← Hồi 13 | Hồi 15 → |
Bảy trận so tài này, Đại Tống đã thắng hai trận, chỉ cần thắng hai trận nữa thì xem như toàn thắng.
Sắc mặt Long Tại Điền lại không hề vui mừng.
Bên phía đối phương Kim thái tử, Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ, Hoàn Nhan Trạc vẫn chưa ra trận.
Bốn tên này mới thật sự là kẻ địch đáng ngại.
Chợt nghe “Nhất Kiếm Cửu Hoàn” Sử Văn Thánh kêu lên:
- Tống kim tỷ võ so tài, trận thứ ba...
oOo
Ngựa chạy băng băng, người và ngựa đã liền cùng với nhau.
Cảnh vật bên người lướt qua như chớp.
Giống như tất cả những thứ chắc chắn đều trở nên không chắc chắn, vật thể di động lại trở thành tồn tại cố định. Hắn nhớ tới Đỗ Phủ nhìn sông than thở trong “Bát Trận Đồ”.
Công lớn trùm ba nước,
Lừng danh Bát trận đồ.
Sông trôi, chồng đá vững,
Còn hận chửa bình Ngô.
Bao nhiêu thành bại, bao nhiêu huy hoàng, một lần biến chuyển, việc người tang thương, giống như mọi thứ đều sụp đổ. Trong nháy mắt hắn lại nghe được tiếng thở dài của vô số tiền nhân, như Hán Cao Tổ đang hát vang.
Gió lớn dậy hề, mây toả ra
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta.
Phương Chấn Mi tuy không phải “về quê nhà”, cũng không có cái gọi là “uy tràn trong nước”, nhưng lại có loại cảm giác “sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta”, có lẽ tâm cảnh không tịch liêu bằng Cao Tổ, nhưng lại cấp bách hơn.
Vó ngựa như trống dồn, Phương Chấn Mi một mặt suy nghĩ, thân thể hòa cùng với ngựa, toàn lực phi tới.
oOo
Mặt trời trên không, giờ ngọ vừa qua.
Người trên đài dưới đài đều mồ hôi như mưa.
Mọi người chỉ hi vọng có một cơn mưa dông, tẩy rửa tất cả những dơ bẩn này.
Sử Văn Thánh trên đài thẳng họng kêu lên:
- Trận thứ ba...
Phe Kim đột nhiên có một người đứng ra. Mọi người thấy thân hình hắn vừa cao vừa gầy, giống như cương thi, không nhịn được “ồ” một tiếng.
Chỉ thấy người này từng bước từng bước đi đến trước đài, đầu gối lại không cong, nhảy một cái lên lôi đài cao hơn một trượng, đứng yên ở đó. Anh hùng hào kiệt Hoài Bắc có người tinh mắt, không kìm được hô lên:
- Hoàn Nhan Trạc!
Nguyên lai Hoàn Nhan Trạc này từng ba lần vào Trung Nguyên, giết chóc quá nặng, về sau bị Phương Chấn Mi trục xuất khỏi Trung Nguyên, nhưng một số nhân vật võ lâm Hoài Bắc vẫn nhớ được hắn.
Chợt nghe một lão nhân kêu lên:
- Tên cương thi sống này lại tới rồi!
Năm ngón tay trái Hoàn Nhan Trạc duỗi ra, sau hai tiếng “vèo vèo”, móng tay ngón trỏ và ngón út dài sắc lại bay ra, bắn vào hai mắt lão nhân kia.
Lão nhân kia bị tập kích đau đến thấu tim, mặt đầy máu tươi ngã xuống kêu gào.
Mọi người kinh hãi tức giận, chợt nghe bên Tống có một người trầm giọng nói:
- Hai phe Tống Kim so tài, lại trút giận lên người khác, chẳng lẽ đây là phong độ của Kim quốc võ sĩ sao?
Vừa dứt lời, chỉ thấy một người mặc áo bào xám như diều hâu bay lên, đã đáp xuống trên đài.
Mọi người thấy người này lộ ra khinh công như vậy, không nhịn được tấm tắc khen ngợi. Lúc nhìn kỹ lại, mới thấy đó là nhị hiệp trong “Hoài Bắc Tứ Nghĩa” mà bọn họ kính mến, “Toán Bàn Tiên Sinh” Bao Tiên Định.
Bao Tiên Định và Hoàn Nhan Trạc đứng đối diện với nhau.
Sử Văn Thánh kêu lên:
- Trận thứ ba... phe Kim Hoàn Nhan Trạc đấu với phe Tống Bao Tiên Định!
Mọi người dưới đài không nhịn được hô lớn:
- Bao nhị hiệp, giết chết cái thi thể sống này!
- Giết chết hắn, giết chết hắn!
- Bao tiên sinh, ngài phải trút giận cho chúng tôi!
Hoàn Nhan Trạc mặt không biểu tình, giống như một tảng đá đứng sừng sững.
Bao Tiên Định thần khí an nhàn, hai mắt có thần nhìn thẳng vào Hoàn Nhan Trạc.
Hoàn Nhan Trạc không động, y cũng không động.
Hoàn Nhan Trạc vừa động, y cũng sẽ động.
Tay áo Hoàn Nhan Trạc rung lên, giống như một con cú lớn xé gió lao đến.
Bao Tiên Định hét lớn, bật hơi cao giọng, thân hình hạ thấp, xuất quyền.
Nhưng Hoàn Nhan Trạc đột nhiên lại giống như hoàn toàn không cử động.
Ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Một quyền kia của Bao Tiên Định giống như đánh vào không khí. Năm ngón tay của Hoàn Nhan Trạc như móc câu, nhanh chóng bắt lấy tay đối phương.
Ngày đó Ngũ Trầm Thạch của Hoài Dương tiêu cục cũng không phải hạng người chỉ có hư danh, nhưng chỉ trong ba chiêu đã chết dưới tay Hoàn Nhan Trạc, chính là vì võ công của Hoàn Nhan Trạc cực kỳ quái dị.
Đây là lần thứ tư Hoàn Nhan Trạc vào Trung Nguyên, võ công lại tinh tiến không ít, ngoại trừ lần trước thảm bại dưới tay đại hiệp Ngã Thị Thùy, gần như chưa gặp được đối thủ.
Một trảo như tia chớp này của Hoàn Nhan Trạc đã nắm lấy cổ tay phải Bao Tiên Định.
Cho dù là nắm lấy đá, Hoàn Nhan Trạc cũng có thể bóp vỡ nó ngay lập tức.
Hoàn Nhan Trạc vừa vận lực, lại cảm giác trong tay giống như cầm một thứ trơn nhẵn, đã chạy ra khỏi bàn tay của hắn.
Chẳng những trượt ra khỏi bàn tay của hắn, còn biến thành chưởng đánh vào huyệt Thái Dương trái của hắn.
Toàn thân Hoàn Nhan Trạc giống như gỗ đá, nhưng huyệt Thái Dương chính là một trong số sơ hở của hắn, không ngờ Bao Tiên Định vừa nhìn đã nhận ra tử huyệt của đối phương.
Hoàn Nhan Trạc eo không xoay, gối không động, lại nhảy lùi ra hai thước.
Hắn vừa lui lại, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là nắm tay.
Nắm tay của Bao Tiên Định.
Bao Tiên Định vốn là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự Tung Sơn, một bộ “Bách Bộ thần quyền” thi triển đến mức xuất thần nhập hóa.
“Bách Bộ thần quyền” có một trăm lẻ tám thức, Bao Tiên Định chiếm được tiên cơ, chiêu chiêu đi đầu. Hoàn Nhan Trạc lại nhảy trái xoay phải, tránh khỏi toàn bộ.
Một trăm lẻ tám thức thi triển xong, Hoàn Nhan Trạc đang định phản công, Bao Tiên Định đột nhiên bật hơi cao giọng, quyền thế biến đổi, lại đánh ra “Thiếu Lâm Phục Hổ quyền pháp”.
Hoàn Nhan Trạc tuy chiêu thức kỳ dị, ra tay ác độc, nhưng Thiếu Lâm quyền pháp là quyền thuật chính tông, một khi giành được tiên cơ thì sẽ liên tục xuất quyền, không có sơ hở, uy mãnh vững vàng, khiến Hoàn Nhan Trạc không đánh trả được.
Nhưng bộ pháp của Hoàn Nhan Trạc cũng là thứ nhân sĩ Trung Nguyên chưa từng thấy, ưỡn co đẩy chuyển, luôn suýt soát tránh khỏi công kích của Bao Tiên Định.
Trong lòng Hoàn Nhan Trạc xác định, quyền pháp của Bao Tiên Định cũng sẽ có lúc thi triển xong, sẽ có lúc mệt mỏi, đến lúc đó sẽ cho đối phương một kích chí mạng.
Ngay lúc này, quyền pháp của Bao Tiên Định bỗng dừng lại.
Hoàn Nhan Trạc phấn chấn, đang định phản kích, đột nhiên tất cả sơ hở của Bao Tiên Định đều biến mất, thay vào đó là một bộ quyền pháp uy mãnh khác, “Thiếu Lâm La Hán thần quyền”.
“La Hán quyền pháp” vừa xuất ra, trên lôi đài chỉ thấy bóng quyền, không thấy bóng người, chỉ nghe gió quyền, không nghe tiếng người.
Nếu lúc này trên lôi đài đốt nến, cho dù có ngàn cây cũng sẽ bị dập tắt.
Hoàn Nhan Trạc đột nhiên chấn động, đưa mắt nhìn chỉ thấy Bao Tiên Định giống như thiên thần, mắt uy nghiêm, da trơn bóng, chẳng những không hề thở dốc, hơn nữa quyền phong càng dồn dập hơn, sắc mặt hồng hào, xem ra ít nhất có thể đánh năm sáu canh giờ nữa mà không mệt.
Hoàn Nhan Trạc tránh trái né phải, đột nhiên phát giác mình đã bị ép đến ven rìa lôi đài rộng bốn trượng.
Hoàn Nhan Trạc biến sắc.
Mặt hắn vốn đã khó coi, lúc này càng khó coi hơn.
“Xuống đài xem như thua”, đây là quy tắc so tài.
Song quyền của Bao Tiên Định liên tục đánh tới, “Tam Triển Xung Quyền”, trái Phục Hổ, phải Kim Câu, “Liên Hoàn Tiên Chùy”, lại tới “Tam Hoàn Sáo Nguyệt”.
Hoàn Nhan Trạc đột nhiên rít lên một tiếng khiến người ta sợ hãi.
Giống như đêm tối ở đại thảo nguyên, sói hoang chim núi nhìn trăng gào rú.
Hoàn Nhan Trạc hoàn toàn không tránh quyền đang đánh tới, đột nhiên hai chân không cong không gập, nhanh như chớp đá ra.
Bao Tiên Định sững sốt, y cũng không muốn cả hai cùng chết, lập tức bộ pháp bắn cung đổi thành bộ pháp cắm hoa, tránh sang một bên. Y định tiếp tục tấn công, nhưng Hoàn Nhan Trạc sau khi đá ra hai cước, lại nhanh chóng đá ra hai cước khác.
Sau hai cước lại là bốn cước, sau bốn cước lại là tám cước, sau tám cước lại là mười sáu cước.
Trong nháy mắt hắn đã đá ra bảy tám chục cước, ép cho Bao Tiên Định lui thẳng về phía sau.
Long Tại Điền dưới đài thất thanh kêu:
- Câu Hồn liên hoàn thoái!
Nguyên lai Hoàn Nhan Trạc tự nhận là môn chủ của Ưng Thủ Thác Cốt môn, “Ưng Trảo thủ” của hắn dĩ nhiên là lợi hại, ngay cả Trung Nguyên “Ưng Trảo Vương” Lôi Phong cũng sợ hắn ba phần.
Nhưng cái gọi là “Thác Cốt”, người người đều cho rằng hắn dùng “Ưng Trảo thủ” nghiền nát gân cốt người khác, thực ra lại không phải.
Hắn cắt đứt gân cốt người khác, nghiền nát gân mạch người khác, là dùng đôi chân này này của hắn thi triển “Câu Hồn liên hoàn thoái”, chuyên đá vào tử huyệt quan trọng, kỳ kinh bách mạch, nhất là chỗ hiểm khớp xương. Một khi thi triển, cước sau nhanh hơn cước trước, ngươi tránh được mười cước cũng không tránh được một trăm cước, một khi bị hắn đá trúng thì không chết cũng tàn phế, vô cùng ác độc.
Hắn thi triển ra một đợt, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, ép cho Bao Tiên Định phải liên tục lùi về phía sau, lui thẳng đến ven rìa lôi đài.
Trông thấy Hoàn Nhan Trạc sắp sửa ép Bao Tiên Định té xuống, đột nhiên tiếng “bộp bộp” vang lên, thân hình Hoàn Nhan Trạc lập tức lui về phía sau.
Chỉ thấy trong tay Bao Tiên Định đã có thêm một chiếc bàn tính, không phải bằng vàng cũng không phải bằng sắt, chỉ là một chiếc bàn tính bình thường làm bằng gỗ, giản dị không trang trí.
Mà lúc chiếc bàn tính này vừa xuất hiện, Hoàn Nhan Trạc liền bắt đầu lui về phía sau.
Người khác còn không nhìn ra chiếc bàn tính này có gì đặc biệt, nhưng Long Tại Điền ánh mắt sắc bén vô cùng, kịp thời liếc thấy hai chân Hoàn Nhan Trạc đá vào chiếc bàn tính này.
Sau hai đá này, trên mặt Hoàn Nhan Trạc hiện lên vẻ đau đớn khó phát hiện, hai chân cũng không linh hoạt như trước, vì vậy hắn bắt đầu lui về phía sau.
Bàn tính của Bao Tiên Định thoạt nhìn không hề nổi bật, nhưng thi triển được mộc lúc, người khác nhìn thấy lại không phải là bàn tính.
Là đao, là kiếm, là trượng, là giản, là Phán Quan bút, là Nhật Nguyệt câu.
Bởi vì bàn tính trong tay Bao Tiên Định, trên một chiêu là “Tước Túc Tựu Lý” trong đao pháp, dưới một chiêu là “Trực Đảo Hoàng Long” trong kiếm pháp, trước một chiêu là “Hàng Long Phục Hổ” trong trượng pháp, sau một chiêu là “Phân Thủy Dẫn Nguyệt” trong giản pháp, chiêu thứ nhất là “Câu Lặc Sinh Tử” trong Phán Quan bút, chiêu thứ hai là “Nhật Nguyệt Song Đề” trong Nhật Nguyệt câu.
Chiêu pháp sử dụng thuần thục như vậy, chiêu thức biến hóa, thi triển phức tạp, so sánh với trận chiến vừa rồi của Tín Vô Nhị và Tích Vô Hậu, quả giống như nhìn thấy đại sư.
Hoàn Nhan Trạc đỡ được đao thế lại không đỡ được trượng thế, tránh được trượng thế lại không tránh được roi thế, đành phải lui nhanh.
Bao Tiên Định kiếm thế bổ sung thiếu sót của roi thế, roi thế bổ sung thiếu sót của trượng thế, đánh đến cuối cùng vẫn là một chiếc bàn tính, nhưng một công một thủ lại giống như mười tám loại vũ khí đều xuất ra, trong nháy mắt đã ép Hoàn Nhan Trạc đến ven đài.
Mọi người nhìn đến không dám thở, chợt nghe Hoàn Nhan Trạc rít lên một tiếng, hai tay vươn ra, lại siết lấy cổ họng Bao Tiên Định.
Trong nháy mắt này, Hoàn Nhan Trạc đã đột ngột công ra hai trảo.
Bao Tiên Định trái một chiêu “Quỷ Vương Bát Phiến”, phải một chiêu “Kim Chàng Chung Minh”, gạt văng hai trảo, không ngờ một tiếng “vù” vang lên, trảo đã bắt lấy cổ mình.
Nguyên lai tay của Hoàn Nhan Trạc bỗng dài ra nửa thước.
Long Tại Điền dưới đài bật thốt lên:
- Thiên Trúc Vô Thường quỷ trảo!
Mắt thấy Bao Tiên Định sắp gặp nguy hiểm, đột nhiên y lại lui về năm bước, thoát khỏi quỷ trảo của Hoàn Nhan Trạc.
Hai tay Hoàn Nhan Trạc dài ra, đã có thể sử dụng như binh khí, hóa thành bóng trảo đầy trời tấn công Bao Tiên Định.
Chỉ thấy ba chòm râu dài của Bao Tiên Định không gió tự chuyển động, đi sang trái bốn bước, lui về phía sau sáu bước, bỗng nhiên bước một bước dài, lại liên tục bước chín bước, trái bốn phải năm, sau đó bước lên trước một bước, khiến người khác nhìn hoa cả mắt. Hai trảo của Hoàn Nhan Trạc vẫn luôn không chạm được vào người y.
Tín Vô Nhị dưới đài lại quên mất mình bị thương nặng, nhìn đến trợn mắt há mồm, không nhịn được kêu lên:
- Toán Bàn bộ pháp!
Nguyên lai trong ba cao thủ bàn tính này, Tích Vô Hậu có thể dùng tiếng bàn tính chấn nhiếp người khác, lại dùng hạt bàn tính làm ám khí giết người, nhưng võ công vẫn là yếu nhất.
Bán tính của Tín Vô Nhị có thể thi triển võ nghệ của các nhà các phái, thậm chí có thể dùng khung bàn tính làm phi tiêu.
Nhưng võ công của Bao Tiên Định là cao nhất.
Y chẳng những có thể dùng bàn tính thi triển võ kỹ của các nhà các phái, còn có thể dung hòa làm một, hơn nữa hoàn toàn dung nhập phép tính vào trong bộ pháp của mình.
Nên biết toán học vốn là một môn học rất sâu xa, hiện nay có người cho rằng thậm chí vận mệnh đời người, cũng giống như những hành tinh ngao du trong không gian vũ trụ, có thể dùng toán học tính ra được.
Toán học vốn thâm ảo vô cùng, những trận pháp nổi tiếng như “Ngũ Hành trận pháp”, “Bát trận đồ” do Gia Cát Lượng bố trí, đều dùng ngũ hành thuật suy diễn ra.
Cho dù là bát quái, thiên dần, lưỡng nghi, tứ tượng, cùng với bói toán, cũng có thể dùng cỏ thi để suy tính.
Những nhà khoa học, y học, toán học, thiên văn học của Trung quốc cổ đại, thậm chí thời kỳ xa xưa ở phương Tây đã có thành tựu đáng kinh ngạc. Giống như y học ngoại khoa của Hoa Đà, đến giờ Tây Âu vẫn cho rằng đó là kỹ thuật cao minh. Thuật châm cứu của ông ta đến nay bắt đầu được coi trọng, trở thành một môn khoa học y thuật mới mẻ. Trên thế giới tác giả của bộ sách thuốc đầu tiên là Ngụy Bá Dương nước Trịnh thời đại Xuân Thu; tập phương thuốc đầu tiên ra đời vào năm ba Đường Cao Tông Vĩnh Huy, tác giả là Tôn Tư Mạc; người đầu tiên phát hiện bệnh sởi là Anh Ninh Sinh Hoạt Thọ, vẫn là người Trung Quốc.
Tần Cửu Thiều thời Tống đã phát minh ra “phương pháp tính diện tích tam giác theo độ dài ba cạnh”, cũng phát minh sử dụng phương trình bậc bốn, cho đến hơn năm trăm năm mươi năm sau, Ferrari và Heron của Âu Châu mới suy tính ra.
Đương thời loại toán học này gọi là “định lý phần dư”, phương pháp sử dụng bàn tính của Bao Tiên Định có thể xem là biến hóa của loại định lý này.
Các nhà toán học hiện đại cho rằng, con số do bàn tính tính ra, độ chính xác thậm chí không thấp hơn máy tính điện tử.
Bao Tiên Định tránh né hai tay Hoàn Nhan Trạc dài ra nắm lấy cổ, là dùng bộ pháp tới năm bước, ngang năm bước, chính là “năm xuống năm” trong “Toán Bàn ca quyết”. Sau đó trái bốn bước, lui sáu bước, tới một bước, chính là “bốn bỏ sáu tiến một” trong trong ca quyết. Liên tục chín bước nhỏ, trái bốn phải năm, lại đi tới một bước dài, chính là trong “chín lên bốn bỏ năm tiến một” trong ca quyết, phong tỏa và chặn đánh Hoàn Nhan Trạc, hoàn toàn hóa giải công kích của đối phương.
Hoàn Nhan Trạc hét lên giận dữ, trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, lại có thêm một chiếc vuốt sắc sáng ngời, dài hai thước bảy tấc, đẩy đâm móc đập, vẩy chặn chém chụp, lại ép cho Bao Tiên Định không ngừng lui về phía sau.
Hoàn Nhan Trạc tay đã dài hiếm thấy, cộng thêm vuốt vàng, sau hai mươi ba chiêu lại đẩy Bao Tiên Định vào góc đài.
Hai người một đến một đi, biến hóa muôn vàn, một tiến một lùi, đã hai đợt bốn vòng. Người xem dưới đài nhìn hoa cả mắt, trái tim giống như treo giữa không trung, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trận tỷ thí này lại đặc sắc hơn gấp trăm lần so với trận chiến giữa Tích Vô Hậu và Tín Vô Nhị.
Bao Tiên Định đã tiến vào góc đài, vô lực phản kháng. Hoàn Nhan Trạc chiêu thức dồn dập. Chợt thấy chiêu pháp bộ pháp của Bao Tiên Định lại biến đổi.
Bao Tiên Định vọt tới trước ba bước, bàn tính trong tay lại tấn công bảy mươi chiêu long trời lở đất.
Hoàn Nhan Trạc tiếp được một nửa thì đã lui bảy bước. Bao Tiên Định lại liên tục tung ra hai mươi mốt cước, biến đổi năm loại thân pháp.
Lúc Hoàn Nhan Trạc tránh được, đã lui lại mười một bước.
Nguyên lai bộ chiêu pháp này chính là ca quyết trong Vĩnh Nhất thuật, “Tam tuế hài nhi thất thập hi, ngũ lưu nhập nhất sự vưu kỳ, thất độ Thượng Nguyên trọng tương hội, Hàn Thực Thanh Minh tiện khả tri.” (1)
Bao Tiên Định bước lên trước ba bước, tay đánh ra bảy mươi chiêu, chính là chiêu thức biến hóa từ “Tam tuế hài nhi thất thập hi”, ẩn chứa toán học cao thâm, Hoàn Nhan Trạc làm thế nào ứng phó được.
Theo sau năm loại thân pháp, chính là “Ngũ lưu nhập nhất sự vưu kỳ”, Hoàn Nhan Trạc không đỡ nổi, chỉ có tiếp tục lui.
Bao Tiên Định lại liên tục tiến bảy bước, đánh ra một chưởng, đến nửa đường đột nhiên thu hồi.
Hoàn Nhan Trạc vừa thấy Bao Tiên Định xông tới, vung chưởng đánh vào mình, đang định xuất chưởng nghênh đón, ai ngờ vừa đưa tay ra, bàn tay của Bao Tiên Định lại đột nhiên không thấy nữa.
Nguyên lai một chiêu này của Bao Tiên Định chính là “Thất độ Thượng Nguyên trọng tương hội”, “Thượng Nguyên” ý tứ là “nửa”, một chưởng chỉ đánh ra một nửa liền thu về, mà chỗ lợi hại của chiêu này cũng nằm ở nửa chiêu, giữ lại sát chiêu lợi hại hơn.
Hoàn Nhan Trạc một chưởng đánh trật, ngã về trước nửa bước, chợt thấy Bao Tiên Định trước sau trái phải, tiến tiến lui lui, lại đi thêm mười lăm bước, đánh ra một trăm lẻ năm chiêu.
Nên biết “Hàn Thực Thanh Minh tiện đắc tri” là một câu cuối cùng trong ca quyết, cũng là một câu có sát thế nhất. “Hàn thực” là chỉ số mười lăm, “Thanh Minh” là số một trăm lẻ năm, Hoàn Nhan Trạc làm sao cản được.
Hoàn Nhan Trạc vừa bay đỡ vừa lùi lại, đã lui đến bên đài, bị bàn tính của Bao Tiên Định trong trong ngoài ngoài đánh trúng mười lăm nhát.
Mười lăm chiêu này phân biệt đánh vào các nơi trên thân thể Hoàn Nhan Trạc, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm vỡ gân nứt xương, nhưng Hoàn Nhan Trạc này thật có điểm hơn người, “Cương Thi công” của hắn cũng thực sự đáng sợ, cứng rắn chịu mười lăm chiêu, thân thể lảo đảo nhưng vẫn không ngã xuống.
Nếu như hắn ngã, sẽ rơi xuống dưới đài.
Nhưng bóng người lóe lên khắp nơi, từ trái sang phải, trong nháy mắt Hoàn Nhan Trạc đã rơi xuống hạ phong. Tống dân dưới đài mắt không kịp nhìn, khẩn trương đến mức không nói được tiếng nào.
Bao Tiên Định thấy Hoàn Nhan Trạc thế đã sắp hết, không đánh hắn xuống đài chỉ sợ đêm dài lắm mộng, liền nhấn bàn tính một cái, hạt bàn tính toàn bộ bắn vào huyệt đạo trên người Hoàn Nhan Trạc.
Hoàn Nhan Trạc không thể lui lại, không thể tránh né, đột nhiên lại biến mất.
Hạt bàn tính hoàn toàn đánh trật. Hoàn Nhan Trạc lại đột nhiên xuất hiện.
Hóa ra tại khoảnh khắc này, Hoàn Nhan Trạc đột nhiên ngửa người ra sau, hai chân móc vào ven đài. Hạt bàn tính vừa bay qua, hắn lại lắc người trở về.
Bao Tiên Định không kìm được ngẩn ra.
Trong lúc ngơ ngẩn này, Hoàn Nhan Trạc đột nhiên cúi đầu húc tới.
Bao Tiên Định càng không ngờ đến chiêu này, “rầm” một tiếng, ngực bị đụng trúng.
Bao Tiên Định kêu lên một tiếng, bị húc văng lên giữa không trung.
Hoàn Nhan Trạc vừa đứng dậy, kim câu trong tay chợt rời chuôi bắn ra, “vù” một tiếng, giữa không trung truy kích Bao Tiên Định.
Bao Tiên Định tuy bị đánh bay, nhưng khung bàn tính trong tay cũng bay ra.
Khung bàn tính xoay tròn giữa không trung, nhanh như chớp đánh về phía Hoàn Nhan Trạc.
Hoàn Nhan Trạc không ngờ Bao Tiên Định nhiên dưới tình hình như vậy vẫn có thể phản kích, hắn vốn đã bị thương, thân pháp hơi ngưng trệ, bị khung bàn tính đánh trúng ngực, “rầm” một tiếng ngã xuống đài.
Mọi người hô lớn, ngay lúc này kim câu bén nhọn cũng đâm thẳng đến Bao Tiên Định.
Bao Tiên Định giữa không trung cố hít một hơi, dựa thế bay ngược, nhưng kim câu càng nhanh hơn.
Bao Tiên Định lại vận khí, đột nhiên hạ thấp người, kim câu suýt sát bay qua đỉnh tóc.
Nhưng chỗ Bao Tiên Định đáp xuống cũng ở ngoài lôi đài.
Người Tống xôn xao, thật lâu không dừng.
Long Tại Điền bước nhanh lên trước, chỉ thấy sắc mặt Bao Tiên Định như tờ giấy trắng, vội đỡ lấy y, nói:
- Hiền đệ, đệ có sao không?
Bao Tiên Định cười khổ, khóe miệng có một vệt máu, vô lực nói:
- Đã phụ kỳ vọng của huynh trưởng...
Long Tại Điền đặt một tay lên lưng Bao Tiên Định, một luồng nội lực ấm áp truyền vào trong cơ thể y, đồng thời nói:
- Đừng nói như vậy!
Bên kia Hoàn Nhan Trạc lại ngã xuống đài, vất vả lắm mới bò dậy được, vẫn còn lảo đảo lắc lư, lại vội vàng đi đến chỗ Kim thái tử, khấu đầu nói:
- Thái tử bớt giận, ti chức đã tận lực...
Kim thái tử lạnh lùng cười một tiếng, phất phất tay, Hạ Hầu Liệt ở bên cạnh mới đỡ Hoàn Nhan Trạc dậy.
Lúc này Sử Văn Thánh trên đài kêu lớn:
- Tống kim tỷ võ so tài trận thứ ba, kết quả phe Tống Bao Tiên Định và phe Kim Hoàn Nhan Trạc hòa nhau!
Sau đó Sử Văn Thánh lại thẳng họng hô lớn:
- Trận thứ tư...
Chú thích:
(1) “Tam tuế hài nhi thất thập hi, ngũ lưu nhập nhất sự vưu kỳ, thất độ Thượng Nguyên trọng tương hội, Hàn Thực Thanh Minh tiện khả tri.”
Đây là bài thơ nói về "định lý số dư" của Trung Quốc, bắt nguồn từ cố sự Hàn Tín điểm binh, ông cho quân lính xếp hàng 3, hàng 5, hàng 7 rồi báo cáo số dư, sau đó tính toán chính xác quân số.
Câu 1: tam = 3, thất thập = 70
Câu 2: ngũ = 5, nhập nhất = 21
Câu 3: thất = 7, Thượng Nguyên là chỉ ngày 15 tháng 1, Thượng Nguyên = 15.
Câu 4: Thanh Minh là chỉ Đông Chí bách lục (106), Hàn Thực là trước Thanh Minh một ngày, cho nên Hàn Thực Thanh Minh = 105.
Tìm số M.
Lấy M chia 3, được số dư là A, lấy A nhân 70
Lấy M chia 5, được số dư là B, lấy B nhân 21
Lấy M chia 7, được số dư là C, lấy C nhân 15
Cộng ba kết quả ở trên lại được số E, nếu E lớn hơn 105 thì nhân 105 lên, lấy E trừ đi bội số của 105 sẽ ra M.
Phương trình là M = 70A + 21B + 15C – 105D
Đáp án: (70 x 2) + (21 x 3) + (15 x 2) – (150 x 2) = 23
Tại sao lại có những con số 70, 21, 15, 105?
70 chia 3 dư 1, chia hết cho 5 và 7, cho nên 70A chia 3 dư A, cũng chia hết cho 5 và 7.
21 chia 5 dư 1, chia hết cho 3 và 7, cho nên 21B chia 5 dư B, cũng chia hết cho 3 và 7.
15 chia 7 dư 1, chia hết cho 3 và 5, cho nên 15C chia 7 dư C, cũng chia hết cho 3 và 5.
105 là bội số chung nhỏ nhất của 3, 5, 7.
70A + 21B + 15C = E, trong đó E chia 3 dư A, E chia 5 dư B, E chia 7 dư C.
← Hồi 13 | Hồi 15 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác