Vay nóng Homecredit

Truyện:Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc - Hồi 230

Loạn thế phong vân – Phượng tường Tam quốc
Trọn bộ 250 hồi
Hồi 230: Hy Vọng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-250)

Siêu sale Lazada

Lúc mới lên thuyền, trong mắt mọi người, sắc mặt ta tái nhợt, làn môi không huyết sắc, chính là biểu hiện say tàu, không ai ngờ, ta như vậy kỳ thực là vì trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Tôn Dực cũng không ngờ tâm trạng ta đã xuống thấp tới cực điểm, hắn ban đầu nghĩ thân thể ta không chịu được chuyến đi này, sau đó hiểu là do tâm trạng của ta, tuy hắn khẩn trương, nhưng không tìm được lời nào an ủi, liền khuyên ta lên sàn thuyền ngắm cảnh, còn hắn yên lặng ở bên cạnh ta, mãi đến lúc ta thiếu chút nữa ngã nhào xuống biển.

Trong nhà giam ở Khúc A, Trình Phổ, đối xử với ta như thế, ta không tuyệt vọng; trong phủ Tôn Sách, tranh luận với bọn họ gây ra bao nhiêu thống khổ và bất đắc dĩ cho nhau, cũng chưa từng tuyệt vọng; Lão phu nhân thiếu chút nữa giết ta, ta cũng không tuyệt vọng. Dù thương tâm thống khổ thế nào, ta đều ôm lấy hy vọng vào ngày mai tốt đẹp hơn mà chấp nhận mọi việc, cho dù ta sẽ bị tổn thương. Nhưng lên con thuyền này, ta hoàn toàn tuyệt vọng, cách bờ càng xa, tâm ta càng hoảng, trước mắt ta, nước biển xanh lam dần biến thành màu đen, giống như một ác ma đang mở miệng cắn nuốt, xé rách tâm can đau đớn khiến ta không thể hô hấp, không thể khống chế hành vi của mình, ta lập tức có chút xúc động muốn bổ nhào xuống đó. Xúc động của ta không tạo ra hậu quả gì xấu, còng tay và xích sắt kết hợp trở thành công cụ giúp Tôn Dực khống chế ta. Tôn Dực sau một thời gian ngắn bị kinh hách, nhìn ta đờ đẫn mặt tái nhợt, cũng suy nghĩ cẩn thận nhận ra nỗi tuyệt vọng của ta, hắn liền rút ngắn xích sắt, không dám rời khỏi ta nửa bước. Còn ta sau khi nằm xuống, vẫn như vậy ngẩn người.

Một ngày đêm trôi qua trong sự trầm mặc của ta, hừng đông, một bãi đá ngầm hiện lên trước mắt, màu xám như ẩn như hiện, là dấu hiệu đã tới đích, người trên thuyền bắt đầu bận rộn. Ta vẫn nằm suốt cả đêm trên giường, thần sắc sa sút nhìn mọi việc xảy ra, giống như tất cả đều không quan hệ.

Bãi biển hiện ra ngày càng rõ, thuyền cũng theo quán tính trôi vào vịnh, binh lính thu mái chèo hạ buồm, bận bịu không ngừng. Tôn Chương nhẹ nhàng đến gần chúng ta, ánh mắt dò hỏi nhìn Tôn Dực, Tôn Dực thở dài, đi tới bên cạnh cởi khóa sắt đỡ ta đứng dậy: "Tử Vân huynh, sắp cập bờ rồi, chúng ta cũng chuẩn bị đi!" Không có kháng cự như hắn nghĩ, ta lặng lẽ nhìn hắn một cái rồi thuận thế đứng dậy, đi theo hắn vào trong khoang thuyền ngồi xuống, giống như pho tượng gỗ vậy, trong lòng lại cười khổ, mình và tượng gỗ cũng có khác gì nhau đâu.

Xuống thuyền, một lần nữa lại lên xe, đi sâu vào trong đất liền. Tôn Dực cho thị nữ mở màn che cho ta quan sát phong cảnh bên ngoài. Ngoài cửa sổ lướt qua bãi đá, dần dần có màu xanh biếc của cỏ, thỉnh thoảng lại có cây cối xuất hiện. Trong lòng ta trống rỗng, bên ngoài cảnh dù đẹp, trong mắt ta cũng chỉ hiện lên mơ hồ, năm tháng dài đằng đẵng ta làm thế nào vượt qua đây!

Trời sắp tối, xe ngựa chạy tới một đại viện, nơi này rất trống trải, ngoại trừ đại viện này, chỉ có rải rác mấy căn nhà nhỏ ở xung quanh, hoàng hôn lặng lẽ chiếu rọi khiến nơi này càng thêm hoang vắng, ít nhất trong mắt ta thật sự cô độc và hoang vắng. Xe ngựa sau khi vào đại môn không dừng lại ngay mà trực tiếp đi qua cửa trong, dừng lại ở nội viện. Sau khi xuống xe, mùi bùn đất mới mẻ lập tức đập vào mũi, đập vào mắt là ngói lưu ly mới tinh, cho ta biết nơi này mới xây xong hơn một tuần trăng.

Xuống xe, Tôn Dực nhanh chóng đến bên cạnh ta, trong lúc binh sĩ đem đồ đạc sắp vào trong phòng, hắn chỉ vào sân giới thiệu với ta: "Tử Vân huynh, đại viện tử này gồm ba khu, huynh ở nội viện, bên ngoài là chỗ bọn họ ở, ta ở tiền viện."

Nhìn đám người bận rộn xung quanh, ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Thúc Bật bận thì cứ làm đi, đừng để ý đến ta, ta không sao."

"Thật sự không sao chứ? Tử Vân huynh, huynh đừng..."

Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Thật không có chuyện gì mà, trên thuyền nhất thời không tỉnh táo thôi. Ngươi cứ đi đi, ta mệt muốn ngủ. Yên tâm, đã có các nàng coi chừng."

Tôn Dực nhìn kỹ sắc mặt ta rồi mới yên tâm gật đầu: "Được rồi, sức khỏe huynh suy nhược. Nơi này mới xây xong, còn lộn xộn, để ta đi sắp xếp lại."

Ta được thị nữ đỡ vào phòng trong, đơn giản chỉ có mấy món đồ dùng, rèm vải, chăn đệm đều rất tinh mỹ, không hề thua kém ở phủ Ngô hầu, rõ ràng không phải chở đến trong một lần, Chu Du quả nhiên hao hết tâm tư vào chỗ này. Tôn Dực theo ta vào phòng trong, nhìn thị nữ trải giường xong, lại đỡ ta lên giường, rồi mới ra ngoài, ta còn nghe được hắn lớn tiếng mệnh lệnh binh sĩ bảo vệ trong sân.

Tựa vào trên giường, nhìn thị nữ bận rộn dọn dẹp quần áo mang tới, ta thở dài, đã tới bước này, còn có thể nói cái gì, còn có thể làm gì, nhìn đồ dùng trong phòng, lại nhìn hình cụ trên người, ta vì hành vi của mình trên thuyền mà đỏ mặt, Tôn Sách và Chu Du vì ta phí nhiều tâm tư như vậy, mà ta lại muốn tự sát, thật sự ích kỷ vẫn là ta.

Nghỉ ngơi một đêm, lần nữa rời khỏi phòng, ta đã trở nên bình tĩnh, cuộc sống vẫn tiếp tục, còn sống mới còn hy vọng. Ngày hôm qua thể xác và tinh thần đều mệt, hiện tại ta mới cẩn thận đánh giá xung quanh. Căn nhà này rất lớn, nội viện ta ở có một loạt phòng ốc, tổng cộng ba gian, cách không xa có một gian bếp nhỏ, thị nữ nói, nơi đó sẽ phụ trách cơm nước cho ta. Nội viện bốn phía là tường, chỉ có một cửa vào ở phương bắc, ngoại viện xung quanh đều là phòng ốc đã được chỉnh trang lại, theo mức độ lớn nhỏ, ta ước tính một hồi, chắc khoảng ba mươi căn.

Đang lúc quan sát, Tôn Dực đã tới, thấy ta tinh thần không tệ, hắn cười giới thiệu với ta một chút xung quanh. Thì ra, ngoại viện và hậu viện đều là nơi ở của thân binh do Tôn Dực mang đến, thực tế là ngục tốt canh giữ ta, Tôn Dực tạm thời ở tiền viện. Hiện tại các sân đều là đất trống, còn chưa kịp trồng cây cối hoa cỏ, hắn nói với ta, Tôn Chương đã phái người liên hệ với dân địa phương, thu thập vài loại hoa cỏ tới đây.

Nghe hắn giới thiệu, ta cười khổ: "Thúc Bật, bỏ tù một mình ta, cần nhiều người ở lại đây thế sao? Với lại, ngươi không thể ở mãi đây với ta chứ?"

Tôn Dực lắc đầu: "Tử Vân huynh lợi hại, muốn coi chừng huynh, cần rất nhiều người. Nếu ta được ở cùng huynh, chính là phúc khí của ta. Đúng rồi, sau này huynh không rời khỏi đây, có thể không cần mang còng tay nữa, sẽ thoải mái hơn." Vừa nói, thân binh phía sau đã tiến lên mở còng tay cho ta.

Vận động cổ tay đã bị giam cầm nhiều ngày, ta rất thỏa mãn nói: "Cám ơn, ta rất tự giác. Ha ha."

Tôn Dực cũng cười: "Ta tới đây còn có nhiệm vụ khác. Hai ngày nữa, Tôn Chương còn phải trở về đem theo thợ thủ công tới đây, chúng ta muốn ở nơi này xây một đại doanh lớn, đóng quân dài hạn."

Đóng quân hài hạn? Vậy không phải chỉ làm một doanh trại tạm thời sao: "Nói vậy, Bá Phù cố ý đặt nơi này vào tầm kiểm soát? Hòn đảo này rất lớn sao?"

"Đúng vậy, nơi này rất rộng, hơn nữa có thể sản xuất rất nhiều bảo vật, chính là một hòn đảo quý."

Thì ra chỗ này chính là hòn đảo lớn nhất ở phía đông thành Hội Kê – đảo Di Châu. Đảo Di Châu đúng là một hòn đảo quý, trân châu sản xuất ở đây được coi là trân bảo ở Trung Nguyên, giá trị cực lớn. Tôn Sách sau khi thống nhất Giang Đông, rất coi trọng sản vật trên đảo Di Châu, hai năm trước đã phái Tôn Chương có kinh nghiệm đi biển tới Di Châu khảo sát, muốn sát nhập nơi này vào địa vực mình quản lý. Lần này lại cho Tôn Dực đích thân tới đốc thúc việc xây phòng ốc và quân doanh, biến chỗ này thành nha môn và nơi đóng quân. Xem ra, ta bị giam ở đây chính là quyết định tốt nhất bọn họ có thể làm.

Tôn Dực liên tiếp bận rộn vài ngày, mới coi như sắp xếp xong việc ăn ở. Thu xếp xong cho ta, hắn lại bận rộn, thu nạp rất nhiều dân địa phương nung gạch, chuẩn bị gỗ nguyên liệu, bắt đầu khởi công xây quân doanh và nhà ở. Tuy bận rộn không ngừng cả ngày, Tôn Dực vẫn một ngày mấy chuyến đến thăm ta. Ta rất tự giác, biết hắn vẫn chưa yên tâm, liền không ra khỏi cửa, thỉnh thoảng chỉ ra sân ngắm bầu trời, nhìn binh sĩ bận rộn cùng dân địa phương mặc trang phục kỳ quái. Một tháng qua đi rất nhanh, Tôn Chương đi lại giữa hai bên, dẫn theo rất nhiều công tượng và nguyên liệu, cũng mang đến cho chúng ta không ít đồ ăn mặc, thể hiện sự quan tâm của Tôn Sách đối với ta.

Cùng một gốc cây đại thụ được chuyển đến, từng khối gạch ngói được xếp chồng chất xung quanh, một đường công sự dài hẹp bắt đầu hiện ra, khối lượng công trình vô cùng lớn, căn bản không phải nơi bố quân bình thường. Nhìn công sự đan chéo xa xa, đại công trường khiến ta nhận ra nơi này không chỉ có nha môn và quân doanh, mà là một căn cứ rất quan trọng, Tôn Dực có lẽ đang xây một tòa thành, mà nơi ở của ta sau này sẽ trở thành trung tâm. Nghĩ tới đây, ta lại nhớ tới thân phận và địa vị của Tôn Dực, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Chu Du từng nói qua, nơi ta bị giam là một đường lui. Ta tỉnh ngộ, bọn họ vì sao coi trọng việc thi công ở đây, vì sao nhất định phải giam ta ở đây, vì sao Tôn Sách biết rõ ta sẽ ở rất xa bọn họ, còn nói nếu hắn không còn, người của Tôn gia phải nhờ ta bảo vệ. Thì ra, nơi này không chỉ trở thành lãnh địa của Giang Đông, mà là đường lui của chính quyền Giang Đông, một con đường sống đề phòng thất bại. Tôn Sách tính tình ngay thẳng, có lẽ sẽ không bỏ trốn về đây sau khi thất bại, nhưng hậu nhân của Tôn Sách có thể ở đây tạo dựng vương quốc riêng độc lập. Bọn họ cho ta tới đây, cũng chính là an bài hậu sự.

Tuy không ngừng thuyết phục mình phải nhẫn nại, nhưng cuộc sống ở đây cũng không tốt lắm, mỗi ngày đọc sách cũng chán, không có hứng đánh đàn, hai thị nữ theo tới từ Kiến Nghiệp cũng không dám nói nhiều, Tôn Sách dùng tính mạng gia tộc các nàng để uy hiếp họ không được nói linh tinh. Trong sự nhàm chán, ta muốn ra ngoài đi dạo, vốn nghĩ chẳng qua mang thêm hình cụ mà thôi, nhưng Tôn Dực vẫn cự tuyệt yêu cầu ra bãi biển đi dạo của ta, hắn nói ở đây còn rất loạn, đám dân bản địa chưa hoàn toàn quy thuận, sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện. Ta biết hắn lo lắng, lo lắng an ủi ta, lo lắng ta sẽ mượn cơ hội làm loạn, thậm chí có thể lo lắng ta còn chưa nghĩ thoáng. Xem ra trong thời gian ngắn ta không thể rời khỏi nội viện này, bỏ đi, dứt khoát không yêu cầu gì nữa, ngủ dậy lại đọc sách, gì cũng không cần, gì cũng không làm.

Ngoại trừ tự do ra ngoài, khiến ta phiền lòng còn có khí hậu nơi này, đảo Di Châu mùa hạ oi bức ẩm ướt, thân thể ta vẫn còn yếu, loại thời thiết mùa hè này càng khó chịu hơn, càng bất đắc dĩ chính là mỗi lần trước khi mưa, mấy vết thương cũ trên người lại trở đau muốn chết. Sau khi ta phát hiện ra chuyện này, cũng tránh không được cười nhạo mình có thể làm Khâm thiên giám rồi. Tuy ta vô cùng nhẫn nại, nhưng hai thị nữ rất cẩn thận vẫn chú ý thấy ta thường bị khó chịu trước khi trời mưa, sau khi bẩm báo Tôn Dực, trong phòng xuất hiện thêm bếp lò tạo nên khung cảnh thật đặc biệt. Cứ vậy, cuộc sống chậm rãi trôi qua hai tháng.

Kỳ thực so với cuộc sống quân doanh buồn tẻ vô vị, việc thi công quân doanh lại rất mệt nhọc khổ cực, để điều tiết thể xác và tinh thần binh lính, giúp mọi người có thể thoải mái hơn, các tướng quân thường hay tổ chức vài hoạt động giải trí, trong đó đơn giản nhất là hoạt động săn bắn, lúc bắn được nhiều mồi, sẽ tổ chức tiệc tùng, vừa để thu phục binh lính, coi như một niềm vui trong cuộc sống quân doanh. Tôn Sách thích đi săn, Tôn Dực cũng học được sở thích này. Hôm nay, có lẽ thu hoạch được rất khá, cũng có lẽ bất an vì cự tuyệt yêu cầu được ra ngoài của ta, lại có lẽ vì thấy ta suốt ngày cuộn mình trong phòng rất đáng thương, cũng nên cho ta ít không khí, tóm tại, Tôn Dực quá thiện tâm, khai ân cho ta tham gia hoạt động tiệc tối của bọn họ, còn gọi dân địa phương tới biểu diễn vài tiết mục giúp ta vui vẻ.

Ta đương nhiên tiếp nhận ý tốt của Tôn Dực, với lại được ra ngoài một chút cũng thoải mái hơn. Bị Tôn Dực dẫn tới một bãi đất trống trong quân doanh, ở đây đã chuẩn bị chỗ ngồi cho ta và Tôn Dực. Trước chỗ ngồi là một mảng đất trống, chu vi một vòng lửa trại, trên khung sắt đang nướng vài con vật nhỏ, chủ yếu là thỏ và chim. Trên bàn lại có rượu từ Giang Đông đưa tới, còn bày rất nhiều loại trái cây ta không biết tên, màu sắc rực rỡ.

Ngồi rồi, Tôn Dực ra hiệu, từ bóng tối ùa ra một đám dân bản xứ, bọn họ đầu mang vũ linh trang sức, trên mặt vẽ đầy hoa văn, trên người cũng trang trí đầy họa tiết, thân dưới quây bằng lá mây tre, chân để trần, cầm trường mâu trong tay, ô ô a a bắt đầu nhảy trên bãi đất trống. Vũ điệu mạnh mẽ, hình vẽ trên da thịt giống như dùng thuốc màu vẽ lên, dưới ánh lửa vô cùng nổi bật, theo vũ đạo của người múa mà lay động, hình ảnh vô cùng quái dị. Đám vũ giả này không hề giống đã được huấn luyện, nhưng cảm nhận tiết tấu của bọn họ vô cùng mạnh, vũ bộ dẫm xuống đều theo nhịp trống, trường mâu trong tay cũng phối hợp với trống gõ trên mặt đất, thể hiện niềm vui sướng sau một mùa săn bắt bội thu.

Ta liên tục gật đầu: "Không ngờ những dân bản xứ này múa lại đẹp như vậy, rất có cảm xúc, so với vũ điệu man tộc ta xem ở Kinh châu còn khoáng đạt hơn."

Tôn Dực ở bên cạnh đưa mâm đựng trái cây qua: "Ta cũng thấy vũ điệu này thật thư thái, so với quân vũ ít hào khí hơn, nhưng lại thêm mùi vị tùy hứng tự tại. Biết huynh sẽ thích nên đặc biệt cho bọn họ tới. Đám trái cây mùi vị không tệ, chỉ có ở nơi này thôi."

Ta cũng không khách khí, chọn một trái cây màu hồng xinh đẹp cắn một miếng, vừa vào miệng đã giống như nước mật rót vào cổ họng trôi xuống, a, ngọt thật. Thấy ta ăn vui vẻ, Tôn Dực rất cao hứng: "Nếu huynh thích, ta bảo bọn họ mỗi ngày đưa tới cho huynh một ít."

Vừa lòng chép chép miệng, ta trả lời: "Được lắm. Không ngờ trên đảo không chỉ sản xuất trân châu, còn có trái cây ngon thế này. Đáng tiếc loại trái cây này không thể để lâu, nếu không chuyển tới trung nguyên, chắc chắn kiếm được nhiều tiền."

Tôn Dực nở nụ cười: "Tử Vân huynh đúng là có thiên phú làm thương nhân."

Ta cũng nở nụ cười: "Đúng vậy, làm thương nhân nhiều năm như vậy không phải là không công, ta thật sự kiếm được không ít tiền. Chà chà, trái cây hương vị thật ngọt ngào, mọng nước, nếu ủ thành rượu, hương vị hẳn không thua gì Bách hoa mật. Đúng rồi, Thúc Bật, ngươi ở đây xây một xưởng ủ rượu đi, ta dạy các ngươi ủ Bách quả tửu. Như vậy, ta sẽ không thiếu rượu uống, cũng đỡ công các ngươi mang rượu từ bên kia tới. Vài năm sau, rượu nơi này có thể vận chuyển sang đó, chúng ta sẽ kiếm được một số tiền lớn."

"Xem ta nói có sai đâu. Có điều chủ ý này không tệ, đợi xây xong mấy thứ này, ta sẽ làm xưởng rượu cho huynh, tự mình ủ ra rượu ngon, bảo Tôn Chương mang về cho huynh trưởng uống." Tôn Dực bị ta khơi lên hứng thú.

"Đúng vậy." Ta thở dài, tự giễu cười: "Đem rượu ngon ở đây chở về, Bá Phù bọn họ cũng yên tâm hơn." Ánh mắt liếc về chân trời xa xôi, bên kia biển lớn có bao nhiêu người thân và bằng hữu ta thương nhớ. Đảo mắt rời Lạc Dương đã gần một năm, rời khỏi Tôn Sách cũng hơn ba tháng, không biết mọi người có khỏe không.

Tôn Dực nhận ra nỗi thương cảm của ta, không nói gì nữa. Trên lò nướng thịt đang không ngừng quay, mùi hương chậm rãi tràn ngập trong không khí, chốc lát sau đã ngả sang màu vàng. Nhìn khung sắt đang quay, nghĩ lại năm đó ta vì biết trước Tôn Sách sẽ gặp thích khách nên luôn theo sát bên hắn, mỗi lần hắn đi săn ta đều rất khẩn trương, nhưng sau khi săn bắn trở về, nướng thịt chính là công việc của ta, Tôn Sách đặc biệt thích ăn thịt ta nướng, nói rất thơm. Từ đó về sau, lúc chúng ta ở bên nhau, chỉ cần hắn đi săn, ta sẽ phải nướng thịt cho hắn, hắn mới ăn. Bá Phù, kiếp này còn có cơ hội nướng thịt cho ngươi ăn nữa không?

"Tử Vân huynh, nếm thử xem mùi vị thế nào? Đại ca nói kỹ thuật nướng thịt của huynh rất tốt, lần sau săn thú, ta sẽ giữ lại cho huynh, từ từ mà nướng trong sân, ta cũng muốn có lộc ăn."

Ta tỉnh lại từ cơn mơ màng, tự giễu nhìn xiềng xích trên cổ tay, ôi, không còn tự do, cần gì muốn được như trước kia. Đưa tay nhận thịt nướng thử một miếng: "Ừ, đây là cá nướng!"

"Ha ha, đương nhiên là cá, thỏ còn phải đợi một lát." Tôn Dực vẻ mặt buồn cười nhìn ta: "Huynh đang nghĩ gì vậy, ăn vào miệng rồi mới biết là cá."

Ta ngượng ngùng cười: "Ta đang nghĩ tới đại ca ngươi. Bản lĩnh săn bắn của Bá Phù thật sự rất tốt, có điều, hắn nói cũng đúng, bản lĩnh nướng thịt của ta còn mạnh hơn khả năng săn bắn của hắn, hắn chỉ thích ăn thịt ta nướng."

"Chúng ta cũng biết. Huynh không biết chứ, lần đó sau khi huynh cứu đại ca, lúc huynh tới đại ca mới đi săn, huynh ấy nói, huynh không ở đây, con mồi cũng không còn hương vị, huynh ấy không có tinh thần đi săn."

Trong lòng một trận kích động, Bá Phù, kiếp nầy là ta mắc nợ ngươi rồi! Không muốn Tôn Dực nhận ra nội tâm ta đang kích động, ta đưa đồ ăn trong tay thả vào miệng, tinh tế thưởng thức, hương vị rất tuyệt, cảm giác mềm nhẵn, không cho nhiều gia vị, vị mặn tự nhiên vừa đủ: "Không tồi, con cá này nướng rất ngon. Là thủ nghệ của ai, sắp vượt qua ta rồi."

Tôn Dực nở nụ cười: "Ta cũng cảm thấy cá này nướng rất ngon, quả nhiên huynh cũng thấy vậy. Người này thủ nghệ không tồi, ta học nướng vài lần vẫn không bằng hắn." Nói tới đây, hắn hướng người đứng cách đó không xa đang bận việc vẫy tay: "Ngươi lại đây."

Người kia dạ một tiếng, buông thanh sắt trong tay, cầm cái khay bên cạnh chạy tới: "Đại nhân, mấy cái này nướng xong rồi, ngài từ từ dùng."

Tôn Dực cười cười nhận lấy rồi chuyển cho ta: "Tử Vân huynh, cá chính là do người này nướng, còn là một người biết lễ nghĩa nữa."

Ta nhìn rõ mặt người này liền ngẩn người, lúc này còn đang choáng váng không nói nên lời. Tôn Dực phát hiện ra thần sắc ta không đúng: "Tử Vân huynh, huynh sao vậy? Sắc mặt sao trắng bệch thế?"

Câu hỏi của hắn kéo ta từ mộng du trở lại hiện thực, ta vội cúi người không để Tôn Dực nhìn thấy mặt ta: "Khụ, khụ, khụ..." Nương theo một trận ho, ta che dấu nỗi kích động thất thố ngẩng đầu nói: "Ai chà, ta bị hóc chút xương cá, con cá này nướng quá thơm, ta có chút thèm, nên ăn vội. May quá ho ra hết rồi, khiến các ngươi chê cười. Đúng rồi, người này ta thấy không giống binh lính của ngươi, tên gọi là gì vậy?"

Tôn Dực nhìn chúng ta ở trước mặt cười nói: "Ngươi nói cho Triệu công tử ngươi là ai đi."

Kích động không có gì lạ, ai bảo đại tướng hải quân do ta huấn luyện ra, tức thuộc hạ của đương nhiệm Dương châu thứ sử, Phó tướng thủy quân Liêu Lập lại dùng phương pháp này xuất hiện trước mặt ta. So với kích động của ta, Liêu Lập vô cùng tỉnh táo, hắn sau khi Tôn Dực nhận khay đồ ăn luôn cúi người bảo trì trạng thái không nhúc nhích, nghe Tôn Dực nói, mới thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt kính cẩn đáp lời: "Hồi đại nhân, hồi Triệu công tử, tiểu nhân là nhân sĩ Dương châu, họ Liêu tên Lập, là một thương nhân, lấy buôn bán trên biển làm nghề chính."

Sức lực toàn thân ta đều dùng để khống chế chính mình không phát run, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, cố gắng bày ra một nụ cười hỏi hắn: "Thương nhân? Dương châu cách nơi này rất xa mà, sao ngươi lại ở đây?"

Liêu Lập tiếp tục dùng thái độ kính cẩn trả lời: "Hồi công tử, một tháng trước tiểu nhân cùng mấy người đồng hành tiếp nhận một số lớn đơn đặt hàng, đến hải đảo thu mua trân châu và thủy sản, vốn đã lên đường, ai ngờ gặp gió to, lại bị thổi trở về, thuyền cũng vỡ, tạm thời không thể quay về. May mắn gặp đại nhân, cho phép tiểu nhân ở tạm nơi này."

"A, thật đáng thương, không khác ta lắm, đến đây đều là thân bất do kỷ!" Ta ra vẻ cảm thán, chậm rãi cầm bầu rượu trên bàn rót một chung đưa tới trước mặt Liêu Lập: "Cá ngươi nướng không tồi, ăn rất ngon." Nói là ban rượu, kỳ thật cho hắn nhìn xiềng xích trên cổ tay ta.

Liêu Lập cung kính dùng hai tay tiếp nhận chung rượu uống một hơi cạn sạch: "Tạ công tử ban cho. Đại nhân và công tử còn thích ăn cái gì, tiểu nhân sẽ đi nướng."

Ta thoáng nhìn Tôn Dực, hắn một chút cũng không phát giác ra có gì không đúng, cũng cười nói: "Đúng vậy, tiểu tử này thủ nghệ không tồi, lại là người Dương châu, nếu huynh thích, ta sẽ cho hắn xung quân, đưa vào ngoại viện, cũng coi như kiếm người cho huynh giải buồn."

Ta cười với Tôn Dực: "Thôi, hắn cũng là thương nhân, người nhà còn đang chờ hắn trở về, đừng vì ta mà mất đi tự do." Lại nhìn Liêu Lập nói: "Ngày mai ngươi không có việc gì thì tới tìm ta, kể cho ta nghe chuyện ở Dương châu với chuyện đi biển buôn bán."

Liêu Lập thoáng nhìn Tôn Dực, thấy Tôn Dực không phản đối, mới cúi đầu vâng một tiếng, xoay người trở lại vị trí nướng đồ. Sau khi hắn đi, ta vén lại y phục trên người, cười nói với Tôn Dực: "Vừa rồi gió thổi làm ta thấy lạnh, ngươi cho người đưa ta về đi. Nhớ để lại mấy tảng thịt nướng chín vừa đưa ta là được." Đại khái sắc mặt không được tốt lắm, Tôn Dực cũng không giữ ta, mà đích thân đưa ta về.

Tắm rửa xong nằm xuống, ta nhắm chặt hai mắt, đem cảm xúc kích động sắp phát điên kiềm chế lại, hy vọng sắp được cứu khiến cả người ta nóng lên, một đêm không ngủ. Có lẽ áp lực trong thời gian dài đột nhiên được giải phóng, ngày hôm sau đầu ta có chút đau, người cũng phát sốt. Bản thân thấy không sao, nhưng lại khiến Tôn Dực giật nảy mình, còn Liêu Lập hôm sau tới gặp ta, biết ta đột nhiên bị bệnh cũng giật mình, vội vàng đi tìm thảo dược cho ta.

Kỳ thật ta không sao, nhưng bọn họ khẩn trương như vậy, ta đành ủy khuất chính mình uống thuốc. Thị nữ nấu xong thuốc liền bưng vào. Ai ngờ ta uống hết một ngụm, toàn bộ ói ra. Cha mẹ ơi, Liêu Lập tìm được cái gì không biết, đắng muốn chết, nếu uống hết chén thuốc này, ta chắc chắc nôn đến chết rồi.

Tôn Dực không hiểu chuyện này, thấy ta uống thuốc liền nôn, sợ hãi: "Tử Vân, thế nào, thế nào? Không đúng thuốc sao?"

Ta vô lực tựa vào bên giường, đến động tác lắc đầu xua tay cũng không làm được: "Thuốc gì đây, đắng chết ta."

"Sao lại thế này?" Ánh mắt giết người của Tôn Dực nhìn Liêu Lập đang há mồm đứng ở cửa.

Ta vội vàng ngăn lại, nói đùa, ngươi giết Liêu Lập, ta biết làm sao: "Đừng, thuốc đắng dã tật mà, ta sợ nhất bị đắng, hắn cũng có lòng tốt. Thế này đi, bỏ thêm chút đường, ta uống tiếp."

Tôn Dực nháy mắt mấy cái nhìn ta cười: "Huynh trưởng nói huynh sợ đắng, đúng vậy thật, uống thuốc bỏ đường, ha ha ha..."

Ta đỏ mặt, uống nốt chỗ thuốc đã thêm không ít đường rồi mới chỉ huy Tôn Dực: "Ngươi lấy nước cho ta súc miệng." Đợi vị đắng trong miệng tan hết, ta mới bĩu môi nói: "Thế thì sao, vốn là đắng mà. Được rồi, thuốc uống rồi, ngươi bận thì đi đi, để ta và người này nói chuyện."

"À!" Tôn Dực nhức đầu: "Vậy các người nói đi, ta ra ngoài. Nếu huynh không khỏe thì nghỉ ngơi thêm đi, nhớ phải uống thuốc đấy."

Ta lắc đầu: "Không muốn uống, thuốc này khó uống lắm. Hay là để ta tự mình đi hái mấy vị?"

Tôn Dực nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không được. Những nơi đó chúng ta không quen thuộc, lỡ xảy ra việc gì cũng không tốt. Vẫn là huynh nói ra loại thuốc nào, bảo bọn họ đi kiếm về, huynh từ từ mà chọn."

Tôn Dực có kinh nghiệm, không mắc mưu hắn, ta cũng không trông cậy hắn có thể mắc mưu, bởi vậy cười cười: "Thôi, phiền toái quá, bệnh này cũng không nặng, ta cứ chậm rãi điều dưỡng là ổn. Đúng rồi, Thúc Bật, ngươi dặn đám dân bản xứ giúp ta tìm mấy loại hoa hiếm lạ tới đây đi, ta nghe nói ở đây có một loại hoa lan, mùi đặc biệt rất thơm, trong đất liền không có, rất quý giá."

Tôn Dực thấy ta không có gì bất mãn, cũng cười cười: "Không phiền bằng huynh tự ra ngoài kiếm chuyện! Hắc hắc."

Mặt ta nóng lên: "Thúc Bật, ngươi chừng nào trở nên thông minh như vậy. Ta thật đúng là muốn ra ngoài đi lại một chút, cả ngày ở đây có chút buồn bực. Ngươi không cho ta ra ngoài, vậy tìm ít hoa cỏ đến đây cho ta có việc giết thời gian đi!"

Tôn Dực gật đầu: "Được, ta sẽ hạ lệnh cho bọn họ tìm loại lan kia tới. Nhưng mà, huynh vẽ một bản để bọn họ đi tìm, ta sợ đám người đó không biết."

Dân bản xứ thật sự không chắc đã biết, nhưng Liêu Lập dù sao cũng là một tướng quân, không thể nào không hiểu chút nào chứ? Tuy rằng trong lòng bồn chồn, ta vẫn nhìn Liêu Lập cười: "Kệ họ hiểu hay không, bảo bọn họ tìm mấy loại hoa cỏ hiếm lạ quanh chân núi tới đây là được. Với lại, mấy hôm trước ta nhàn rỗi không có việc gì, vẽ sơ đồ phác thảo doanh trận đồ, ngươi cho người đưa giấy bút đến đây, ta vẽ đầy đủ cho ngươi. Không phải ta thổi phồng, thiết kế của ta cao minh hơn các ngươi nhiều."

Tôn Dực có chút ngẩn ngơ: "Này, này, Tử Vân huynh, không phải ta không tin huynh, nhưng mà..."

Thái độ cự tuyệt rất rõ ràng, chuyện này ta đã sớm đoán được. Vốn dĩ thiết kế quân doanh chẳng qua là giết thời gian, cũng không định cho bọn họ, nhưng quân đội của mình tới đây, có sẵn doanh trại ai mà không muốn, với lại, còn có nhân công miễn phí của Giang Đông: "Ngươi sợ ta động tay động chân trong đó sao? Thúc Bật, tuy ta không ra ngoài, nhưng nhìn công trình lớn như vậy cũng biết các ngươi định làm gì. Bá Phù và Công Cẩn cho ngươi tới đây cũng không đơn giải là áp giải ta, bọn họ muốn ngươi xây dựng thành phủ là để giữ đường lui sau này, đúng không?"

Một câu của ta đã vạch trần mục đích của bọn họ, Tôn Dực há to miệng, bỗng nở nụ cười: "Quả nhiên không thể gạt được huynh. Không sai, là xây dựng phủ nha và quân doanh, dần dần mở rộng thành thành trì. Cho nên, ta phải ở đây giúp Tử Vân huynh nhiều năm. Nhưng mà..., nếu không thế này đi, huynh thiết kế một bản đồ thành trấn đi, để hỗ trợ cho quân doanh, thế nào?"

Khẽ thay đổi tư thế ngồi, ta chậm rãi trả lời: "Nếu muốn đem nơi này biến thành chỗ rút lui, ưu tiên hàng đầu là xây quân doanh. Chiến tranh bên kia rất căng thẳng, ta cũng không gạt ngươi, Lạc Dương nếu phát động tấn công Giang Đông, sẽ không hạ thủ lưu tình, thời gian đánh nhau cũng sẽ không kéo dài, nếu ta tính không sai, chỉ từ nửa năm tới một năm. Thúc Bật, nếu một hai năm tới chiến tranh xảy ra, thành trì nơi này tuyệt đối không thể thi công kịp, bởi vậy càng phải sớm thi công quân doanh. Ngươi không cần lo lắng ta động tay động chân, công tượng các ngươi đưa tới không phải ngốc, bản vẽ của ta bọn họ nhìn sẽ hiểu ngay, trận pháp ta cũng có thể dạy hết cho ngươi."

"Tử Vân huynh, ta, ta..." Tôn Dực rõ ràng rất khó xử.

Ta lắc đầu, bỏ đi, hắn thật sự không muốn tiếp nhận, ta cũng không có biện pháp, xây dựng quân doanh đã có bọn Liêu Lập tham dự, cũng không có bí mật gì đáng nói, cùng lắm sau này ta lại có thêm chút phiền toái, điều chỉnh lại một lần nữa cũng được: "Thôi, thân phận này của ta, cũng chẳng thể trách ngươi. Mấy bản sơ đồ phác thảo này, ngươi cầm đi, dùng thì dùng, không dùng thì thôi. Về bản vẽ thành trì, ta sẽ cố gắng thiết kế cho ngươi. Ha ha, tìm chuyện để làm, ta sống cũng thiết thực hơn, tránh có cảm giác mình ăn nhờ ở đậu."

Tôn Dực cười: "Nói đùa gì vậy, huynh mà ăn nhờ ở đậu, ta là ăn mày rồi. Ngươi, trò chuyện với vị công tử này cho tốt, không được qua loa."

Liêu Lập vẫn rất tự giác đứng ở cửa không lên tiếng, lúc này mới dùng nụ cười lấy lòng nói với Tôn Dực: "Đại nhân, tiểu nhân vừa hay biết một ít loại lan, hay là để tiểu nhân đi tìm cho."

Tôn Dực nghiêng đầu đánh giá Liêu Lập: "Ngươi biết?"

Liêu Lập cúi người trả lời: "Tiểu nhân là thương nhân, đã từng buôn bán loại hoa này. Hoa này sinh trưởng ở lưng chừng núi, rất khó trồng, nhưng khi nở ra, hương khí truyền rất xa, tuy nói rất thơm, lại thanh nhã phi thường, rất đặc biệt. Đại nhân cùng công tử thật sự là biết hàng!"

Liêu Lập vỗ mông ngựa khiến Tôn Dực rất thư thái, ha ha cười nói: "Ừ, tiểu tử ngươi cũng có chút hiểu biết. Làm cho tốt, giúp công tử cao hứng, ta sẽ trọng thưởng."

"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân." Liêu Lập vừa cảm ơn vừa đích thân tiễn Tôn Dực ra cửa.

Nhìn thân ảnh Tôn Dực biến mất, Liêu Lập mới vào phòng đứng trước giường ta. Hai người mắt nhìn mắt, như có thiên ngôn vạn ngữ mà một lời cũng không thể nói ra. Thị nữ dâng lên một chén trà thơm khiến ta tỉnh táo lại. Nhận trà xong, ta chỉ chỉ trước mặt: "Ngươi ngồi nói chuyện đi!"

"Tạ công tử." Liêu Lập thoáng nhìn thị nữ, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

Ổn định lại tinh thần, ta một câu hai nghĩa hỏi: "Ngươi từ Dương châu đến, thế cục bên kia sao rồi?"

Liêu Lập cũng có chút kích động, nhưng hắn khống chế tốt hơn ta, hơi cúi người, bày ra một tư thế hạ mình rất tự nhiên trả lời ta: "Bẩm công tử, Dương châu rất ổn, Mục phủ đại nhân rất biết yêu dân, được dân chúng ủng hộ. Tiểu nhân buôn bán ở đó rất tốt. Lần này tiểu nhân rời bến, cũng là vì Bàng phu nhân chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho Giang Đông Lão phu nhân."

Chậm rãi uống một ngụm trà, khiến tâm tình bình tĩnh lại một chút, ta mới nói: "Trân châu dưỡng nhan, đúng là quà tặng cao cấp. Hiện giờ, ngươi định thế nào? Khi nào về Trung nguyên?"

Liêu Lập cúi người: "Bị kìm chân ở đây, tiểu nhân cũng vội. Nhưng đại ca của tiểu nhân bị bệnh ở đây, sợ muốn trở về ngay cũng không được."

Thoáng nhìn thị nữ bận rộn qua lại trước mặt chúng ta, ta mỉm cười: "Vậy sao? Bệnh nặng không? Có cần ta kê đơn giúp hắn không?"

Liêu Lập ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Hồi công tử, đại ca tôi vốn rất khỏe, sau khi rời bến mới sinh bệnh. Trước mắt bệnh tình không nặng lắm, nhưng không thể đứng dậy ra khỏi cửa. Đại quản gia nhà tôi đang tìm thuốc của đám dân bản địa, chắc sẽ chóng khỏi thôi."

Ta một trận kích động, Tần Dũng cũng ở đây, tin tức này với ta mà nói thật sự là quá tốt. Cái gọi là tìm thuốc của đám dân bản địa, nói cách khác chính là Tần Dũng đang tranh thủ sự ủng hộ của dân địa phương, như vậy người chúng ta tới chắc không đông: "Ngươi và đám thuộc hạ chắc không đông người lắm, buôn bán trên biển có phải rất khó khăn không?"

Liêu Lập mỉm cười: "Thuộc hạ của tiểu nhân cũng không ít, nhưng mà hải vực nơi đây rộng lớn, một chốc một lát không thể tới đón tiểu nhân ngay lập tức. Có điều, đợi đội thuyền trong nhà tiểu nhân tới đủ, sẽ dễ xử lý hơn."

A?! Còn có viện quân đến sau? Xem ra, quân của chúng ta không vào bờ ở đây, nhưng mà động tĩnh lớn như vậy không thể do Tần Dũng và Liêu Lập tự làm chủ, chẳng lẽ là Điểu nhi chỉ huy? Năm ngoái ta từng nói chuyện với Bàng Thống về việc xây dựng căn cứ thủy quân ở mấy hòn đảo giáp ranh Giang Đông làm cơ sở sau này tấn công, xem ra Điểu nhi đã động thủ: "Vậy các ngươi hàng năm đều tới đây buôn bán sao?"

"Buôn bán ở đây cũng đã gần hai năm. Trước kia công tử nhà tôi đã muốn tới đây tìm sản vật quý, nhưng không có năng lực, hai năm qua mới tới được. Có điều, thương thuyền của chúng tôi không giống chiến thuyền của các vị đại nhân, không lớn như vậy, đều cập cảng ở phương bắc. Lần này ngẫu nhiên bị gió thổi tới đây thôi."

Nói như vậy, thủy quân của chúng ta cùng Tôn Chương thời gian tới đây không chênh lệch nhiều, căn cứ của chúng ta xây ở phía bắc, còn nơi này ở phía nam, cách khá xa, cũng may mà bọn họ có thể tìm được ta. Lại uống một ngụm nước trà để bình tâm lại, tin tức Liêu Lập mang đến quả thật khiến ta kích động không thôi: "Nói như vậy, ngươi cũng coi như là khách quen ở nơi này, chẳng thể trách biết nhiều chuyện ở bản địa như vậy. Loài dị lan đó quả thật tồn tại sao?"

"Tiểu nhân từng chạy qua chạy lại hòn đảo này nhiều lần, cũng từng mang loại hoa này về Dương châu. Dương châu mục Bàng đại nhân rất thích loại hoa này, còn dặn chúng tôi lúc mang về phải cẩn thận, nhất định phải tỉ mỉ chăm sóc, vạn không thể làm hỏng."

Thấy Liêu Lập có chút cố gắng nín cười, ta biết con chim thối này ẩn dụ tới ta, hừ, đợi ta trở về tìm hắn tính sổ: "Ý, Bàng đại nhân lại thích hoa này như vậy sao, vậy ngươi phải tận lực. Ta nghe nói Bàng đại nhân là người nhỏ mọn, nếu ngươi không thỏa mãn tâm nguyện của hắn, hắn sẽ trả thù ngươi, có khi lại bắt ngươi ra biển, tổn thất sẽ rất lớn." Các ngươi lần này tới nghĩ cách cứu ta, chim con mà không biết các ngươi coi như thảm rồi.

Liêu Lập cố nén cười, trên mặt bày ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói: "Công tử không biết rồi, Dương châu mục Bàng đại nhân là một người tốt, chúng tôi mỗi lần trở về đều được ông ấy nhiệt tình tiếp đón, còn cổ vũ chúng tôi mang thêm nhiều đồ quý hiếm trở về!"

"Xem ra vị Bàng đại nhân này là một vị quan tốt yêu dân!" Điểu nhi thật sự là huynh trưởng tốt, xem ra, hắn lo cho ta không ít: "Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ gặp hắn, giáp mặt lĩnh giáo một chút."

Nói xong chính sự, ta và Liêu Lập tiếp tục nói chuyện đông tây, thấy thời gian không còn sớm, ta mới đứng dậy tiễn hắn ra cửa: "Chuyện hoa cỏ kia xin nhờ ngươi, càng nhiều càng tốt, tìm được rồi chở cả tới đây. Đúng rồi, bảo cả quản gia kia của ngươi cùng tới, y thuật của ta không tệ, giúp các ngươi kê một đơn thuốc, có thể bệnh của đại ca ngươi sẽ khỏe lại ngay."

Liêu Lập khẽ gật đầu, bảo ta dừng lại ở cửa không cần ra nữa: "Đa tạ công tử. Đợi tìm được hoa, tôi lập tức sẽ cho quản gia mang tới. Công tử còn chuyện gì cần, cứ việc phân phó là được."

Ta cười nhạt nói: "Thân phận ta đặc thù, có gì cần đều đã có Tôn tướng quân làm chủ, không đến mức để các ngươi lo lắng." Các ngươi hành động phải nhanh, nhưng đừng quá lớn, tránh khiến Tôn Dực chú ý.

Liêu Lập hiểu ý ta, hắn lui về phía sau vài bước nói: "Công tử nói đùa, tiểu nhân thấy Tôn đại nhân đối xử với ngài rất tốt. Nếu ngài không tiện ra ngoài, tiểu nhân lúc rảnh rỗi sẽ tới đây trò chuyện với ngài."

Ta gật đầu, nhìn theo hắn lắc lư chạy ra ngoài. Về phần tên gia hỏa này tới vỗ mông ngựa Tôn Dực hay đi tìm Tần Dũng, ta cũng không biết. Trở lại phòng, ta thật sự rất hưng phấn, lại sợ thị nữ nhìn ra không đúng, dứt khoát liền đi ngủ, trốn ở trong chăn trộm vui vẻ rất lâu. Nơi Chu Du cho là hoàn toàn an toàn ngược lại thành nơi ta có thể đào thoát, bọn họ sau khi biết, khẳng định trợn mắt há mồm hối hận không kịp.

Vài ngày sau Liêu Lập không quay lại, từ miệng Tôn Dực ta biết hắn đang đi tìm hoa lan, Tôn Dực khen ngợi Liêu Lập với ta một phen, nói tiểu tử này rất biết vỗ mông ngựa, không chỉ đích thân đi tìm hoa lan, còn dẫn theo mấy thân binh của Tôn Dực đi thu phục đám dân bản xứ tới làm lao công. Ha ha, đám nhân công đó chỉ sợ đều là thủy quân của chúng ta, đợi Liêu Lập dẫn người và hoa về, đại khái chính là lúc ta thoát khốn!

Không ngăn được tâm tình mong mỏi của mình, ta gần như mỗi ngày đều đứng ở cửa sân hai canh giờ, xem thi công quân doanh. Tôn Dực không biết ý nghĩ của ta, còn tưởng ta chú ý chuyện thi công, hắn đối với chuyện từ chối ta cung cấp doanh trận đồ thấy ngượng ngùng, chỉ cần ta không ra khỏi viện, hắn cũng không tới quản ta. Thời gian nửa tháng chờ đợi trôi qua, nhân công bên ngoài cũng ngày càng nhiều, trong mắt ta, dân bản xứ mới bị thu thập tới đều giống như binh lính của ta, mỗi ngày nhìn ra công trường xa xa, ta đều tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc.

Lúc Tôn Dực cùng Liêu Lập bưng hoa lan vào phòng, ta đang nghỉ trưa, Liêu Lập dùng thái độ như hiến báu vật nâng niu cành hoa lan xinh đẹp tuyệt luân trước mặt ta: "Công tử, tiểu nhân đã tìm được loài hoa lan ngài muốn tới rồi, bên ngoài còn có thêm mấy xe kỳ hoa dị thảo."

"Vậy sao?" Cố nén nội tâm kích động, ta nhận chậu hoa lan cẩn thận quan sát: "Thật xinh đẹp, lá cây thanh tú như vậy, quả nhiên là cực phẩm. Hoa bên ngoài đều giống thế này sao?"

Liêu Lập cúi đầu cười nói: "Không phải, loài hoa lan này rất hiếm có, hoa bên ngoài cũng toàn kỳ hoa dị thảo, so với nó vẫn kém cỏi hơn nhiều. Công tử có thể cho bọn họ đem hoa vào nội viện không?"

Ta nhìn Tôn Dực: "Thúc Bật, được không?"

Tôn Dực cười cười, cất bước đi ra ngoài: "Bảo bọn họ đem vào đi, nội viện để không đủ thì để thêm ở ngoại viện, chỉ cần huynh trưởng thích, bảo bọn họ đem tới thêm cũng được, ta sẽ không ngăn cản."

Ta cùng Liêu Lập nhìn nhau cười, cũng theo hắn ra ngoài. Chốc lát sau, ba chiếc xe đẩy được mười dân bản xứ đẩy vào. Ta liếc mắt một cái đã nhận ra Tần Dũng đứng xen giữa bọn họ. Thật kỳ lạ, lúc ta nhìn thấy hắn, không chỉ không kích động khẩn trương, ngược lại rất muốn cười, hắn dùng sơn bôi mặt thành màu đỏ, cánh tay lộ ra bên ngoài cũng sơn đủ màu, hắn bắt được ánh mắt nhìn chăm chú của ta liền ngẩng mặt lên, ánh mắt rất nhanh dạo một vòng trên người ta, gửi cho ta ánh mắt oán trách lạnh như băng, rồi tiếp tục đẩy xe. Ta nở nụ cười, lần đầu tiên trong suốt mấy tháng qua mới nở được nụ cười nhẹ nhõm từ đáy lòng.

Liêu Lập cho bọn họ chở hoa vào xong, nói với Tôn Dực mấy câu rồi vội vàng rời đi. Tôn Dực chỉ huy đám Tần Dũng trồng hoa cỏ trong sân, ta làm bộ như thưởng thức, quan sát cẩn thận từng gốc cây, chậm rãi tới gần Tần Dũng đang ngồi xổm trên đất trồng hoa: "Đây là hoa gì vậy?"

Tần Dũng trừng mắt lườm ta một cái, lắc đầu, chin chít nói một hồi ta không hiểu hắn cũng không hiểu. Tôn Dực cười: "Tử Vân huynh, bọn họ đều là dân bản xứ, nghe không hiểu huynh nói đâu, lời của hắn nói chúng ta cũng nghe không hiểu. Đợi lát nữa Liêu Lập về, huynh hỏi lại đi."

Làm mặt quái với Tần Dũng, ta đứng dậy cười nói: "Liêu Lập thật có bản lĩnh, là một thương nhân xuất sắc."

"Đúng vậy, tiểu tử này không tồi, làm việc rất nghiêm túc, lại biết cúi đầu. Có chút giống huynh."

Ta bị lời của Tôn Dực làm giật mình, đang định nói vài câu, đã thấy thân binh của Tôn Dực chạy vào: "Tướng quân, trong quân doanh đã xảy ra chuyện."

Tim ta nhảy lên, Liêu Lập động thủ? Tôn Dực cũng giật mình: "Sao lại thế này?"

"Mọi người đều đang thượng thổ hạ tả, hình như là đồ ăn trưa làm hỏng bụng."

Ta thoáng nhìn Tần Dũng đang vội vội vàng vàng trồng hoa, hỏi thân binh kia: "Có nghiêm trọng không? Có đau bụng không?"

Thân binh lắc đầu: "Cũng không phải đau, nhưng đều phải chạy tới mao xí. Toàn doanh trại đang rối loạn."

"Tất cả mọi người hay chỉ người của chúng ta?" Tôn Dực không ngu ngốc, hỏi thẳng vào trọng điểm.

"Toàn bộ." Thân binh trả lời khiến Tôn Dực thở phào nhẹ nhõm.

Ta cười nói: "Có thể cơm trưa không được sạch sẽ. Trời nóng, thức ăn ôi thiu cũng là chuyện bình thường, chỉ cần bụng không đau, không có vấn đề gì lớn."

Tôn Dực gật đầu, nhìn người trong viện, nghĩ một lát rồi nói với ta: "Ta tới quân doanh xem thế nào."

Ta chỉ ước hắn đi mau: "Cũng được, bất kể sự việc có nghiêm trọng hay không, ngươi cũng nên tới xem."

Nhìn ta, Tôn Dực vẫn không yên lòng, giữ mấy thân vệ ở lại bảo vệ an toàn cho ta, kỳ thực là giám thị đám Tần Dũng. Ta lắc đầu, Tôn Dực đại khái cũng có dự cảm. Nếu không có cơ hội nói chuyện với Tần Dũng, ta dứt khoát trở về phòng, để đám vệ binh kia buông lỏng cảnh giác. Nhưng bên ngoài không có đánh nhau như ta tưởng tượng, Tần Dũng bọn họ không động thủ, vẫn chậm rãi trồng hoa. Đợi mãi không thấy đánh nhau, ta rất tò mò Tần Dũng lúc nào mới hành động, ta không tin chuyện tiêu chảy trong quân doanh lần này là sự kiện ngẫu nhiên.

Đợi Tôn Dực trở lại nội viện, Tần Dũng bọn họ cũng đã trồng xong hoa, Liêu Lập cùng theo Tôn Dực trở về. Ta chậm rãi rời khỏi phòng nhìn Tôn Dực: "Thế nào, không sao chứ?"

Tôn Dực lau mồ hôi cười nói: "Không sao, có thể là canh buổi trưa có vấn đề, quân y nói không có chuyện gì, mấy người đó chỉ yếu đi tay chân, ngày mai là khỏe."

Liêu Lập thoáng nhìn Tần Dũng cười nói: "Sớm đã nói nấm không được nấu loạn, bọn họ không chịu tin. Cũng may không xảy ra chuyện lớn, nghỉ tạm hai ngày là không sao nữa."

Tôn Dực nhìn ngoài sân, phất tay cho thủ hạ lui xuống rồi tới gần ta: "Ừ, có thêm đám hoa cỏ đó đúng là thú vị hơn không ít. Hôm nào đem thêm ít đồ tới, trồng kín sân ngoài kia luôn."

Ta mỉm cười, không nói gì thêm. Lúc này, Tần Dũng chạy tới ngoài cửa sân, liếc nhìn ta một cái ra hiệu, mười người vốn tới đây trồng hoa lập tức đánh về mục tiêu đã được huấn luyện, hành động lúc này mới thật sự bắt đầu.

Tôn Dực vừa mỉm cười đến trước mặt ta, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô và hừ lạnh, hắn ngạc nhiên xoay người nhìn, ta bắt lấy khoảnh khắc này nhanh chóng xuất thủ, Tôn Dực đến cơ hội quay đầu chống cự cũng không có đã nhũn người ngã xuống. Tiếng thị nữ hét chói tai lúc này mới vang lên, thân binh hộ vệ của Tôn Dực đã ngã xuống toàn bộ. Chúng ta trói hết bọn họ lại, một gã thân binh của Tôn Dực đột ngột xông vào: "Tướng quân, kẻ địch tập kích quân doanh." Người chạy vào báo tin phát hiện không đúng, xoay người muốn chạy, lập tức thành quỷ dưới đao. Hai thị nữ bị biến cố đột ngột dọa sợ ngây người, để mặc chúng ta nhốt các nàng vào phòng bên cạnh, cuộn mình trong góc run rẩy. Ta thở dài nặng nề một hơi, vẫn không thể tránh được giết chóc.

Tần Dũng chỉ huy Liêu Lập đóng cửa nội viện, bản thân hắn ôm Tôn Dực đã bị trói chặt đưa vào đặt lên giường xong, trở về đứng bên cạnh ta, ánh mắt không nhìn ta mà nhìn bầu trời bên ngoài bức tường: "Bên ngoài không cần quan tâm, người của chúng ta có năm ngàn, còn có dân bản xứ giúp đỡ, thương vong sẽ không lớn, tránh khiến ngài phiền lòng."

Ta cẩn thận xem sắc mặt hắn, cười hắc hắc: "Này, cũng không phải mềm lòng, dù sao đừng đả thương quá nhiều người, bọn họ đối xử với ta cũng tốt."

Một cước không hề báo trước đập tới hạ bàn của ta, tuy nói võ nghệ của Tần Dũng là do ta truyền thụ, tuy nói lúc này ta vẫn mạnh hơn hắn, nhưng một cước này ta không thể tránh được, chiều dài xích chân quá ngắn, không có thời gian đi tìm chìa khóa, với lại ta không ngờ hắn lại ra tay ngay lập tức. Đúng lúc trên mặt ta lộ ra một nét cười khổ, chuẩn bị chịu một cước cho Tần Dũng trút giận, cái chân kia đã thu về, đưa tới là tiếng thở dài nặng nề: "Đây chính là tốt với công tử ngài? Xiềng xích khóa thân, công tử lại ngậm bồ hòn làm ngọt."

Ta chỉ có thể nhún vai, ra hiệu xin lỗi. Lúc này, binh sĩ ngoại viện đã phát hiện ra vấn đề, đổ xô tới nơi này, tiếng cánh cửa bị đẩy vang lên. Lúc trước bọn họ vì đề phòng ta trốn đi, tường viện xây vừa cao vừa dày, cửa cũng dày, hiện tại lại trở thành trở ngại cho việc tấn công của bọn họ. Tần Dũng lệnh cho Liêu Lập đem đầu tên binh sĩ vừa bị giết ném ra ngoài tường viện, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại, giọng nói lạnh như băng của Tần Dũng vang khắp trong ngoài đại viện: "Các ngươi dám can đảm tiếp tục tiến công, cái đầu tiếp theo chính là Tôn tướng quân."

Người bên ngoài bị uy hiếp, thật không dám tấn công nữa, nhưng không tản đi, mà vây lấy nơi này. Chúng ta cũng không có hành động gì, mọi người đều canh trong nội viện, lặng lẽ chờ tin tức bên ngoài. Xa xa vọng tới tiếng hò hét rất nhỏ, chiến đấu không kịch liệt lắm, nghĩ cũng phải, binh lính Đông Ngô cả người vô lực căn bản không thể đánh trả. Đợi Tôn Dực tỉnh lại, trận chiến đã kết thúc, binh lính Tôn gia một ngày bị đau bụng đến thời gian cầm binh khí còn không kịp đều bị bắt làm tù binh, bọn họ nghĩ mãi mà không ra, lúc địch nhân tập kích, dân bản xứ ngày hôm qua còn vâng vâng dạ dạ lại là Ngụy quân giả dạng, mà dân bản xứ thật sự cũng toàn bộ phản chiến, Giang Đông đầu tư cực khổ hơn một năm, hừng hực xây quân doanh suốt mấy tháng chỉ trong nửa canh giờ đã trở thành chiến quả của Ngụy quân. Mà không tới vài ngày, sau khi Tôn Chương trở về, cũng sẽ thành tù binh của chúng ta, tiếp qua mấy tháng nữa, Tôn Sách cũng sẽ nhận được tin, hòn đảo Di châu này đã trở thành đất của chính quyền Lạc Dương mất rồi.

Ba ngày sau, lúc ta đứng ở mũi thuyền nhìn đảo Di Châu dần khuất khỏi tầm mắt, vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, mà thân ảnh cao lớn của Tần Dũng bên cạnh cùng Tôn Dực trong khoang thuyền đang giãy dụa lại khiến ta có cảm giác rất chân thật. Tôn Dực từ sau khi tỉnh lại tới lúc bị kéo lên thuyền, đều phẫn hận khó bình tĩnh nổi, tuyệt vọng trong mắt hắn khiến ta không đành lòng, loại tuyệt vọng này là tuyệt vọng đối với tiền đồ của Giang Đông, tuy rằng ta đã cam đoan thêm lần nữa sẽ bảo vệ Tôn gia, nhưng tính tình Tôn Sách chúng ta cũng biết, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Thấy cảnh sắc trời biển một màu tươi đẹp, trên đường về, tâm trạng của ta vẫn trầm trọng như lúc đi, không chỉ phải đối mặt với cơn giận của Tào Tháo ở Lạc Dương, còn phải dành tâm huyết suy nghĩ làm thế nào bảo vệ tính mạng Tôn Sách và Chu Du, đại chiến không thể tránh né, chủ soái đối phương sao có khả năng thoát thân, chưa nói về lâu dài, bây giờ Tôn Dực bên cạnh ta cũng không thể mang về Lạc Dương, những chuyện ta gặp phải ở Giang Đông cả Lạc Dương cho dù không biết hết, cũng biết không ít, trong tình huống này, Tào Tháo đang nổi giận có thể tha Tôn Dực mới là lạ, ta nên làm thế nào!!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-250)


<