← Hồi 201 | Hồi 203 → |
Chỉ là hắn được chỗ tốt của Triệu công tử, nhất định phải làm Đường gia khó coi, để Triệu công tử thừa cơ mà vào, bởi vậy mới kiên trì, phí nhiều công phu như vậy.
Vào đình viện, Thẩm Ngạo cười lên, nói: "Ông chủ Chu cũng tới rất nhanh, tiền đâu, đều chuẩn bị xong rồi chứ?", ông chủ Chu nói: "Đều chuẩn bị xong, xin mời công tử kiểm kê.", ánh mắt lại rơi vào trăm quan tiền dẫn trên tay Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo giao tiền dẫn lên trên tay ông chủ Chu, nói: "Ngươi cầm trước, về phần tiền này sao, kêu tiểu nhị của ngươi kiểm kê trước mặt ta, kiểm kê xong rồi nói sau.".
Ông chủ Chu thu trăm quan tiền kia, liên tục gật đầu: "Tốt, sẽ kiểm kê cho công tử.", đánh ánh mắt về phía hai tiểu nhị, tiểu nhị kia hiểu ý, dỡ xuống hai cái rương nhỏ từ trong xe, lại lấy ra cái cân, vốn là tính toán rõ ràng mừơi quan tiền dẫn, lập tức lại đổi thành bạc vụn, về sau chính là kiểm kê đồng tiền, phen này tính toán xuống, đúng là trọn vẹn hao phí nửa canh giờ, Thẩm Ngạo chỉ ngồi ở trên ghế buồn ngủ, Đường Nghiêm ngược lại, ngồi ở một bên giám sát, sợ Thẩm Ngạo ăn phải lỗ vốn.
Kiểm kê xong, tiền mang đến vừa đúng chín mươi chín quan, ông chủ Chu thở dài một hơi, tuy nói lúc này đây có người vén màn giúp đỡ cho Đường gia, nhưng cuối cùng mình cũng buôn bán lời 500 văn tiền, bất kể như thế nào, cuối cùng không lỗ vốn. Kỳ thật xác định từ trên xuống dưới, mình và hai tiểu nhị, trọn vẹn chậm trễ nửa buổi chiều, 500 văn này kiếm được cũng không giá trị nhiều lắm.
Ông chủ Chu liền hướng Thẩm Ngạo nói: "Thẩm công tử, cái khoản này đã rõ ràng chưa?"
Thẩm Ngạo cười cười nói: "Rõ ràng, không sai, ông chủ Chu là loại người có chữ tín, như thế, khoản nợ này của Đường gia liền xem như hết."
Ông chủ Chu thu hồi trăm quan tiền, đang định đi, lại nghe Thẩm Ngạo nói: "Chậm đã, Đường gia trả nợ xong rồi rồi, khoản nợ giữa chúng ta dường như còn phải tính toán."
Ông chủ Chu ngạc nhiên, thấy bộ dạng Thẩm Ngạo không thuận theo không buông tha, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nói: "Không biết chúng ta có cái gì cần tính toán?".
Thẩm Ngạo cười ha ha, lười biếng, nói "Ta đây đưa trăm quan tiền vào trong tay ngươi đã có bao lâu?", ông chủ Chu nói: "Chưa đầy một canh giờ."
Thẩm Ngạo vỗ tay một cái: "Cái này là được rồi, theo như lợi tức ngươi tính toán vừa rồi, Đường gia thiếu ngươi hơn năm trăm tiền, lợi tức chính là hơn bốn trăm tiền, ông chủ Chu còn nói, đây là quy củ trong phố xá, có phải không?"
Ông chủ Chu giận dữ: "Ta lại không thiếu ngươi tiền."
Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng: "Không có sao? Tất cả mọi người thấy được, ngươi nắm lấy trăm quan tiền giá trị lớn của ta, chừng nửa canh giờ, đây cũng là thừ thiếu. Ngươi mang đến tiền bạc còn chưa thanh toán, liền còn chưa tính là giao trả lại cho ta, cho nên mới nói, trăm quan tiền giá trị lớn này chính là ngươi thiếu nợ ta! Không, không đúng, ngươi tổng cộng thiếu ta chín mươi chín quan tiền trong nửa canh giờ, lợi tức, từ từ, để cho ta tính toán xem cái lợi tức này là bao nhiêu?".
Khuôn mặt tươi cười thiện lương của Thẩm Ngạo thoáng cái trở nên bắt đầu hung ác: "Ông chủ Chu cẩn thận cái mông của mình, ngươi đang có thân thích ở Kinh Triệu phủ, nhưng bổn công tử tại Kinh Triệu phủ cũng có mấy bằng hữu, Đường đại nhân không muốn đi gặp quan, nhưng bổn công tử lại không sợ."
Người học người, Thẩm Ngạo dùng chiêu thức ấy, lại học được từ trong tay ông chủ Chu, Đường gia thiếu ông chủ Chu hơn năm trăm tiền, ông chủ Chu tính toán bọn hắn 500 tiền tiền lãi, mà vừa rồi, hắn cầm 100 quan tiền dẫn của Thẩm Ngạo, theo như phương thức của hắn tính toán, trăm quan này lợi tức chính là chín mươi quan.
Thẩm Ngạo chỉ cần mười quan, đã là phi thường hảo tâm rồi! Lạnh lùng quay mắt về phía ông chủ Chu, duỗi tay ra, không thuận theo không buông tha nói: "Ông chủ Chu, trả tiền đi!", mười quan tiền đối với loại người làm mua bán nhỏ như ông chủ tự nhiên không phải số lượng nhỏ, đâu chịu chi ra, thở phì phì nói: "Hừ, ngươi cưỡng từ đoạt lý, là muốn khóc lóc om sòm sao?"
Thẩm Ngạo cười hắc hắc: "Coi như là cưỡng từ đoạt lý, cũng là ông chủ Chu làm trước, đừng dài dòng, nhanh đưa tiền đây, không lấy tiền, chúng ta lập tức đi phủ Kinh Triệu, đến nha môn, đều có ngươi nói lý.", vừa rồi có lẽ là ông chủ Chu cường nghạnh nói muốn cùng Đường Nghiêm đi gặp quan, nhưng vừa được một lúc đã nghịch chuyển, lại là Thẩm Ngạo muốn kéo ông chủ Chu đi phủ Kinh Triệu, tình thế đúng là kịch biến.
Ông chủ Chu đột nhiên lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạo, lại không biết có chủ ý gì, chắp tay về hướng Thẩm Ngạo nói: "Không biết cao tính đại danh công tử." Hắn thấy Thẩm Ngạo chắc chắn như thế, lộ ra là xuất thân nhà giàu, muốn thử xem sâu cạn trước, lại quyết định xem có nên dây dưa không, loại tiểu thương nhân này thiện nhất là tìm tiểu tin tức, tin tức cực kỳ linh thông.
Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng: "Kẻ hèn này Thẩm Ngạo, như thế nào? Ngươi hẳn là muốn trả đũa? Ai nha nha, bổn công tử có lá gan nhỏ nhất, nhưng ngươi không cần lấy Đường quan phủ Kinh Triệu lớn như vậy quan để làm ta sợ.".
Ông chủ Chu nghe được hai chữ Thẩm Ngạo, lập tức thất sắc, Thẩm Ngạo? Chớ không phải là Thẩm Ngạo được xưng tài tử Biện Kinh kia, được hoàng thượng sắc phong làm khâm sai, đốc thúc án kho lương thực mất trộm đoạn thời gian trước chứ?
Ông chủ Chu vốn là thương nhân buôn lương, đâu thể không biết chuyện này, hơn nữa nghe nói Thẩm Ngạo này là thân thiết phủ Kỳ Quốc công, lớn mật đánh Lạt quốc Vương Tử, ẩu đả Ẩn Tương Lương Thành, từng sự tích sớm được truyền lưu trên phố, không ngừng khuyếch đại, chỉ là có một chút có thể xác nhận, người này xác thực có được bối cảnh rất mạnh, nếu không làm nhiều sự tình làm người nghe kinh sợ như vậy, đã sớm chết trăm lần cũng không đủ.
Đúng rồi, người này còn từng đi qua công đường, đừng nói là phán quan lúc ấy ngồi công đường xử án, chính là Tào công công muốn tố cáo hắn, cuối cùng cũng không khỏi phải dàn xếp ổn thỏa, chẳng những không làm gì được hắn, lại bị hắn lừa bịp một số tiền tài lớn, người như vậy, tính tình sẽ không chịu có hại hay chịu thiệt, chính mình dây vào hắn, quả nhiên là xui xẻo.
"Thì ra là Thẩm Ngạo Thẩm tài tử." Ông chủ Chu vừa rồi có lẽ hay là vô cùng cao ngạo, nhưng vừa biến sắc một cái, lại trở nên hòa ái dễ gần, hắn là người như vậy, vốn là thời khắc đều chuẩn bị hai bộ gương mặt, gặp được người dễ bị khi dễ, liền dữ tợn muốn ăn thịt người, gặp được người không dễ chọc, lập tức lại trở nên đáng thương, hình dáng như đang vẫy đuôi cầu xin.
← Hồi 201 | Hồi 203 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác