Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Kiếm khách liệt truyện - Hồi 03

Kiếm khách liệt truyện
Trọn bộ 11 hồi
Hồi 03: Nhu thuật sư đồ ký
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-11)

Con người, thường khi gặp chuyện, đột nhiên thay đổi hẳn.

- Chết thật, ta sai mất rồi, đã nhìn lầm người mất rồi.

Sekiguchi Hachirou Zaemon Ujinari cảm thấy vô cùng bối rối khi nghĩ về sự thay đổi của đứa học trò yêu là Itsuchi Tora Jirou.

- Giờ phải làm sao đây?

Hachirou Zaemon chính là trưởng nam của Sekiguchi Jushin, ông tổ phái Nhu thuật Sekiguchi Ryu và s này được thiên hạ gọi là người mạnh hơn cả thân phụ của mình.

- Chết thật, khốn nạn thật.

Trên khuôn mặt của Hachirou Zaemon không hề để lộ ra điều gì, nhưng nỗi khổ tâm trong lòng quả không phải là điều bình thường. Itsuchi Tora Jirou lúc mười tuổi đến nhập môn với Sekiguchi.

Tám năm trước, vào năm Kambun thứ tư, khi Sekiguchi vừa đến khu phố Hisaemon ở Shiba lập võ đường, thì gần đấy có tay kiếm khách giang hồ quê ở xứ Oumi là Itsuchi Hyogo bỗng nhiên bệnh mà chết, thê tử là Iwako dẫn theo hai đứa con trai nhỏ trở về Oumi.

- Hay là cứ để phần Tora cho tại hạ lo.

Lúc bấy giờ, Sekiguchi Hachirou Zaemon nói với Iwako. Tuy thời gian giao tế chưa được bao lâu, nhưng Hachirou Zaemon cảm tấm lòng nhân hậu và cốt cách ôn hòa của Itsuchi Hyogo nên cũng thường xuyên qua lại. Mối giao tình giữa hai người ngày càng sâu đậm. Hai đứa con trai nhỏ của Itsuchi cũng thường xuyên đến chơi võ đường Sekiguchi. Chúng không những được lòng Hachirou Zaemon mà hết thảy bọn môn nhân đều tỏ ra quyến luyến. Hai đứa con của Itsuchi, trưởng nam là Hayato năm ấy được mười hai, còn thứ nam là Tora Jirou vừa lên mười tuổi.

- Hay là ta thử nuôi dạy nó xem sao.

Hachirou Zaemon chẳng nghĩ điều gì khác ngoài việc nhận chăm sóc và đào tạo Tora Jirou thành tài. Khuôn mặt Tora Jirou trắng trẻo hồng hào đáng yêu, thân thể mảnh dẻ nhưng sự mềm dẻo linh hoạt và lanh lẹ thì khó có đứa trẻ nào bì kịp. Một hôm, khi Hachirou Zaemon đang ngồi cắt móng ở góc phòng thì có chuyện như thế này.

- Tiểu bá phụ! Tiểu bá phụ!

Bên kia bức tường ngăn cách ngoài sân vọng vào tiếng gọi của Tora Jirou.

- Ơi! Tora đó hả.

- Cháu vào đó được không ạ?

- Ừ vào đi. Vòng qua vườn nhé.

- Dạ.

Vừa dứt lời đã thấy thân thể nhỏ bé của Tora Jirou thoăn thoắt phi qua tường rồi đáp xuống sân nhẹ nhàng. Bức tường cao đến sáu thước.

- Ủa...

Hachirou Zaemon còn đang trố mắt thì Tora Jirou đã m lẹ đến bên, mân mê chiếc kềm và bắt đầu lặng lẽ cắt móng cho "tiểu bá phụ". Trước đây, Hachirou Zaemon cũng đã trải qua cảm giác đ đớn khi đứa con yêu ba tuổi của mình mắc bệnh rồi mất, nay trông thấy Tora Jirou thì không khỏi không mở lòng.

- Tại hạ nhìn thấy thiên tính của Tora nên muốn truyền dạy Nhu thuật cho nó. Không biết ý phu nhân thế nào?

Sekiguchi Hachirou Zaemon mấy lần đặt vấn đề thì quả phụ Iwako đều đáp:

- Trăm sự của Tora đều trông cậy ở ngài.

Mà Tora Jirou cũng không hề tỏ ý phản đối.

- Cháu cũng muốn học Nhu thuật với tiểu bá phụ.

Đôi mắt nhỏ bé đen lánh kia lấp lánh. Như vậy là đã quyết định.

Từ đó, Hachirou Zaemon không khi nào để cho đám môn nhân của mình động vào Tora Jirou, mà tự mình nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ và truyền dạy hết mọi tinh túy của phái Nhu thuật Sekiguchi. Đã được bảy năm trôi qua. Vào ngày mùng mười tháng chín năm ngoái, Hachirou Zaemon trao cho Tora Jirou hai quyển bí truyền thư cô đọng những điều cực ý của môn phái. Nhưng cho tới lúc bấy giờ thì Tora Jirou vẫn còn bị một điều cấm.

- Không được đấu tập và tỉ thí với kẻ khác.

Lệnh cấm nghiêm ngặt và Tora Jirou cũng đã giữ trọn giới luật. Đến tuổi trường thành thì Sekiguchi mới cho phép đấu tập với đám môn hạ của mình. Tuy là lần đầu tiên, nhưng trong đám môn nhân hơn một trăm mấy chục người của Sekiguchi, chỉ có hai cao đồ là Matsuda Yogorou và Hir Yaso là có thể chế ngự được Tora Jirou mà thôi. Những kẻ khác đều bị ném đi như món đồ hay bị đè, xiết đến phải chịu thua.

- Ừm, khá!

Sekiguchi Hachirou Zaemon trông thấy cũng mãn nguyện lắm. Không mãn nguyện sao được. Đây là lần đầu tiên Sekiguchi tự tay vun trồng chồi non khi nó mới lớn mà không giao cho bất kỳ ai, và nay mọi nỗ lực đã sớm cho ra quả ngọt. Sekiguchi không khỏi đắc ý cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mọi việc kéo dài chẳng được bao lâu.

- Chúng con thấy Tora Jirou hình như có biểu hiện kiêu căng tự mãn.

Bọn Hir Yasou mật báo cho sư phụ hay, nhưng Hachirou Zaemon chẳng thèm để tâm nghe lấy. Cho đến bây giờ, Tora Jirou cũng vẫn còn chăm lo mọi chuyện từ miếng cơm cho đến giấc ngủ của Hachirou Zaemon và tuyệt nhiên không có dấu hiệu thay đổi nào so với sự đáng yêu, thái độ ân cần, lễ độ của thời niên thiếu.

Nhưng đến mùa hạ năm ngoái thì Sekiguchi Hachirou Zaemon dần trở nên bận bịu và ngày càng ít xuất hiện ở võ đường trong phố Hisaemon hơn. Có hai lý do.

Một là thời hạn hai mươi năm lang bạt giang hồ do chúa phiên Kishu ban cho cũng đã chấm dứt. Ngày xưa, các võ sĩ Samurai thường xin phép chủ mình cho ra ngoài giang hồ một thời gian để tr dồi võ nghệ, nhân cách và học vấn. Hết thời hạn này, họ phải về tiếp tục phục vụ chủ soái của mình. Nhà Kishu mấy lần hối thúc trở về, hơn nữa hai người em trai của Hachirou Zaemon đều đang phục vụ cho nhà Kishu nên cũng khó từ chối, thành ra Hachirou phải đến võ đường của chúa Kishu ở Edo coi ngó việc luyện tập của bọn võ sĩ trong phiên. Vì vậy mà về chểnh mảng không coi sóc cho võ đường của mình chu đáo như trước được.

Hai là Sekiguchi cũng đang dạy Nhu thuật cho hai chúa Sanada Izu Nokami mười vạn hộc vùng Matsu Shiro xứ Shinshu và Matsudaira Okinokami mười lăm vạn hộc của vùng Matsuyama xứ Iyo ở Edo.

S khi Tướng quân Tokugawa Ieyasu thâu tóm thiên hạ trong trận Sekigahara đã phân chia các lãnh chúa chư hầu thành hai loại: một loại là Fudaimyou, tức những lãnh chúa theo Tokugawa trước trận Sekigahara; và một loại là Tozama Daimyou, bao gồm những người theo mình s trận chiến.

Ieyasu giữ vợ con của các chúa Tozama Daimyou trong thành Edo làm tin và bắt bọn họ mỗi năm phải đến Edo diện kiến một lần. Mục đích là để làm hao tổn sức mạnh kinh tế của các chư hầu khiến để họ không còn thời gian nghĩ đến việc lật đổ chế độ nữa.

Vào mùa xuân năm nay có chuyện như thế này. S khi đến dinh thự Sanada ở cổng ngoài Sakurada thành Edo dạy Nhu thuật cho chúa Sanada Izu Nokami Nobufusa, thì Hachirou Zaemon có nói chuyện với Tổng quản Edo là Okuma Yukie.

- Gần đây hình như Itsuchi Tora Jirou không đi theo hầu ngài như lúc trước thì phải? - Okuma nói.

- Tora Jirou hiện còn phải lo việc luyện tập cho môn nhân ở võ đường Hisaemon.

- Quả nhiên là ngài đã dạy dỗ hắn thành tài rồi.

- Không dám.

- Thế này... Tora Jirou cũng thường lui tới luyện tập ở nhiều võ đường khác, không riêng gì võ đường của ngài.

- Vâng?

Hachirou Zaemon cảm thấy không thể tin được ở tai mình nữa.

- Không cần phân biệt võ đường Kiếm thuật hay Nhu thuật, cứ nơi nào có võ nghệ là nó lại mò đến. Chà, thật là một kẻ có kĩ thuật tuyệt diệu...

Như vậy có nghĩa là trong lúc sư phụ đi vắng, nó đã lẻn ra ngoài tỉ thí với các võ phái khác. Đây là một điều đại kỵ đối với các phái võ nghệ ngày xưa. Họ cấm học trò tỉ thí với phái khác mà không có lý do chính đáng.

- Hôm trước cũng vậy....

- Ở khu phố Bizen có võ đường của Ikoma Kurando phái Ittou Ryu.... Trong phủ này có vài tên môn nhân cũng đến đấy luyện tập võ nghệ. Theo như lời chúng thì...

Bọn môn đồ phái kiếm Ittou Ryu thấy Tora Jirou xuất hiện ở võ đường thì chặn lại.

- Ngươi là kẻ nào?

Lúc bấy giờ Tora Jirou nói dối rằng:

- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh không môn phái gì.

- Chúng ta không đấu với bọn Nhu thuật.

- Như vậy là các vị sợ tại hạ rồi. - Trên khuôn mặt trắng hồng như nữ nhi kia nở một nụ cười đại đảm bất địch, Tora Jirou đáp.

- Ngươi nói gì!??

Bọn môn nhân nghe rồi nổi dóa, chúng bỗng nảy sinh ác ý muốn đập thằng nhãi mảnh khảnh kia một trận cho bõ ghét.

- Được rồi. Vào đi!!!

Bọn môn đồ Ittou Ryu dẫn Tora Jirou vào võ đường... Đầu tiên là một cao đồ tên là Miura ra đấu, tay mang mộc kiếm nửa như đùa bỡn.

- Vào đi. Để xem ngươi tay không thì làm được gì. Ngươi đối phó với thanh kiếm này thế nào? Xuất chiêu!

Kiếm sinh tên Miura vừa mới xông lại gần thì thân thể Tora Jirou đã búng lên không. Có tiếng la thất thanh. Tora Jirou đã hạ thủ vào lúc nào và ra sao không ai biết. Chỉ thấy thân thể Miura bị hất văng ra xa ba trượng, đập vào tường bên kia hộc máu rồi giãy giụa tắt thở.

- Thằng khốn!

Cả võ đường náo loạn, lần lượt những tên cao đồ khác ra đấu nhưng chẳng kẻ nào làm gì được Tora Jirou. Hễ toan xông vào tấn công liền nhận kết quả như Miura, kẻ thì bị ném ra xa, kẻ thì trúng đòn Atemi mà bất tỉnh, đứa thì gãy tay, đứa bị bẻ lọi chân....

- Như vậy mà cũng gọi là võ nghệ à, thật nực cười.

Tora Jirou hất hàm buông một lời như thóa mạn rồi biến khỏi võ đường như cơn gió. Trong đám môn nhân có hai kẻ tắt thở. Người mục kích chuyện này là Kobayashi Ichirota, một võ sĩ trong phiên Sanada, hắn cũng bị gãy một cánh tay.

Kết quả những cuộc tỉ thí võ nghệ là cái chết nên các võ đường chẳng bao giờ công khai chuyện này. Nhưng nghe nói trong vùng đã có gần mười căn võ đường bị Tora Jirou đến đập phá như võ đường Ikoma.

- Không biết nói chuyện này với ngài có phải không, ... nhưng thằng Tora Jirou dương dương tự đắc, sinh tâm kiêu ngạo, khó coi vô cùng.

Sekiguchi Hachirou Zaemon không đáp lại. Khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, toàn thân như kẻ mất hồn. Vì mình lơ đễnh không chú ý mà đứa đệ tử yêu giở trò lộng hành ngạo mạn như thế. Toàn thân Hachirou Zaemon ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt.

- Đáng lý tôi không nên nói chuyện này...

- Không...

- Tôi nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của ngài...

- Xin đa tạ. Tại hạ đã rõ.

- Vậy thì ngay bây giờ, trong lúc thiên hạ còn chưa đem ra đàm tiếu...

- Vâng...

Chuyện Tora Jirou "thay đổi" chính là chuyện này. S này mới biết thêm rằng trong hai tháng gần đây, Tora Jirou đã trở thành một con quỷ chuyên đi phá võ đường, làm bảy người thiệt mạng.

*****

Nhu thuật vốn là hệ thống kĩ thuật phát sinh từ lối đánh vật trên chiến trường. Tức là cũng giống như Kiếm thuật, nó là kĩ thuật được sinh ra từ đấu tranh hòng đoạt sinh mạng của kẻ khác. Nhưng Kiếm thuật đã được nhiều bậc danh nhân phát triển và nâng cao đến mục tiêu làm thăng hoa về mặt tinh thần, chứ không còn đơn thuần là giết chóc nữa. Phái Nhu thuật Sekiguchi Ryu cũng vậy.

- Dựa vào việc tu hành luyện tập đến cực ý, làm cho tinh thần và thể xác của hành giả hòa hợp làm một. Đây chính là tinh thần chủ đạo của bản phái.

Còn như kẻ tỉ thí với phái khác mà không suy xét gì, đánh đối thủ đến chết mà tự mãn thì chỉ có thể nói là:

- Phường ác nghịch vô đạo.

Đêm đó Sekiguchi Hachirou Zaemon trở về võ đường, từng lời ăn tiếng nói và thái độ đều rất bình thường, chẳng tỏ vẻ khác lạ gì so với trước. Bữa cơm tối được chuẩn bị, rượu cũng mang vào đến nơi.

Trong võ đường chỉ có hai người hầu gái lo việc may vá và ba tên đầy tớ. Môn nhân tập võ ở lại võ đường chỉ có mỗi mình Itsuchi Tora Jirou mà thôi.

Phần trung tâm võ đường rộng gần một trăm mét vuông với mấy hàng cột vững chãi, bên phải là nhà bếp, chuồng ngựa và phòng cho người hầu. Hành lang nối qua bên trái ăn thông với phòng của Hachirou Zaemon. Đối diện với hành lang là căn phòng rộng gần mười mét vuông của Tora Jirou.

- Chắc thầy đã mệt rồi.

Tora Jirou vừa với lấy bình rượu rót ra chén cho sư phụ, vừa nghiêng đầu ngước lên nhìn Hachirou Zaemon với vẻ cung kính mà nũng nịu.

- Khi thầy ngủ để con đấm vai cho. - Tora nói khẽ.

Năm nay là niên hiệu Kambun thứ mười hai, Hachirou Zaemon vừa tròn bốn mươi ba tuổi nhưng cơ thể còn rắn chắc, chưa hề biết đến đ lưng mỏi gối là gì. Nhưng lúc này Hachirou Zaemon nhíu mắt, ra vẻ vui mừng.

- Ừm, ta nhờ con.

Trong tám năm qua, Tora Jirou luôn theo sát bên mình và đây cũng chẳng phải là hành động hiếm thấy của Tora Jirou. Đêm đó:

- Thôi đủ rồi. Con lui đi.

Hachirou Zaemon khẽ nhắm mắt. Tora Jirou trông thấy liền nở một nụ cười nhạt, một nụ cười ngạo mạn bất địch. Cặp mắt Tora Jirou quét lên nhìn Hachirou Zaemon, trước đây chưa ai từng thấy một ánh mắt quái lạ và ghê gớm như thế ở hắn.

- Thưa thầy!

- Gì?

- Đã lâu lắm rồi, ngày mai thầy với con đấu một trận ở võ đường đi.

Hachirou Zaemon thấy được một đấu chí mãnh liệt ghê gớm trong giọng nói của Tora.

- Muốn đánh bại ta sao?

Hachirou Zaemon nói như dao chém. Câu trả lời của Tora Jirou cũng chỉ là một nụ cười nhạt ngạo mạn.

- Tora Jirou!

- Dạ.

- Hôm nay ta nghe hết rồi.

- Là chuyện gì ạ?

- Chuyện mày tỉ thí với phái khác.

Không có tiếng trả lời. Lại chỉ là một nụ cười nhạt đáp trả.

- Chuyện đó có thật không?

- Ở Edo đâu có mấy võ đường Nhu thuật, thầy biết mà.

- Thế còn võ đường Kiếm thuật?

Cũng không có tiếng đáp lại.

- Chẳng phải là ta đã cấm tỉ thí khi không được phép rồi ư?

Tora Jirou không đáp. Sekiguchi Hachirou Zaemon cố lắm mới giữ cho khối căm giận trong người khỏi phát nổ. Rồi Tora Jirou đặt bình rượu xuống.

- Xin hãy buông cho con.

Hắn nói một cách thản nhiên.

Có nghĩa là, nếu ông không thích thì cứ đuổi tôi đi, tình nghĩa thầy trò chấm dứt từ đây, coi như là phá môn. Hachirou Zaemon chợt hiểu rằng bây giờ có giáo huấn thế nào đi nữa thì nó cũng không nghe.

- Ta không buông.

Một lúc s.... Sekiguchi chậm rãi nâng chén, đáp lại:

- Đấm vai cho ta.

Lúc này khuôn mặt Hachirou Zaemon đã có vẻ lơi lỏng.

Ngón tay của Tora Jirou bắt đầu xoa bóp, chạy dài trên đôi vai rộng lớn đầy thịt rắn chắc của thầy mình. Hai người chẳng nói một lời nào.

Hachirou Zaemon ngả người, bắt đầu cất tiếng ngáy nhẹ. Bàn tay Tora Jirou cũng dừng lại. Tết năm nay Tora Jirou vừa được thầy tổ chức cho lễ thành niên, coi như đã là người lớn.

- Ừm!

Tora Jirou cất tiếng đằng hắng. Hắn rời chỗ nằm của Hachirou Zaemon khoảng sáu thước rồi đứng dậy, quét cái nhìn từ tấm lưng xuống đến hông sư phụ. Toàn thân hắn bốc lên một sát khí như mãnh thú rình mồi. Một đêm xuân ấm áp nhưng nặng nề.

Chẳng biết là chừng nào thời gian đã trôi qua. Bất thần Tora Jirou nhảy vọt tới, nhẹ nhàng không một tiếng động. Thân thể mảnh dẻ của hắn lộn một vòng trên không, rồi vụt qua thân thể Hachirou Zaemon đang gối đầu lên tay, biến mất vào gian phòng trong. Một lúc s mới thấy hắn xuất hiện trong căn phòng vẫn chưa đốt đèn của mình, lặng lẽ cười nhe cả hàm răng trắng mà thì thầm:

- Ha, lúc nãy ta vừa đá vào bụng thầy.

Hachirou Zaemon cũng không động đậy. Khoảng một khắc s (hai tiếng đồng hồ), có tên đầy tớ vào phòng dọn thức ăn, thấy chủ nhân ngủ say sưa mới lay dậy.

- Thưa ngài, thưa ngài...

- Ta biết rồi.

- Không thấy Tora Jirou đâu ạ.

- Được rồi. Trải chiếu cho ta.

- Dạ.

*****

Mười ngày đã trôi qua kể từ s sự kiện đêm đó. Đến quá trưa, Hachirou mới lệnh cho Tora Jirou.

- Hãy theo ta.

Kể cũng lâu lắm rồi Hachirou Zaemon mới cho Tora Jirou theo hầu mình khi ra ngoài. Từ khi làm lễ trưởng thành, Hachirou Zaemon đã xem Tora như người lớn và ra lệnh cho hắn thay mình tập dượt với bọn môn nhân, nên không phải theo hầu những khi đi đường như trước nữa. Dạo gần đây, Hachirou Zaemon thường đơn độc một mình ra ngoài. Nhưng hôm nay...

Trên khuôn mặt của Tora Jirou không ngớt nụ cười nhạt. Ý nghĩa nụ cười đó, Hachirou Zaemon hiểu rõ như vật nắm trong lòng bàn tay.

Hôm nay là đến dinh thự Matsudaira Oki ở Edo dạy võ nghệ cho chúa và các gia thần. Tora Jirou chờ ở bên ngoài mãi đến khi trời nhá nhem tối thì mới thấy thầy mình trở ra, người nồng nặc hơi rượu do hầu yến bên cạnh chúa.

- Thật là hiếm có ạ.

- Hiếm cái gì nào?

- Dạ, trước khi luyện tập thầy thường không uống rượu.

- Là nói ta sao?

- Dạ.

- Hôm nay không say không về.

- Thầy đi sai đường rồi.

- Hãy theo ta. Bây giờ chúng ta sẽ đến nhà Sanada ở cổng Sakurada.

Hai thầy trò rời dinh thự Matsudaira ở Atago, theo con đường phía bắc mà tiến. Dinh thự, biệt trang của các vị lãnh chúa Daimyou, Hatamoto cấp cao xếp thành hàng dài hai bên đường. Hai người đi mãi thì đụng con hào ngoài của thành Edo. Khi hai người đến nơi thì bốn bề đã tối đen như mực.

Thành Edo lúc này chưa phát triển như những năm s này. Tuy gọi là đại đô thị mới, nhưng phải đợi đến hơn hai mươi năm s, vào thời đại Genroku thì quy mô của thành phố mới phát triển rộng rãi, kinh tế đạt đến đỉnh điểm và vấn đề hành chính trở nên tinh mật hơn.

Khi mặt trời lặn thì khu dinh thự của các vị võ tướng chung quanh thành Edo này trở nên buồn tẻ và tịch mịch vô cùng, có lẽ người hiện đại chẳng thể nào hình dung được khung cảnh lúc này như thế nào. Vào lúc này, số đồn ải canh phòng cũng chỉ bằng một phần tư so với những năm Genroku.

Vượt qua con hào, hai người bước chân vào một đồng cỏ rộng lớn. Sekiguchi Hachirou Zaemon bỗng nhiên quay ngoắt lại.

- Này Tora Jirou.

Trong tiếng gọi chứa đựng một nỗi buồn mênh mang.

- Hôm trước mày nhảy qua người thầy phải không?

Khuôn mặt Tora Jirou cứng đơ. Rõ ràng là hắn đã kiểm tra hơi thở của sư phụ kĩ lưỡng. Rõ ràng là ông ta đã ngủ cơ mà.

- Thật đáng thương.

- Thầy nói gì ạ...

- Mày nhảy qua người ta, coi như là đá vào bụng thầy.... Nhưng ta cũng xem như là nắm được cổ chân mày mà bẻ vụn xương rồi ném đi rồi đấy con ạ.

- Hừm...

Cặp mắt trắng dã của Tora Jirou gườm nhìn thầy, một lòng sân hận, căm ghét nổi lên.

- Mày tỉ thí với võ phái khác, lấy sát thương làm điều vui thú, giương giương tự đắc. Bây giờ ta không thể buông tha cho mày được nữa rồi. Mày không còn là mày nữa, mày đã biến thành một con ác thú mất rồi.

Thân thể Hachirou Zaemon khẽ động đậy, Tora Jirou vốn mẫn cảm với chuyển động s bao năm miệt mài luyện tập võ nghệ, nên vừa cảm thấy hơi hướm là đã nhảy lui.... Hành động chỉ diễn ra trong sát na.

- Xem như đây là lòng từ bi của ta!

Thét rồi một luồng điện chạy dọc từ bên hông Hachirou Zaemon bắn ra. Đây chính là thuật rút kiếm nhanh Iai jutsu của phái Jinmei Musou Ryu mà thân phụ quá cố của Sekiguchi Jushin đã truyền lại.

Khác với lối sử dụng kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ từ trước, nền kiếm thuật Nhật Bản còn có một hệ thống kĩ thuật dụng kiếm khi còn đang tra trong bao, và rút ra với tốc độ chớp nhoáng gọi là Iai jutsu. So với lối dụng kiếm thông thường thì Iai có nhiều lợi điểm như xuất kỳ bất ý, hạ thủ chớp nhoáng khiến đối phương không tài nào tránh được, và có thể sử dụng ở những nơi địa hình chật hẹp. Nhiều cao thủ chỉ khẽ động tay mà đầu đối phương đã lăn dưới đất, chẳng ai kịp nhìn thấy lưỡi kiếm đi ra sao đã vội trở lại vỏ.

Tiếng thét vừa cất lên đã thấy thân thể Tora Jirou đổ sập xuống bãi cỏ. Hachirou Zaemon l máu bám trên lưỡi gươm rồi tra vào bao. Thế gian chẳng kẻ nào biết được rằng Hachirou Zaemon lại hội đắc được thuật rút kiếm tinh diệu thần tốc này.

Itsuchi Tora Jirou nằm cứng đơ, tắt thở. Lúc bấy giờ mới mười tám tuổi.

Đến sáng hôm s, người ta phát hiện ra xác hắn bị chém đứt từ đỉnh đầu đến cằm, bên cạnh là tờ giấy chùi máu thanh gươm vứt đó. Đây là loại giấy "Sanada gami" mà chúa Sanada Izunokami cho sản xuất ở lãnh địa Matsu Shiro xứ Shinshu của mình. Vì thế mà thiên hạ đồn rằng kẻ hạ thủ là người nhà Sanada, nhưng khắp thành Edo này có không biết bao nhiêu người sử dụng loại giấy này nên rốt cuộc chẳng đi đến đâu.

Nhưng khi hành trạng của Tora Jirou đã rõ ràng rồi thì:

- Quả nhiên là kết quả đối đầu với Sekiguchi Hachirou Zaemon rồi.

Bọn môn nhân trong võ đường Sekiguchi không ai là nghi ngờ điều này.

- A, quả nhiên.

- Ghê thật, đến ngay cả đứa đệ tử yêu của mình mà cũng...

Đương thời, số cao thủ Nhu thuật trong phiên không nhiều nên danh vọng của Hachirou Zaemon ngày càng lên cao.

Vừa hết mùa hạ năm s, vào một đêm, Hachirou Zaemon bí mật lẻn ra khỏi võ đường, chỉ để lại đôi dòng vô cùng đơn giản cho hai cao đồ Matsuda Yogoro và Hir Yaso. Không ai biết là đi đâu. Lúc này, Hachirou Zaemon cũng chẳng tiết lộ điều gì về cái chết của Itsuchi Tora Jirou.

*****

Sekiguchi Hachirou Zaemon trở lại Edo là vào ba năm sau, tháng năm niên hiệu Empo thứ tư.

Lúc bấy giờ, Hachirou Zaemon đã bốn mươi bảy tuổi. Matsuda Yogoro coi sóc võ đường Hisaemon thay sư phụ, khi vừa nhìn thấy thầy mình bước vào thì dường như chẳng còn tin ở mắt mình nữa. Mới ba năm thôi nhưng dung mạo của Hachirou Zaemon đã trở nên già cỗi như mười năm đã trôi qua. Chỏm tóc võ sĩ trên đầu cũng đã cạo sạch nhẵn nhụi như thầy tu.

- Hirau Yasou đã bệnh mà mất từ năm ngoái. - Matsuda thưa.

- Thế à... Thế thì....

- Thế ân sư đã ở những nơi nào?

- Chu du khắp thiên hạ.

- Căn phòng của ân sư vẫn còn nguyên như trước khi ngài ra đi.

- Đa tạ. Nhưng từ hôm nay thì nó là phòng của ngươi. Từ bây giờ ta trở lại phục vụ nhà Kishu....

- Dạ vâng!

- Võ đường này, cả bọn môn nhân cũng đều là của ngươi. Hãy chăm sóc cẩn thận.

Hachirou Zaemon trở lại phục vụ nhà Kishu nhưng không giữ chức "Nhu thuật chỉ nam" như trước nữa, mà chỉ làm một anh giữ ngựa bổng lộc ba trăm hộc. Trong khi đó, người em út Sekiguchi Man Emon Ujihide ở bản xứ Wakayama thuộc Kishu thì đến Edo nhậm chức Chỉ nam dưới phủ Tướng quân Tokugawa. Còn thứ đệ Sekiguchi Yatarou Ujiaki thì trước sau vẫn giữ chức Nhu thuật chỉ nam ở Kishu.

Năm năm đã trôi qua. Chúa Kishu là Kii Chunagon thấy Hachirou Zaemon tuổi đã ngoài năm mươi mà vẫn chưa thành gia lập thất thì lấy làm lo lắng.

- Để ta chọn thê tử cho ngươi.

- Thần thấy không cần thiết.

Thời trẻ, Hachirou Zaemon đột nhiên ngừng phục vụ nhà Kishu rồi mượn danh nghĩa tu luyện võ nghệ mà lang bạt khắp nơi trong thiên hạ. Thiên hạ đồn rằng nguyên nhân là thê tử và đứa con nhỏ lần lượt bệnh mà qua đời, Hachirou Zaemon không chịu được nỗi đau mất mát ấy nhưng đương sự chẳng bao giờ tiết lộ một lời về chuyện này.

- Nếu nói là không cần thê tử thì hãy lo việc nhận dưỡng tử. Đây là nghiêm mệnh của cô, không được trái.

Chúa Chunagon lo lắng không muốn để dòng Hachirou Zaemon phải tuyệt tự. Vì là quân mệnh nên chẳng thể làm khác. Rồi Hachirou Zaemon đón thứ nam của người em út Man Emon, tức là đứa cháu trai của mình tên là Gon Nojo về làm dưỡng tử.

Đấy là vào năm Jokyo [1] thứ nhất, khi Hachirou Zaemon đã đến tuổi năm mươi lăm, còn Gon Nojo vừa tròn hai mươi. Gon Nojo là đứa được thực phụ Man Emon giáo dục đạo đức kĩ lưỡng, trình độ Nhu thuật cũng tương xứng với mức ấy.

[1] Niên hiệu kéo dài từ năm 1684-1688

Vào một buổi sáng mùa hạ năm Jokyo thứ nhất, lúc bấy giờ Hachirou Zaemon đang ngụ tại khu nhà dài dành cho lính trơn trong phiên Kishu, thì tên gác cổng hối hả chạy vào trình một phong thư.

- Nhìn dáng thì là một tên thường dân nhưng hắn xin chuyển cái này đến ngài.

- Hắn còn ngoài cổng không?

- Tiểu nhân chưa kịp giữ lại thì hắn đã đi mất rồi.

Trên phong thư đề người gửi là Itsuchi Hayato. Cặp lông mày trắng của Hachirou Zaemon khẽ nhíu động. Dĩ nhiên là không thể nào quên được người anh trai duy nhất của Itsuchi Tora Jirou.

Đại khái thư viết như sau:

"Mười hai năm trước, vãn bối nhận được tin báo từ tiên sinh về việc ngu đệ Tora Jirou chịu hình phạt dưới tay ngài. Thân mẫu vì không chịu được nỗi đau ấy mà chẳng bao lâu sau đã quy tiên. Sự việc kể cũng hơn mười năm rồi. Trong lòng vãn bối vẫn còn đôi chút nghi vấn, và tuy đã về sống ở Kyoto, nhưng lần này đến Edo dám mong được giải bày nỗi nghi vấn trong lòng với ngài.

Ngày mười tám tháng sáu tới, vào khắc thứ bảy (bốn giờ chiều) rất mong tiên sinh bỏ chút thì giờ đến tích chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro. Kính bút".

Như vậy là còn ba hôm nữa. Ngày mười tám nhằm lúc Hachirou Zaemon rảnh rỗi không phải dạy dỗ cho vị chúa trẻ nọ.

- Ta đến võ đường Hisaemon.

Hachirou nói rồi rời khỏi dinh thự Kishu đến võ đường của mình ngày xưa. Sau khi bàn bạc và dùng cơm trưa với đường chủ Matsuda Yogorou, Sekiguchi mới nói.

- Cho ta gửi đôi kiếm này lại đây. Đừng hỏi tại sao.

- Thưa thầy.... ?

- Đừng hỏi gì nữa.

- Thế thì....

- Khi xong việc sẽ quay lại lấy. Trong lúc đó thì cho ta gửi nhờ, được chứ?

Thấy sư phụ giờ đây đã là gia thần của chúa Kishu, nay lại gửi cặp song đao lớn nhỏ tượng trưng cho linh hồn người võ sĩ mà đi đâu mất thì Matsuda không khỏi lo ngại.

- Cho ta mượn chiếc nón lá.

- Dạ.

Thế rồi giữa trưa nắng chói chang, Hachirou Zaemon hông không đeo kiếm, đội chiếc nón lá rồi thản nhiên rời khỏi võ đường. Matsuda cảm thấy bất an nên bí mật bám theo sau. Đến gần cổng trước của chùa Tăng Thượng thì Hachirou Zaemon bỗng dừng chân, quay người chỉ tay về phía Matsuda Yogorou đang nấp bên gốc tùng cạnh quán nước, quát to.

- Vô ích, về đi!

Matsuda không khỏi bàng hoàng. Như vậy là không thể đuổi theo sau được nữa nên hắn ngậm ngùi dõi theo hình bóng ân sư khuất dần về phương nam.

*****

Năm năm trước, chùa Chân Minh ở khu Naka Meguro bị cháy rụi trong một trận hỏa hoạn, giờ chỉ còn là đống phế tích bị chôn vùi trong đám cỏ tạp. Chỉ có tháp chuông là không bị cháy, nhưng sau này người ta tháo quả chuông ra, đổ đầy đá trên nền tháp.

Hachirou Zaemon xuất hiện trên đài là vào khắc thứ bảy. Ánh mặt trời chói chang giữa hạ vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm. Mùi hương thảo mộc nồng nặc theo gió đưa vào. Hachirou Zaemon ngồi đợi dưới chân tháp chẳng buồn cởi bỏ chiếc nón lá. Một lúc sau, một người đàn ông ra dáng dân thành thị xuất hiện từ giữa bức tường đất đổ nát. Hachirou Zaemon cởi bỏ nón đứng dậy.

- Quả nhiên là Hayato.

Người đàn ông ăn vận theo lối lữ hành, phong thái đĩnh đạc và khuôn mặt không khác chút nào so với thân hữu quá cố là Itsuchi Hyogo. Hayato giống cha còn hơn cả Tora Jirou. Trong ký ức của Hachirou Zaemon hai mươi năm trước, thì Hayato chỉ là một đứa trẻ bủng beo yếu đuối mà thôi.

- Hayato đã trở thành thương nhân rồi nhỉ.

- Vâng.

Hayato gật đầu.

- Vãn bối có chuyện muốn rõ.

Giọng điệu vô cùng gay gắt.

- Chuyện gì?

- Trước đây vãn bối đã rõ lý do ngu đệ Tora Jirou phải chịu phạt dưới tay ngài. Nhưng ngay từ thuở thơ ấu, thì Tora Jirou đã được chính tay Sekiguchi tiên sinh dạy dỗ, đúng không?

- Không sai.

- Như vậy là do Tora Jirou không tốt nên phải chịu phạt dưới tay tiên sinh?

- Dĩ nhiên, ta cũng có phần trách nhiệm không nhỏ.

Bỗng nhiên Hayato thay đổi sắc mặt.

- Bậc làm thầy cũng như kẻ làm cha, khi ra hình phạt đối với đệ tử cũng như con mình, thì thử hỏi tiên sinh không cảm thấy chút tội lỗi nào hay sao?

- Như thế.... Như thế, ta đã tuyệt đường Nhu thuật rồi.

- Hừm....

- Ta không ngờ đến chuyện Tora Jirou đã thay đổi. Nó là đứa được thiên phú về Nhu thuật, cổ lai hiếm có, nên ta vốn định truyền dạy cho cực ý của phái Sekiguchi, hòng trau dồi tinh thần bên cạnh việc rèn luyện thể xác.... Nào ngờ, trình độ của nó ngày càng tiến bộ ghê gớm, tinh thần không đuổi kịp nên đã dần dần biến thành con ác thú... Đến lúc ta nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi... Chuyện giải quyết chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nói xong Hachirou Zaemon nhảy khỏi tháp chuông. Hayato thét lớn đáp lại.

- Tại sao lại dùng kiếm hạ sát nó?!

- Nếu ta dùng Nhu Thuật thì chắc để nó sổng mất.

- Cái gì?

- Nó mà thoát được thì không hay cho thế gian.

- Hừm!

Trong phút chốc, khuôn mặt Hayato bỗng biến đổi dữ dằn như quỷ địa ngục, rồi nhanh chóng thối lui.

- Ra đi!

Tiếng thét vừa dứt, từ trong góc khuất của bức tường đất xuất hiện năm người ăn vận theo lối kiếm sĩ giang hồ. Năm võ sĩ nhất tề tuốt gươm vây lấy Hachirou Zaemon vào giữa.

Trời đã về chiều, không khí cũng dịu dần và từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi. Cái mùi nồng nặc của cỏ cây dưới ánh nắng gay gắt lúc nãy cũng đã biến mất.

Năm người vây lấy một. Một tiếng thét Kiai mãnh liệt đột ngột xé toạc bầu không khí ngột ngạt khó thở. Từ trước mặt, một tên xông vào chém tới, Hachirou Zaemon lách vội sang một bên rồi chộp lấy tay thuận của hắn. Đồng thời, từ hai bên tả hữu lại thêm hai con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Hachirou Zaemon vội xoay toàn bộ thân thể của gã kiếm khách mình đang chộp tay sang trái đỡ trọn một đao lao tới, tránh một kiếm như ánh chớp từ bên phải chém tới, rồi tung một đòn Atemi sấm sét vào bụng hắn. Tiếng la thét vang cả một góc trời.

Một kẻ bị chém dưới lưỡi đao của đồng bọn, một tên trúng đòn Atemi.

Từ trong đám cỏ lại thêm một thân thể nữa bị hất tung lên trời, khi vừa rơi xuống liền bị thủ đao [1] của Hachirou Zaemon chém nát cằm. Trong sát na lại có thêm một kiếm sĩ ngã gục dưới ngọn cước bay như núi thái sơn đập vào.

[1] Cạnh bàn tay

- Eitt!!!

Quả nhiên là Hayato đã bỏ ra không ít tiền để thuê bọn kiếm khách giang hồ này. Cho đến kẻ cuối cùng cũng không hề có ý định thối lui mà lại hùng hổ xông vào.

Hachirou Zaemon thoăn thoắt tiến tới rồi trong phút chốc, hai thân thể đã ôm chặt lấy nhau.

Kiếm khách đổ sập xuống rồi chìm hẳn trong biển cỏ.

Trận đấu này chỉ kéo dài bằng khoảng thời gian đếm đến mười. Không còn thấy bóng dáng Itsuchi Hayato đâu nữa rồi. Hachirou Zaemon gọi với theo Hayato đang chạy thục mạng trên đồng.

- Chờ đã! Ta vốn định đến đây để ngươi thảo tội mà. Này, Hayato....

Trong lòng Hayato lúc này chỉ toàn một nỗi sợ hãi. Có lẽ những lời này chẳng hề đến được tai hắn.

*****

Sekiguchi Hachirou Zaemon còn sống được gần ba mươi năm nữa. Vào ngày hai mươi hai tháng tư năm Shoutoku thứ sáu, Hachirou Zaemon qua đời tại Wakayama thuộc Kishu, thọ tám mươi bảy tuổi. Trước khi mất vài ngày, có gọi dưỡng tử Gon Nojo đến giường bệnh dặn dò.

- Ngươi nay cũng đã già rồi nhỉ?

Hachirou Zaemon nở nụ cười gượng.

Năm Genroku thứ mười lăm, Gon Nojo trở thành đương chủ nhà Sekiguchi, bổng lộc bốn trăm hộc, trong tay có không ít bộ hạ. Lúc này cũng đã quá ngũ tuần. Hachirou Zaemon từ khi về ở ẩn lấy hiệu là Rohaku.

- Sắt đá gì rồi cũng như thế này thôi, nhỉ.

- Dạ.

- Con người ta khi về già thường quên hết những chuyện thời trẻ. Vì vậy mà trong việc chỉ đạo, dạy dỗ người trẻ thường mắc phải sai lầm. Ngươi cũng phải chú ý săn sóc bọn trẻ trong phiên bây giờ.

- Dạ.

- Ngày xưa, ta cũng đã một thời sử dụng võ nghệ mà sát phạt loạn bạo không ít. Nhưng may mắn vô sự mà nên người được... Thời bấy giờ tuy đã ba, bốn năm sau, kể từ khi thiên hạ lọt vào tay nhà Tokugawa mà không khí hãy còn sặc mùi máu, chiến trận liên miên không ngớt. Bọn võ sĩ lại ra sức loạn bạo nhằm gây sự chú ý của thiên hạ.

- Quả nhiên là ....

- Nhưng hai mươi năm đã trôi qua. Thời thế cũng đổi khác rồi. Bây giờ là lúc thiên hạ thái bình, những trò đánh đá sát phạt tanh tưởi mùi máu kia phỏng còn tác dụng gì nữa. Ngươi hiểu không?

- Dạ!

- Vì vậy mà....

Đang nói dở lão Rohaku bỗng nín bặt, hình như là dần dần chìm vào trạng thái miên man bất tận.

Nghe nói là ngủ đến ba ngày ba đêm.

Lão Rohaku thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Lão mơ thấy mình đang dạy Nhu thuật cho Itsuchi Tora Jirou trên một cách đồng rộng lớn. Thân thể mảnh dẻ trắng toát của Tora Jirou đẫm đầy mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng. Tora Jirou đang bị hai cánh tay lực lưỡng ghì chặt lấy.

- Sao nào, hãy thử thoát ra khỏi đôi tay này xem.

Đôi môi của Hachirou Zaemon thì thầm vào bên tai, hơi thở Tora Jirou càng lúc càng dồn dập. Hachirou Zaemon như say trong mùi thân thể nồng nặc của đứa học trò yêu.

- Sao nào, thử xem nào....

- Aa... Aa... Đủ rồi... Thầy, thầy tha cho...

- Chưa, chưa được... Thử xem nào.

- Ta... Ta... Tora Jirou...

Dường như không chịu nỗi cơn kích động trong mê, Rohaku bật gọi. Cả gia tộc đang vây quanh giường bệnh, thấy đôi môi người sắp chết khẽ động đậy.

- Nghĩa phụ... Nghĩa phụ...

Gon Nojo lắng tai nhưng Rohaku đã im bặt. Gon Nojo quay sang hỏi vợ.

- Vừa rồi nghĩa phụ nói gì thế nhỉ?

- Chắc là ông gọi tên nghĩa mẫu và con trai.

- Ừm, cũng đúng thôi. Cả đời nghĩa phụ gánh nhiều đau thương, cả vợ lẫn con đều lần lượt ra đi. Vì vậy mà quyết không bao giờ tái hôn.

- A, xem kìa.

- Ừm....?

- Xem ông ngủ giống như đứa trẻ chưa kìa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-11)


<