← Hồi 084 | Hồi 086 → |
Nhìn khí tức của Diệp Huyền dần thu lại vào trong cơ thể, đồng tử mất đi ánh sắc trắng dã như một con cá chết, Vương Siêu ngửa mặt thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, gân cốt rệu rã, toàn thân toát mồ hôi, quần áo ướt đẫm.
Trận chiến với Diệp Huyền đúng là đã tiêu hao toàn bộ tinh thần và sức mạnh của hắn. Từ lúc bắt đầu đến khi phân thắng bại, chỉ chưa đầy mười phút song những tình huống sinh tử nhanh như chớp điện đã khiến hắn phải ra tay không dưới một trăm lần.
Có thể nói, trong gần mười phút này Vương Siêu đã quanh quẩn ở bờ vực của sự sống cái chết đến cả hơn trăm lần. Đây là trận chiến gian khổ nhất từ trước đến giờ của hắn, thậm chí cuộc đấu võ với Trương Uy cũng không có nhiều áp lực lớn như vậy. Đấu với Trương Uy chỉ liên quan đến sống chết cá nhân, còn cuộc chiến với Diệp Huyền lại can hệ đến kỳ vọng từ trên Tổ chức cũng như trách nhiệm đối với giới võ thuật người Hoa.
Trương Uy tái xuất giang hồ cũng là vạn bất đắc dĩ, ngay từ đầu nhuệ khí đã bị thui chột, tuy có thể hiện ra công phu thâm hậu nhưng rốt cuộc vẫn chuốc lấy thất bại.
Trong khi đó, Diệp Huyền đúng là tuổi trẻ khí thịnh, khí thế trong mình cuồn cuộn, đặc biệt tâm trí kiên định đến đáng sợ, ngay cả khi một bàn tay bị đá nát cũng vẫn có thể nhẫn nhịn, thi triển ra những đòn cước công phản kích chết người.
Quan trọng nhất là võ công của Diệp Huyền còn trên tài Trương Uy!
"Thế kỷ trước lúc Hoắc Nguyên Giáp lên võ đài, có lẽ cũng giống như tình thế hôm nay..."
Đúng vào lúc khán giả trên lôi đài đồng thanh hát lên câu "Vạn Lý Trường Thành mãi không bao giờ đổ", Vương Siêu đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí tràn ngập đất trời, một tinh thần phấn khích khó tả.
Chính tinh thần ấy đã giúp hắn sau khi thi triển thế Hồi Mã Thương chiếm lại thượng phong liền lập tức xuất ra Hổ hình đến cực hạn bổ xuống, đánh cho Diệp Huyền mất dần khí thế, cuối cùng không còn sức chống trả phải nhận lấy kết cục mất mạng.
Trong đòn Hổ hình cuối cùng, hắn đã khơi phát toàn bộ tiềm lực của mình, đạp liền tám bước giẫm vỡ cả lôi đài, khí thế hừng hực như Hoàng Hà vượt thác.
Đấu võ không thể thua khí thế! Thua khí thế là tâm thần sẽ bạc nhược, ý chí sẽ bất linh, chân tay không thể thi triển được bất kỳ chiêu thế gì đến nơi đến chốn.
Có thể nói, chính khán giả có mặt tại trận đấu đã mang đến cho hắn một khí thế lớn không gì sánh kịp.
Vương Siêu cuối cùng đã hiểu ra, thế kỷ trước khi sơn hà rạn nứt, tại sao lại có nhiều người đứng ra như vậy, chính bởi trong trái tim tất cả người Hoa đều có một tinh thần như thế. Có thể thường ngày, tinh thần ấy chính bản thân mình cũng không phát giác được, nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ tự nhiên trào dâng, ngưng kết thành một thể thống nhất.
Đó chính là Tinh Thần Của Rồng!
Một tấc sơn hà một tấc máu!
........................
"Sao lại như vậy, sao có thể như vậy... !" Mắt thấy cảnh tượng diễn ra trên lôi đài, Liễu Sinh Tình Tử không khỏi bấn loạn, thậm chí còn nghi ngờ mắt mình liệu có nhìn nhầm không.
Trong con mắt cô ta, Diệp Huyền không bao giờ có thể thất bại, từ trước đến giờ luôn là một bậc thiếu nhiên tông sư Thần cản giết Thần, Phật cản hủy Phật.
Vậy mà bậc thiên tài thiếu niên đang ngã gục trên sàn đấu, chết trong tay đối thủ.
Sự hủy diệt của một thần thoại, đánh dấu sự ra đời của một thần thoại khác!
"Tuyệt vời!"
Trường đấu bùng nổ bởi những tiếng hò reo, như thể ở Thế vận hội Trung quốc lại dành được một huy chương vàng nữa.
Đấu võ ngầm tuy hung hiểm tàn khốc, nhưng cũng rất dễ kích thích nhiệt huyết con người, nhất lại là cuộc tỉ thí giữa một dân tộc này với một dân tộc khác. Tuy là tự phát không mang tính chính thức, song bất kể là người xấu kẻ tốt, đứng trước cuộc đấu của dân tộc đều có một trái tim như nhau.
Thời đại hòa bình, nhiệt huyết của mọi người vẫn không mất đi, chỉ là ẩn náu mãi nơi sâu thẳm mà thôi.
"Hay, đánh hay lắm! Số một! Tôi và Đái sư huynh tâm phục khẩu phục rồi!"
Sau khi Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền, Liêu Tuấn Hoa là người đầu tiên bừng tỉnh. Ngập trong bầu không khí phấn khích của khán giả, một người bình tĩnh như gã cũng bị ảnh hưởng. Dù sao cũng là nhân vật quyền cao chức trọng nên Liêu Tuấn Hoa lấy lại thần thức rất nhanh, vừa bừng tỉnh liền đi ngay xuống.
Đái Quân tuy thân là Quảng Đông Tam Hổ, thân chinh bách chiến, chưa hoàn cảnh nào chưa từng trải, nhưng với tư cách là một người học võ, khí chất vốn có lúc nào cũng tồn tại, vì thế tự đáy lòng mình cũng dành sự khâm phục thực sự chiến thắng của Vương Siêu.
Hai gã vừa xuống lập tức gọi người vây kín xung quanh Vương Siêu, đề phòng bất trắc.
"Đúng là một trang nam tử hán!" Một nam nhân trung niên mặc thường phục, thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang cùng hơn mười người khác cùng đi tới.
Mấy người này dáng đi nghiêm trang, không chút lề mề, hẳn đều là quân nhân.
"Đại tá Từ của quân khu Cát Lâm!" Liêu Tuấn Hoa giới thiệu, Vương Siêu mỉm cười gật đầu đáp lại.
"Một Hoắc Nguyên Giáp mới, tuyệt lắm! Hôm nay thật sảng khoái!" Đại tá Từ phấn khích như một đứa trẻ: "Mấy năm trước trận chung kết Cúp bóng đá châu Á, Trung Quốc gặp Nhật Bản, toàn quân khu chúng ta đều ngồi trước tivi hát quốc ca cổ vũ. Khốn nạn, đám con rùa cháu ba ba ấy không biết tiến thủ, mất cúp vào tay Nhật. Không ngờ hôm nay hát Vạn Lý Trường Thành cậu đã giành chiến thắng, đúng là sảng khoái! Người ở đâu vậy? Tôi mời cậu đến chỗ tôi làm khách!"
"Thật là đã đời!"
Bên dưới sàn đấu, vị đại quan quân khu không còn giữ khí chất trang nghiêm thường ngày nữa mà trở về với tính tình thô lậu tùy tiện của mình.
"Đây là Vương Siêu sư phụ, quán trưởng Nội gia quyền thuật quán Lao Sơn, Hình Ý Bát Quái Quyền đại sư!" Liêu Tuấn Hoa tươi cười giới thiệu.
Rất nhiều người quen biết với Liêu Tuấn Hoa cũng vây xúm lại, ai cũng muốn nói chuyện với Vương Siêu. Trong nháy mắt, hắn đã trở thành một nhân vật chẳng kém gì minh tinh màn bạc.
Nhìn không khí nhiệt tình hào hứng như vừa rồi đồng thanh cất tiếng hát, Vương Siêu bất giác lại thấy cảm hứng dâng trào. Thực sự tinh thần ấy đã khích lệ hắn phát huy được toàn bộ tiềm lực, vượt xa mức bình thường, sức mạnh phát sinh từ sự cảm động bởi khí thế quần chúng.
Những người này quan chức có, lão bản có, nhân viên văn phòng cũng có. Tuy thường ngày có thể đôn đáo làm giàu, có thể tham ô hối lộ, nhưng trong hoàn cảnh đặc thù vừa rồi đều bị truyền nhiễm bởi một câu hát đơn giản.
"Đi, chúng ta đi uống rượu! Hôm nay phải uống một trận thỏa thích, nếu không thật không xứng đáng!" Liêu Tuấn Hoa dặn dò thủ hạ xử trí công việc bên dưới rồi kéo Vương Siêu đi, thần thái vô cùng phấn khích.
Vương Siêu đánh chết Diệp Huyền không hẳn là chỉ tránh được tổn thất cho gã. Tài lực của Liêu Tuấn Hoa có thể khiến gã hoàn toàn không bận tâm Diệp Huyền cuỗm đi bao nhiêu tiền, thậm chí cả sàn đấu này bị đạp đổ gã cũng chẳng hề gì. Điều làm Liêu Tuấn Hoa vui mừng là Vương Siêu đã đánh ra được khí thế và tinh thần, khơi dậy được không khí võ thuật chân chính.
"Uống rượu gì chứ, không để Vương huynh nghỉ chút à?" Chu Giai đi đến lườm Liêu Tuấn Hoa, đoạn rút chiếc khăn tay thơm nức dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cho Vương Siêu, như thế giữa hai người đã xác định rõ quan hệ.
"Ngươi... ngươi... ngươi giết Diệp ca... Ta phải giết ngươi... !"
Liễu Sinh Tình Tử đang quỳ sụp bên xác Diệp Huyền, mấy thương nhân Nhật Bản đỡ hai bên. Người nào người ấy sắc mặt đăm đăm nhưng không ai chú ý đến một Diệp Huyền đã chết.
Trước đó khi Diệp Huyền đại triển thần uy, một mạch kích sát gần mười hảo thủ thì người trên khán đài, bất kể là tán thưởng hay ghét hận thấu xương cũng đều không thể không hướng ánh mắt đến gã. Nhưng lúc này khi thất bại thân vong, con người ấy lập tức mất đi tất cả các giá trị. Dù đã từng thống hận hay yêu mến, ai cũng đã chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Sinh tử thành bại, vốn thẳng thắn và thực tế như vậy!
Dù là thiên tài, giao đấu mất mạng sẽ không còn là thiên tài nữa. Trong cuộc sinh tử người chết ta sống, người nào sống sót mới là thiên tài!
Liễu Sinh Tình Tử đang ngây người thất thần bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Vương Siêu. Bất thình lình, cô ta điên cuồng xông lại.
Liễu Sinh Tình Tử cũng là một cao thủ trẻ tuổi kiệt xuất, tinh thông Hình Ý Kiếm thuật, ngoài ra còn luyện không ít võ công khác. Từ nhỏ đã rèn luyện khắc khổ, mười lăm tuổi đã phát huy được toàn bộ tiềm lực bản thân, minh kình luyện đến đỉnh điểm. Tuy không được coi là thiên tài như Diệp Huyền, song một khi bùng phát cũng vô cùng đáng sợ.
Bụp Bụp! Hai tiếng động vang lên, hai người chặn trước mặt cô ta bị đá bay, ngã vật xuống đất rên rỉ.
Cơ thể Liễu Sinh Tình Tử như rắn luồn, sau khi bay hai người kia thoáng cái đã luồn vào giữa đám đông, dấn thêm mấy bước đã tiếp cận trung tâm, hung hãn lao tới Vương Siêu.
"Hực!" Liễu Sinh Tình Tử đang thọt lỏm giữa đám đông, bất chợt tung người nhảy lên, tay trái hóa trảo chụp về cổ họng Vương Siêu.
Vương Siêu vẫn hết sức bình thản, giơ tay lên chặn đỡ.
Nào ngờ mục tiêu của cô ta không phải là hắn, một trảo xuất ra chỉ là hư chiêu, còn chưa chạm vào cánh tay Vương Siêu liền bất thình lình xoay chuyển, hai tay nhằm tới Chu Giai bên cạnh.
Hai tay Liễu Sinh Tình Tử chụm lại thành mỏ, mổ thẳng về huyệt thái dương Chu Giai. Chiêu thế vừa xuất, phong lực đã rít lên vu vu. Chu Giai chưa từng luyện qua võ công, Vương Siêu thể lực tiêu hao nghiêm trọng vì vừa qua đại chiến, tình thế vô cùng nguy cấp.
Một đòn của Liễu Sinh Tình Tử chính là nhằm lúc Vương Siêu vừa chiến đấu xong, toàn thân rệu rã, rõ ràng không thể động chiêu được nữa, trong khi Đái Quân đang ở một góc khác không thể cứu viện, vì thế dù phải liều mạng cô ta cũng phải hạ sát được Vương Siêu.
Giống như nội dung nhiệm vụ mà Tổ chức giao cho Vương Siêu, Liễu Sinh Tình Tử cũng cảm thấy Vương Siêu là một gã đồ tể không thể không giết. Một đòn hướng tới Chu Giai rốt cuộc cũng lại là nghi binh, chỉ chờ Vương Siêu cứu viện là cô ta sẽ biến chiêu, dồn dập tung ra một đòn chí mạng.
"Muốn chết!"
Trong chớp mắt, sắc mặt Liêu Tuấn Hoa lạnh tanh, bất ngờ thu người bật lên, một cú Hoàng Cẩu Tản Tiện tung ra...
Bốp! Cước lực kinh người giáng thẳng vào tiểu phúc đối phương.
"Á!" Liễu Sinh Tình Tử không ngờ Liêu Tuấn Hoa lại là một cao thủ trong số các cao thủ. Bị trúng một cước, cả người cô ta văng ra cả bốn mét rơi thẳng xuống đất, đầu ngoẹo sang bên ngất lịm.
Cũng không thể trách cô ta. Liêu Tuấn Hoa từ trước đến giờ luôn giấu kỹ võ công, cả tình báo của Vương Siêu trước đó cũng không biết.
"Một cước của tôi chắc cô ta đứt ruột, xem ra mối thù với người Nhật đã kết, sau này e là không chết không thôi!" Liêu Tuấn Hoa thở dài.
← Hồi 084 | Hồi 086 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác