← Hồi 026 | Hồi 028 → |
Thẩm Ngạo dùng dao mở bụng mấy con cá rồi cho lên nướng, Chu Nhược ngồi ở một bên xem, con cá đã nướng tốt rồi, Thẩm Ngạo mời Chu Nhược ăn, Chu Nhược không muốn, Thẩm Ngạo cũng không miễn cưỡng, cười ha hả, đặt cá nướng vào trong hộp cơm.
Cầm lấy hộp cơm, Thẩm Ngạo đi ở phía trước, Chu Nhược đi theo ở phía sau, bảo trì khoảng cách một trượng, nàng muốn nhìn một chút, người này lại đang cố làm cái gì mê hoặc.
Đến một góc đình viện, Thẩm Ngạo dò xét thấy Vân nô tài phơi quần áo trong đình viện, cười hì hì, cách vài mét liền ngoắc ngoắc nàng: "Vân nhi, Vân nhi."
Vân nô tài là người bị câm, không nghe được. Thẩm Ngạo đành phải mở cửa trúc trước đình viện, đi đến bên người Vân nô tài chào hỏi nàng.
Vân nô tài nhìn thấy Thẩm Ngạo, lập tức nắm tay vào, nghiêm mặt nói một hồi y y nha nha, Thẩm Ngạo không hiểu, nói: "Ta muốn thấy Trần tướng công." Nhấc chân muốn vào phòng.
Vân nô tài ngăn hắn lại, không cho hắn tiến. Ấn tượng của nàng đối với Thẩm Ngạo thật sự là không tốt, hoặc là Trần Tế có thành kiến đối với Thẩm Ngạo, lại để cho Vân nô tài cũng ghét bỏ hắn.
Thẩm Ngạo đành phải chỉ chỉ phòng, lại giao hộp cơm cho Vân nô tài, ý nói: "Làm phiền nàng đi vào thông báo, thuận tiện đưa lễ vật vào trong."
Vân nhi tiếp nhận hộp cơm, liền vào phòng. Chu Nhược đuổi theo, nhìn qua phong cảnh cái đình viện này, ngửi thấy được mùi vị quần áo rửa sạch kia, trong miệng nói: "Không thể tưởng được, trong phủ còn có một chỗ như vậy, ta đúng là không biết, thật sự là kỳ quái, người vừa rồi là ai? Làm sao ta lại chưa từng thấy qua."
Thẩm Ngạo cười ha ha: "Sự tình Chu tiểu thư không biết còn nhiều, Chu phủ lớn lắm đó." Nói câu này, giống như hắn mới là chủ nhân Chu phủ, mà Chu Nhược đảo thành khách nhân. Chu Nhược giận dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng nói: "Người này da mặt thực dày đến lợi hại."
Vân nô tài làm thủ thế một phen. Trần Tế thở phì phì nói: "Lại là tiểu tử kia, vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo tặc. Để hộp cơm lại, đuổi người đi."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Vân nô tài không nghe được Thẩm Ngạo nói gì, nhưng Trần Tế nói nàng lại hiểu, gật nhẹ đầu, đặt hộp cơm ở trên bàn liền quay ra ngoài đuổi người.
Thẩm Ngạo thấy Vân nô tài đi ra, cho rằng Vân nô tài hoan nghênh hắn đi vào, vừa mới nhấc chân, lại bị Vân nô tài ngăn lại, điệu bộ y y nha nha.
Cái thủ thế này, Thẩm Ngạo xem liền hiểu, là ý tứ tiễn khách. Bà nội, khách nhân còn chưa vào nhà đã đuổi đi, thật sự quá vô lễ, không có để người nào vào mắt à. Hơn nữa cái tên họ Trần kia thu lễ, còn bảo Vân nô tài đến đuổi người, rất không có phúc hậu, quá vô sỉ.
Chu Nhược trốn ở một bên che miệng cười, trong lúc cười vui vẻ mang theo chút trào phúng, rất thích ý chứng kiến bộ dạng Thẩm Ngạo vấp phải trắc trở.
Thẩm Ngạo không hề hoang mang, hắn đến đã có chuẩn bị, rút ra một danh thiếp từ trong lòng, giao cho Vân nhi, nói: "Phiền toái Vân nhi cô nương cái này giao cho Trần tướng công."
Vân nô tài thu danh thiếp, có vẻ rất không tình nguyện, uốn éo cái eo, lại quay vào nhà.
Trần Tế ở trong phòng không viết chữ nữa, đang ngồi ăn cá ngon lành, dù sao là tiểu tử kia đưa tới, không ăn thì phí. Thấy Vân nô tài lại tiến đến, liền có chút không vui, trong miệng nói: "Tiểu tử kia vẫn chưa đi sao?"
Vân nhi gật đầu, đưa danh thiếp lên.
Trần Tế tiện tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua, vừa xem xét, phảng phất như tam hồn bảy vía thoáng cái đã bị kéo ra khỏi thân thể, ngẩn người, hết sức chăm chú nhìn danh thiếp, trong miệng thì thào nói: "Tiểu tử thật xảo trá, đi mời hắn đến đây."
Ngoài phòng, Chu Nhược đợi có chút không kiên nhẫn, trong miệng nói: "Vừa rồi ngươi đi tặng lễ, chủ nhân trong phòng cũng không nguyện gặp ngươi, cầm danh thiếp lên, hắn sẽ gặp sao?"
Thẩm Ngạo mười phần tin tưởng: "Chu tiểu thư cứ đợi xem, hắn không phải gặp ta, không thể không gặp."
Chu Nhược không tin, nhưng đợi lúc Vân nhi đi ra, gật gật đầu về hướng Thẩm Ngạo, ý bảo hắn đi vào, Chu Nhược liền không thể không tin.
Thẩm Ngạo cười ha ha đi vào phòng, Trần Tế không có ý tứ đứng dậy đón chào, đôi mắt vẫn là chằm chằm vào cái danh thiếp kia, không nói lời nào. Trên danh thiếp này cũng không có gì mê hoặc, chỉ viết mười một chữ 'Thẩm Ngạo kính trên, lại bắt đầu cuộc sống hàng ngày', rất bình thường, không có gì kỳ lạ.
Hấp dẫn chú ý của Trần Tế, là mười một cái chữ như rồng bay phượng múa, mười một chữ này, bút pháp xoay chuyển tròn gầy cứng rắn, dùng lực rất mạnh, khí độ cao rộng, đúng là tự thành một phái, Trần Tế mới thấy lần đầu.
Loại này phương pháp sáng tác này là một loại đi thảo, chính là một loại lưu phái tự thể Minh triều Lý Đông Dương khai sáng, Thẩm Ngạo là người nào, bắt chước người khác vẽ tranh, viết chữ là việc hắn ăn cơm hằng ngày, vài nét bút thể Đông Dương này, ý cảnh sâu xa, hành văn như loạn trong cỏ, nhưng ẩn ẩn lộ ra một luồng khí cao rộng.
Thẩm Ngạo ngồi xuống, cười cười nói: "Trần tướng công ở đây, chỗ đơn môn độc viện này, có hồng nhan làm bạn, ha ha... là ao ước của bao người bên ngoài kia đó."
Sắc mặt Trần Tế càng khó coi, hồng nhan làm bạn, hắn đây là có ý gì, chẳng lẽ là nói... Oa! Ta đường đường là trạng nguyên, tài văn chương nổi bật, là thần tượng của sĩ tử, người cầm đầu thanh lưu (những người đọc sách thanh cao), người này lại nói tác phong của ta không thể kiềm chế, tức chết đi được.
Chỉ là Trần Tế cũng biết, miệng người này không thể ngăn cản, ngươi càng bị chọc giận, hắn càng cao hứng, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. cCông phu hàm dưỡng của Trần Tế coi như không tệ, cuối cùng cũng nhịn xuống được, chỉ là mặt lạnh đi, cười cười.
Thẩm Ngạo còn nói: "Trần tướng công gần đây hành thư có cái gì tâm đắc rồi sao? Kỳ thật hành thư viết chữ, không phải bế môn tạo xa (xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều), liền hiện ra hiệu quả, phải đi ra ngoài nhiều một chút, để tầm mắt khoáng đạt."
"Tốt rồi, người này giấu đầu lòi đuôi, muốn lộ ra rồi." Trần Tế cười lạnh hơn.
Thẩm Ngạo bắt đầu trở nên chân thành tha thiết, rất chân thành nói: "Ngươi xem những người hành thư kia, bút pháp của người không phải hợp vào đạo tự nhiên, thì sách chính là tự nhiên, dĩ nhiên là sách, cho nên nói, muốn khuyên Trần tướng công đi đi lại lại nhiều một chút, nói không chừng, sẽ có thể hiểu được." Hắn dừng lại một chút: "Vừa vặn, chỗ này của ta có một chỗ thích hợp nhất với Trần tướng công, Trần tướng công muốn đi thử một lần hay không."
Trần Tế cười lạnh: "Không đi." Hắn trả lời vô cùng dứt khoát.
"Trần tướng công cũng không nên chưa biết là chuyện gì đã quả quyết phủ quyết, đến lúc đó sẽ hối hận đấy." Thẩm Ngạo có chút tức giận.
Trần Tế nói: "Không hối hận."
Thẩm Ngạo bị đánh bại, đành phải nói: "Là như vậy, ta có ý định tổ chức một hội thi thơ, mời nhân vật nổi tiếng các giới đọ sức. Trầm tướng công danh vọng cao, học vấn tốt, có thể phục người, các sĩ tử thành Biện Kinh hi vọng thấy phong thái Trần tướng công, cho nên mời Trần tướng công rời núi, làm thơ rồi bình phán, được không?"
Cái gọi là hội thi thơ, thật ra là một mánh lới của Thẩm Ngạo để xây dựng câu lạc bộ tư nhân, muốn hấp dẫn người khác, một là nổi tiếng, nhất định phải có đòn sát thủ, xuất ra hoa quả khô.
Lần trước thiết lập bố cục lừa gạt gia sản Phan Nhân, lại để cho Thẩm Ngạo thoáng cái đã có vốn dư, Phiêu Vân lâu, tòa nhà lớn bên bờ sông Biện thủy, còn có hai ngàn 500 quan tiền mặt, khoản tài phú này, Thẩm Ngạo định đầu tư toàn bộ vào câu lạc bộ tư nhân.
Hiện tại, Phiêu Vân lâu và cái chỗ ở kia được Ngô Tam nhi giám sát, bắt đầu sửa chữa thi công một lần nữa, không qua bao lâu sẽ khai trương, Thẩm Ngạo phòng ngừa chu đáo, trước tiên lừa gạt Trần Tế lên thuyền rồi nói sau.
Nếu là câu lạc bộ tư nhân, khách được tiếp đãi đương nhiên chính là cự phú hào môn, những người này đều có một đặc điểm, học đòi văn vẻ, nếu muốn bọn hắn bỏ tiền ra khỏi túi áo, nhất định phải lựa chọn một nhân vật đọc sách rất có lực hiệu triệu trong giới đọc sách đi ra.
Trần Tế không thể nghi ngờ là chọn lựa số một, công danh trạng nguyên, đệ nhất thanh lưu, thần tượng bên trong thần tượng, tại giới văn nghệ có danh vọng cực cao. Nếu như mời hắn ra khỏi núi, câu lạc bộ tư nhân lập tức có thể tăng lên vài cấp bậc.
Chỉ có điều, Trần Tế đối với hội thi thơ của Thẩm Ngạo cũng không có hứng thú, mặt lạnh, lại lắc đầu: "Không được tốt lắm."
← Hồi 026 | Hồi 028 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác