← Hồi 210 | Hồi 212 → |
"Dục tiên" là sản phẩm đắc ý của Hổ Phách, bà muốn truyền lại cho Tống Dương, Tống Dương không muốn học cũng không được, không chỉ phải học mà còn phải dụng tâm mà học, học sao cho biết, học sao cho giỏi..... Có liên quan đến đạo lý "dược" bà từng giảng một cách chi tiết tỉ mỉ qua cho nhi tử bảo bối của mình: bị giam trong cảm giác mê ảo là do dược lực tạo nên, nhưng khoái lạc căn nguyên là đến từ nội tâm
Người trúng độc sẽ sa vào một mộng ảo xinh đẹp, nhưng mộng ảo này không phải " gió thổi qua không trung" mà là khát vọng ở sâu trong đáy lòng kẻ trúng độc.
"Dục tiên" không phải linh dược. Đơn giản nhất, giả như Tống Dương muốn học trộm tuyệt kỹ của A Y Quả, cho dù hắn nắm lấy tay nàng, cho nàng dùng "dục tiên", liền đó hỏi ra những việc mình muốn nghe. Bởi vì Hắc Khẩu Dao sau khi trúng độc sẽ đắm chìm trong ảo giác mình và muội muội xinh đẹp, khi đó tất cả tâm tư của A Y Quả sẽ chìm trong ảo giác, đối mặt với những việc khác hoàn toàn không hỏi đến.
Lúc trước khi giảng giải tác dụng của phương thuốc thì Hổ Phách chính là dùng A Y Quả để làm ví dụ. Lúc ấy Tống Dương cười hỏi:
- Ta chỉ nhiều nhất có thể hỏi ra muội tử kia kêu là gì.
Hổ Phách lại lắc đầu:
- Sai rồi, người cái gì cũng không hỏi ra được, trừ phi người là người trong tâm A Y Quả.
Bởi vì khi đắm mình vào ảo giác A Y Quả căn bản nghe không thấy lời của Tống Dương
Khi dược lực phát tác, tất cả tư tưởng, cảm giác của người trúng độc, đều sẽ đi theo "mộng đẹp", tất cả những âm thanh không liên quan đến mộng cảnh hắn đều không nghe thấy. Nhưng cái loại bệnh trạng này không hẳn là mất đi ngũ giác, chỉ có thể xem như " tai điếc mắt mờ thôi", tâm tưởng tự giác bỏ hết những gì không liên quan đến mộng đẹp, có điều nếu người đưa ra câu hỏi cũng là một phần trong mộng đẹp của hắn thì là lại là chuyện khác
Tình hình của Tĩnh vương chính là như vậy, trong tâm y việc y khát vọng nhất, không ngoài ' giấc mộng Đế vương ' mà Vô Ngư sư thái chính là chỗ dựa chính của y trong sự nghiệp thống trị,
Tĩnh vương không nghe được chú xướng phạm âm, cũng không nghe thấy được âm thanh ồn ào bên ngoài, nhưng y có thể nghe thấy Vô Ngư dịu dàng chất vấn, hơn nữa còn vui vẻ trả lời
Lúc Tĩnh vương thừa nhận hành thích vua mưu đồ tạo phản từ Vô Ngư cho đến Tống Dương cùng các đại thần triều đình, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm
"Dục tiên " hiệu quả kì diệu, nhưng trước đây Tống Dương cũng không dám khẳng định có thể thành công lấy được lời khai, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị một cách khác: trong túi sư thái có cất một phần bí dược do Hỏa đạo nhân chuẩn bị, có thể giúp tĩnh vương tự cháy, nếu không lấy được lời khai thì để hắn chết trong đàn tràng "Phật gia trấn yêu" nhưng biện pháp này sức thuyết phục có hạn, chỉ để làm dự bị.
May mà hết thảy đều thuận lợi, Tĩnh vương nói hết câu trong mộng kia cũng chính là y đã xong rồi
Sau trung thu, thị vệ trong cung bị Tĩnh vương cài cắm tâm phúc vào không ít, nhưng thành viên nòng cốt không thay đổi, thị vệ trung thành vẫn chiếm chủ yếu, chân tướng vừa lộ ra, vài vị chủ tướng đồng thời phất tay truyền lệnh, một đội thị vệ tiến lên bao vây pháp trận, lưng hướng vào trong mặt hướng ra ngoài, ý tứ rất rõ ràng: hộ trận
Cấm quân cũng như thế, binh mã nhanh chóng điều chuyển, quân khí chuyển hướng ra phía ngoài, đảm bảo pháp trận sẽ không bị tấn công. Ngoài ra còn có bốn đội tinh binh cuốn bụi phóng tới bốn cửa thành, Nha Môn Quân thái độ không rõ ràng, chủ tướng cấm quân suy nghĩ tinh tế, sợ có tâm phúc của Tĩnh vương thấy tình thế nguy ngập sẽ giả truyền quân lệnh mở cửa thành dẫn Nha Môn Quân đến cứu giá, sau đó lập tức sai người truyền lệnh tất cả hổ phù đều trở thành vô hiệu, trừ khi được chủ tướng đích thân đến gật đầu cho phép nếu không cửa thành quyết không thể mở.
Vào lúc tình hình đặc biệt, chủ tướng cấm quân có quyền nắm trong tay bốn cửa thành, có điều cái luật này trước nay thực vẫn chưa phải chấp hành bao giờ, không ngờ tới hôm nay lại dùng đến
Sau khi tryền lệnh, đại tướng quân vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng không tránh được có chút hãnh diện. Có cảm giác mình ' ta làm chủ" chân thật không sai.
Cái này chính là bản sắc của nội vệ kinh thành rồi, Tĩnh vương nắm quyền thì bọn họ hoàn toàn nghe hiệu lệnh, xung phong hãm trận cũng không từ nan, nhưng chưa chắc đã đã là chân chính trung thành, nội vệ chỉ bảo vệ hoàng thất, trung thành với hoàng đế, nếu chân tướng mưu phản hoàn toàn được che đậy, đợi sau khi Tĩnh vương đăng cơ xong nội vệ sẽ biến thành đội quân có thể tin tưởng nhất của hoàng đế, nhưng lúc này Tĩnh vương âm mưu bị bại lộ, nội vệ không một chút nghĩ ngợi liền quay giáo về phía Tĩnh vương
Cấm vệ và cấm quân trước sau đã thể hiện thái độ, Tĩnh vương đại thế đã mất, nhưng Vô Ngư tuồng còn chưa hoàn toàn diễn xong, Nhìn Cô Thạch nhẹ nhàng gập đầu, kẻ sau hiểu ý, ôm tiểu hoàng tử chậm rãi mà đem ra giao lại tận tay cho thị vệ, đưa mắt nhìn hữu thừa tướng: " còn gì để nói?"
Hữu Thừa tướng chậm rãi lắc đầu, không nói được một lời, đối phương dám đến tùy ý mà hỏi bọn họ, tự nhiên trong tay nắm chắc chất vấn của Tĩnh vương nhất mạch. Ban đại nhân hiểu rõ, đi chất vấn nhưng thực tế là cho người ta một cơ hội, để người ta đem hết những gì muốn nói đều nói hết ra.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều giống hữu thừa tướng nhìn sự việc thông thấu, lúc này có kẻ là tâm phúc của tĩnh vương phẫn uất mở miệng " thi triển yêu pháp mê hoặc thần trí vương gia, muốn cho lão nhân gia nói cái gì...."
Không đợi tên đó nói xong, Cô Thạch liền cười lạnh răn dạy:
- Đầu óc hồ đồ, ' say rượu nói thật' cái đạo lý này đến trẻ con cũng hiểu.
Người tinh thần sa sút thường không có đề phòng, dễ bị người khác lợi dụng, mà trong đó có một điểm mấu chốt: " người khác lợi dụng chỉ là dẫn hắn nói ra những điều trong lòng, , càng tinh thần sa sút, thì càng dễ dàng bị người khác moi ra bí mật trong lòng, khiến người tinh thần sa sút nói ra lời nói thật thật dế dàng, khiến hắn nói láo đem chuyên không có nói thành có thì mới là tuyệt đối không có thể
Cũng là bởi vì ở đây tất cả mọi người đều có thể hiểu được đạo lý này, cho nên dân chúng phẫn nộ, quân binh quay giáo.
- Không chỉ đầu óc kém cỏi, kiến thức cũng ngu dốt.
Cô Thạch không ngừng giáo huấn:
- Cái mà Vô Ngư sư thái cùng với các vị khổ tăng hợp lực thi triển, không những không phải là yêu thuật mà hoàn toàn ngược lại, là trấn yêu trừ mà vô thượng phật pháp... gian vương vẫn chưa bị mê loạn, tà hồn của y bị phật pháp chấn nhiếp, mới có thể biến thành hồ đồ không rõ.
Vừa dứt lời Vô Tiện phương trượng bỗng đi lên phía trước:
- Lão nạp có thể làm chứng, trận pháp Vô Ngư sư thái bày ra, chính là chân chính phật tông chân ngôn Minh Vương trận pháp, trận pháp này chỉ có một tác dụng: trấn diệt tà thuật Miết La.
Từ lúc Tĩnh vương nhận tội, chân tướng bạo lộ, Vô Tiện phương trượng đối với Vô Ngư sư thái không chỉ hận ý hoàn toàn tiêu biến ngược lại còn có thêm một phần cảm kích...Vô Ngư hôm hay là muốn bình định yêu tà, chứ không phải nịnh bợ tân đế, chuyện bà muốn làm nguy hiểm không nhỏ, thật sự mà đem các vị hòa thượng đều kéo đến thế mới chân chính là ' không trượng nghĩa'
Không chỉ có Vô Diễm phương trượng nhận ra loại trận pháp này mà còn một vài vị cao tăng nhận ra, trước sau đứng ra xác nhận trận pháp
Tuy rằng người làm chứng không nhiều lắm, hợp lại chỉ có thể đếm hết trên bàn tay, nhưng những người đứng ra, không ai là không phải đại đức cao tăng, có thể tính là nhân tài kiệt xuất của phật tổ trong kinh thành, bọn họ mà nói thì toàn bộ đạo trường trong và ngoài không có hoài nghi.
Một lúc sau một vị quan lại cất bước mà ra, giọng điệu rất cung kính:
- Vãn sinh ngu dốt, cầu sư thái chỉ điểm.
- Có gì nói thì nói đi
Cô Thạch không quản đối phương là ai, ngữ khí không chút khách khí, ai cũng đừng nghĩ có được thái độ hòa nhã của bà ấy.
Vị quan này lại nói:
- Dùng trận pháp này ...lẽ nào Tĩnh vương là yêu nhân miết la
Là hỏi câu, nhưng dùng giọng điệu khẳng định, vị đại nhân này là môn sinh của tả thừa tướng, người một nhà...
Vấn đề vừa đưa ra, lập tức liền có tâm phúc của Tĩnh vương lên tiếng:
- Vương gia thân ở địa vị cao, thân phận cao, sao lại có thể cấu kết yêu nhân? Lại nói tà thuật của Miết La sớm đã thất truyền, sao có thể muốn học là học được.
Lão ni cô tiếp tục mắng chửi người:
- Nói chuyện thanh âm lớn như vậy, không phải là lỗ tai bị điếc sao, nếu tai không điếc, gian vương vừa nãy nói cái gì sao lại không nghe thấy... gian vương vừa nói thầy của y là Quốc sư Đại Yến!
Mà lúc này, Tĩnh vương đang trong mộng nghe thấy âm thanh quen thuộc: " bệ hạ hại Phong Long, có Quốc sư Đại Yến hỗ trợ sao"
Tĩnh vương cười đến khoái hoạt:
- Cái này là đương nhiên, phương pháp hại hôn quân, chính là Yến quốc sư tự mình nói ra
Nói xong do vui thích ảo cảnh bên trong vương gia còn hai tay tạo thành chữ thập cúi chào một cái.
- Tại sao lại nhắm mắt vậy, xin bệ hạ khai mở long nhãn, nhìn một lần thế giới hoa lệ của người.
Tĩnh vương mở mắt, trong mắt y không có đau khổ dằn vặt, không thấy lang hổ hùng binh, chỉ có một mảnh giang sơn cẩm tú tực rỡ kim quang, chậc chậc than thở:
- Thật là mỹ lệ.
Khóe miệng khẽ cười, vẻ mặt say mê, nhưng con ngươi đỏ sẫm dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ máu tươi, tà dị lẫm lẫm.
Nếu không có yêu nhân, thần trí làm sao có thể bị pháp trận sở nhiếp, nếu không có yêu nhân hai mắt sao có thể đỏ sẫm như máu tươi.
Vô Ngư khe khẽ thở dài:
- Bệ hạ thủ đoạn rất cao ít người theo kịp, chỉ có điều ta không rõ.... Đã làm ra sự việc đến mức này, sao lại còn dám làm đại pháp sự, yên tâm thoải mái hướng phật tổ cầu phúc, thật sự không sợ bị trách phạt, cho rằng thần phật không có mắt sao?
Vấn đề này, dường như đối với tư duy phiêu tán của Tĩnh vương có chút phức tạp, y suy nghĩ một hồi mới lại mở miệng nói:
- Thần phật có mắt..
Bốn chữ trên nói xong, y đột nhiên cười ha hả:
- Nhưng chỉ có mắt mà không có tròng! Thiện không thưởng, ác không phạt, chỉ là đồ vô dụng mà thôi, còn sợ nó sẽ cắn người sao?
Đầu tiên làm việc ngỗ nghịch, sau đó lại nói ra những lời khinh nhờn, không hề nghi ngờ người đã này ma nhập, bên ngoài bách tính cũng không nhịn được phẫn nộ, ồn ào lớn tiếng mắng nhiếc. Tĩnh vương hoàn toàn không nghe được... y đang chìm trong mộng đẹp vô cùng, trừ phi có thuốc giải
Vô Ngư giơ hai tay lên
Vừa thấy sư thái có động tác, mọi người đều im tiếng, tập trung tinh thần quan sát biến hóa giữa sân, nhưng lại khiến mọi người có chút thất vọng, Vô Ngư không niết ấn hàng ma, cũng không xướng chú trừ yêu, bà chỉ đem áo cà sa Hải Thanh trên người Tĩnh vương bỏ xuống... Không ai nhìn thấy, sư thái mượn việc bỏ áo xuống ngón út bên tay phải vươn ra từ từ điểm vào cổ Tĩnh vương.
Vô Ngư võ công tu vi còn cao hơn Thi Tiêu Hiểu, lực đạo cân nhắc vừa đúng, chỗ móng tay vừa xẹt qua, làn da giống như bị phá mà không giống, máu tươi không thể chảy ra ngoài, nhưng cũng đủ để đưa độc dược của Tống Dương giấu dưới móng tay mà đưa vào cơ thể Tĩnh Vương
Áo cà sa bị lấy lại nhưng " Dục tiên " sớm đã nhiễm nặng, Tĩnh Vương không tỉnh nên đối với vết thương nhỏ trên cổ không hề phản ứng, trong lòng y khoái hoạt, đặc biệt là đoạn đối thoại vừa rồi... bí mật giấu sâu trong lòng, đắc ý lớn nhất của kiếp này, đáng tiếc lúc bình thương không thể tùy tiện tiết lộ, đoạn tâm tình vừa rồi khiến y càng thêm thoải mái, trong lòng lại đang trông ngóng âm thanh quen thuộc kia có thể tiếp tục hỏi những gì...... Như y mong muốn, âm thanh đó lại vang lên, nhưng lúc này đối phương không hề đặt câu hỏi chỉ lạnh lùng quở mắng:
- Nghiệp chướng.
Quát mắng xong, sư thái đem pháp y khoát lên cánh tay, tay tạo thành hình chữ thập thi lễ đối với nhóm khổ tu đứng xung quanh đang vận hành phục ma trận pháp, hạ giọng nói:
- Vất vả cho chư vị sư huynh.
Nói xong cất bước đi ra khỏi pháp trận.
Đợi bà rời đi, , trong pháp trận âm thanh chú xướng đột nhiên mãnh liệt, nhóm khổ tu một lần nữa lại ngân cao chân ngôn phục ma, mà lần này thời gian không đến uống xong một chén trà, Tĩnh vương vốn ngơ ngác đứng tại chỗ, không hề có giấu hiệu muốn thoát thân bỗng nhiên toàn thân run rẩy, không thể đứng vững được, rầm một tiếng ngã trên đất
Loại độc dược vừa rót vào cơ thể đang có tác dụng, không thể chịu đựng được đau đớn dữ dội, bản năng phản ứng trong cơ thể, kịch liệt co giật, huyết mạch giống như con giun vặn vẹo quỷ dị dưới da, giống như một tấm lưới dữ tợn, đem Tĩnh vương bọc chặt lại, nhưng kịch độc cũng không phá hết được " Dục tiên ", đau khổ vô cùng nhưng vẫn không tỉnh mộng, Tĩnh vương lăn lộn trên mặt đất, tinh thần thống khổ cùng cùng với hoan lạc không ngừng biến hóa, trong miệng hết cười rồi lại rên thảm thiết mong được ai đó đáp lại... mấy ai được gặp qua qua bộ dáng quỉ dị như vậy, oanh một tiếng, bách tính trong và ngoài đàn tràng đều kinh hô, không kìm được đều lui lại hai bước đồng thời trong lòng đều kinh hãi, người người đều nghĩ rằng phật pháp hiển linh, là hiệu quả của đại trận trừ ma, các pháp sư chân chính bắt đầu ra tay thu thập yêu nhân rồi
Nội kình tầng tầng vận chuyển, Vô Ngư lanh lảnh hô lên, âm thanh chấn động cả đàn tràng:
- Yêu nhân tu tập tà trận, hồn và xác đều lưu lạc, nếu trừ ma thì không thể lưu được người sống.
Chủ tướng cấm quân và chỉ huy thị vệ đều có chút chần chừ, dù sao cũng là một vị vương gia, hơn nữa sự việc vẫn còn nhiều chỗ chưa rõ, cứ như thế mà chết e rằng có chỗ không ổn, nhưng Vô Ngư sư thái nói rất rõ ràng, Nhâm Đường đã nhập ma, trừ tà chính là đoạt mệnh... Lúc này Tống Dương đứng trong đám đông đột nhiên hô to:
- Giết!
Hồng ba phủ, nội ứng của nhà Mộ Dung xem hắn như người cầm đầu thấy vậy cũng lập tức rống hận:
- Giết!
Quần chúng hưng phấn, vẫn còn kìm được kích động, có điều chỉ sau mấy nhịp thở đi qua, ngàn vạn cái mồm ở đàn tràng đồng loạt hô to một tiếng:
- Giết!
Các tướng quân đưa mắt nhìn phía Tả thừa tướng, Đỗ thượng thư, quân đội không chịu quản hạt của triều thần, có điều trước khi đi đến một quyết định lớn, mọi người cũng thông qua ý kiến của nhau, hai vị đại thần đồng thời gật đầu.
Pháp trận vận chuyển như gió, khổ tu hợp lại tạo ra sức mạnh lớn nhất của chính mình, mặc dù đã sức cùng lực kiệt, nhưng là chính mắt nhìn thấy yêu nhân đang gào thét, giãy dụa trong trận pháp mà mình cũng tham dự, bọn họ trong lòng cũng được an ủi, có khổ hơn nữa cũng kiên trì đến cùng, đến lúc này mọi người đều cho rằng pháp trận linh duệ, đâu có ai nghĩ đến chân chính thu thập Tĩnh vương chính là hai đạo kịch độc của Tống Dương
Bên ngoài đàn tràng tiếng hô quát ngày càng vang dộ, cũng chỉ một tiếng " giết" ngút trời, thậm chí đến bên ngoài thành tại bản doanh của Lang Nha quân cũng nghe được rõ ràng, mấy vạn binh tướng sắc diện kinh nghi, không phải là buổi lễ cầu phúc long trọng sao, làm sao có thể ngưng tụ thành khí thế ác liệt như vậy, tướng quân truyền lệnh toàn doanh chuẩn bị đề phòng, nâng cao cảnh giác như lúc lâm trận để phòng chuyện không may.
Cũng chính là vì tiếng la hét bên ngoài đàn tràng rất kinh người, là ai cũng không có khả năng nghe được, trong cơ thể Tĩnh vương liên tiếp tuôn ra ' ba, ba' giòn tan..... nghe không được, nhìn không thấy, mạch máu của Tĩnh vương phình to đến mức tận cùng, phình đến mức không thể phình to thêm được nữa thì vỡ nát, nhưng da vẫn còn nguyên vẹn, máu tươi vẫn chưa từng chảy ra bên ngoài cơ thể.
Dưới da huyết dịch giàn giụa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy da dẻ Tĩnh vương dần dần chuyển màu đen, không thể kiên trì thêm một khắc nào nữa khí tuyệt bỏ mình, mà trước khi chết trên mặt y vẫn lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, trước mắt y vẫn là giang sơn cẩm tú như trước
Vô Ngư tự mình tiến lên, trước tiên thăm dò qua mạch đập, hơi thở của Tĩnh vương, nặng nề gật gật đầu, biểu thị người này đã chết, từ tiếng hô ' giết' kinh hồn động quỉ biến thành tiếng hoan hô rung trời. Nhóm khổ tu sĩ cũng dừng pháp trận nhưng vẫn không nghỉ ngơi, đứng đó hai tay hợp thành hình chữ thập, xướng tụng hướng sinh đại chú, từ Vô Ngư trở xuống bao gồm cả Cô Thạch quái đản, và tất cả người xuất gia trong đàn tràng đều cùng tụng kinh siêu độ vong hồn.
Khi tiếng hoan hô dứt, siêu độ kết thúc, lão ni cô Cô Thạch lại khai khẩu, đem những sự tình mình đã trải qua nói hết ra, trước tiên là việc Vô Ngư sư thái tới Liêm Tông am đã nói với Cô Thạch, hoài nghi nguyên nhân hoàng đế bị ác quỷ xâm nhập, trong tẩm cung tìm đước một nửa Miết La chú, truyền lại một đạo trận pháp chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, nhờ Cô Thạch liên lạc với nhóm khổ tu chuẩn bị thi hành trận pháp và một số chuyện nữa.
Sau đó cũng nói qua việc hai vị lão ni trong Tông Liên tự thương nghị. , Cô Thạch lại chuyển nói đến việc nửa đêm gặp quỉ, oan hồn của hoàng đế nói những gì Vô Ngư sư thái đều hiểu hết, Phong Long không cam lòng chết oan, oan hồn du tẩu dương gian chỉ vì khiển trách kẻ ác.... Nói đến đây, dân chúng lại nổi lên một trận ồn ào. Quả nhiên như lời đồn đại, âm hồn của hoàng đế không tan lưu luyến tại Túc Chính đài, là để cáo trạng, để khiển trách nghịch tặc.
Lúc nói đến mấy việc này, Tống Dương đang ở bên trong đám đông, ánh mắt nhìn chăm chăm vào các vị quan viên trong đạo tràng
Đầu tiên là để ý hữu thừa tướng và mấy vị quan viên bị Tĩnh Vương lôi kéo, những người này vẻ mặt đều không chút biểu cảm, vẫn chưa hiện ra ý muốn ' phản bác'. Tuy là bọn họ cũng tham dự phản loạn, nhưng Tĩnh Vương hành sự vì để bảo đảm bí mật quyết không tiết lộ cho bọn biết kế hoạch của mình, mà sau khi sự việc xảy ra Tĩnh Vương vì muốn thể hiện thủ đoạn nên càng không nói ra mình động thủ thế nào, cố ý làm cho sự việc thần thần bí bí, đồng thời đề phòng bọn họ có thể lùi bước, không đem chuyện Phong Long tránh được truy sát nói cho bọn họ.
Nhóm người hữu thừa tướng không biết biện pháp Tĩnh Vương dùng có phải là yêu thuật hay không, cũng không biết cái tin Phong Long vẫn còn sống, càng không tin cái lí do mê tín của lão ni cô, nhưng bọn họ cũng không có cách nào giải thích, còn về phần nhóm người tâm phúc của Tĩnh Vương, bọn họ địa vị không cao, trong trường hợp này căn bản không có cơ hội mở miệng.
Hết quan sát Hữu thừa tướng, Tống Dương lại quan sát Tả thừa tướng và Đỗ đại nhân, lúc nghe đến ' hoàng đế hiện hồn', tinh thần bọn họ cũng không có biến đổi nhiều... Vẫn là lúc Biệt Lai thiền viện làm lễ siêu độ, lúc Tống Dương đến đại lao tìm Phong Long, Hồ đại nhân, Đỗ đại nhân dắt tay nhau đi thăm hoàng đế, lúc bắt đầu mọi việc đều tốt, đến lúc Phong Long tiết lộ ra ý không muốn tái đăng cơ, hai vị đại nhân mới đồng thời chấn động.
Một vị hoàng đế hại chết mẫu hậu và hoàng hậu của chính mình, sau khi quốc gia bị gian vương cướp đi lại hiến cho địch quốc, tự mình thì vào nhà tù tị nạn.... khiến cho ngai vàng rơi vào tình trạng này, từ xưa đến nay cũng ít gặp, Phong Long thật sự tâm nguội ý lạnh.
Phong Long vận mệnh không tồi, tính tình cũng tốt, nhưng sự bền bỉ trong đối nhân xử thế con lâu mới đủ, tâm trí cũng không kiên định, cùng với những người trẻ tuổi không có khác biệt nhiều lắm, lúc này vừa nghe đến việc lại làm hoàng đế, lại lâm triều bàn chính sự cùng quan lại đại thần, trong lòng ông ta xấu hổ hơn là chờ mong, không muốn cũng không dám trở về nữa.
Vua tôi cùng thảo luận đến quá nửa đêm, Phong Long tâm ý đã quyết, tình nguyện nửa đời còn lại làm người thường.... Nói thẳng ra là giống như hiểu biết từ kiếp trước của Tống Dương, Phong Long lựa chọn trốn tránh. Hai vị đại nhân khuyên ông ta không được, đành thôi, nghe theo sự an bài của Phong Long, sau khi bình định phản loạn nghênh đón Trấn Tây Vương vào thành quyết định.
Trên đàn tràng, mật nghị và chuyện gặp quỷ đã nói xong, Cô Thạch lời nói không dễ nghe, chỉ là bình dị thuật lại sự việc không hề thêm bớt câu từ, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc đều có thể nghe rõ, là Vô Ngư sư thái hoài nghi trước, sau đó từ chỗ Phong Long mà biết được sự thật, quyết định ra tay trừng phạt gian nhân.
Lúc này Vô Ngư sư thái lại lên pháp đàn, làm vài động tác cổ quái, ngài châm một bó to hương nến, nhưng quyết không phải kính phụng thần phật, mà là một tay giơ cao cho sáng để mọi người xem, tay còn lại vẫn còn ở trong chiếc Hải Thanh cà sa của mình.
Tống Dương ở dưới đất nhìn bỗng nhiên mỉm cười, bộ dạng hiện nay của sư thái chỉ cần thay đổi bộ tóc là có thể làm nữ thần tự do rồi.
← Hồi 210 | Hồi 212 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác