Vay nóng Tima

Truyện:Kiều thê như vân - Hồi 494

Kiều thê như vân
Trọn bộ 958 hồi
Hồi 494: Bắt đầu nhiệm vụ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-958)

Siêu sale Lazada

Mười sáu tháng giêng năm thứ tám Tuyên Hòa, sáng sớm một ngày này, trong ngoài Biện Kinh sinh cơ bừng bừng, công việc Giá trị đường lu bù lên, tất cả công đường bên kia cũng đều mở cửa lớn, dòng người trên đường bắt đầu dần dần đông đúc.

Trong nội cung sáng sớm đã có người tới, một người tiểu thái giám mời Thẩm Ngạo vào cung yết kiến.

Thẩm Ngạo thay đổi triều phục, bái biệt kiều thê, hào hứng bừng bừng, cưỡi ngựa thẳng vào Chính Đức môn, đến Văn Cảnh các thì xuống ngựa, dạo bước đi vào, lúc này đây thấy Triệu Cát, trong lòng hơi có chút chột dạ, từ sự tình Túc Vương phát sinh, trong nội cung vẫn rất khẩn trương, hơi có chút hương vị như lâm đại địch.

Tuy nói Triệu Cát bình thường nhìn về phía trên thì sắc mặt vô thường, nhưng sau lưng cái tự nhiên kia, đúng là vẫn còn có vài phần tức giận mà không thể phát tác được.

Trong Văn Cảnh các, Triệu Cát tiện tay lật xem tấu chương, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Thái Kinh, hỏi:"Chỉnh đốn ngành hàng hải, làm sao lại cũng có người phản đối, còn nói cái gì có thương tích đến trời đất, vậy là vì duyên cớ gì?

Thái Kinh thản nhiên nói:"Trị đại quốc như nấu cơm, không thể nóng vội, dù đạo lý của Thẩm Thái Phó không sai, nhưng nếu phải chỉnh đốn, cũng cần chậm rãi làm, nếu không, khó tránh khỏi uốn thẳng thành cong, sẽ xảy ra đại sự.

"Thái đại nhân nói rất hay."Lúc này Thẩm Ngạo liền tiến đến, mỉm cười vỗ tay.

Triệu Cát thấy Thẩm Ngạo đến, cười nhạt một tiếng, nói:"Sáng sớm đã kêu người đi tuyên ngươi tiến cung, trì hoãn đến hiện tại mới đến sao? Ngồi xuống nói chuyện đi.

Thẩm Ngạo ngồi xuống dưới ghế, lập tức nói:"Thái đại nhân nói tuyệt đối không sai, bất cứ chuyện gì, chỉ sợ uốn thẳng thành cong, nhưng Thái đại nhân cũng là cựu thần ba đời, còn nhớ thời điểm Thần Tông tiên đế còn sống, từng phát ý chỉ, muốn từ bỏ tai hại ngành hàng hải, lúc ấy Kinh Quốc công cũng nói như thế, bảo là phải từ từ thay đổi, nhưng suốt ba mươi năm, thẳng đến hiện tại, ngành hàng hải chẳng những không tĩnh bình, ngược lại càng thêm thối nát.

Ngang ngược không kiềm chế, lại nguyên một đám eo quấn trăm vạn quan, thân mang theo phú khả địch quốc, đến trình độ này, đã đến mức không thể không trị tận gốc tình trạng này được rồi, nếu lại nấu cơm, còn muốn nấu tới khi nào?

Thái Kinh cười nhạt nói:"Thẩm đại nhân nói cũng đúng, nên đi thanh tra thoáng một tý, chỉ là, Thẩm đại nhân có ý định chỉnh đốn như thế nào?

Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:"Hạ quan làm việc, giảng, chính là bừa bãi làm, hiện tại người ở Biện Kinh, đối với Tuyền Châu, là hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại đàm luận về việc chỉnh đốn, còn gắn liền với thời gian, vậy thì quá sớm, đợi lúc nào đi Tuyền Châu, mới có thể có biện pháp ứng đối.

Thái Kinh liền không nói gì nữa, cười nói với Triệu Cát:"Bệ hạ, Thẩm đại nhân làm việc, tuy hơi bừa bãi một ít, lại thường thường có thể ngoài dự đoán mọi người, để cho hắn chỉnh đốn ngành hàng hải, cũng là người phù hợp để chọn lựa, Thẩm đại nhân đã kiên trì muốn đi, lão phu cũng không phản đối.

Triệu Cát liếc nhìn Thẩm Ngạo, mỉm cười nói:"Môn hạ tỉnh bên kia không có dị nghị là tốt rồi, hai ngày sau Trẫm sẽ nghĩ ra ý chỉ, Thẩm Ngạo, chính ngươi tự xử lý đi."Dứt lời, lại nói:"Thái Thái sư đã đến lúc tuổi già, có lẽ là nên sớm đi nghỉ ngơi, Trẫm còn có lời muốn nói cùng Thẩm Ngạo.

Thái Kinh đứng dậy, khẽ run run hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài, trong Văn Cảnh các, chỉ còn lại có Triệu Cát và Thẩm Ngạo, Triệu Cát nói:"Ngươi định lúc nào đi Tuyền Châu?

Thẩm Ngạo nói:"Rèn sắt khi còn nóng, xem chừng là mấy ngày sau.

Triệu Cát thở dài:"Được rồi, Trẫm cũng không lưu ngươi, có chuyện Trẫm muốn phân phó ngươi đi làm.

Thẩm Ngạo nói:"Xin bệ hạ bảo cho ta biết.

Triệu Cát nói:"Túc Vương tuy gieo gió gặt bão, nhưng người nhà của hắn cũng không sai lầm, ngươi đi phân phó một tý, vụng trộm tiếp tế một chút."Hắn ngưng lông mày lại, hiển nhiên không muốn lại để cho Tông Lệnh phủ ra mặt, tiếp tục nói:"Trẫm còn nghe nói, biển thương Tuyền Châu bên kia, có liên quan đến rất nhiều đại thần trong triều, ngươi đi một chuyến này đến Tuyền Châu, phải để ý cẩn thận một ít.

Thẩm Ngạo nói:"Bệ hạ yên tâm, thần bên này mang theo thủy sư giáo úy đi, sẽ không xảy ra sai lầm.

Triệu Cát nói:"Trẫm sẽ nghĩ ra một phần ý chỉ, để cho Hứng Hóa thuỷ quân tạm thời nghe ngươi điều hành, chắc hẳn vậy cũng là đủ rồi.

Một ít lời tiếp theo, Triệu Cát dẫn chủ đề tới trên người Ninh An, tự nhiên là dặn dò Thẩm Ngạo phải đối tốt với nàng, không thiếu được việc đe doạ hai câu, nếu như Ninh An xảy ra sự tình gì, hoặc là bị khi dễ, nhất định phải bị nghiêm trị.

Ân uy đều xem trọng như vậy, nhưng phong cách của Triệu Cát, dính hơi nhiều mưa móc một ít, lôi đình lại thiếu, Thẩm Ngạo nghĩ, cũng không cần Triệu Cát nói làm gì, chính là Triệu Cát không mở miệng đe doạ, mình cũng không bao giờ dám khi dễ Ninh An.

Từ trong nội cung đi ra, Thẩm Ngạo đến thẳng học đường dạy võ một chuyến, tự nhiên là kiểm nghiệm thành quả khoa thủy sư, đến lúc đó, sẽ mang đến Tuyền Châu dùng.

Vốn là thấy mấy giáo đầu thủy sư, khí chất trên người mấy người Chu Lâm biến hóa rõ ràng, cường tráng không giảm, lại nhiều hơn vài phần ổn trọng, mấy tháng thao luyện, không chỉ là luyện được giáo úy, lại có cả giáo đầu, bọn hắn, những người bình thường quen tản mạn này, một khi đã quen loại cuộc sống này, dần dần cũng dung nhập vào trong đó, thấy Thẩm Ngạo, liền ưỡn ngực ôm quyền, đồng loạt nói:"Đại nhân.

Thẩm Ngạo khoát khoát tay, hỏi:"Giáo úy thao luyệnnhư thế nào?

Chu Lâm nghiêm mặt nói:"Đại khái là không sai biệt lắm, thao luyện và quy củ cơ bản đều đã hiểu, bình thường cũng sẽ chỉ giáo chút ít cầm lái đi thuyền, các tri thức bình thường, chỉ là Biện Kinh không có thuyền biển, phải chờ bọn hắn đi thao luyện thực tế một tý, năng lực học đến tận cùng.

Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói đến sự tình đi Tuyền Châu, mấy người Chu Lâm nói:"Đại nhân muốn đi Tuyền Châu, chấn chỉnh nghiêm túc ngành hàng hải, tiểu nhân có chút lời muốn nói.

Thẩm Ngạo nói:"Ngươi cứ nói, đừng ngại.

Chu Lâm nói:"Tiểu nhân đã từng đi thuyền qua Tuyền Châu, nơi đó là đệ nhất đại cảng Đại Tống, thương nhân các quốc gia vãng lai tính bằng đơn vị hàng nghìn, tứ đại hải thương Tuyền Châu, là tứ đại gia Thôi, Triệu, Phùng, Trần, một nhà trong đó, bất kể là Tuyền Châu hay là những vùng xung quanh, cực có ảnh hưởng, trong đó, thuyền phía dưới Thôi gia liền có hơn một trăm bốn mươi chiếc, phúc thuyền có hơn ba mươi chiếc, nói bọn hắn phú khả địch quốc, cũng không hề sai.

Tùy tùng, người nhà, còn có người chèo thuyền phía dưới Thôi gia này, tất cả có hơn bốn ngàn người, những người này đều là người từng kiến sóng gió, đại nhân cũng biết, đi thuyền ra bên ngoài, đều là vừa thương vừa trộm, người trong đó đều là dạng nhìn thấy máu, lúc này đây đại nhân muốn động thủ đối với bọn họ, những hải thương này, nếu không có đường lui, khó bảo toàn không biết...

Chu Lâm nói lời này, xem như trút hết tất cả trái tim ra rồi, lời nói phía sau, hắn cũng không nên nói, đơn giản là muốn nói cho Thẩm Ngạo biết, lúc này đây đi, không phải đối phó mấy thương nhân, vô cùng có khả năng phải đối mặt với một đám cường đạo, đến tình trạng cá chết lưới rách, ai cũng không thể cam đoan, phía trước sẽ phát sinh chuyện gì.

Những giáo đầu khác cũng ào ào nói:"Chu huấn luyện viên nói không sai, chúng ta lúc trước đúng là làm cái loại nghề nghiệp nầy, há lại không biết trò mèo tại đây, đi ra ngoài chạy thuyền, đều là người giết người không thấy máu, tứ đại biển thương kia ngoắc ngoắc ngón tay, có thể gọi ngàn vạn người chèo thuyền, biến thành đạo tặc giết người đầy đồng, đại nhân phải sớm chuẩn bị sẵn sàng việc chiến đấu.

Thẩm Ngạo nghe lời của bọn hắn, lại không hề ngạc nhiên, sớm đã có chuẩn bị, bỗng nhiên đứng lên, mắt nhìn bọn hắn, nhạt cười nhạt nói:"Vậy các ngươi có sợ không?

Mấy người Chu Lâm sửng sốt một chút, lập tức ôm tay nói:"Bọn tiểu nhân có thể có hôm nay, chính là nhờ Thẩm đại nhân đề bạt và bảo hộ, Thẩm đại nhân không sợ, chúng ta sợ cái gì?

Ánh mắt Thẩm Ngạo lăng lệ, nói:"Có thế chứ, bọn hắn dám giết người, chúng ta không dám sao? Ai dám đến đây gây sự, ta chém đầu của hắn, nếu bọn hắn dám động thủ, ta giết cả nhà bọn hắn, bọn hắn có hơn vạn người chèo thuyền, ta dám cho cả Tuyền Châu cảng máu chảy đầy biển.

Mấy người Chu Lâm vốn là ngạc nhiên, nhưng lập tức tưởng tượng, Thẩm đại nhân cũng là người ăn nằm ở sa trường, tiêu diệt qua tặc, giết người tính toán là cái gì, liền ào ào nói:"Bọn tiểu nhân nguyện làm roi, nguyện làm đao cho Thẩm đại nhân.

Phân phó người nhà chuẩn bị tốt hành trang, không thiếu được việc anh anh em em cùng với Ninh An một tý, tân hôn vừa qua, chia tay sắp tới, trong lòng Thẩm Ngạo có phần áy náy, lôi kéo cánh tay nàng, chú ý vén mấy lọn tóc trên trán nàng, nói vài lời tâm tình.

Thình lình bên ngoài truyền ra tiếng nói nói cười cười, chỉ nghe thanh âm này, cũng biết là mấy người Chu Nhược đến rồi, sắc mặt xinh đẹp của Ninh An hồng lên, đầu đều không nâng dậy nổi, muốn tránh thoát khỏi tay Thẩm Ngạo, nhưng Thẩm Ngạo lại gắt gao nắm lấy, thoải mái nói:"Nhược nhi, Vân Vân, mọi người đã đến thì tốt quá, ta đây có lời tâm tình, vừa vặn muốn nói cùng các ngươi, đừng nói chuyện mà làm chậm trễ thời gian."

Nói xong, liền ngoắc ngoắc về hướng mấy người Chu Nhược, nói:"Đến đến, lời tâm tình của ta đã đến cao triều, sẽ để các ngươi thoả mãn.

Chu Nhược ôm bụng cười, nước mắt đều muốn chảy ra, giận dữ nói:"Đã làm đến Thái Phó rồi, còn không có da mặt như vậy.

Thẩm Ngạo lôi kéo tay Ninh An, ngửa cổ tranh luận, nói:"Biện hộ với phu nhân của mình, cũng gọi là không mặt mũi không có da mặt? Đây là cái đạo lý gì, thánh nhân đã nói qua, giữa phu thê, người không bằng cầm, giữa mẫu tử, người không bằng thú, chúng ta là lão phu lão thê, càng không nên bằng cầm thú, muốn mặt mũi làm cái gì?

Một câu đằng sau người không bằng cầm kia là: lúc nguy nan, vợ chồng phân chia, thời điểm nguy hiểm, dễ dàng làm một người chết để người kia sống.

Nói rất đúng về người không bằng cầm thú, cho nên nhân tài, muốn học tập lễ nghi, phải khắc chế dục vọng của mình, đây mới là quân tử, Thẩm Ngạo lại cố ý xuyên tạc ý nghĩa của nó, lấy ra biện giải cho mình.

Chu Nhược sửng sốt một chút, lập tức khoác ở cánh tay Đường Mạt Nhi, nói:"Mạt Nhi, ngươi học vấn tốt nhất, hắn hồ ngôn loạn ngữ như vậy, ta không nói được hắn, ngươi tới nói đi."

Đường Mạt Nhi hắng giọng, mỉm cười nói:"Vẹt có thể nói, không rời khỏi tính chim bay, tinh tinh có thể nói, không rời khỏi cầm thú. Người thời nay mà vô lễ, mặc dù có thể nói, cũng không bằng cầm thú? Phu nhân nói cầm thú vô lễ, phụ tử buồn lo. Là cố thánh nhân, với tư cách dùng lễ dạy người, khiến người dùng hữu lễ, biết tự phân biệt với cầm thú. Đây cũng là thánh nhân nói.

Những lời này chính là tiếng người và cầm thú khác nhau, để mà bác bỏ lời nói, giữa phu thê không bằng cầm thú vừa rồi của Thẩm Ngạo, quanh co lòng vòng là nói Thẩm Ngạo không biết lễ.

Đường Mạt Nhi dứt lời, sắc mặt cũng đỏ bừng rồi, dùng cách nhà của nàng dạy dỗ, nữ nhân phải không nên trách cứ phu quân, đây cũng là lễ, rõ ràng xuất từ trên « nữ giới », câu nói kế tiếp sẽ không hề lo lắng mà nói:"Giữa phu thêm há có thể làm cầm thú, nên tương kính như tân mới được.

Chu Nhược ào ào vỗ mấy cái vào tay Đường Mạt Nhi để ủng hộ, Ninh An cười mỉm nhếch miệng, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.

Thẩm Ngạo cực kỳ phiền muộn, đành phải cử động đầu hàng, nói:"Tốt, tốt, tốt, Mạt Nhi, thánh nhân đã nói qua, nếu như ngươi tranh luận với một nữ nhân, nên dùng một loại phương thức khác để chinh phục nàng, đây là Thẩm đại thánh nhân nói, tối nay ta liền hành động.

Những lời này quá mức trần trụi rõ ràng, Đường Mạt Nhi đỏ bừng, ý xấu hổ trên mặt đẹp càng đậm, lần này đến phiên nàng cử động đầu hàng, nói:"Thẩm đại thánh nhân nói, làm tiểu nữ tử không phản bác được, xin Thẩm đại thánh nhân tha Mạt Nhi, vậy thì rất tốt.

Thẩm đại thánh nhân giờ phút này đầy tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, lại càng thừa thắng xông lên, chắp tay trước ngực, cười ha ha nói:"Không cho phép xin tha, không báo một mối thù này, sao có thể chứng minh Thẩm đại thánh nhân là người có thù tất báo?

Mọi người cười thành một đoàn, Ninh An còn chưa quen loại tràng diện này, sửng sốt một chút, nghĩ đến lời Thẩm Ngạo vừa nói, mới phát hiện thâm ý trong đó, không khỏi trốn ở sau lưng Thẩm Ngạo, che dấu vẻ bối rối của mình, không nhịn được mà nhẹ nhàng véo cánh tay Thẩm Ngạo một cái.

Ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, ý chỉ trong nội cung đi ra, Thẩm Ngạo và học đường dạy võ bên kia đều đã chuẩn bị kỹ càng, thủy sư giáo úy, cộng thêm giáo đầu, trọn vẹn sáu trăm người, ngoài ra còn có đầy tớ mang theo hỗ trợ, nhân số quả thực không ít, xe ngựa nhiều hơn trăm chiếc.

Ngô Tam nhi cũng có ý định đi theo, Tuyền Châu là thành phố lớn số một số hai, địa vị nó ở thời đại này không dưới Tô Hàng đời sau, nếu sinh ý Thúy Nhã Sơn Phòng có thể mở rộng đến chỗ đó, cả Lĩnh Nam, Phúc Kiến, đều có thể lập được trụ cột vững chắc.

Thẩm Ngạo tạm biệt đám thê tử, mang theo vài phần lưu luyến không rời mà lên xe ngựa, không dám nhìn những thân ảnh trông mong dựa cửa nhà kia, trong lòng thở dài một hơi, xe ngựa liền khởi động.

Từ Biện Kinh đến Phúc Kiến, đường xá xa xôi, cần theo kênh đào đến vùng Tô Hàng trước, lại chuyển sang đi đường thủy, trước sau nhanh nhất cũng muốn nửa tháng, đây là kết quả hoàng thượng xuất hành, thay đổi dân chúng tầm thường, nào có thuyền chuyên dụng để đi? Lại ở đâu có nhiều xe ngựa như vậy? Cho dù trên đường không gặp phải thời tiết đột biến, ít nhất cũng phải năm ba tháng mới đến được.

Thủy sư giáo úy, nguyên một đám sĩ khí ngẩng cao, thao luyện ba bốn tháng, hiệu quả đã xuất hiện khá rõ ràng, ít nhất cả đám đều có vẻ vô cùng tinh thần, hoàn toàn phục tùng đối với quân lệnh, có thể ăn được khổ, chịu được mệt mỏi.

Có thể chọn lựa vào giáo úy khoa thủy sư, đại đa số người đều có quê quán gần biển, có rất nhiều người thuộc Giang Nam, đông đường Nghiễm Nam, Phúc Kiến lộ cũng không thiếu, một chuyến này trở về, hơi có chút ý tứ hàm xúc áo gấm hồi hương.

Trước đó, tiến sĩ bên kia đã làm động viên, để cho giáo úy hiểu việc này rất nguy hiểm, gọi bọn hắn sớm kịp chuẩn bị sẵn sàng, ven đường càng phải cẩn thận hơn.

Bởi vậy một đường này đi, thám báo đều là đi đầu dò đường theo như quy định hành quân chiến tranh, chính là lúc đội tàu hạ xuống kênh đào, đằng trước cũng thả thuyền làm trạm canh gác, tùy thời quan sát hướng đi hạ du.

Đến Hàng Châu bên này, mọi người rời khỏi thuyền, đại tiểu quan viên Tô Hàng bên này đều đứng trên bến tàu, ào ào bái kiến, Thẩm Ngạo hoàn toàn không gặp bọn họ, những người này biểu hiện ra là cúi đầu phục tùng, kỳ thật trong đầu, hơn phân nửa đang chờ chính mình bị chê cười.

Tuyền Châu bên kia ngang ngược thế, nếu bị Thẩm Ngạo sửa trị, Tô Hàng bên này còn ai dám đối nghịch cùng Thẩm Ngạo? Thẩm Ngạo chỉnh đốn ngành hàng hải, quan viên lớn nhỏ tại Tô Hàng cũng không có ích gì, hiện tại tuy bọn hắn không dám làm ra cử động, kỳ thật cũng chỉ là đang trông xem tình hình thế nào, xem Tuyền Châu bên kia trước một chút, rồi mới làm tiếp quyết định.

Ngược lại, Lỗ công công Thành Thị Hải tư tới gặp, Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, có lẽ là quyết tâm gặp hắn một lần, gọi người để hắn tới gặp gỡ, Lỗ công công này thấy Thẩm Ngạo, lập tức mặt mày hớn hở mà hành lễ, thân thiện kêu một tiếng Thẩm đại nhân.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-958)


<