sấu. Trong chiếc ao to, mấy con cá sấu lớn đang tĩnh tại, con nổi lập lờ trên mặt nước, con rúc vào bụi cỏ trên bờ, có con vùi mình trong bùn không nhúc nhích, đủ các hình thái.
Cạnh ao cá sấu có bán cá, xuất tiền là mua được cá, được hưởng thụ sự thích thú cho cá sấu ăn, có lẽ là một cửa hàng của nhân viên quản lý sở thú.
Ngắm một lúc, Vương Siêu mua một con trắm to thả vào trong nước. Mùi cá tanh lập tức thu hút sự chú ý của hai con cá sấu đang nằm yên tĩnh, chớp mắt cả hai cùng vùng lên, há miệng tranh cướp mồi.
Báp! Một con cá sấu quẫy mạnh đuôi bắn tung bọt nước, đớp gọn con trắm vào miệng, hai chân trước nó vồ đến trước, da lưng rúng động, từng đốt sống uốn lượn kéo ra sau truyền đến đuôi, chiến đuôi đập xuống rồi kéo mạnh, cột sống xô ngược lại.
Nước cuộn lên, toàn thân con cá sấu như muốn bay lên không.
Một chiêu "Ngạc ngư tiễn vĩ" của con cá sấu, cả cơ thể to lớn như bay lên. Hoắc Linh Nhi bất giác lùi ra sau, sợ cá sấu lao vào bờ cắn mình.
Thực ra nơi cô đứng cao đến hơn bốn mét, không cá sấu nào chồm lên được, nhưng khí thế hung hãn vừa rồi đã khiến Hoắc Linh Nhi sợ chết khiếp.
Chỉ một loáng, con trắm to đứt làm mấy mảnh, biến mất vào họng con cá sấu.
"Ngạc Ngư Tiễn Vĩ!"
Đây là sát chiêu lợi hại nhất trong Hình Ý Quyền, lần đầu tiên Vương Siêu dùng để xé rách cánh tay Chu Bính Lâm, nhưng khi tận mắt chứng kiến cá sấu bắt mồi hắn mới biết khí thế thực sự của chiêu thức này, đúng là hung hiểm đến cùng cực.
Vương Siêu đứng yên nhìn đến xuất thần. Tư thế con cá sấu đớp mồi không ngừng tái hiện trong đầu, kết hợp với hình cảnh con rùa biển rẽ nước, hình như hắn đã có thêm một lĩnh ngộ.
Trường Quyền trong võ công tấn công, không gì qua được Chùy Pháp. Trong những quyền thuật Tâm Ý cổ xưa, chiêu thức tối hậu là "Tâm Ý Tứ Bả Chùy", gần giống với Chùy pháp của Thái Cực.
Còn như Phân cân thố cốt hay Tiếp thân cầm nã thì nguy hiểm nhất là "Thần Quy Phù Thủy", thân hình trầm định, hai tay đánh ra linh hoạt, sau khi nắm được đối thủ thì chớp mắt lực xuyên qua toàn thân, tập trung tại Vĩ Chuy, đoạn hệt như lưỡi kéo mở ra, "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ" xé tan đối thủ.
Động tác của rùa vốn mang tính trầm ổn của gấu và sự linh hoạt của chim, về hình thì khác với "Hùng Ưng Hợp Kích" nhưng về ý lại giống nhau, còn "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ" khi đằng không cũng mang cả ý tứ "mãng xà hóa rồng" và cả "Phi mã đạp yến", lại cũng phảng phất ý vị của "Long xà hợp kích".
"Võ công trong thiên hạ, khi đã đạt đến đỉnh cao thì những chiêu số tột đỉnh đều có chỗ giống nhau!" Vương Siêu đối chiếu qua lại chân ý của các sát chiêu, dường như ngộ ra điều gì đó, nhưng cụ thể là gì thì không nói ra được.
"Đi thôi!" Vương Siêu nhìn mặt trời nhận ra đã gần trưa, không ngờ lại nhanh như vậy.
"Vài ngày nữa tôi xuất viện, lúc ấy là cô chính thức bái sư!"
"Vâng!" Khỏi phải nói Hoắc Linh Nhi vui mừng đến thế nào.
Có điều đúng vào thời gian đó...
************
Hương Cảng, biệt thự Hoắc gia, sân tập vắng vẻ tận trong cùng khu đất.
Hai nam nhân mặc đồ nhẹ, tay cầm súng, cách họ khoảng bốn năm mét là nâm nhân thứ ba, đầu, tay, chân quấn vải trắng, nước da đen bóng, người thấp bé rắn chắc, mái tóc gợn sóng màu nâu, dáng vẻ đặc trưng của dân duyên hải Đông Nam Á.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng vang lên, nam nhân thấp bé lách người, cột sống uốn cong như cung tên bắn đi, cả hai viên đạn đều trật đích.
Pằng! Pằng! Thêm hai phát súng, rồi lại hai phát... Thân hình đen bóng nhảy lên nhảy xuống nhanh như vượn, uốn éo như không xương, tránh được tất cả.
Hai người cầm súng bắn liên tục, không một viên trúng được gã nhỏ đen, đến khi hết đạn cả hai mới dừng lại.
"Thiên hạ quyền pháp, nhanh không thể chạm!" Gã đen bóng không thèm nhìn đến những viên đạn trên tường, thốt ra tám chữ đẫm mùi vị "Hỏa Vân Tà Thần" trong phim võ thuật. Trên mặt gã có một vết sẹo chạy ngang, nhìn hết sức dữ tợn.
"Hay, hay lắm! Chúng tôi tập bắn từ nhỏ, bắn hết cả đạn vẫn không trúng được anh, thật không thẹn là đệ nhất cao thủ Thái Quyền, đệ nhất cao thủ Yoga!" Một trong hai nam nhân bỏ súng xuống, khen ngợi.
"Quá khen rồi! Tôi rời Ấn Độ đến Hương Cảng vốn không có ý định gì đặc biệt, chỉ là nghe nói Đông Nam Á gần đây xuất hiện nhiều cao thủ, cũng là nhận lời mời của sư phụ Hàn Quốc Thôi Trường Bạch đến gặp mặt, không ngờ lại được hai vị quá trọng thị!"
"Nguyễn Hồng Tu sư phụ, hơn hai mươi đã nổi tiếng khắp Đông Nam Á, nghe nói năm năm trước anh đến Ấn Độ học Yoga chính tông, sau về lại Thái Lan mở quán, danh tiếng càng lừng lẫy. Vừa rồi đã chứng thực cả bắn đạn cũng có thể tránh đươc, đúng la không thể tưởng tượng! Lần này tôi nghe nói Nguyễn sư phụ đến Hương Cảng mới đặc biệt mời anh đến, một là muốn xem công phu của anh, hai là có chuyện muốn uỷ thác.
"Là chuyện gì vậy?" Nguyễn Hồng Tu hỏi.
"Em gái tôi Hoắc Linh Nhi yêu thích võ thuật từ nhỏ, đã đến Nhật học Không Thủ Đạo nhưng chưa thành tài, nay chúng tôi muốn tìm một đại sư tên tuổi để dạy riêng cho nó. Mấy hôm trước Thôi Cửu Đoạn sư phụ đến Hương Cảng, chúng tôi đến đặt vấn đề cho em gái mình theo học, nhưng Thôi sư phụ lại tiến cử Nguyễn sư phụ, tôi mời anh đến là vì chuyện này."
Nguyễn Hồng Tu gật đầu: "Chuyện này được thôi, nhưng tôi và Thôi sư phụ đến Hương Cảng chỉ là quá cảnh đi Bắc Kinh, không dừng lâu ở đây được."
"Vậy tốt quá, em gái tôi cũng đang đi chơi ở Bắc Kinh, thật khéo! Không biết Nguyễn sư phụ đến Bắc Kinh làm gì?"
Nguyễn Hồng Tu cười toét miệng, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ dằn: "Nghe nói một người bạn Thôi sư phụ quen từ lâu bị người ta đánh trọng thương, chúng tôi đến thăm ấy mà."
*****
"Hai cánh tay chạm vào nhau, dội mạnh.
Một tiếng động lớn vang lên, căn nhà lắc lư, tiếng xương cốt va nhau nghe như tiếng lôi pháo. Hai bóng người va chạm rồi nhanh chóng tách ra bay vút sang hai bên, tốc độ nhanh như chim ưng vồ mồi.
Sau khi hạ thân, cả hai dừng lại cùng nhìn sang đối phương, một lúc lâu đột nhiên cùng bật cười ha hả.
"Quả không hổ danh Thiết Chưởng Hoa Lang nổi danh thế giới! Lão Thôi, công phu quyền pháp của anh lại lợi hại hơn trước một bậc, so tay với bạn cũ đến một chiêu cũng không vị chút tình nào... !" Nam nhân mặt sẹo thấp bé vừa nói vừa cười, chính là Thái Quyền đại sư Nguyễn Hồng Tu.
"Nguyễn sư phụ, gân cốt toàn thân anh có thể tự động điều chỉnh, khi nhu như dây leo, khi cứng như sắt thép, cương nhu hòa quyện không phân biệt. Xem ra anh đến Ấn Độ, tuy mất năm năm nhưng đã tìm được Yoga chân chính rồi!"
Người nói với Nguyễn Hồng Tu là một nam nhân trung niên mặc võ phục đai đen, thân hình dong dỏng, nét mặt cương nghị, sống mũi cao, mắt sáng lấp lánh, nhìn khoảng từ ba bảy đến bốn mươi tuổi. Vẻ ngoài người này rất anh tuấn, trong vẻ anh tuấn còn mang một khí chất lão luyện từng trải, chỉ nhìn qua là biết một cao nhân hiếm có trên đời.
Y chính là một trong ba thành viên của Liên minh Đài Quyền Đạo Thế giới khi chưa đầy sáu mươi tuổi đã được nhận danh hiệu Cửu Đẳng Đại Sư, "Thiết Chưởng Hoa Lang" Thôi Trường Bạch.
Khi còn thanh niên, Thôi Trường Bạch vốn là đặc nhiệm số một số hai trong quân đội. Sau khi giải ngũ y đã chu du khắp nơi, học tất cả Quyền Kích, Không Thủ Đạo, Nhu Đạo, Quốc Thuật, Yoga... sau cùng hòa nhập tất cả những thứ đó vào làm một, sáng lập ra "Trường Bạch Thực Chiến Đài Quyền Đạo".
Núi Trường Bạch là Thánh sơn trong lòng người Hàn Quốc, cái tên "Trường Bạch Đài Quyền Đạo" vì vậy chính là Thánh đạo trong lòng rất nhiều người.
Vị Thiết Chưởng Hoa Lang này dưới trướng có rất nhiều đệ tử, Trường Bạch Thực Chiến Đài Quyền Đạo cũng rất thịnh hành ở Mỹ và các nước Tây Âu, thậm chí có lúc còn ngang vai tranh giành với Không Thủ Đạo và Nhu Đạo của Nhật Bản.
"Ha ha, nói hay lắm! Quyền thuật chúng ta đều luyện từ gân cốt, dù đi đường gì thì cuối cùng cũng như nhau cả thôi. Tôi thấy Yoga của anh đã đạt đến áo nghĩa tối cao rồi đó, nếu không thì giao đấu vừa rồi tôi đã phải chiếm được lợi thế!"
Một Đài Quyền Đạo, một Thái Quyền, tuy đều là bậc tôn sư nhưng nhìn bề ngoài Thôi Trường Bạch hào hoa hơn Nguyễn Hồng Tu cả trăm lần.
Có điều, từ trên người Nguyễn Hồng Tu lại toát ra một khí chất đặc biệt, mùi máu tanh của kẻ thân trải trăm trận, giết người vô số, khiến người ta chỉ nhìn đã phát run.
Thái Quyền tỉ võ, bất kể là giao lưu hay thi đấu, đều luôn ra tay không chút vị tình, hoặc ngươi chết hoặc ta vong. Phương pháp huấn luyện hà khắc nghiêm ngặt, đấu pháp hung bạo vô song, dù là Châu Á hay thế giới thì Thái Quyền luôn là môn võ khiến người ta khiếp sợ.
Hiển nhiên Nguyễn Hồng Tu là một chiếc máy chiến đấu thấm đầy sát khí, cho dù là người không liên quan, gặp qua gã cũng phải nổi da gà.
"Nguyễn sư phụ, vết sẹo trên mặt anh là sao vậy? Không gặp nhau mấy năm thấy anh thay đổi nhiều quá!" Thôi Trường Bạch ngồi xếp bằng trên sàn, cất tiếng hỏi.
Nguyễn Hồng Tu ngồi xếp bằng đối diện, chậm rãi kể: "Năm đó tôi và Bát Cực Trương Quang Minh của Việt Nam giao đấu, bị lão đánh đứt một sợi gân, dưỡng thương xong tôi bèn sang Ấn Độ, tập Yoga báo thù. Vết sẹo này là khi tôi gia nhập một băng đảng ở Ấn Độ, có lần hỗn chiến mà ra. Sau khi trở về nghe nói Trương Quang Minh tỉ võ với người ta bị đánh chết, tôi không cần báo thù nữa nên ở lại Thái Lan mở võ quán..."
Thôi Trường Bạch gật gù: "Năm đó anh tỉ võ thất bại tôi có nghe, may mà không mất mạng... Trở lại Thái Lan anh được tướng quân Tra Hồng nâng đỡ, mở võ quán giúp huấn luyện quân nhân, việc này tôi cũng biết. Lần này mời anh đến đây... À, chuyện nhà họ Hoắc thế nào rồi?"
"Tướng mạo tôi không được đẹp như anh..." Nguyễn Hồng Tu bật cười khan: "Người của Hoắc gia không có thiện cảm lắm, đến khi tôi biểu diễn chiêu thân pháp tránh đạn họ mới thay đổi thái độ".
"Nguyễn sư phụ, nói thật sát khí trên người anh quá mạnh, cả tôi thấy anh lần đầu tiên cũng phải rởn da gà!" Thôi Trường Bạch nhẹ nhàng.
"Chung đường nhưng khác đạo mà thôi!" Nguyễn Hồng Tu lại cười khan: "Phải rồi, người bạn Trung Quốc của anh rốt cuộc là ai? Võ công thế nào? Chúng ta đến Bắc Kinh phải chăng là báo thù cho anh ta? Võ sư người Hoa không đơn giản vậy đâu, tôi bại dưới tay Trương Quang Minh cũng chính là võ sư người Hoa đó. Nếu không phải có giao tình sinh tử, tôi thấy việc thay người đó đấu võ là không cần thiết!"
"Nửa nọ nửa kia thôi... !" Hai bàn tay Thôi Trường Bạch đan vào nhau nắn nhẹ nắn, gân thịt cuộn lên giật giật nhịp nhàng, mạnh mẽ như một gọng kìm.
"Trung Quốc và Ấn Độ là những dân tộc có nền văn minh cổ xưa, truyền thừa đến mấy nghìn năm, thuật dưỡng sinh vì vậy hết sức độc đáo. Bất kể Đài Quyền Đạo hay Thái Quyền hay các võ công khác trên thế giới, phải phối hợp mật thiết với thuật dưỡng sinh mới có thể hiểu rõ chỗ sâu xa của cơ thể, đạt đến đỉnh cao của võ thuật. Hai chúng ta đều có thể xúc hợp các loại vỗ công khác nhau, tạo ra môn phái của mình, nhưng thật ra thuật dưỡng sinh vẫn chưa được hoàn thiện..." Thôi Trường Bạch không nói rõ mà biện luận vòng vo.
"Có thể, nhưng thế thì thế nào?" Nguyễn Hồng Tu ngạc nhiên.
"Người bạn này tôi quen biết đã lâu, là một lãnh tụ trong các võ sư người Hoa đương thời, đại cao thủ Thái Cực Quyền. Ông ta cũng là người chú trọng thực chiến, sau khi quen biết chúng tôi có thư từ qua lại, cũng xem như bạn bè. Cách đây một tháng tôi nghe nói ông ta tỉ võ thất bại, bi giật đứt một cánh tay. Ông ta chưa thu nhận đệ tử chân truyền nên lần này tôi đến, nửa là thăm hỏi, nửa là xem có thể học được gì không. Con người khi thất thế, nếu được bằng hữu giúp đỡ thì sẽ rất dễ mang những bí mật của mình truyền lại..."
Thôi Trường Bạch nhắm mắt, giọng càng chậm: "Người đánh bại ông ta vốn cũng có uy hiếp rất lớn đối với tôi!"
"Bằng hữu" mà Thôi Trường Bạch nói đến chính là Chu Bính Lâm. Chu Bính Lâm khi còn trẻ đã đánh bại tất cả các cao thủ Đông Nam Á lúc bấy giờ, du đấu cả Hàn Quốc, Nhật Bản đều hầu như không có đối thủ. Thôi Trường Bạch trẻ hơn Chu Bính Lâm trên mười tuổi, lúc ấy còn chưa có danh tiếng.
Sau này, khi Thôi Trường Bạch đã thành danh thì Chu Bính Lâm lại thoái ẩn. Có điều họ Thôi biết võ công Chu Bính Lâm có nhiều chỗ độc đáo nên vẫn thường đến thỉnh giáo, còn mời ông ta làm Chủ tịch danh dự cho võ quán Đài Quyền Đạo của mình, không phải làm gì mà hàng tháng vẫn được nhận một khoản tiền lương rất trọng hậu.
Lý do Chu Bính Lâm không hề hành nghề võ, sống thoải mái không lo nghĩ chuyện gì, cũng là nhờ khoản tiền lương do Thôi Trường Bạch trả cho ông ta. Với thân phận của Chu Bính Lâm, số tiền đó đương nhiên nhiều hơn hẳn so với số mà Vương Siêu nhận để trấn áp Đài Chưởng Đạo.
Câu nói cuối cùng của Thôi Trường Bạch lại không hề có liên quan gì đến Chu Bính Lâm. Nguyên Vương Siêu mở võ quán ở Sơn Đông, liên kết với Mục Tuần Hoa hợp tác làm ăn, đều có sự ủng hộ của quân đội. Những việc đó không những ảnh hưởng đến kinh doanh của Thiếu Lâm mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh kế của Đài Quyền Đạo ở Sơn Đông.
Sơn Đông chỉ cách Hàn Quốc một eo biển nhỏ, thân là đại sư bậc nhất của Đài Quyền Đạo Hàn quốc, Thôi Trường Bạch hiển nhiên không thể không chú ý đến điều này.
Vì vậy khi nghe Chu Bính Lâm giao đấu với Vương Siêu bị trọng thương, Thôi Trường Bạch liền có ngay chủ ý, đưa ra sách lược nhất tiễn hạ song điêu.
Một là đến Bắc Kinh thăm Chu Bính Lâm, lấy thân phận bằng hữu giúp ông ta đòi nợ. Điều này rõ ràng sẽ khiến Chu Bính Lâm cảm kích, truyền lại bí quyến võ công cho mình.
Hai là cũng nhờ tỉ võ mà giải quyết luôn cái họa Vương Siêu. Vốn y đã ngầm cảm thấy, Quyền quán Sơn Đông và Đài Quyền Đạo Hàn Quốc trong tương lai chắc chắn sẽ có giao đấu. Văn không ai đệ nhất, võ không ai xếp hai, tốt nhất nhân cơ hội này diệt ngay mầm họa khi nó chưa lớn.
Có điều nói rằng "chưa lớn" chỉ là ví von cho đẹp chữ, bởi Chu Bính Lâm cao siêu như vậy còn cam chịu thúc thủ dưới tay Vương Siêu nên dù thanh danh Thôi Trường Bạch lớn đến đâu, trong lòng cũng không dám chắc phần thắng, vì vậy y đã tìm cách kéo theo cả đại sư Thái Quyền Nguyễn Hồng Tu.
Tại Thái Lan, Nguyễn Hồng Tu tuyệt đối không phải là vô danh. Trên danh nghĩa gã là đại sư võ thuật, nhưng Nguyễn Hồng Tu còn một thân phận khác là Giáo quan huấn luyện lính đặc chủng cho một tướng quân rất có quyền thế. Phàm là đại sư võ thuật thì đều được giới quân sự chú ý, không chỉ Thái Lan mà nước nào trên thế giới cũng vậy.
Mấy cao thủ Vương Siêu vừ giao đấu ở Bắc Kinh quán phần lớn đều là giáo quan. Chỉ có Chu Bính Lâm do quá kiêu ngạo, lại nói năng không mấy trôi chảy khiến người khác dễ phật lòng, nên không được lãnh đạo ưa thích. Nếu không, cái chức danh "Đệ nhất giáo quan" cho Cảnh vệ trung ương chắc chắn khó lọt khỏi tay ông ta.
"Hóa ra vậy!" Mắt Nguyễn Hồng Tu loé một tia sát nhiều ý nghĩa: "Võ công bằng hữu Chu Bính Lâm của anh chắc rất cao cường, tuy giờ đã có tuổi nhưng người có thể đánh bại ông ta tất nhiên vẫn không thể coi thường. Anh kéo tôi đến đây là muốn tôi cùng anh ta tỉ võ, sau đó tùy tình hình định liệu phải không?"
"Thực sự là vậy!" Thôi Trường Bạch không hề giấu diếm: "Tôi mời anh đến có một số ý định, không chỉ là kéo anh đi đánh nhau. Anh đã mở võ quán ở Thái Lan nhưng tài chính có hạn, không thể phát triển đúng thực lực, quân đội có giúp một ít nhưng còn xa mới đủ. Vì thế tôi mới mời anh hợp tác trận này, đổi lại là hai mươi triệuro đầu tư vào võ quán Thái Lan. Anh thấy sao?"
"Hai mươi triệuro?"
Nguyễn Hồng Tu khẽ giật mình. Quả thực hoạt động võ quán của hắn ở Thái Lan, vì vốn liếng nên không thể mở rộng ảnh hưởng. Nếu thật sự có một nguồn đầu tư hai mươi triệu thì lợi ích phải nói là không gì bằng.
Võ thuật của gã đã tới mức tự hình thành môn phái, có điều vì vốn ít nên không thể phát triển thành thương hiệu lớn.
Nếu có thể xây dựng được một trường phái riêng, vậy thì tên tuổi Nguyễn Hồng Tu sẽ mãi mãi ghi vào lịch sử võ thuật thế giới, cũng có thể phát triển thành một đại gia tộc như mấy gia tộc Không Thủ Đạo của Nhật.
Vốn Nguyễn Hồng Tu và Thôi Trường Bạch, tuy là bằng hữu nhưng không có mối thâm tình sinh tử. Muốn Nguyễn Hồng Tu làm người dò đường cho Thôi Trường Bạch thì gã hiển nhiên sẽ từ chối, nhưng với cái giá hai mươi triệu thì lại là chuyện khác hẳn.
Bản chất của Thái Quyền là tanh tưởi tàn khốc, bất kể là với chính mình, với người khác hay đối thủ cũng đều hết sức tàn bạo. Nguyễn Hồng Tu là một tông sư Thái Quyền, chỉ cần thấy giá hời là hiển nhiên không cần suy nghĩ, đồng ý lập tức.
"Được!"
"Nguyễn sư phụ quả nhiên quyết đoán! Tam tiểu thư Hoắc gia vốn muốn bái tôi làm sư phụ, tôi tiến cử cho anh xem như là món quà gặp mặt. Thế lực Hoắc gia ở Hồng Kông chắc anh không lạ, quan hệ với họ sẽ có nhiều thuận lợi cho anh sau này!" Thôi Trường Bạch bật cười ha hả.
"Chúng ta cứ ở đây chơi vài ngày, sau đó đến Bắc Kinh thăm hỏi Chu Bính Lâm cũng không muộn!"
***************
Ngoài sân bệnh viện có nhiều cây phong lớn, gió thu thổi qua, những phiến lá đỏ thắm rời cành chao lượn, cảnh tượng thật nên thơ.
Vương Siêu mở cửa sổ, hít sâu một hơi, lại khép mắt đưa tay ra ngoài. Mấy phút sau, một chiếc lá phong rơi xuống đậu vào lòng bàn tay hắn.
Khẽ hít sâu mùi lá phong, trong lòng Vương Siêu cũng giống như mùa thu, âm thầm tịch mịch nhưng lại có một niềm vui thầm kín.
Ngày luyện tháng luyện là để dưỡng sinh, xuân hạ thu đông đều có thể dưỡng sinh.
Hôm nay là ngày ra viện của hắn.
Hai tháng qua, nhờ y thuật Trần Ngãi Dương và sự chăm sóc tận tâm của của bệnh viện, thêm vào thể chất nhập hóa vượt xa người thường, nội thương của hắn đã hoàn toàn lành lặn.
"Sư phụ à, thật hay ca ca đệ tử vừa đến Bắc Kinh. Đệ tử đã kệ chuyện bái sư, anh ấy mời sư phụ đến chơi!" Hoắc Linh Nhi vừa bước vào vừa tíu tít thông báo.
← Hồi 136 | Hồi 138 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác