← Hồi 044 | Hồi 046 → |
Đầu tiên là hai gã tham tuyển bị tố làm trộm cướp, lập tức có một người trong đó là Hồng Ba gia tướng tiếng tăm lừng lẫy. Dân chúng dưới đài sớm đã quên lệnh cấm lên tiếng cách đó không lâu, châu đầu ghé tai đàm luận, có người cảm thấy quan châu ngu ngốc, có người lại nghĩ lệnh truy nã của bộ Hình không sai... Lúc này Tống Dương bước lên nửa bước:
- Khởi bẩm Công chúa, tiểu nhân có điều muốn nói.
Nhâm Tiểu Bộ thật sự vui sướng:
- Có chuyện mau nói!
Không biết vì sao, dính vào Tống Dương, Nhâm Tiểu Bộ rốt cuộc hận không thể nói vài câu, cho nên lát sau lại nói thêm:
- Nói đúng có thưởng, nói không đúng đánh đòn!
Tống Dương cười quay người, nhìn về phía Tần Trùy:
- Tần đại ca, xin hỏi ngươi ở ải Khổ Thủy trấn thủ biên cương bao lâu?
Tần Trùy đáp lại:
- Mười tám tuổi Tần mỗ hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, đóng quân ở ải Khổ Thủy, đến lúc điều tới Hồng Ba Vệ, trọn vẹn mười lăm năm.
Tống Dương lại hỏi:
- Ải Khổ Thủy an ninh thế nào?
- Đứa trẻ Nam Lý cũng biết rằng, nơi đó là trạm kiểm soát lớn nhất của Tây Vực, trong khoảng hơn trăm năm chưa bao giờ bình yên, cách vài ngày đều có sự kiện lính Thổ Phiên biến thành trộm cướp, ít hơn thì mười, nhiều hơn thì trên ngàn, đánh không hết giết không cùng, chỉ có đánh vào tinh thần, vừa thấy khói lửa liền xuất quân giết kẻ trộm.
Trong vô thức, võ đài lần nữa lại trấn tĩnh lại, Tống Dương thanh âm rõ ràng dị thường:
- Tướng sĩ Nam Lý chúng ta giết trộm, có thể có bằng chứng sao?
Tần Trùy thản nhiên trả lời:
- Đầu người chính là bằng chứng, cẩu tặc sát thương người vô tội Nam Lý ta, chúng ta liền cắt đầu trở về báo cáo kết quả công tác.
Tống Dương gật đầu, tiếp tục nói:
- Như vậy ngươi giết được bao nhiêu người, còn nhớ rõ không?
- Mỗi lần giao một đầu người, thư lại doanh trại đều có bản ghi chép trong hồ sơ, khi ta được điều đi nhận chức đã từng kiểm tra qua, trong mười lăm năm, Tần mỗ tổng cộng giao về ba trăm mười sáu đầu trộm cướp. Việc này có án có thể tra, mỗi một huynh đệ ải Khổ Thủy đều là nhân chứng của Tần mỗ!
Tống Dương trầm mặc một lát, đột ngột nói:
- Tần đại ca, Tống Dương bái tạ!
Nói xong tiến lên muốn lạy, nhưng Tần Trùy lại vung tay lên nâng gã, giọng nói trầm lắng cũng đè nặng:
- Không thể nhận! Nam nhi đền nợ nước, thuở nhỏ học võ vì giết kẻ trộm, thuộc về phận sự, không có công, không thể nhận bái tạ.
Lúc này dưới đài bỗng nhiên vang lên một tiếng ủng hộ, không biết là ai, mà trong nháy mắt truyền xuống, vô số âm thanh ủng hộ trong yên tĩnh đột nhiên bùng nổ!
Nạn trộm cướp ở biên thùy Nam Lý dấy lên cả nước đều biết, Phiên chủ Thổ Phiên độc ác hiếu sát, quân binh thủ hạ thường xuyên vượt biên cướp bóc, việc càn quét các thôn xóm không bình thường, tất cả mọi người Nam Lý thấy rõ Thổ Phiên hung dữ độc ác, trong lòng hận bọn chúng cực độ, giờ phút này đối với các chiến sĩ dũng cảm mà nói, sao có thể không đổi được sự ủng hộ ngút trời.
Sau một lúc lâu, võ đài mới dần khôi phục trở lại, mà Tống Dương còn chưa nói h:ết
- Tần đại ca, mặt của ngươi vì sao bị đốt thành như vậy?
Tần Trùy ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, không thể không biết gương mặt mình xấu xí:
- Vì cứu người, mười ba năm trước ác tặc cướp của, đốt thôn, khi chúng ta đuổi tới kẻ cướp đã rút lui, trước mắt chỉ còn lại một biển lửa, ta nghe có tiếng trẻ con khóc liền lao vào. Rốt cuộc ông trời phù hộ, đứa trẻ được ta cứu ra, là một bé trai.
- Ta biết sơ qua y thuật, hiểu được trọng thương như vậy, cả đời cũng không cách nào chữa khỏi, mỗi khi gặp thời tiết thay đổi đều đau nhức không ngừng, thị lực cũng sẽ từ từ giảm sút, hiện tại có lẽ không cảm thấy gì, nhưng ít thì mười năm, lâu hơn thì hai mươi năm, sẽ mù... Tần Trùy, ngươi hối hận không?
Tần Trùy dữ tợn mà cười:
- Hối hận? Ngươi cũng biết, đứa trẻ ta cứu kia, hiện giờ cũng một thân võ nghệ giỏi giang, gia nhập quân ngũ, đứa trẻ cũng không biết được cùng ta trấn thủ ải Khổ Thủy, tháng trước truyền tới tin tức, thằng nhóc đó đã đưa về ba cái đầu cẩu tặc! Ngươi nói ta có hối hận không?
Dưới đài có người nước mắt ròng ròng, có người cắn răng, nhiều người thì hai tay nắm chặt.
Tống Dương vẫn còn ngại chưa đủ, tiếp tục nói:
- Có một thỉnh cầu hơi quá, Tần đại ca có thể cởi áo lót xuống không?
- Có gì không thể, khuôn mặt này còn không sợ gặp người, huống chi là ngực bụng.
Trong tiếng cười, Tần Trùy giơ tay xé rách chiếc áo lót, từ trước ngực tới sau lưng, ngoại trừ vết bỏng, chỉ có các vết sẹo ngang dọc không đếm được, trên bụng còn có hai hố lõm xuống da dẻ rối rắm, giống như từng bị trường thương đánh úp từ phía sau.
Giọng Tống Dương dần vang:
- Ta nghe nói, dũng sĩ chân chính chỉ để lại sẹo ở trước ngực, vết thương sau lưng là khi chạy trốn mới có thể để lại.
- Dũng sĩ chân chính ngươi nói nhất định số người rất đông.
Tống Dương ra vẻ khó hiểu:
- Vì sao?
Tần Trùy cười lớn:
- Khi một người đánh tám, bị người vây từ phía chém toán loạn, bảo dũng sĩ chân chính mà ngươi nói tới thử xem, xem phía sau lưng của bọn họ có lưu lại sẹo không?
Người đàn ông dữ tợn cười to, dân chúng dưới đài cũng cùng cười theo, hơn phân nửa trong mắt có lệ, nhưng cũng cười... Người Thổ Phiên nhiều, lính Nam Lý ít, vết thương sau lưng không phải tượng trưng cho sự nhát gan, hoàn toàn ngược lại, chính minh chứng Tần Trùy can đảm không sợ chết, lấy ít địch nhiều vẫn anh dũng giết hết! Mà xa nơi tiền tuyến, biên giới tướng sĩ Nam Lý địch lớn, cho tới bây giờ đều là lấy ít địch nhiều.
Lúc này giọng Nhâm Tiểu Bộ truyền đến:
- Hồng Ba Vệ, cởi áo lót.
Mấy chục tên đàn ông trai tráng đồng thời tháo bỏ giáp trụ, cởi áo lót, cùng Tần Truỳ xếp song song một hàng, mỗi người đều giống Tần Trùy, khắp người đầy những vết sẹo bởi đao thương, Tống Dương lại lần nữa cất cao giọng, nhìn thẳng bọn họ hỏi:
- Tần Trùy, ngươi toan tính cái gì? Hồng Ba Vệ, các ngươi mưu đồ cái gì?
Không ai mở miệng, Tống Dương lại xin hãy cởi áo tháo thắt lưng, cũng đích thân đi ra, cùng một đám thiết vệ sóng vai mà đứng, tuy rằng Tống Dương không phải da mỏng thịt non, nhưng so với đám người vào sinh ra tử này, cũng bóng loáng bắt mắt.
Tống Dương hít hơi dài:
- Các ngươi một thân vết sẹo khó coi, đổi lại là một thân da thịt trơn nhẵn này của ta. Đây là toan tính của các ngươi sao.
Một câu bình tĩnh nói xong, Tống Dương đột nhiên phất tay, cầm quần áo trong tay hung hăng nên trên đài, trong giọng nói tập trung toàn bộ nguyên khí, gào rít rống lên:
- Ta đây thực không hiểu, vì sao còn có người muốn hãm hại Tần Trùy!
Âm thanh rơi ra, dưới đài lúc này bùng nổ tiếng rống lớn, nhưng lần này không phải tiếng hoan hô, mà là tiếng mắng chửi phẫn nộ. Tuy rằng phần đông dân chúng không thể nghĩ ra rốt cuộc là ai đã vu hại Tần Trùy, nhưng bất luận người này là ai, đều đã kích thích sự phẫn nộ của dân chúng.
Cao Trường Sử lúc này đã tỉnh táo hơn phân nửa, trong đầu vắt óc suy nghĩ biện pháp hòa giải cục diện, nhưng hiện tại sự phẫn nộ của dân chúng đã hình thành, còn chưa thể vừa vặn trở về, việc duy nhất có thể làm là tóm lấy một vài nhược điểm, lấy hết can đảm quay sang Tống Dương quở trách:
- Điêu dân lớn mật, mê hoặc lòng dân cùng mưu phản.
Tiếng trách mắng của gã hoàn toàn bị một trời âm thanh tức giận bao phủ, căn bản không ái để ý tới, cũng chỉ có Tống Dương... Thật sự khiến Cao đại nhân cảm thấy lưng rét run chính là, Tống Dương đưa mắt nhìn lại đây, không ngờ đối với hắn lộ ra nụ cười tươi tắn rạng rỡ. Tất cả không ý thù địch, hiền lành thân thiện, lộ ra là một người thiếu niên dễ chịu.
Dân chúng dưới đài xúc động, nếu không có đại đội quan binh ngăn cản, đã sớm xông lên rồi, Lưu Thái thú mồ hôi túa ra như tắm, đầu dập trên mặt đất, run giọng biện giải:
- Hạ quan nhất thời hồ đồ... Nhưng bộ Hình hạ lệnh truy nã rộng lớn như thế, là bọn họ sai lầm rồi...
Nhâm Tiểu Bộ "ồ" lên một tiếng:
- Một vị thủ lĩnh trong Hồng Ba gia tướng, không ngờ được lệnh truy nã của bộ Hình? Ta thật là phải nhìn Đỗ thúc thúc cao lên rồi.
Đỗ thúc thúc là Thượng thư bộ Hình, trước kia cũng từng mang quân đánh giăc, cùng Trấn Tây Vương cũng có chút giao tình, mặc dù thật sự Hồng Ba Vệ phạm vào trọng án, bộ hình cũng chỉ cho là việc nhà Vương gia, thông báo tới phủ Hồng Ba xử lý, làm sao trực tiếp phát ra lệnh truy nã. Nhâm Tiểu Bộ giọng điệu thoáng cao thêm:
- Ta nghĩ, rốt cuộc là bộ Hình lầm, hay còn có người giả tạo hồ sơ?
Không biết tới khi nào, Tống Dương chạy tới bên người Lưu Thái thú, đối diện với chỗ Nhâm Tiểu Bộ đứng, hướng nơi màn che khom người nói:
- Công chúa điện hạ, thảo dân còn có chuyện muốn nói.
- Nói.
- Thảo dân nghĩ Thái thú đại nhân chưa từng vô ý, ngược lại đối nhân xử thế thận trọng, kết thân với cấp dưới cũng không tín nhiệm mù quáng... Nhưng thật ra viên quan đem hồ sơ cấp báo Thái thú đại nhân, hẳn là nên thẩm vấn cẩn thận.
Tống Dương tung cho Lưu Thái thú một cái phao cứu mạng.
Thái thú đại nhân không phải thằng ngốc, thật nhanh gật đầu theo lời Tống Dương nói:
- Đúng như thế, hạ quan khi nhìn thấy hồ sơ cũng không biết Tần tướng quân là Hống Ba thiết vệ, nhưng mơ hồ phát hiện ra lệnh truy nã lớn làm cho có chút nghi ngờ, nhưng không thể phán đoán, cho nên ghép lại, cả gan đem hồ sơ trình lên, xin Huyền Cơ Công chúa minh xét, quả nhiên Công chúa điện hạ nhận rõ mọi việc...
Nói tới đây, Nhâm Tiểu Bộ đã cười khanh khách:
- Không cần nịnh bợ, Thái thú đại nhân vất vả rồi.
Lưu Thái thú rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, biết mình cuối cùng từ trong đám mục nát này thoát được ra, trước tiên đối với Tống Dương gật đầu tràn đầy cảm kích, tiếp đó quay lại, khiển trách Cao Trường Sử:
- Đồ khốn kiếp này, là chuyện tốt ngươi làm đó!
Cao Trường Sử cũng lấy được một lý do tốt, dù sao chính là muốn đẩy trách nhiệm, lúc này quỳ rạp xuống đất:
- Công chúa bớt giận, đại nhân bớt giận, ty chức có chuyện...
Nhưng lúc này, Nhâm Tiểu Bộ căn bản không dễ dàng để cho gã mở miệng, nàng có chút ít công phu, cười lạnh trong lòng, thanh âm không nhỏ:
- Trụ cột quốc gia suýt nữa bị ngươi đưa vào dao cầu, Hồng Ba gia tướng phục vụ quên mình đổi lấy danh dự liền bị ngươi hủy diệt; công văn của bộ Hình Nam Lý các ngươi viết thì viết, bỏ thì bỏ sao. Thực muốn nhìn một chút, ngươi có phải đến thánh chỉ cũng viết được vài phần chăng! Có gì vô nghĩa đều chờ lát nói sau, Hồng Ba gia tướng, bắt, đánh gã cho ta.
Công chúa truyền lệnh, Hồng Ba Vệ lập tức động thủ, lần này vu cáo hãm hại lên đầu Tần Trùy, Hồng Ba Vệ người người tức giận, ra tay mạnh mẽ trầm trọng, các loại thủ đoạn sấm sét toàn bộ đều hướng lên Cao Trường Sử dội xuống, một lát sau, lại có Hồng Ba Vệ đem thanh niên áo lụa lên đài cao, gã sớm đã bị người của Công chúa theo dõi, sao có cơ hội chạy trốn.
Không bao lâu Cao Trường Sử không chịu được, kêu thảm nhận tội.
Sau đó thái giám đi theo Công chúa cao giọng chiêu cáo, đem tình tiết vụ án xếp lại bày ra, không đề cập tới những việc đã trải qua của đám người Tống Dương, chỉ nói khi Hồng Ba gia tướng thường phục làm nhiệm vụ, gặp được thanh niên áo lụa phá hại trong quê, người này liền ra tay giáo huấn. Đối phương không biết thân phận Hồng Ba Vệ, cấu kết với Trường Sử cố ý trả thù, Công chúa nhìn rõ mọi việc, cố ý chờ gã sập bẫy, đồng thời mượn việc này khảo sát Thái thú đại nhân, Lưu Thái thú không phụ kỳ vọng của quốc gia, vẫn chưa từng bao che cho cấp dưới.
Đến lúc này "chân tướng rõ ràng" không chỉ có danh tiếng Hồng Ba Vệ cao hơn tầng lầu, đến cả trấn Tây Vương, Huyền Cơ Công chúa cũng đều trở thành Thanh Thiên trên đời, phúc của dân chúng, về phần chú cháu Cao Trường Sử thì không có cơ hội xuống đài, trực tiếp bị Hồng Ba Vệ giống như muốn giết chết bọn chúng trên đài.
Thay đổi địa điểm, thay đổi thời gian, thay đổi hoàn cảnh... Nhưng hôm nay đối phó với việc chú cháu Cao gia, bản chất và .......... , Tống Dương chỉ là chắp nối các sự kiện, chỉnh hợp về nguyên gốc, cuối cùng thuận thế phát động sự kích động hung mãnh!
Chỉ vậy thôi.
← Hồi 044 | Hồi 046 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác