Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết thư - Hồi 10

Huyết thư
Trọn bộ 20 hồi
Hồi 10: Khổ Chủ Bệnh Cứu
5.00
(một lượt)


Hồi (1-20)

Siêu sale Lazada

Lương Đình Khôi chính đang muốn tìm Từ Huy thì vừa lúc hắn đã dẫn xác đến, chàng chỉ nhãy hai bước đã đứng chặn trước mặt.

Phía sau chàng, lão nhân đầu trọc và Hắc Tâm Phùng Cương ép Kim Đồng từ hai phía, kiếm cầm tay đang ở tư thế sẵn sàng xuất thủ.

Kim Đồng vẫn áp sát sau lưng Văn hương chủ, dí đao vào hậu tâm hắn.

Tên này hình như đã bị thương, Kim Đồng lợi dụng hắn như tấm khiên che đở cho mình nếu xảy ra chiến sự, bởi thế Phùng Cương và lão nhân Lãnh đội còn do dự chưa dám vọng động.

Lương Đình Khôi phóng ánh mắt đầy sát khí nhìn Từ Huy. Hình ảnh bi thương của Tố Tố hiện lên rõ mồn một trong tâm trí làm chàng tưởng chừng như không kiềm chế nổi dù chỉ trong khoảnh khắc. Chàng đã thề với nàng sục tìm bằng được Từ Huy để đòi công lý, và đây chính là lúc để thực hiện lời thề đó.

Tổng quản Từ Huy phát run khi bắt gặp ánh mắt chứa đựng sự chết chốc của Lương Đình Khôi, bất giác lùi lại một bước, rụt rè nói:

- Tu La Kiếm! Ngươi sao cứ nhất quyết đối địch với bổn môn?

Lương Đình Khôi không đáp, đôi mắt đầy tia máu vẫn chiếu thẳng vào mặt đối phương khiến hắn lạnh sống lưng.

Lúc này bọn Thiên Tinh võ sĩ không chú ý vào Kim Đồng và hai tên Chánh, Phó lãnh đội nữa mà chuyển ánh mắt sang lai đối thủ mới.

Chỉ riêng cái nhìn của Lương Đình Khôi cũng đủ nói lên sự chết chốc của trận chiến không sao tránh khỏi.

Bọn Thiên Tinh võ sĩ hiểu rằng vị sát tinh kia đã sẵn sàng xuất trận, không chỉ đe dọa tính mạng của vị Tổng quản mà thôi.

Lần này tới đây, chúng chỉ nhằm mục đích đối phó với Kim Đồng, mà theo lời Văn hương chủ kể lại thì chỉ riêng tên tiểu tử này đã đáng sợ rồi, vì thế nên mới cần đến cả hai vị Chánh, Phó lãnh đội suất lãnh hơn hai mươi võ sĩ rầm rộ xuất chiến.

Và mới đây thực tế đã chứng minh sự lợi hại của tiểu tử tự xưng là Kim Đồng này. Chưa cần dùng binh khí, chỉ dùng thân pháp dị kỳ và ảo diệu. Mà Phó lãnh đội Phùng Cương vẫn không làm gì được. Trái lại Văn hương chủ còn bị hắn khống chế, số phận hoàn toàn phụ thuộc vào mũi chủy đao, chỉ cần tiểu tử kia đẩy nhẹ tay là mất mạng!

Tuy vậy nếu chỉ một mình Kim Đồng thì mọi việc có thể giải quyết không mấy khó khăn bởi còn một cao thủ thượng thặng là lãnh đội còn chưa xuất thủ, ngoài ra hơn hai mươi võ sĩ đều thuộc loại tinh luyện nhất trong số những đệ tử của Thiên Tinh Môn. Trong tình hình đó, Kim Đồng dù có giết chết Văn hương chủ cũng hoàn toàn không có khả năng thoát hiểm.

Lão nhân Lãnh đội và Phùng Cương đã biểu thị quyết tâm sẵn sàng hy sinh tên Hương chủ để tiêu diệt bằng được đối phương. Nào ngờ Tu La Kiếm lại chọc tay vào!

Đệ tử của Thiên Tinh Môn đều biết rằng Tu La Kiếm, một mình đối địch với Tổng quản Từ Huy và hai vị Đàn chủ, ba cao thủ thượng thặng này liên thủ kịch đấu suốt một canh giờ, bên ngoài còn có hàng trăm võ sĩ tiền hô hậu ủng mà vẫn không thượng được, trái lại còn lâm vào thế hạ phong, may có thêm Thái Thượng Hộ Pháp mới giải quyết được cục diện. Nay chỉ với lực lượng này thì thấm vào đâu?

Tuy có thêm Tổng quản Từ Huy nhưng trong số bọn Thiên Tinh võ sĩ tại trường có vài tên đã chứng kiến cuộc đấu trước thạch động tối qua, Từ Huy chưa xuất thủ đã chạy tháo thân hèn hạ như thế nào.

Lão nhân đầu trọc Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội từng giao thủ với Lương Đình Khôi nên hiểu hơn ai hết Tu La Kiếm lợi hại thế nào. Hắn đã cố sức tách Tu La Kiếm ra khỏi Kim Đồng và tưởng rằng đã thành công, nào ngờ sự xuất hiện của Tổng quản Từ Huy làm cho tình thế đảo ngược, chẳng hay Từ Huy với Tu La Kiếm có ân oán gì mà thái độ hắn giận dử đến thế.

Không ai bảo ai, cả lão nhân đầu trọc lẫn Phùng Cương cùng dừng tay nhìn sững Lương Đình Khôi và Tổng quản Từ Huy.

Chợt Từ Huy cười to một tràng nói:

- Hô hô hô... Tu La Kiếm! Làm sao cả y bào ngươi cũng không mặc? Bị kẻ trộm lấy mất ư?

Không ai tán thưởng câu nói đùa này, ngay cả tiếng cười của Từ Huy cũng gượng gạo, có lẽ hắn làm thế cho đở sợ mà thôi.

Lương Đình Khôi không đáp, sát cơ trên mặt hiện rõ đến nổi ai cũng thấy khát vọng tẩy huyết trong ánh mắt đáng sợ đó.

Từ Huy không cười nữa, khắp người nổi gai. Một lúc hắn cố trấn tĩnh nói:

- Tu La Kiếm? Ngươi dám đối địch với bổn môn, hậu quả thế nào chắc ngươi biết quá rõ?

Mãi đến lúc đó, Lương Đình Khôi mới mở miệng:

- Ta muốn nhìn thấy ngươi chết như một con chó?

Lời chàng lạnh đanh như đao kiếm chặt vào sắt chẳng khác gì lời phán quyết của Diêm Vương lão ngũ dưới địa ngục, khiến ai cũng có cảm giác một cơn lạnh chạy dọc thân người!

Từ Huy lùi thêm một bước, ấn tay vào chuôi kiếm.

Đột nhiên Kim Đồng lách mình lao vút qua giữa hai mũi kiếm của lão nhân đầu trọc và Phùng Cương, chỉ chớp mắt đã tới dựa lưng vào Lương Đình Khôi.

Cả hai tên Chánh, Phó lãnh đội hoàn toàn không kịp trở tay, khi nhìn lại đã thấy tên Văn hương chủ rủ người xuống, mắt trợn ngược. Hiển nhiên hắn đã đoạn khí!

Toàn trường cùng "ồ" lên một tiếng nhưng không ai dám nhúc nhích, kể cả lão nhân đầu trọc và Phùng Cương.

Lương Đình Khôi không để ý đến biến cố vừa rồi, hằn giọng nói:

- Tên họ Từ! Chuẩn bị nộp mạng!

Rồi từ từ nâng kiếm lên, tay trái cầm giữa ba kiếm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, mắt vẫn dán chặt vào đối phương.

Soạt!

Từ Huy rút kiếm khỏi bao, triển khai thế thủ.

Hắc Tâm Phùng Cương cùng lão nhân đầu trọc bước lại gần, hai mươi mấy tên Thiên Tinh võ sĩ cũng thu hẹp vòng vây.

Lương Đình Khôi nghiến răng nói:

- Từ Huy! Xuất kiếm tự vệ đi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội nào đâu!

Lời chàng nhỏ và đanh, càng tăng thêm sự uy hiếp.

Lão nhân đầu trọc và Phùng Cương cùng vung kiếm, một tả một hữu tấn công vào Kim Đồng nhưng chỉ giới hạn lượng một nửa vòng tròn vì phía đối diện đã có Lương Đình Khôi và Từ Huy đang sẵn sàng giao thủ.

Nhờ thế mà Kim Đồng dễ dàng đối phó, chỉ dùng thân pháp bước sang hai bên tả hữu tránh chiêu.

Vút!

Vút!

Cả hai thanh kiếm đâm vào nhưng không trúng đích.

Kim Đồng nghiêng người sang trái thật thấp, gần như gần sát đất, chờ đến khi cả hai thanh kiếm của đối phương đâm sượt qua liền bất ngờ bật lên lách giữa hai địch nhân lao vút ra ngoài.

Lập tức có bốn tên võ sĩ giương kiếm chặn lại. Phía sau, Từ Huy hét lên một tràng, trường kiếm phát một chiêu Độc Xà Thổ Tín, đâm tới tiểu phúc đối phương nhanh như ánh chớp.

Choang!

Tiếng thép chạm nhau chói tai bùng lên một quầng lửa và từ đó một vật bay tít lên không.

Vật đó là thanh kiếm của Từ Huy.

Lão nhân đầu trọc và Phùng Cương thấy vậy đành bỏ Kim Đồng xuất kiếm chi viện cho tên Tổng quản.

Trong vòng vây công kích của bốn tên võ sĩ, Kim Đồng triển khai thân pháp đến độ ảo diệu tuyệt luân, thân ảnh như cánh bướm luồn qua luồn lại giữa vòng kiếm ảnh, trông hết sức ngoạn mục.

Phía bên kia, hai thanh kiếm của Phùng Cương và lão nhân đầu trọc cùng đâm vào hậu sườn Lương Đình Khôi.

Chàng bước chếch lên nửa bước rồi quay ngoắt lại, trường kiếm từ hạ bàn chếch ngược lên, sát cơ lại khởi, lập tức thi triển tuyệt chiêu sát thủ.

Ánh kiếm hóa cầu vồng, hai tiếng khô khốc của binh khí giao nhau và một tràng la thảm, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Đấu trường bỗng lặng phắc cả bốn nhân ảnh đứng bất động!

Lão nhân đầu trọc lùi khỏi vị trí tấn công vừa rồi đến bốn năm bước, thanh trường kiếm vẫn giữ trong tay nhưng run lên không ngớt.

Hắc Tâm Phùng Cương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thanh kiếm cầm chúc xuống, còn Lương Đình Khôi đứng trước mặt hắn, hai đầu gối hơi cong lại.

Chiêu kiếm diễn ra quá nhanh, đến nổi Từ Huy vẫn đứng ngẩn ra như khúc gỗ, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ô!

Tiếng kêu kinh hoàng đồng loạt phát ra từ mấy chục cái miệng. Hắc Tâm Phùng Cương từ từ đổ xuống, trường kiếm cấm mũi xuống đất. Sau đó thân thể hắn tựa vào thanh kiếm, buông tay lăn đi nửa vòng nằm ngữa ra, bấy giờ mọi người mới thấy rõ bụng hắn bị rạch một đường dài, ruột lòi cả ra ngoài!

Lão nhân trọc đầu mặt không còn chút huyết sắc, đưa mắt đờ đẫn nhìn thi thể tên Phó lãnh đội của mình.

Bốn tên võ sĩ tấn công Kim Đồng liền thu kiếm dừng tay, Kim Đồng cũng không lợi dụng công kích.

Lương Đình Khôi từ từ quay lại đối diện với Từ Huy.

Tên Tổng quản vội cúi nhặt thanh trường kiếm vung tay quát:

- Xông vào! Thi triển đấu pháp Nghịch Lãng Thiên Vân!

Hai mươi mấy tên Thiên Tinh võ sĩ lập tức giương kiếm ùa vào.

Lương Đình Khôi chỉ kiếm vào mặt Từ Huy nói:

- Tên đê tiện vô sỉ kia! Ta có thể dùng một kiếm giết ngươi như con chó, nhưng làm thế thì tiện cho ngươi quá, muốn để ngươi phải chết một cách thống khổ nhất.

Bọn võ sĩ bấy giờ đã dàn thành thế trận, cứ ba người làm thành một tổ đứng theo hình tam giác, tổ này với tổ kia cũng tạo thành hình tam giác như vậy, thành hai vòng vây lấy Lương Đình Khôi, lão nhân đầu trọc và Từ Huy vào giữa.

Từ Huy và lão nhân đầu trọc đứng trước khoảng hở giữa hình tam giác, tạo thành vòng vây khép kín hết sức nghiêm mật.

Lương Đình Khôi đoán rằng đối phương dùng thế trận này cốt làm rối mắt để tạo cơ hội cho Từ Huy tẩu thoát nên quyết không chịu buông tha tên vô sỉ này.

Chàng "hừ" một tiếng, vung trường kiếm chỉ thẳng vào Từ Huy.

Lập tức ba tên đứng đầu hình tam giác trong cùng cộng thêm Từ Huy và lão nhân đầu trọc biến thành hình ngũ giác nhất loạt xuất chiêu đối địch.

Lương Đình Khôi vung kiếm Choang choang choang choang...

Mấy thanh âm vang lên tiếp liền nhau gần như cùng lúc, cả năm thanh trường kiếm cùng bị đánh bật ra.

Nhưng ngay lúc đó ba tên kế tục lại thế chỗ ba tên trước, cùng Từ Huy và lão Lãnh đội biến chiêu tiếp tục tấn công.

Lương Đình Khôi lại xoay đúng một vòng. Trường kiếm phát hào quang lóa mắt, một lần nữa đánh bạt năm thanh kiếm đối phương.

Đợt thứ hai tạm lui, đợt thứ ba lại công vào!

Nghịch Lãng Thiên Vân, trận thức đúng như tên gọi cứ từng đợt công ra năm kiếm như từng lớp sóng, đợt trước bị đẩy lui thì đợt sau lại dồn lên, mỗi người chỉ xuất một kiếm rồi lập tức rút về, đã có người khác tiến vào thay chỗ.

Đấu pháp này đủ khả năng duy trì lâu bao nhiêu tùy ý, đồng thời mỗi người chỉ cần thi triển một chiêu kiếm lại phối hợp nhịp nhàng, vì thế có thể dụng lực tối đa nên uy lực phát huy tới đỉnh điểm.

Người trong vòng vây chỉ cần không đẩy lùi được một kiếm thì lập tức bị năm kiếm khác tới thân, tử thương là điều cầm chắc. Không có cơ hội để tránh kiếm mà bắt buộc phải dùng kiếm đẩy lui tất cả mọi đợt công kích.

Thế trận diễn giải thì dài, nhưng thực tế đợt sóng kiếm này tiếp đợt kia chỉ trong nháy mắt.

Tiếng binh khí tiếp nhau vang lên như tiếng sấm rền. Ánh kiếm loang loáng chẳng kém gì một tấm lưới sắt úp chụp lấy Lương Đình Khôi giữa trận.

Lương Đình Khôi không ngừng không nghỉ xuất kiếm phản công, chiêu thức thi triển liên miên hồ điệp.

Trận đấu xem chẳng ra một cuộc huyết chiến mà giống như màn diễn. Nhưng đó không phải là ý muốn của Lương Đình Khôi. Chàng hiểu rằng muốn thắng thì buộc phải phá tan trận thế thoát ra ngoài, nếu cứ duy trì mãi thế này thì sớm muộn rồi sẽ kiệt sức hoặc phạm phải sai lầm, khi đó hậu quả thế nào thì dễ dàng thấy trước.

Vừa phát hiện thấy một tên võ sĩ chiếm vị trí sớm hơn một chút Lương Đình Khôi lập tức chộp cơ hội vung kiếm nhằm phía đó ra một chiêu quyết định.

Chỉ nghe một tiếng rú vang lên, nhưng khác với tính liệu của Lương Đình Khôi, một tên khác đã chuẩn bị sẵn, giẫm lên thi thể đồng bọn lao vào ứng chiến, đồng thời ba hướng khác áp sát lại vây công.

Lương Đình Khôi buộc phải dốc toàn lực phát kiếm luôn hai vòng mới đẩy lùi được công thế đối phương. Thật là một cuộc đấu kinh tâm động phách!

Lương Đình Khôi lâm vào bị động, ứng phó càng lúc càng khó khăn hơn. Chỉ còn cách thoát hiểm duy nhất là đột phá.

Hiện trường là một khoảng trống dưới tàn lá cây tùng cổ thụ. Cành lá dần dần bị kiếm phong làm cho tơi tả.

Lương Đình Khôi vừa đánh vừa quan sát địa thế. Đột nhiên chàng nghĩ ra một cách. Chàng di chuyển vị trí buộc đối phương phải bám sát mình, cuối cùng lùi đến bên gần gốc cây.

Bất cứ kiếm trận nào hễ dùng đông người thì buộc phải lợi dụng thế mạnh, di chuyển linh hoạt. Nay Lương Đình Khôi lùi gần sát gốc cây, đương nhiên buộc đội hình đối phương bị cắt rời. Vì một tổ tam giác phải giạt ra ngoài gốc cây mới nằm ngoài tầm sát thương.

Đến lúc đó thì Từ Huy đã nhận ra ý đồ của đối phương liền thét lớn:

- Cánh tả bức vào!

Nhưng đã chậm mất một bước! Tổ tam giác ở ngoài gốc cây đã mất khả năng ứng viện.

Lương Đình Khôi không bỏ lở thời cơ, nhằm tổ bên phải xuất tuyệt chiêu sát thủ.

Ánh kiếm lóe lên sáng rực như thần long uốn mình phát xạ hào quang nhằm đúng mục tiêu, chuẩn xác và thần tốc.

Coong! Coong!

Phập! Phập!

Giữa âm thanh hổn độn của tiếng binh khí giao hòa và tiếng kiếm cắm vào thân người.

Ba tên võ sĩ rú lên hoành thây tại chỗ. Trận thế lập tức náo loạn.

Một tổ tam giác thứ hai theo lão nhân trọc đầu ào tới chi viện.

Lương Đình Khôi bình tĩnh quay lại, kiếm chỉ vung nửa vòng đã đánh giạt trường kiếm của lão trọc đầu, thuận thế vung kiếm đánh tràn, lại thêm nguyên một tổ tam giác ba tên bỏ mạng đương trường!

Từ Huy đương nhiên quá hiểu chính mình mới là mục tiêu truy sát, thấy tình thế nguy ngập, lực lượng chỉ còn hơn một nửa không đủ khả năng đối phó với Tu La Kiếm đang trong cơn say máu, loạn sát chẳng khác gì mãnh hổ.

Nhưng hiện trường có tới mười mấy tên võ sĩ và nhất là có mặt cả tên Lãnh đội Thiên Tinh võ sĩ, đâu thể đánh bài chuồn để giữ mạng sống như hôm trước?

Lại thêm hai tên võ sĩ bị tử thương và Lương Đình Khôi đang tiến về phía hắn không gì ngăn cản nổi!

Bản chất hèn nhát thì bao giờ cũng vẫn là hèn nhát, Từ Huy không còn hồn vía nào nữa vội thét lên:

- Rút lui!

Rồi chẳng cần biết mệnh lệnh của mình định thực hiện thế nào, hắn quay lưng cắm đầu chạy trước!

Lương Đình Khôi đời nào chịu để sổng mất đối tượng! Chàng quát to một tiếng, chỉ nhún mình thực hiện ba cú nhãy đã xuất hiện trước mặt Từ Huy!

Tên Tổng quản hồn vía lên mây, nhưng biết là không thể chạy thoát, buộc lòng phải giương kiếm thủ thế.

Lương Đình Khôi đã quyết chí trong lòng phải trừng trị đối phương cho thật thích đáng.

Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, trường kiếm Từ Huy đã bật khỏi tay bay mất, miệng kêu lên đau đớn, cánh tay phải rủ xuống, máu tươi chảy nhòe nhoẹt.

Hắn kinh hoàng cúi xuống nhìn, thấy bàn tay bị tiện đứt ba nửa ngón bằng phắc, chỉ ngón cái và ngón út là còn nguyên vẹn!

Lão nhân đầu trọc và hơn mười tên võ sĩ vội chạy đến.

Mũi kiếm của Lương Đình Khôi đã dí vào yết hầu Từ Huy!

Thực tình lão Lãnh đội thừa biết với số tàn binh bại tiếng còn lại không đủ đối phó với Lương Đình Khôi mà dù có thêm gấp đôi từng đó cũng chẳng làm gì được đối phương. Hắn dẫn tàn quân chạy đến để tỏ ra hoàn thành chức trách của mình chứ không hy vọng giải cứu được vị Tổng quản.

Còn bọn võ sĩ thì khỏi nói, chỉ một sát na đã gần mười tên bỏ mình dưới kiếm của vị sát tinh, cho dù mũi kiếm của Lương Đình Khôi không dí vào cổ họng Từ Huy chăng nữa cũng vị tất có tên nào dám xuất thủ.

Tên Tổng quản mặt xám lại như tro, toàn thân run rẩy.

Giọng Tu La Kiếm như vang Iên từ địa ngục:

- Tên họ Từ! Bổn nhân đã nói để ngươi chết dần từng tí một!

Từ Huy run giọng hỏi:

- Tu La Kiếm! Xem hành động của ngươi giống như giữa chúng ta có thâm cừu đại hận gì hay sao?

Hắn đã cố hết sức trấn định để giọng nói khỏi run, vì dầu sao cũng đứng trước mắt bọn thuộc hạ, nhưng không trấn định nổi, lưỡi cứ ngọng líu đi, thanh âm phát ra nghe khác hẳn.

Lương Đình Khôi hằn giọng đáp:

- Giữa ta và ngươi chẳng có gì đáng phải nói đến cừu hận.

Từ Huy chợt thấy lóe lên tia hy vọng, vội hỏi:

- Vậy thì tại sao ngươi nhất định cứ phải nhằm mục tiêu vào bổn nhân?

- Vì ngươi là giống súc sinh một nghìn lần đáng chết!

Tổng quản Từ Huy vẫn không rời mắt khỏi mũi kiếm đối phương.

- Bổn nhân đáng chết ở chỗ nào?

Lương Đình Khôi nghiến răng nói:

- Đáng chết ở chỗ ngươi vừa có hành vi thú vật tại một sơn cốc cách đây hai dặm!

Từ Huy hiểu ngay đối phương nói đến chuyện gì, sợ đến nổi thấy máu mình đông lại, nhưng vẫn cố làm ra vẻ lạc nhiên:

- Người nói gì... Ta nghe không hiểu!

Lương Đình Khôi gầm lên:

- Ngươi quên được sao? Hành động bạo dâm đối với đồ đệ của Vong Hồn Nữ, việc đó chưa đáng chết một nghìn lần?

Tất cả bọn thuộc hạ của Thiên Tinh Môn nghe nói đều biến sắc.

Vong Hồn Nữ là nhân vật đáng sợ thế nào mọi người đều biết, chẳng mấy ai dám trêu vào bà ta. Hôm trước cũng chính lão nhân đầu trọc này truy nhầm đối tượng, bị Vong Hồn Nữ dùng kim châm đánh gục ba tên võ sĩ. Y và một tên Hương chủ mà cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đến nổi bỏ lại bốn tên đồng bọn trước lều mà chạy tháo thân.

Về sau chính Vong Hồn Nữ tự giải cấm chế cho chúng về, giữa đường mới bị Kim Đồng chặn sát giết mất ba tên, chỉ riêng một mình Văn hương chủ chạy thoát.

Như vậy giữa Thiên Tinh Môn và Vong Hồn Nữ là không có oán thù, nay sao Tổng quản Từ Huy dám mạo phạm đến bà ta? Hơn nữa hành động cưỡng dâm là tội ác không thể nào tha thứ, phạm vào đại kỵ của võ lâm!

Từ Huy làm ra vẻ tức giận nói:

- Tu La Kiếm. Ngươi chớ hồ ngôn bát đạo! Ngươi có chứng cứ gì mà dám vu cáo bổn nhân?

Hắn biết nếu thừa nhận thì chẳng còn cơ may thoát chết, bởi thế cố giảo biện chứ không cam cúi đầu chịu tội.

Từ Huy giảo biện cũng vô ích. Trinh tiết của một thiếu nữ chẳng khác gì tính mệnh. Họ thà chết chứ chẳng ai chịu hé răng tiết lộ nổi nhục của mình đâu!

Tên Tổng quản càng được sức làm già:

- Nếu không có chứng cớ, ngươi chỉ là kẻ ngậm máu phun người!

Lương Đình Khôi nghiến răng chọc sâu kiếm vào một chút rồi cố hết sức ghìm nổi căm giận nói:

- Chỉ cần được cô ta tận miệng nói tên ngươi và tận mắt bổn nhân chứng kiến thảm trạng của cô ta là đủ, đừng tưởng già miệng là có thể cứu được cái cẩu mạng của ngươi. Có thừa nhận hay không cũng chẳng có gì quan trọng!

Máu từ cổ ứa ra, Từ Huy rên lên một tiếng, thều thào hỏi:

- Ngươi định làm gì bổn nhân?

Lương Đình Khôi nhấn từng chữ:

- Ta nhắc lại một lần cuối cùng, muốn ngươi chết dần từng tí một, nếm quả đắng của hành vi thú vật mình gieo ra.

Lúc này Từ Huy không chối nữa, chợt hỏi:

- Cô ta là nữ nhân của ngươi?

- Không liên quan gì đến việc đó. Ta chỉ thực hiện nghĩa vụ của một võ sĩ.

Chàng nói xong lại đâm kiếm sâu thêm một chút.

Từ Huy hơi ngữa người, trán đầm đìa mồ hôi, miệng lại rên lên một tiếng, máu tiếp tục ứa ra. Nhưng hắn biết rằng tấn trò chỉ mới bắt đầu, đối phương không lấy mạng hắn ngay, và hắn cũng chưa cam tâm chịu chết?

Tên thú vật này còn trông mong vào vị cứu tinh nào? Hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện cứu mạng hắn hay sao?

Lão nhân đầu trọc và bọn Thiên Tinh võ sĩ trán cũng đẫm mồ hôi, chỉ biết giương mắt nhìn mà không dám vọng động.

Lão Lãnh đội kiếm vẫn giương lên nhưng không dám đến gần, càng không dám xuất thủ. Hắn biết mình không đủ sức cứu mạng vị Tổng quản, trái lại còn làm Từ Huy chết nhanh hơn, đồng thời bồi thêm nhân mạng của mình vô ích.

Từ Huy nghiến răng hỏi:

- Tu La Kiếm! Ngươi không nghĩ đến hậu quả thế nào khi hạ sát bổn nhân hay sao?

Lương Đình Khôi gầm lên:

- Giết ngươi cũng như giết một con chó! Ta chỉ hơi áy náy là vì ngươi mà bồi thêm mấy nhân mạng của bọn võ sĩ. Đối với bổn nhân, mạng của chúng còn đáng quý hơn thứ ti tiện và hèn nhát như ngươi gấp trăm lần! Hơn nữa, bổn nhân đã muốn lấy mạng thì chẳng cần quan tâm đến hậu quả!

Bọn Thiên Tinh võ sĩ hiểu hai chữ "hèn nhát" của Lương Đình Khôi. Vừa rồi chúng đã thấy vị Tổng quản đã bỏ thủ hạ chạy thục mạng như thế nào, quả nhiên những lời chúng nghe kể hôm trước, Tổng quản Từ Huy bán mạng đồng môn để thoát thân, là không sai.

Giọng Từ Huy vẫn thều thào phát ra:

- Ngươi sẽ phải chết thảm khốc hơn bổn nhân nhiều lần! Và chẳng riêng một mình ngươi, cả người thân thích...

Hắn chưa kịp dứt lời thì rú lên một tiếng.

Lương Đình Khôi quát lên:

- Câm miệng!

Đồng thời kéo mũi kiếm sang trái. Lập tức cổ Từ Huy bị kiếm rạch một đường rộng hoặc sang tận vai nhưng chỉ sâu một phân không đủ làm hắn táng mạng.

Tuy vậy máu từ tĩnh mạch chảy ra ướt đẫm cả ngực áo bên trái chảy dài xuống nhìn mà phát ớn!

Nghe cổ mình bị nhói lên lạnh toát, Từ Huy tưởng chết đến nơi liền rú lên và nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó biết mình vẫn còn sống liền mở mắt ra, bấy giờ mới thấu hiểu ý đồ của đối phương ác độc đến chừng nào. Quả là lúc này được chết ngay còn thanh thoát hơn là phải chịu tội sống đày đọa linh hồn như thế!

Hắn rên lên:

- Tu La Kiếm! Giết ta đi!

- Ngươi sẽ được toại nguyện, nhưng chưa phải lúc này đâu!

Bọn Thiên Tinh võ sĩ, tên nào tên nấy mặt không còn giọt máu, nhưng vẫn không dám xuất thủ giải cứu chủ nhân.

Đột nhiên chính ngay lúc đó nghe vang lên tiếng nói:

- Khổ chủ đến!

Tất cả đều nhận ra thanh âm lanh lảnh đó là của Kim Đồng, đối tượng của cuộc truy sát hôm nay mà hầu như đã bị mọi người đã quên mất.

Giọng nói của Kim Đồng phát ra từ trên một tàn lá rậm gần đó. Nhưng lúc này mọi người không quan tâm đến người nói mà chỉ quan tâm đến ba tiếng vừa được phát ra:

- Khổ chủ đến!

Khổ chủ chỉ có thể là Vong Hồn Nữ.

Quả nhiên một nhân ảnh lướt tới hiện trường. Chính là Vong Hồn Nữ.

Bọn Thiên Tinh võ sĩ giãn ra một lối.

Vong Hồn Nữ đi thẳng tới trước mặt Từ Huy.

Lương Đình Khôi tránh sang phải một bước, nhưng trường kiếm vẫn hướng vào đối phương.

"Kim châm đoạt mệnh "chẳng ai không sợ, huống chi lão Lãnh đội đã có lần lảnh giáo? Cả bọn Thiên Tinh Môn lấm lét nhìn vị tiền bối quái kiệt, không ai dám thốt ra một tiếng nào.

Bà ta trừng mắt nhìn Từ Huy, mặt biến sắc vì giận dữ.

Mặt mũi của tên Tổng quản co rúm lại vì khiếp sợ, thật là một điển hình của nổi kinh hoàng, chỉ cần trông thấy một lần, người ta sẽ không bao giờ quên được. Hắn biết rằng sự trả thù của Vong Hồn Nữ còn đáng sợ hơn những lời của Tu La Kiếm vừa đe đọa.

Vong Hồn Nữ vung tay.

Bốp! Bốp!

Từ Huy chịu hai cái tát như trời giáng, máu mồm máu mũi ộc ra bắn vào người Vong Hồn Nữ đỏ lòm, đồng thời cả người hắn cũng lạng đi.

Vong Hồn Nữ hạ tay xuống, gầm lên:

- Súc sinh! Ngươi nên chết bằng cách nào?

Lão nhân đầu trọc và bọn võ sĩ im thin thít không tên nào dám thở mạnh. Chúng biết rằng số phận của Tổng quản Từ Huy đã được định đoạt, dù lúc này có thần linh giáng hạ cũng không cứu nổi. Một mình Tu La Kiếm đã thành định cục huống hồ bây giờ còn thêm vị quái kiệt khét tiếng võ lâm này?

Chẳng những thế, nếu lỡ ra vị nữ sát tinh này nổi giận thì chỉ e mười mấy nhân mạng có mặt ở đây đều sẽ vĩnh viễn táng thân ở chốn rừng hoang này.

Từ Huy nhổ ra một búng máu lẫn mấy chiếc răng, sau đó đưa tay áo lên quét ngang miệng lau sạch máu. Hắn hướng đôi mắt thiểu não nhìn Vong Hồn Nữ, mấp máy. Cặp môi một lúc rồi mới phát ra âm thanh thều thào, phải cố lắm mới nghe rõ:

- Vãn bối... Đúng là đáng chết... Nhưng...

Vong Hồn Nữ lạnh giọng hỏi:

- Ngươi còn gì muốn nói gì nữa?

- Vãn bối... Tình nguyện lấy...

Vong Hồn Nữ quát:

- Câm miệng! Ngươi...

Từ Huy vẫn cố nài xin:

- Vãn bối... Vì quá yêu...

Bỗng nhiên nét mặt Vong Hồn Nữ bắt đầu biến đổi, sự biến đổi rất kỳ quặc, không ra giận dữ, cũng không phải căm thù khiến người ta không hiểu trong lòng bà ta đang tính toán điều gì. Nhưng có một điều chắc chắn là trên mặt bà ta không còn sát cơ như trước nữa.

Ngay cả Lương Đình Khôi cũng thấy mê hoặc. Chẳng lẽ vị nữ sát tinh này định nhượng bộ, chấp nhận lời khẩn cầu vô lý của tên súc sinh kia? Từ hành vi ti tiện bậc nhất đẩy cuộc đời Tố Tố vào cảnh bất hạnh tột cùng lẽ nào được giải quyết giản đơn và bất công như thế. Từ Huy chết cũng chưa xứng tội, thế mà đổi phạt thành thưởng thì còn đâu là sự công bằng. Rồi đây ai chẳng muốn phạm tội như thế?

Từ Huy đương nhiên thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt Vong Hồn Nữ, lòng đầy hy vọng, hai đầu gối bỗng khuỵu xuống nói:

- Tiền bối! Vãn bối đúng là đáng chết một trăm lần, nhưng cầu xin tiền bối khai ân, vãn bối sẽ đem cuộc đời còn lại của mình chuộc tội với tiền bối và Tố Tố cô nương!

Giọng hắn không còn thều thào như trước nữa.

Vong Hồn Nữ không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ.

Lương Đình Khôi quay sang Vong Hồn Nữ hỏi:

- Tiền bối, tình hình Tố Tố cô nương bây giờ thế nào?

Vong Hồn Nữ bỗng xẵng giọng:

- Việc đó không cần ngươi quan tâm. Hãy thu kiếm lại đi!

Lương Đình Khôi sửng sốt mở to mắt nhìn Vong Hồn Nữ hầu như không tin được những gì mình vừa nghe.

Chàng thốt lên:

- Phương giá có ý gì?

Vong Hồn Nữ nhắc lại:

- Lão thân khắc có cách xử lý. Ngươi thu kiếm lại đi.

Lương Đình Khôi chợt hiểu rằng sự suy đoán của mình vừa rồi là không sai, phụ nhân này rất có thể nhượng bộ yêu cầu vô lý và bất công của tên Tổng quản thú vật và ti tiện này.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-20)


<