Vay nóng Homecredit

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 089

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 089: Kinh Nghiệm Thực Chiến Các Vị Còn Ít Lắm!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

"Hừm, đạo sĩ này là ai mà am hiểu nhiều quyền pháp của Nam Phái, còn biết cả những biến hoá vi diệu trong Triền Trửu, Định Trửu của Bát Cực? Thật không đơn giản, xem ra dân gian đúng là tàng long ngoạ hổ, nhất là thời hòa bình bây giờ người luyện võ đều có xu hướng ẩn dật, những kẻ ra ngoài đấu võ hay đánh hắc quyền thì quá ít... !"

Ánh mắt Vương Siêu tức khắc tập trung lên người đạo sĩ. Chỉ thấy tuy râu ông ta rất dài song đều chải chuốt ngay ngắn đến từng sợi, vầng trán phẳng bóng, da mặt trắng hồng, hai mắt lấp láy, da tay không hề thấy vết chai sần, hẳn là võ công đã luyện đến ám kình.

Luyện võ trước tiên phải luyện gân cốt, tay chai sần là chuyện dĩ nhiên. Chỉ đến khi đột phá được ám kình, sức đàn hồi của lỗ chân lông tăng vượt bậc, khả năng tái sinh của mỡ dưới da cũng tăng theo, lúc đó những chai sạn sẽ bong đi xuất hiện lớp da mới mịn màng.

Vương Siêu lúc bị lũ đâm thuê của Triệu Quân phục kích, sau lưng và mu bàn tay đều lãnh những vết sẹo dài, nhằng nhịt như chân rết. Nhưng sau khi luyện thông Hổ hình, Ưng hình, Long hình và Xà hình, ám kình lan toả khắp hai cánh tay, sau lưng, trước ngực và hai chân, dưới tác động đóng khép co giãn hàng ngày của lỗ chân lông, các vết sẹo bong dần rồi hoàn toàn biến mất.

"Chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu!" Lâm Nhã Nam không màng đến lời đạo sĩ, đứng sát lại bên Vương Siêu thấp giọng: "Xem ra đây là sư huynh và bằng hữu của Trương Uy, sợ thù gia của ông ta tìm đến nhà nhổ cỏ tận gốc. Nếu như người nhà Trương Uy đã ra nước ngoài thì tâm ý của anh coi như đã làm hết bổn phận, chúng ta đi thôi!"

"Không nói rõ ra, không được đi!" Hai mắt đạo sĩ khẽ đảo, bất ngờ tiến lên trước một bước, tay khẽ vòng ra nhằm cổ tay Lâm Nhã Nam kẹp mạnh.

Hai ngón trỏ và giữa của ông ta khép lại, hợp thành kiếm ý, trong khi tay kia ngón cái và ngón út khẽ móc, động tác nhẹ nhàng song nhanh lẹ vô cùng, chớp mắt đã chạm được vào áo của Lâm Nhã Nam.

Lâm Nhã Nam không khỏi một phen thất kinh. Tuy thân thủ cô không tồi nhưng đạo sĩ kia quả thực quá nhanh, hơn nữa còn thủ xuất bất phong, vô ảnh vô hình, nhìn thấy mà không sao tránh được.

"Ông định làm gì?"

Vương Siêu khẽ hô một tiếng, tất nhiên không thể để đạo sĩ đắc thủ, một tay chặt qua, gân cốt toàn thân đồng phát lôi âm, trong không lập tức rộ lên những tiếng ầm ầm, vỗ trúng tay đạo sĩ.

"Ngũ lôi chính pháp! Gân cốt tề minh, phủ tạng tương hỗ! Sao có thể được?" Hai tai đạo sĩ khẽ động, lớp da trên tay phập phùng nhấp nhô, lập tức nhận ra một quyền này là không thể chặn đỡ. Chỉ cần chạm vào người nữ nhân là lập tức sẽ bị tay đối phương chặt gãy, gân cốt rụng rời tại trận.

Thủ xuất lôi minh, trong đạo gia người luyện đến cảnh giới này có thể được xem là chân nhân rồi. Lôi pháp vẫn là thần thông đại pháp uy lực nhất trong đạo thuật. Theo truyền thuyết dân gian, chân nhân luyện thành lôi pháp, hàng yêu trừ ma, chấn áp ngoại đạo, hô phong hoán vũ, vãi đậu thành binh, đằng mây vượt gió, không gì là không thể.

Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết được bách tính lưu truyền từ đời này sang đời khác, rồi theo nhau phóng đại lên. Có điều người luyện đến cảnh giới thủ xuất lôi âm dù sao cũng đã đủ xuất quỷ nhập thần rồi, thường nhân khó lòng lý giải nổi.

Sau khoảnh khắc thất kinh tái sắc mặt, cổ tay đạo sĩ nhanh như chớp thu lại, chân đạp nhanh, toàn thân trượt dài một bước lùi ra. Bộ pháp này hết sức tinh tuý, có một vài điểm tương tự như bộ pháp trong Bát Quái Chưởng.

Lương Chính Văn thấy Vương Siêu ra tay cũng không kém phần kinh ngạc, mất tự chủ bất giác lùi ra sau một bước.

"Võ công đạt đến trình độ ấy, rốt cuộc ngươi là ai?" Ánh mắt đạo sĩ chằm chằm nhìn vào Vương Siêu, sắc mắt kinh hãi cổ quái.

Đúng lúc đó, thôn dân ở đầu cầu đá bên kia hình như cũng đã thấy to tiếng, lũ lượt kéo ra vây xúm xung quanh. Mấy thanh niên đang luyện quyền cũng tự động khép vòng vây, bao kín ba người.

Vương Siêu nhìn qua trận thế xung quanh, khẽ chau mày. Hắn không ngờ, vốn dĩ chỉ là đến tìm người nhà Trương Uy, lại thành ra thế này.

"Các người vây xúm lại làm gì, mau tản ra!"

Đạo sĩ vừa thấy mấy thanh niên người nào người ấy cũng lăm le thủ thế, lập tức giận giữ quát. Ông ta biết rõ, với chưởng lực khi nãy của Vương Siêu, hạ gục mấy thanh niên kia e còn dễ hơn là bóp nát một con kiến.

"Ta họ Cam, đệ tử Võ Đang Cửu Cung Kiếm Phái. Xin hỏi sư phụ từ đâu đến? Vì sao lại tìm Trương Uy? Trương Uy sư phụ đấu võ thất bại, đã nhảy xuống biển tự vẫn. Người nhà ông ấy quả thực đều đã ra nước ngoài."Giọng đạo sĩ nhanh chóng thay đổi.

"Tôi chính là quyền sư đã đấu võ với Trương Uy sư phụ, lần này đến tìm người nhà ông ấy chỉ là có ý giúp đỡ." Vương Siêu nghĩ một hồi, cũng không thể nghĩ ra câu nào viên mãn, chi bằng nói thật mọi chuyện, dù sao bản thân quang minh chính đại, hơn nữa cũng không muốn vòng vo lằng nhằng.

Võ Đang Sơn có rất nhiều đạo quan, cũng có rất nhiều đạo sĩ ẩn mình luyện võ. Võ công Võ Đang cũng chia thành nhiều phái, chẳng hạn Điêu Thiềm Kình của Trần Ngãi Dương chính là pháp môn dưỡng sinh thuộc một chi mạch tên gọi "Kim Thiềm Phái" lưu truyền lại.

Những môn phái này không hề giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nào là đại đệ tử nhị đệ tử, tam đệ tử tứ đệ tử, đồ tử đồ tôn đông đảo tung hoành giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa. Rất nhiều môn phái của Võ Đang chỉ truyền đúng một người, luyện một môn võ công và thuật dưỡng sinh, nếu có cơ hội thì duy trì được lâu dài, còn không thì thất truyền không ai hay biết.

"Ra vậy! Ta đã lường trước chuyện này mà, vợ con Trương sư đệ đúng là đã ra nước ngoài, ngươi muốn diệt cỏ tận gốc hả? Đừng hòng! Ta thật không hiểu nổi ngươi, tuổi còn trẻ, quyền thuật lại thần thông, sao lòng dạ lại ác độc như thế? Ngươi đã ép sư đệ nhảy xuống biển, giờ lại tìm đến muốn hại con cái hắn? Mặc kệ ngươi võ công cao cường đến đâu, bậc sư huynh ta không thể không ra mặt, lấy lại công đạo!"

Hóa ra Lương Chính Văn sau khi biết tin Trương Uy tự tử đã ngấm ngầm phòng bị, chủ trương góp tiền cho người nhà Trương Uy ra nước ngoài tránh thị phi.

Nhiều năm ngang dọc giang hồ Trương Uy đã kết rất nhiều thù, trong đó tất nhiên có cao thủ ám kình. Hiện thời là xã hội pháp chế, tuy không dám ngang nhiên giết người nhưng dùng ám kình ngầm tấn công đối phương, nhiều ngày sau mới phát tác thì dù có báo cảnh sát cũng rất khó điều tra.

Cũng giống như Vương Siêu dùng Ưng Trảo diệt Cung Thành Bản Thần, sáu ngày sau hai thận của hắn mới hoại tử, tiểu tiện ra máu.

Xem tình hình như vừa rồi, ba người Vương Siêu đột nhiên tìm đến, đầu tiên ăn nói loanh quanh sau đó mới nói ra thân phận của mình, Lương Chính Văn hiểu lầm cũng là chuyện không lạ. Nếu ông ta tin Vương Siêu đến là thực sự giúp đỡ người nhà Trương Uy thì mới kỳ.

Một người đánh chết sư đệ của mình, đột nhiên tìm đến tận cửa nói muốn giúp đỡ người nhà nạn nhân, lúc đầu còn chủ tâm né tránh, dối trá quanh co, là người ai cũng biết nên phản ứng thế nào.

Vương Siêu biết ngay đã phát sinh hiểu lầm, nhưng hoàn cảnh này dù mồm năm miệng mười cũng khó mà nói rõ ràng được.

"Xem ra lại phải đánh một trận! Đả bại hai người này lập chút uy phong, mới mong ra đi đàng hoàng được!" Hắn nhanh chóng định rõ kế sách đối phó.

Quyền thuật luyện đến trình độ cao minh, con mắt nhìn cũng tất sẽ sáng láng, suy nghĩ cũng mau lẹ hơn người. Kẻ không biết đoán định tình thế, cũng đồng nghĩa với quyền thuật luyện chưa đâu vào đâu.

"Thực sự tôi không đến để diệt cỏ tận gốc, chỉ là muốn xem người nhà Trương sư phụ có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không, có điều nói ra các người cũng không tin. Chúng ta đều là người luyện võ, vậy hãy làm theo quy tắc của người luyện võ. Thế này đi, giao đấu một trận, nếu thua chúng tôi sẽ lập tức rời đi!"

"Được lắm!" Lương Chính Văn tất nhiên không chùn bước, nói với đạo sĩ phía sau: "Cam sư phụ, ông áp trận cho tôi!"

"Không cần, hai người cùng lên một lượt đi!" Vương Siêu lim dim mắt, lắc đầu. Đắc thành lôi âm, hắn muốn kiểm tra thực lực của mình đã đạt đến mức nào. Hai người trước mặt hiển nhiên đều là cao thủ khổ luyện nhiều năm, vừa khéo đáp ứng. Quan trọng hơn là, nếu một đấu một thì người còn lại có thể sẽ uy hiếp đến Lâm Nhã Nam và Chu Giai, chi bằng một đấu hai cho an tâm.

"Hả?" Lương Chính Văn và Cam đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau..."Được, là ngươi nói đấy nhá! Có điều ngươi lôi pháp đã đến mức gân cốt tề minh, phủ tạng tương hỗ, hai chúng ta đánh một ngươi cũng không có gì quá đáng!" Đạo sĩ họ Cam có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn phản ứng của Cam đạo sĩ, Vương Siêu lại có chút ngạc nhiên. Vốn hắn cho rằng mình nói một đấu hai đối phương sẽ phẫn nộ vì cảm giác bị sỉ nhục, nào ngờ cả hai lại lập tức "khẳng khái" nhận lời.

"Thì ra đã rắp tâm hai đánh một!" Vương Siêu chút nữa cười phá lên: "Cũng phải, xã hội hiện đại, dù là võ lâm cũng ai còn tuân theo những xưa cũ nữa, vả lại đây đâu phải đấu võ chính thức, tất nhiên đông đánh ít vẫn hơn!"

"Được, đợi ta uống ngụm nước đã!" Mắt Cam đạo sĩ tinh quang thoáng hiện, đưa tay vẫy nhẹ. Mấy thanh niên đồ đệ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ rõ thần thái cổ quái, một người chạy nhanh đến quán nhỏ ven đường lấy một bình nước khoáng.

Bình nước khoáng này còn lớn hơn cả chiếc phích thông dụng trong gia đình. Cam đạo sĩ ghé răng cắn mở nắp, dốc thẳng nước xuống họng. Chỉ nghe thấy tiếng ừng ực liên tu bất tận, giây lát cả bình nước to đã cạn sạch, không hề bắn ra ngoài lấy một giọt.

"Bắt đầu đi!" Cam đạo sĩ vừa uống xong, Lương Chính Văn tức thì hét lớn một tiếng, bất thình lình quay người, bước chân xoay chuyển, một tay xoáy tít như chong chóng vung ra đánh về phía mặt Vương Siêu.

Đây là "Tiên Chuỳ" trong Hồng Quyền, lực phát uy mãnh, cả chân và thân người đều xoay chuyển, hai tay kiều thủ liên tiếp xuất đòn.

Lương Chính Văn thân là sư huynh của Trương Uy, Hồng Quyền gia truyền, Vịnh Xuân công phu đều đạt đến tinh túy, xét về độ thuần công lực thì không hề thua kém sư đệ.

Cùng lúc họ Lương ra tay, Cam đạo sĩ bất ngờ há hốc miệng... Một luồng thủy tiễn dũng mãnh từ trong miệng phụt thẳng ra, nhanh mạnh chẳng khác nào một súng nước cao áp, chớp mắt đã đến trước mặt Vương Siêu!

Mũi tên nước xé không lao tới, mang theo cả những tiếng gió rít. Cùng lúc đó ông ta thi triển bộ pháp, mường tượng Cửu cung bát quái, chỉ mấy bước đã đến bên phải Vương Siêu, tay khép thành kiếm, nhanh như chớp điểm vào yếu huyệt dưới thắt lưng hắn.

Hai cao thủ vừa ra tay đã phối hợp kín kẽ, tấn công liên tiếp, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chặn đỡ.

"A... !" Lâm Nhã Nam khẽ thốt lên kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Cam đạo sĩ đòi uống nước là để tạo ra công năng này.

Rõ ràng bao nhiêu nước đã nuốt hết vào bụng, không hề ngậm trong miệng nhưng lại có thể phun ngược trở ra, có thể thấy khả năng khống chế không thể tưởng tượng nổi của đạo sĩ đối với nội tạng bản thân.

Dồn dập những đợt tấn công, lợi hại nhất chính là luồng thủy tiễn từ miệng Cam đạo sĩ. Luồng nước phóng thẳng vào mắt Vương Siêu, mạnh mẽ như vòi cao áp, chỉ cần bắn trúng là mắt bị thương, thậm chí mù ngay tại trận!

Lực đàn hồi của phế nang đạo sĩ là rất lớn, phồng ra ép lại tạo thành áp lực không thể tưởng tượng được, chuyện này khác hẳn với quyền thuật trong võ lâm.

Năm xưa đấu võ với Trương Uy trên thuyền, Vương Siêu đã nhờ một khẩu "Huyết tiễn" khắc địch giành chiến thắng. Hôm nay trên quê hương của chính Trương Uy, hắn lại bị Cam đạo sĩ dùng phương thức này tấn công. Không lẽ là Ý Trời?

Đáng tiếc, có vẻ trong cõi u minh không hề có sự tồn tại của Ý Trời, thế giới này vẫn là thế giới duy nhất. Vương Siêu tức tốc một tay che mắt, một tay bổ mạnh về phía trước. Lôi âm cùng tiếng nổ rền vang của không khí, đón thẳng "Tiên Chùy" của Lương Chính Văn.

Bang! Lương Chính Văn bị một đòn Hổ hình giữa thoi quyền, nhất thời nửa người tê đờ như sét đánh, lập cập lùi nhanh về sau. Công phu ông ta tuy thâm hậu, song trước kình lực lôi âm của Vương Siêu vẫn không thể chịu nổi.

Cùng lúc đó, luồng thủy tiễn bắn trúng bàn tay che mắt của Vương Siêu, cảm giác vài phần đau nhói giống như trúng phải tên thật.

"Phế lực mạnh lắm!" Vương Siêu một tiếng cảm thán, bàn tay che mắt hạ xuống, cả hai cánh tay chụp mạnh xuống dưới, Ưng hình trực xuất lẳng lặng tóm chặt kiếm thủ của Cam đạo sĩ.

Đạo sĩ kinh hãi, vội vã dùng "Băng Tự Quyết" trong kiếm thuật, vừa nhảy vừa né, liên tục thay đổi, dùng hết lực khí mới thoát một đòn Ưng Trảo của đối phương. Có điều đạo sĩ vừa lùi sau, Vương Siêu lập tức bám theo, cơ thể kinh hoạt chẳng khác linh xà luồn cỏ vào hang. Cam đạo sĩ lùi hơn mười bước, Vương Siêu cũng tiến chừng ấy bước, dính chặt vào người ông ta như hình với bóng.

"Xuống đi!"

Cam đạo sĩ cuối cùng lộ ra vẻ hoảng loạn, bị Vương Siêu áp sát tung ra một chiêu Hồi Thân Chưởng hất văng lên không, thân thể như một người rơm rơi thẳng xuống lòng suối dưới cây cầu đá.

Lúc đó Lương Chính Văn mới từ cạnh cầu đá sấn đến. Vương Siêu sau khi hất văng Cam đạo sĩ vẫn không hề dừng tay, đảo người vài cái, nháy mắt đã đến trước mặt họ Lương, lại một quyền chém tới.

Lương Chính Văn bị uy thế đối phương làm cho khiếp đảm, không dám đối đầu lại lùi về sau.

Vương Siêu lập tức thi triển Xà hình bám riết, cước pháp như tên, bất luận Lương Chính Văn lùi kiểu gì cũng không thoát nổi. Kịch cũ lại tái diễn, Lương Chính Văn vừa lộ vẻ lúng túng liền bị một cú Hồi Thân Chưởng đánh văng xuống suối.

"Hừm! Công phu của các vị luyện rất thuần, không hề thua kém Trương Uy. Tiếc là quá thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu thực sự đấu đá sinh tử thì còn thua xa Trương sư phụ!"

thí là tròn 100 chương ăn mừng nào!:0 (37)::0 (37)::0 (37)::0 (37)::0 (37)::0 (37):


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<