← Hồi 092 | Hồi 094 → |
Yên Lăng Thanh buồn rầu hỏi lại:
- Tử Nguyên! Chẳng lẽ công tử còn chưa biết ta đối với ngươi rất chân tình?
Nàng vừa nói vừa tuôn đôi dòng lệ.
Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi:
- Sao cô nương lại khóc?
Triệu Tử Nguyên không hỏi còn khá, chàng hỏi càng khiến cho Yên Lăng Thanh động mối thương tâm, nước mắt đầm đìa như đóa hoa lê gặp phải mưa, khiến chàng rất đỗi đau lòng. Chân tay luống cuống, chàng vội hỏi:
- Yên cô nương! Tại hạ lỡ lời. Xin cô nương tha thứ.
Yên Lăng Thanh gạt lệ đáp:
- Công tử đã nói hết chưa? Ta vì công tử mà hàng ngày phái người đi nghe ngóng tin tức. Nhiều khi ban đêm chính ta lén ra ngoài để thám thính xem công tử lạc lõng nơi đâu...
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Từ lúc được tin công tử đại náo phủ Cửu Thiên Tuế và vào thám thính ngục Thiên lao, ta đã yên tâm, nhưng ta ngờ động tác của công tử còn đi xa hơn.
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Cô nương liệu việc như thần. Tại hạ khâm phục vô cùng!
Yên Lăng Thanh hỏi:
- Công tử đừng tâng bốc ta nữa. Nếu ta không vì công tử đã chẳng hành động nguy hiểm như vậy. Ta hỏi công tử: Bây giờ công tử tính sao?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp:
- Tại hạ chưa có tính toán nào khác.
Yên Lăng Thanh hỏi:
- Công tử có lừa gạt ta không?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ suốt đời phiêu bạt, bây giờ được ngồi đối ẩm với cô nương, nhưng lui ra rồi chưa biết tới đâu. Nhất là lúc này...
Chàng chưa dứt lời đột nhiên cặp lông mày nhăn tít lại. Yên Lăng Thanh hỏi:
- Công tử làm sao vậy?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ dường như đau bụng một chút.
Yên Lăng Thanh nói:
- Công tử nghỉ ngơi một lúc.
Mắt chiếu ra những tia khác lạ, Triệu Tử Nguyên đáp:
- Không được. Tại hạ còn phải đi làm một việc.
Chàng vừa đứng lên, bỗng la một tiếng "úi chao" rồi cúi xuống bóp bụng.
Yên Lăng Thanh cười hỏi:
- Tử Nguyên! Công tử đau dữ đến thế ư?
Triệu Tử Nguyên trán toát mồ hôi, đứng ngay người lên vươn tay chụp lấy Yên Lăng Thanh.
Yên Lăng Thanh kinh hãi hỏi:
- Công tử làm gì vậy?
Triệu Tử Nguyên chụp không trúng, người chàng lảo đảo hai cái rồi té huỵch xuống.
Ba tên xử nữ ở trên bờ vọt tới toan nói, Yên Lăng Thanh xua tay cố ý lên tiếng:
- Triệu công tử mệt quá lại mắc bịnh té rồi. Mau khiêng y vào phòng nghỉ.
Hai tên xử nữ lại khiêng Triệu Tử Nguyên. Đột nhiên chàng ọe một tiếng, miệng nôn hết rượu thịt ra. Đồng thời hạ bàn chàng cũng chuyển động. Chàng giơ chân phải quét vào hạ bộ xử nữ, ở mé dưới.
Biến xảy ra bất ngờ. Hai tên xử nữ kêu thét lên lùi lại.
Yên Lăng Thanh hơi biến sắc, đột nhiên vung chỉ điểm tới.
Triệu Tử Nguyên ra tay rồi đã tiên liệu Yên Lăng Thanh tất hạ thủ, chàng ngay người lên lùi lại ba bước.
Yên Lăng Thanh cười lạt nói:
- Thân pháp tuyệt diệu.
Nàng toan động thủ nữa thì Triệu Tử Nguyên quát:
- Hãy khoan!
Yên Lăng Thanh hững hờ hỏi:
- Ngươi còn nói gì nữa?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Cô nương tài hoa tuyệt thế! Nếu tại hạ không chú ý thì mắc bẫy rồi.
Thiếu nữ kia hỏi:
- Hay lắm! Hay lắm! Ngươi quả không phải là người hồ đồ, vừa vào đã nổi dạ hoài nghi, ngươi tưởng ta không biết hay sao?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Sự thực nguy hại đến bản thân, tại hạ chẳng thể không gia tâm đề phòng.
Tại hạ không hiểu tại sao cô nương lại giả mạo Yên Lăng Thanh và gạt tại hạ tới đây làm gì?
Thiếu nữ kia đáp:
- Giản dị lắm. Vì ta muốn lấy mạng sống của ngươi.
Triệu Tử Nguyên cười khanh khách hỏi:
- Tại hạ đã biết chỗ dụng tâm của cô nương như vậy, nhưng chúng ta vốn không quen biết, sao cô nương muốn giết tại hạ?
Thiếu nữ hỏi lại:
- Ngươi không biết thật ư? Bản cô nương họ Mạch...
Bỗng có người la lên:
- Anh nhi! Không nên nói nhiều nữa.
Một người mặc quan phục từ từ xuất hiện.
Triệu Tử Nguyên la hoảng:
- Thập Tự Cương Mạch Cấn! Té ra là các hạ.
Mạch Cấn cười ha hả nói:
- Ngươi không ngờ ư? Thực tình người không hiểu thân phận lão phu há phải một mình Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên ngẫm nghĩ cảm thấy vụ này không phải tầm thường liền lắc đầu hỏi:
- Té ra các hạ không phải là người trong võ lâm ư?
Mạch Cấn hững hờ hỏi lại:
- Ai bảo thế?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Các hạ mặc quan phục mà lại quan chức không nhỏ.
Mạch Cấn nói:
- Lão phu nguyên là một vị Tổng trấn miền Tây Nam, sau lại vâng mệnh làm việc tại Binh Bộ chừng ba năm...
Triệu Tử Nguyên lấy làm kỳ hỏi:
- Sao các hạ không nói tiếp?
Mạch Cấn đáp:
- Lão phu nghĩ rằng người sắp chết đến nơi thì lão phu có đem sự thực nói cho ngươi hay cũng chẳng ích gì.
Triệu Tử Nguyên cười lạt nói:
- Tại hạ e rằng không chắc.
Mạch Cấn hỏi:
- Dường như ngươi rất tự tin ở mình?
Triệu Tử Nguyên ngang nhiên đáp:
- Con người đã không tự tin thì còn sống làm sao được? Tại hạ nghĩ vậy.
Mạch Cấn gật đầu nói:
- Chính khí ngươi giỏi lắm.
Lão lại quay sang bảo thiếu nữ:
- Anh nhi! Lão phu có mấy lời cho ngươi hay.
Nguyên Mạch Anh và Triệu Tử Nguyên ở trong thủy các. Từ khi Mạch Cấn xuất hiện, lão vẫn đứng ở phía đối ngạn cách ngoài mười trượng. Mạch Anh đáp:
- Nữ nhi xin qua ngay.
Cô toan đứng dậy, Triệu Tử Nguyên vội nói:
- Hãy khoan!
Mạch Anh lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Cô nương đang bồi tiếp tại hạ ăn uống. Rượu chưa nguội sao đã bỏ đi?
Mạch Anh tức giận hỏi:
- Ngươi không nghe rõ ư? Gia gia kêu ta qua đó.
Triệu Tử Nguyên cười lạt nói:
- Lúc này và ở nơi đây chẳng có bao lâu. Xin cô nương đình bộ bồi tiếp tại hạ phải lý hơn.
Mạch Anh dựng mặt lên hỏi:
- Ta không chịu thì sao?
Triệu Tử Nguyên cười khanh khách đáp:
- Tại hạ tin rằng cô nương chẳng phải con người không hiểu tình lý.
Mạch Anh tức giận hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi tưởng dùng cường lực cưỡng chế được ta sao?
Triệu Tử Nguyên vẫn lễ phép đáp:
- Cô nương minh xét cho. Lệnh tôn vừa nói gì chắc cô nương đã nghe rõ.
Mạch Anh hắng dặng hỏi:
- Ta có điếc tai đâu mà nghe không rõ?
Triệu Tử Nguyên cười nói:
- Thế thì đúng rồi. Lệnh tôn cố ý đưa tại hạ vào đất chết. Tại hạ thấy mình còn nhỏ tuổi mà phải chết thì uổng quá!
Mạch Anh tức quá lại bật cười nói:
- Đừng rườm lời! Ngươi muốn sao hãy nói huỵch toẹt ra.
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Ý kiến của tại hạ đã rõ ràng. Nếu là lệnh tôn bắt tại hạ phải chết. Tại hạ cảm thấy một mình xuống hoàng tuyền rất đỗi thê lương, nên mời cô nương cùng đi cho có bạn.
Mạch Anh cười khẩy hỏi:
- Ngươi khéo nói càn. Phải chăng ngươi tự tin giữ được bản cô nương?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ không dám huênh hoang, chỉ biết tận lực thử coi.
Mạch Anh nói:
- Hay lắm! Vậy ngươi hãy thử đi.
Nàng xoay tay phóng chưởng đánh ra.
Triệu Tử Nguyên không lui mà lại tiến. Chàng đưa ngón tay giữa và ngón tay trỏ ra chụp uyển mạch đối phương.
Mạch Anh quát lên một tiếng, xoay tay lại biến chưởng thành trảo toan nắm lấy uyển mạch của Triệu Tử Nguyên. Nàng biến chiêu rất thần tốc chẳng kém gì một tay đại cao thủ trên chốn giang hồ.
Triệu Tử Nguyên mỉm cười khen:
- Hảo thủ pháp!
Chàng xoay tay một cái. Mạch Anh cũng không chịu kém phản ứng liền.
Trong chớp mắt hai người đã trao đổi năm sáu chiêu nhưng chẳng ai hơn ai chút nào.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
- "Hiện nay dưới con mắt mình thì những tay cao thủ cũng ít ai chống lại nổi năm sáu chiêu của ta. Cô này tựa hồ chưa ra khỏi cửa mà sao võ công đã cao thâm đến thế?"
Mạch Cấn đứng bên đối ngạn vẫn không tỏ ý gì trợ thủ cho Mạch Anh.
Hai người lại trao đổi mấy chiêu nữa vẫn giữ thế quân bình.
Triệu Tử Nguyên không nhẫn nại được nữa đột nhiên biến chiêu đánh vù một tiếng nhằm chụp vào huyệt Khí Hải Mạch Anh.
Mạch Anh cười lạt nói:
- Ngươi không trầm tĩnh được nữa ư? Công lực của ngươi bất quá có vậy mà thôi.
Nàng biến đổi thủ pháp lại phóng chưởng tấn công.
Hai người đều dùng kình lực chiến đấu.
"Chát" một tiếng! Người Mạch Anh lảo đảo.
Triệu Tử Nguyên thừa thế sấn lại chụp lấy cổ tay nàng.
Mạch Anh cả kinh giựt mạnh tay ra. Không ngờ nàng vừa cử động, cổ tay đau nhói, bỗng la lên một tiếng:
- Úi chao!
Triệu Tử Nguyên mỉm cười nói:
- Cô nương! Hay hơn hết là hãy nghe tại hạ một chút.
Mạch Anh tức giận hỏi:
- Ngươi định làm gì ta?
Triệu Tử Nguyên không lý gì nàng nữa, lạnh lùng nhìn Mạch Cấn lên tiếng:
- Mạch đại nhân! Ít ra hiện giờ tại hạ chưa chết. Đại nhân cứ nói to để bàn chuyện cũng được.
Mạch Cấn thấy ái nữ bị kềm chế, lòng nóng như lửa đốt. Lão đằng hắng hỏi:
- Chúng ta còn chuyện gì mà nói?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Không còn chuyện thì thôi. Tại hạ xin cáo từ.
Chàng điểm huyệt Mạch Anh, cắp nàng lên nhảy vèo qua đối ngạn.
Mạch Cấn quát:
- Đứng lại!
Triệu Tử Nguyên cười lạt nói:
- Đại nhân vừa bảo không có chuyện gì nói nữa...
Mạch Cấn ngắt lời:
- Ngươi hãy tha tiểu nữ rồi sẽ nói được không?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Xin Đại nhân cho tại hạ hỏi một lời: Hiện nay đại nhân làm chức quan gì?
Mạch Cấn ngần ngừ đáp:
- Cửu Môn Phó Đốc.
Triệu Tử Nguyên sửng sốt nghĩ thầm:
- "Thảo nào khí khái lão lớn quá. Té ra lão làm đến Cửu Môn Phó Đốc."
Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy bóng người lố nhố, hiển nhiên đã bị bao vây.
Bề ngoài vẫn thản nhiên, chàng mỉm cười nói:
- Xin lỗi đại nhân! Tại hạ không biết vị thảo mãng anh hùng đã trở nên một vị quan lớn.
Mạch Cấn đáp:
- Không dám!
Hắn đảo mắt một cái. Bọn thuộc hạ đang tiến vào bỗng dừng lại.
Triệu Tử Nguyên nói:
- Đại nhân quả là bậc trí cơ.
Mạch Cấn bật tiếng cười khô khan đáp:
- Ngươi đã bắt được người vào trong tay, dĩ nhiên lão phu phải biết thời vụ.
Triệu Tử Nguyên nói:
- Tại hạ tuyệt không có ý uy hiếp người, vì hoàn cảnh trước mắt bắt buộc phải làm thế này. Đại nhân còn muốn nói điều chi? Không thì tại hạ xin cáo từ.
Mạch Cấn nghiêm nghị nói:
- Triệu Tử Nguyên! Lão phu nghe nói ngươi đang đêm vào thám thính phủ Cửu Thiên Tuế, dùng động tác vi diệu khiến cho Định Nhất kinh hãi bỏ đi, sau ngươi đi đại náo Thiên lao lại đả bại Cương Thi Hồng Ma. Thế mà vào nhà lão phu lại chẳng đởm lược gì, giở trò uy hiếp tiểu nữ làm con tin là nghĩa làm sao?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Mỗi nơi một khác. Mạch đại nhân vừa là đại hiệp vừa là quan lớn. Tại hạ không thể nghĩ nhiều được. Mạch đại nhân không còn chuyện gì nói thì tại hạ đi quách.
Mạch Cấn đảo mắt nhìn quanh nói:
- Hãy khoan! Để lão phu nói tiếp. Sau khi sung chức ở Binh Bộ, Cửu Thiên Tuế biết lão phu là người võ lâm xuất thân liền sai lão phu liên lạc với kiệt sĩ giang hồ tổ chức ra đội Cẩm y vệ.
Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi:
- Tại sao đại nhân lại sai Chức Nghiệp Kiếm Thủ đi giết Mạch Cấn?
Mạch Cấn cười lạt đáp:
- Đó là lão phu cố ý bày ra nghi trận để tỏ cho giang hồ biết mình không muốn tranh chấp với đời.
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng:
- "Phải rồi! Thảo nào đêm hôm ấy Chức Nghiệp Kiếm Thủ muốn đi tìm lão, Ương Thần Lão Xú là người đứng giữa hai phe chính tà mời những tay trợ thủ đến chỉ là một vụ bày trận giả."
Mạch Cấn dừng lại một chút rồi tiếp:
- Có một đêm chính ngươi đã thấy Chức Nghiệp Kiếm Thủ muốn tìm lão phu để hạ sát khiến cho cả Ương Thần Lão Xú cũng phải bồn chồn. Ha ha! Thực ra lão phu đã tính toán rồi.
Lão nói tới chỗ đắc ý quên cả ái nữ đang ở trong tay Triệu Tử Nguyên, nổi lên tràng cười ha hả.
Triệu Tử Nguyên nói:
- Đại nhân hành động như vậy mà không thẹn với võ lâm ư?
Mạch Cấn không lấy thế làm tức giận, lão đáp:
- Trên thực tế lão phu không còn là người trong võ lâm nữa. Chức Nghiệp Kiếm Thủ đã để người ta thuê mướn, thì lão phu thuê mướn cũng được. Lão phu lại có Cửu Thiên Tuế làm hậu thuẫn thì còn ai đủ tài lực kháng cự với lão phu?
Triệu Tử Nguyên gật đầu nói:
- Đại nhân nói đúng. Thế mà sao thủy chung đại nhân không mướn một tay Chức Nghiệp Kiếm Thủ?
Mạch Cấn lạnh lùng nói:
- Ai bảo không? Quỷ Phủ đại soái Lục Mệnh Mệnh đã chẳng xuất hiện trên chốn giang hồ đấy ư?
Triệu Tử Nguyên thất kinh hỏi:
- Ma Vân Thủ bị đại nhân mua rồi ư?
Mạch Cấn đắc ý đáp:
- Nay ngươi đã biết rồi ta phải nói cho ngươi hay: Chẳng những Ma Vân Thủ mà thôi. Cả Yên Định Viễn, Võ Khiếu Thu và Hoa hòa thượng đều là người làm việc của lão phu.
Triệu Tử Nguyên trong lòng run lên nghĩ bụng:
- "Mạch Cấn quả là tay lão gian cự hoạt. Hắn quăng lưới quét được bốn tay đại cao thủ mà chẳng ai hay.
Tâm địa hắn quả là đáng sợ!"
Mạch Cấn cười lạt hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi kinh hãi rồi chứ?
Triệu Tử Nguyên thản nhiên đáp:
- Tại hạ chỉ cảm thấy đây là chuyện không ngờ.
Mạch Cấn cười lạt hỏi:
- Tiểu tử! Chắc ngươi đã nghe tiếng Thủy Bạc Lục Ốc rồi chứ?
Triệu Tử Nguyên kinh tâm hỏi lại:
- Chẳng lẽ chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc cũng bị đại nhân mua chuộc rồi?
Mạch Cấn ngang nhiên đáp:
- Đã có một vị theo lão phu.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm hít một hơi khí lạnh. Chàng càng nghĩ càng cảm thấy Mạch Cấn là con người đáng sợ, vội hỏi:
- Đại nhân có thể cho biết là Đại chủ nhân hay Nhị chủ nhân không?
Mạch Cấn hỏi lại:
- Sao ngươi không hỏi đến Tam chủ nhân?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ đã gặp Tam chủ nhân. Người đó lòng dạ tàn độc, nhưng tứ chi đã thành tàn phế có nhảy lên cũng không cao lắm.
Mạch Cấn sửng sốt hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi đã gặp Tam chủ nhân thật ư?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tại hạ mới thấy mặt qua một lần thôi.
Mạch Cấn cười khằng khặc vỗ tay một cái.
Bỗng nghe tiếng bánh xe lọc cọc. Một cỗ xe từ từ đẩy ra.
Triệu Tử Nguyên ngó thấy người đẩy xe rất quen thuộc. Chính là Thiên Phong. Trên xe ngồi một lão già mình mặc áo đỏ tứ chi tàn phế. Cái ghế có bánh xe chưa tới gần, Tàn chi hồng nhân đã lên tiếng:
- Mạch đại nhân có điều chi...
Mạch Cấn cắt lời:
- Lão phu có việc phiền đến huynh đài.
Tàn chi hồng nhân cười nói:
- Dù đại nhân chẳng vỗ tay tuyên triệu, lão phu cũng tự động ra đây tương kiến.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Vì lão phu rất ghét kẻ nói xấu sau lưng không nhẫn nại được đã sai Thiên Phong đẩy xe ra thì vừa đúng lúc đại nhân vỗ tay.
Thiên Phong đẩy xe tới gần, còn cách chỗ Triệu Tử Nguyên và Mạch Cấn chừng mười bước. Tàn chi hồng nhân vẫy tay cho xe dừng lại hỏi:
- Thiên Phong! Ngươi nhận biết gã kia chứ?
Thiên Phong giương mắt lên quát:
- Triệu Tử Nguyên! Đã thấy chủ nhân ta sao lại không bái kiến?
Triệu Tử Nguyên cất giọng trào phúng:
- Triệu mỗ chẳng phải là người không có đầu. Vì muốn sống thêm nên đành khuất thân giữ lấy.
Thiên Phong đỏ mặt lên tức giận nói:
- Triệu Tử Nguyên! Ngươi đừng tưởng bây giờ võ công đại tiến, nên biết...
Triệu Tử Nguyên ngắt lời:
- Nên biết tại hạ đã trúng phải chất độc Mã Lan chứ gì? Ha ha! Đừng nói tại hạ chưa trúng chất độc Mã Lan, dù trúng rồi cũng có thuốc giải.
← Hồi 092 | Hồi 094 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác