← Hồi 059 | Hồi 061 → |
Quân tử chân chính, hẳn sẽ trước tiên đẩy Nhâm Tiểu Bộ ra, đợi nàng thêm vài năm. Tới lúc nàng thật thành thục, xem nàng có yêu hay không, tìm được một nam nhân...Thiếu nữ ôm ấp tình cảm có lẽ thực đảm đương không nổi, hiện tại nếu hắn đợi tới vài năm sau, có lẽ sẽ biến thành một cái lắc đầu mỉm cười, lúc trước như thế nào lại thích hắn.
Xem nàng có thể thay đổi không, tránh để cho nàng trì hoãn.
Nếu thật sự thay đổi, thì để đàn ông chiếu cố tới nàng...Nhưng phiền toái chính là, Tống Dương vừa nghĩ tới người khác chiếu cố nàng, từ trong đáy mắt liền lo lắng.
Tống Dương không phải quân tử, lại càng không phải kẻ khốn kiếp, mặt khác hắn so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng một việc:
- Sau khi làm "Tân lương", Nhâm Tiểu Bộ từ trong quan tài lạnh giá sống lại sẽ thấy không có thân phận, nếu không thể xuất đầu lộ diện, thế giới lớn như vậy cũng chỉ có nàng và hắn.
Sử dụng tân lương, đối với Tống Dương mà nói tuyệt không đơn giản là giúp Nhâm Tiểu Bộ một lần này, tức là từ nay về sau, cả đời ràng buộc.
Buổi sáng hôm nay khi dạo chơi trong kinh thành, Tống Dương dùng không tới thời gian nửa chén trà liền quyết định kế tân lương, ngoại trừ chính bản thân hắn không người nào có thể nghĩ ra được, trong chốc lát tự hỏi ngắn ngủi như vậy tự hỏi, Tống Dương liền đưa chính mình của mấy chục năm sau trở lại.
Tống Dương tùy hứng.
Nếu Vưu thái y dưới suối vàng có biết, lúc ấy hắn sẽ cười ha hả quái dị, mắng một câu:
- Đứa nhỏ này...!
Cho nên Tống Dương không đẩy Nhâm Tiểu Bộ ra. Không cần giữ gìn, cần gì phải giữ gìn... Khi tiếp cận đôi môi mềm mại, ấm áp lại ướt át của Nhâm Nhâm Tiểu Bộ, Tống Dương cũng hôn tới đi.
Nữ tử, ai có thể không động tâm; Nhâm Tiểu Bộ đáng yêu đủ khiến Tống Dương đam mê. Ánh nến nhuyễn hồng không ngừng lắc lư, mùi xử nữ thơm ngát thâm nhập vào tận phế phủ, hô hấp dần trở nên mê loạn.
Làm tới không hề báo hiệu, tới thuận theo tự nhiên.
Giằng co, từ môi tới thân thể. Trong say sưa, cái chết của ba năm trước đai lưng cũng không được đặt trên mặt đất... Hai thân thể trẻ trung ngã nhào vào giường... Tống Dương thẳng tiến trong nháy mắt, nước mắt Nhâm Tiểu Bộ tràn mi, cắn răng không phát tiếng kêu đau, trong lòng còn nghẹn ngào câu nói đó:
- Ta biết là ngươi.
Nỗi đau nhức xé rách.
Đau đớn của thân thể ngược lại không đủ che lấp một cơn lốc không biết từ nơi nào tới, thẳng tắp thổi cơn gió nhẹ vào tận đáy lòng, ấm áp mà mềm mại.
Trong vô thức, tiếng gió dần vang dội, tầng tầng nước biển quấy đảo, từng đạo sóng hoa dâng trào, theo sao, một đường từ làn da tấn công đến khắp tứ chi, tấn công vào tận lục phủ ngũ tạng.
Hết thảy đều từ từ mạnh mẽ, mãnh liệt, lúc ban đầu như cơn gió nhẹ bỗng chốc biến thành giông bão, giông tố sấm sét cuồn cuồn chỉ có linh hồn mới có có thể nghe được, dường như sóng to gió lớn tới từ từ, Nhâm Tiểu Bộ biết chính mình sẽ mất gì, được gì, nỗi đau và hưng phấn hỗn loạn, cắn xé giằng co lẫn nhau.
Gió lốc vẫn tiếp tục, năng lực sinh mạng sung mãn, điên cuồng trào dâng, không thể ngăn cản cũng thật đáng tin, nó phá hủy thế giới của Nhâm Tiểu Bộ không chút lưu tình, thế giới đã từng của riêng nàng.
Thẳng tới tận cùng, sóng biển bạc đầu dâng dựng lên nóng bỏng, đổ nhào vào đất liền, chớp mắt (như) hóa thành nham thạch hừng hực cháy, tuy rằng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, ngày xưa đã hóa thành hư ảo, mà sinh mạng mới, khoái hoạt mới, hy vọng mới, ngay tại giờ phút này bừng nở rộ!
Sinh mạng của Tống Dương, đã lưu lại trong cơ thể của Nhâm Tiểu Bộ.
Nhâm Tiểu Bộ muốn khóc, muốn cười, muốn hoan hô, cũng muốn điên cuồng... Từ nay về sau, nam nhân này.
Từ nay về sau, nam nhân này.
Mê loạn lui đi, Nhâm Tiểu Bộ khép hai mắt cuộn mình trong lòng ngực Tống Dương, giống như đang ngủ say. Một lúc lâu sau nhẹ nhàng mở miệng:
- Ta ngủ không được... Hát lên nghe một chút.
Tống Dương vỗ nhẹ tấm lưng bóng loáng của nàng, trong miệng nhẹ nhàng ngân nga một điệu. Hắn trời sinh ngũ âm không đủ, ca hát khó nghe, nhưng khẽ giọng ngân một cái, hai hạ thể động đậy không an phận, một đôi chân dài đem Tống Dương gắt gao cuốn lại, đồng thời đưa cằm lên, con ngươi long lanh trong suốt.
Tống Dương mỉm cười:
- Cảm thấy xuôi tai là được.
Nhâm Tiểu Bộ lặp lại, nghiền ngẫm ca từ câu cuối cùng "Ngươi nếu giương oai, đời này ta nâng rượu hầu tiếp" trừng mắt nhìn, cười tràn đầy mãn ý, tiếp tục vặn vẹo cơ thể, giống như con rắn nhỏ xinh đẹp hướng về phía "thẳng đứng" đưa khuôn mặt sát vào, lại hôn xuống.
Đôi môi sau xuân tình, ướt át ấm áp. Lúc sau Nhâm Tiểu Bộ thở phào một cái:
- Còn nhớ rõ khi bị nhốt trong núi hoang, chàng nói với ta "sau ngàn năm" như thế nào? Không hiểu vì sao, ta cuối cùng cảm nhận được tất cả những điều đó đều là sự thật.
Nói xong, cũng không cần trả lời Tống Dương, cho dù một chữ:
- Đau.
Tống Dương đương nhiên hiểu được nàng nói cái gì, nhưng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao không thể nói:
- Ta cho nàng thuốc thôi.
Chỉ có điều cánh tay nhẹ nhàng vươn ra xoa nhẹ nơi mi mắt của nàng.
Nhưng Nhâm Tiểu Bộ lại lắc đầu:
- Không việc gì, một hồi đau hai hồi tê dại ba hồi ổn định giống như côn trùng cào thôi.
Tống Dương ngạc nhiên:
- Nàng học ở đâu vậy?
Nhâm Tiểu Bộ cười ha hả:
- Khi bọn nha hoàn trong phủ bàn luận, ta lén nghe được.
Trong vẻ tươi cười có chút thẹn thùng, có chút vui vẻ, còn ẩn dấu chút đắc ý nho nhỏ.
Tống Dương dở khóc giở cười, giơ tay qua kéo chăn, đem Nhâm Tiểu Bộ và mình cuốn thành một:
- Tiểu Bộ...
Vừa nói hai chữ, Công chúa điện hạ liền lại chau mày, uốn nắn:
- Rồi.
Lại cười nói;
- Kêu Tiểu Bộ nghe thoải mái hơn.
Tống Dương cúi đầu, hôn lên gương mặt tươi cười đó, lúm đồng tiền hiện ra trên gương mặt nàng, tiếp tục nói:
- Có chuyện, ngươi nhất định phải nhớ rõ.
Vừa rồi Nhâm Tiểu Bộ quay đầu chạy trốn, Tống Dương giữ chặt nàng bởi vì còn chưa dặn dò hết, không nghĩ tời việc gây ra chuyện lớn như vậy.
Nhâm Tiểu Bộ gối lên bờ vai của hắn bảo:
- Chàng nói.
- Chuyện tân lương giả chết, không thể nói cho người khác biết, đặc biệt là phụ vương của nàng.
Nhâm Tiểu Bộ ánh mắt buồn bực:
- Vì sao?
Hôm nay Trấn Tây Vương danh chấn Nam Lý, cũng không thấy được so với mười tám năm trước phó Thừa Tướng nước Yến quyền lực sẽ càng thêm yêu thương nhi nữ; mà giờ phút này tình hình của người con gái xinh đẹp ở bên mình hoàn toàn đem gửi cho Tống Dương làm chủ, sao lại giống với việc giao phó Tứ công tử khi yến tiệc trăm tuổi? Giống như ý chỉ của đế vương, nói trắng ra giống như lấy thiên hạ làm trọng, vương hầu cũng vậy, coi nhẹ nhi nữ.
Mặc dù Tống Dương đối với Trấn Tây Vương ấn tượng không tồi, nhưng cũng không dám trông cậy y sẽ đồng ý cho nữ nhi dùng tân lương... Dựa vào xác định giả chết có thể giúp Nhâm Tiểu Bộ ung dung qua ải, khiến Hồng Ba phủ tránh bị tấn công. Nhưng đổi lại góc độ khác, nếu hòa thân thành công, địa vị của Trấn Tây Vương, Hồng Ba phủ sẽ cao thêm tầng nữa.
Địa vị càng lớn mạnh cùng nữ nhân vui vẻ khoái hoạt, Trấn Tây Vương sẽ tuyển chọn không giống nhau? Tống Dương không nắm chắc. Cho nên việc "ngất" (chết giả), nhất định phải tính giấu được toàn bộ Hồng Ba phủ.
Lời nói thật này không khỏi có chút tàn nhẫn, Tống Dương không nói ra, mà là thay đổi góc độ:
- Nghĩ thay phụ vương của nàng, nàng tới dân tộc Hồi Hột, có lẽ sẽ không vui, nhưng ít nhất áo gấm ngọc thực, quãng đời còn lại sống không cần lo nghĩ; nhưng sau khi giả chết, chỉ có thể lang bạt kỳ hồ, trốn đông ẩn tây...
Nói tới đây, Nhâm Tiểu Bộ ....
Gật đầu, Tiểu Bộ lượn lờ qua Tống Dương, khiến hắn ngứa ngáy. Tống Dương tiếp tục nói:
- Còn có tam tỉ của nàng, chuyện tân lương... Tốt nhất cũng không cần nói.
Nhâm Tiểu Bộ lập tức lắc đầu:
- Không được! Tỷ đối với ta tốt nhất, ta không thể giấu tỷ.
Nhâm Sơ Dung đã quyết tâm giúp muội muội tránh việc hòa thân, vốn nói cho nàng chân tướng mọi việc cũng không vấn đề gì, nhưng người phụ nữ này thật sự thông minh, Tống Dương theo bản năng vẫn phải đề phòng nàng. Mà tân lương là do chính Tống Dương giữ kín phương pháp, cho nên không muốn tiết lộ ra ngoài, để nàng biết.
Mặc dù vậy vẫn nói:
- Vậy nàng nhớ dặn kỹ tỷ ấy, tân lương, chuyện giả chết, không thể tiết lộ cho người bên ngoài.
Nhắc tới Nhâm Sơ Dung Nhâm Tiểu Bộ cũng nhớ ra, xe ngựa Tam tỷ đặt ngoài dịch quán chờ nàng, lập tức nhảy dựng lên vội vàng mặc quần áo, đồng thời cười nói:
- Ta phải đi ngay, nếu chẳng may Tam tỷ không kiên nhẫn, tiến vào tìm ngươi... Đó, ta đó bây giờ liền phải nuốt tân lương thôi!
Nhâm Sơ Dung để muội muội đến dò hỏi bí ẩn tránh việc hòa thân, cho nên không cho đám người Tần Trùy canh giữ ở cửa, mà cùng nhau chờ ngoài dịch quán, lại chưa nghĩ được sự tình sẽ biến thành như thế.
Nhâm Tiểu Bộ, nâng chén rượu tiếp bồi... Không được lại đổi ý.
Tống Dương tươi cười chân thành, gật đầu.
Lại một nụ hôn thật sâu, sau đó làn gió thơm phiêu lãng, Nhâm Tiểu Bộ xoay người rời đi.
Trên xe ngựa, Nhâm Sơ Dung đã bắt đầu có chút sốt ruột, thấy nàng cuối cùng đã trở lại, nhíu mày hỏi;
- Sao lại lâu như vậy?
Nhâm Tiểu Bộ cười thật tươi:
- Học hát, kỳ lạ muốn chết, nghe xong muốn chết!
Nhâm Sơ Dung lắc đầu:
- Một việc lớn như vậy, ngươi còn có tâm tư chơi đùa... Như thế nào, Tống Dương có nói với ngươi, cách của hắn như thế nào không?
- Nhâm Sơ Dung, tỷ cũng đừng hỏi, tóm lại rất đáng tin... Muội vừa mới học ca tỷ muốn nghe không, muội ca tỉ nghe.
Lời thề sắt son của Công chúa điện hạ trong dịch quán, tỷ muội tình thâm; kết quả tới trên xư, nàng vẫn quyết định nghe theo lời của Tống Dương.
Nhâm Sơ Dung hoạt kê, nàng biết Nhâm Tiểu Bộ ra xe nhất định có thể nói ra chân tướng; nhưng nàng không ngờ tới, muội muội bảo bối của nàng và Tống Dương thành một phe...
← Hồi 059 | Hồi 061 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác