← Hồi 266 | Hồi 268 → |
Cảm giác tiến vào biển hoa dường như cũng không tệ.
Thật ra dưới chân vẫn là bùn đất cứng như cũ, dù hoa mềm mại và mong manh nhưng cảm giác dưới chân khi chạy nhanh qua cũng không khác gì lúc nãy chạy trên thảo nguyên. Tuy nhiên, tâm trạng quả thật có khác... Người người đều có lòng yêu cái đẹp trong khi hoa mềm mại, lại tập hợp thành cả biển mênh mông, đẹp đến mức khó có thể diễn tả bằng lời. Có thể đặt chân vào cảnh đẹp thế này, khổ ải chịu trước đó đều đáng giá.
Mọi người tâm trạng tốt, cảm giác tuyệt vời, càng chạy càng lên tinh thần.
Vẻ mặt mọi người tươi vui, đến cả lão thừa tướng và đại tông sư cũng không ngoại lệ, Tống Dương cũng cảm thấy thân tâm thoải mái. Nhưng thoải mái nhiều hắn lại nghi ngờ, khi mắt thấy đồng bạn đều đang cười, hắn lại sợ loại hoa đó có gì quái lạ, có thể khiến tinh thần con người trở nên bất thường, hưng phấn quá độ... Tuy nhiên, đúng là hưng phấn thì có nhưng quá độ thì không. Hoa không tên quá bình thường, hoàn toàn không gây hại cho con người, sự hưng phấn của mọi người đến từ cảnh sắc tráng lệ, sự vui vẻ, thoải mái là phản ứng đơn thuần nhất mà cũng là bình thường nhất.
Lúc tiến vào biển hoa đã gần chạng vạng, chạy không lâu sau đã tới lúc hoàng hôn. Trong ánh tà dương, ánh sáng màu đỏ nhuộm cả nửa phương trời bất tận và cũng khiến biển hoa mênh mông trở thành màu đỏ thẫm. Cảnh càng thêm đẹp nên tâm trạng mọi người lại càng thêm thích thú. Tề Thượng quay đầu lại, cười nói với A Y Quả đang được cõng sau lưng:
- Tiên tử Dao gia ngồi vững, tôi xin được biểu diễn một tuyệt kỹ cho tiên tử xem nhé.
A Y Quả mặt mày hớn hở:
- Tên gọi tiên tử Dao gia này được lắm!
Tề Thượng liền hít một hơi sâu, tư thế đột nhiên thay đổi, tăng thêm lực hướng về phía trước!
Lúc nãy, gã đã luôn chạy nhanh, nhảy cao, bây giờ chỉ bằng sự thay đổi thân pháp đã có thể bay vút trong hoa. Cao thủ đang có mặt không ít, đều biết gã thi triển cái gọi là công phu 'phi trên cỏ'. Công phu này giúp tốc độ ngay lập tức gia tăng không ít nhưng tiêu hao năng lượng rất nhiều, không thích hợp chạy đường dài, tuy nhiên, lâu lâu thi triển một chút thì không sao.
Tề Thượng là nam tử hán cao to, thân hình tỉ lệ cân xứng, diện mạo cũng thật không tầm thường. Lúc này, khi bay vút trong hoa, y phục tung bay theo gió cùng với cảnh đẹp xung quanh, cảm giác thật tự nhiên, phóng khoáng đến không ngờ.
Tống Dương, Tiểu Uyển cười to hưởng ứng, đến cả Hữu thừa tường vốn chướng mắt Tề lão đại khi đó cũng phải cười ha ha hai tiếng.
Con người Tề Thượng từ tâm kế, gan dạ đến thân thủ, kinh nghiệm giang hồ đều là cao thủ, mà thật sự khó có được hơn là khả năng 'nói chêm chọc cười' của gã. Người có danh tiếng, địa vị trong hắc đạo nước Yến, từng tham gia vô số sự kiện lớn, đã phát tài, có của cải thì dễ có mấy ai có thể chỉ vì giúp bạn bè cười vui mà cam tâm làm trò hề?
Tề Thượng thì có thể.
Trong đó không thể nói đến nịnh bợ, lại càng không có lợi dụng. Người khi đánh nhau rút đao xông lên đầu tiên, khi không có chuyện thì chỉ mong đồng bạn đều có thể vui vẻ, chỉ có Tề lão đại.
Nghe thấy mọi người hưởng ứng, Tề Thượng lên tinh thần, thân pháp phát huy đến cùng cực, vượt lên trước nhất ra xa mọi người, cất tiếng cười nói:
- Đây chỉ là chút tài mọn, tuyệt hơn vẫn còn ở phía sau, chư vị phải... nắm chắc trong tầm mắt
Theo tiếng la quát, hô hào, Tề Thượng cõng A Y Quả, vù một tiếng... không còn thấy nữa.
Thật sự 'không thấy nữa', bóng người màu trắng lướt nhanh về phía trước đã biến mất vào hư không mà không hề để lại dấu hiệu gì. Ngoài việc tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen, Tống Dương và La Quan không kịp thả người đang cõng trên lưng xuống đã cùng lúc thi triển thân pháp, chạy nhanh về nơi có chuyện xảy ra.
Từ lúc Tề Thượng biến mất đến khi họ xông lên thời gian còn chưa đến ba lần thở, nhưng không đợi mọi người đến gần, tiếng nói của Tề Thượng lại vang lên, nói lớn:
- Tất cả dừng lại!
Tống Dương và La Quan lập tức dừng bước, hai người cùng lúc mở miệng, Tống Dương nói:
- Huynh sao vậy?
Giọng nói cũa La Quan mang vẻ vui cười:
- Ngươi rơi xuống hố rồi hả?
Người sống tự nhiên biến mất cũng chỉ có thể là có vấn đề ở dưới chân nhưng La Quan sau khi hỏi, bản thân cũng nhíu mày một cái.
Hoa vàng mọc rậm rạp, che kín mặt đất không còn nhận thấy hố nhỏ gò nhỏ nào nên hoàn toàn có khả năng không cẩn thận bước lên, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể có cái hố to mà người rơi lọt... Nên biết là hoa vàng cũng chỉ cao khoảng một thước, nếu trên đất có hố to thì 'biển hoa' cũng phải theo thay đổi của địa thế mà có cao thấp mới phải, vậy mà lúc này khi họ đã đến gần hơn một chút vẫn thấy biển hoa trước mắt như cũ, không khác gì những chỗ khác.
Tiếng nói của Tề Thượng không ở xa, không thể phân biệt được là đang chán nản hay lo sợ, đáp một câu:
- Hoa này rất kì quái.
Lúc nói chuyện, có tiếng tất tất tác tác vang lên rồi một cái đầu chui ra từ bụi hoa, Tề Thượng hướng về phía đồng bạn cười cười rồi càng lúc càng nhô lên cao, lưng cõng A Y Quả cùng lên khỏi mặt đất.
Mọi người thấy họ vô sự mới trầm tĩnh lại. Tề Thượng cũng không nói thêm gì, để A Y Quả xuống, tự mình ngồi xổm trên mặt đất, vừa sờ soạng vừa tiếp tục nói:
- Phía trước... phía trước trống không.
Tiểu Uyển nhất thời không hiểu ý, lên tiếng hỏi:
- Cái gì trống không?
A Y Quả không chờ đợi mà lên tiếng trả lời luôn:
- Hoa này không cùng độ cao... chỉ có phần lộ khỏi mặt đất là như nhau, hiểu chưa?
Trong lúc nói, tay nàng vung vẩy mấy cái để thu hồi một loại ám khí giống như phi hổ trảo.
Lúc này, Tề Thượng cong lưng đứng dậy, cố rướn tay hết sức về phía trước để thăm dò trong lúc hai chân vẫn giữ bất động, khi tay vươn đến đám hoa vàng xa nhất ở phía trước, gã dùng sức kéo mạnh lên phía trên... Cho đến lúc này, mọi người mới thấy rõ, cuối cùng cũng hiểu ra việc gì rồi.
Hoa mà Tề Thượng kéo lên nhìn có vẻ cùng chiều cao với các hoa khác nhưng khi hắn kéo mạnh lên trên mới thấy thân hoa dài đến đáng kinh ngạc. Hai tay Tề Thượng hoán đổi qua lại, liên tục bảy lần, chiều dài của thân hoa được lôi ra ít nhất hai ba trượng, nhưng vẫn còn chưa thấy đầu tận cùng!
Đó chỉ là thân hoa, chưa thấy rễ hoa.
Sự tình càng thêm rõ ràng, phía trước thật sự có một hố sâu bị biển hoa che đậy nên không thấy được. Mà hoa vàng là chủng hoa lạ, lấy mặt đất làm thước đo, bất kể chỗ cắm rễ sâu hay nông, chúng cũng chỉ mọc lên khỏi mặt đất khoảng thước. Điều này không khó tưởng tượng, cùng một nhánh hoa, khi cắm trên đất bằng phẳng thì nó mọc thân dài một thước; nếu cắm vào một cái hố sâu hai trượng thì nó lại mọc thân dài hai trượng lẻ một thước, vẫn là cao hơn mặt đất một thước.
Như vậy, cho dù mặt đất có thay đổi thế nào, biển hoa nhìn từ bên ngoài vẫn là một vùng bằng phẳng. Nếu không phải hoa vàng quái lạ, vượt xa thường thức thì với tài trí của Tề Thượng sẽ không trúng chiêu, một mạch rơi thẳng xuống hố.
Đừng nói người từ nơi khác đến như Tống Dương mà đến người thông thạo thảo nguyên như Tiểu Cổ cũng chưa từng nghe nói đến loài hoa lạ này.
Búp bê sứ bỗng nhiên cười. Lúc nãy khi Tề Thượng biểu diễn khinh công, Tạ Tư Trạc cũng cười cùng với mọi người, khác với các nụ cười trước đây. Trước đây, nàng chỉ cười vì cảm thấy phải cười nên cười chứ không hề cảm thấy vui.
Nhưng bây giờ nàng đã thật sự cười, thật sự buồn cười, búp bê sứ phải ôm cả bụng cười.
Những người khác cũng càng nghĩ càng thấy buồn cười. Tiếng cười sảng khoái của Tiểu Uyển đặc biệt vang dội, dường như khiến cả biển hoa cũng rung lên.
Tề Thượng vô sự, một phen kinh sợ nhưng không nguy hiểm, gã cũng cười cùng với mọi người, làm như người lúc nãy rơi xuống hố là người khác vậy.
Sau một trận cười vui vẻ, La Quan hỏi:
- Bên dưới sâu đến thế nào?
Không ngờ Tề Thượng lại lắc đầu, gã đã không rơi đến đáy... Lúc đó, Tề Thượng đang bay vút, dưới chân tự nhiên trống không, thế là một mạch rơi thẳng xuống, xung quanh cuống hoa đều không chịu lực nên căn bản là không thể giữ được hắn. Tuy nhiên, A Y Quả được cõng sau lưng lại phản ứng rất tốt, ngay lập tức phóng phi trảo bắt lấy mặt đất nên mới giữ được hai người.
A Y Quả sở trưởng về độc phù, võ công cũng bình thường, tộc của nàng sống trong núi, thường phải trèo núi hái thuốc, xuống hang bắt trùng dựa vào loại phi trảo này nên ai ai cũng có thể sử dụng thuần thục.
Lúc đó sự việc quá đột ngột nhưng Tề Thượng tâm thần không loạn, vừa ngừng rơi đã lập tức lên tiếng cảnh giác đồng bạn dừng bước, không cần qua giúp đỡ để tránh có thêm người dẫm vào vết xe đổ của mình, dù sao loại hoa này cũng quá kì quái, quá mê hoặc người.
Sau khi nói đại khái về việc đã trải qua, Tề Thượng nhìn về phía Tống Dương, giọng điệu khá khách khí:
- Hầu gia, con người tôi không giỏi ăn nói nhưng việc nặng việc nhẹ ngài đều gánh vác... Việc ngài xông đến cứu tôi, sự quan tâm nghĩa khí, ơn cứu giúp này tôi cảm kích từ tận đáy lòng nhưng ngài đừng quên, sau lưng ngài còn đang cõng tiểu thư nhà tôi. Tiểu thư không biết võ công, sức khỏe lại không được tốt, ngài mang theo tiểu thư cùng mạo hiểm, thế này... thế này có chút không ổn. Hơn nữa người cần được cứu lại là tôi, nếu vì tôi mà làm tiểu thư bị tổn thương, Tề Thượng thật có chết cũng không nhắm mắt.
Tống Dương cười ha hả, gật đầu đáp:
- Lần sau ta sẽ chú ý.
Nụ cười của Tề Thượng trở nên thoải mái:
- Tôi cũng biết mình có chút làm kiêu, những lời này cũng thật không đủ ý tứ và không biết điều nhưng là lời thật lòng, mong ngài đừng phiền lòng.
Tống Dương phẩy tay ra hiệu không sao...
← Hồi 266 | Hồi 268 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác