Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoạt sắc sinh kiêu - Hồi 190

Hoạt sắc sinh kiêu
Trọn bộ 403 hồi
Hồi 190: Phân chia
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-403)

Siêu sale Shopee

Nhâm Sơ Dung muốn từ bỏ, Tống Dương vừa lo sợ vừa buồn cười vừa mắc cỡ, Tiểu Bộ càng gấp đến độ không đừng được, cúi đầu luôn miệng nhắc nhở Tống Dương:

- Cây trâm, cây trâm

Tống Dương vội vàng đuổi theo từ trong túi lấy ra cây trâm:

- Cái này tặng nàng.

- Đồ giả!

Thừa Lân cũng không cần nhìn kỹ, chỉ đảo mắt qua thì phân biệt được thật giả, Tống Dương và Tiểu Bộ đồng thời "A" một tiếng, trong lúc nhất thời đều không biết nên nói gì, Tống Dương đi theo bước chân Thừa Lân, lại báo tin tức tốt:

- Lần này tìm được tiền.

- Không cần nói với ta!

Nhâm Sơ Dung nhanh chóng đi tới

Tiểu Bộ thấy bên kia mở miệng, giọng điệu liền nịnh bợ:

- Còn có một đội quân hùng mạnh.

Nhâm Sơ Dung không muốn phải mắng muội muội, lần này miệng không lên tiếng trả lời nhưng dưới chân vẫn không ngừng.

- Tống Dương muốn làm Hoàng đế!

Tiểu Bộ không có cách nào, đem sự tình đã trải qua nói lại cho tỷ tỷ nghe. Quả nhiên có hiệu quả, Nhâm Sơ Dung chấn động, dưới chân một trận lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất, đồng thời ngạc nhiên nhìn phía muội muội:

- Cái gì Hoàng đế?

Nói xong, lại nghĩ tới đến mình đang giận, khi không đi hỏi chuyện của hắn, quay đầu lại, trợn mắt nhìn. Tống Dương

Tống Dương lập tức thể hiện quyết tâm:

- Ta cam đoan không có lần sau!

Tiểu Bộ ra sức giữ chặt tỷ tỷ, cố làm ra vẻ, trừng mắt Tống Dương hỏi:

- Nếu có lần sau thì làm sao bây giờ?

Vừa nói ra, Công chúa điện hạ liền nhíu mày, không thể buộc hắn thề độc, lại vội vàng sửa miệng:

- Dù sao không được lại có lần sau.

Nói xong, Tiểu Bộ bỗng nhiên phát hiện ánh mắt tỷ tỷ không biết khi nào lại chuyển hướng về phía chính mình, dị thường cổ quái, giống như ẩn dấu một phần ý cười, Nhâm Tiểu Bộ không dám nhìn vào mắt Tam tỷ, lập tức chuyển hướng đề tài, nói về cuộc gặp kỳ ngộ lần này ở trong thâm sơn.

Bọn họ bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng Nhâm Sơ Dung cũng vơi đi, lập tức thoải mái không ít: nhưng cũng thật sự tức giận, tức giận không tự chủ được bạo phát, tuy nhiên nghĩ đến việc nàng đem roi ngựa quật trên mặt đất hô lên "Ta mặc kệ ", nàng bỗng nhiên muốn cười. Đây là kiểu tiểu hài tử giận dỗi, nàng đều không nghĩ tới chính mình sẽ như vậy, trên đời này không ai có thể đem mình bức thành như vậy......... , Tống Dương thêm Tiểu Bộ ở cùng một chỗ có lẽ được

Trong lòng có ý cười, tức giận bấtgiác liền tiêu tan rất nhiều, tiếp theo Tống Dương còn lấy ra cái cây trâm kia, không ngờ còn mang lễ vật đã trở về?. Lại nhìn dáng vẻ của Tiểu Bộ gấp gáp hận không thể lên trời xuống đất, sao còn có thể tức giận:

- Có tiền, có binh, làm Hoàng đế, nghe có vẻ giống như vừa trải qua một chuyến đi rất thú vị.

Mà theo câu chuyện Tiểu Bộ kể lại, cuối cùng vẻ tức giận trên mặt Nhâm Sơ Dung rất nhanh đã bị sự kinh ngạc khỏa lấp, chờ Tiểu Bộ nói xong, Nhâm Sơ Dung nheo mắt:

- Chuyện này làm sao bây giờ, trở về mời Cố tiên sinh, Bạch phu nhân cùng nhau thương lượng một chút.

Hai người lộ rõ vẻ mặt vui mừng. Tiểu Bộ nói:

- Chàng đã nhận sao, Tỷ tỷ cũng không nên giận nữa.

Khi trở về, Nhâm Sơ Dung bỗng nhiên nhớ tới mộtviệc, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bộ:

- Không có nghe thấy Tống Dương làm như thế nào Hoàng đế?

- Hắn sẽ tìm người tới đảm đương Đại Hồng Hoàng đế, mặc kệ tìm ai, đều phải nghe lời của hắn, việc này so với làm Hoàng đế giống nhau.

Tiểu bắt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tự bào chữa, tiếp theo từ trong tay Tống Dương đoạt lấy trâm ngọc, soi dưới ánh mặt trời nhìn xung quanh::

- Giả? Ta không thấy như vậy?

Nói xong, cười hì hì đem cây trâm nhét vào trong tay Tam tỷ, lần này Nhâm Sơ Dung không cự tuyệt.

Trở lại Yến Tử Bình, đám người Tống Dương rửa mặt thay quần áo, tự mình thu dọn sạch sẽ, trong lúc đó Nhâm Sơ Dung mời tới thợ rèn Tiêu Dịch, đem theo mấy bản vẽ quân khí lấy ở chỗ Thiền Dạ Xoa cho hắn xem qua, khi Tiêu thợ rèn lật xem tranh vẽ, quận chúa hỏi:

- Nếu dựa theo mấycuốn sách này tạo ra quân khí "Nam uy, hẳn là không thành vấn đề?

Vừa dứt lời, Tiêu thợ rèn đột nhiên vẻ mặt biến đổi, cúi đầu kinh hô một tiếng, Quận chúa bị hắn làm cho sợ hãi nhảy dựng:

- Sao?

Tiêu thợ rèn vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu nói:

- Quyển sách này ở đâu ra? Không ngờ còn có ghi chú phương pháp đúc mạch đao?

Nhâm Sơ Dung khó hiểu, Tiêu thợ rèn cũng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu cười nói:

- Là một phương pháp đúc chiến đao đã thất truyền, không thể tưởng lại được nhìn thấy trong cuốn sách này, thấy cái mình thích là thèm, bệnh cũ lại tái phát, quận chúa thứ tội.

Nói xong, lại nhanh chóng lật xem trang sau, lúc này mới trả lời trước hết vấn đề của Thừa Lân:

- Bản vẽ đều có chú thích, làm được không thành vấn đề."

Nhâm Sơ Dung mỉm cười gật đầu, lúc này dặn bảo kẻ dưới đi sao chép thành bản sao, sau khi hoàn thành bản sao trước hết giao cho thợ rèn đi nghiên cứu.

Chờ cơm chiều qua đi, trong Yến Tử Bình vài nhân vật đầu não lại họp mặt, người trong phong ấp sớm đều thành đám thú đói, hiệngiờ rốt cục chỉ hy vọng mang về một phần tài sản lớn, việc cấp bách chính là thương lượng như thế nào đi khai quật lấy số của cải kinh người này.

Tạm thời không ai mở miệng, Bạch phu nhân, Cố Chiêu Quân đều chờ, ghé vào trước bàn, cẩn thận lật xem phần "bản đồ kho báu" kia, khi trở về trên đường vội vàng, bọn họ đều còn chưa có xem qua. Hơn nửa canh giờ, cuối cùng nhìn qua một lần, Bạch phu nhân trước hết thở ra một hơi, quay trở lại chỗ ngồi:

- Đámmộ lớn này, gần như đều ở trong cảnh nội Yến quốc, Thổ Hầu Tử quả nhiên không có tác dụng gì, dù muốn đem bọn họ đi ra, cũng không có cách nào khác hành động trong cảnh nội Đại Yến.

Bạch phu nhân gục đầu xuống cẩn thận cân nhắc một trận, lại mở miệng nói:

- Ngôi mộ nơi này đều không phải nhỏ.

Có điểm bất ổn là làm không được, phải mời người chuyên nghiệp trong nghề ra tay

Cố Chiêu Quân lần này nói chuyện không quanh co lòng vòng:

- Mời người lão luyện trong nghề trả thù lao thì tính như thế nào?

Việc này cũng là nỗi băn khoăn của Thừa Lân, trong phong ấp người tài ba không ít, nhưng nói đến "Trộm mộ "tất cả đám đều là người không chuyên, huống chi lại là đi đến địch quốc hành động, chuyện này Thường Xuân hầu hoặc là Hồng Ba phủ làm không được nhiều lắm.

Mà trộm mộ vốn chính là nghề trong hắc đạo, đem việc này giao cho Bạch phu nhân làm không thể nghi ngờ là ổn thỏa nhất. Nhưng lại sợ Bạch phu nhân dẫn vào một đội nhân mã khác, lập tức sẽ phân ra thêm mấy thành đoàn người, thật sự không nỡ để miếng thịt béo này lại bị người ngoài tới chiếm.

Bạch phu nhân dựa theo quy củ ăn ngay nói thật:

- Nói chung, người đi đào bảo vật đều phải phân chia rõ ràng, cụ thể chia cho mấy thành các ngươi trước tiên cần xem xét thương lượng kỹ càng. Nhưng này lần không quá giống nhau, ta không muốn đưa người, chỉ là thuê người, trước sau tất cả mọi việc đều do chúng ta bên này làm tốt, chỉ có điều mời một hai người giỏi cùng đi một chuyến, thời điểm mấu chốt có thể phối hợp là được. Vừa vào vừa ra, cuối cùng lấy ra bao nhiêu của báu đều không liên quan tới người làm, gã cũng chỉ lấy phân tiền thuê kia, đương nhiên, mức tiền thuê này sẽ không phải con số nhỏ, nhưng so với khu mộ lớn chúng ta mở ra sẽ không thấm vào đâu.

Cố Chiêu Quân hỏi:

- Đối phương vào ổ vàng, nhìn thấy tiền trong tay sau khi đi ra, có thể đổi ý hay không?

- Báu vật dưới đất cho dù tốt, không có cách nào đổi thành tiền cũng chỉ có thể bày cho chính mình xem: nhưng tiền thuê là bạc trắng thật, chuyện này khác nhau không nhỏ. Cùng với phân bảo bối, lo lắng dốc lòng dốc sức mình ẩn náu, đồng thời còn muốn phiêu lưu tới già, còn không bằng bán ân tình cho ta. Huống chi chuyện này không phải mua bán gậy tre, sau cuộc hợp tác lớn, ta có thể bảo đảm cho gã tiền thuê cũng đủ ba đời sống sung sướng, hẳn là vấn đề không lớn.

Bạch phu nhân chuyển đề tài:

- Tuy nhiên lòng người hiểm độc, lòng tham lớn, người hiểu được rõ ràng, thấy của quý cũng không thể hồ đồ, ta là nghĩ như vậy. Bất kể là mộ nào, mỗi một chuyến ta đều sẽ tự mình đi, mướn người giảng đạo nghĩa đại gia vui vẻ, tránh nổi lòng tham, sau khi đi ra trở mặt thay đổi.

Nói xong, bà lộ ra một nụ cười tươi:

- Chúng ta ngay cả

Dừng lại một chút, Bạch phu nhân lại chuyển đề tài:

- Mọi người là người một nhà, không sợ các vị chê cười, thuộc hạ của Tạ môn có thể dùng thật sự có hạn, ở trong phong ấp phần lớn phải lưu lại chăm sóc tiểu thư, có thể theo ta đi Yến Quốc làm việc đích xác cũng bất ổn, về phần lão phu nhà ta, cả ngày chạy rối ren, cũng không trông cậy vào hắn điều người hỗ trợ cho ta. Bởi vậy, ta muốn hướng Hầu gia, Quận chúa mượn một đội nhân sự, phải là người Hán, tâm tư, thân thủ đều phải tốt.

Thừa Lân cười chân thành với Bạch phu nhân:

- Không thành vấn đề, lần này cần vất vả cho tỷ tỷ rồi.

Chó săn họ Tạ (Tạ Môn Đồ) vốn là phản tặc nguy hiểm của Đại Yến, lần này là làm việc ở Yến quốc, trộm mộ cũng không phải công thành, không cần ra quân ồ ạt, bằng thực lực của bọn họ như thế nào ngay cả vài nhân sự đều tiếp cận không thể tập hợp được, lời nói của Bạch phu nhân rất khách khí, nhưng tâm tư lại rất sâu xa: ta làm việc, ngươi giám sát.

Nhâm Sơ Dung đương nhiên hiểu được ý tứ của đối phương, một tiếng "Tỷ tỷ" đó của nàng đã đáp lại tấm lòng của Bạch phu nhân rồi.

Cố Chiêu Quân từ bên cạnh nói:

Việc đào bảo vật, có Bạch phu nhân tự mình chủ trì, lại có tinh binh Thường Xuân hầu tương trợ, tuyệt không có vấn đề. Theo đó mà đào ra vàng bạc liền không cần phải nói, về phần châu ngọc báu vật, đồ sứ tranh chữ linh tinh, vẫn là bộ dạng cũ, do ta đi hô biến đi.

Trước kia việc đổi báu vật thành tiền của Tống Dương cũng là hợp tác cùng Cố Chiêu Quân, tuy rằng ra Cửu gia, từng xuất hiện chút sơ xuất nhỏ, nhưng này việc này cũng không trách được lão Cố, lão làm việc này thật sự rất thỏa đáng.

Tuy nhiên lần này lão không đề cập đến chuyện tiền thuê

Tống Dương gật đầu nói:

- Kiếm tiền như thế nào đã nói xong, hiện tại hãy tính xem tiền chia như thế nào. Cố Chiêu Quân mỉm cười ha hả

- Ngươi là đại chưởng quỹ, trước tiên báo cho chúng ta cái giá.

Thị nữ đi theo bên người dâng nước, lão không khát, tuy nhiên thời điểm cò kè mặc cả, lão thích thừa dịp cúi đầu uống nước để không cho người nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của lão.

Bạch phu nhân lên tiếng:

- Đúng vậy, phân chia như thế nào Hầu gia trước tiên là nói nghe một chút, người một nhà, đều dễ bàn....

Số của cải từ trên trời rơi xuống này, a mấu chốt nằm trong bảo huyết của Tống Dương, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu không có mọi người lo nghĩ tìm ra đường hầm, hắn ngay cả cơ hội nhìn thấy Thiền Dạ Xoa đều không có: về phần sự tình phía sau, rõ ràng tất cả đều là Cố Chiêu Quân và Bạch phu nhân đi làm, Thường Xuân hầu thực trở thành đại chưởng quỹ, ngồi ở nhà chờ, vàng bạc tiền của sẽ cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào địa doanh.

Đám hồ ly không muốn mở miệng trước, muốn đợi Tống Dương nói đầu tiên, Tống Dương thoáng suy nghĩ, thoải mái vung tay nói lớn:

- Chia thành ba phần, bằng nhau!

Lời vừa dứt, Cố Chiêu Quân đang uống nước trong tay tỳ nữ không ngờ tới, thở phì ngụm nước đều phun trở lại trong chén

Những người khác không uống nước, ai cũng không muốn mất mặt như Cố Chiêu Quân, tuy nhiên bao gồm Thừa Lân, Tiểu Bộ ở trong đám người, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc... Mặc dù hai nhà đó không phải không có công, nhưng Hầu gia phân chia thế này, không khỏi có chút hào phóng.

Cố Chiêu Quân lấy tay áo lau sạch miệng, đồng thời nhìn phía Tống Dương:

Việc này ngươi nói giữ lời chứ?

Nói xong, đảo mắt liếc về phía Thừa Lân quận chúa

Nhâm Sơ Dung trông lòng không đồng ý với việc phân chia của Tống Dương, tuy nhiên lời Cố Chiêu Quân nói ra, nàng vẫn không thích nghe, thản nhiên cười nói:

- Trong phong ấp này, lời nói của Thường Xuân hầu luôn luôn chắc chắn.

Cố Chiêu Quân cười một tiếng:

- Tốt! Thiếu niên trượng nghĩa, ta không có gì để nói, chỉ có điều giống nhau: trong ba thành của ta, ít nhất có một nửa sẽ rót vào Tiêu Kim ổ

Cố lão gia có thể diện, Tống Dương tặng quả đào hắn liền trả quả lê, từ sớm đã nói rồi, Tiêu Kim ổ không cần Tống Dương đưa tiền nhưng sẽ để cho Tống Dương một nửa cổ phần, hiện tại lão Cố tỏ rõ nếu đem tiền đầu tư vào nơi này, không thể nghi ngờ là đưa cho Thường Xuân hầu tiện nghi.

- Cho dù...

Cố Chiêu Quân tiếp tục nói:

- Ta còn muốn mua đất, có tiền, tiêu kim ổ cần mở rộng hơn một chút nữa, ít nhất sẽ mua năm dặm, so với hiện tại sẽ rộng gấp đôi.

Thừa Lân cười:

- Không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ mời Mộ Dung đại nhân xử lý việc này.

Cố Chiêu Quân thật sự vui vẻ, lại nhìn về phía Tống Dương:

- Dựa vào ngôi mộ này, ta xây dựng Tiêu Kim ổ vẫn dư dả, tuy nhiên ta không nghĩ tự mình xây dựng, vẫn giống như trước kia từng nói, ta chỉ là trước tiên đưa ramột cái khung, ngươi nói xem sao?

Lời của lão thật mơ hồ, nhưng Tống Dương hoàn toàn có thể hiểu được, hỏi lại:

- Ngươi hay là muốn đi thuyết phục những người giàu có này, đầu tư tiền vào?

Cố Chiêu Quân gật đầu, ánh mắt sáng dọa người:

- Không sai!

Tiểu Bộ khó hiểu:

- Có thể tự mình xây dựng, cần gì phải kéo người khác nhập bọn?

Không tính kéo người nhập bọn, Tiêu Kim ổ là của ta và Tống Dương nhưng sản xuất trên đất, , có thể có người khác...

- Chuyện này phải làm xong, người ném bạc vào liền đứng cũng một chiến tuyến với chúng ta.

Nói xong, Cố Chiêu Quân mỉm cười, toàn bộ mặc kệ Tiểu Bộ nghe có thể hiểu được hay không.

Bạch phu nhân cũng không nghĩ tới Tống Dương lại hào phóng như vậy, sau khi lão Cố tỏ thái độ bà ta liền mở miệng nói:

- Bảo bối dưới lòng đất, tiền mướn người không tính vào đó, tính vào đầu lão Bạch nhà ta, mặt khác ta có một chuyện, tính toán cùng Hầu gia thương lượng

Tống Dương hỏi:

- Xin mời Bạch phu nhân nói.

Nhưng Bạch phu nhân lại hơi do dự, rồi lại lắc lắc đầu, xin lỗi cười nói:

- Là ta nghĩ sai rồi, tuy nhiên chỉ là việc nhỏ, không cần phiền toái ngươi

Vốn Bạch phu nhân tính toán về sau kiếm được tiền, xuất ra một chút trang bị quân khí cho Thạch Lão Đầu trong phong ấp, xem như đáp lại sự hào phóng của Tống Dương, nhưng vừa nghĩ làm như vậy dấu vết quá nặng, ngược lại có vẻ nhỏ mọn. Lại nói chỉ cần cổ mộ mở ra thuận lợi, trang bị cho Thạch Lão Đầu chỉ là khoản tiền nhỏ, Tống Dương cũng sẽ không để ý, lễ vật này đưa ra lúc này không thích hợp, còn chẳng bằng không tặng gì, tạm gác lại ngày sau sẽ tìm cơ hội.

Nàng ta thay đổi chủ ý, Tống Dương cũng không muốn theo hỏi, đổi qua đề tài mới:

- Nhân dịp mọi người đều ở đây, thương lượng xem " Hoàng đế, nên chọn người nào?"

Khi ở khe núi, chuyện này đám người Tống Dương đã thảo luận quá một lần, lúc ấy bước đầu định ra ứng cử viên là Thi Tiêu Hiểu

Chọn Thi Tiêu Hiểu đến giả mạo Hoàng đế, chỗ tốt rất nhiều, hắn muốn báo thù cho sư phụ, nhất trí đối phó mục tiêu Yến Đỉnh cùng Tống Dương: trong lòng không tồn tại tham niệm, không nắm giữ được lực lượng liền biến đổi: đối nhân xử thế ngay thẳng, tri ân báo đáp, gần như có thể khẳng định tương lai bất kể nảy sinh cái gì, hắn cũng sẽ không quay đầu lại đến đối phó Tống Dương; đối nhân xử thế trầm ổn tâm tư không tồi, chỉ cần trước tiên chuẩn bị một chút công phu hẳn là có thể đã lừa gạt Ttrịnh Chuyển: vả lại " hoàng tộc gặp rủi ro, xuất gia tránh họa, ẩn nhẫn mưu đồ, hòa thượng Thi Tiêu Hiểu thân phận cũng thật thích hợp...

Nhưng chọn hắn cũng có cái chỗ không ổn, quả nhiên sau khi Nhâm Sơ Dung nghe đến đề nghị chọn người, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thi tiên sinh không tồi, nhưng thuở nhỏ học phật, nhiễm cái tính "Ta không tổn hại tới người, quân đội giao cho hắn, thủ có thừa nhưng công không đủ. Lúc bắt đầu có lẽ còn có thể ra lệnh Thiền Dạ Xoa bao vây giết địch, nhưng tới rồi về sau, nói không chừng thấy sát nghiệt quá nặng, hắn liền mềm lòng.

Nói xong, nàng đột nhiên cười khổ, nhìn về phía Tống Dương:

-Vả lại còn chưa kịp nói với chàng, Thi Tiêu Hiểu mất tích.

Tống Dương sửng sốt:

- Nói như thế nào?

Nhóm người Tống Dương rời khỏi trấn nhỏ không lâu, phía Hồng thành phương liền báo tin cho quận chúa, Thi Tiêu Hiểu cũng không ở hồng thành.

Có thể tra được tin tức có hạn, Thi Tiêu Hiểu đích thật trở lại hồng thành mừng năm mới, qua tháng giêng liền rời đi, đi nơi nào không ai biết.

Cùng nhau xông pha chiếm núi, đánh chiến biên ải, đại náo Tình Thành, Tống Dương và Thi Tiêu Hhiểu có rất nhiều tình cảm, nghe nói hòa thượng mất tích, Tống Dương lập tức nhíu mày, Nhâm Sơ Dung nhẹ giọng an ủi nói:

- Ta đã phái người đuổi theo tra xét, tạm thời còn không có tin tức, tuy nhiên không cần rất lo lắng, tâm tư, võ công của Thi tiên sinh đều không kém gì chàng, hẳn là không có việc gì. Hơn nữa có người nhìn thấy hắn một mình rời khỏi Hồng thành, hướng về phía nam, hắn không phải bị người ta ép đi, nói không chừng là hắn có sự việc muốn làm, nên mới chậm trễ thời gian.

Không phải đi Yến quốc, một mình đơn độc mà đi, hai điểm này khiến Tống Dương yên tâm một chút, nói với Thừa Lân:

Nàng có thể hay không tăng số người điều tra không?Quận chúa gật đầu:

- Không thành vấn đề, ta sẽ nhờ Đỗ thúc thúc hỗ trợ.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thông báo của Tần Trùy:

- Khởi bẩm Quận chúa, thư của Vương gia.

Nhâm Sơ Dung vội vàng đứng dậy, nhận thư xem qua, trên mặt vẻ mặt có chút cổ quái, nói với Tiểu Bộ:

- A Đại đi ngang qua, tiến vào binh mã tiến vào đóng quân cách phong ấp ba mươi dặm, chúng ta qua đó gặp chút.

Nói xong, nàng lại nhìn Tống Dương liếc mắt một cái:

- Còn có chàng nữa.

- Hoàng đế, tạm thời không có ai đảm đương, cũng may ứng cử viên này hiện tại cũng không cần chứng thực ngay.

Cố Chiêu Quân, Bạch phu nhân đứng dậy cáo từ, Tống Dương cùng tỷ muội Nhâm gia cùng nhau chuẩn bị ngựa khởi hành, tiến đến gặp nhạc phụ.

Trên đường, Tống Dương trong đầu còn đang suy nghĩ việc phân chia vừa rồi, hỏi Sơ Dung và Tiểu Bộ:

- Việc phân chia đó có phải g quá nhiều hay không?

Nhâm Sơ Dung lắc đầu, cười:

- Nào có, mới chia ra sáu thành mà thôi, so với khi Hầu gia ở Tình Thành lấy tiền của mình, , mua phòng ở, đốt hoàng cung, bạo tay hơn nhiều, chúng ta biết cũng đủ.

Tống Dương bật cười:

- Ta thì cảm thấy, khoản tiền kia cũng đủ nhiều, ba thành với chúng ta hoàn toàn đủ dùng, một khi đã như vậy cần gì phải...

Không đợi hắn nói xong, Nhâm Sơ Dung liền gật gật đầu:

- Ta hiểu được. Nói thật, ta không cho là đúng. Tuy nhiên phụ vương nếu biết việc này, hơn phân nửa sẽ khen ngươi.

Tiểu Bộ có điểm nghe không hiểu, nhưng ít ra có thể biết tỷ tỷ nói được là lời hay, bởi vậy Công chúa điện hạ trong lòng càng cao hứng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-403)


<