Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 040

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 040: Dĩ cao vi thương, huyết chiến trường hạng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

Vương Siêu phản ứng phi thường nhanh nhẹn, vừa nghe mùi cay cay mũi, đã biêt không hay, lập tức nhắm hai mắt lại, đồng thời hai tay nắm lấy bả vai mình, dùng thân pháp Kim thiền thoát xác, kéo áo trùm lên đầu.

Lại lư ngọa đạo!

Co người lại lăn tròn!

Thân thẻ hắn dán sát xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng lăn tròn, đem bột vôi sống trên người rớt hết vào trong tuyết. Sau khi lăn bảy tám vòng, thân thể đụng phải vách tường bên hẻm.

Tung người một cái, cả người phảng phất như một con khỉ vọt lên gần năm thước. Bàn tay vung ta thành trảo, chộp lấy một cây tre phơi quần áo của nhà dân.

Cây tre cao chừng ba thước, cso sự co dãn, đuôi to đầu nhỏ, giống như một cây thương.

Vương Siêu một tay cầm cây tre, một tay đem cái áo dính bột vôi sống quăng ra ngoài. Sau đó hai tay nắm lấy cây sào, khẽ cân nhắn cảm thấy khá vừa tay, cũng không nói hai lời, eo chân dao động, nhìn như là cưỡi ngựa, lấy cây tre làm thương, cánh tay rung lên, điều chỉnh cây tre chuyển động như độc xà, điểm thẳng vào cổ họng một tên đang cầm dao chặt đá xông tới chém.

Nương theo thế xông lên, cây tre cao dài ba thước đã đâm trúng cổ họng của người nọ cách đó năm thước.

Tiếng xương yết hầu bị vỡ vang lên rất nhỏ, người nọ bị đâm trúng yết hầu chân mềm nhũn ra, trong cổ họng vang lên những tiếng ọc ọc, cong người té xuống.

Xương yết hầu của hắn đã bị đâm nát.

Vương Siêu từ khi học quyền đến giờ, cũng đã hai năm rung thương, lực lượng phi thường lớn. Hơn nữa đâm cũng hết sức chính xác, mặc dù chưa tới cảnh giới đâm chết ruồi đậu trên thủy tinh, thủy tinh không bể. Nhưng trong phạm vi năm thước, đâm cổ họng con người, khẳng đinh là bách phát bách trúng, không thể thất thủ.

Lúc này, sống chết trước mắt, tính mạng treo sợi tóc, Vương Siêu cũng không để ý do dự giết người hay không.

Huống hồ hắn đã thấy qua người chết, đấu súng, đánh nhau, đã đem chút băn khoan đó tiêu tán đi. Tâm địa hung ác, chiến ý bộc phát, sát ý bốc lên, tinh thần đề khởi, lông dựng lên không khác gì một con dã thú, gió thổi qua ngọn cỏ, cũng truyền đến rõ ràng trong tai hắn.

Cây tre lại điểm tới, như tia chớp đâm ra ba nhát, phành phành phành! Tròng mắt của ba người bị đâm xuyên qua, máu chảy đầy mặt. Thương thế như vậy, không phải là chiến sĩ hạng nhất đã trải qua huấn luyện đặc biệt, căn bản là chịu không được.

Ba người này cũng không phải là chiến sĩ hạng nhất, cũng thể như Hạ Hầu Đôn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa bị tên bắn trúng mắt, đem tròng mắt nuốt trọng đánh càng thêm mạnh, mắt vừa bị đâm thủng, lập tức ngã xuống.

Vương Siêu lúc này hai mắt đã thích ứng với ánh sáng yếu ớt ở trong ngõ hẻm, thấy rõ trước mắt đang vọt tới bao nhiêu người.

Cả đám ước chừng ba mươi người, mỗi người đều mặc áo khóac màu đen, cắt đầu đinh, quần jean bó sát.

Vương Siêu trong nháy mắt đâm ngã bốn người, tay cũng có chút tê dại, dù sao cũng không phải là đâm bao cát, mà là đâm người.

Trong ánh mắt, Vương Siêu cũng thấy được những người này thần thái có chút sợ hãi, lùi về phía, nhưng sau một khắc lại vọt lên.

Cái này cũng không phải là tụi côn đồ bình thường thấy cục diện tanh máu là chân nhũn ra, thân thể vô lực, hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai cái chân.

Một đội dao chặt đá đồng phục như vậy, dám giết người dám liều mạng, có tố chất không sợ hãi, quả thực điểm giống đảng Búa rìu ở tại Thượng Hãi trước đây.

Bị hai ba chục người dùng đao đuổi giết, quăng vôi sống vào mắt, cái này trước giờ chỉ thấy ở mấy băng nhóm xã hội đen tại Hồng Kông và Đài Loan trong phim ảnh mà thôi.

Vương Siêu cũng không ngờ tới, tại một nơi trị an tốt lại xuất hiện tình cảnh như vậy, mà lại rớt ngay vào đầu mình.

Nơi này dù sao cũng là thành phố của tỉnh S, mặc dù cũng có một số khu vực lộn xộn xuất hiện lưu manh, côn đồ, nhưng đều là đánh nhau nhỏ, dùng cây gậy là cùng, hơn nữa chỉ là để dọa người, không dám gây ảnh hưởng đến nhân mạng và thương tật. Xe cảnh sát vừa xuất hiện, lập tức chạy tứ tán.

Nhưng đám hai ba chục người truy đuổi Vương Siêu hiển nhiên khác với loại côn đồ đó một trời một đất, không phải như một đám lưu manh như bầy ong xông loạn cả lên, mà ngay từ đâu đã lộ ra thân thủ nhanh nhẹn, tiến lùi có trật tự.

Vương Siêu trong lòng rất rõ ràng, với thể lực, bộ pháp, cùng sự nhanh nhẹn của thân thể của mình hiện giờ, ở khu vực rộng rãi, đánh với hai ba chục tên côn đồ tay không thì không có vấn đề.

Hơn nữa coi như là đối phương cầm côn bổng, chỉ cần hỗn loạn không có trật tự, thì có thể chiến thắng.

Nhưng nếu đối phương không loạn, giữ vững trận hình, cứ thế mà áp lên, hơn nữa chứng kiến cục diện tanh máu không sợ hãi, không chạy trốn. Như vậy Vương Siêu muốn đem bọn họ toàn bộ đánh gục, thân thể bản thân phải chịu rất nhiều côn bổng, bị thương đó là không thể tránh khỏi.

Nếu đối phương cầm đao, tình hình lại càng khác. Thân thể con người dù sao cũng yếu ớt, sự khác nhau giữa trúng vài gậy với trúng vài đao chỉ cần người có đầu óc có tehẻ lập tức thấy được.

Cho nên Vương Siêu trước tiên là tìm vũ khí cầm tay, tuyệt đối không dám dùng tay không mà đối chọi với một đội ngũ hai ba chục người đã được huấn luyện chém người.

Tình huống hết sức nguy hiểm! Mặc dù ỷ vào sự nhanh nhẹn của mình, tránh được đợt công kích đầu tiên bằng vôi sống, cũng đã có được vũ khí nơi tay, đánh ngã bốn người. Nhưng phía trước vẫn còn mười mấy người, mặt sau cũng có mười mấy người đuổi theo, chỉ cần hai bên hợp lại, Vương Siêu dù có đánh ngã được vài người, cũng có thể sẽ bị loạn đao phanh thây! Người mà nhìn thấy đồng bọn bị đánh chết không chạy trốn là hạng người nguy hiểm nhất, người như vậy, đã có thể gọi là chiến sĩ.

Trong lịch sử, có không biết bao nhiêu cao thủ ngay cả cửa đầu tiên bột vôi sống cũng qua không được. Vương Siêu hấp thu kinh nghiệm của tiền nhân, tránh thoát một kiếp này, đã xem là rất không tệ rồi.

"A!" Khí tức trên người bành trướng, Vương Siêu hét lớn, thân thể xông thẳng lên, cây sào trúc đẩy thẳng tới, người cũng theo sau mà mãnh liệt xông thẳng vào giữa đám đông mười mấy người nọ.

Hắn muốn trong nháy mắt quân bình tình thế, khống chế cục diệ nlập tức đánh ngã mười mấy người này, đó là phi thường không thực tế.

Nếu ở nơi sân trống trải, rộng lớn, trên tay không phải sào tre mà là một cây thương, Vương Siêu rất tự tin có thể đánh ngã mấy chục người này, nhưng hiện tại chỉ có thể liều mạng mở một đường máu, chạy ra khỏi ngõ hẻm, chỉ cần ra được đường lớn, có không gian, với thoái công của hắn, cũng không ai có thể đuổi theo được.

Bốp! Cây sào tre dù sao tính cứng rắn cùng độ co dãn cũng không thể so được với thương, sau khi liên tiếp đâm mù ba người, rốt cục bị người ta nắm được, hung hăng chặt mấy đao, phân thành mấy khúc.

Hắn sử dụng cây sào tre vô cùng âm độc, chuyên đâm vào hai mắt và cổ họng, nhưng bởi vì người quá nhiều, phạm vi cũng chật hẹp, không tiện tiến lui tấn công, binh khí dài cũng khó có thể triển khai.

Ngay lúc cây sào bị gãy, lập tức bảy tám thanh đao nhằm thẳng vào người Vương Siêu mà chém xuống.

Cùng lúc đó, mười mấy người ở phía sau cũng đã vọt lên, cách hắn chỉ còn cỡ mười mấy bước.

*****

Cây sào tre bị chém làm mấy đoạn, Vương Siêu lập tức hai tay vung ra, như hổ nhập bầy sói đánh loạn, đặc biệt nhằm thẳng mặt mà đánh.

Cây sào tre kia bị phá nát, thành rất nhiều mảnh tre nhỏ, lập tức được tung ra đâm vào mắt mũi của người khác. Nhất thời lại có hai đại hán cầm đao chặt đá bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt bị dằm tre đâm nát bấy.

Cùng lúc đó, Vương Siêu bộ pháp liên tục chuyển đổi, thân thể uyển chuyển, tránh né đao chém xuống, đang muốn cố sức xông qua. Nhưng đột nhiên một đại hán bị đánh ngã trên mặt đất liều mạng ôm chặt lấy chân của Vương Siêu.

Bị chụp lại như vậy, Vương Siêu lập tức bộ pháp bị tán loạn, thân hình bị kềm hãm, lập tức hai thanh đao từ phía sau bổ xuống vai. Thấy tình thế không ổn, đem hai đoạn tre còn cầm ở trên tay phóng về phia sau, đỡ lấy hai thanh đao đang chém xuống, nhưng đoạn trúc bởi vì dùng kình vội vàng, cũng đều bị chém rơi xuống đất.

Vương Siêu hiện tại hoàn toàn là tay không. Tung mạnh một cước vào mặt tên đại hán đang ôm chân của mình, trên đầu tên đại hán phát ra một tiếng bốp, miệng mũi đều chảy máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Vừa đánh chết người này, tránh khỏi bị trói chân, phía trước lại có một ánh đao nhằm đầu bổ xuống.

Vương Siêu ứng biến rất nhanh, phành! Một chiêu "Lão hùng chàng thụ", đánh thẳng vào giữa, tay phải chụp lấy, nắm chặt cổ tay của đối phương, đoạn lấy thanh đao chặt đá đang chém xuống, đồng thời dùng lực vay đánh bay đại hán này lên.

Nhưng cũng làm cho người chậm lại một chút, phía sau đao lại chém tới.

Phụp! Một thanh đao thật dài chém xuống, ánh đao phong lóe lên phá tung áo ngoài và trong, để lại trên lưng Vương Siêu một vệt máu dài cả thước.

Chỉ cảm thấy chỗ bị đao chém trúng lanh toát, sau đó là đau đớn vô cùng, có một dòng chất lỏng nong nóng chảy xuôi bên hông mình, chảy xuống dưới chân, Vương Siêu biết mình đang bị chảy máu.

"Hự!" Một đao chém trúng thân thể, đã bị đau đớn kích thích, khí tức từ lỗ chân lông toàn thân của Vương Siêu bị tiết ra, không thể không thở ra một hơi, để điều chỉnh lại.

Ngay lúc này, ba thanh đao khác lại chém tới, cũng không để cho Vương Siêu có cơ hội thở dốc.

Vương Siêu vừa thấy máu, kích phát trong lòng nổi lên sự ngoan cường, cước bộ đạp xeo tới, thân thể hoạt động, né qua ba ngọn đao này, sau đó đao cầm trong tay, đâm thẳng vào sườn một tên đại hán.

Máu tươi bắn ra, đại hán nọ một đao xuyên eo, khí lực toàn thân lập tức bị xả ra, như là bị rút gân mà mềm xèo ngã xuống.

Bát quái chưởng vốn lấy đao pháp mà diễn ra, lấy tay hóa đao, hiện tại Vương Siêu đoạt lấy một thanh đao. Thi triển Bát quái chưởng công, như hổ thêm cánh, uy lực tăng gấp bội, một đao đâm ra này, là ai cũng phải chết.

Bất quá đây là đao chặt đá, mũi đao cũng không sắc bén, cũng không đâm thành lỗ trống được, Vương Siêu mặc dù đâm vào, nhưng khi rút mạnh ra, lại chỉ bắn ra máu tươi, đao như là bị giữ lại, không hoàn toàn rút ra được.

Động tác chém giết này, chỉ về mặt công phu, biến hóa cực nhanh. Giao đấu sinh tử, Vương Siêu đã hoàn toàn đem tiềm lực mà mình bình thường luyện tập phát huy ra.

Không thể không nói, chém giết kịch liệt như vậy, Vương Siêu cũng là lần đầu gặp phải, so với bình thwofng cùng với đối thủ thử tay rất khác nhau, chiêu thức gì, đả pháp gì, đều không thể liên kết lại được, chỉ dựa vào thân thể linh hoạt, thể lực sung mãn, né tránh đồng thời kiếm người yếu mà đánh.

Trong lúc Vương Siêu chuẩn bị rút đao ra lần nữa, mấy người ở phía sau lại hung hãn đánh tới, bổ về phía cánh tay, bả vai, đầu của Vương Siêu.

Vương Siêu cũng không cố dùng lực rút đao, lập tức hai tay phóng ra, nhảy mạnh ra ngoài. Lại nhìn thấy một cây dao ở dưới đất, một cước đá tung lên, cầm lấy nơi tay.

Lúc bắt đầu dùng sào tre đánh chết bảy người, lại quét ngã hai người, đánh bay một người, đâm chết một người, đám người ở phía sau chỉ còn lại ba người, ở bên kia mặc dù có mười mấy người đuổi đến, nhưng vãn còn cách hơn mười thước.

"Không hay, người ở bên kia mà xông lên tới nơi, ta nhất định sẽ bị loạn đao chém chết tại đây!" Vương Siêu nắm chặt đao trong tay có một chút đau xót, hơn nữa vừa mới nhảy ra, cước bộ cũng có chút nhũn ra, bước chân đã dẫm nát tuyết trên mặt đất chứ không còn vững vàng nha ban đầu nữa, loạng choạng như dẫm lên bông vậy.

"Đây là do thể lực tiêu hao quá lớn, không thể đánh lâu được, vừa rồi bị trúng đao, ta đã tiết khí".

Một đao vừa rồi, chém phá đi lỗ chân lông đang bế trụ trên thân thể của Vương Siêu, khiến cho hắn khó mà giữ được hơi thở. Hiện tại hiển nhiên chém giết mãnh liệt như vậy, thể lực đã chống đở không nổi. Nhưng trước mắt vẫn còn ba người như là vách tường không thể vượt qua, che ở trước mặt.

Ba người xuất đao đồng thời chay tới chém.

Vương Siêu vận dũng khí, động thân mà lên, thân thể vặn vẹo một chút, chống đỡ được ba đao!

Ba vết máu lại xuất hiện trên vai, cánh tay của hắn.

Cánh tay vung ngược lại, ánh đao như tia chớp xẹt qua trên cổ hai người, yết hầu bị cắt đứt, máu tuôn ra như suối. Vương Siêu trả cái giá ba đao, chém đứt cần cổ hai người.

Không thể không nói, chém giết sinh tử có thể khiến người ta trưởng thành, một người nhát gan chỉ sau một lần chiến đấu, chỉ cần không chết, cũng có thể gan lớn như trời. Mà trận chiến như hiện tại, đã tương đương giống với chiến trường, Vương Siêu đem Bát quái chưởng dụng đao thi triển chém người, càng phát giác rất thuận tay.

Liên tiếp giết chết mười mấy người, Vương Siêu hai mắt đã đỏ lên.

Đối mặt với khí thế cầm đao của Vương Siêu, một người cuối cùng còn lại rốt cục đã có chút sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau vài bước, tạo nên lối thoát chạy.

Vương Siêu hai mắt sáng ngời, một lần nữa đề khởi tinh thần, cướp đường chạy như điên. Mà lúc này hơn hai mươi người ở phía sau đã chạy tới. Chỉ thiếu một bước, chỉ thiếu một bước là có thể một lần nữa đem Vương Siêu vây lại mà chém giết

Chỉ cần người còn lại kia không úy kỵ, tiến lên liều mạng tranh thủ thời gian mấy giây, cũng có thể giữ Vương Siêu lại.

Cái này cũng có thể thấy được, đám người chém hội đồng này tố chất còn chưa huấn luyện thật sự đến mức đối diện với sinh tử cũng không úy kỵ, so với hai chiến sĩ lính đánh thuê của Trương Đồng mời còn kém một bậc.

"Đáng chết!" Nhìn thấy Vương Siêu một đường chạy như điên ra khỏi hẻm, đám người này cũng không lập tức đuổi theo. Dù sao ở đường lớn bên ngoài, xe cộ qua lại, đèn giao thông vẫn có máy ảnh điện tử, một đám người đuổi chém một người, trăm phần trăm sẽ xuất hiện phiền phức cực lớn.

Vương Siêu một hơi chạy vội ra, cũng không lựa chọn đường đi, mà là chạy đại, cũng không biết chạy trốn bao lâu, hai chân như nhũn ra, thể lực tiêu hao rất lớn, lúc này mới ngừng lại.

Hắn chỉ cảm thấy hai canh tay muốn nhấc lên không nổi, máu ướt đẫm cả áo.

Nhìn thấy phía sau cũng không có người đuổi theo, Vương Siêu mới hơi thở phào, nhưng toàn thân chỉ còn lại một chút khí lực. Nếu như máu vẫn không ngừng chảy, không tới vài dặm đường, thì cũng sẽ ngã xuống.

Hiện với bộ dáng này, cũng không có thể ngồi taxi. Vương Siêu sờ sờ trên người, điện thoại di động đã rớt khi bị chém giết.

Nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, tuyết đã ngừng rới, con đường này hình như là một con đường đã có từ khá lâu, cây ở hai bên đường cao lớn, con đường u ám, không có người nào.

Ngay lúc này thì, đột nhiên từ ngã tư đường đi ra một cô gái, hình như là mới từ tiệm inte đi ra, Vương Siêu liền chạy tới trước mặt, cô gái nọ sợ đến phát lên tiếng thét chói tai.

Vương Siêu một tay che miệng đối phương, tay kia đưa dao ra: "Có điện thoại di động không, đưa ta dùng một chút!"

Cô gái nhỏ này trợn trắng mắt, cuống quít gật đầu, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Vương Siêu tìm trên người cô gái một chút, lấy ra một cái điện thoại di động xinh xắn, liền gọi ngay cho Trương Đồng.

"Ta bị mấy chục người vây trong hẻm chém giết, đã giết mười mấy người chạy ra được, trên người cũng trúng đao, không thể chạy được nữa!" Điện thoại vừa bắt máy, Vương Siêu lập tức nói rõ tình hình của mình.

"Cái gì, bị người ta chém? Ngươi hiện tại ở nơi nào, đâu?" Ở bên kia Trương Đồng kinh hãi.

"Đường Đại Hưng" Vương Siêu nhìn dấu hiệu bốn phía một chút.

"Được rồi, ngươi chờ một chút, ta đến đón ngươi!"

Vương Siêu sau khi ngắt điện thoại, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân cũng không còn nữa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<