Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoạt sắc sinh kiêu - Hồi 224

Hoạt sắc sinh kiêu
Trọn bộ 403 hồi
Hồi 224: Không thể kết hôn sao?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-403)

Siêu sale Lazada

Nhâm Sơ Dung hiểu được sự mông lung phân vân trong lòng Tống Dương, mỉm cười đáp:

- Thứ được chuyển đi không phải là vũ khí đã thành hình mà chỉ là bán thành phẩm, không thể trang bị cho tân quân được, nên không thể đưa tới cửa tây được. Chỗ hàng này đều đưa tới xưởng sản xuất vũ khí khác trong nước, chúng ta bỏ tiền mời nhà khác đến giúp hoàn thành.

Nói xong, Nhâm Sơ Dung lại nhấn mạnh:

- Nam Uy lại có con đường khác, tạo ra con đường mua bán vũ khí với triều đình Nam Lý, chúng ta không làm!

Lúc trước khi Thừa Hợp định xây dựng Nam Uy, không ngoài hai mục đích: đầu tiên đương nhiên là để kiếm tiền. Trong núi có quặng, trong triều có vua, về sau tài nguyên dồi dào, một mục đích khác là tự tạo quân giới, võ trang cho quân đội riêng và Sơn Khê Man.

Nhưng việc Thiền Dạ Xoa đào được bản đồ kho báu khiến phong ấp có thể dùng câu: "Tự nhiên mà giàu" để hình dung. Khi một chuyến vật báu được chuyển về, Cố Chiêu Quân sau khi tính hết các khoản, Nhâm Sơ Dung một người nghèo chỉ hận không thể mua nổi trang sức bỗng chốc nhận ra mình đột nhiên thành người giàu có.

Thường Xuân hầu không còn chán nản nữa. Còn một chuyện cũng trở nên quan trọng hơn.

Tiêu thợ rèn kiểm tra danh sách binh khí mà kho có thể cung cấp, trang bị của Sơn Khê Man và Thạch Lão Đầu thì không cần phải nói, hầu như là mang tới đều có thể dùng được. Trong hình mẫu của Thiền Dạ Xoa đưa cho, các loại áo giáp, kiếm, cung, nỏ đều không khác mấy so với quân giới trong đại kho Nam Lý. Suy cho cùng mọi người đều là người Hán, hệ thống vũ khí cũng là cha truyền con nối, đại bộ phận quân khí sơ sơ đều có thể thay thế được, duy chỉ có mạch đao là chỉ có thể dựa vào khả năng của chính Nam Uy mà chế tạo ra.

Nam Uy xậy dựng chưa lâu, sản lượng có hạn, nếu vừa thực hiện đơn đặt hàng của triều đình, vừa chế tạo mạch đao cho Hồng quân thì không đủ sức làm. Mà quan hệ giữa Nam Lý và Đại Yến ngày một xấu đi. Phong ấp lúc này không thiếu tiền bạc, vì vậy Quận chúa quyết định đem chuyện làm ăn với triều đình chuyển cho một xưởng khác của Nam Lý làm. Tất cả những thành phẩm, bán thành phẩm từ trước đến nay Nam Uy làm ra đều nhượng giá thấp nhất, công xưởng tiếp quản sẽ chỉ chiếm lợi chứ tuyệt đối không bị thiệt.

Chuyện có lợi lớn như thế, tất nhiên kẻ dưới muốn tiếp nhận. Vốn dĩ đây là việc làm ăn của quốc gia, không đơn giản Nam Uy nói chuyển là chuyển, nhưng chẳng ai ngăn được người cha uy quyền của Sơ Dung, hiện nay Trấn Tây Vương là người đứng đầu trong số các quan đại thần chính phụ, hơn nữa, đề cập đến việc ở phong ấp Yến Tử Bình, Cố đại nhân cũng muốn giúp đỡ. Có hai người bọn họ đồng tình(gật đầu), Thừa Hợp ở Nam Lý không có gì phải e dè kiêng kỵ.

Kỳ thật lúc đầu Trấn Tây Vương vừa nghe việc chuyển đơn hàng, cũng có chút bất mãn, nhưng xét lại việc Tống Dương lập công đầu trong cuộc bình phản ở Phượng Hoàng thành lại chưa lĩnh thưởng, thì cũng đáp ứng lời thỉnh cầu của con gái.

Sau khi Nam Uy từ bỏ việc làm ăn với triều đình, bỏ ra tất cả lực lượng chuẩn bị dồn sức nhanh chóng chế mạch đao, những mong nhanh chóng trang bị cho Thiền Dạ Xoa, thức tỉnh toàn bộ sức mạnh của binh khí kì diệu này.

Nhâm Sơ Dung đại thể đã bàn giao rõ ràng mọi chuyện, việc này nói thì đơn giản nhưng thực tế làm thì không dễ thế. Đến nay mọi thứ đều đã đi vào trật tự, cũng dễ dàng nhận ra Quận chúa đã bỏ bao nhiêu tâm huyết và sức lực vào đó. Tiểu Bộ đứng bên cạnh nghe xong liếc mắt nhìn Tống Dương, đắc ý nói:

- Ta sớm đã nói với chàng rồi, trong nhà có Thừa Hợp như có một viên ngọc quý, giờ chàng đã tin chưa?

Không đợi Tống Dương nói ra câu:

- Còn đợi đến bây giờ á, sớm đã tin rồi.

Nhâm Sơ Dung liền cười lắc đầu:

- Đừng vội khen tặng, Nam Uy sắp bắt tay vào việc, nhưng vẫn còn một chuyện ta nghĩ phải mau chóng làm, nên cần thương lượng với chàng.

Sự tình bắt nguồn từ chỗ Tiêu thợ rèn. Thủ pháp chế luyện cùng với kĩ thuật thì không nói, có phóng mắt đi khắp Nam Uy cũng tìm không ra thợ rèn cao tay hơngã, nhưng gãcũng giống như các tay cự phách khác là mắc bệnh mê tín.

Mạch đao từng đánh đâu thắng đó, thiên hạ không gì địch nổi. Nếu nhìn từ góc độ vô địch thiên hạ, thì chẳng phải là hung khí tuyệt đỉnh sao, vốn đã bị mai một trong hậu thế, đến nay lại được Tiêu thợ rèn làm hồi sinh trở lại, ngày nó trở lại nhân gian tất sẽ gây ra vô số chết chóc. Tiêu Dịch cảm thấy người khởi xướng ra nó tất sẽ bị trời phạt, nhẹ thì tổn thọ nặng thì không được chết tử tế.

Đối với việc này không phải không có cách giải quyết, Tiêu Dịch nói rõ với Quận chúa, chế tạo ra mạch đao thì có thể, nhưng buộc phải cho mạch đao nhận chủ, nếu không hắn tuyệt đối không làm... Việc nhận chủ mà Tiêu thợ rèn nói, nói một cách đơn giản là lúc binh khí thành hình, phải nhỏ vào đó vài giọt máu tươi của người sử dụng nó, nghe nói kể từ đó mạch đao sẽ dính liền huyết mạch của thân chủ, vĩnh kết đồng tâm, dao cũng mang cái hồn của chủ. Theo cách nói của thần thoại thì có thể khiến chủ nhân tăng thêm sức mạnh.

Theo lời Tiêu thợ rèn nói thì sau khi mach đao nhận chủ thì cái tội sát thương sẽ đổ lên đầu chủ nhân của đao, không có chút can hệ gì đến gã, vong hồn đột tử cũng sẽ không tìm gã làm phiền.

Nói về quỷ thần lưu truyền từ xa xưa trên đất Trung Nguyên, mọi ngành nghề đều có sự kiêng kị của mình. Vả lại việc mạch đao nhận chủ, đối với ý chí chiến đấu của Thiền Dạ Xoa cũng có nhiều cái tốt, đồng thời lại có thể khiến Tiêu Dịch an tâm, Nhâm Sơ Dung lúc ấy đồng ý với cách của Tiêu Dịch. Nhưng đối với phong ấp mà nói việc nhận chủ chỉ càng làm sự việc thêm phần phức tạp, song song với việc bắt đầu làm mạch đao ở Nam Uy, Thiền Dạ Xoa ở trong núi cũng phải luân phiên liên tục đến công xưởng, đợi đến lúc mạch đao ra lò để nhỏ huyết luyện thành.

- Sau đó không lâu, Thiền Dạ Xoa sẽ đến phong ấp, ta muốn hỏi chàng một chút, có nên định ra Đại Hồng Hoàng đế không?

Nhâm Sơ Dung nói ra cách nghĩ của mình:

- Kể thì không phải là không thể làm được, nhưng chung quy lại vẫn phải có một người như vậy.

Lúc Nhâm Sơ Dung nhường cho Tống Dương đưa quyết định, trước sau sẽ không trực tiếp nói vấn đề phải làm hay không làm, mà nàng đều đưa ý kiến của mình ra, đóng góp để tham khảo hoặc lựa chọn.

- Người chọn xong rồi, ta vốn nghĩ tìm một đứa trẻ thông minh, nghe lời, dễ bảo, nhưng Thiền Dạ Xoa bọn họ cũng không phải đồ ngốc, chúng ta làm như vậy không tránh khỏi để lại dấu vết, mà... trong phong ấp hiện nay có một vị vạn tuế gia đích thực, chỉ sợ là chúng ta không khống chế nổi...

Hành trình ở Đại Yến, ngoài hoa quả thơm ngọt vừa miệng, và một trận lửa khói rừng rực hoành tráng, thời gian khác chỉ có thể hình dung bằng cụm từ "nhàm chán vô vị", lúc nhàn rỗi Tống Dương cũng tính qua chuyện này rồi, chàng đáp:

- Ta muốn hơn cả là Phong Long, nếu ông ta đồng ý giúp đỡ, thu phục Thiền Dạ Xoa thật quá dễ dàng, sau khi trở về ta nói với ông ta xem sao.

Nói xong Tống Dương ngừng lại, lại nhấn mạnh hơn:

- Chuyện này để ta làm, nàng không cần xen vào nữa.

Được Quận chúa giúp đỡ, Thường Xuân hầu vô cùng vinh dự, cảm thấy ý nghĩa vô cùng. Tuy nhiên vẫn phải nói tiếp, những chuyện lớn nhỏ trong phong ấp nhiều không đếm hết, việc Tống Dương có thể làm lại không nhiều, khó khăn lắm mới có một việc, liền mau chóng đoạt kiếm về tay.

Nhâm Sơ Dung cười nhắc nhở:

- Hiện tại đã không còn Phong Long nữa, chỉ có một vị Lý Đại tiên sinh.

Lý Đại tiên sinh cũng đến nghênh đón Thường Xuân hầu, Tiên đế xem ra đã không còn là Hoàng đế nữa, cũng ném luôn những cái cung cách đế vương, cũng không còn ngồi ở nhà đợi Tống Dương đến yết kiến nữa, ông ta tự biết mình bất đắc dĩ kém một bậc, bạn bè thân thiết đến chơi, ra tận cửa đón tiếp cũng là nghĩa thường.

Tuy rằng Hoàng đế đã ở đội ngũ của mình, nhưng đông người tai vách mạch rừng nói chuyện không tiện, Tống Dương cũng không vội bây giờ nói ngay ra chuyện này.

Nói đến phần có liên quan đến Hoàng đế thì dừng lại, Nhâm Sơ Dung đổi chủ đề khác:

- Địa tuyến Diệu Hương Cát Tường chọn đặt ở phía bắc của Yến Tử Bình và Hầu phủ, quây thành một khoảng đất cho sư thái, phạm vibảy dặm, tiền xây dựng ta không để sư thái phải tốn kém, do ta ứng ra, coi như góp công đức.

Sơ Dung giữ gìn cơ nghiệp người trước để lại, nhưng việc cần phải tiêu tiền tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ.

Tống Dương cười nói:

- Nên làm thế.

Vô Ngư sư thái và Thi Tiêu Hiểu theo bên cạnh bọn họ, đồng thời cùng quay đầu lại cùng mỉm cười tạ ơn Tống Dương.

Nhâm Sơ Dung tiếp tục nói với Tống Dương:

- Mặt khác, liền sát phía Tây của vùng đất Cát Tường, để ra hai dặm, chuẩn bị xây Vực tông đàn tràng. Vốn dĩ Sư thái cùng Vân Đỉnh Lạt Ma đã thương lượng là đem Vực tông đàn tràng nhập vào khu Diệu Hương Cát Tường, tuy nhiên đất của chúng ta rộng lớn, không cần phải chen chúc chật chội một chỗ.

Phạm vi phong ấp là năm mươi dặm, Yến Tử Bình chiếm mất một khoảnh. Tiêu Kim Oa chiếm mất một khoảnh, về phần đấtquân đội, Hầu phủ, Nam Uy hiện tại chiếm đóng đều không nhiều. Căn bản đều không cần tính toán, hiện tại vẫn còn cả khoảng đất trống lớn. Dù sao đất ở nơi hoang vắng này cũng rẻ, đất cấp cho bằng hữu nhiều ít đối với Tống Dương không để tâm, có phải chiếm hết tất cả đất trống mới bằng lòng đâu. Điều làm hắn thật sự cảm thấy hứng thú là tin tức khác lộ ra trong câu nói của Quận chúa, lúc đó liền hỏi:

- Nói như vậy Vân Đỉnh đồng ý ở lại sao?

Nhâm Sơ Dung cười gật đầu nói:

- Không sai. Chuyện này Vô Ngư thái sư là người có công lớn, để bà ấy tự nói với chàng.

Vô Ngư nghe vậy tiếp lời.

Thời gian Vân Đỉnh đến phong ấp, phần lớn đều là những ngày Tống Dương lén vào Tình thành, hiện tại cách thời điểm Tình thành xảy ra chuyện cũng đã sắp được ba tháng. Lão Lạt Ma cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Vô Ngư, ở lại Nam Lý truyền giáo giảng đạo, những mong Vực tông có thể sinh sôi nảy nở. Khoảng thời gian này, Vô Ngư lúc nào cũng tìm anh ta, vừa là tâm sự cũng là thăm dò. Vài tháng nay tiếp xúc, Vô Ngư dám dùng tính mệnh đảm bảo Lạt Ma Vân Đỉnh tuy rằng đã từng có thù với phong ấp, nhưng xuất thân trong sạch, hoàn toàn có thể tin tưởng được.

Không chỉ Vô Ngư, Thi Tiêu Hiểu, La Quan, Nhâm Sơ Dung cũng thường gặp gỡ Vân Đỉnh, ai cũng tin tưởng anh ta. Nói thực ra Tống Dương cảm thấy bản lĩnh nhìn người của Vô Ngư chẳng ra làm sao, nếu không cũng không để đồ đệ của mình " hãm hại" mình như vậy. Tuy nhiên Thừa Hợp cũng cảm thấy Vân Đỉnh có thể tin được, vậy không cần bàn thêm nữa.

Ba tháng nay Vân Đỉnh luôn luôn dưỡng thương, xiềng xích ở chân tay sớm đã bỏ đi rồi, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chưa từng rời khỏi khoảng sân nhỏ. Ngoài Vô Ngư và vài người ít ỏi ra, anh ta cũng không có gặp gỡ người bên ngoài, bởi vậy Vân Đỉnh không biết Thường Xuân hầu đã về đến phong ấp, là do Vân Đỉnh chưa từng đi cùng mọi người đến.

Vô Ngữ vẫn không quên giải thích một câu:

- Ta được biết tin ngươi trở về, vốn muốn chuyển lời tới mời Vân Đỉnh tới đây một chuyến nhưng Vô Diễm nói không ổn...

Vị hòa thượng xinh đẹp đứng bên cạnh cười nói:

- Tính cách của Thường Xuân hầu nóng như lửa, ta sợ hắn vừa gặp Vân Đỉnh, không nói đến hai lời liền lao tới động thủ, hoặc là tủm tỉm cười mà đi đến bắt tay nhân tiện liền hạ độc gì đó. Trước khi hai người gặp mặt, tốt nhất để chúng tôi chào hỏi đánh tiếng trước đã.

Nhưng lúc vắng nhà, sào huyệt bị người ta lén xâm nhập, theo như tính cách Tống Dương làm sao hắn chịu để yên? Thi Tiêu Hiểu khá là hiểu con người hắn, cho nên không dám trực tiếp sắp xếp Vân Đỉnh ra đón tiếp hắn.

Thật ra Tống Dương không chỉ biết rút đao mà còn biết thu đao. Sự việc liên quan đến Vân Đỉnh, người nhà hắn đích xác là đã chịu thiệt, nhưng Nhâm Sơ Dung đã xử lý tốt rồi, hắn cũng không để bụng mãi nữa.

Miệng thì tán gẫu, đoàn người đã đến phủ Thường Xuân hầu, định nghỉ ngơi chỉnh đốn trước đã, rửa mặt thay quần áo, rồi đi Yến Tử Bình thăm bà con, nhân lúc trống này, Vô Ngư mời Vân Đỉnh ra.

Vân Đỉnh đi vào chính đường của Hầu phủ, còn chưa đợi đến lúc gặp Tống Dương, anh ta đã sửng sốt.. vì anh ta biết người tài giỏi, kỳ nhân thì nhiều nhưng anh ta sao có thể nghĩ ra, trong đám người trước mặt không ngờ còn có một vị Hoàng đế.

Vân Đỉnh nhìn về phía Phong Long. Sau biết được tâm nhãn tu hành đã lâu của Lạt Ma có thể nhìn ra thân phận, Tiên đế có chút đắc ý tiến đến cười phóng khoáng nói:

- Hôm qua cẩm thốc dĩ tạ, hôm nay vừa đẹp trời quang, tại hạ Lý Đại bái kiến Vân Đỉnh Lạt Ma", (ý là gấm vóc luạ là ngày hôm qua đã không còn nữa, hôm nay thiên hạ đã yên bình).

Câu nói đùa nửa chừng cũng xem như lời giải thích thân phận.

- Tiên sinh thật có lòng

Vân Đỉnh đã hiểu được liền cười, sau khi tán dương một câu lại lặp lại cách nói của Phong Long, nhưng hắn còn thêm một câu:

- Hôm qua cẩm thốc dĩ tạ, hôm nay vừa lúc trời quang, nói không chừng Minh triều... lại xuất hiện một đám mây lành cũng nên.

Nói xong liền dùng lễ của Vực tông đáp lại Tiên đế.

Tống Dương ở cách đó không xa nghe thấy, đôi lông mày khẽ dựng lên, trao đổi ánh mắt với Nhâm Sơ Dung, sau đó mỉm cười nói:

- Tâm nhãn tu hành đã lâu, thật không thể coi nhẹ.

Người ngoài nghe Vân Đỉnh không suy tính gì, nhiều nhất là cổ vũ Phong Long, nhóm Tống Dương bàn bạc mời Phong Long làm Đại Hồng Hoàng đế, nghe những lời của Vân Đỉnh không khỏi nghĩ đến điều thú vị khác.

Không đợi Tống Dương nói thêm với Nhâm Sơ Dung, Vân Đỉnh đã được Vô Ngư dẫn về phía Tống Dương.

Vân Đỉnh trước đây khi nói chuyện phiếm, nghe nói qua đến cách đối nhân xử thế của Tống Dương, đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, đối phương hoặc là sẽ nói lời chế nhạo hoặc sẽ sỉ nhục quyền thuật. Lạt Ma không quan tâm, vì đối phương là chủ nhân thực sự của phong ấp, mình lại có tội trước, Tống Dương có trở mặt cũng là đúng lý. Vực Tông tu cầm cũng chỉ cầu cho tâm được thuần tĩnh, mọi sự sỉ nhục bên ngoài không hề tồn tại trong mắt anh ta.

Tuy nhiên Tống Dương lại không quen làm khó dễ, tuy rằng miệng nói đều là những lời khách sáo "kính nể, ngưỡng mộ..." không có chút ý nghĩa gì trong đó, nhưng thái độ và giọng điệu thì thân thiện.

Không có người nào sinh ra vốn đã thấp hèn, Vân Đỉnh mặc dù không để tâm đến việc bị sỉ nhục, nhưng có thể không bị sỉ nhục vẫn là tốt hơn. Thái độ của Tống Dương làm Lạt Ma cảm thấy rất thoải mái, không kiềm chế được cứ hay nhìn vào mắt Tống Dương, Tống Dương cười hỏi:

- Lạt Ma nhìn ra được gì rồi?

Vân Đỉnh cười

- Làm người hai kiếp, người thường không thể làm được.

Lời vừa thốt ra, Tống Dương suýt chút nữa kêu lên kinh ngạc, đây có thể xem như là bí mật lớn nhất của hắn, Lạt Ma có phần hơi tinh tường sắc bén, có thể nhìn thấy việc "xuyên việt" của mình sao? Tâm trạng Tống Dương đang dao động mạnh mẽ, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Tiểu Bộ đứng bên sườn Tống Dương không nhìn thấy được vẻ mặt của người trong lòng, cười hì hì đến bên tai hắn thì thầm:

- Lạt Ma nhìn ra lúc chàng trăm ngày tuổi thì bị chết rồi...

Lần bị ngất hồi nhỏ bị Vưu thái sư mang đi, từ đó về sau cuộc sống của Tống Dương hoàn toàn thay đổi. Nếu mà tính toán thì cũng coi như là chết một lần rồi sống lại, là người sống hai kiếp. Tống Dương nhè nhẹ thả lỏng một chút, đang nghĩ tiện miệng nói gì đó cho có lệ. Nhưng không đợi hắn mở miệng, sắc mặt của Vân Đỉnh đứng đối diện đột nhiên tái nhợt, trong miệng lẩm nhẩm kinh hô, thân thể bỗng dưng lảo đảo.

Tống Dương còn cho là vết thương của hắn chữa trị chưa lành, giơ tay dìu hắn, không ngờ ngón tay mới chạm vào đối phương một cái, một luồng nội lực mạnh mẽ truyền đến, hất văng tay hắn ra.

Tống Dương tinh thông cả ba thứ: độc dược, y thuật, võ thuật nên phút chốc đã hiểu ra đối phương như này là không phải vấn đề thương thế, mà là sự mất kiềm chế về tâm lý, nội lực không chịu sự kiềm chế của thân chủ. Tống Dương ngạc nhiên vô cùng, dù xác định rõ ràng đối phương không hề có ác ý, những vẫn giang hai tay bảo vệ đám người Thừa Hợp, . Tiểu Bộ lùi về sau vài bước, đồng thời không khỏi tò mò, có chuyện gì có thể khiến Vân Đỉnh vốn vững tâm như đá lại thành ra thế này?

Trong lòng buồn bực, Tống Dương theo ánh mắt của Vân Đỉnh nhìn xuống, bởi vậy mới phát hiện ánh mắt Lạt Ma đang nhìn vào hai chân mình. Thường Xuân hầu cúi đầu nhìn lại mình, quần không rách, giầy vẫn mang, trên đùi cũng không có nở hoa... Tống Dương rất nhanh liền hiểu ra, cái Vân Đỉnh nhìn thấy không phải là chân của mình, mà là một nhóc con đứng sau hắn.

Bồ Đào theo sau Tống Dương, Tống Dương lui nó cũng thất tha thất thểu lùi về sau, cùng bỏ chạy với sư phụ, còn Vân Đỉnh thì hai mắt sáng rực nhìn nó.

Tình hình ở chính đường của Hầu phủ có chút buồn cười, Vân Đỉnh như thể một con gấu to lớn hiền từ, Tống Dương và các cao thủ khác, lại giống như là hồ ly, báo, chó sói, chó săn. Mặc dù đều là thú, nhưng con nào có thể so được với gấu. Hiện tại gấu lớn đang tỏ ra rất khác thường, các loài thú lớn nhỏ khác đều kinh ngạc sợ hãi. Tuy nhiên cũng chả có gì xấu hổ cả, đoàn người không một tiếng hô liền chạy dạt ra bốn phía, rồi lại xúm lại tiến đến.

May mà Lạt Ma Vân Đỉnh tỉnh táo lại ngay lập tức:

- Là ta thất thần, kinh động đến các vị, thật xin lỗi.

Trong lời nói biểu lộ sự biết lỗi chân thành với mọi người.

Tống Dương lắc đầu để ám hiệu cho Vô Ngư:

- Đại sư vì sao thất thần?

Vân Đỉnh bỗng mỉm cười, không chút che dấu niềm vui của mình, chìa tay về phía Tiểu Bồ Đào:

- Đứa trẻ này có duyên với tôi..

Nói xong anh ta cũng không quan tâm đến thân phận lễ nghi, ngồi xổm xuống nhìn qua khe hở giữa chân Tống Dương nhìn Bồ Đào, hỏi thẳng hắn:

- Có muốn làm truyền nhân của ta không?

Lạt Ma đến việc bái sư còn không nhắc tới, trực tiếp đã nói đến kế thừa, lời vừa nói khỏi miệng mọi người cười ồ lên.

Vực Tông thu nhận đệ tử cần dựa vào Tâm nhãn, Vân Đỉnh dám nói ra những lời ấy tất nhiên là nhìn ra trên người cậu bé có điểm kì lạ.

Bồ Đào vẻ măt vô cùng phức tạp, có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, lại chỉnh tề nghiêm trang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn giấu chút tiếc nuối, lắc đầu, không trả lời mà lại hỏi:

- Không thể kết hôn sao?

Cậu bé là con trai độc của Hồ lão gia, nếu không được kết hôn thì cũng coi Hồ đại nhân hiếm muộn.

Vân Đỉnh càng vui mừng, điều khó nghĩ của Bồ Đào căn bản không phải là trở ngại:

- Ai nói không thể kết hôn? Đệ tử của Vực tông có thể, đừng nói đệ tử bình thường, đến trở thành Lạt Ma Vực tông rồi cũng có thể xuất gia, tại gia rồi sau đó lấy vợ sinh con.

Nói xong, dường như còn sợ chưa đủ dụ, lại nói thêm:

- Vợ ngươi sẽ là mẫu phật, nhận được sự tôn kính yêu mến của các tín đồ, có phúc lớn, nhiều may mắn.

Bái sư không làm chậm việc kết hôn... Cậu nhóc rõ ràng động tâm, Tống Dương cũng không dám để mặc cậu bé do tính trẻ con mà quyết bừa, thay cậu mở lời từ chối:

- Lạt Ma thì phải tu hành khổ hạnh, việc này không ổn.

Tu hành khổ hạnh bình thường đều do mình tự ép bản thân, tuy nhiên cậu nhóc nếu không cố gắng khó mà đảm bảo sư phụ sẽ không giúp... Lại nói cho dù là ai hành, Bồ Đào tu hành khổ ép, phải chịu khổ thì không chạy thoát nổi rồi. Hồ đại gia nếu biết được Tống Dương để cậu con quý báu của lão phải tu hành khổ hạnh, lão không ăn sống Tống Dương mới lạ.

Vân Đỉnh lắc mạnh đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn Bồ Đào, miệng thì trả lời Tống Dương:

- Thành Phật thì có vô số cách, không chỉ có mỗi cách chuốc khổ, với đệ tử Vực tông, tu hành khổ luyện là tự nguyện chứ không bắt buộc. Nếu không muốn thì đừng chọn cách này, vả lại... thân không dơ bẩn, hà tất phải chịu khổ.

Không phải chịu khổ Tống Dương cũng không đồng ý, kiên quyết lắc đầu:

- Bồ Đào đã bái sư ở môn hạ của ta rồi, đại sư tự trọng.

Không ngờ đã là người của môn hạ khác mà Vân Đỉnh vẫn không hề để ý, cười nói:

- Nó sau này vẫn là đệ tử của ngươi, ta chỉ là muốn truyền bí kíp cho nó, giúp nó thành phật. Nó có thể bái ta làm sư là tốt nhất, nhưng không bái cũng không ngại, hướng cho nó được đắc đạo, mới là cái thiện chân chính.

Không phải chịu khổ, có thể kết hôn, thậm chí không cần bái sư... Mặt của Bồ Đào tràn đầy hoan hỉ, nói ra yêu cầu nhỏ cuối cùng của mình: Chỉ học võ không tụng kinh có được không?

Vân Đỉnh không còn lời nào để đỡ được nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-403)


<