← Hồi 051 | Hồi 053 → |
Nửa tháng sau, mọi chuyện cần thiết đã an bài thỏa đáng. Vu Cấm cùng Hứa Chử bắt đầu lựa chọn đội ngũ tinh binh, việc luyện binh của Tào Thuần cũng bắt đầu triển khai. Tuân Úc căn cứ vào những điểm thống nhất của chúng ta, liên thủ với Mao Giới, bắt đầu đo đạc đất đai ở Duyện châu và thống kê nhân khẩu. Lần này đo đạc đất đai tuy rằng có đắc tội với một vài kẻ ngang ngược, nhưng cũng giúp triều đình lấy được cả trăm vạn mẫu đất. Trong thời gian hơn một năm sau đó, dân lưu lạc tứ phía tìm tới đã gần năm mươi vạn người, đáng tiếc vẫn còn ít. Đối với chuyện này, chúng ta công khai chính sách khuyến khích khai khẩn đất đai, phàm những người đã có đất ruộng từ trước, muốn khai khẩn đất mới, thu hoạch trên vùng đất mới đó trong năm đầu tiên, chỉ cần nộp thuế ba phần. Dĩ nhiên đối với những kẻ tiểu nhân muốn chiếm tiện nghi giở trò dối trá, trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Năm 197, lại công khai chính sách khuyến khích trồng rừng trên những vùng núi cao, khiến nông nghiệp ở vùng núi cũng phát triển theo. Đến năm 198, quốc khố Duyện châu đã đầy, hoàng gia lại khôi phục tập quán nuôi thú săn cỡ nhỏ, việc bồi dưỡng thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi càng không thể thiếu.
Còn ta sau khi đã đưa ra hết các chủ ý, liền rời Hứa Đô bắc thượng, đi tìm Vân ca ca. Lúc ta rời đi là tháng 11 năm 196, đến tháng giêng năm 197, Tào Tháo bắt đầu phải nhấm nháp nước đắng của việc cung nghênh hoàng đế. Cuối tháng 10, hoàng đế đang rất hưởng thụ sự đãi ngộ của Tào Tháo, nhìn thấy Khổng Dung phục hồi chế độ tông miếu điển tịch của triều đình, tất nhiên vô cùng cao hứng. Trong lòng cao hứng sẽ muốn thể hiện một chút, hình thức biểu hiện chính là sắc phong Tào Tháo làm Đại tướng quân, Võ Bình hầu. Tào Tháo còn chưa kịp vui mừng, đã nghe tin hoàng đế cũng phong Viên Thiệu làm Thái Úy. Về mục đích của Hoàng đế, ta đoán đây là chủ ý của mấy vị cựu thần bên cạnh hắn, bọn họ ai cũng không muốn thấy Tào Tháo đoạt được đại quyền, mà Viên Thiệu là người tốt nhất có thể dùng để kiềm chế Tào Tháo. Nếu không, Lưu Hiệp làm sao có thể phong thưởng cho một kẻ cơ bản không thừa nhận hắn là hoàng đế như Viên Thiệu chứ? Tào Tháo còn chưa kịp thể hiện sự bất mãn buồn bực, phía Nghiệp thành đã có phản ứng, Viên đại nhân rất bất mãn, vô cùng bất mãn, bởi vì hắn là dòng dõi tứ thế tam công, địa vị sao có thể thấp hơn Tào Tháo được? Hậu quả việc này vô cùng nghiêm trọng. Sau khi mắng to Tào Tháo, hắn tỏ vẻ muốn đích thân mang binh đến hỏi Tào Tháo cho rõ ràng.
Tào Tháo nghe xong lời sứ giả của hoàng đế từ chỗ Viên Thiệu trở về, tự giam mình trong phòng, hung hăng quăng đồ cả nửa ngày. Sau đó, nhờ phân tích của Tuân Úc và Quách Gia, cuối cùng nhẫn nhịn trước những lời độc địa. Bởi vì Duyện châu chỉ có một, đúng là không thể đem so với Viên Thiệu sở hữu ba châu. Liền tự viết một phong thư giải thích cho Viên Thiệu, để Khổng Dung mang theo đoàn người đi thăm hỏi, trước tiên đi Nghiệp thành phong Viên Thiệu làm đại tướng quân, bản thân mình thì làm Tư Không cùng Xa Kỵ tướng quân. Viên Thiệu cũng chỉ muốn dằn mặt Tào Tháo một chút, tiếp nhận phong hào Đại tướng quân rồi mang theo quân binh tiếp tục đánh Công Tôn Toản.
Tào Tháo đem tức giận trong lòng phát tiết trên người Hà Nghĩa Hoàng Cân quân. Xui xẻo cho Hà Nghĩa vừa phát triển được một chút thế lực ở Duyện châu, ngồi còn chưa ấm chỗ, đã đi đời. Tào Tháo tiếp nhận đầu hàng của Lưu Bích, Cung Đô, mang theo mấy ngàn hàng binh trở lại Hứa Đô. Vừa về tới, Tào Tháo liền nhận ra thủ vệ hoàng cung đã trở nên có khí thế hơn nhiều, khí thế đến mức bắt Tào Tháo phải cúi đầu vào cung (Tam công mang vũ khí, phải giao nộp cúi đầu vào). Tào Tháo bắt đầu tức giận, có điều, mấy thứ này đều là chế độ trước kia của nhà Hán, lại là do tên khốn kiếp Khổng Dung lập lại, lửa này khó phát, đành cố nén lại. Lão tử không đi gặp ngươi, có thể làm vậy sao. Lúc này, Tào Tháo bắt đầu có chút hối hận.
Ta cũng mặc kệ ông ta, tự mình chuốc khổ, cũng nên cho ông ta thanh tỉnh lại một chút. Ngồi trong hang ổ ở Vô Chung, nhìn Tần Lợi sai người lấy sổ sách ra, ta cao hứng muốn chết. Vẻn vẹn một năm thời gian, việc buôn rượu đã bắt đầu phát triển. Đáng tiếc ở U châu không yên ổn, làm ăn ở phương Bắc cũng không tốt, có điều, Đức Dụ tửu lâu ở mỗi thành trấn lớn đều phải có bảng hiệu, cái đầu tiên sẽ mở tại Nghiệp thành. Tần Lợi này không tồi. Thế nhưng, tiền tài trong tay ta có thể chi ra vẫn không nhiều, thu nhập của ta chủ yếu vẫn ở mảng dược liệu. Ôi, từ từ sẽ tốt lên.
Trở về núi Từ Vô, ta thật sự chấn động. Trời ạ, ở bên ngoài đã quen nhìn cảnh tượng thê thảm, về tới đây, ta như đi vào mộng cảnh. Điền Trù này đúng là có tài năng trị thế. Có điều, dân cư có phải hơi nhiều không? Về sau, đại quân đi qua núi, nơi này...
Thấy ta trở về, dân chúng trong thôn đều vui mừng hết sức, ta dọc theo đường đi, bên cạnh đều là tiếng gọi ầm ỹ: "Trang chủ trở về". Vào lúc ấy, ta tìm được cảm giác đã về nhà. Có Điều Trù ở đây, ta căn bản không cần quan tâm nữa. Lại nói, Điều Trù rất phối hợp cùng ta, nâng địa vị trang chủ của ta lên rất cao, nhân khí của ta ở trong này thực vượng, khiến ta hoàn toàn không có sự lo lắng nào về sau. Nhưng mà, nơi giống như nhà của ta sau này lại bị chính tay ta phá hủy, ta có thể hạ thủ được sao?
Sau khi cảm ơn Điền Trù, lại giao cho Công Tôn Hồng rất nhiều việc, ta lưu luyến rời đi. Giờ không cần phải đi Long Vân Mã Trường, Công Tôn Hồng sẽ xử lý tốt mấy chuyện đó. Hắn nói cho ta biết, hiện tại mã trường chỉ có hơn hai trăm con ngựa. Quy mô quá nhỏ, chờ hai năm nữa việc làm ăn của Tần Lợi mở rộng, quy mô mã trường mới có thể khá lên.
Một lần nữa trở lại thành Dịch Kinh, không khí chiến tranh lại không nặng nề nữa. Công Tôn Toản từ chối xuất binh, bên ngoài thành đang bị Viên Thiệu từng bước xâm chiếm, truyền thuyết về Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng sắp tới hồi kết, chỉ còn hai năm nữa mà thôi. Lại nói tiếp, Viên Thiệu này cũng thật đần, thủ hạ mưu sĩ đông đảo, tướng quân không ít, nhưng không đánh nổi một con rùa đen. Nếu như không phải vì Vân ca ca, nếu như không phải Tào Tháo ở Duyện châu cần thời gian phát triển, ta thật muốn tìm Viên Thiệu ra chủ ý.
Vân ca ca đã không ở tứ hợp viện nữa, huynh ấy hiện tại chủ yếu đều ở trong quân doanh ở tây thành, dù sao, mỗi ngày văn thư cầu cứu từ nơi này đều bay về tay Công Tôn Toản. Các tướng quân thủ hạ của Công Tôn Toản đã bỏ đi gần nửa, ca ca cuối cùng cũng được ngồi ở trung quân trong doanh trướng. Có điều, lính không nhiều lắm!
Lúc Triệu Vân tuần doanh trở về, thấy ta tựa vào cửa hàng rào trước lều trại nhìn, huynh ấy sợ ngây người, nửa ngày mới xông lên: "Như nhi, muội sao lại tới đây? Nơi này rất nguy hiểm!"
Ngồi trong doanh trướng, nhìn huynh ấy khuôn mặt gầy hẳn đi, ta rơi lệ: "Vân ca ca, vì cái gì, vì cái gì huynh không chịu nghe Như nhi? Theo Như nhi rời khỏi nơi này, đỡ khổ hơn nhiều."
Vân ca ca thở dài: "Muội đã từng nghe lời ca ca chưa? Nói muội ở nhà chờ ta về, vì sao lại chạy tới đây?"
Ta thở dài, đúng vậy, tính cách của ta cũng rất quật cường, một khi đã xác định, sẽ không thay đổi. Vân ca ca là ca ca ruột của ta mà! Sự quật cường của ta và huynh ấy từ một gốc mà ra: "Ca ca, không nói chuyện này nữa. Muội lần này tới, không phải để khuyên ca ca đi cùng. Muội muốn cùng ca ca luyện tập chút võ nghệ thôi. Muội thấy công phu của Lữ Bố, cũng biết nhược điểm của hắn, muội muốn cùng ca ca đem Lữ Bố làm địch nhân, chúng ta tập phương pháp đánh bại hắn."
Triệu Vân vốn lúc ta nói chuyện tới chỗ Lữ Bố, liền trừng mắt chuẩn bị nói, nhưng nghe tiếp lời của ta, hứng thú lập tức tới: "Như nhi, muội nói muội biết nhược điểm của Lữ Bố sao? Có nắm chắc không?"
Lữ Bố, chính là đệ nhất cao thủ đương thời, võ nghệ Triệu Vân dù giỏi, cũng không nghĩ tới mình có thể mạnh ngang với Lữ Bố. Kỳ thực, huynh ấy chưa từng có tâm muốn tranh mạnh với ai, tôn trọng đối thủ chính là ưu điểm lớn nhất. Có điều, người luyện võ, đều có thói quen thấy cái mình thích là thèm, Vân ca ca cũng không ngoại lệ. Mà ta đây, lúc thấy được nhược điểm của Lữ Bố, đã nghĩ phương pháp đối phó, nhưng không giao thủ, vẫn không nắm chắc được. Vân ca ca trở thành đối thủ luyện tập tốt nhất của ta, đây mới là mục đích chính ta tới nơi này.
Thấy nét mặt hưng phấn của Vân ca ca, trong lòng ta tự nhủ: thật xin lỗi, muội chỉ có thể đem ca ca trở thành Lữ Bố luyện tập một chút. Vân ca ca cùng ta có chênh lệch nhiều không? Ta có thể trong tình huống không tổn thương cả hai người, bắt sống Vân ca ca không? Ta suy đoán, lúc này Vân ca ca mà biết suy nghĩ thật sự của ta, chắc sẽ phát điên mất.
Lúc này, ta cố ý bày ra một bộ dáng đương nhiên phải thế nói: "Ca ca còn chưa tin mắt nhìn của muội sao? Muội cam đoan, thông qua luyện tập, Lữ Bố tuyệt đối không phải là đối thủ của ca ca."
Nhìn bộ dáng của ta, Vân ca ca cười: "Ngươi đó, đã biết trêu chọc ca ca rồi. Nếu ta có thể đánh thắng Lữ Bố, ta chẳng phải đệ nhất cao thủ sao?"
Ta âm thầm thở dài, huynh bây giờ vốn dĩ có thể trở thành đệ nhất cao thủ, là vì huynh không muốn thôi. Ta cũng không nói thêm, kéo huynh ấy tới bãi tập luyện. Triệu Vân đương nhiên biết võ nghệ của ta và huynh ấy không có khoảng cách quá lớn, cho nên, huynh ấy không chút che dấu, cả người lập tức tỏa ra một loại khí thế mạnh mẽ. Ta cũng không khách khí, toàn thân đề phòng, đem công lực tập trung đến mười thành. Hai ngựa tới gần nhau, chúng ta lập tức ra tay rất nhanh, nháy mắt đã trao đổi bốn chiêu, dĩ nhiên, không dốc toàn lực.
Nhìn Triệu Vân, ta cười: "Vân ca ca, Lữ Bố có sức mạnh, tốc độ cũng không tồi, trong năm mươi hiệp đầu, hắn có thể đánh ra bốn chiêu. Ca ca muốn thắng hắn, chỉ có thể dựa vào tốc độ, nhất định phải đánh được năm chiêu trở lên. Tới đây, Như nhi nếu ra hết sức, có thể đánh tới sáu chiêu." Nói hết lời, ta thúc ngựa tiến lên, liên tục ra sáu chiêu công kích cổ tay cùng bờ vai huynh ấy. Triệu Vân hiển nhiên không ngờ ta tấn công sắc bén như vậy, tay chân bỗng luống cuống, thiếu chút nữa trúng chiêu.
Vòng ngựa lại lần nữa, huynh ấy đã không còn dám khinh thường, dùng toàn lực công kích, cũng xuất ra sáu chiêu. Thấy sức mạnh cùng tốc độ tấn công thật sự của Vân ca ca, ta đã yên tâm. Sức mạnh của huynh ấy so với Lữ Bố tuy rằng còn kém một chút, nhưng tốc độ lại nhanh hơn một chút. Chỉ cần tấn công ở trạng thái chủ động sẽ có thể thắng Lữ Bố. Mà tốc độ của ta phải nhanh hơn nhiều, ta có thể tấn công tám chiêu, hơn nữa nội lực của ta... Ca ca, thật xin lỗi, nếu như không được, muội đành phải thật sự xin lỗi huynh.
Cứ vậy, huynh một chúng ta mỗi ngày đều luyện võ, kéo dài suốt nửa tháng. Trong nửa tháng đó, võ công của chúng ta cũng tăng tiến, dù sao cũng là hai cao thủ! Đại quân Viên Thiệu còn đang dừng ở Trác quận, ta biết cách thời gian Dịch Kinh thất thủ còn xa, mà việc Tào Tháo đem quân đi Uyển thành lại sắp tới, ta phải về thôi.
Nghe ta nói chuyện rời đi, Vân ca ca cũng không nói gì, biết huynh muội chúng ta chẳng ai thuyết phục được ai, sẽ không nhiều lời. Huynh ấy chỉ hỏi ta một câu: "Ngươi vẫn còn ở bên cạnh Tào Tháo sao?"
Ta cười cười: "Hiện tại thì không, Như nhi làm ăn, buôn bán thuốc. Dù sao cũng chỉ là đại phu thôi!" Triệu Vân ừ một tiếng, không nói gì nữa. Ta cũng không có nói dối!!!
← Hồi 051 | Hồi 053 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác