← Hồi 369 | Hồi 371 → |
Ý tưởng của Tống Dương rất đơn giản: toàn quân không cần quay về Nam Lý nữa.
Không chỉ không qua về, mà còn phải tiếp tục tiến lên, đi về phía lục địa cao nguyên, đánh thẳng vào biên quan giáp ranh giữa Thổ Phiên và Đại Yến, sau đó mới quay đầu mâu lại... đánh thẳng vào Đại Yến. Tống Dương muốn đem ngọn đuốc đang nắm trong tay này, đốt thẳng vào trong Yến Quốc.
Ý tưởng này vừa nghe, thì quả thực là không tưởng tượng nổi, lấy binh lực của Nam Hỏa, dựa vào cái gì có thể đánh vào hùng quan Tây Yến? Mặc dù thật sự bị bọn họ đánh rồi, chỉ bằng mấy vạn con người trong tay Tống Dương, có thể làm nên được sóng gió gì. Yến Quốc là đế quốc hùng mạnh nhất thế giới Trung Thổ, quân dung cường thịnh bố phòng hợp lý, mỗi một thành mỗi một doanh đều là kết quả của nhiều năm tiến hành, Nam Hỏa một mình xâm nhập, không phải là muốn chết còn gì.
Nhưng mà, Nam Hỏa vốn cũng chẳng có đường sống.
Từ Tống Dương tới chư vị quan tướng trong quân, mặc cho ai cũng có thể hiểu được, hiên giờ Nam Hỏa đang ở trên cao nguyên uy phong tám phía, ngoại trừ Thiền Dạ Xoa, Sơn Khê mấy cái "Thực lực phái" ra, còn lại đại đa số tướng sĩ bình thường đều là dựa vào khí thế mới chống đỡ được. Hiện tại rút quân, vội vàng về nước, hơn nữa còn là đi về phía bắc Nam Lý, lại không mang theo lương thực, ủy lạo của triều đình, chỉ riêng một đường ngàn dặm xa xôi, chờ bọn họ tới nơi rồi, con sư tử uy vu này cũng trở thành một đội quân mệt mỏi, chống lại với một Yến quân có nhân số hơn nhiều lại được chuẩn bị nguyên vẹn, kết cục là cái gì trong lòng mọi người đều hiểu.
Nhưng quốc gia gặp nạn, quân đội ở ngoài sao lại có thể không trở về cứu nước?
Tuy nhiên cái này cũng liên lụy tới một mấu chốt quan trọng khác: Nam Hỏa trở về, Nam Lý được cứu rồi sao?
Lúc Tống Dương từ ngoài trở lại chủ đội, biết được 'Yến nhân xuẩn xuẩn dục động, Nam Lý lại tương tao ngộ hổ lang xâm lấn', trong đầu hắn đã có một cái ý niệm mơ mơ hồ hồ, tuy nhiên Tống Dương đối với loạn cục lúc bấy giờ vẫn chưa đủ rõ ràng, cho nên cái ý niệm này vẫn chưa có chỗ thực tế.
Nhưng Từ Oa Oa đến đâu thì không giống lúc trước, một cuộc nói chuyện xong, từng chuyện từng chuyện đều đã có thể để cho hắn hiểu rõ, đối với Tống Dương mà nói, mấu chốt chân chính trong đó chỉ có một, nếu không phải là Nam Lý 'chết chắc rồi', chuyện này hắn cũng nhìn ra được; mà Hối Cốt cùng Nam Lý thêm Đàm Quy Đức, tất cả gom vào cùng một chỗ cùng liều mạng với Cảnh Thái, như trước vẫn là không đấu lại được.
Lời của Từ Oa Oa nói rất rõ ràng. Nhưng nàng không hiểu được, khi Tống Dương hiểu được cái mấu chốt này rồi, ý niệm vốn mơ hồ trong đầu hắn từ lúc trước liền rõ ràng: Hồi Cốt nhất định thua, Nam Lý cũng không có cách cứu rồi, Nam Hỏa chỉ còn cách tự tìm cơ hội. Tuy nhiên Tống Dương căn bản còn không biết 'cơ hội' này là cái gì... Hiện tại hắn chỉ có hai lực chọn hoặc tiến hoặc lùi.
Nếu rút về, đưa quân trở lại Nam Lý, ra sức phản kháng việc xâm lấn của Yến nhân, có thể đoán trước được, Nam Hỏa sẽ giết chết được rất nhiều kẻ thù, có thể trì hoãn việc Nam Lý bị diệt vong cũng có thể giúp Hồi Cốt cùng chia sẽ một chút áp lực, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là kéo dài, cuối cùng Yến Quốc thắng, Hồi Cốt bại Nam Hỏa diệt Nam Lý hóa thành tiêu thổ.
Nếu tiến lên, có lẽ chỉ vừa tới Yến cành đã bị giết hết rồi, có lẽ ngay cả biên quan cũng không có cách đánh qua, thậm chí cũng còn có khả năng là bọn họ chưa kịp đánh tới Đại Yến đã bị Phiên binh đánh bại mất rồi, dù sao hiện nay cũng sắp bắt đầu mùa đông, cải rét trên cao nguyên đối với quân đội phía nam là một khảo nghiệm lớn. Chín trên chín, Nam Hỏa sẽ chết mà chẳng có chút giá trị, nhưng cũng vì giữ lại một phần hy vọng như vậu, Nam Hỏa sáp nhập Yến cảnh có thể tìm ra một cơ hội một cái kỳ tích, chỉ cần một kích đánh thẳng vào chỗ hiểm.
Từ Oa Oa và Tống Dương có kẻ thù giống nhau, một đôi phu thê đều quyết chí thề duy trì, nhưng Tạ Tư Trạc chỉ cầu giết có thể kẻ thù liền cảm thấy mỹ mãn, Tống Dương thì càng quyết tuyệt hơn, theo lời hắn, tiếng cười của Cảnh Thái cùng Yến Đỉnh chính là tiếng khóc dưới cửu tuyền của Vưu thái y, bất kể như thế nào, hắn cũng nhất định không thể để cho đôi cha con kia được như nguyện.
Đáng tiếc, theo đại cục xem, mặc dù cho như thế nào Đại Yến đều định trươc là tháng rồi, Tống Dương chỉ có thể nghĩ tới một cơ hội để lật ngược đối là 'Trảm thủ', nhưng dù cho khả năng thành công của hắn có bao nhiêu xa vời, ít nhất thì hắn cũng muốn tranh thủ lấy cơ hội này.
Cơ hội sẽ ở đâu? Tống Dương còn không biết, có thể xác định vẻn vẹn được một chỗ: nếu là 'Trảm thủ', thì trước tiên phải tiếp cận được thủ lĩnh quân địch.
Tề Thượng muốn giết La Quan, ít nhất phải đến gần được đã, nếu không Đại tông sư trái một mũi tên phải một mũi tên, Tề Thượng có thể chết được rất mau, tuy rằng đến gần rồi cũng không chắc là có khả năng thành công, nhưng còn hơn là hoàn toàn không có hi vọng gì... Đạo lý hoàn toàn như nhau.
Vừa lui vừa tiến, thứ nhất chắc chắn là phải có người chết nhưng ít ra cũng không quá lỗ; thứ hai cũng đồng dạng là chết, hơn nữa còn có thể là chết không chút ý nghĩa, nhưng cũng còn nhiều ra một cơ hội kỳ tích, Tống Dương sẽ chọn cái nào? Lấy tính điên cuồng cùng tùy tiện của hắn, Đương nhiên làtuyển tiến bỏ lui.
Trấn Tây vương uống miếng nước, sự kinh ngạc trên mặt dần rút đi, lại suy nghĩ kỹ lại những gì Tống Dương vừa nói một lần nữa:
- Nói như vậy, ngày hôm nay con đã có quyết định rồi sao? Vì sao không truyền lệnh tiến quân luôn, còn do dự gì nữa? Như thế này không giống tính cách của con.
- Con nghĩ tính toán của con là không sai, nhưng chuyện 'tính toán' này không chỉ có riêng một mình con, sự tình liên quan tới toàn quân Nam Hỏa, con cũng cần phải chú ý đến những người khác.
Trấn Tây vương nhíu mày, trong lúc không lưu ý khí đo của Thiết Huyết địa tướng lại biểu lộ ra, đối với thuyết pháp của Tống Dương cũng không cho là đúng:
- Con là Thống soái, nắm quyền trong tay, chẳng nhẽ con còn sợ Nam Hỏa sẽ không theo con đi hay sao, con là thủ lĩnh, con quyết định, chỉ thế thôi.
Tống Dương lắc đầu, có vẻ cũng không muốn giải thích gì cả, nhưng trong mắt Trấn Tay vương không dung được một hạt cát, không để cho hắn chuyển hướng đề tài, tiếp tục nói:
- Sự do dự của con từ đâu mà tới, nhất định phải nói rõ ràng cho ta nghe. Nam Hỏa không phải là tư binh của Yến Từ Bình, chiến sự cũng không phải là chuyện mua bán trong phong ấp, nếu con cứ như thế này, sớm muộn gì cũng là hại mình hại người, bị mất Nam Lý tám vạn binh sĩ tốt của ta.
Cả đời Tống Dương luôn bị mọi người oán giận là làm việc quá kích động, không nghĩ tới bây giờ mới do dự một lần, lại bị cha vợ mắng, bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng, chi tiết đáp:
- Cũng là vì con là Thống soái, mới càng phải đưa sự tình làm cho rõ ràng... Trong quân Nam Hỏa con nắm quyền, nhưng thứ 'quyền lực' này, không thể lấy ra để làm oai với huynh đệ được. Con nghĩ có quyền trong tay, cũng là dùng để bảo vệ huynh đệ.
Những lời nói cao thượng như thế này, chính Tống Dương nói cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hắn cũng chân chính nghĩ như vậy.
Trấn Tây vương cụp lông mi xuống:
- Loại kiến giải này, con học được từ đâu vậy?
'Chủ nghĩa lý tưởng' đến từ kiếp trước, đương nhiên là không có cách nào giải thích cho vương gia, Tống Dương thuận miệng đáp:
- Lúc con còn là dân thường, luôn ngóng trông các vị lão gia có thể dùng quyền lợi, vì dân mưu sự vì dân tạo phúc, hiện giờ chính mình có quyền, thì tự nhiên cũng muốn làm như vậy, cho nên mới do dự... Một tiến một lùi, đều là mang anh em đi chịu chết, cái trước là một cơ hội đánh cược, nhưng cơ hội thua cũng rất lớn, có thể sẽ làm cho tất cả chết mà không được cái gì; cái còn lại là huyết vẩy cố thổ, chết có ý nghĩa. Mấy vạn 'giá trị' tính mệnh đều nằm ở trong tay con, con nên dùng bọn họ để được cái gì? Không dám không do dự, không dám không hiểu rõ ràng.
Đoán chừng là bởi vì 'Quả tự phi vì lấy, mà là hộ' thuyết pháp, Trấn Tây Vương tựa như không biết Tống Dương, đánh giá hắn vài lần, cuối cùng mỉm cười:
- Cách nói như của con, cùng những gì ta nói cũng như nhau, không cần nói với nhưng người khác nữa rồi, không có gì hay cả.
Trong lòng Tống Dương thì thầm một câu 'Ngài mà không hỏi, ta cũng không nói' sau đó còn tỏ vẻ rất thành thực gật đầu với Trần Tây vương, lại hỏi:
- Vậy ngài xem chuyện Nam Hỏa đi tấn công Đại Yến...
Từ hôm qua đến lúc nãy, trong thời gian một ngày này, Tống Dương vẫn còn có chút chủ ý chưa quyết được, thẳng đến khi nhận được thư của Đàm Quy Đức.
Đội quân phản bội của Đàm Quy Đức cũng không giữ được bao lâu, chiến sự lúc sau của Yến quốc càng thuận buồn xuôi gió, nhưng tin tức xấu này chồng chất lên, thúc đẩy Tống Dương quyết định, thế cục trở nên càng thêm ác liệt, chỉ còn lại có một mảnh ghép này nữa thôi.
Đối với suy nghĩ điên rồi này của Tống Dương, Trấn Tây vương cũng không thêm ý kiến, chỉ nói một câu:
- Con cảm thấy được thì cứ thử làm xem, con là Nguyên soái, con nói mới được.
Sau đó lão nhân lại đổi đề:
- Mặt khác còn có một việc, muốn cùng con thương lượng một chút.
Sau đó, Trần Tây vương dừng lại một chút, lại uống ngụm nước, lúc này mới nói rõ chính đề:
- Trên cao nguyên Nam Hỏa uy phong ngang dọc, một đường đánh giặc, chiến tư cướp được cũng không ít đúng không?
Nam Hỏa cướp đồ đúng là không ít, phía nam Thổ Phiên vốn tương đối giàu có đông đúc, Nam Hỏa lại tới đúng lúc, mùa thu là mùa mà quý tộc và bình dân trên cao nguyên đang cố gắng tồn trữ vật tư, để chuẩn bị cho việc vượt qua một mùa đông giá rét, không nghĩ tới tất cả đều tiện nghi Nam Man rồi.
Tống Dương nghe vậy mỉm cười:
- Ngài... tới đây để đòi tiền sao?
- Chỉ có chuyện tuyên chỉ nhỏ nhật này, đáng để ta tự mình chạy tới đây hay sao?
Trấn Tây vương đặt chén trà xuống:
- Nhưng mà nói là 'đòi tiền' thì khó nghe quá, chủ yếu là muốn cũng con thương lượng xem nên chia tiền thế nào.
Triều đình ngheo rớt mồng tơi, quốc khố rỗng tuếch, làm cho người ta liếc mắt cũng thấy thê lương, trên dưới đều thắt chặt lưng quần, duy chỉ có Nam Hỏa ở Thổ Phiên cướp được một mớ tiền lớn.
Hiện nay phương bắc Nam Lý lại phải khia chiến, không có tiền thì thế nào cũng không được, triều đình tự nhiên là nghĩ tới chỗ chiến lợi phẩm mà Nam Hỏa lấy được.
Chỗ của cải này cũng không phải là một khoản nhỏ, nếu là nộp lên hết, sợ là sẽ ảnh hưởng tới khí thế của đánh hổ lang binh sĩ này; nếu là tùy ý Nam Hỏa sử dụng, hiện nay triều đình quả thật là đỏ mắt muốn chết.
Kỳ thật Nam Lý có chiến luật, trong đó đối với việc phân phối chiến lợi phẩm, nộp lên trên xử lý thế nào đều viết rất rõ ràng. Nhưng chiến luật là tử, người mới là sống, đối với Nam Hỏa mà nói chuyện này có âm mưu, cái khác không nói, chỉ riêng 'man báo' hai chữ này, thì đã làm cho triều đình chỉ có thể trừng mắt mà nhìn rồi.
Cho nên Trấn Tây vương tự mình chạy tới đây, muốn cùng Tống Dương thương lượng cách 'chia tiền'.
Nhiệm vụ này cũng chỉ có thể dựa vào Trấn Tây vương, những đại thần khác cho dù ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám vô duyên vô cớ chạy tới đồi Thường Xuân hầu chia tiền.
Tống Dương suy nghĩ một chút, đáp:
- Có chút chiến lợi đã bị các huynh đệ phân ra hoặc tư tàng, không thể lấy về được.
Trấn Tây Vương gật đầu, 'Chia tiền' hai chữ, mở miệng nói thì là rất đơn giản, nhưng mọi thứ đều là do Nam Hỏa binh sĩ dùng tính mệnh cướp tới, lão nhân cũng từng là Đại nguyên soái, hoàn toàn có thể hiểu được đạo lý này. Nếu như thế cục không bức bách hắn cũng không đi, đối với nhưng thứ huynh đệ đã cầm rồi thì không thể thu hồi về được.
Tối Dương lại nói:
- Về phần những thứ khác, ngài mang tất cả về đi, con sẽ phần một đội binh mã hộ tống.
Trấn Tây vương hoảng sợ, ông biết con rể sẽ cho mình mặt mũi, nhưng bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới con rể còn quá nể tình, 'Về phần những thứ khác' trong miếng Tống Dương chính là đống tài sản như núi trong doanh trai; chính là chỗ do tù binh Thổ Phiên quản lý ở phía xa xa, quân binh lúc nào cũng giám sát chúng mà không nhìn thấy được mục quần; chính là đi đằng sau con đường tiến quân của đại quân, đem những thứ không tiện mang theo hoặc là những chiến lợi phẩm không thể mang đi được tạm thời niêm phong cất vào kho, sau đó phái người chuyên trông coi... Những thứ bị quân tốt phân chia tư tàng, dù sao cũng chỉ là số ít, chân chính nhiều là 'những thứ khác'.
Đại nguyên soái đương nhiệm ra tiền hào phóng như vậy, nhưng lại làm cho Đại nguyên soái tiền nhiệm có chút do dự:
- Cho ta hết, cẩn thận binh sĩ của nhà ngươi.
- Nam Hỏa còn phải tiếp tục tiến đánh, tiến vào Yến cảnh rồi thì càng cần nhẹ nhàng hơn mới được, những thứ kia không thể mang theo được, lúc sau con cũng định vận chuyển chúng về nước.
Tống Dương lắc lắc đầu:
- Về phần các huynh đệ, con sẽ không bạc đãi bọn họ, trước khi khởi hành con sẽ phát chiết tử, binh lính Nam Hỏa một phần, bằng vào như vậy, sau khi chiến tranh chấm dứt, mỗi người có thể nhận được mười lăm lạng vàng.
Tống Dương cho đám binh lính chứng từ... Nhưng hắn cũng có lo lắng, trong Nam Hỏa hắn có uy tín như thế này, có danh dự như thế này, đừng nói là nhuwgx tương sĩ vẫn luôn cũng hắn kề vai sát cánh chiến đấu, thì dù cho là bashc tính Nam Lý, đối với vị hầu gia thần kỳ này cũng rất tín nhiệm, chứng từ mà hắn đã viết ra, chính là chân chính bạc trắng.
Huống chi đối với Nam Hỏa mà nói, những thứ vật tư này, dê bò nhìn qua dù cho có mê người như thế nào, cũng đều là những thứ không mang theo được, hiện giờ đổi thành một cái chiết tử có đóng dấu của Thường Xuân hầu, tương lai còn có thể lấy ra dùng, là một chuyên không thể tốt hơn rồi.
Mặt khác Tống Dương cũng đích xác có thể tra được, đại mộ ở trong Tàng bảo đồ hiện tại mới khai quật được hai phần mười, đại bộ phận của cải vẫn còn ở trong mặt đất, chờ hắn lấy ra dùng.
Đối với việc xử lý loại chuyện này, Trấn Tây vương càng thành thạo hơn Tống Dương, suy tư một lúc, lại để xuất hai điều: một là ở trên chiết tử phẩn đóng thêm dấu của Trấn Tây vương, như vậy là đảm bảo cho Tống Dương, cho dù Thường Xuân hầu chết rồi, tiền của mọi người vẫn còn, có thể dùng chiết tử tới Hồng Ba phủ lấy tiền.
Lão nhiên rất có nghĩa khí, cùng Tống Dương cõng cái bao quần áo này, nói ra điều thứ nhất xong, hắn lại dùng lực dặn dò Tống Dương:
- Nghìn vạn lần con không được chết.
Tống Dương cười:
- Chết rồi cũng không sao, trước khi chết con sẽ nói với Tạ Môn Tẩu Cẩu, đưa chỗ tiền trong mộ đến tay ngài, để ngài đủ tiền trả.
Trấn Tây vương dường như thở ra một hơi, còn có điều thứ hai: nói với Nam Hỏa, chiết tử trong tay tướng sĩ chỉ là bằng chứng tượng trưng, tất cả binh lính Nam Hỏa trước khi xuất chinh nếu đăng ký tạo sách, nếu bất hạnh bỏ mình, Tống Dương cũng sẽ đưa mười lăm lạng vàng tới tay cha mẹ vợ con bọn họ... Cho dù không còn bằng chứng hứa hẹn vẫn hữu hiệu.
Tin tức tuyên bố xuống, binh lính Nam Hỏa chẳng những không có phản cảm, ngược lại mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, dù sao vàng là xa xỉ, phải biết rằng làm cho Nam Lý một năm mới được mười lạng bạc, mười lăm lạng vàng bằng mười lăm năm làm công, so với tất cả các nơi trên Trung Thổ, cũng là một con số lớn, hơn hắn việc chia chiến lợi phẩm.
Sau đó vài ngày, Nam Hỏa có dấu hiệu lao động, vật tư chất lên xe, Tống Dương cùng Trấn Tây vương đóng ấn vào chiết tử, đóng tới mức tay bị chuột rút, Trấn Tây vương nhớ tới một chuyện, một bên đóng dấu một bên hỏi Tống Dương:
- Nếu không chúng ta đổi cách khác? Chiến lợi phẩm con cứ lưu lại, sau đó con đưa cho ta tám vạn phân mười lăm lạng vàng? Không cần mười lăm, mười lạng cũng được, tổng cộng là tám mươi vạn lạng vàng.
Tống Dương bực cười luôn:
- Cũng được, nhưng mà bây giờ không đưa ngài được, ngài cứ đưa tám vạn cái chiết tử này đưa cho Tiểu Hoàng Dế xem, chờ đánh xong rồi con từ từ đổi cho ngài.
Trấn Tây vương cười nói:
- Hay là thôi đi.
Lại bắt đầu đóng dấu.
Chờ tới khi hoàn thành công việc, Trấn Tây vương mãn ý đi về, vốn có hắn chỉ muốn tìm Tống Dương để bàn cách chia tiền, cũng tính là Nam Hỏa vốn muốn quay về, không nghĩ tới Nam Hỏa tiếp tục tiến công, Vương gia cũng lấy được vô số vàng bạc mà về, dựa vào thu hoạch của chuyến này, Nam Lý cuối cùng cũng tạm hoãn được nguy cơ, miễn cưỡng có thể kéo dài được một đoạn thời gian nữa.
Nam Hỏa tiếp tục tiến lên, lại khai chiến, một đường hướng tới trung bộ cao nguyên tấn công.
Từ Oa Oa tạm thời lưu lại Nam Hỏa, Tống Dương từng nghĩ để nàng cùng Trấn Tây vương cùng về, nhưng chưa nói ra cũng đã bị chính mình hủy bỏ, nếu không 'một bộ' vợ cùng cha vợ, cùng nhau đi thì thật là xấu hỏ, tốt nhất là đừng làm cho nhau khó chịu thôi.
Mà không lâu sau khi Nam Hỏa phát động, Từ Oa Oa cũng từ biệt Tống Dương.
Hành trình của nàng vẫn có Tạ Môn Tẩu Cẩu chiếu ứng, toàn bộ không cần Tống Dương lo lắng, lúc chia tay hai người ở chung, Ta Tư trạc mấy ngày nay đều đang suy tư về hành động của Tống Dương, hiện tại đã đại khái nghĩ ra, nói với Tống Dương:
- Tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng không phải là không được.
Tống Dương hiểu nàng nói gì:
- Nói nghe coi.
- Yến quốc hùng mạnh là không nghi ngờ, mà dù cho là phàm nhân quốc độ, không phải là thiên binh thần bang, Cảnh Thái không phải là Ngọc hoàng đại đế, quốc sư cũng không thể tát đậu thành binh, đại quân của Cảnh Tháu chung quy là dựa vào Yến nhân mà ra, không có khả năng vô cùng vô tận. Nếu Yến quân tây chinh tấn công Hồi Cốt, Tây Cương bên hắn thế tất là hư không, nếu như có thể bắt được chỗ này, Nam Hỏa thừa dịp hư mà vào, không nhất định là chịu chết... Nhìn qua như là muốn chết, kỳ thật là tử trung cầu hoạt.
Tạ Tư Trạc nói rất chậm, vừa nghĩ vừa nói.
Tống Dương gật đầu:
- Nếu ta nói ta cũng nghĩ như vậy... có thể bị cho là da mặt dày quá không?
Tạ Tư Trạc mỉm cười, giơ tay sờ mặt Tống Dương, rất cẩn thận mà vuốt khẽ, trả lời có lệ:
- Không dày, không nhận ra.
Sau nàng lại quay lại đề tài:
- Bạch tiên sinh sẽ về Đại Yến trước, xem xem có thể giúp càng làm cái gì không, Nam Hỏa muốn tiến vào Đại Yến không phải là chuyện nhỏ, tiểu cẩu tương quan hiệp trợ, tốt nhất là hắn là thể tự mình chủ trì.
Tống Dương lại sửng sốt, nhíu mày hỏi:
- Thế nào, nàng không đi theo Bahcj tiên sinh về sao?
Hắn vẫn cho là Tạ Tư Trạc muốn về Yến quốc.
Quả nhiên Tạ Tư Trạc lắc đầu:
- Thiếp muốn đi xem Hồi Cốt lần nữa, yên tâm đi, có Bạch phu nhân chiếu cố, không việc gì.
Yến quốc hiện đang ở Tây Cương bày trọng binh, Nam Hỏa nếu cứ đánh đến, có khác gì lấy trứng chọi đá, vừa rồi Tạ Tư Trạc cũng nói rõ, Tống Dương muốn mang binh tiến vào Yến quốc, thế nào cũng phải chờ Yến quân tiến công đi ra, viến chinh đánh Hồi Cốt mới được.
Vốn là Đại Yến đợi thời cơ lên cao nguyên đánh Hồi Cốt; hiện giờ sự tình lại thành Nam Hỏa muốn đi vào Yến cảnh, phải nhờ Hồi Cốt dụ được Yến quân xuất quân. Muốn làm được chuyến này, chắc chắn phải thương lượng cẩn thận với Đại Hãn mới được.
Tống Dương vẫn cau mày:
- Ta đã viết thư cho Đại Hãn, thương lượng việc này, nàng không cần...
Không đợi hắn nói xong, Từ Oa Oa chỉ lắc đầu nói:
- Chỉ bằng một mẩu giấy, không thể nói rõ hết được sự tình, thế nào cũng phải có người đem đạo lý giảng cho Đại Hãn nghe rõ ràng, hoặc là chàng tự mình đi Hồi Cốt, hoặc là thiếp thay chàng đi, không còn cách nào khác.
Từ Oa Oa nói nhẹ nhàng, tiếu dung thanh thanh, như nhau bình thường an tĩnh, chỉ có điều lúc này đây không cho cự tuyệt.
← Hồi 369 | Hồi 371 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác