← Hồi 401 | Hồi 403 (c) → |
- Đao tốt thật.
Mắt trái của Yến Đỉnh đã bị Long Tước hủy đi, mắt phải nhìn vào Long Tước, tán thưởng một câu từ tận đáy lòng, giọng điệu không hề có chút oán hận.
Thua rồi, Quốc sư bỗng nhiên thấy kiên định hẳn.
Bảo đao mất đi vảy máu phủ toàn thân, lại bị gãy làm đôi nhưng không hề có chút thất thế, vẫn hống hách như trước, thậm chí còn vì bị gãy mà để lộ ra một chút tàn nhẫn, một chút quyết liệt, Long Tước đúng là Long Tước, chẳng sợ bị gãy đôi.
- Vưu Ly truyền lại cho ta đó.
Tống Dương cười đáp.
- Vưu Ly thật tốt với ngươi.
Yến Đỉnh gật gật đầu:
- Nhưng ngươi đáng lẽ không thể phát động được hai tầng cấm ẩn chứa trong thanh đao, đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu.
Huyết lân bắn ra, đao gãy giết địch, hai điểm thiết kế tinh diệu trên Long Tước đao đều không phải được khởi động bằng cơ quan.
Muốn phát động hai tầng cấm này, ngoại trừ việc tu tập phương pháp dùng lực đặc thù, điều quan trọng hơn là người dùng đao phải có sức lực mạnh mẽ, tu vi của Tống Dương cũng không tệ nhưng vẫn còn chưa đủ, vốn không thể nào "một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần" phát huy ra được.
Thắng bại đã phân, sinh tử đã định, Tống Dương cũng không cần che giấu làm gì nữa:
- Mới nãy vừa có tiến bộ.
- Ta không tin.
Yến Đỉnh lắc đầu, trong lúc lay động cổ, vết thương dữ dội trên vai lại chảy máu ròng ròng:
- Trước khi lâm trận đột nhiên hiểu ra, bỗng nhiên đạt đến lĩnh ngộ, cảnh giới đột phá võ công... cách nói này đều là lừa người ta thôi.
Lần này Tống Dương suy nghĩ một lúc lâu, đến lúc Yến Đỉnh mỉm cười nhắc nhở "thời gian không nhiều đâu", hắn mới ngẩng đầu đáp:
- Thứ Long Tước cầu chính là hống hách, vào lúc đối địch, ta sẽ nhập ma... Ta hận đến tận xương tủy, nhưng lại không giết được ngươi, tức đến tim phổi muốn phát nổ, ba lần tăng lực đều vì vậy mà ra.
Yến Đỉnh hơi sửng sốt:
- Cũng có thể xem như hợp lý, ma tính, hống hách, vốn là không thể chấp nhận một chút uất ức, càng đè nén thì uy lực bùng phát sẽ càng lớn... sẽ hại thân đấy, mấy ngày sau này nhớ điều dưỡng thật tốt, có bà ta thì hẳn rất nhanh sẽ có thể dưỡng khỏi.
Vừa nói, lão vừa đưa ánh mắt về phía Hổ Phách.
Ngừng lại một lát, Yến Đỉnh lại mở miệng nói:
- Lúc trước từng nói rồi, chuyện của Tiểu Phi, vẫn còn hiệu lực, đúng chứ.
Đợi sau khi Hổ Phách gật đầu, Yến Đỉnh đột nhiên bật cười:
- Sau khi lập lời thề, ta còn tưởng các người được hời rồi, không ngờ vẫn là ta được lợi.
Hoa Tiểu Phi khó có thể nhúc nhích nhưng vẫn còn có thể nói, nghe vậy liền thản nhiên nói một câu:
- Lợi hay không lợi cũng chẳng sao, ta không sợ chết.
Yến Đỉnh cười:
- Biết ngươi không sợ chết nhưng ngươi cũng không cần chết đâu... Ngươi không nợ ta cái gì, không đáng phải chết cùng ta. Ngược lại là ta nợ ngươi không biết bao nhiêu, đời này không thể trả, kiếp sau nói tiếp vậy.
Sau khi xác định giữ được tính mạng của người huynh đệ, Yến Đỉnh dường như rất vui vẻ, ý cười trong con mắt độc nhất kia chân thật mà gần gũi, lão lại nhìn trở lại phía Tống Dương:
- Vưu Ly không phải chính tay ta giết nhưng lão ta quả thật đã chết dưới tay ta; phụ thân của ngươi, tên mập họ Tạ cũng trong tình hình tương tự như vậy. Do người khác động thủ, nhìn vào là mệnh lệnh của Hoàng đế nhưng người sai khiến thật sự là ta. Là ta từng bước một thủ tiêu đám trọng thần đó. Ngươi giết một mình ta cũng có thể xem như báo hết tất cả thù oán rồi. Về phía Cảnh Thái... bỏ qua đi. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ viết một lá thư cho Cảnh Thái, nói rằng ta trong lúc ra biển đột nhiên đạt đến lĩnh ngộ, không muốn tiếp tục tham dự vào tranh đoạt trên thế gian, đã tìm một tiểu đảo xinh đẹp để tịnh tâm ngộ đạo, sẽ không trở về nữa. Ta sẽ dặn dò hắn không gây phiền phức cho các ngươi nữa, hắn nhất định sẽ nghe lời. Sau này đường ai nấy đi, không còn dây dưa nữa.
Quốc sư không muốn đám người Tống Dương lại đến gây phiền toái cho con trai. Mặc dù bây giờ mỗi lần nói một chữ đều sẽ dẫn đến một tràng đau nhức kịch liệt trong ngực phổi nhưng lão vẫn phải nói rõ ràng:
- Cảnh Thái và ta không giống nhau, hắn sẽ không một mình đi lại khắp nơi, các ngươi khó lòng có cơ hội giết được hắn. Hắn lại là người đứng đầu Đại Yến, nắm trong tay lực lượng của cả quốc gia. Đợi đại họa qua đi, hắn sẽ tập trung đối phó với Thường Xuân Hầu Nam Lý nhà ngươi, cho dù không giết được ngươi, cũng sẽ gây thêm cho ngươi vô số phiền phức, nhưng chỉ cần một lá thư của ta sẽ liền có thể giải quyết tất cả mọi việc.
- Chỉ cần ngươi lấy linh vị của Vưu Ly mà lập lời thề, báo thù đến đây kết thúc, không đi trả thù Cảnh Thái nữa, ta sẽ lập tức viết thư... Ta cũng sẽ lấy con cháu mà lập lời thề, trên thư sẽ không có ẩn ý, Cảnh Thái sẽ không nghi ngờ. Tiểu Phi nghe lời ta nhất, gã càng không tiết lộ chân tướng... thế nào? Có lợi cho tất cả mọi người.
Nói đến đây, Yến Đỉnh nhìn vào ánh mắt của Tống Dương, mang theo nỗi kì vọng vô bờ.
Không đợi Tống Dương đáp lời, A Lý Hán đã cười lạnh rồi lên tiếng trước:
- Quả đúng Cảnh Thái là người đứng đầu Đại Yến, nhưng Đại Yến đã tiêu rồi, nói không chừng không đợi đến lúc chúng tôi trở về, Tình thành của các người đã bị tộc mọi gột sạch bằng máu tươi rồi. Bây giờ ngươi còn thay y khoác lác, đúng là vô duyên vô cớ muốn bị chê cười.
Quốc sư cũng không thèm để ý đến sự vô lực của tộc Hồi Hột, chỉ mỉm cười đáp:
- Cho dù toàn cảnh Yến quốc đều bị tộc mọi chiếm hết thì sao, đừng quên Đại Yến ta còn có hai đường hùng binh ở cao nguyên, chúng ta có tinh binh hộ tống Cảnh Thái đến cao nguyên để tụ họp cùng hai đường đại quân, hắn vẫn là quân chủ nắm trong tay đại quân hùng mạnh nhất trên thế gian này.
Cố Chiêu Quân hai tay giấu trong tay áo, như cười như không, giọng điệu không chút để ý:
- Khó tin là Quốc sư vẫn còn chưa biết, hai đường đại quân mà Cảnh Thái phái đi cao nguyên đã bị liên quân Hồi Hột, Sa dân, Nam Hỏa và Thổ Phiên đánh cho đại bại, tan thành mây khói rồi.
Yến Đỉnh ra biển sớm hơn rất nhiều so với đám người Tống Dương, lúc đó vẫn chưa có sự việc Nhân Khách quyết chiến, lão tất nhiên không biết trên thế giới trung thổ sớm đã có thay đổi không ngờ. Tống Dương lấy từ trong túi ra lá quân thư được phi ưng đưa đến vào lúc trước khi ra biển, vung tay ném thư ra trước mặt Yến Đỉnh.
Cho kẻ thù trước lúc chết xem tin dữ, loại chuyện thế này Tống Dương làm được, mà còn làm rất vui vẻ.
Lời của Cố Chiêu Quân có thể là vì muốn đả kích kẻ thù mà thuận miệng nói bừa, nhưng một lá ưng thư chi tiết thế này thì tuyệt đối không thể nào làm giả được, Yến Đỉnh đọc xong, sắc mặt thật sự thay đổi.
Có thể khiến người sắp chết này sợ hãi, run rẩy thì cũng chỉ có sự an nguy của Cảnh Thái.
Xem qua ưng thư một lúc lâu, Yến Đỉnh cũng không ngẩng đầu lên, không biết đang nghĩ gì, lão không hề động đậy, đến nỗi khiến Tống Dương và Hổ Phách bốn mắt nhìn nhau:
- Thế này mà chết luôn à?
Lúc này Yến Đỉnh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Dương:
- Bàn bạc một cuộc mua bán đi.
Nói xong, cũng không đợi Tống Dương đồng ý hay cự tuyệt, Yến Đỉnh lại dặn dò Hoa Tiểu Phi:
- Nói một chút về sự tình Hồng Thái Tổ đi.
Yến Đỉnh đã không còn quá nhiều khí lực nữa, lão phải nỗ lực duy trì tỉnh táo, lão vẫn chưa thể ra đi.
Tống Dương và Hổ Phách không nén nổi mà nhìn nhau lần nữa, hai người đều có chút nghi hoặc, không hiểu cuộc mua bán của Quốc sư và chuyện Hồng Thái Tổ có quan hệ gì, Hoa Tiểu Phi thì lập tức mở miệng, nói đến những chuyện lưu lại sau khi Hồng Thái Tổ ra đi...
Hồng Thái Tổ từ lúc khởi sự đến thành sự, trước sau đều có cao nhân trong thiên hạ tương trợ, hơn nữa hết lòng tin theo đạo gia, có thể đi theo bên cạnh ông ta cũng đều là những đại gia có thực tài.
Phải biết rằng đạo học thời cổ, ngoại trừ những thứ hư vô mờ mịt gì đó như đan thuật, pháp thuật, còn có rất nhiều bản lĩnh như tinh thuật, toán thuật, vân vân, tuy rằng đều không thể tránh được chuyện có liên hệ với những học thuật mê hoặc nhưng những thứ đó cũng có thể xem là học vấn chân chính, theo cách nói trong kiếp trước của Tống Dương thì đó chính là: khoa học.
Bên cạnh Hồng Thái Tổ có một đạo sĩ rất được tín nhiệm, thậm chí được Hoàng đế bái phụng làm Đế sư, người này sở trường quan sát sao, đến lúc về già, ông ngày đêm suy tính, dự đoán, với cách vận hành của sao đêm vào thời điểm hiện tại thì đến mấy trăm năm sau sẽ hình thành một tình thế đáng sợ, sẽ thay đổi triều tịch nước biển, đến lúc đó nước lớn tràn về trung thổ, biển rộng xông núi, sông lớn chảy ngược, một trận đại họa chân chính.
Trong sóng dữ của biển lớn, toàn bộ đất bằng của thế giới trung thổ đều sẽ bị phá hủy, chỉ có cao nguyên mới có thể may mắn thoát nạn.
Nhưng đạo sĩ này đến lúc chết cũng chưa thể tính được đại nạn biển lớn rốt cuộc sẽ phát sinh vào lúc nào, cho nên sau này mới có chuyện mười đại đệ tử thông phán phụng mệnh Hoàng đế ra biển vào đảo, ngày đêm tính toán việc này.
Muốn có được kết quả chính xác, chỉ quan sát sao trời vẫn chưa đủ, còn phải quan sát biển, cho nên các cao nhân thông phán phải tìm đến biển đảo.
Mà đại kế phục quốc của Hồng Thái Tổ cũng được thiết kế xung quanh trận đại họa sóng thần kia, trên vách đá ghi lại lực lượng thật sự có thể dùng cho đánh trận cũng chỉ có Thiền Dạ Xoa và Sa dân, trong đó Sa dân còn không phải dòng chính, cần phải thu phục hoặc đoạt quyền.
Về phần "ba thành hai áp một con đường" mà Hồng Thái Tổ để lại trên cao nguyên, tấm bia đá không hề đề cập đến, đó là chiến thuật cụ thể, Thiền Dạ Xoa phụ trách kế thừa qua các thế hệ, người đời sau tìm thấy Thiền Dạ Xoa thì cũng tự nhiên được biết.
Thiết kế của Hồng Thái Tổ thật ra vô cùng đơn giản, chính là vào đêm trước khi sóng lớn ập đến, dựa vào sự tập kích kẹp chặt nam bắc của Thiền Dạ Xoa và Sa tộc, dựa vào ba thành hai áp một con đường, để con cháu đời sau chiếm lĩnh lấy cao nguyên, rồi sau đó giữ vững đến lúc đại họa ập đến. Tất cả kẻ địch đều sẽ bị biển rộng cuốn đi, trên đời sẽ chỉ còn vương quốc cao nguyên. Nhưng sóng thần chỉ là thiên tai nhất thời, tuân theo biến hóa sao trời, triều tịch cũng sẽ từ từ biến mất, không cần mấy chục năm thì thế giới trung thổ lại sẽ trồi lên mặt nước một lần nữa, vạn vật nghỉ ngơi lấy lại sức lực, mấy trăm năm sau tự nhiên sẽ có một cục diện mới, đến lúc đó đời sau của Đại Hồng vẫn sẽ là vua của thế giới này.
Quốc sư và Hoa Tiểu Phi cũng không ngờ bố trí phục quốc của Hồng Thái Tổ lại được kiến lập trên một trận đại họa diệt thế, trong mắt hai người lúc đó, trận đại họa kia rõ ràng chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng sau khi bọn họ trở về từ chốn không người trên cao nguyên, được biết tộc mọi làm loạn, hơn nữa quy mô còn lớn hơn bất kì lần nào trong lịch sử ghi nhận thì Yến Đỉnh không thể coi nhẹ nữa.
Đại họa tộc mọi không chỉ đến đột ngột mà còn hoàn toàn không có lý do. Nhưng mỗi khi có đại họa như động đất, sóng thần phát sinh thì mèo, chó, chim cũng như các loài dã súc đều sẽ xao động một cách khó hiểu vào đêm trước đó, thậm chí di dời tập thể, chính vì vậy mà Quốc sư nghi ngờ, lần này tộc mọi chạy khỏi thâm sơn xông vào nhân gian là vì bọn chúng nhận thấy trước đại họa sóng thần có thể sẽ phát sinh, nói cách khác, đại họa được Hồng Thái Tổ ghi lại trên vách đá kia là có thật.
Nếu thật sự là như vậy thì trận đại họa sóng thần cũng không còn xa nữa.
Cho nên Quốc sư không dám trì hoãn, vội vàng ra biển, chạy đến tiểu đảo mà các đệ tử thông phán thường trú ngày trước, muốn tra tìm kết quả hay manh mối mà họ tính toán được để xác định ngày cụ thể diễn ra trận đại họa từ biển lớn, nhằm bố trí chuẩn bị thật sớm.
- Không ngờ rằng, ta vừa đến tiểu đảo đã bị các ngươi mai phục rồi.
Đợi Hoa Tiểu Phi nói xong, Quốc sư yếu ớt tiếp lời:
- Nhưng suốt dọc đường đến đây, triều tịch hải lưu đều hướng về trung thổ mà đi, đủ thấy đại họa là có thật... đợi sau khi kết thúc chuyện của bọn ta, các ngươi tốt nhất đi tìm thử xem các đệ tử thông phán có để lại đầu mối gì không.
Sự tình liên quan đến toàn bộ trung thổ, tự nhiên sẽ liên quan đến mỗi một người, khe núi Nam Lý ẩn bí, có thể tránh được sự sục sạo của tộc mọi nhưng làm sao có thể thoát qua tập kích của sóng thần?
Tống Dương không dám chậm trễ, trực tiếp nói:
- Kết quả đã được tìm ra rồi, nhưng vẫn giải không ra... bảy năm ba.
Người sắp chết, sức lực, nhiệt lượng trong người đều đang nhanh chóng hao mòn, nhưng đầu óc của Yến Đỉnh vẫn linh hoạt như trước, nghe vậy liền hiểu ngay vì sao Tống Dương "giải không ra", cười đáp:
- Ngươi dựa theo Hồng Thái Tổ đăng cơ mà tính, tất nhiên giải không ra... Trên vách đá đã nói rõ ràng là tính từ Đế sư thành tiên... Đại Hồng khai quốc hai mươi mốt năm, Đế sư mọc cánh thành tiên.
Tính toán như vậy thì sự tình liền trở nên quá rõ ràng, tính toán kĩ càng thì bây giờ vẫn còn cách trận đại họa kia tám năm quang cảnh.
Yến Đỉnh tự cảm thấy thời gian có hạn, liền nhanh chóng đi vào chính đề:
- Bàn bạc về cuộc mua bán của chúng ta đi.
← Hồi 401 | Hồi 403 (c) → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác