← Hồi 806 | Hồi 808 → |
Phúc vương nhấp một ngụm trà, thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Có thể có biện pháp nào? Bình Tây Vương muốn ra tay đối với bốn huynh đệ chúng ta, hôm nay lại có nhược điểm nằm trên tay hắn, chúng ta còn có sức đánh trả sao? Hiện tại chúng ta càng không an phận, chỉ để cho Bình Tây Vương càng nhiều cớ, bằng vào cân lượng của chúng ta, đâu phải là đối thủ của hắn?"
Hắn tràn đầy chán nản mà tiếp tục nói: "Trước mắt, chỉ có thể ngồi chờ chết thôi."
Triệu Đạt nghe được, trợn mắt há hốc mồm, hắn dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện gì, lúc này không khỏi nói: "Vương huynh không cần phải quá uể oải như vậy, vẫn nên... có biện pháp, chúng ta là hoàng tử, chẳng lẽ..."
Hứa Quốc công cười lạnh, nói: "Nếu không phải hoàng tử, có lẽ còn có thể tham sống sợ chết, chính là bởi vì là hoàng tử, vấn đề này mới càng lợi hại, hoàng tử bị nghi là mưu nghịch, từ xưa đến nay, lại có ai nhận được kết cục tốt sao?"
Đường vương ôm trà chén nhỏ trầm ngâm, lúc này liền nói: "Lúc này có nên đi Bình Tây Vương phủ một chuyến hay không? Nói chuyện với Thẩm Ngạo một chút, nghe nói lão Tam đi lại rất gần với hắn, không bằng mời hắn làm việc này?"
Phúc vương lắc đầu, nói: "Bình Tây Vương đã muốn đắc tội chúng ta, hắn không sợ chúng ta trả thù sau này sao? Trảm thảo trừ căn, đạo lý kia, Bình Tây Vương hắn không hiểu sao? Hiện tại, hắn nắm mạch bắt mạng của chúng ta, không thừa cơ hội này bóp chết chúng ta, còn đợi đến khi nào? Hiện tại đi cầu hắn, ngoại trừ tự rước lấy nhục, lại có làm được cái gì?"
Nghe xong lời Phúc vương nói, ba người đều lộ ra một bộ dạng uể oải, Triệu Đạt đến lúc này cũng là hối hận không thôi, sớm biết như thế, đã không động vào Triệu Minh, chuyện bây giờ đến tình trạng này, thật sự không biết nên làm như thế nào để xong việc.
Bốn người yên lặng mà ngồi ở phía trong phòng, trên mặt âm trầm bất định, đều là mất hồn sững sờ, từ nhỏ bọn hắn đã quen hưởng phú quý, lúc này đột nhiên cảm giác, phú quý có thể đụng tay đến đã xa không thể chạm, trong lòng sợ hãi thế nào, ai cũng có thể nghĩ ra.
Phúc vương đột nhiên thở hắt ra, thở dài: "Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể mặc người chém giết thôi, đều tự hồi phủ đi, ngoan ngoãn ở trong phủ chịu tội, chỉ mong phụ hoàng xem xét trên tình phụ tử, xử lý nhẹ nhàng một chút."
Hắn đứng lên, liền rời đi.
Đường vương nói: "Vương huynh, vẫn nên nghĩ biện pháp, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào khác sao?"
Phúc vương dừng chân, quay người lại, nói: "Còn có thể có biện pháp nào khác đây?"
Đường vương nhất thời nghẹn lời, hắn vắt hết óc, cũng không nghĩ ra phương pháp xử lý để thoát khỏi tội danh này, chuyện lớn như vậy, tình cảm phụ tử huynh đệ gì đó, so ra còn kém còn giấy mỏng, nếu như phụ hoàng thật sự nghe Thẩm Ngạo kia xúi giục, mình đâu còn mạng để sống?
Triệu Đạt khóc ròng, nói: "Ta cũng chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ đến nước này, ta đã hại khổ chư vị Vương huynh, thật sự không được, vậy hãy để cho một mình ta đi gánh tội thay, cho dù muốn phạt, phạt một mình ta là được rồi."
Ngữ khí Hứa Quốc công vô cùng nhất chanh chua, nói: "Hừ, ngươi muốn gánh tội thay cũng phải có người tin tưởng, ngươi niên kỷ nhỏ như vậy, sai khiến như thế nào đây?
Đến lúc đó, khẳng định còn muốn tiếp tục tra xét, cuối cùng còn không phải mấy cái Vương huynh như chúng ta phải cùng một chỗ chôn với ngươi sao? Mẫu phi lớn tuổi, nếu nghe được tin dữ này, không biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa."
Mặt Phúc vương không khỏi mà run rẩy một chút, khổ sở thở dài: "Trước kia không phải đã nói rồi sao? Tội gì sanh ở đế Vương gia, nếu có thể sanh ở trong nhà đại phú, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt, tất cả giải tán đi, hiện tại lại thổn thức như thế này thì có làm được cái gì?"
Đang nói, bên ngoài có một nội thị lảo đảo mà tiến đến, nói: "Chư vị điện hạ... có... có khách tới."
Triệu Đạt đi, đến lau nước mắt, nói: "Không gặp, đến lúc này, bất luận kẻ nào cũng không gặp nữa, bảo bọn hắn từ đâu tới đây cứ trở lại nơi đó."
Nội thị này lại không chịu trở về đuổi người đi, cứ ở lại ngoài cửa, nói: "Nô tài thật sự không dám xua đuổi hắn, người đến là Bình Tây Vương."
Tính nóng của Triệu Đạt lại nâng lên rồi, bỗng nhiên đứng dậy, điềm nhiên nói: "Tốt, lúc này hắn tới để xem chúng ta rồi chê cười, hừ, không gặp, đuổi đi."
Đường vương lại nói: "Tạm gặp một lần, nhìn xem hắn nói như thế nào."
Phúc vương thoáng trầm mặc một tý, nói: "Bản vương và Bình Tây Vương cũng có vài lần duyên phận, hắn đã đến rồi, có lẽ là tận tình làm chủ, hữu nghị một chút, nếu quả thật là đến làm chúng ta nhục nhã, cũng mặc kệ hắn đi."
Triệu Đạt tự giác hiểu mình làm sai chuyện, không dám cải lời các huynh trưởng, liền chuyển thanh âm khó chịu mà nói với nội thị: "Ngươi điếc sao? Không nghe thấy Vương huynh phân phó sao? Đi, nghênh Bình Tây Vương tiến đến."
Nội thị kia liền chạy té đi mời Bình Tây Vương.
Hai mắt Hứa Quốc công đóng lại, nói: "Lúc này, rốt cuộc Bình Tây Vương tới làm cái gì?"
Phúc vương nói: "Đoạn chuyện này để làm gì? Đều theo ta đi ra ngoài nghênh đón."
Bốn người đi ra, đi qua trong điện bên kia, kỳ thật, tâm tình bốn người đều khẩn trương tới cực điểm, lúc này, Bình Tây Vương tới nơi này, rốt cuộc là có dụng ý gì, ai cũng không đoán ra.
Chứng kiến Thẩm Ngạo mặc một bộ quần liền áo, từng bước một đi tới, một người nội thị đằng trước đang chỉ đường cho hắn, Phúc vương thấy Thẩm Ngạo không mang theo giáo úy, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh ra nghênh đón, trên mặt chồng chất ra dáng tươi cười, nói: "Điện hạ, hôm nay rõ ràng có thời gian rảnh rỗi như vậy, không từ xa tiếp đón, xin thứ tội."
Thẩm Ngạo mỉm cười nói: "Thì ra mấy vị điện hạ Phúc vương đã ở đây."
Hàn huyên một hồi, Phúc vương liên tục không ngừng mà đưa Thẩm Ngạo vào trong sảnh.
Phúc vương thấy Thẩm Ngạo thái độ hòa ái, càng thêm cân nhắc không thấu, gọi người châm trà, mới nói: "Điện hạ, Tần Quốc công là tâm tính tiểu hài nhi, có phải là đã náo loạn, gây ra cái gì hiểu lầm cùng với điện hạ hay không?"
Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: "Quả thật có một chuyện hiểu lầm, cho nên bổn vương mới đến làm sáng tỏ."
Trong lòng Phúc vương không khỏi lộp bộp một chút, chậm rì rì nói: "Nên để đệ đệ không không chịu thua kém của ta đây xin lỗi với Bình Tây Vương mới đúng."
Thẩm Ngạo lắc đầu, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về chính mình, nâng chén trà lên uống một ngụm, cười ha ha hướng Tần Quốc công nói: "Tần Quốc công, hôm nay có nhiều chỗ đắc tội, chỉ là, bản án Triệu Minh thật sự quá lớn, không thể không đưa ra hạ sách nầy."
Lúc trước trong lòng Triệu Đạt còn có chút oán hận, nhưng lúc này chỉ còn sợ hãi, đôi mắt lập loè nói: "Là ta sai rồi, không nên giấu kín trọng phạm triều đình."
Thẩm Ngạo lắc lắc tay, nói: "Một hồi hiểu lầm mà thôi, Tần Quốc công tuổi trẻ khí thịnh, trúng gian kế của Triệu Minh kia, chuyện này, đã tra ra manh mối rồi, ngày mai sẽ kết án, hướng bệ hạ bẩm báo, sau lưng Triệu Minh kia cũng không có người nào sai khiến, hoàn toàn là chính bản thân hắn ăn phải dầu mỡ heo, mới dưỡng ra họa lớn như vậy, về sau, sợ triều đình truy cứu, lợi dụng Tần Quốc công có ý tốt, trốn vào công phủ."
Thẩm Ngạo từ từ nói ra tình tiết vụ án mình muốn, thật sự khiến trong lòng bốn hoàng tử này mừng rỡ.
Ngay tại vừa rồi, bọn hắn còn tưởng rằng trời muốn sụp đổ xuống, trong tâm thấp thỏm lo âu, nghe được lời nói Thẩm Ngạo xoay chuyển, một khối tảng đá lớn trong lòng cũng không khỏi rơi xuống.
Nếu nói lúc trước rất có oán hận cùng sợ hãi đối với Thẩm Ngạo, nhưng hiện tại, cả người mềm mại đến cực điểm, có thể nói là nhẹ đến mức bây lên trời, việc này giải quyết hết, không truy cứu ngươi, không những không có oán hận, trong lòng lại còn có một tí cảm kích cùng thoải mái.
Triệu Đạt dù ngu xuẩn cũng biết, Thẩm Ngạo đây là đang hướng chính mình lấy lòng, Bình Tây Vương này vốn là cầm một gốc cây đại thụ, nện lên trên đầu mình một cái, sau đó lại đưa tới một quả táo ngọt.
Triệu Đạt đứng lên nói: "Bình Tây Vương nhìn rõ mọi việc, đã cứu ta một mạng, ban ngày ta có ngôn ngữ hỗn láo đối với điện hạ, xin điện hạ đừng nên trách."
*****
Phúc vương cũng cười rộ lên, khuỷu tay đè nặng bàn trà, cười nói: "Đúng vậy, Bình Tây Vương đừng nên trách."
Làm sáng tỏ cái 'hiểu lầm' này, không khí thì trong thính đường đã dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Ngạo không hề dẫn sự tình Triệu Minh ra, chỉ là nói vài câu lung tung, sau đó lại nói: "Mấy ngày trước đây Ninh An có nói, nàng xưa nay vô cùng thân cận với mấy hoàng huynh, cố tình tới thăm, còn sợ làm phiền các ngươi, thời điểm ta ở trong cung, cũng đã gặp Cung phi nương nương, Cung phi nương nương tuổi tác lớn rồi, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm."
Đường vương cười hì hì, nói: "Ninh An muốn tới, còn sợ làm phiền chúng ta sao? Lúc nào có thời gian rảnh rỗi, cứ việc đến chơi là được rồi."
Tức giận trước kia của Triệu Đạt cũng tiêu tán toàn bộ rồi, lúc này liền cười ha hả, nói: "Khi còn bé, Ninh An còn đánh ta nữa, ta muốn đoạt táo của nàng, nàng tát một cái xuống dưới, đánh đến mức, khi ta nhớ tới nàng, gò má liền đau nhức."
Mọi người liền cười, Thẩm Ngạo nhìn lên trời, thời gian không sai biệt lắm, liền đứng lên nói: "Lần sau sẽ dẫn Ninh An tới bái phỏng, sắc trời đã sắp tối rồi, ngày mai còn phải tiếp tục thẩm án, mấy vị điện hạ cũng sớm đi ngủ, cứ yên tâm, Triệu Minh không dám cắn lung tung đâu."
Dứt lời, liền đứng dậy rời đi, bốn hoàng tử đưa Thẩm Ngạo thẳng ra bên ngoài, đưa mắt nhìn Thẩm Ngạo lên xa giá rời đi.
Phúc vương nhìn qua đường đi đầy lồng đèn ảm đạm, không khỏi thở dài một hơi, nói: "Bình Tây Vương lúc này đây giơ cao đánh khẽ, tối nay bổn vương có thể ngủ ngon giấc rồi, Triệu Đạt đâu, về sau nhớ kỹ cái giáo huấn này, gặp phải sự tình gì, nếu liên quan đến Bình Tây Vương, có thể chịu đựng thì cứ cố gắng nhường nhịn một chút."
Triệu Đạt đến lúc này còn dám không nhớ kỹ giáo huấn? Lập tức nói: "Biết rồi, về sau sẽ không dám nữa."
Đôi mắt Đường vương lóe lên một cái, nói: "Kỳ thật Bình Tây Vương cũng chưa chắc không phải người dễ ở chung, lần sau đi bái kiến một chút, tốt xấu cũng coi như là thân thích, thoáng đi đi lại lại một tý cũng là việc nên làm."
Lúc này Hứa Quốc công như là nhớ ra cái gì đó, nói với Triệu Đạt: "Vương phi kia của ngươi, giữ lại cuối cùng vẫn là mối họa, có lẽ là bỏ thì tốt hơn, tội phụ thân nàng không thể tha thứ, một người con gái phạm quan, lại ở phía trong công phủ, cũng là một sự tình khó giải quyết."
Triệu Đạt đến lúc này chỉ có thể nghe mệnh, liên tục gật đầu.
..............................................
Ngày thứ hai, vẫn là chờ phán xét, thời điểm Thẩm Ngạo đến Kinh Triệu phủ, lại là vạn người chú ý.
Xem bộ dáng này, có lẽ sẽ làm nhà tù cao hứng nữa, các triều đại đổi thay, một khi liên quan đến hoàng tử, bắt đầu liên luỵ ra xung quanh, đều không thể khống chế được, đến lúc đó, cái gì hậu đãi sĩ Đại Phu, cái gì cùng trị thiên hạ, đều là lời nói suông, dính vào cái này, không còn tình cảm để nói nữa rồi.
Trong đêm ngày hôm qua, không biết bao nhiêu người lăn lộn khó ngủ, lúc sáng sớm thức dậy, liền gọi người đi Kinh Triệu phủ tìm hiểu, nếu Dương Thực ra tay, đây chẳng qua là vấn đề có thể làm quan hay không.
Nhưng hiện tại, có làm quan hay không, đã không phải là cái sự tình gì quan trọng nữa, mà là có thể giữ được tánh mạng người này hay không.
Triệu Minh bị mang ra thẩm vấn, vẫn như cũ là không chịu nói, phán quan cũng là sợ tới mức đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Triệu Minh này không mở miệng, Bình Tây Vương sẽ không để yên.
Nhưng y theo kinh nghiệm của bọn hắn, Triệu Minh xác thực không liên lụy tới những người khác, thật sự muốn vu oan giá hoạ, Bình Tây Vương quyền cao chức trọng, không sợ ai, nhưng bọn hắn, mấy phán quan liền xui xẻo rồi.
Trong lòng phán quan rất tinh tường, hôm nay xem như vẽ đường cho hươu chạy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khác thu thập.
Nhưng Bình Tây Vương ở tại đây nhìn, chỉ có thể kiên trì cùng hung cực ác mà tiếp tục nói: "Lớn mật, đến hôm nay rồi, còn dám nói xạo? Nói mau, người sai khiến ngươi là ai?"
Triệu Minh đang muốn nói chuyện, Thẩm Ngạo ngồi ở một bên uống trà chậm rì rì nói: "Chậm đã."
Phán quan tưởng mình nói sai cái gì, lập tức đưa mặt về hướng Thẩm Ngạo, thái độ hung thần ác sát kia lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười, nói: "Vương gia có gì phân phó?"
Thẩm Ngạo nhăn lông mày lại, rất là không vui, nói: "Triệu Minh bị thẩm lâu như vậy, cũng một mực không mở miệng, như thế xem ra, sự tình này thật sự là hắn nhất thời váng đầu làm xuống, nếu là như vậy, các ngươi làm phán quan, nên làm việc theo lẽ công bằng, vì cái gì còn muốn không ngừng thúc hỏi? Chẳng lẽ là muốn vu oan giá hoạ sao?"
Trong lòng phán quan kêu to oan uổng, nhất định phải thẩm ra người sai khiến sau lưng, là ngươi Bình Tây Vương nói, hiện tại vu oan giá hoạ, cũng là ngươi Bình Tây Vương nói, đông nói có lý, tây ngươi cũng nói có lý, chỉ có bản thân mình không phải
Thẩm Ngạo tiếp tục nói: "Đêm hôm qua bổn vương đã gọi người đi ám tra một chút, chuyện này, xác thực không quan hệ đến người bên ngoài, lại có một Tần Quốc công, chứa chấp Triệu Minh, theo như luật Đại Tống ta, nên xử trí như thế nào?"
Phán quan lúc này lại là không đoán ra tâm tư Thẩm Ngạo rồi, chần chờ một chút, nói: "Vương gia có ý tứ là..."
Thẩm Ngạo nghiêm nghị nói: "Ngươi là phán quan, sao lại hỏi đến bổn vương rồi?"
Phán quan đành phải nói: "Tần Quốc công chính là hoàng tử, chỉ sợ Tần Quốc công cũng nhất thời thẩn thờ, mới giấu kín nghi phạm, chỉ là, coi như là như thế, cũng không nên để Kinh Triệu phủ đến xử trí, có thể đưa mảnh giấy đến Tông Lệnh phủ, mời Tông Lệnh phủ cân nhắc quyết định."
Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói: "Đã như vầy, liền lập tức kết án, nên xử trí như thế nào, chính các ngươi nhìn xem rồi xử lý, bổn vương sẽ đi vào cung."
Thẩm Ngạo vươn người đứng dậy, lưu lại một bầy người trợn mắt há hốc mồm.
Từ Kinh Triệu phủ đi ra, Thẩm Ngạo thở dài một hơi, chuyện này cuối cùng cũng là giải quyết viên mãn, đã cho cả triều văn võ một chút nhan sắc, để cho bọn họ biết rõ, nếu ai dám đối nghịch cùng Môn hạ lệnh, chính là hoàng tử cũng xong, một phương diện khác, các hoàng tử bên kia, cũng coi như có cái để bàn giao.
Kỳ thật, Thẩm Ngạo cũng không phải là không thể náo loạn sự tình này, liên quan toàn bộ bốn hoàng tử đi vào, cũng không phải sợ, chỉ là, cuộc sống nhân sinh trên đời, hắn không muốn làm cho mình lưu lại tiếc nuối nào đó mà thôi.
Loại sự tình vu oan này, Thẩm Ngạo không phải là chưa từng làm, chỉ là, cái án này phải xem nên trồng như thế nào, người gặp hạn là ai, có chút hoàng tử, tuy ương ngạnh, thực sự là tội không đáng chết, cũng không có xung đột ngươi chết ta sống cùng Thẩm Ngạo.
Hắn làm ra một bộ thái độ mưa gió nổi lên trước, lại để cho tất cả mọi người sinh ra tâm sợ hãi, nặng xong thì đến nhẹ, nhẹ nhàng linh hoạt mà chấm dứt chuyện này, chẳng những có thể làm cho người ta sinh ra sợ hãi, càng sinh sôi tâm cảm kích.
Giết người vốn là đoạn tay, giết tâm cũng là đoạn tay, rõ ràng có thể giết ngươi, lại đột nhiên giơ cao đánh khẽ, cái này là uy, cũng là đức, làm cho người ta sợ hãi uy nghiêm ngươi, cảm động và nhớ nhung đức hạnh của ngươi, đây mới là đạo lý xử sự làm người.
Thẩm Ngạo vào triều đã sáu bảy năm, từ một người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, hôm nay cũng đến tuổi trung niên, tuy có khi thủ đoạn xử sự hơi lỗ mãng, nhưng phía sau lỗ mãng, cũng có một loại thành thục lão làng.
Thẩm Ngạo không dám chậm trễ, lập tức đánh ngựa vào cung, trực tiếp đến Văn Cảnh các, Triệu Cát nghe được Thẩm Ngạo đến, như có điều suy nghĩ mà triệu kiến hắn, vừa vào liền hỏi: "Trẫm nghe nói, sự tình Dương ái khanh liên quan đến việc mưu phản?"
← Hồi 806 | Hồi 808 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác