← Hồi 10 | Hồi 12 → |
Sáng ngày hai mươi tháng ba, Tử Siêu và thuộc hạ rời Ngọc Nữ Phong trở lại Lạc Dương. Cũng như lúc đi, họ cải trang và phân tán thành từng tốp nhỏ để đảm bảo an toàn và bí mật.
Sáu ngày sau, đoàn người về đến Hồ gia trang ở Lạc Dương, tiếp tục cuộc chiến thầm lặng của mình!
Nhưng đến giữa tháng tư, trinh sát Kim Giáp Môn báo về rằng, Hồng Điểm Thiên Tôn cùng năm trăm thuộc hạ đã bí mật xuất cốc, tập kích các phái. Do thần công của lão quá lợi hại nên đã mau chóng bắt sống được các chưởng môn, đem về giam ở tổng đàn hầu khống chế các đệ tử. Cả nhạc phụ của Tử Siêu là Hạ Hầu Phương cũng không thoát.
Lão ma áp dụng lối hành quân bí mật và thần tốc nên đã qua mắt được Kim Giáp Môn.
Thu Uyên khóc lóc khẩn cầu Tử Siêu đi cứu phụ thân. Kỳ Lan an ủi nàng:
- Thiên Tôn bắt mấy vị đại chưởng môn là để khống chế mấy ngàn đệ tử. Vì vậy, lão sẽ không hành hạ hay làm hại họ đâu.
Tử Siêu buồn rầu nói:
- Nếu bàn tay ta bình thường như mọi người thì có thể cải trang tiềm nhập Ngũ Hành bang để cứu họ! Lực lượng Kim Giáp Môn dù tinh nhuệ nhưng quá ít, đâu thể đánh thẳng vào hang cọp được?
Vạn Xảo Cuồng Sinh cười bảo:
- Ngón tay thì có thể cắt bớt đi, nhưng võ công của Siêu nhi không địch lại Thiên Tôn. Lỡ bị phát hiện sẽ khó mà toàn mạng.
Tử Siêu phấn khởi nói:
- Dẫu không địch lại Thiên Tôn nhưng cũng có thể đào tẩu được. Sư thúc mau giúp tiểu tế một phen!
Kỳ Lan nghêm giọng:
- Nhưng tướng công định giả dạng nhân vật nào để thâm nhập Thổ Sơn?
Tử Siêu vui vẻ đáp:
- Anh em trinh sát đã phát hiện Kim Điêu công tử Mặc Đoan Vân ở Nam Kinh. Gã bị triều đình truy nã nên trốn biệt trong mấy kỹ viện. Ta sẽ tìm đến đấy kết thân rồi rủ gã về ra mắt Thiên Tôn.
Cuồng Sinh cười lớn:
- Thật là xảo hợp! Lão phu định đưa Siêu nhi đến Vu Hồ cách Nam Kinh ba trăm dặm để nhờ một bằng hữu cắt giùm hai ngón tay thừa!
Kỳ Lan hỏi lại:
- Phải chăng sư thúc muốn nhắc đến Thiên Lượng Thần Y Mộ Dung Chúc?
Cuồng Sinh gật đầu. Khúc Vân Chi thắc mắc:
- Sao lão ta lại có danh hiệu kỳ quái như vậy?
Kỳ Lan giải thích:
- Lão ta rất giỏi y thuật nhưng lòng tham cũng không nhỏ. Mỗi lẫn chữa bệnh cho ai đều đòi ít nhất ngàn lượng bạc! Nhưng nếu không chữa khỏi, chẳng những không lấy tiền mà còn cho bệnh nhân thêm ngàn lượng.
Cuồng Sinh cười ngất:
- Thực ra Mộ Dung Chúc không đến nỗi tham tiền như vậy. Nhưng vợ lão rất đẹp và có tật mê đổ bác, nên lão phải làm thế mới có đủ ngân lượng cung phụng cho mụ ta.
Xú Diện Sơn Vương Lôi Lãm Kinh mở lời:
- Môn chủ! Thuộc hạ nghe nói Thần Châm Tiên Cơ đã đem thủ pháp phóng độc châm ra dạy cho bọn bang chúng. Nếy vậy khi chạm chán với họ chúng ta mất hẳn lợi thế và sẽ thương vong rất nhiều!
Cuồng Sinh cười đắc ý:
- Lão phu đã nghĩ đến điếu ấy nên chế ra một món đồ chơi rất lợi hại!
Lão móc ra một ống đồng nhỏ, chỉa về phía tấm bình phong bằng gỗ cách đấy hơn hai trượng.
Từng mũi kim thép bay ra, cắm ngập vào mặt gỗ. Tổng cộng là mười mũi. Mọi người ồ lên thán phục. Kinh Phi Độ hể hả nói:
- Nếu chúng ta được trang bị vũ khí này, thực lực sẽ tăng gấp bội!
Tử Siêu gật đầu:
- Đúng thế, độc châm được bắn ra mạnh và xa hơn dùng tay rất nhiều!
Cuồng Sinh giải thích thêm:
- Ống phóng còn có thể phóng ra cả mười mũi châm một lúc!
Ông bèn trao bản vẽ cho Xú Diện Sơn Vương. Họ Lôi sẽ đốc thúc Thần Binh trường của họ Khương chế tạo ngay. Hôm sau, dặn dò kế hoạch xong, Tử Siêu và Khuất Nham Tuyền theo Vạn Xảo Cuồng Sinh Lại Xương Bồ đi Vu Hồ. Mười ba ngày sau họ mới đến nơi. Gia trang của Thiên Lượng Thần Y trông rất tiêu điều, chứng tỏ vợ lão đã nướng tất cả vào sòng bạc.
Mộ Dung phu nhân là một người đàn bà diêm dúa xinh đẹp. Tuổi mụ mới chừng bốn mươi trong khi thần y đã gần thất thập. Lão lại nhỏ bé, gầy ốm, bảo sao không sợ vợ? Thấy có khách đến mắt mụ sáng rực lên, đon đả đón chào:
- Chẳng hay cả ba vị đều đến chữa bệnh hay chỉ một?
Cuồng Sinh rủa thầm trong bụng, cười nhạt đáp:
- Một!
Lão móc ra tấm ngân phiếu ngàn lượng bạc đặt lên bàn. Mụ chụp lấy nhét vào lưng rồi nói vọng vào trong:
- Lão gia ơi! Có một bệnh nhân đến, thiếp đã nhận tiền rồi!
Dứt lời, mụ ngoe nguẩy bỏ đi. Chắc không nơi nào khác ngoài đỗ trường trong huyện thành gần đấy! Thiên Lượng Thần Y bước ra, dáng uể oải nói:
- Vị nào cần chữa trị?
Ba người đều cải trang nên lão không nhận ra Vạn Xảo Cuồng Sinh. Tử Siêu ngồi xuống ghế cười đáp:
- Tại hạ bị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch, nhờ thần y cứu giúp cho!
Mộ Dung Chúc giật bắn mình, vò đầu:
- Chết cha rồi! Tuyệt chứng này chỉ có thiên niên tuyết liên tử ở Trường Bạch Sơn là chữa khỏi. Lão phu lấy tiền đâu mà hoàn lại bây giờ?
Cuồng Sinh mỉa mai:
- Đã lỡ lấy tiền thì phải hoàn lại gấp đôi theo đúng quy củ!
Thần y ngượng ngùng đáp:
- Mụ vợ lão phu đã vét sạch cả rồi, để lão phu vào thành đòi lại!
Cuồng Sinh mỉa mai:
- Chắc đã mẻ đi vài trăm lượng rồi còn gì? không ngờ một kẻ tài hoa như lão mà suốt đời khổ vì một nữ nhân hoang đàng. Thật là nhục nhã.
Câu này thần y đã từng nghe mấy năm trước, lão mừng rỡ reo lên:
- Lão Cuồng đấy ư!
Ba người lột mặt nạ xuống. Mộ Dung Chúc ôm lấy bạn già, than thở:
- Chẳng thà không lấy vợ con như lão mà khoẻ thân!
Cuồng Sinh trình bày lý do đến đây, Thần y cầm lấy bàn tay Tử Siêu xem xét, lão gật gù:
- Ngón thứ sáu chỉ là một nhánh sụn, nếu có cắt đi cũng chẳng ảnh hưởng gì! Lão phu đảm bảo sẽ chẳng có ai phát giác ra vết mổ!
Tử Siêu cười bảo:
- Vãn bối sẽ giúp Thần y sửa đổi tính nết quý phu nhân.
Chàng bèn trình bày kế hoạch của mình, Mộ Dung Chúc hoan hỉ đáp:
- Hay lắm! Cứ thế mà làm. Mụ ta mà không bỏ được tật cờ bạc, lão phu chắc chết không có đất mà chôn.
Khuất Nham Tuyền cười hì hì:
- Tiền bối yên tâm, trong nghề cờ bạc, vãn bối không sợ bất cứ ai.
Gã thay mặt nạ khác và đi về hướng huyện thành. Thiên Lượng Thần Y đưa hai người vào trong, lập tức tiến hành cuộc giải phẫu. Tay nghề của lão thật xứng danh là thánh thủ. Chỉ nửa canh giờ đã hoàn tất công việc. Lão băng chặt lại, cười bảo:
- Chỉ ba ngày sau, đường chỉ khâu tan đi, bôi chất cao này vào sẽ không thấy vết sẹo.
Lão trao cho chàng lọ sành nhỏ, trong chứa một chất lỏng sền sệt, hăng hắc. Tử Siêu cung kính đưa cho lão tấm ngân phiếu năm vạn lượng:
- Đây là chút lòng thành của vãn bối. Mong tiền bối nhận lấy mà dưỡng già.
Cuồng Sinh cười ha hả:
- Lão cứ cầm lấy đi, Siêu nhi có lòng kính lão chứ không phải trả công đâu.
Mộ Dung Chúc cảm động, xếp lại nhét kỹ vào áo rồi nói:
- Lão phu rất hổ thẹn vì không trị được tuyệt chứng cho công tử, chỉ xin mách bảo một điều. Nếu công tử may mắn tìm được tuyết liên thì hãy uống chung với máu gà trống mới có hiệu quả! Người dưới lục tuần không thể tuỳ tiện uống được!
Tử Siêu giật mình cảm tạ:
- Nếu không có lời chỉ giáo này, vãn bối dù có được thần đan cũng không thoát chết!
Ba người nhâm nhi chờ Mộc Lan Đường, vợ của Thần y và Khuất Nham Tuyền. Đến cuối giờ thân, Mộc Lan Tuyền hới hải chạy về trên người chỉ còn chiếc quần ngắn và chiếc yếm che ngực. Đám tiểu đồng chạy theo chọc ghẹo mụ. Mộ Dung Chúc giả vờ nổi giận, chạy ra chặn lại, chỉ vào mặt quát:
- Lan Đường, nàng làm nhục lão phu đến thế sao? Hãy cút đi cho khấu mắt ta!
Dứt lời, lão tát mạnh vào má mụ. Lan Đường sợ hãi quỳ xuống van lạy:
- Tướng công tha cho thiếp một phen, Sau lần này, thiếp còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa? Xin thề có lôi thần chứng giám. Lan Đường này sẽ bỏ tật cờ bạc, hết lòng hầu hạ tướng công!
Cuồng Sinh khuyên giải:
- Quý phu nhân đã biết lỗi, mong Thần y lượng thứ cho nàng.
Mộ Dung Chúc hừ một tiếng:
- Nể lời lão huynh đây, lão phu tha cho bà. Hãy nhớ lấy lời thề của mình!
Mộ Dung phu nhân nừng rỡ lạy tạ rồi chạy vào trong. Mụ quá xấu hổ nên không dám ló ra nữa! Khuất Nham Tuyền về đến, đắc chí hạ giọng:
- Vãn bối dụ cho mụ thua sạch túi rồi gạ gẫm rằng áo trị giá hai ngàn lượng còn quần ba ngàn, mụ không dằn được máu đỏ đen nên đã ưng thuận. Cuối cùng mụ phải chạy về trong tình trạng như vậy!
Thiên Lượng Thần Y hài lòng:
- Phương pháp này hơi bá đạo nhưng rất công hiệu. Xin cảm ơn Khuất lão đệ!
Ba người cáo biệt, lên ngựa đi về hướng đông. Đầu canh hai, họ có mặt trong Kim Lăng đại lữ điếm!
Hôm sau, Khuất Nham Tuyền liên hệ với tai mắt Kim Giáp Môn, tìm ra Kim Điêu công tử Mặc Đoan Vân. Gã cùng bốn thuộc hạ ngoại đường bám sát họ Mặc, không hề rời mắt.
Đủ ba ngày sau, Tử Siêu tháo băng, thấy đôi bàn tay nhẵn nhụi như bao người thường khác. Vết may trên da chỉ là những chấm sẹo rất nhỏ, đều đặn. Chàng thoa cao thuốc vào, nghe vết thương mát rượi. Chàng bôi liên tục trong bốn ngày, những chấm sẹo hoàn toàn biến mất. Đúng lúc Khuất Nham Tuyền về báo rằng Mặc Đoan Vân đã cạn túi, bị bọn kỹ nữ xua đuổi. Gã rầu rĩ ngồi uống rượu nơi một tửu quán nggèo nàn.
Tử Siêu nhờ Khuất Nham Tuyền hoá trang cho mình thật cẩn thận. Dung mạo hiện nay của chàng là của một người có thực. Danh hiệu của gã là Thiết Tâm công tử Nam Cung Thái, một trang đại đạo độc hành vùng Thiểm tây. Lúc Thanh Long Môn còn chưa tái xuất, gã vô tình đi ngang nhà họ Khuất ở Vị Nam. Thấy bào muội của Khuất Nham Tuyền xinh đẹp liền giở trò ong bướm. Cuối cùng gã bị Khuất Nham Tuyền giết chết, chôn xác trong rừng.
Tử Siêu dặn dò kế hoạch xong, cài Thanh Vân đao vào lưng rồi lần đến tửu quán mà Kim Điêu công tử đang ngồi. Đến nơi, chàng thấy họ Mặc hình dung tiều tuỵ, khác hẳn khi xưa. Con chim ưng không còn trên vai vì đã bị gã bán đi để tiêu xài. Tử Siêu ngồi một lúc, giả say lần sang bàn họ Mặc, chàng cười bảo:
- Độc ẩm bao giờ cũng mau say. Tai hạ là Nam Cung Thái, xin mạo muội bồi tiếp các hạ vài chung!
Chàng thét bọn tiểu nhị lấy thêm thức ăn và rượu ngon. Tửu quán này nằm ở ngoại thành nên ế ẩm và vắng vẻ, rất thuận lợi cho kế hoạch của chàng.
Kim Điêu công tử đang chán đời chỉ muốn uống cho say rồi kiếm mái hiên mà ngủ. Nhưng túi gã đã cạn nên không đủ rượu uống. Nay có người hào phóng mời mọc, gã rất khoan khoái.
Gã dấu danh hiệu Kim Điêu công tử chỉ xưng tên. Tử Siêu nâng chén nói:
- Mặc huynh đài tướng mạo anh hùng, hiên ngang. Tại hạ rất vinh hạnh được kết giao. Thái này mang theo mấy vạn lượng bạc, quyết quậy phá nát đám thanh lâu ở Nam Kinh mới thoả lòng. Mặc các hạ cố cùng tại hạ vui chơi, sống trên đời này không có bằng hữu thì buồn lắm!
Mặc Đoan Vân đã say mèm, bắt tay Nam Cung Thái hào sảng này, hứa sẽ cùng sát cánh, họa phúc có nhau. Lát sau, một toán người ập vào, họ mặc y phục sai nha, tay cầm thước và sích sắt. Bộ pháp của họ vô cùng nhanh nhẹn chứng tỏ võ công không kém. Một gã lạnh lùng hỏi Đoan Vân:
- Phải chăng các hạ là Kim Điêu công tử?
Họ Mặc đã quá say, chân tay mềm nhũn, đành nhắm buông xuôi chịu trói. Nào ngờ Nam Cung Thái cười ha hả nói:
- Chư vị quan nhầm lầm rồi, anh em tại hạ từ Hà Nam đến đây ngoạn cảnh Nam Kinh. Nào có phải kim điêu kim ưng gì đâu! Mong chư vị minh giám cho!
Gã móc ra tờ ngân phiếu năm trăm lượng để trên bàn. Mắt tên bộ đầu sáng rực lên, gã thò tay lấy tấm ngân phiếu, cười hề nói:
- Xin lỗi nhị vị, bọn ta nhìn lầm!
Nói xong, gã kéo thủ hạ đi mất. Mặc Đoan Vân thở phào, nói bằng giọng biết ơn:
- Nếu không có Nam Cung đại huynh, tiểu đệ đã nguy rồi. Ơn này Vân tôi xin tạc dạ ghi lòng.
Nam Cung Thái hạ giọng thì thầm:
- Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, nghĩa khí mới là đáng trọng! Xin hỏi huynh đài có phải là Kim Điêu công tử danh lừng vũ nội đấy không? Mặc Đoan Vân buồn rầu gật đầu:
- Chính là tiểu đệ đây, nhưng làm gì còn chút oai phong nào nữa! Tiểu đệ đại náo Bắc Kinh bị triều đình truy nã, tiền bạc cạn kiệt, chẳng còn muốn sống!
Nam Cung Thái ra vẻ ngạc nhiên:
- Sao Mặc huynh lại đến Bắc Kinh gây náo loạn làm gì?
Mặc Đoan Vân căm hận nói:
- Tiểu đệ từ Mãn Châu vào Trung Thổ tìm phụ thân là Hồng Điểm Thiên Tôn Mặc Kim Lăng. Lúc đến Trường An, tình cờ gặp một người. Chẳng hiểu sao hắn lại nhận ngay ra lai lịch tiểu đệ rồi bảo rằng gia phụ đã thăng quan, làm đến chức Trấn Nam Vương ở Bắc Kinh. Tiểu đệ mừng quá đến ngay đế đô tìm gặp. Nào ngờ Trấn Nam Vương chối biến và dung mạo cũng không giống gia phụ chút nào cả! Quân cấm vệ ùa vào vây bắt, tiểu đệ phải giết mấy chục tên mới thoát đi được. Chính vì vậy mà rơi vào thảm cảnh này!
Nam Cung Thái lắc đầu:
- Người ấy không nói gạt Mặc huynh đâu! Lệnh tôn đã hóa trang thành Trấn Nam Vương. Sau này bị triều đình phát hiện, lão trốn vào Sơn Tây, thành lập Ngũ Hành bang. Hiện nay, lệnh tôn đã là bá chủ võ lâm. Nếu Mặc huynh muốn gặp, Thái tôi sẵn sàng dẫn đường!
Kim Điêu công tử vui mừng khôn xiết:
- Nếu quả thực vậy, khi gặp được phụ thân, tại hạ sẽ không quên công ơn của đại huynh.
Nam Cung Thái cả cười:
- Chuyện đó đâu có gấp gì, chúng ta cứ vui chơi cho thoả chí rồi hãng đi!
Gã lôi Mặc Đoan Vân vào thành mua sắm y phục và trọ trong khách điếm sang trọng nhất. Hai người la cà khắp chốn phong lưu trong suốt năm ngày. Mặc Đoan Vân nóng ruột khẩn cầu, Nam Cung Thái mới chịu khởi hành.
Mặc Đoan Vân hiên ngang trên lưng tuấn mã, áo quần bảnh bao, gã thầm biết ơn Nam Cung Thái, tự thề sẽ đền bù cho gã. Họ Mặc ngượng ngùng nói:
- Đại huynh đã vì tiểu đệ mà tốn khá nhiều ngân lượng rồi!
Nam Cung Thái cười hào sảng đáp:
- Thú thực với Vân, ta là đạo tặc đất thục. Số bạc này do ăn cướp mà có, Vân đệ cứ xài thoải mái.
Mặc Đoan Vân thấy gã không dấu giếm lại lịch càng thêm tin tưởng. Cuối tháng năm, hai người có mặt trước tổng đàn Ngũ Hành bang ở Sơn Tây. Nam Cung Thái đã chuẩn bị bái thiếp, giao cho Mặc Đoan Vân đưa ra. Trong thiếp chỉ có mấy chữ:
" Trường Bạch sơn Kim Điêu công tử Mặc Đoan Vân!"
Hồng Điểm Thiên Tôn cũng đã cho thủ hạ truy lùng tung tích con trai mấy tháng nay nhưng đâu biết Mặc Đoan Vân là kẻ háo sắc nên không lưu ý đến các thanh lâu, kỹ viện. Nay nhận được bái thiếp, lão mừng rỡ cho mời vào đại sảnh.
Thấy mặt Thiên Tôn giống hệt mình, Mặc Đoan Vân quỳ xuống nức nở:
- Phụ thân! Hài nhi cực khổ lắm mới gặp được người!
Thiên Tôn ôm lấy nam tử vuốt ve:
- Ba mươi năm trước, lão phu bỏ rơi mẹ con ngươi ở Mãn Châu chỉ vì quá say mê sự nghiệp. Nay mộng bá vương sắp thành, ta sẽ đền bù cho hài nhi. À! mẫu thân ngươi có khang kiện hay không?
Mặc Đoan Vân bùi ngùi đáp:
- Bà đã qua đời cách đây hơn năm! Chính vì vậy hài nhi mới vào Trung Thổ tìm phụ thân!
Gã bỗng nhớ ra Nam Cung Thái đang đứng bơ vơ liền hân hoan giới thiệu:
- Phụ thân! đây là Nam Cung đại huynh, người đã cứu giúp hài nhi trong cơn hoạn nạn và đưa đường cho hài nhi đến đây. Nếu không chắc hài nhi chết nơi đầu đường xó chợ rồi.
Thiên Tôn nhìn Nam Cung Thái với vẻ dò xét. Gã vòng tay nói:
- Tại hạ chỉ là tên thảo khấu tầm thưởng ở đất Thiểm. Chẳng dám cậy chút công lao mà với cao. Xin phép được cáo từ!
Mặc Kim Lăng thấy hai bàn tay gã này đều có năm ngón. Lão yên tâm, cười ha hả:
- Bậy nào! Chẳng lẽ Nam Cung hiền điệt lại để cha con lão phu mang tiếng bất nghĩa hay sao? Xin cứ ở lại đây cùng chung hưởng vinh hoa phú quý.
Mặc Đoan Vân cũng chạy lại nắm tay áo Nam Cung Thái:
- Đại huynh! Xin hãy vì tấm lòng thành của tiểu đệ mà ở lại!
Nam Cung Thái ra vẻ miễn cưỡng nhưng cũng đồng ý. Hồng Điểm Thiên Tôn quát thuộc hạ bày đại yến mừng thiếu bang chủ. Các cao thủ chủ chốt như Độc Nhãn Hoa Đà, U Linh Chân Nhân, Thần Châm Tiên Cơ, Phi Hoàn Tam Phật và năm vị đường chủ đều có mặt.
Hồng Điểm Thiên Tôn Mặc Kim Lăng giới thiệu họ cho ái tử biết. Nam Cung Thái giật mình khi thấy các đường chủ, đường phó đều là những ma đầu thành danh.
Kim đường: do anh em Lan Châu Song Sát đảm nhiệm Thủy đường: Thần Toán Tử và Bạch Phát Hồ Ly.
Mộc đường: Thái Bạch Song Hùng, trước đây là tam hùng nhưng đã bị Tử Siêu giết chết một trên núi Võ Đang.
Hỏa đường: Xích Diện Tú Sĩ hùng cứ vùng Đông Bắc.
Thổ đường: Liễu Giang Song Ma, nổi tiếng đất Quảng Tây thay cho Quân Son Tam Yêu đã mạng vong.
Phi Hoàn Tam Phật làm hộ pháp của bang. Độc Nhãn Hoa Đà là quân sư!
Trong bữa tiệc, Nam Cung Thái tỏ ra biết phận mình nên rất khiêm cung lễ độ với mọi ngưòi, không hề dám tỏ vẻ kiêu ngạo cậy công. Tửu lượng của gã thật phi thường, khiến mọi người đều yêu mến. Gã uống thật tình nên say mèm, phải khiêng vào trong. Thiên Tôn không bỏ lỡ cơ hội, cho Bạch Phát Hồ Ly Lan Tần Nga kiểm tra thân thể và lục soát hành lý.
Lan Tần Nga tuổi đã gần tam thập, khét tiếng phong lưu. Nàng xem đôi bàn tay và da mặt của Nam Cung Thái. Chẳng thấy gì khả nghi, nàng lột luôn y phục và choáng váng trước thân hình chắc nịch của Thiết Tâm công tử. Trong lưng áo và hành lý chẳng có gì đáng ngờ ngoài ngân phiếu và vàng bạc. Số tài sản gần ba vạn lượng trong túi một tên cường đạo thì không có gì là sai cả!
Bạch Phát Hồ Ly chạy ra sảnh báo cáo rằng không tìm ra chứng cớ đáng ngờ, rồi mau mắn quay lại phòng Nam Cung Thái.
Nàng đóng chặt của phòng, lấy khăn nhúng nước lạnh lau mặt cho gã. Lại thêm vài viên tỉnh tử hoàn nữa là xong. Gần khắc sau, Nam Cung Thái tỉnh lại, gã ngỡ ngàng nhìn thấy thân hình khêu gợi của Lan Tần Nga, Tay nàng lướt trên da thịt gã, tạo nên những cảm giác nhột nhạt khiến cơ thể nóng bừng.
Nam Cung Thái vốn nổi danh háo sắc, đâu thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng. Gã cười hì hì, kéo Bạch Phát Hồ Ly vào lòng. Lan Tần Nga liên tục chìm trong hoan lạc. Móng tay nàng cắm sâu vào da thịt đối phương.
Cuối canh ba, nàng mãn nguyện tát yêu Nam Cung Thái:
- Không ngờ bản lãnh phòng the của các hạ lại cao cường đến như vậy, tiểu muội xin đầu hàng!
Sáng hôm sau, Mặc Đoan Vân đến gõ cửa phòng Nam Cung Thái, mời y ra sảnh dùng điểm tâm. Đến nơi, mọi người đều đã có mặt. Lan Tần Nga liếc gã với vẻ tình tứ. Nam Cung Thái ngượng ngùng vòng tay tạ lỗi:
- Đêm qua vì quá say nên dậy trễ, mong bang chủ và chư vị lượng thứ!
Ăn xong, Thiên Tôn nhấp chén trà rồi bảo:
- Nam Cung hiền điệt, nhờ có ngươi mà Vân nhi thoát khỏi cảnh tù tội và đoàn tụ với lão phu. Để đền ơn ấy, lão phu sẽ phong cho ngươi chức vụ tổng quản hoặc là hộ pháp gì đó, tùy ngươi lựa chọn.
Nam Cung Thái ngượng ngùng đáp:
- Vãn bối võ công kém cỏi, chỉ xin làm người hầu cận của thiếu bang chủ là mãn nguyện rồi.
Mặc Đoan Vân rất tâm đầy ý hợp với gã nên tán thành:
- Như vậy cũng được, có Thái huynh bầu bạn, hài nhi cũng đỡ buồn!
Hồng Điểm Thiên Tôn gật gù:
- Nếu hiền điệt đã muốn vậy, lão phu cũng xin chiều ý!
Tối đến, Nam Cung Thái nhỉ tai Mặc Đoan Vân:
- Vân đệ, Bạch Phát Hồ Ly là một vưu vật hiếm có. Đêm qua huynh đã được thưởng thức, tối nay xin nhường cho huynh đệ.
Tối đến, Mặc Đoan Vân chui vào phòng Nam Cung Thái nằm chờ. Đầu canh ba, Lan Tần Nga rón rén bước vào, thoát y rồi chui vào mùng. Khi phát hiện thiếu bang chủ thì đã muộn, nàng tươi cười dâng hiến, đem mọi xảo thuật tinh xảo để làm hài long Mặc Đoan Vân.
Nhưng sức lực Kim Điêu công tử không thể so với Nam Cung Thái nên chỉ vài khắc sau Lan Tần Nga ấm ức ra về.
Mặc Đoan Vân khoan khoái vì những lạc thú mà Lan Tần Nga đem lại, gã đâm ra say mê nàng và thầm biết ơn Nam Cung Thái. Gã này quả là hảo huynh đệ, không hưởng riêng một mình mà lại dâng báu vật cho bằng hữu!
Nhờ vậy, Nam Cung Thái thoát khỏi sự quấy rầy của Hồ Ly. Thỉnh thoảng nàng mới xa rời được Mặc Đoan Vân để tìm đến gã! Lan Tần Nga trách móc thì gã biện bạch:
- Mặc Đoan Vân là thiếu bang chủ. Gã đã để ý đến nàng thì làm sao ta dám tranh giành? Nàng nên lấy làm vinh hạnh vì được là tình nương của thiếu bang chủ! Biết đâu sau này trở thành dâu nhà họ Mặc?
Tần Nga cười khẩy:
- Trong sự nghiệp tranh bá đồ vương thì Thiên Tôn trọng dụng tiểu muội. Còn chuyện hôn nhân, dẫu có các vàng lão cũng không dám nhận Bạch Phát Hồ Ly làm dâu của mình. Chẳng thà tiểu muội đến với Thái huynh để được hưởng lạc thú, còn hơn bám lấy gã công tử yếu đuối kia! Gã đâu xứng tay với Tần Nga này?
Sau cơn ân ái mặn nồng Lan Tần Nga cười bảo:
- Thái huynh có được nữ nhân như tiểu muội hầu hạ mà còn không biết hưởng. Đám tù nhân trong hang đá ngầm dưới vách cốc có được hưởng gì đâu? Trừ mấy lão hòa thượng và đạo sĩ, bọn còn lại đều nhìn tiểu muội mà nuốt nước miếng thèm khát.
Nam Cung Thái thản nhiên đáp:
- Ta là khách, họ là tù. Sao có thể so sánh được?
Gã sợ Bạch Phát Hồ Ly dò xét, nên không hỏi tới, vờ bỡn cợt:
- Nàng đâu có nhiệm vụ nơi ấy, xuống làm gì cho họ thèm muốn?
Lan Tần Nga khúc khích tự đắc nói:
- Tiểu muội tuy chỉ là đường phó Thủy đường, nhưng lại là cháu ruột của quân sư nên mới được vào chỗ ấy. Các hộ pháp và đường chủ còn không được phép!
Nam Cung Thái vuốt ve đôi ngọc nhũ no tròn, ra vẻ không tin:
- Mật động bất quá cũng là nơi giam giữ tù nhân. Có gì mà quan trọng như vậy?
Bàn tay gã lướt trên da thịt Lan Tần Nga. Bạch Phát Hồ Ly nghe lửa dục bốc lên, bèn nói thực ra cho xong chuyện để mau chóng gầy lại cuộc giao hoan:
- Không đơn giản như thế đâu, trong mật động còn có khu vực đào luyện những tay sát thủ không biết sợ chết là gì. Đội quân này sẽ là nòng cốt trong sự nghiệp xưng vương của Thiên Tôn. Thân thể họ được phủ một lớp nhựa đặc biệt, không sợ cung tên, giáo mác.
Nàng không muốn nói nữa, bèn dùng đôi môi ngọt lịm khóa miệng tình lang. Nam Cung Thái đền ơn nàng đã cung cấp những tin tức quý giá bằng những trận ái ân nóng bỏng.
Lan Tần Nga kiệt sức thiếp đi. Nam Cung Thái nhẹ nhàng điểm vào mười bốn huyệt đạo dọc hai bên xương sống của Bạch Phát Hồ Ly rồi bắt đầu tra hỏi. Hơn khắc sau, gã đã nắm được cách xuất nhập, quy luật tuần tra cũng như đường đi nước bước trong động. Gã giải huyệt đạo cho nàng rồi lăn ra ngủ. Cuối canh tư, Lan Tần Nga thức giấc, rón rén mặc y phục, trở về phòng mình.
Chiều hôm sau, Nam Cung Thái bảo Mặc Đoan Vân:
- Vân đệ, ở mãi một nơi ngu huynh cảm thấy tù túng quá. Chúng ta ra huyện thành vui chơi một chuyến đi!
Mặc Đoan Vân hăm hở:
- Đúng vậy! Lần này tiểu đệ sẽ chiêu đãi Thái huynh!
Gã vào bảo phòng quỹ đưa cho mình năm ngàn lượng bạc rồi nắm tay Nam Cung Thái xuất cốc. Trước tiên, hai người lên tửu lầu ăn uống. Lúc trở ra, có lão khất cái đến xin tiền. Nam Cung Thái ngất ngưởng nói:
- Thương lão già nua, tóc bạc, bổn công tử cho lão cả mớ bạc vụn này!
Gã thò tay vào hầu bao, móc ra một nắm bạc lẻ, thả vào chiếc nón rách. Lão hóa tử cảm ơn rối rít rồi bỏ đi. Hai chàng công tử vào thanh lâu quậy phá đến canh ba mới về tổng đàn!
Hồng Điểm Thiên Tôn biết mà không hề la mắng. Lão chỉ có một mụn con nối dõi nên rất cưng chiều. Hơn nữa, huyện thành đầy những tai mắt của Ngũ Hành bang, lão không e ngại gì cả! Hôm sau, Nam Cung Thái hỏi:
- Vân đệ, sinh nhật của đệ là ngày nào?
Mặc Đoan Vân vỗ trán:
- Thái huynh không nhắc tiểu đệ cũng quyên mất. Ngày mười sáu tháng năm này là sinh nhật!
Nam Cung Thái cười bảo:
- Nay Vân đệ đã là thiếu bang chủ của một bang hội hùng mạnh nhất thiên hạ, sao không tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho thật linh đình, mời đoàn hát đến diễn mà xem cho sướng mắt? Cuộc nhân sinh đâu được bao lâu, vui được lúc nào cứ vui!
Mặc Đoan Vân nhớ đến những năm tháng cơ cực dưới chân Trường Bạch Sơn lạnh giá, gã quyết làm theo lời hảo hữu của mình!
Hồng Điểm Thiên Tôn đã nắm cả võ lâm trong tay, hoan hỉ chấp nhận yêu cầu của ái tử. Về mặt địa thế, chỉ có thể dùng khoảng đất trống mé hữu đại sảnh để làm nơi xem hát. Sân khấu sẽ nằm trước mặt khu rừng cây. Cuối rừng chính là vách đã có cửa ngầm vào mật lao.
Ngay Mặc Đoan Vân còn không biết vị trí của thạch động, vì vậy Thiên Tôn thản nhiên để Nam Cung Thái chỉ huy đám bang chúng dựng một đài chắn ngang đường vào mật lao. Chỉ nửa buổi, sân khấu bằng gỗ đã dựng xong. Nam Cung Thái rủ Mặc Đoan Vân vào thành mướn đoàn hát.
Đến cửa tửu lâu, lão ăn mày hôm trước khom lưng chào, hy vọng được của bố thí hậu hĩnh. Nam Cung Thái cười bảo:
- Nếu lão chỉ cho bọn ta chỗ nào có đoàn hát hay, ta sẽ thưởng cho năm lượng bạc!
Lão ăn mày già mau mắn dẫn đường. Đến gần cửa Đông thành, lão chỉ một trang viện nhỏ:
- Bẩm nhị vị công tử, đoàn hát này nổi tiếng nhất Sơn Tây đấy ạ!
Mặc Đoan Vân ném cho lão năm lượng bạc rồi cùng Nam Cung Thái bước vào. Thương lượng xong giá cả, Nam Cung Thái nói:
- Tổng đàn của bổn bang là nơi quan trọng, Lão chỉ được đưa các diễn viên vào, còn phu khuân vác đạo cụ sẽ do đệ tử bổn bang đảm nhiệm.
Lão chủ đoàn vui vẻ đồng ý. Mặc Đoan Vân thầm khen Nam Cung Thái là người chu đáo, biết lo xa.
Trưa mười sáu, mấy gã bang chúng Thổ đường đến giúp đoàn hát chuyển những rương y phục, đạo cụ, màn trướng vào sơn cốc.
Việc canh phòng được tăng cường tối đa. Các cao thủ chủ chốt đều có mặt để mừng sinh nhật thiếu bang chủ. Trừ lưc lượng phòng vệ, các bang chúng đều được tham gia đại yến. Cả Độc Nhãn Hoa Đà cũng rời thạch động lên xem hát.
Đường vào bố trí cơ quan dày đặc nên lão không hề lo sợ, dù chẳng bao giờ có người canh gác bên trong.
Rượu tuôn như suối, thức ăn dọn ra liên tục. Nam Cung Thái cao hứng cùng Mặc Đoan Vân đi khắp các bàn nhận lời chúc tụng. Cuối cùng gã say khướt, ói mửa tại chỗ, xin phép vào trong thay áo.
Tuồng tích chẳng có gì mới lạ, cũng chỉ là Lý Tồn Hiếu đả hổ, lão Lai Tử, Lữ Bố với Điêu Thuyền... nhưng bọn Ngũ Hành bang đều là dân võ biền, thô lỗ, ít khi được xem hát, nên rất thích thú. Hồng Điểm Thiên Tôn thấy ái tử vui vẻ, lòng già cũng hân hoan, vui say với các đầu lĩnh.
Lúc này, Nam Cung Thái đã lẩn vào sau sân khấu, lướt thẳng đến vách đá. Lúc chiều, gã cố tình mặc bộ trường bào màu xanh đậm nên rất khó bị phát hiện, Gã mau chóng tìm ra cửa ngầm, bấm nút cơ quan rồi lách vào trong. Đường đi có những cây đuốc thông trên vách soi sáng nên gã dễ dàng phân biệt màu gạch dưới chân. Gã thận trọng đặt chân vào những ô gạch màu trắng, qua ba lần cửa đá mới đến trung tâm. Đây là một hang động thiên nhiên rộng rãi, nằm trong lòng núi Thổ Sơn.
Bên ngoài có những lồng sắt giam giữ tù nhân. Bên trong tối om, được ngăn cách bằng một hàng rào song sắt kiên cố. Nam Cung Thái bỏ qua ý định vào bên trong. Gã vươn tay nhổ một cây đuốc trên vách, bước nhanh đến bên lồng sắt. Mười lăm chưởng môn, long đầu các phái đang ngồi rên rỉ, thấy kẻ lạ mặt vào đến, họ mừng thầm.
Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương thấy dáng vóc gã này giống con rể mình liền run giọng hỏi:
- Có phải Siêu nhi đấy không?
Chàng gật đầu nói nhanh:
- Tiểu tế sẽ bẻ song sắt để chư vị thoát ra!
Mọi người vui mừng khôn xiết. Ngộ Liễu thiền sư nói:
- Hạng thí chủ quả là thần nhân mới lọt và được chỗ này. Nhưng hai chân lão nạp đã bị điểm huyệt. Thủ pháp của lão rất quái dị, không sao giải nổi!
Tử Siêu mỉm cười, vận toàn lực kéo bay hai thanh sắt bằng cổ tay, chàng chui vào giải huyệt ho họ. Thủ pháp này chàng học lén trong thư lục võ công mà Thiên Tôn đã để lại cho Mặc Đoan Vân lúc rời Mãn Châu. Mười lăm cao thủ hân hoan mặc vào những bộ y phục của Thổ đường, mặt bịt kín.
Chàng dặn dò kế hoạch thoát thân rồi đưa họ đi ra. Mặt trước và hai bên sân khấu bu đầy những bang chúng. Họ đã ngà say nên bỏ bàn đến gần xem cho mãn nhãn! Hơn nữa, rượu vào đầy bụng tất phải có lúc ra. Họ khệnh khạng tiến vào đoạn rừng cây tiểu tiện. Nhờ vậy các chưởng môn dễ dàng trà trộn, ra đứng ở cách hữu khán đài, giả như xem hát.
Nam Cung Thái trở về phòng, thay áo rồi trở về bàn tiệc, Gã nhăn nhó bóp trán tỏ vẻ mệt mỏi.
Mặc Đoan Vân kéo gã ngồi xuống. Hồng Điểm Thiên Tôn bỗng đứng lên tuyên bố:
- Lão phu chỉ có một mình Đoan Vân là ái tử. Lão phu muốn tài bồi cho Vân nhi trở thành thiên hạ đệ nhất nhân như lão phu đây vậy. Bốn hạt thiên niên tuyết liên tử này là món quà sinh nhật của lão phu tặng Vân nhi.
Nam Cung Thái chết điếng trong lòng nhìn Mặc Đoan Vân uống kỳ trân. Chàng có thể giật lấy lọ ngọc trong tay hắn và thoát đi không khó, nhưng còn sinh mạng của mười lăm vị chưởng môn!
Nam Cung Thái cười thầm cho số phận trớ trêu, gã nâng chén chúc mừng Mặc Đoan Vân.
Đầu canh ba, vở tuồng cuối cùng đã xong. Nam Cung Thái bước ra, chỉ huy mười lăm gã bang chúng Thổ đường giúp đoàn hát dọn dẹp đồ nghề.
Hai khắc sau, những chiếc rương gỗ và đám diễn viên rời sơn cốc, trở lại nơi cư ngụ ở đông thành. Thiên Tôn hài lòng, dìu Mặc Đoan Vân vào trong nghỉ ngơi.
Mười lăm chưởng môn hồi hộp và thán phục trước kế hoạch giải cứu kỳ diệu này! Họ mau mắn đặt những rương đạo cụ xuống cửa rồi theo Nam Cung Thái đi về hướng bờ sông Hoàng Hà.
Nơi đây một chiếc thuyền lớn đã giương buồm đợi sẵn. Các chưởng môn lên thuyền xong, thuyền phu rút ván, nhổ neo lên đường.
Một gã thuỷ thủ có thân hình nhỏ bé ôm lấy Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương khóc nức nở. Ông vui mừng nhận ra Thu Uyên, ái nữ của mình Vì ngược gió nên hai ngày sau thuyền mới cập bến Lạc Dương. Hồ gia trang vui mừng như mở hội, nhưng tổng đàn Ngũ Hành bang ở Sơn Tây lại xảy ra thảm kịch!
Đêm ấy, Độc Nhãn Hoa Đà Lã Tung Châu say rượu nên vào đại sảnh nghỉ sớm. Lão không có mặt lúc Thiên Tôn cho Mặc Đoan Vân uống tuyết liên. Hơn nữa, Mặc Kim Lăng là người đa nghi, không hề tiết lộ việc mình có kỳ trân. Sáng hôm sau, Độc Nhãn Hoa Đà tỉnh giấc, nghe cháu gái nói lại rằng bang chủ đã tặng Mặc Đoan Vân bốn hạt tuyết liên là quà sinh nhật. Lão kinh hãi chạy vào kiếm Thiên Tôn:
- Bang chủ! Sao người tuỳ tiện cho công tử uống tuyết liên như vậy? Người dưới lục tuần phải dùng máu gà trống dẫn dược, nếu không tính chí dương của kỳ trân sẽ công thẳng lên não bộ, biến công tử thành một kẻ điên cuồng, chỉ biết có nhục dục mà thôi!
Thiên Tôn nghe như sét đánh bên tai, lão sa lệ than:
- Lão phu đã vô tình hại con mình rồi! Mong Lã lão đệ ra tay cứu giúp!
Hai lão chạy như bay đến phòng Mặc Đoan Vân Gã vẫn ngủ say nhưng da thịt đỏ hồng như chu sa. Độc Nhãn Hoa Đà lắc đầu:
- Trễ lắm rồi, tuyết liên đã tan hết vào máu và xâm nhập lên não. Tiểu đệ đành bó tay thôi! Giá như Mặc đại ca không quá đa nghi thì đâu đến nỗi có ngày hôm nay?
Thiên Tôn thò tay điểm huyệt Mặc Đoan Vân rồi cùng họ Lã lên sảnh bàn bạc. Nhưng bốn hạt tuyết liên đã đem lại cho Mặc Đoan Vân bốn mươi năm công lực. Luồng cương khí chí dương trong người gã cuồn cuộn luân chuyển, chỉ lát sau đã tự giải tỏa được ngững huyệt đạo bị phong tỏa.
Bạch Phát Hồ Ly nói chuyện với cửu phụ xong, xuống phòng Nam Cung Thái tìm gã. Không thấy đâu, nàng bèn sang phòng Mặc Đoan Vân kiếm thử. Thấy Mặc Đoan Vân nằm quay mặt vào trong, nàng nắm vai lay gã dậy:
- Công tử! Trời đã gần trưa rồi, mau dậy đi!
Mùi u hương từ thân thể nàng tỏa vào mũi gã, lửa dục đùng đùng bốc lên, gã quay ngoắt lại, vươn tay kéo Lan Tần Nga vào lòng. Nàng nhận ra mắt hắn đỏ ngầu, bớt son tím như máu bầm, da mặt co giật trông thật đáng sợ! Lan Tần Nga kinh hãi cố tìm cách thoát ra. Nhưng công lực gã giờ đây chỉ kém có mình Thiên Tôn. Gã như con mãnh thú điên cuồng, đè chặt mỹ nhân xuống nệm, xé tung xiêm áo rồi cưỡng bức nàng.
Lúc đầu, Bạch Phát Hồ Ly nể nang nên không la hét. Nhưng khi hàm răng sắc nhọn của Mặc Đoan Vân cắn vào ngực, nàng mới kinh hoàng thét lên. Gã nhanh tay điểm á huyệt và nhuyễn ma huyệt, Lan Tần Nga mềm nhũn xuôi tay cắn răng chịu đựng sự dày vò, hành hạ của Mặc Đoan Vân. Mắt nàng ứa ra những giọt lệ đau đớn và căm hờn.
Đầu giờ Ngọ gã mới thỏa mãn dục vọng cuồng bạo của mình, lăn ra ngủ như chết. Thiên Tôn và thần y đã bàn bạc xong quay lại phòng. Độc Nhãn Hoa Đà thấy cháu gái cưng mê man trên giường, ngực, vai và bụng đầy những vêt cắn rỉ máu. Lão kinh hãi lấy chăn trùm lên, bế ngay xuống dược thất sau đại sảnh để chữa trị.
Hồng Điểm Thiên Tôn thở dài điểm huyệt Mặc Đoan Vân. Lần này lão nặng tay hơn rồi phủ kín gã bằng khăn trải giường. Lão đem ái tử ra ngoài, đi về phía sau sân khấu. Khi vào đến thạch động, lão kinh hoàng nhận ra tù nhân đã biến mất, song sắt bị bẻ cong!
Thiên Tôn mở cửa lồng đặt Mặc Đoan Vân xuống, khóa chân gã bằng một sợi xích sắt một đầu chôn vào vách. Lão vận thần công bẻ hai song sắt thẳng lại rồi kiểm tra hàng rào ngăn cách với khu trong. Thấy mọi thứ còn nguyên vẹn, lão thở phào tự an ủi rằng tâm huyết của mình chưa tiêu tan!
Thiên Tôn trở ra, triệu tập ngay cuộc họp khẩn cấp các cao thủ đầu não. Mọi ngươi bàng hoàng khi nghe tin các chưởng môn đã vượt ngục. Thần toán tử căm hận nói:
- Chính gã Nam Cung Thái chứ chẳng ai khác, để thuộc hạ đi bắt hắn!
Lát sau gã trở lại, tiu nghỉu nói:
- Vậy là đêm qua gã đã chạy theo đám con tin. Trong phòng chỉ còn vài bộ y phục và thanh đao!
Thiên Tôn cười nhạt:
- Lão phu cũng đoán rằng gã không dám ở lại. Nhưng Vân nhi không hề biết vị trí mật lao, vậy ai là người đã chỉ dẫn đường đi nước bước cho gã?
Đôi mắt xanh biếc, rùng rợn của lão chiếu thẳng vào mắt những người ngồi chung quanh. Thần Châm Tiên Cơ lạnh lùng bảo:
- Chỉ có Bạch Phát Hồ Ly là biết rõ cách xuất nhập mật lao. Hơn nữa nàng có quan hệ tình ái với Nam Cung Thái. Thuộc hạ đã từng thấy nàng nửa đêm mò vào phòng gã!
Thiên Tôn công nhận mụ có lý, cho người gọi Độc Nhãn Hoa Đà và Lan Tần Nga lên. Bạch Phát Hồ Ly ủ rũ như cánh hoa sau cơn mưa bão. Những vết thương trên người đã bị áo che khuất, chỉ còn vài vết trầy xước trên gò má!
Độc Nhãn Hoa Đà nghe nói Nam Cung Thái vào thạch động giải thoát con tin, lão vô cùng kinh hãi. Hồng Điểm Thiên Tôn gằn giọng hỏi:
- Lan điệt nữ! Có phải chính ngươi đã tiết lộ cách xuất nhập mật động cho Nam Cung Thái hay không?
Lan Tần Nga vô tội nên lắc đầu:
- Bẩm bang chủ! Thuộc hạ có ngủ với y nhưng không bao giờ ngu dại đến mức ấy. Nếu nói sai lôi thần đả tử!
Vẻ mặt thành thực của nàng đã khiến Thiên Tôn tin tưởng. Lão thẫn thờ lẩm bẩm:
- Nếu không phải ngươi thì là ai đây?
Thần Châm Tiên Cơ góp ý:
- Bẩm bang chủ! Thần Châm Cung có một môn tuyệt học, tác động lên kinh mạch con người, đưa họ vào trạng thái mơ ngủ. Lúc ấy, người bị điểm huyệt sẽ thành thực trả lời tất cả những câu hỏi. Sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả. Có lẽ Nam Cung Thái chính là hóa thân của Hạng Tử Siêu. Hắn là trượng phu của công chúa Thần Châm Cung Nguyên Kỳ Lan nên chắc chắn sẽ biết tuyệt kỹ tà môn này.
Thiên Tôn giận dữ nói:
- Nhưng chúng ta đã kiểm tra rất kỹ! Gã Nam Cung Thái có bàn tay năm ngón bình thường, mặt lại không hóa trang, sao có thể là Tử Siêu được?
Độc Nhãn Hoa Đà đỡ lời:
- Bang chủ! Trong y đạo...
Thiếu 2 trang...
Siêu, nghe nói y bị chứng Tam Âm Tuyệt Mạch, chỉ còn sống được hết năm nay. Tuyết Liên đã không còn, mạng gã chắc chắn sẽ tuyệt, chẳng cần phải tính đến nữa!
Thiên Tôn bùi ngùi nói:
- Lão phu mà không cứu được Vân nhi thì cũng sẽ chẳng xưng đế làm gì. Quân sư yên tâm, lão phu sẽ cùng ông chăm sóc Đoạn Vân!
Từ đấy, Hồng Điểm Thiên Tôn suốt ngày ở trong mật động lo lắng cho ái tử. Hàng trăm kỹ nữ được đưa vào để Đoạn Vân dày vò, chỉ một lần là họ tởn tới già: Ngũ Hành Bang phải dùng đến vũ lực uy hiếp mới cưỡng bức được họ hầu hạ thiếu bang chủ
← Hồi 10 | Hồi 12 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác