← Hồi 061 | Hồi 063 → |
Xong xuôi chính sự, Thẩm Ngạo định về phủ đổi một bộ quần áo, sau đó đi Thúy Nhã Sơn Phòng nhìn xem. Sóng vai đi tới phía trước cùng Triệu chủ sự vai, Triệu chủ sự không nói lời nào, Thẩm Ngạo cũng lười phản ứng nói chuyện với hắn, hắn kẹp bức họa ở dưới nách, tựa như bảo bối rất quý.
Kỳ thật cái bức họa này là đồ dỏm hắn làm ra, lúc này đã có thể lừa gạt Vương tướng công, từ đó có thể thấy được năng lực giám định và thưởng thức của Vương tướng công không cao minh hơn so với Thẩm Ngạo. Một phương diện khác, bởi vì bút tích thực của hoàng thượng cơ hồ không truyền lưu trên phố, muốn phân biệt thật giả, chỉ có thể bình phán theo phương diện phong cách vẽ và bút lực, cũng may Thẩm Ngạo chỉ bắt chước bút lực và phong cách vẽ, hoàn toàn làm giống hệt bức tranh, hắn lại khinh thường không thèm.
Đồ dỏm thì thế nào, còn không phải đã lừa gạt được hắn rồi sao. Hừ hừ, Thẩm Ngạo có chút đắc ý, từ lúc xuyên việt đến đây, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, phong cách vẽ cũng có tiến bộ không ít, cơ hồ đã đến cảnh giới dùng giả đánh tráo thật không lộ sơ hở, thời đại này lại không có kính hiển vi và cách kiểm tra đo lường, đúng là như cá gặp nước.
Mắt thấy đã đến phủ Kỳ Quốc công, một cỗ xe ngựa tinh mỹ tới trước mặt, mảnh vải màu hoa hơi xốc lên, lộ ra một đôi đôi mắt đẹp đang băn khoăn nhìn đường, đôi mắt kia rơi vào trên người Thẩm Ngạo, lập tức sáng lên, không bao lâu, xe ngựa dừng lại, một cái đầu chui ra từ bên trong, thì ra là tiểu quận chúa.
Tiểu quận chúa và Chu tiểu thư ở phía sau nói rất nhiều chuyện, mắt thấy trời sắp tối, liền cáo từ đi ra, mới đi chưa được mấy bước, liền bắt gặp Thẩm Ngạo.
"Này, Thẩm thư đồng, ngươi tới đấy." Tiểu quận chúa có mười phần khí thế vương tộc, một cái tay ngoắc ngoắc về hướng Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo coi như không trông thấy, cố ý quay mặt đi, ánh mắt xuôi theo phong cảnh trên phố. Tiểu quận chúa rất xấu rồi, đây là thái độ gọi người sao? Ngươi chỉ cần gia tăng thêm một chữ mời, Thẩm Ngạo cũng nguyện ý cười hì hì đi qua nghe tiểu quận chúa chỉ dạy. Ngoắc ngoắc tay là có ý gì, có lẽ là nên coi như không nghe thấy.
Thẩm Ngạo không để ý tới hắn.
Tiểu quận chúa tức giận, lập tức nói: "Ngươi đâu, xa phu, đuổi theo người kia."
Xa phu nghe mệnh lệnh, lập tức vung roi, muốn bộc lộ tài năng tại trước mặt quận chúa, bốp, cái roi đánh xuống, miệng thét một tiếng, cũng không quản người qua đường xông tới, thúc ngựa tiến lên.
Trên đường phố lập tức loạn thành một bầy, có người ào ào chửi bới, chỉ là cái xe ngựa này rất hiển hách, tuy là lải nhải rất nhiều, nhưng không ai động thân đứng ra ngăn cản.
"Này!" Xe ngựa tiến sát tới bên cạnh Thẩm Ngạo, tiểu quận chúa cao ngạo hất cằm vén màn xe lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thẩm thư đồng, ngươi thật to gan, dám không để ý tới ta."
Triệu chủ sự nhát gan, không muốn chọc giận người, vội vàng nói về hướng Thẩm Ngạo: "Thẩm thư đồng, trong phủ còn có thật nhiều sự tình muốn ta an bài, ta xin đi trước." Nói xong liền bước đi như bay, thoáng cái liền không thấy bóng dáng.
Thẩm Ngạo cười khổ nói với tiểu quận chúa: "Tiểu thư, ta không nghe thấy được ngươi nói, có việc gì không?"
Tiểu quận chúa nhíu lại lông mày: "Chu tiểu thư cũng đã sớm nói, ngươi rất giảo hoạt, phải đề phòng ngươi. Ngươi chính là cố ý không để ý tới ta, đừng cho là ta không biết."
Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, hé miệng không nói, xem ra tiểu quận chúa này rất không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Một đứa con gái, dưới ban ngày ban mặt truy đuổi một người nam nhân, thật sự là, không biết đã đến nơi nào học lễ giáo hay chưa. Hắn đang muốn qua loa, ánh mắt tiểu quận chúa đã rơi vào bức tranh dưới nách Thẩm Ngạo, con mắt sáng ngời, nói: "Đây là sư phụ ngươi, Trần tướng công vẽ sao? Lấy ra, để ta xem xem."
Quá hung tàn rồi, đây là ăn cướp à. Thẩm Ngạo kẹp chặt bức tranh: "Không được."
Tiểu quận chúa tức giận, nói: "Tiểu thư đồng, ngươi thật to gan, ngươi cầm bức tranh đến đây cho ta xem một chút, ta liền cho không truy cứu ngươi."
Hùng hổ quá, Thẩm Ngạo không thèm để ý, nói: "Cái này cũng không phải ngươi vẽ, dựa vào cái gì ngươi nói mượn là mượn, đừng có mơ." Trong chớp mắt liền quay người đi.
Tiểu quận chúa nhất thời không có chủ ý, bước xuống bậc trên xe, thái độ mềm xuống nói: "Được rồi, tiểu thư đồng, ta chỉ nhìn xem mà thôi, cũng không phải muốn lấy bức tranh của ngươi."
Thẩm Ngạo do dự một chút, chứng kiến người tụ tập tới nhìn náo nhiệt càng ngày càng nhiều, nguyên một đống ánh mắt, ý tứ hàm xúc hơi có chút hả hê. Chỉ là có mấy công tử ca cầm cây quạt lại quăng đến một tia đố kỵ.
"Xem ra bình thường cô nàng này nhất định không ra ngoài nhiều, chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu." Thẩm Ngạo lẩm bẩm trong lòng, tay chân cũng không dám chậm. Rút bức họa ra, cẩn thận từng li từng tí, mở bức hoạ đang cuộn tròn, cũng không dám đưa qua, mà là dán trên ngực của mình, để tiểu quận chúa xem, trong miệng nói: "Cứ xem như vậy, không được nhúc nhích."
"Thật sự là keo kiệt." Tiểu quận chúa mắt trắng không còn chút máu, lập tức bị bức tranh trước ngực Thẩm Ngạo hấp dẫn, ánh mắt băn khoăn nhìn bức tranh, si ngốc nói: "Đây là bút tích thực của hoàng thượng, cũng là đồ dỏm sư phụ ngươi vẽ?"
Nếu là cái bút tích thực kia đưa tới, cũng là đồ dỏm mà thôi, tất cả đều là đồ dỏm, chỉ sợ lại là một bức V. I. P, không ai có thể nhận ra. Thời gian tiểu quận chúa ở trong cung không ít, nhìn thấy hoàng thượng vẽ tranh lại càng nhiều vô số kể, nhắm mắt lại đều có thể cảm nhận được phong cách vẽ của hoàng thượng, nhưng cái bức họa này, mặc kệ là bố cục, bút ý, hay là phong cách vẽ, cơ hồ không tìm thấy chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, người bắt bẻ đến mấy cũng không tìm ra sơ hở.
"Quá đáng giận." Tiểu quận chúa nhíu lông mày lại, một câu kế tiếp lại để cho Thẩm Ngạo mở rộng tầm mắt: "Trần tướng công lợi hại như vậy, chỉ sợ cả đời ta thúc ngựa đều không theo kịp nổi rồi, ai..." Nhẹ khẽ thở dài một hơi, lời nói kế tiếp rất hung tàn: "Nếu có thể trói hắn đến Vương phủ đi theo giúp ta làm tranh vẽ thì thật tốt."
Thẩm Ngạo đột nhiên ý thức được, mình đã may mắn cỡ nào, khá tốt, mình vừa mới nói bức tranh là mình làm, tiểu quận chúa không tin tưởng, đây là hố lửa đó. Chiếu ý tứ của tiểu quận chúa, buộc Trần Tế ra ngoài, giống như có một chút độ khó.
Nhưng buộc Thẩm Ngạo thì thật là dễ dàng, tiểu thư đồng còn muốn chạy đi đâu? Đi Vương phủ, làm tranh vẽ cùng tiểu mỹ nhân, kỳ thật cũng không tệ, sai là sai ở chỗ một người thư đồng vốn không nên được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Ài, đến lúc đó Vương gia xem xét, cô nam quả nữ pha trộn ở bên trong, củi khô gần lửa, rất dễ dàng để cho con gái người ta thất thân, làm sao bây giờ? Thiến! Vì vậy, một tiểu thái giám làm bạn ở trước mặt tiểu quận chúa, trái một câu nô tài, phải một câu chủ tử, nghĩ cảnh tượng đó trong đầu làm cho Thẩm Ngạo sợ hãi.
Quá hung tàn rồi, Thẩm Ngạo giật mình, quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể để cho tiểu quận chúa biết rõ chân tướng, để ngừa khi đi đường ban đêm bị người đánh lén, nhét vào trong bao vải mang về vương phủ.
"Quận chúa, có lẽ chúng ta nên đổi địa phương xem tranh!." Thẩm Ngạo cảm thấy bị người vây xem như vậy, rất xấu hổ, hết lần này tới lần khác, tiểu quận chúa lơ đễnh, thật đúng là vẽ si, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại có vẽ, ngoài vẽ ra, không có gì khiến cho nàng quan tâm.
Nhưng Thẩm Ngạo là tục nhân ăn ngũ cốc hoa màu, về sau còn muốn làm người.
Tiểu quận chúa liền cười, mở trừng hai mắt nói: "Chu tiểu thư nói ngươi rất háo sắc, ngươi bảo ta đổi địa phương xem tranh, không phải là có ý đồ gì chứ?."
Thẩm Ngạo bị đánh bại triệt để, đành phải thu hồi bức tranh: "Ta đi đây, quận chúa muốn xem tranh, lần sau sẽ bàn." Loại sự tình này càng giải thích càng loạn, có lẽ là nên chuồn thôi.
"Này! Trở về, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi..." Thấy Thẩm Ngạo tránh đi, tiểu quận chúa gấp đến độ kêu to, phân phó xa phu: "Đuổi theo hắn, nhanh."
← Hồi 061 | Hồi 063 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác