Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyết chỉ đoạt hồn - Hồi 14

Huyết chỉ đoạt hồn
Trọn bộ 74 hồi
Hồi 14: Cấm lệnh Hắc Diêm Vương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-74)

Siêu sale Shopee

Hồng Huyết Linh Quân, vị sư tổ võ công đã từng làm khiếp vía quần hùng, trước khi tự ý xuống vực Ma Phong qui ẩn, vì không muốn dấn thân vào chốn giang hồ tanh máu, tổn đức hiếu sinh.

Ngôi Bắc Đẩu Võ Lâm ấy đã tuyệt tích từ hơn ba mươi năm qua, bọn Ma giáo, lục lâm mặc tình tác yêu, tác quái. Nay bỗng dưng thấy truyền nhân của ông xuất hiện, bọn chúng sao khỏi hoảng sợ, hoang mang.

Trên bãi Sinh Tử lúc đó tĩnh lặng khác thường.

Độc Xuyên lão quỷ trố mắt nhìn Lục Siêu Quang. Lão không còn nghi ngờ gì nữa. Võ công của chàng trai trẻ kia, với ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh khủng khiếp đã chứng minh chàng là truyền nhân của Linh Quân Hồng Huyết. Địch thủ của lão đã được tay võ công siêu việt này hỗ trợ thì may ra có Vạn Độc Bá Giả công tử, kẻ đứng đầu Ma giáo mới mong chế ngự nổi.

Ý nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu, lão Bang chủ Bát Kỳ đã phất tay áo làm hiệu.

Nãy giờ các Đường chủ và bang chúng Bát Kỳ đã rúng động tâm thần bởi danh hiệu Hồng Huyết Linh Quân cùng thủ pháp kinh dị của chàng trai trẻ, nên vừa thấy hiệu lệnh rút lui của Bang chủ là chúng phóng ào đi ngay, như một bầy ruồi nhặng.

Lục Siêu Quang nhìn bọn Bát Kỳ bang bằng đuôi mắt, và chợt nghĩ đến bãi Sinh Tử cùng vực thẳm Ma Phong từng là nấm mồ vĩ đại của những kẻ tới đây tranh giành ưu thế tìm kiếm Hồng Huyết kỳ thư, luôn khuấy động nơi an nghỉ của Hồng Huyết Linh Quân. Nay ta đã là truyền nhân của ngài, cũng nên ra một cấm lệnh để bảo vệ Linh Quân biệt phủ.

Chàng nhìn phía trước, đã thấy Độc Xuyên lão quỷ và bang chúng đang phóng mình bỏ chạy, bèn thét lên một tiếng buốt óc:

- Tất cả hãy đứng lại.

Tiếng thét lanh lảnh của Lục Siêu Quang khiến bọn Bát Kỳ bang muốn đứng tim.

Độc Xuyên lão quỷ đứng sững, đám đệ tử cũng xanh mặt, run rẩy. Hàm răng chúng khua vào nhau lập cập, đầu gối va chạm lộp bộp.

Thu hết can đảm, lão Bang chủ lên tiếng hỏi, thay đổi hẳn cách xưng hô với chàng thiếu niên:

- Các hạ có điều gì chỉ giáo?

Lục Siêu Quang dõng dạc:

- Ta muốn truyền một nghiêm lệnh.

Độc Xuyên lão quỷ vội chắp tay:

- Xin các hạ cứ truyền.

Chàng trai đưa tay chỉ một vòng bao quát:

- Ngươi nghe đây. Hôm nay ta tha cho ngươi và lũ thuộc hạ được vẹn toàn hồn xác. Về chốn võ lâm quần hùng, ngươi phải rao lên rằng: "Ta là Hắc Diêm Vương đệ tử của Hồng Huyết Linh Quân đã xuất hiện. Ta ra nghiêm lệnh, kể từ nay địa phận vực Ma Phong và bãi Sinh Tử trong chu vi mười dặm, cấm tất cả các môn phái đột nhập. Kẻ nào bất tuân sẽ bị nát thây". Nghe rõ chưa?

Độc Xuyên lão quỷ và cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Chúng tưởng Lục Siêu Quang kêu lại để trừ khử không còn một tên. Song chàng chỉ ra lệnh cho chúng thông tin với giang hồ. Bao nhiêu cái miệng đều ngoác ra đáp lẹ:

- Xin tuân lệnh!

Lục Siêu Quang phẩy tay:

- Xong rồi, cút đi.

Ào một cái như bầy cú, quạ bọn Bát Kỳ bang phóng đi vèo vèo.

Nơi bãi Sinh Tử hoang lạnh chỉ còn lại hai bóng người là Lục Siêu Quang và Kình Ngạc kiếm khách Mã Chu Sa.

Nóng lòng đi tìm người thân, tung tích Bá Giả công tử và bọn Tứ Lão Quái, nhưng Lục Siêu Quang cũng không thể bỏ qua điều bí ẩn của kiếm khách tiền bối này.

Chàng lên tiếng:

- Lão tiền bối, chẳng hay chuyện thanh toán thâm cừu hôm nay nguồn gốc thế nào, có thể kể cho vãn bối nghe chăng?

Mã Chu Sa vội đáp:

- Lão phu xin cám ơn thiếu hiệp đã ra tay cứu tử. Còn nguyên nhân sự hiềm khích ngày hôm nay là do thanh kiếm này đây...

Dứt lời, Mã Chu Sa lượm thanh kiếm bị Lục Siêu Quang đánh rớt lúc nãy đưa cho chàng xem.

Đó là thanh bảo kiếm có màu thép xanh như ngọc bích. Nơi chuôi có gắn tám viên ngọc khác màu:

Đỏ, vàng, xanh, lam, trắng, đen, tím, lục...

Mã Chu Sa trầm giọng tiếp:

- Thiếu hiệp, cách đây vài chục năm, Bát Kỳ bang là một đại bang oai vũ trên khắp nẻo giang hồ, do một kiếm khách từ Hỏa Long bang tách ra sáng lập...

Nghe nhắc tới Hỏa Long bang, chàng trai giật mình rung động, khiến Mã Chu Sa ngừng nói, trố mắt nhìn:

- Ôi, thiếu hiệp sao vậy?

Lục Siêu Quang vội lắc đầu:

- Không có gì, tiền bối nói tiếp đi.

Mã Chu Sa thở dài:

- Khi Hỏa Long bang của Lục bang chủ bị Ma giáo tru diệt. Bang chủ Lục Siêu Quần mất tích từ hơn hai năm qua thì Bang chủ của chúng tôi cũng bỏ đi, chỉ lưu di bút cho biết ngài bí mật lên đường tìm kiếm Lục bang chủ vốn là sư huynh của ngài. Khi ấy tôi là người kế nghiệp Bang chủ, nên mới được giữ thanh kiếm Bát Bảo này là bảo vật trấn môn. Trong di bút, Bang chủ trao quyền chấp chưởng cho tôi. Nào ngờ Độc Xuyên lão quỷ là tên sư đệ phản phúc, đã quy tụ bọn bang chúng xấu xa cướp quyền, biến Bát Kỳ bang thành tổ chức ma đạo hung ác. Chúng còn hẹn tôi phải đưa bảo kiếm trấn môn về phục lịnh.

Ánh mắt Mã Chu Sa bốc lửa căm hờn:

- Lão phu định đem bảo kiếm này tới liều chết với tên phản đồ một trận may ra sẽ khôi phục được bang phái, chỉnh đốn lại danh môn theo chủ trương của tiền Bang chủ. Nào ngờ Độc Xuyên lão quỷ huy động bang chúng hung hiểm, định đưa tới cho lão phu cái chết thảm khốc. Phúc đức thay cho lão phu, lại được thiếu hiệp ra tay giải cứu.

Lục Siêu Quang náo nức trong lòng, chàng biết vị Bang chủ trước đây của Bát Kỳ bang có liên quan đến phụ thân chàng, nay lại đang đi tìm người cha yêu kính của chàng nữa. Tuy vậy, chàng vẫn giấu kỹ thân thế, chẳng muốn tỏ lộ với Mã Chu Sa.

Chàng chỉ khéo léo hỏi:

- Tiền bối, chẳng hay người có thể cho vãn bối biết danh hiệu của vị Bang chủ Bát Kỳ bang trước chăng?

Mã Chu Sa đáp ngay:

- Tiền Bang chủ danh hiệu vốn là Phiêu Bồng Khách.

Ôi, Lục Siêu Quang suýt nữa đã rú lên, nhưng chàng ngăn được tiếng rú ấy trong cổ họng. Sư thúc Phiêu Bồng Khách là người chàng cần truy tìm. Nào ngờ chàng đang có dịp cứu giúp một thuộc hạ chí cốt của ông.

Vẫn lạnh lùng giữ bí mật, chàng hỏi tiếp:

- Vậy Phiêu Bồng Bang chủ đã đi đâu tiền bối không thể tìm kiếm được ngài sao?

Mã Chu Sa thở dài:

- Giang hồ vạn nẻo, khi Bang chủ đã ẩn thân vào bí mật để tìm kiếm Lục bang chủ, lão phu cũng không thể nào tìm ra được ngài. Mặc dù lão phu đã đi khắp Trung Nguyên lẫn Quan Ngoại.

Lục Siêu Quang thầm nghĩ trong đầu:

"Tâm sự của lão kiếm khách này sao giống ta quá... nhưng tâm sự ta còn trầm trọng hơn, vì bóng hình của Bội Ngọc mang nặng trong tim".

Chàng xúc động đặt tay lên vai lão kiếm khách:

- Bây giờ tiền bối định về đâu?

Mã Chu Sa cất giọng buồn:

- Lão phu lại tiếp tục quay lại giang hồ, đi tìm Bang chủ thôi.

Nhớ đến bổn phận của mình, Lục Siêu Quang liền hỏi:

- Tiền bối có biết tung tích của Vạn Độc Bá Giả công tử chăng?

Lão kiếm khách lùi lại một bước, tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Thiếu hiệp cần tìm tên ma đầu hung hiểm ấy làm gì vậy?

Lục Siêu Quang đáp lửng lơ:

- Vãn bối có chuyện ân oán, cần trang trải với hắn.

Gật gù mấy cái, Mã Chu Sa bảo:

- Tên ác ma ấy thì thiếu gì chuyện ân oán, việc của thiếu hiệp hẳn cũng trong vòng ấy thôi. Nhưng Bá Giả công tử kể từ ngày phá vỡ Hỏa Long bang thì hắn đã cùng em gái là Ngọc Diện Hồ Ly bỏ Thiên Ma lãnh cốc đi đâu biệt dạng...

Lục Siêu Quang lộ nét thất vọng:

- Vậy là gã ma đầu ấy lại ẩn mặt rồi.

Đôi mắt chàng chợt lại sáng lên:

- Nhưng còn tung tích của Tứ Lão Quái, tiền bối chắc cũng biết rõ chứ?

Kình Ngạc kiếm khách Mã Chu Sa nhăn vầng trán rộng, làm Lục Siêu Quang hồi hộp. Chàng mong ông ta biết được hành tung của bốn lão già hung hiểm ấy, thì chàng cũng sẽ phăng ra được tên Bá Giả Vạn Độc.

Qua vài khắc suy nghĩ, Mã Chu Sa gật đầu:

- Bốn lão quái ấy đã từng phá hoại nhiều môn phái, hành động tanh máu vô cùng. Nhưng mấy tháng trước đây, cả bốn lão bị Bạch Ma giáo bắt về sơn động. Đó là tin tức cuối cùng lão phu được biết về Tứ Lão Quái, thiếu hiệp có thể điều tra thêm.

Lục Siêu Quang vui mừng:

- Tốt lắm, vãn bối sẽ tìm đến sơn động của Bạch Ma giáo để hỏi tội bốn lão già hung ác.

Nghĩ tới ngày nay mình đã đủ sức tầm thù, rửa hận, Lục Siêu Quang bất giác phấn khích gầm lên một tiếng. Do nội lực sung mãn, tiếng gầm của chàng vang động cả khu bãi Sinh Tử, rung chuyển đến tận bờ vực Ma Phong.

Lũ chó sói và kên kên thừa dịp yên lặng nãy giờ đang đua nhau rúc rỉa thây ma, bỗng giật mình vì tiếng gầm chuyển đất của Lục Siêu Quang, nên lớp đập cánh bay, lớp cào đất tru dài, cùng vội vàng biến mất.

Được thấy nội lực truyền âm thâm hậu của chàng trai trẻ, Kình Ngạc kiếm khách Mã Chu Sa cũng phải giật mình thán phục.

Sau tiếng gầm phấn khích, Lục Siêu Quang bình tĩnh hỏi Mã Chu Sa:

- Thưa tiền bối, Tổng đàn Bạch Ma giáo ở nơi đâu?

Vị kiếm khách lắc đầu đáp:

- Tổng đàn Bạch Ma chỉ có giáo chúng Bạch Ma biết thôi. Lão phu không được am tường.

Lại một khó khăn thử thách, Lục Siêu Quang trầm giọng:

- Làm sao nhận ra giáo đồ Bạch Ma?

Mã Chu Sa trỏ vào ngực:

- Dễ lắm, bọn chúng đều mặc áo đen, thêu sọ người trắng hếu nơi ngực áo. Những tên thuộc hạ thì hình sọ người bằng cái chung trà, giáo phẩm càng cao, sọ người thêu trên ngực càng lớn, nhận ra được ngay.

Lục Siêu Quang đã yên tâm. Chàng sẽ tìm Tổng đàn Bạch Ma, trừ khử Tứ Lão Quái và phăng ra hành tung của Vạn Độc Bá Giả công tử.

Được biết Mã Chu Sa là thuộc hạ của Phiêu Bồng Khách, vị sư thúc chàng đang cần tìm kiếm, Lục Siêu Quang cũng có cảm tình, song chàng phải lạnh lùng giữ kín hành tung. Chàng chỉ nắm tay lão kiếm khách, ôn tồn nói:

- Thưa tiền bối, giờ đây vãn bối xin tạm biệt, hẹn sẽ có ngày gặp lại nhau trên bước giang hồ.

Mã Chu Sa xúc động gật đầu:

- Cảm tạ thiếu hiệp, ơn cứu tử hôm nay lão phu xin ghi nhớ trọn đời.

Dứt câu nói, Mã Chu Sa phóng vèo đi, phút chốc đã khuất dạng sau những hàng thông xanh ngắt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-74)


<