Vay nóng Tima

Truyện:Huyết yên kiếp - Hồi 27

Huyết yên kiếp
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 27: Tá Hoa Hiến Phật
5.00
(một lượt)


Hồi (1-32)

Siêu sale Lazada

Song Hồ trấn.

Đại Long tiêu cuộc từng có thời là một tiêu cuộc tiếng tăm lừng lẫy và oai vọng bậc nhất Song Hồ trấn này, bởi vậy hỏi bất kỳ người qua đường nào cũng dễ dàng biết được nơi tọa lạc của Đại Long tiêu cuộc. Nhậm Sương Bạch vừa đến Song Hồ trấn đã tìm thấy nơi tọa lạc của Đại Long tiêu cuộc.

Dung mạo của Nhậm Sương Bạch vốn bần hàn tiều tụy, giờ lại càng tiều tụy, càng gầy gò. Thân hình nhỏ thó gầy guộc của chàng chừng như chất chứa quá nhiều phiền muộn, chất chứa quá nhiều nỗi thống khổ chẳng thể nói thành lời. Trong đôi mắt trông vẫn còn sáng rõ của chàng thỉnh thoảng lại ánh lên một nét bi thương, thoáng lên rồi mất hút, còn lại chỉ là một khoảng trống rỗng vô hồn. Thế gian này đối với chàng vốn đã chẳng có gì để quyến luyến, giờ chàng lại càng cảm thấy chán ngán, nhân sinh gom lại chỉ có năm chữ "sinh lão bệnh tử khổ", làm gì còn có lạc thú?

Hôm nay, cách hôm Nhậm Sương Bạch quyết chiến cùng Tằng Kiếm và Bành Nguyên ở sơn cốc đã hơn hai tháng, bản thân chàng cũng chỉ vừa mới ngồi dậy được sau vết thương kinh hồn của Tằng Kiếm. Vừa cảm thấy có thể di chuyển được, chàng đã vội vàng lên đường đến ngay Song Hồ trấn này.

Chàng đến Song Hồ trấn này là để hoàn thành một tâm nguyện, với Lâm Tường, với Đại Long tiêu cuộc, chàng luôn cảm thấy một nỗi áy náy khôn nguôi, luôn mong có một ngày làm được một điều gì đó để bù đắp lại sự mất mát mà Lâm Tường phải gánh chịu. Trước đây chàng không làm nổi điều đó, giờ thì chàng có thể làm được ít nhiều, dù không bù đắp nổi toàn bộ sự mất mát ấy, ít ra cũng bù đắp được phần nào.

Sau chuyến trọng tiêu bị đánh cướp ấy, không biết Đại Long tiêu cuộc giờ ra sao? Cảnh ngộ của Lâm Tường chẳng biết hiện giờ ra sao? Mỗi lần nghĩ tới điều ấy, lòng Nhậm Sương Bạch cứ cảm thấy tự thẹn với lòng, dù bản thân chàng cũng làm việc đó trong tình thế bất đắc dĩ, nhưng nói gì thì nói, ác quả đó cũng do chính tay chàng gây nên.

Đại Long tiêu cuộc đứng sừng sững ngay sát bên con phố chính trong trấn, bên ngoài có tường cao bao bọc, bên trong có sân vườn rộng rãi, cổng lớn bên ngoài oai nghi hùng vĩ, nói tóm lại, nhìn từ bên ngoài, đây là một tòa kiến trúc khá đường hoàng khí phái, chứng tỏ hùng phong của nó một thời.

Nhậm Sương Bạch dừng ngựa, vừa mới xuống ngựa chưa kịp bước lên bậc tam cấp thì đã có một thanh y hán tử đầu đội mũ vỏ dưa, ra dáng là bộc dịch của nhà quyền thế, từ bên trong cổng lách mình đi ra, đưa mắt quan sát Nhậm Sương Bạch từ đầu đến chân một lượt, giở giọng vừa hỏi han vừa quát nạt nói:

- Này này, ngươi làm gì ở đây? Định tìm ai?

Nhậm Sương Bạch dừng chân, hơi ngẩn gương mặt râu lởm chởm nhìn lên, giọng rất hòa nhã nói:

- Xin hỏi lão huynh, đây có phải là Đại Long tiêu cuộc?

Gã hán tử nhếch mép để lộ hai hàm răng chơm chởm, miệng cười mà chẳng có ý cười chút nào, nói:

- Thì ra ngươi đang tìm tới cái tiêu cuộc xúi quẩy đó, không sai, nơi đây trước kia chính là Đại Long tiêu cuộc, nhưng bây giờ thì không phải nữa, nhiều tháng trước đây, toàn bộ đất đai nhà cửa ở đây đều đã sang tên về cho lão gia của ta rồi, hay nói cho dễ hiểu một chút, lão gia ta đã mua lại hết toàn bộ khuôn viên này, qua vài ngày nữa sẽ cho người quét vôi sơn phết lại để tống khứ hết cái xúi quẩy của Đại Long tiêu cuộc để lại!

Nhậm Sương Bạch chừng như hơi ngạc nhiên mà cũng không ngạc nhiên, hỏi lại:

- Lâm Tường, Lâm tổng tiêu đầu đến phải bán cả sản địa của Tiêu cuộc đi sao?

Gã hán tử vẻ vui mừng trước sự đau khổ của người khác, nói:

- Không làm vậy sao được? Än cơm bằng nghề bảo tiêu này, lúc thường thì oai phong lẫm lẫm, cưỡi ngựa áp giải tiêu xa, nghễu nghệnh đi qua phố xá trấn tập, ngày ngày du sơn hý thủy khắp nơi, biết đó biết đây nhiều hơn thiên hạ. Nhưng ai biết được, đến ngày nào thì phải chịu tai họa giáng xuống đầu, nhẹ thì tiêu xa thất thoát, thân bị trọng thương, còn nặng thì đến tán gia bại sản, cả tánh mạng cũng khó lòng giữ được! Hi hi, kể ra thì gã Lâm Tường cũng còn may mắn, chuyến tiêu ấy tuy bị mất trắng đến phải tán gia bại sản, nhưng tánh mạng thì vẫn còn giữ được. Nhưng may mà chưa hẳn đã may, cả cơ nghiệp gầy dựng bao nhiêu năm đều mất trắng, không phải cả sản địa của tiêu cuộc cũng đến phải bán đi đó sao? Sống như vậy, sống chẳng bằng chết! Ha! Bảo tiêu mà, bảo không được tiêu thì phải bồi thường, quy củ của nghề này xưa nay là vậy, chạy đi đâu cho khỏi?

Nhậm Sương Bạch lắc lắc đầu, cố giấu một tiếng thở dài, hỏi:

- Vậy hiện giờ, Đại Long tiêu cuộc kể như đóng cửa giải tán rồi chăng?

Gã hán tử nhún vai nói:

- Đóng cửa thì chưa đóng cửa, từng đó tài sản bị mất đi, họ Lâm dù có bán sạch sành sanh cũng đâu đã đủ để bồi thường? Hơn nữa trong nhà còn đàn bà con trẻ, lại thêm phải nuôi một đám chân tay, từng đó miệng ăn y làm sao dám đóng cửa giữa chừng? Ngưng làm ăn là hết tiền vô, y làm sao sống? Ha, dù có khổ, dù có thảm y cũng phải gắng gượng mà làm tiếp, nhưng Đại Long tiêu cuộc ngày nay sao bì được với Đại Long tiêu cuộc ngày trước? Hành nghề bảo tiêu này cũng giống như hành nghề lang trung, bảo tiêu bị mất tiêu cũng giống như trị bệnh làm chết người, ai dám tới để phải chia cái xúi quẩy của y chứ? Trông tình hình ảm đạm của y bây giờ, e rằng cũng chẳng duy trì được mấy nữa!

Càng nghe thần thái Nhậm Sương Bạch càng ảm đạm như chính tình hình của Đại Long tiêu cuộc bây giờ, chàng gắng gượng giữ giọng bình tĩnh hỏi:

- Lão huynh là ơn chỉ giáo, Đại Long tiêu cuộc bây giờ đã dời về đâu?

Nhăn nhăn mũi, gã hán tử đưa tay chỉ về đầu phố bên phải, nói:

- Từ đây ngươi đi qua bên đó chừng hơn trăm bước chân thì nhìn thấy một quán chạp phô, quán chạp phô ngăn ra một nửa mặt bằng, trong bày vài ba chiếc ghế với một chiếc bàn, chính là Đại Long tiêu cuộc bây giờ đó. À, phía trước cửa còn cắm một cây tiêu kỳ nữa chứ! Ha ha ha!

Nhậm Sương Bạch chẳng nói gì thêm, cảm ơn gã hán tử xong, chàng quay đầu đi ra, chàng không cưỡi ngựa, chỉ dắt ngựa chậm chạp đi về hướng gã hán tử vừa chỉ, tiếng bước chân chàng nghe nặng nề như tâm trạng chàng lúc này.

Quán chạp phô có thứ mùi vị đặc trưng của nó, thơm thì có ngũ vị hương tiêu gừng tay vị, hôi thì có cá khô dưa muối, cộng thêm tiếng tiêu kỳ phần phật trong gió lạnh làm Nhậm Sương Bạch không mấy khó khăn tìm đến nơi cần tìm. Cũng chẳng cần dùng mắt nhìn, chỉ bằng vào cảm giác Nhậm Sương Bạch cũng cảm nhận được cái chật hẹp và sơ sài của chốn này.

Buông cương ngựa để mặc cho "Lão lạc đà" đứng bên ngoài, Nhậm Sương Bạch cặp nách chiếc hộp gỗ được gói kín bên trong một lần vải thô, chậm rãi bước vào.

Trong nhà chỉ có một trung niên hán tử ăn mặc ra dáng người quản sự và một tên chạy việc ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cả hai người này đều đang ngồi ngủ gật bên bàn, không khí trong nhà thật lạnh lùng đơn bạc. Nhậm Sương Bạch vừa bước vào, cả hai đồng giật mình choàng tỉnh, tưởng đâu có người đến nhờ bảo tiêu, vội vã chạy ra chào đón.

Nhậm Sương Bạch gật gật đầu chào hai người, hơi mỉm cười hỏi:

- Đây có phải là Đại Long tiêu cuộc không?

Trung niên hán tử vội vàng ôm quyền thủ lễ, cười tươi như hoa xuân nói:

- Phải phải, nơi đây chính là Đại Long tiêu cuộc, xin hỏi cao danh quý tánh của quý khách? Mời quý khách ngồi xuống dùng trà!

Nhậm Sương Bạch ngồi ghé xuống ghế, tên tiểu tử vội vàng bưng tới một tách trà nhạt chỉ hơi âm ấm. Nhậm Sương Bạch bưng tách trà hớp một ngụm nhỏ, sau đó mới chậm rãi nói:

- Ta họ Nhậm, xin hỏi cao danh đại tánh của tiên sinh là chi?

Trung niên hán tử vội đáp:

- Tại hạ Trác Nho Tài, là chưởng quỹ của bổn tiêu cuộc, xin quý khách chỉ giáo thêm cho!

Nhậm Sương Bạch mỉm cười, khách khí nói:

- Không dám, Trác chưởng quỹ, Tổng tiêu đầu của các vị, ta nói Lâm tổng tiêu đầu, vẫn còn đang chấp chưởng Tiêu cuộc đấy chứ?

Trác Nho Tài vội vàng gật đầu nói:

- Vâng vâng, Tiêu cuộc của bọn tại hạ vẫn do Lâm tổng tiêu đầu chấp chưởng, chắc quý khách cũng biết, chiêu bài Đại Long tiêu cuộc của bọn tại hạ đều nhờ một tay Lâm tổng tiêu đầu mới có thể đứng vững được...

Nhậm Sương Bạch lại hớp một ngụm trà, nói:

- Lâm Tổng tiêu đầu hiện thời, à... cũng vẫn khỏe đấy chứ?

Thần sắc Trác Nho Tài hơi u ám, nhưng liền đó đã vội vàng trấn tĩnh lại, nói:

- Chắc là quý khách cũng đã từng nghe nói về việc bổn Tiêu cuộc bị cướp tiêu ngày nào. Bổn tiêu cuộc tuy không giữ nổi chuyến tiêu ngày ấy, nhưng vẫn tuyệt đối tuân thủ quy củ của làng bảo tiêu, giữ đúng chữ tín với thân chủ, hoàn toàn chịu trách nhiệm về món hàng mà mình phụ trách bảo vệ. Lượng tiêu ngân bị thất thoát, bổn Tiêu cuộc đã bồi hoàn được quá nửa, số còn lại chẳng bao lâu nữa sẽ bồi hoàn dứt điểm, trả đủ cả vốn lẫn lãi, không để thiếu thân chủ một xu nhỏ. Lâm tổng tiêu đầu lần ấy mình đầy thương tích, nhưng cũng không bao lâu sau đó đã chữa lành thương thế, bình phục từ rất lâu rồi, hiện thời thì Lâm tổng tiêu đầu vẫn có thể hành tiêu như thường lệ, quý khách cần đến bổn tiêu cuộc, xin cứ yên tâm lớn mà giao phó cho bọn tại hạ...

Nhậm Sương Bạch biết Trác Nho Tài hiểu lầm bản ý của chuyến viếng thăm này, chàng cũng thuận nước đẩy thuyền, vỗ vỗ chiếc bọc bên người, nói:

- Tại hạ muốn giáp mặt Lâm tổng tiêu đầu rồi bàn bạc kỹ hơn.

Trác Nho Tài xoa xoa hai bàn tay xương xẩu vào nhau, cúi người nở một nụ cười cầu tài, nói:

- Nếu quý khách muốn giúp đỡ tiểu hiệu, tại hạ vẫn có thể tiếp nhận yêu cầu của quý khách, bổn Tiêu cuộc bảo tiêu xưa nay luôn tuân thủ các quy củ của nghề này, bọn tại hạ không bao giờ để thân chủ của tiểu hiệu phải chịu thiệt thòi...

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói:

- Các hạ hiểu lầm rồi, Trác chưởng quỹ, tại hạ không hề có ý khinh thị các hạ, tại hạ muốn giáp mặt Lâm tổng tiêu đầu là còn có việc quan trọng khác cần bàn, không liên quan gì đến việc bảo tiêu, xin Trác chưởng quỹ giúp đỡ cho!

Trác Nho Tài vội vã ôm quyền thủ lễ nói:

- Quý khách nặng lời rồi, nếu quý khách đã nói vậy, tại hạ sẽ lập tức đi mời Lâm tổng tiêu đầu ra đây diện kiến quý khách.

Dứt lời, Trác Nho Tài quay sang tên chạy việc đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, nói:

- Lang Đầu, ngươi mau vào trong mời Tổng tiêu đầu ra đây, nói có một vị khách nhân họ Nhậm có việc quan trọng muốn cùng Tổng tiêu đầu thương nghị.

Tên chạy việc dạ một tiếng rồi uể oải chạy vào bên trong, thì ra bên trong còn một nội phòng, chắc là dùng để nội quyến của Lâm Tường trú ngụ và cũng là nơi nghỉ ngơi của các tiêu đầu trong tiêu cuộc.

Chẳng mấy chốc, tên chạy việc đi trở ra, theo sau y quả nhiên là Lâm Tường với thân hình cao to vạm vỡ. Chỉ hơn nửa năm không gặp, vị "Cầm Long Thủ" ngày nào giờ trông già đi rất nhiều, gương mặt đầy vẻ phong sương cộng thêm mái tóc điểm bạc trên hai thái dương, giữa đôi mày ẩn hiện một vệt đen u ám, thần thái trông chẳng được thanh thản cho lắm.

Trác Nho Tài vừa nhác thấy bóng Lâm Tường đã vội đứng lên, chạy tới phía trước, một tay chỉ Nhậm Sương Bạch, nói:

- Tổng tiêu đầu, chính là vị quý khách này muốn gặp Tổng tiêu đầu!

Lâm Tường gắng gượng nở một nụ cười, hai tay ôm quyền thi lễ, chừng khi giáp mặt Nhậm Sương Bạch, người y giật mạnh một cái như chạm điện, nụ cười đông cứng trên môi, đứng chết trân trong một thoáng. Liền sau đó thân hình y nhảy dựng lên như vừa bị độc xà cắn phải một nhát, thân hình y loạng choạng lùi lại, đụng ngã một lúc hai chiếc ghế!

Nụ cười trên môi Nhậm Sương Bạch rất tự nhiên và cũng rất thân thiện, chàng vẫn ngồi yên trên ghế, ung dung cất tiếng chào hỏi:

- Lâu ngày không gặp, Lâm tổng tiêu đầu vẫn khỏe mạnh chứ? Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào hội ngộ, giờ đã hơn nửa năm rồi...

Ngực Lâm Tường phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp gấp, song mục trợn ngược như hai chiếc lục lạc, trán vằn gân xanh ngang dọc, hai Thái Dương huyệt nhảy thùm thụp liên hồi, trông dáng điệu của y chứng tỏ y đang kích động cực độ, mà không chỉ có khích động, thần thái y vừa phẫn hận vừa bi thương.

Trác Nho Tài nhìn thấy thần thái Lâm Tường thì không khỏi ngẩn người, hết nhìn Lâm Tường lại quay nhìn Nhậm Sương Bạch, ngơ ngác hỏi:

- Tổng tiêu đầu, ực... người sao vậy? Có cái gì đó không bình thường sao?

Lâm Tường giơ tay chỉ Nhậm Sương Bạch, cánh tay run lẩy bẩy, cả giọng nói cũng run run tức nghẹn:

- Hắn... hắn họ Nhậm... chính là Nhậm Sương Bạch...

Trác Nho Tài càng không hiểu, đầu óc như bị bao phủ bởi một vầng sương dày đặc, gật đầu nói:

- Thì họ Nhậm, lúc nãy chẳng đã nói là có một vị khách họ Nhậm cần gặp Tổng tiêu đầu đó sao? Tổng tiêu đầu, họ Nhậm thì có gì là trở ngại?

Lâm Tường gần lên như sấm, giậm chân thình thịch nói:

- Ngươi đúng là hồ đồ đến lú lẫn cả rồi, lão Trác! Hắn chính là kẻ cướp tiêu của chúng ta lần trước, là kẻ đánh ta trọng thương, là Nhậm Sương Bạch, kẻ khiến cho ta phải lâm vào cảnh khuynh gia bại sản, thiếu chút nữa phải đến nước tự tận mà chết!

Giờ đến phiên Trác Nho Tài giật bắn người, thân hình gã lùi từng bước từng bước một đến khi đụng vào vách nhà, nếu không có vách nhà chặn lại, không biết gã sẽ lui đến bao giờ mới thôi. Song mục gã trợn trừng nhìn như dán chặt vào người Nhậm Sương Bạch, tựa như nhìn thấy quỷ sứ hiện hình.

Nhậm Sương Bạch vẫn ngồi yên trên ghế thần thái an nhiên, giọng khẩn thiết nói:

- Lâm tổng tiêu đầu, xin hãy giữ bình tĩnh, tại hạ đến viếng quý Tiêu cuộc chuyến này hoàn toàn không hề có ác ý, tuy tại hạ chẳng phải đến để thọ hình lãnh tội, nhưng cũng có ý bồi đắp lại một phần mất mát của quý tiêu cuộc cũng như bản thân Tổng tiêu đầu. Xin Tổng tiêu đầu hiểu cho nỗi lòng của tại hạ.

Cố hết sức hít một hơi thật dài, đè nén cơn kích động trong lòng, tuy nhiên giọng Lâm Tường vẫn không sao giữ được bình tĩnh, run run nói:

- Chỉ vì một lời hứa với Khuất Tịch, chỉ vì một vài lời thêu dệt đổi trắng thành đen của Khuất Tịch, ngươi đã hại ta khổ đến nước này, thảm đến nước này, bức ta vào tuyệt lộ, đẩy ta vào con đường chết, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được! Nhậm Sương Bạch! Ngươi nói đi! Ngươi nói ta nghe thử, ngươi còn có lương tri, còn biết xấu hổ, biết hối hận nữa sao? Cuộc đời ta, cơ nghiệp ta, tiền đồ ta đã bị ngươi giẫm nát rồi còn đâu...

Giọng Nhậm Sương Bạch trầm trầm, nói:

- Làm việc đó vốn chẳng phải là ý của ta, nói cho rõ ràng hơn, bản thân ta cũng phản đối hành động đó, ngươi cũng biết đó, ta đã có lời hứa với Khuất Tịch, ta đã phát thệ là sẽ hoàn thành tâm nguyện cho lão, Tổng tiêu đầu, quan hệ giữa ta và Khuất Tịch là mối quan hệ đặc dị, không giống với bất kỳ thứ quan hệ giữa người và người nào mà ngươi được biết, lão không để cho ta phải thất vọng, ta đương nhiên cũng không thể nuốt lời. Nhưng nói chung, việc này luôn khiến cho ta cảm thấy có lỗi, có lỗi với ngươi, có lỗi với chính lương tâm ta!

Lâm Tường nghiến răng nói:

- Nhậm Sương Bạch! Ngươi luôn miệng nói cảm thấy có lỗi, ngươi nói thì nghe dễ lắm, nghe nhẹ nhàng lắm! Còn ta? Gia sản phải bán sạch, tiền bạc tích cóp được bao năm qua cũng chẳng còn, thanh danh tín dự, tất cả đều đội nón ra đi, hiện giờ thì ngươi thấy đó, co cụm lại ở một xó như vầy, suốt ngày chui rúc trong nhà chẳng còn nhìn thấy mặt trời, gắng gượng làm chút việc lặt vặt để kiếm cơm sống qua ngày, nếu không phải sau lưng ta còn đàn bà con trẻ, ta cũng đã tự tận chết phứt đi cho rảnh nợ rồi. Nhậm Sương Bạch, người ta nói kẻ ác làm cũng chỉ làm đến chín vẫn phải chừa một, còn ngươi, ngươi nói ngươi có lương tâm, ngươi nói ngươi biết xấu hổ, vậy mà ngươi làm tất, làm không chừa một phân nhỏ!

Nhậm Sương Bạch thở dài nói:

- Lâm tổng tiêu đầu, việc đã qua rồi, hãy để cho nó qua luôn, nói nhiều nhắc nhiều cũng chẳng ích gì, nó không giúp ích gì được cho ngươi cả. Chúng ta hãy ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, biết đâu ta còn có thể giúp được chút gì cho ngươi, coi như ta chuộc lại phần nào lỗi lầm cũ...

Lâm Tường gieo mình đánh "phịch" xuống ghế, đưa tay cào cào lên mớ tóc pha sương trên đầu, thần thái ảo não, giọng nói nghe cũng già hẳn đi:

- Ôi, còn ngẩng cao đầu? Còn nhìn về phía trước? Bất quá cũng chỉ là một khoảng tối đen hun hút, thê lương lạnh lẽo chứ có gì khác đâu? Đời ta kể như tàn rồi, gom góp hết, bán sạch hết, vậy mà vẫn còn thiếu một khoảng lớn nữa mới đủ bồi hoàn cho chủ hàng, đó là còn chưa kể, số thiếu lại hàng tháng tính lãi chồng lên, kiếm được đồng nào chỉ chừa lại vài xu đủ cho cả nhà ăn uống, còn thì đổ hết vào trong đó, vậy mà cũng chưa biết đến năm nào kiếp nào mới trả hết số nợ còn thiếu lại! Ta thật tình chẳng còn dám nghĩ tới điều đó nữa!

Nói đến đó, Lâm Tường bỗng trợn trừng song mục quát:

- Thảm trạng của ta, lão quỷ Khuất Tịch chắc cũng biết rõ?

Nhậm Sương Bạch ngượng ngập nói:

- Ít ra thì lão cũng hình dung được...

Giọng Lâm Tường bi phẫn nói:

- Giờ thì lão hài lòng lắm, đắc ý lắm, lão muốn nhìn thấy ta sống lây lất, sống chẳng bằng chết, vĩnh viễn không cất đầu lên được. Nhậm Sương Bạch, ngươi khá lắm, ngươi đã giúp lão ác quỷ ấy hoàn thành tâm nguyện, ngươi đã dìm Đại Long tiêu cuộc, dìm Lâm Tường này xuống tận mười tám tầng địa ngục rồi!

Nhậm Sương Bạch trầm tĩnh, chậm rãi nói:

- Lâm tổng tiêu đầu, như tại hạ đã nói, ngày hôm nay tại hạ đến đây một là để bày tỏ lòng hối lỗi với các hạ, hai nữa là để bù đắp lại một phần sự thiệt hại do hành động ngày đó gây ra. Nỗi oán hận, lòng bi thiết của ngươi, ta hoàn toàn thấu hiểu, ta chấp nhận hết những lời mắng nhiếc của ngươi. Ngươi phát tiết nỗi uất hận lên đầu ta từ nãy đến giờ đã đủ để ngươi bình tâm tĩnh trí lại chưa? Nếu ngươi đã đủ bình tĩnh để có thể dùng lý trí cùng ta thảo luận vấn đề thì đây, chúng ta bắt đầu bàn vào việc chính.

Lâm Tường không khỏi bối rối, lẩm bẩm nói:

- Việc chính? Còn việc chính gì để mà nói nữa?

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói:

- Việc chính đó là hiện trạng của Đại Long tiêu cuộc, ngươi nói ra tình hình của ngươi hiện tại, biết đâu ta có thể giúp ích được chút gì chăng?

Lâm Tường nhìn Nhậm Sương Bạch một thoáng, lắc lắc đầu, giọng thảm não nói:

- Nhậm Sương Bạch, võ công của ngươi cao cường, oai danh của ngươi vang vọng, nhưng ta biết ngươi cũng chẳng khá giả gì, ngươi làm gì có đủ tài lực để giúp tả Trừ phi, trừ phi ngươi chịu nhả ra số hàng hóa mà ngươi đã đánh cướp ngày nào!

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói:

- Ta rất muốn làm như vậy, Lâm Tổng tiêu đầu, nhưng hàng hóa lại chẳng ở trong tay ta, ta đã giao hết cho Khuất Tịch từ lâu rồi, không thấy hàng, làm sao lão tin rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ? Con người của Khuất Tịch chắc ngươi cũng biết, lão tham lam đến độ thế gian này không kiếm được người thứ hai tham lam bằng lão, làm gì có thứ lực lượng nào có thể khiến được lão trả lại số hàng đó?

Lâm Tường thở hắt ra một hơi dài, lắc đầu nói:

- Vậy thì vô vọng rồi!

Nhậm Sương Bạch cũng lắc đầu nói:

- Chưa hẳn đã vô vọng, Lâm tổng tiêu đầu, ở đây ta có một vật, là kỷ niệm của một bằng hữu để lại cho ta, ta thấy hình như nó cũng đáng được ít tiền, ta không hiểu biết các món đồ chơi kiểu này, để nó ở bên người kể ra cũng hoang phí, chi bằng đưa cho ngươi tùy nghi sử dụng biết đâu lại có thể qua được cơn hiểm nghèo này.

Lâm Tường chừng như cũng chẳng mấy hy vọng, ngước mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, thờ ơ hỏi lại:

- Một vật kỷ niệm à? Nhậm Sương Bạch, đã là kỷ vật của bằng hữu, ngươi giao cho ta e rằng chẳng hay lắm!

Nhậm Sương Bạch chân thành nói:

- Lâm tổng tiêu đầu không cần khách sáo, xin cứ nhận lấy mà dùng, coi như tại hạ bù đắp lại phần nào sai lầm của mình.

Chàng dùng hai tay bưng chiếc bọc vải đưa lên, chậm rãi nói:

- Lâm tổng tiêu đầu, ngươi hãy mở ra xem thử, đánh giá thử xem nó đáng được mấy lạng bạc?

Lâm Tường hơi do dự một thoáng, cuối cùng cũng đón lấy chiếc bọc đặt lên bàn, chậm rãi giở ra xem, bên trong lần vải thô là một chiếc hộp gỗ tử đàn vuông vắn chừng một thước, nước gỗ tím thẫm bóng loáng. Đến khi Lâm Tường giở nắp hộp ra thì song mục y đứng tròng, đến cả cổ chừng như cũng hóa thành đá khiến cho chiếc đầu không còn xoay chuyển được nữa, chỉ riêng hai cánh mũi là phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp gấp, như con ngựa sau một trận phi nước đại mới vừa dừng lại.

Nhậm Sương Bạch khẽ hắng giọng, nói:

- Lâm tổng tiêu đầu thấy thế nào? Vậy ấy có thể giúp ngươi được chút nào chăng?

Lâm Tường vẫn ngồi chết lặng, phải một lúc thật lâu sau y mới thở hắt ra một hơi dài, giọng nói nghe như tiếng rên rỉ:

- Nhậm Sương Bạch... ngươi có biết vật này là vật gì không?

Nhậm Sương Bạch khẽ gật đầu nói:

- Nó có một cái tên, gọi là "Tử Tinh Liên Tọa", trước đây vì tranh giành nó mà rất nhiều người đã phải bỏ mạng, nghe đâu giá trị không phải nhỏ.

Thần thái Lâm Tường bỗng trở nên rất cổ quái, vẻ thận trọng nói:

- Vật này là một tòa liên hoa bảo tọa, vốn được một vị tiền bối cư sĩ chuyên điêu khắc Phật tượng chọn lựa thứ tử tinh thượng phẩm chế tác thành. Mười hai phiến liên diệp xếp thành từng lớp rạch ròi, trên mỗi cánh liên diệp được khắc đầy kinh văn, tuy nét chữ cực mảnh như lông tơ nhưng bút pháp mạnh mẽ dị thường, chữ nào chữ nấy ngay ngắn chân phương đều đặn, không tìm ra một chữ nào khiếm khuyết. Liên diệp xếp thành hình tròn đỡ lấy tòa liên hoa ở giữa, hoa được điêu khắc cực kỳ tinh tế, cộng thêm sắc tía long lanh, bảo quang ngời ngời của loại tử tinh thượng phẩm. Do tử tinh là loại nguyên liệu cực hiếm, thêm vào tài hoa của người thợ điêu khắc càng khiến cho giá trị của tòa liên hoa bảo tọa đáng giá ngàn vàng. Đây đúng là một báu vật trong chốn nhân gian, sau khi chế tác thành lại được cúng vào cửa Phật, làm cho vật trần tục hóa thành thánh vật... Ngươi nói nhiều người vì tranh giành nó đến phải bỏ mạng, điều đó cũng không có gì lạ.

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói:

- Thật không ngờ ngươi biết về "Tử Tinh Liên Tọa" lại rành rẽ đến như vậy, điều này khiến ta hơi ngạc nhiên.

Lâm Tường thở dài nói:

- Làm nghề bảo tiêu cũng phải trang bị cho mình bản lãnh của phường buôn đồ cổ cũng như phường cho vay cầm cố, dù ít dù nhiều cũng phải có chút bản lãnh trong việc giám định giá trị của món hàng mà mình phải bảo vệ trong chuyến tiêu, có như vậy mới đánh giá được đại khái giá tiền, mới có thê?

lập khế ước với chủ hàng được...

Nhậm Sương Bạch chậm rãi hỏi:

- Lâm tổng tiêu đầu, tòa "Tử Tinh Liên Tọa" này chắc cũng đáng ít tiền chứ?

Lâm Tường gượng cười nói:

- Làm gì có chuyện chỉ đáng ít tiền! Món báu vật như vầy ít ra cũng đáng chín mười vạn ngân lượng. Đó là nói cần tiền bán gấp, nếu có thời gian chờ tìm người thích hợp, giữ giá chờ thời, giá bán chắc chắn sẽ còn cao hơn nữa!

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói:

- Vậy thì hay quá rồi, Lâm tổng tiêu đầu, có được một số bạc như vậy chắc rằng sẽ giúp ngươi qua được cơn khốn khó trước mắt, giải được nỗi sầu muộn uất hận trong lòng ngươi, ta cũng chỉ trông mong được bấy nhiêu đó mà thôi!

Lâm Tường ngẩn người nhìn Nhậm Sương Bạch, chừng như y không dám tin đó là hiện thực, vẫn đang hồ nghi rằng mình nằm mộng, nói:

- Ngươi đem cho ta một báu vật quý giá như vậy thật sao? Nhậm Sương Bạch?

Nhậm Sương Bạch nhìn Lâm Tường, mỉm cười nói:

- Ngươi thấy thái độ của ta giống như đang đùa giỡn với ngươi sao?

Lâm Tường lúc lắc đầu, chừng như muốn kiểm chứng lại một lần nữa đây là thực chứ không phải là mộng, lẩm bẩm nói:

- Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, thế gian làm gì có chuyện như vậy?

Nhậm Sương Bạch nghiêm nghị nói:

- Lâm tổng tiêu đầu, thiên hạ còn có việc như vậy, chứng tỏ thiên hạ còn có người chưa mất hết lương tri, chỉ cần lương tri còn chưa tán tận, những việc tương tự như vầy, ta tin không chỉ có riêng mỗi một việc này.

Lâm Tường thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại, sau đó cũng cẩn thận không kém đem để ở dưới chân, thái độ vẫn chưa hết nghi hoặc nhìn Nhậm Sương Bạch nói:

- Nhậm Sương Bạch, lúc nãy ngươi có nói vật này là do một bằng hữu tặng ngươi làm kỷ niệm?

Nhậm Sương Bạch gật đầu:

- Đúng vậy!

Lâm Tường thở hắt ra, nói:

- Trời ạ! Thiên hạ có người nào lại dám rộng tay đến như vậy? Hay là người đó lại không biết được giá trị liên thành của món bảo vật này?

Nhậm Sương Bạch thở dài, chậm rãi nói:

- Người đó biết, thậm chí còn biết rất rõ ràng, chẳng kém gì ngươi!

Lâm Tường làm ra vẻ sành sõi, đấm chát vào lòng bàn tay, kêu lên:

- Phải rồi, nếu vậy thì người này phú giáp thiên hạ, gia tài địch quốc!

Nhậm Sương Bạch nghe mắt cay xè, cố gượng cười nói:

- Không, người này cũng không giàu có, thậm chí chẳng khá hơn ta bao nhiêu!

Ngẩn người một thoáng, Lâm Tường lại lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Nếu vậy, song phương tất phải có một mối tình cảm rất đặc biệt...

Thần thái Nhậm Sương Bạch trở nên cực kỳ ảm đạm nói:

- Có lẽ vậy, tòa "Tử Tinh Liên Tọa" này tuy là một báu vật trong mắt nhiều người, nhưng người ấy đã không còn cần đến nữa, cũng giống như ta không cần đến nó vậy. Phàm bất cứ vật gì, dù quý giá đến đâu, nếu không được sử dụng vào một mục đích có ích nào đó đều trở thành phế vật, hay ít ra cũng là một sự hoang phí không cần thiết. Lâm tổng tiêu đầu, ngươi hãy giữ lấy nó mà tùy nghi sử dụng.

Lâm Tường vội nói:

- Nhưng mà, Nhậm Sương Bạch, bản thân ngươi cũng rất bần hàn...

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói:

- Ta bần hàn, điều đó rất đúng, nhưng ta không thiếu nợ, còn một lý do quan trọng hơn nữa là, tình cảnh của ngươi ngày hôm nay do chính ta gây ra, ta có trách nhiệm phải bù đắp lại cho ngươi một phần, Lâm tổng tiêu đầu, ngươi không có tội tình gì, lẽ ra không nên bắt ngươi phải chịu đựng những điều như vậy.

Hai khóe mắt Lâm Tường đỏ rựng, ươn ướt:

- Nhậm Sương Bạch, ta chẳng biết làm thế nào để bày tỏ lòng tri ân của ta... Từ giờ trở đi nếu có thể cất đầu dậy được, tất cả đều nhờ công ơn của ngươi. Chỉ cần giang hồ còn có những người như ngươi thì thiên đạo sẽ không bao giờ bị tận diệt, tình nghĩa cũng sẽ tuần hoàn nảy sinh không bao giờ hết...

Nhậm Sương Bạch hai tay ôm quyền, khẽ nghiêng người nói:

- Ngươi lại đề cao ta quá trớn rồi, Lâm tổng tiêu đầu!

Trác Nho Tài từ nãy đến giờ đứng xuôi tay bên cạnh Lâm Tường, cũng không khỏi xúc động trước những gì đang diễn ra, giọng nghèn nghẹn chen lời:

- Tại hạ sống đến từng tuổi này, cũng chưa bao giờ nghe nói trong hiên hạ từng xảy ra chuyện tương tự như vầy. Lâm tổng tiêu đầu vạn hỷ, Nhậm lão huynh hảo tâm tất sẽ được thiên địa hộ trì, mai này nhất định sẽ có con đàn cháu lũ, ngũ đại đồng xương...

Nhậm Sương Bạch gượng cười nói:

- Ngươi ăn nói nghe hay lắm, Trác chưởng quỹ!

Tên tiểu tử ngớ ngẩn nãy giờ chẳng biết ở đâu, lúc này cũng chạy tới bưng lấy chén trà của Nhậm Sương Bạch, toét miệng cười nói:

- Nhậm đại gia, trà của đại gia nguội hết rồi, để tiểu nhân rót cho đại gia chén trà khác.

Nhậm Sương Bạch khoát tay, đứng dậy nói:

- Thôi đừng rót trà nữa, việc đến đây kể như xong, tại hạ xin phép cáo từ!

Lâm Tường cũng vội vàng đứng dậy, vẻ quyến luyến chẳng nỡ rời, nói:

- Nhậm Sương Bạch, à không, Nhậm huynh cũng chẳng cần phải đi gấp đến như vậy, từ xa xôi ngàn dặm tới đây, cả một bữa cơm cũng không ăn, thử hỏi tại hạ làm sao yên tâm cho được? Dù thế nào đi nữa cũng phải ở lại ít lâu để cho tại hạ được tận tình địa chủ...

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói:

- Không cần phải khách sáo, Lâm tổng tiêu đầu, tại hạ còn việc cần kíp phải làm, nếu chúng ta còn có duyên, ngày sau nhất định sẽ lại trùng phùng, đây đâu phải là cơ hội cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu mà lo. Nhân đây tại hạ xin chúc cho Lâm tổng tiêu đầu sớm lấy lại được oai phong ngày cũ, "Đại Long tiêu cuộc" cũng mau chóng trở về với địa vị trước kia trong làng bảo tiêu. Xin chuyển lời cầu chúc của tại hạ đến tôn phu nhân!

Lâm Tường rưng rưng nước mắt, chẳng biết nói gì hơn, cứ nhắc đi nhắc lại:

- Đa tạ Nhậm huynh, đa tạ...

Thế là Nhậm Sương Bạch rời khỏi Đại Long tiêu cuộc, lên ngựa chậm rãi đi khỏi Song Hồ trấn. Lâm Tường đứng dõi mắt nhìn theo bóng dáng gầy gò của Nhậm Sương Bạch khuất dần trong sương lạnh, bất giác lắc đầu thở dài.

Tâm trường của Lâm Tường lúc này thật chẳng dễ gì mà diễn tả được. Giang hồ không chỉ có oán cừu, vẫn còn đó những tình nghĩa thâm trọng như non như bể...

*****

Gần đến giữa trưa, mặt trời mới để lộ một nét cười mỏng manh, tỏa chút ánh nắng xuống mặt đất lạnh giá, trong ngày đông giá rét thế này, chừng như cả mặt đất cũng vui mừng trước chút hơi ấm hiếm hoi mà vầng thái dương ban phát cho mọi người. Có lẽ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy những sợi chỉ vàng ấm áp thế này buông xuống mặt đất.

Lòng Nhậm Sương Bạch cũng cảm thấy vui mừng khôn tả, chàng không vui mừng trước ánh nắng ấm áp hiếm hoi của ngày đông, lòng chàng cảm thấy ấm áp chính vì sắp về đến "nhà", cảm giác được về "nhà" sao mà nôn nao đến quặng lòng. Mấy tháng qua chàng luôn đối mặt với oán cừu chết chóc, thân thể hết thương cũ lại đến thương mới, người chẳng lúc nào được thư thả khỏe khoắn, vậy mà sợi tơ ấm áp từ "nhà" vươn ra vẫn luôn quấn chặt lấy chàng, níu kéo chàng mau chóng trở lại. Càng về gần đến "nhà" cảm giác mệt mỏi, lòng sầu khổ ai oán cũng tan biến dần, lòng chỉ thấy thư thái nhẹ nhàng, một cảm giác thật khó nói thành lời.

Bên tai Nhậm Sương Bạch văng vẳng tiếng nước róc rách, tiếng gió ngân nga đùa giỡ trên ngọn cây, chiếc thạch kiều cũng dần hiện lên lờ mờ trước mắt, có điều chàng vẫn chưa biết được, Chung Nhược Tự có đứng tựa đầu cầu chờ chàng như lần trước nàng vẫn làm hay không.

Câu hỏi trong đầu Nhậm Sương Bạch nhanh chóng có lời đáp, Chung Nhược Tự đã không đứng chờ ở đầu cầu, cả trên cầu cũng trống rỗng, chẳng nhìn thấy bóng người nào cả.

Nhậm Sương Bạch bỗng cảm thấy một nỗi thất vọng nhè nhẹ dâng lên trong tâm khảm, nhưng chàng mau chóng dẹp bỏ nỗi thất vọng trong lòng, chàng tự nhủ, giờ này chắc Chung Nhược Tự đang chuẩn bị bữa trưa, hoặc giả đang quét tước hay giặc giũ chi đó. Nữ nhân mà, làm gì tránh khỏi bận bịu suốt ngày với những công việc không tên trong nhà? Sao lại có thể bắt người ta suốt ngày ra đây đứng ngơ ngẩn ngóng trông người đi xa được?

"Lão lạc đà" dừng lại trước hàng rào trúc, Nhậm Sương Bạch buông cương bước xuống ngựa, cảm giác hưng phấn bùng lên trong tâm khảm, chàng không kềm chế được, cất tiếng gọi lớn:

- Nhược Tự, Nhược Tự, ta đây mà, ta đã về rồi...

Đáp lại lời chàng là một sự im lặng nặng nề, sự im lặng không chỉ nặng nề mà còn lạnh lẽo âm trầm đến rợn người.

Nhậm Sương Bạch ngẩn người, trực giác báo cho chàng biết có điều gì đó bất thường, một dự cảm không may. Chàng dừng chân, nghiêng đầu lắng nghe.

Bất kể là tiếng cây cỏ xào xạc, hay tiếng cát bụi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chỉ cần nằm trong một phạm vi nhất định, Nhậm Sương Bạch dám chắc là thính giác mình có thể nắm bắt được. Nhưng hiện thời, trong nhà hoàn toàn vắng lặng, thậm chí chẳng có cả tiếng hơi thở! Im lặng một thoáng, Nhậm Sương Bạch vẫn không nản lòng, cất tiếng gọi tiếp:

- Nhược Tự, Chung cô nương, nàng có ở trong nhà không? Ta, Nhậm Sương Bạch đã về đây!

Trong nhà vẫn không có bất kỳ một tiếng động nào. Nhậm Sương Bạch không tin là Chung Nhược Tự đang cố ý đùa dai với chàng, bởi giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện đùa tương tự như vậy, đặc biệt với tình hình trước mắt, càng không phải là lúc để người ta có thể đùa như vậy.

Bỗng chàng nghe có tiếng động vang lên, có điều tiếng động chẳng phải xuất phát từ trong nhà, tiếng động vang lên từ bên ngoài vòng rào trúc ở sau lưng chàng. Nhậm Sương Bạch nhận ra đó là tiếng bước chân, tiếng bước chân cực nhẹ và vô cùng cẩn trọng, mà không chỉ là tiếng bước chân của một người, có rất nhiều người, những người này đang từ nhiều hướng khác nhau tạo thành hình vòng cung bao dần lại.

Nhậm Sương Bạch từ từ quay người lại, hai cánh mũi chàng phập phồng, từ từ hít vào, từ từ thở ra.

Toán người bên ngoài đến còn cách Nhậm Sương Bạch rất xa thì dừng chân, chừng như những người này rất e dè trước Nhậm Sương Bạch, sự úy kỵ ấy không cần giấu diếm, nó hiển hiện rất rõ ràng trên gương mặt đầy nét căng thẳng của từng người một. Đương nhiên, những người này biết rất rõ mình đang đối mặt với một nhân vật thế nào.

Giọng Nhậm Sương Bạch rất bình thản, chậm rãi nói:

- Các vị đây chắc là các bằng hữu ở Hà Phi phái?

Toán người có tất cả mười người, không phải là mười cao thủ đời thứ ba của Hà Phi phái thì còn là ai nữa? Người dẫn đầu chính là chưởng môn nhân đời thứ ba của Hà Phi phái, "Đoạt Mệnh Vô Hối" Thương Bảo Đồng!

Nhậm Sương Bạch vừa dứt lời, Thương Bảo Đồng không khỏi thán phục, nói:

- Nhậm lão đệ, hai mắt ngươi không sáng tỏ, thị giác yếu kém gần như là đã mù, nhưng ngươi nhìn người nhìn vật lại chính xác đến không ngờ, thậm chí còn cao minh hơn cả người sáng mắt. Có được ngày hôm nay, xem ra công khổ luyện của ngươi hoàn toàn không phí chút nào!

Nhậm Sương Bạch hai tay ôm quyền thi lễ, nói:

- Thương chưởng môn, đã lâu không gặp!

Thương Bảo Đồng vội vàng đáp lễ, nói:

- Lâu ngày gặp lại, thần sắc Nhậm lão đệ chẳng được tốt cho lắm, sắc diện hơi ám vàng, khí sắc hư trệ, gần đây chắc Nhậm lão đệ có bị mất nhiều máu?

Nhậm Sương Bạch chẳng giấu diếm, gật đầu đáp:

- Đúng là tại hạ có thọ thương vài bận, may nhờ phúc khí của tổ tiên để lại, vẫn còn giữ được tánh mạng!

Khẩu khí Thương Bảo Đồng rất hòa nhã, nói:

- Nhậm lão đệ công lực tinh thâm, đao pháp tinh tuyệt, nhưng cừu gia của Nhậm lão đệ cũng chẳng ít, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể gặp phải những bẫy rập chết người. Nhất cử nhất động, Nhậm lão đệ cần phải rất thận trọng mới được!

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói:

- Đa tạ Thương chưởng môn có lòng quan cố, tại hạ tự biết phải giữ gìn tánh mạng của mình!

Nhìn thần sắc hai người, nghe những lời đối đáp qua lại, người không biết nội tình chắc chắn sẽ lầm tưởng hai người là chí giao bằng hữu, ai ngờ được giữa hai người còn vướng một đoạn ân oán, tuy chẳng phải là cừu sâu tợ bể nhưng ít ra cũng là oán nặng bằng non!

Thương Bảo Đồng đưa mắt nhìn quanh, gật đầu liền liền, nói:

- Tiểu khê thạch kiều, gian nhà nhỏ nép mình sau dậu trúc, nơi đây trông thật thanh tịnh, là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi sau những ngày bôn ba vất vả.

Nhậm Sương Bạch mỉm cười, thần thái tự như, nói:

- Thương chưởng môn cùng chư vị anh hùng của quý phái ngàn dặm từ Thương Hà đến đây, chắc không phải để thưởng thức cảnh trí đơn sơ của "tiểu khê thạch kiều, gian nhà nhỏ nép mình sau dậu trúc" này?

Thương Bảo Đồng cất tiếng cười sảng khoái, nói:

- Nhậm lão đệ đúng là người nhanh nhẹn, hành sự gọn gàng khúc chiết. Không sai, lão phu cùng chư vị sư đệ đến đây không chỉ để ngắm nhìn phong cảnh. Còn mục đích là gì, chắc Nhậm lão đệ cũng đã đoán biết từ lâu rồi, có phải không?

Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói:

- Tại hạ biết rõ!

Thương Bảo Đồng giọng hơi tiếc nuối, nói:

- Thật ra thì Nhậm lão đệ là kẻ chí tính chí tình, giá mà không để xảy ra việc lần trước, chúng ta có thể kết thành hảo hữu chứ chẳng không. Nhưng tình thế hiện thời, chắc Nhậm lão đệ cũng biết, người trong võ lâm, cần cái danh dự, tranh sự tôn nghiêm. Nhậm lão đệ từng đến đập bể chiêu bài của bản phái, đạp đổ sự tôn nghiêm của bản phái, nếu bản phái không đòi lại công đạo, không lấy lại danh dự của mình, e rằng khó lòng ăn nói với chúng môn đồ đời sau, tình thế bất đắc dĩ, mong Nhậm lão đệ đừng trách.

Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói:

- Thương chưởng môn nặng lời rồi. Đúng như Thương chưởng môn từng nói, người ta sống trên đời, có những việc không thể nào quên được, có những việc không thể nào bỏ qua được, việc liên quan đến sự vinh nhục của môn phái chính là một trong những việc như vậy. Tại hạ hiểu rất rõ tâm cảnh của Thương chưởng môn, đương nhiên không thể đem lòng oán hận các vị.

Thượng Bảo Đồng gật đầu nói:

- Được như vậy thì còn gì bằng, lão phu biết Nhậm lão đệ là người sáng suốt, biết điều hay lẽ phải.

Nhậm Sương Bạch bỗng lên tiếng hỏi:

- Chỗ ở của tại hạ rất vắng vẻ, không biết các vị làm thế nào mà tìm ra được chốn này?

Thương Bảo Đồng cũng tỏ ra rất thẳng thắn, chẳng chút giấu diếm, cứ tình thực mà nói:

- Kể ra thì đây cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi, trong số môn đồ của bản phái có một người là cháu của người cho Nhậm lão đệ thuê nhà, một lần y về thăm thân thích, nghe người chú kể tình hình của người thuê nhà, y chợt nhận ra đó là lão đệ. Sau đó y đã cẩn thận dò xét, đến khi chứng thực được sự nghi ngờ của y là chính xác, y mới tức tốc chạy về bản phái báo tin. Nhậm lão đệ nói đúng, sự vinh nhục của môn phái là việc chẳng dễ gì mà quên được!

Nhậm Sương Bạch chẳng mấy lưu tâm đến việc Thương Bảo Đồng vừa nói, Thương Bảo Đồng vừa dứt lời chàng đã lên tiếng nói ngay:

- Còn một việc nữa, xin thỉnh giáo Thương chưởng môn.

Thương Bảo Đồng mỉm cười nói:

- Không dám, Nhậm lão đệ có thắc mắc gì xin cứ hỏi thẳng, lão phu sẽ cố hết sức tuân mạng!

Nhậm Sương Bạch cũng không khách sáo nữa, nói:

- Chủ nhà này có một người cháu là đệ tử quý phái, đương nhiên cũng biết nhà này chẳng phải chỉ có một mình tại hạ, ngoài ra còn một vị cô nương họ Chung ở đây với tại hạ. Hiện thời Chung cô nương không biết đi về đâu, không biết đã gặp phải chuyện gì, xin Thương chưởng môn chỉ giáo dùm!

Thương Bảo Đồng bắt đầu do dự, thần thái tỏ ra không được tự nhiên cho lắm, có vẻ như thương hại, cũng có vẻ lấy làm tiếc. Chỉ thấy lão ho khan mấy tiếng, không trả lời câu hỏi của Nhậm Sương Bạch mà hỏi lại:

- Vị Chung cô nương ấy là gì của Nhậm lão đệ?

Nhậm Sương Bạch đáp ngay:

- Bằng hữu, một bằng hữu chí thân, cũng là người bơ vơ một mình được huynh trưởng của nàng ký thác cho tại hạ trước lúc lâm chung.

Thương Bảo Đồng vẻ xúc động, nói:

- Ồ, thì ra là như vậy...

Nhậm Sương Bạch giọng thành khẩn nói:

- Thương chưởng môn, Chung cô nương không có liên quan gì đến mối hiềm khích giữa chúng ta, nàng là kẻ ngoại cuộc, xin Chưởng môn niệm tình giang hồ đồng đạo mà buông tha cho nàng. Ân oán giữa chúng ta không nên để liên lụy đến người vô can!

Thương Bảo Đồng khoát tay liên tục, vội vàng giải thích:

- Ngươi hiểu lầm rồi, Nhậm lão đệ, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Hà Phi phái của lão phu tuy chẳng phải là danh môn đại phái, nhưng xưa nay luôn hành sự tín nghĩa, giữ lòng khoan thứ. Bản thân lão phu càng không thèm làm những chuyện hạ lưu bắt người uy hiếp như vậy. Chung cô nương đúng là bị người bắt đi, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến bản phái.

Hai mí mắt Nhậm Sương Bạch giật giật liên hồi, lòng chàng cảm thấy như có dầu sôi lửa bỏng, nói:

- Thương chưởng môn, Chung cô nương thật sự không ở trong tay của quý phái? Vậy thì nàng bị kẻ nào bắt đi? Nếu Thương chưởng môn biết được, cúi xin Chưởng môn chỉ giáo!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-32)


<