Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu công kỳ án - Hồi 091

Lưu công kỳ án
Trọn bộ 144 hồi
Hồi 091: Tu Hành Dâm Loạn, Hòa Thượng Chơi Kỹ Nữ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-144)

Siêu sale Shopee

Lưu đại nhân đưa mắt nhìn thiên tổng, nói:

- Vương thiên tổng, người của bản đường đã điều tra ra hung thủ giết người. Chúng vốn là một lũ cướp, võ nghệ cao cường. Bản phủ e rằng việc gấp rút, lũ cướp chạy mất nên gọi ông tới đây. Bảo ông dắt theo ba mươi binh sĩ, mang theo câu liêm, dây trói, mọi người cùng cố gắng, nhất thiết phải bắt được hung thủ mang về. Bản đường sẽ có thưởng.

Thiên Tổng Vương Bưu úng tiếng, nói:

- Thiên Tổng tuân lệnh!

Lưu đại nhân nói:

- Đi cho mau, chớ nên làm lỡ việc!

Thiên Tổng vội vã xoay mình trở ra, gấp rút về điều binh.

Lại nói chuyện đại nhân đưa mắt nhìn Đại Dũng, nói:

- Chuyến này đi, ba người các ngươi sẽ ra tay thế nào?

Đại Dũng nói:

- Tiểu nhân đã dặn Phùng Cát, bảo hắn để cổng, tới canh hai bọn tiểu nhân sẽ vào miếu. Tới lúc ấy sẽ sai hai vị Chu, Vương giữ chặt cửa phòng, tiểu nhân sẽ ở ngoài sân làm kinh động bọn chúng. Nếu chúng dám ra ngoài động thủ, sẽ bắt lấy. Nếu chúng vượt tường bỏ chạy, đã có quân vây kín bên ngoài, với câu liêm, dây trói. Lo gì chúng biết phép thuật thăng thiên. Nhất định sẽ thành công!

Đại nhân nói:

- Tốt lắm. Nhưng vẫn phải cẩn thận mới được.

Hai người còn đang nói chuyện, Vương thiên tổng đã dẫn quân tới, vào miếu, nói:

- Binh sĩ đã tới đủ. Nay xin bẩm rõ với đại nhân.

Lưu đại nhân nói:

- Không còn sớm nữa, các vị đi đi. Ta ở lại đây đợi tin các vị.

Đại Dũng vội quấn thắt lưng ngang hông, cài đao vào, khoác áo dài ra ngoài. Vương Minh, Chu Văn cũng cải trang, chỉ mặc áo ngủ, xích sắt, thiết thước dấu trong mình. Mọi việc chuẩn bị đã xong, họ chào đại nhân, cùng thiên tổng ra khỏi cửa. Đoàn người lập tức ra khỏi thành, dẫn theo quan binh, đi gấp mười dặm đường. Tới khoảng canh hai, đoàn người tới bên ngoài miếu Ngọc Hoàng. Trần Đại Dũng bảo mọi người mai phục bên ngoài miếu, người nào người nấy chuẩn bị sẵn câu liêm, dây trói. Thiên tổng họ Vương thủ ngoài cổng miếu, còn ba người bọn Đại Dũng, Chu Văn, Vương Minh chỉ đợi tới canh ba là xông vào trong.

Tạm gác chuyện bên ngoài miếu, mọi người đang chuẩn bi vây bắt cướp lại. Giờ ta lại nói chuyện của lũ hung thủ bên trong. Lũ tội đồ vốn có tính hiếu sắc, hòa thượng Liễu Phàm là dâm tăng. Dương Tứ tuy không tốt nhưng cũng chẳng kém gì bọn kia. Thấy trời đã tối, chúng bèn sai Phùng Cát đi gọi hai ả kỹ nữ tới: Một ả tên gọi Nhân Nhân Ái, một ả tên gọi Nhất Xứng Kim. Hai ả này tuổi mới ngoài hai mươi, sắc diện cũng vô cùng xinh đẹp! Nhân Nhân Ái mặc trên mình một bộ váy màu lam, một chiếc khăn đoạn màu xanh thêu kim tuyến vắt qua vai, eo thắt đai màu xanh lục, bàn chân nhỏ nhắn, thực đáng yêu. Tóc trên đầu buông xõa như thác nước, bộ dạng vô cùng dâm đãng. Cách ăn mặc của Nhất Xứng Kim xem ra còn dễ nhìn. Trên mình mặc bộ váy áo lụa Tây Dương, bên trong mặc yếm màu ngó sen, chân đi giày cao gót bằng đoạn thêu hình cánh bướm. Cũng để xõa tóc, tay cầm một chiếc khăn lụa. Ả vừa đi vừa ưỡn ẹo, liếc mắt nhìn hòa thượng, nói:

- Ái chà, tứ lão gia có khỏe không?

Ả khác nói:

- Hai ngày hôm nay chưa được vào miếu này.

Nói xong, hai ả dâng điếu tới, lại áp sát mình, dâng điếu tới tận miệng ba gã vừa tăng, vừa tục. Nở nụ cười, hỏi:

- Ba vị lão gia có khỏe không?

Hòa thượng nói:

- Thất cô nương, Cửu cô nương, hai nàng ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện.

Hòa thượng mỉm cười, nói:

- Chúng ta là người một nhà, sao lại khách sáo thế? Thất cô nương, Cửu cô nương, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện.

Bán Biên Tiêu nói:

- Nếu các nàng không ngồi xuống tức là đã chửi đại sư phụ biến thành lừa rồi.

Tứ hòa thượng bật cười ha hả, nói:

- Hay lắm, lão thái gia của bọn ta chửi ta kìa!

Dương Tứ Bả ở bên cạnh, nói:

- Lão đệ của chúng ta biết đùa vậy sao?

Lại nghe Tứ hòa thượng nói:

- Cửu cô nương, tại sao bụng lại có vẻ lớn hơn một chút vậy?

Nhất xứng Kim nói:

- Chỉ có lão gia ngài mắt tinh, lại nhận ra bụng chúng tôi to hơn trước.

Hòa thượng nói:

- Em yêu, chớ có mang thai đấy nhé.

Chợt nghe Bán Biên Tiêu Tiêu lão Nhi nói:

- Nếu là thai, chắc là thai lừa rồi.

Câu nói đùa này khiến cả bọn bật cười nghiêng ngả, đến nỗi hòa thượng cười không khép nổi miệng, đưa tay lên vỗ vào đùi Tiêu lão thúc, nói:

- Con khỉ này, ngươi lại chửi anh rồi!

Dương Tứ Bả tiếp lời, nói:

- Chẳng phải ư? Ai bảo ngươi nói cô ta mang thai?

Hòa thượng nói:

- Quá đủ để thấy hai ngươi là anh em của nhau rồi! Lão Thất ngươi cũng ngả sang phía lão Thúc ư?

Bán Biên Tiêu tiếp lời, nói:

- Nếu không phải là thai lừa thì cũng là thai trọc đầu!

Tứ hòa thượng nói:

- Thế cũng được.

Nhân Nhân Ái nói:

- Đầu trọc...

Đang định nói nốt câu, chợt thấy Tiêu lão Thúc đưa mắt lườm ả một cái. Nhân Nhân Ái hiểu ý, không dám nói nốt câu. Lại thấy Tứ hòa thượng cúi đầu xuống, nghĩ ngợi hồi lâu, ngẩng đầu lên, nói:

- Chúng ta uống rượu thôi!

Tiêu lão Thúc nói:

- Hay lắm, ta đang muốn uống rượu đây!

Hòa thượng nói:

- Lão thái gia, vẫn là hòa thượng không tốt. Mới nói một câu đã chọc đúng chỗ ngứa của ngài rồi!

Dương Tứ Bả nói:

- Đáng phạt! Tứ đương gia luận vai vế nhỏ hơn bọn ta, là anh em của bọn ta.

Hòa thượng nói:

- Làm gì có chuyện ấy? Nghe lầm rồi!

Bán Biên Tiêu Tiêu lão Nhi nói:

- Đúng cũng được mà sai cũng được. Các vị nghe ta kể một câu chuyện cười đây. Có một hòa thượng, cả đời ham chơi, thua đến nỗi ngay cả cán cờ cũng phải bán, miếu cũng phải mang cầm, trong miếu chẳng còn lấy một cái chuông, cái khánh. Sau đó phải lưu lạc đi xin ăn nhưng tính cũ vẫn không đổi, vẫn ham chơi. Hôm ấy, ông ta thua cháy túi, trong lòng thầm nghĩ: Thua chút đồ thôi, mai lại kiếm. Rồi lén lút chui vào một nhà nọ. Thấy nhà ấy độc môn độc viện, có ba gian nhà chính, ông ta bèn trốn dưới bàn thờ Phật, bị bàn ghế chặn quanh. Chỉ đợi người ta ngủ say là chui ra khua khoắng. Thì ra nhà ấy là của một đôi vợ chồng trẻ. Gian phòng bên ngoài là nơi bà mẹ chồng ngủ. Đôi vợ chồng trẻ đã đi ngủ. Chẳng ngờ đôi vợ chồng ấy xích mích với nhau, cả chục ngày nay không hề nói chuyện. Người chồng nằm bên Đông, đang ghếch chân lên cởi quần. Người vợ nằm bên Tây, chắc lúc ấy đang cởi áo trong. Nhờ có ánh trăng sáng, tôi nghe lỏm được người chồng nói: "Ta chỉ vì cái đồ nhà ngươi mà không cầm lòng nổi phải cầu xin người ta. Ngươi không sợ ta dùng gạch đập vào cổ ngươi sao?" Rồi im lặng, không nói gì nữa. Một lúc sau lại nghe người vợ nói: "Từ khi xuất gia ngươi luôn tới nhà người ta, lúc nào cũng muốn chui qua cửa. Mấy hôm nay ta trốn tránh ngươi, nay tóm được ngươi rồi, xem ngươi có ăn không?" Chợt nghe người đàn ông hô vang."Ai?" Tôi cứ tưởng họ đã nhìn thấy tôi, vội vàng bò ra, nói: "Thí chủ xin hãy tha cho tôi. Tôi là Tứ hòa thượng ở miếu Thành Hoàng!" Hắn kể chuyện xong khiến cả đám nam nữ cười ngả nghiêng. Tứ hòa thượng cũng cười, nói:

- Ngươi chửi ta thâm thật!

Lại nói:

- Phùng Cát, mau bày rượu và thức nhắm, ta phải phạt lão thái gia của ngươi ba chén.

Phùng Cát lập tức bày rượu và thức nhắm lên bàn. Hai ả kỹ nữ vội rót rượu ra chén.

Hai ả kỹ nữ này rót rượu ra ba cái chén, tiếp đó liên tục kính rượu. Tay cầm đôi đũa gỗ mun gắp thức ăn đưa lên tận mồm. Mọi người vui vẻ nói cười, má kề má, môi áp môi nhìn thật chướng mắt. Nhân Nhân Ái ngồi tọt vào lòng Bán Biên Tiêu, Nhất Xứng Kim khẽ tựa vào vai hòa thượng. Lại nói chuyện Tứ Bả xem ra còn tốt một chút. Hắn chỉ thích luyện tập võ nghệ. Lại thấy tăng nhân mở miệng nói:

- Cửu cô nương nghe ta nói đây: Hôm nay ta muốn cô phải hát một khúc. Đó là bài "Đoạn Tương Tư, Nan thượng nan".

Nhất Xứng Kim gật đầu, cất giọng hát. Hát rằng: Nhiệt Hà Không điệu xảo đoàn viên, hầu long hựu tế tự nhãn chuẩn, tha lưỡng chi nhãn, sầu trác hòa thượng khiếu "Tâm can", nhị mục tại tả tiểu hòa thượng: "Khiến nô xá nhĩ nan thượng nan". Rồi cố tình dùng hai đùi mình kẹp lấy đầu gối của hòa thượng, mỉm cười. Lúc này hòa thượng cảm thấy vô cùng khó chịu, nói:

- Đau, thả ra đi.

Kỹ nữ lại châm rượu, đặt miệng chén vào miệng tăng nhân. Nhân Nhân Ái cũng kính rượu Tiêu lão Thúc, tay cầm chén rượu quỳ xuống trước mặt. Hung đồ đón lấy ly, cười hì hì, nói:

- Ta nói cho Thất cô nương nghe: Nàng hãy hát khúc "Mã Đầu Điệu Kính" tứ thái gia mau.

Nói xong Tiêu lão Nhi đưa chén rượu qua, Dương Tứ nhận lấy đặt xuống trước mặt. Nhân Nhân Ái liền cất giọng hát, hát rằng:

- Ở trong nhà dễ, ra ngoài khó.

Chất giọng cao, trong vắt, thực chẳng khác gì Hoàng Anh hót. Hát xong lại vội vã dâng rượu. Tứ Bả đón lấy, đưa lên miệng uống cạn. Bỏ chén xuống, chợt nghe thấy Tiêu lão Nhi nói:

- Hai vị nghe tôi nói đây: Từ giờ chúng ta không uống như vậy nữa, hãy uống theo kiểu hoạch quyền. Người thua phải uống, người thắng hát, mọi người hãy chơi xoay vòng với nhau.

Hòa thượng gật đầu, nói:

- Tuân lệnh!

Dương Tứ nói:

- Nếu đã vậy thì hãy hoạch quyền!

Tiêu lão Nhi vội lệnh cho kỹ nữ rót rượu ra chén, để trước mặt chỉ thấy chúng đếm: "Một, hai, ba", lại thấy chúng bật cười, nói:

- Tứ sư phụ, ngài thua rồi!

Nhất Xứng Kim nâng chén kề vào môi, tăng nhân uống một hơi, cạn sạch. Tiêu lão nhi vội nói:

- Thất cô nương nghe ta nói đây. Cô hãy thay ta hát một bài.

Kỹ nữ ứng tiếng, bước lên, cất giọng hát:

- Ngưu Lang, Chức Nữ ngân hà độ, yếu tưởng tương phùng nan thượng nan. Chi đẳng thất tịch Ngân Hà độ, tha tài tương hội tại thiên biên".

Ca xong lại rót rượu ra, đặt xuống trước mặt hòa thượng. Tiêu lão nhi vội nói:

- Tứ sư phụ nghe đây: Hai ta cùng nhau chơi tiếp.

Hòa thượng nói:

- Ta chuyển qua cho Tứ Bả.

Dương Tứ cười, nói:

- Hay lắm, ta với người anh em chơi một ván.

Tiêu lão Nhi xua tay, nói:

- Không được! Thất ca hãy nghe tôi nói.

Bán Biên Tiêu Tiêu lão Nhi nói:

- Không được! Tôi sao lại chơi với Thất ca? Không chơi, không chơi?

Dương Tứ Bả nói:

- Không chơi thì uống rượu đi.

Tiêu lão Nhi nói:

- Vậy còn được!

Nói xong, hai đứa cùng nâng chén. Lúc này, Tứ hòa thượng đã nổi hứng lên, đưa tay xuống bấm vào đùi Nhất Xứng Kim khiến ả bật kêu lên "Ối chà". Hòa thượng nói:

- Sao vậy?

Cửu thư nhi nói:

- Đau.

Hòa thượng nói:

- Đau thì phải kêu khác chứ!

Hai đứa nói xong, ôm chặt lấy nhau, kề miệng mớm rượu cho nhau.

Tiêu lão Nhi ôm lấy Nhân Nhân Ái, kéo tay ả, nói:

- Cái nhẫn này của nàng có phải bằng vàng không?

Thất thư nhi nói:

- Bằng bạc mạ vàng.

Tiêu lão Nhi nói:

- Ngày mai ta sẽ tặng nàng một đôi bằng vàng.

Kỹ nữ nói:

- Đa tạ lão gia ban thưởng.

Nhất Xứng Kim đưa mắt nhìn hòa thượng, nói:

- Ngày mai lão gia cũng tặng cho thiếp một đôi nhé!

Tứ hòa thượng gật đầu, đưa tay lên tóm lấy váy áo của Nhất Xứng Kim, nhòm xuống dưới, thấy ả đi đôi giày đế cao màu đỏ bằng đoạn thêu đôi bươm bướm. Hòa thượng nói:

- Ta có một đôi giày tai mèo, nàng có đi không?

Tứ hòa thượng vừa nói hết câu, cả đám lại bật cười ha hả.

Bọn chúng vừa cười vừa uống rượu, bên ngoài đã nổi trống canh một. Tăng tục nam nữ đang đùa bỡn, thực chẳng khác nào sói lợn hoang. Tiêu lão Nhi ôm gái để hôn, Tứ hòa thượng lần xuống dưới bóp. Hai ả kỹ nữ cười khúc khích dưới ánh đèn trông càng lả lơi. Dương Tứ Bả uống rượu một mình, mặc kệ bốn đứa kia muốn làm gì thì làm. Phùng Cát đứng bên cạnh tiếp thức ăn, trong lòng vô cùng buồn bực. Thấy bọn chúng vui đùa với nhau bèn len lén cất bước bỏ ra ngoài. Đi thẳng ra tới cửa miếu nhòm qua khe cửa nhìn ra ngoài. Thấy bên ngoài vẫn im phăng phắc, Phùng Cát quay người đi vào trong.

Phùng Cát ra ngoài nghe động tĩnh, chợt nghe trống điểm canh một vang lên, nghĩ:

- vẫn còn sớm!

Rồi bỏ vào nhà bếp, ngồi xuống.

Lại nói chuyện Trần Đại Dũng, Chu Văn, Vương Minh, thiên tổng Vương Bưu dẫn theo ba mươi quan binh tới bên ngoài miếu thành hoàng vào lúc canh hai. Họ chia quân ra, vây kín lấy miếu. Thiên Tổng trấn giữ cửa miếu, Trần Đại Dũng đưa mắt nhìn Chu, Vương hai người, nói:

- Hai vị cùng Vương thiên tổng đứng ngoài này một chút, đợi tôi vào trong thám thính trước đã.

Ba người ứng tiếng. Trần Đại Dũng nói xong, nhún chân, nhảy lên bờ tường, nhảy vào trong, rón chân nhẹ nhàng tiến vào. Nhìn sang phía tây, thấy ba gian thiền đường vẫn còn sáng đèn. Đại Dũng thấy vậy, biết là tăng nhân hung thủ đang ở trong đó. Chàng nhẹ nhàng tới bên cửa sổ, nhấm ướt giấy dán, chọc thủng một lỗ, ghé mắt nhìn vào.

Đại Dũng ghé mắt nhìn vào trong, thấy lũ tăng, tục, lại thêm hai ả phụ nữ. Hảo hán thấy vậy trong lòng nghĩ thầm:

- Xem dáng hai ả kia không giống như gái nhà lành chắc là bọn gái bán hoa, được hòa thượng gọi vào chốn phật môn. Loại hòa thượng này thực là đáng ghét, lúc nữa bắt được ta phải trị thẳng tay.

Hảo hán đang bực tức trong lòng, chợt nghe thấy tiếng cười vọng ra, hai ả kỹ nữ nói.

Nhất Xứng Kim nói:

- Tứ sư phụ thật là đáng yêu, ông khiến người ta hài lòng lắm.

Nhân Nhân Ái nói:

- Lão thái gia đây của ta thực tuấn tú, kỹ thuật chơi cũng hơn hẳn người khác.

Nam nữ tăng tục đang vui đùa với nhau, hảo hán thấy vậy vô cùng giận dữ. Hòa thượng loại này thực đáng ghét, ở trong miếu chỉ tổ làm hỏng phật môn! Gã hung thủ giết người còn đáng ghét hơn. Xem kìa, hắn dương dương tự đắc trong thật ngứa mắt. Hảo hán trong lòng buồn bục, đưa tay nắm chuôi đao, định xô cửa vào.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-144)


<