← Hồi 163 | Hồi 165 → |
Từ Tình Thành tới Nam Lý ngàn dặm xa xôi, bình thường phải mất một tháng trời, ven theo các trạm kiểm soát, Tống Dương một đường có hơn phân nửa không biết võ công, thật muốn trốn về hướng nam, cho dù có sự tiếp ứng của thuộc hạ lão Cố và đám chó săn Tạ Môn, bọn họ có thê thoát khỏi truy nã, cơ hội trốn về nước cũng có hai ba phần thành công.
Nhưng từ Tình Thành chạy về hướng đông, đến bờ biển lần trước Tô Hàng rời bến trở về, khi lên bờ là mồng 1 tháng 5, đêm đó khi Tống Dương tới Minh Nhật sơn trang giết nàng, nàng đã đến nhà.
Nhiều nhất, lộ trình ba đến năm ngày, chỉ cần lên thuyền, Cảnh Thái chỉ là lực bất tòng tâm.
Lộ trình lập tức ngắn lại năm sáu lần, cơ hội bỏ chạy đã thành công hơn.
Theo sự sắp xếp của Tô Hàng, ngay cả Tống Dương khi nhìn thấy nàng dưới Tình Thành mới biết, những người khác thì càng không cần phải nói, đến giờ phút này mới biết phải ngồi thuyền trốn thoát, nhưng vài ngày ngắn ngủi, mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Bạch tiên sinh hỏi:
- Cảnh Thái biết chúng ta và Tô tiểu thư cùng đường, sau khi vồ hụt Minh Nhật sơn trang, nhất định có thể nghĩ tới chúng ta phải dùng thuyền.
Bà ngoại vẻ mặt kiêu ngạo, trả lời thay Tô Hàng:
- Hàng tỷ đã sớm thay ta chuẩn bị thuyền rồi, giờ ngọ hôm qua, thuyền đã rời bến, hôn quân bây giờ mới tới khống chế bến tàu, giám sát các con thuyền lớn,
Tuy đưa ra vấn đề này, nhưng đáp áp cũng không nằm ngoài dự đoán của Bạch tiên sinh, cho dù Nhị ngốc đến tìm cách.
Việc này, cũng không thể sắp xếp người tới bến tàu lên thuyền, tên mập cũng thuận miệng hỏi, nghe vậy liền gật đầu và cười, liên tiếp khen tặng, Tô Hàng không khách khí, rất cao hứng nhận lấy những lời khen tặng. Đường bộ là sớm đã thiết kế xong, do bà ngoại dẫn đầu, một đoàn người đi xuyên qua vùng hoang dã, con đường ghập ghềnh khó đi, nhưng Yến binh truy đuổi cũng ít hơn nhiều, vẫn chưa gặp phải nguy hiểm chân chính, Tống Dương bắt đầu bận rộn, vừa chạy, vừa chữa trị bệnh hư thối làn da cho Hổ Phách, những vết thương này không phải là chí mạng, theo như ý của bản thân Hổ Phách không cần trị liệu, đợi lên thuyền rồi nói.
Thực ra không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải chịu khổ sở nhiều. Trải qua đêm mồng 8 tháng 9 hôm đó, có lẽ Hổ Phách còn chưa đủ, nhưng bất luận thế nào cũng không nỡ để bà chịu tra tấn.
Khi đi lại, nhìn "sự hiếu kỳ trong ánh mắt" của Tô Hàng, Tống Dương cũng không cần giấu diếm gì, liền đem tất cả những việc lớn nhỏ, từ đầu tới cuối kế hoạch trong vụ bạo loạn ở Tình Thành nói thẳng ra, Tô Hàng nghe xong mắt to tròn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên:
- Tất cả đều là chàng tính kế sao?
Tống Dương lắc đầu cười:
- Mình ta làm sao làm được. Rất nhiều người tài ba cũng nhau thương lượng, đến cuối cùng vẫn là dựa vào thủ đoạn của Hàng tỷ, bọn ta mới có thể sống sót.
Đề cập tới vấn đề này, bỗng cũng nghĩ tới cuộc chiến ở Cửa Bắc, Tống Dương lại quay đầu nhìn Hổ Phách, nói:
- Không nên đợi nữa, suýt nữa hại chết bà rồi.
Cơ hội ám sát Cảnh Thái, Tống Dương nhất định không thể bỏ qua, nhưng hắn cũng thực sự không ngờ, Hổ Phách có thể dừng lại đợi mình, cuộc nói chuyện giữa mẫu tử hắn cũng không thật quan tâm, mà mẫu thân thực sự lúc đó có thể làm không những chỉ có hai việc: hoặc là giữ chặt đứa con trai không để nó rời khỏi, hoặc đợi nó quay lại nếu không sẽ không đi.
- Có nên đợi ngươi hay không không cần tính.
Hổ Phách không sao, hơn nữa cũng không có hứng thú với chủ đề này, quay đầu hỏi Tô Hàng:
- Con trai ta thế nào?
Tô Hàng nhẹ nhàng, kéo tay Tống Dương lại:
- Ta không ngờ tỷ tỷ luôn cho rằng ngươi là một tên ngốc à. Ngươi luôn hung mãnh như vậy, nói không chừng thật sự đã yêu ngươi rồi, vậy thì thật phiền phức.
Nói xong, lắc đầu, tỏ rõ nỗi lòng, nhẹ nhàng tới bên Tống Dương:
- Những việc này nghe ra ta muốn cần ngươi.
Cơ thể mềm mại, nửa người tựa vào người Tống Dương, nhưng nàng vẫn chưa điên, nhìn phải nhìn trái, thở dài:
- Vẫn phải đợi lên thuyền hãy nói đi.
Vẻ mặt thất vọng, Tô Hàng hít sâu, đi theo vừa cười vừa nói:
- Còn có chuyện khác không, nói ra nghe xem. Cô cô sao có thể giả mạo quốc sư giống vậy nhỉ?
Nửa câu sau là nói với Hổ Phách,
Cô, đây không luận cách xưng hô, Hổ Phách không cảm thấy gì, chỉ là chỉ vào cổ họng mình nói:
- Nói cố hết sức, để con trai nói cho ngươi nghe.
Những chuyện cũ mấy mươi năm trước cũng không coi là gì, cho dù là cơ mật cũng là Quốc sư, không có quan hệ gì với đám người Tống Dương, Tống Dương biến nó thành câu chuyện để nói, nhưng lại bỏ đi đoạn của mình và Vưu thái ý.
Danh nhân bí tân, không ai không thấy hứng thú, theo Tống Dương giảng thuật, luôn sẽ có người lấy làm lạ, không chịu nổi dị nghị hai câu, đợi đến khi hắn nói xong hết, mọi người mới thở dài, nhưng lúc này, lão lão nhíu mày, như thoáng chút suy tư.
Tô Hàng thấy vẻ mặt hắn có chút khác thường, còn nói những việc chết chóc có bại lộ gì đó, quan tâm liền hỏi:
- Sao vậy?
Lão lão vừa cân nhắc, vừa nói:
- Hàng tỷ biết, trước đây ta ở trong cung làm người hầu, hơn nữa làm rất cao.
Cũng không phải tùy tiện theo thái giám là có cơ hội đắc tội với Hoàng đế, lão lão trong cung thân phận cũng không phải thấp kém:
- Trong cung có một số việc bí mật, bên ngoài không thể biết được, chúng ta cũng không thể tùy tiện nói, phải luôn giữ mồm giữ miệng, nhưng không cẩn thận nói lọt ra ngoài. Ái dà, cũng khó trách, làm thái giám, từ trước tới nay đều không có gì để trông cậy vào, nói láo không được, cũng có chút việc thú vị như vậy, chỉ cần không lắm lời.
Cố Chiêu Quân đứng một bên nghe, đột nhiên cười, nói với Bạch tiên sinh đứng bên cạnh:
- Ngươimuốn không có chuyện gì, không nên nói chuyện với lão lão.
Lão lão này hay lải nhải, cũng e là không tương xứng với Bạch mập, hai người bọn họ nếu đi cùng nhau tới cùng, mọi người chắc không ai chịu nổi.
- Khụ, cái miệng lưỡi này của ta, bị Cố tiên sinh chê cười rồi.
Lão lão cũng cười, có thể nói vẫn dài dòng như trước:
- Khi ta còn làm người hầu, trong cung có lão thái giám chết nhanh, cũng không ai để ý, nhưng hắn có bộ dạng hơi giống ta, ta có nên đến thăm hắn một chút không, lúc trước chính từ miệng hắn nói ra, nghe nói một việc, hơn bốn mươi năm trước, khi Hoàng đế Khang Bình vẫn còn, hậu cung đã xảy ra một việc.
Khanh Bình là ông nội của Cảnh Thái.
Bốn mươi mấy năm trước, Khang Bình tại vị, tranh đấu trong hậu cung mãi mai đều không thể thoát khỏi hai chữ " chiếm đoạt", trong đó người có hi vọng kế thừa ngôi báu nhất, một là " một đại hoàng tử có kinh nghiệm nhiều nhất, một người khác là người mà Khang Bình yêu quý nhất, còn là thất hoàng tử trẻ tuổi, kết quả một ngày thất hoàng tử đột nhiên mắc bệnh lạ, Tô Hàng bĩu môi, nói với Tống Dương:
- Giống như trong kịch.
Bệnh lạ có liên quan tới Thất hoàng tử, vị thái giám đó cũng nghe tin đồn, bệnh tình cụ thể chỉ có thể nói ra là " thối rữa", nhưng mục nát thối rữa thế nào hắn cũng không hiểu, lão lão tự dưng cũng không biết gì nữa. Bệnh của Thất hoàng tử không lâu, Hoàng gia thông báo bệnh hoàng tử của họ không trị được đã chết, phong tỏa làm lễ tang. Còn về hoàng tử tại sao lại mắc bệnh hiểm nghèo, không ai dám nói, nhưng mỗi người đều có một cách nghĩ riêng.
Lại trải qua vài năm lão hoàng qua đời, Tân Hoàng đăng cơ lấy hiệu Duyên Quang, vốn mọi sự đều tốt, nhưng sau đó trong ba năm năm, không biết hoàng đế Duyên Quang mệnh phạm phải tội sát thân, dưới gối vài đứa nhỏ, ngoài lão cửu năm đó mới tám tuổi ra, đều lần lượt nhiễm bệnh, qua đời, trong lòng những người dưới đều thầm nghĩ, Vạn Tuế gia nếu phải tuyệt hậu, chẳng phải là Thất điện hạ trở về trả thù sao?
Chỉ còn lại một người, Hoàng đế Duyên Quang không dám không cẩn thận, tự mình đi đến bái Phật, còn đem lão Cửu đưa vào chùa, " ăn chay niệm phật, hai năm, cầu xin Phật tổ. hai năm sau, trước khi Cửu điện hạ trở về, những người hầu vốn thân cận đều bị trục xuất khỏi cung, không ai biết rút cuộc là vì sao. Sau đó, Duyên Quang hoàng đế từ đó không về sau không sinh con, may mà Cửu điện hạ lớn lên binh thường, đến lúc tiên đế băng hà, Cửu điện hạ là con nối dõi duy nhất, đương nhiên được kế thừa ngôi vị, niên hiệu Cảnh Thái.
Lão lão thở dài:
- Vị lão thái giám đó nói với ta, trước khi Cửu điện hạ bị đưa đi, tuy hắn không có cơ hội gặp mặt, nhưng nghe nói điện hạ lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, xinh đẹp đáng yêu. Nhưng Cảnh Thái đế của chúng ta, diện mạo của ông ấy...
Chu Nho nghe vậy, liền ngắt lời:
- Khi lão Cửu sống trong chùa đã bị người ta đổi? Nhưng khi hắn quay lại, cha mẹ sao lại không nhận ra?
Bạch tiên sinh nghe vậy, thuận miệng hỏi:
- Nhất định có thể nhận ra, nhưng là có thỏa hiệp, nếu không hà tất phải đổi tất cả người hầu của lão Cửu.
Lão lão nói rõ mọi chuyện xong, cuối cùng vẫn không quên lải nhải nói:
- Những chuyện năm đó, Tạp gia, ta không thể giữ được, trong đó không ít lão thái giám có thái độ nghi ngờ lung tung, không cân nhắc, mọi người coi như chê cười.
Người bên ngoài từng nghe đến lai lịch của Yến Đỉnh, lại biết được bí mật trong cung ngày đó, có chút suy nghĩ, cũng có nhiều nghị luận, nhưng Tống Dương, thái độ lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng nghe xong thì thôi, căn bản không suy nghĩ gì, càng không nghĩ nhiều, Tô Hàng hơi buồn bực, kéo tay áo hắn nói:
- Nhìn bộ dạng không quan tâm của ngươi, bọn họ chẳng phải là kẻ thù lớn của người sao?
Tống Dương cười:
- Ta biết bọn họ là kẻ thù đã thành, hai bọn họ có thân phận gì, có quan hệ gì, còn thật không quan tâm, yêu là ai, là ai.
Con đường chạy nạn, không thiếu đường lách, hành trình gian khổ mình không cần nói nữa, nhưng tóm lại cũng không nguy hiểm, vào thời khắc sáng sớm sau bảy ngày, mọi người dưới sự dẫn dắt của lão lão, trèo lên một ngọn núi cao, sau khi lên đến đỉnh, tầm mắt rộng mở nhiều, dưới vách đá Đông Sơn, chính là biển rộng xanh biếc.
Giữa bầu trời mênh mông không một áng mây, lão lão đứng trên vách đá, hướng tầm mắt về phía xa xa, nhìn qua một lượt, rồi đưa tay chỉ về phía trước, cười nói:
- Hàng tỷ, thuyền của chúng ta ở đó.
Nhìn theo ngón tay nàng chỉ, một chiếc thuyền lớn mơ hồ hiện ra, đang đỗ ở bờ biển Thiên Hải.
Có liên quan đến việc chạy trốn, sớm đã được an bài tốt, vách núi hoang vu không một bóng người, một tảng đá lớn được thắt một sợi dây thô rất chặt, buông thẳng xuống dưới vách đá, rồi lại nhìn kỹ phía dưới, bãi đá phía dưới vách đá, còn có mấy chiếc thuyền nhỏ.
Cuối cùng cũng đến được bờ biển, đến đây, có thể nói là tính mạng đã được bảo đảm, mọi người đều vui mừng nhảy nhót, duy chỉ có Tô Hàng, một mình đứng bên vách đá, ánh mắt đầy sự phức tạp, vẻ mặt chăm chú nhìn Tống Dương, nàng cầm tay chàng:
- Còn chưa tới rằm trung thu, bay đi cũng vô dụng.
Tô Hàng lúc này mới chợt tỉnh, quay người ôm Tống Dương, nhẹ nhàng nói:
- Luôn là không đợi được.
Đồng thời, khi đám người Tống Dương vừa nhìn thấy biển, thì Cảnh Thái cuối cùng cũng nhìn thấy "hoàng cung Yến" của lão, hoàng cung mất rồi, chỉ còn lại một khung cảnh đổ nát. Trận đại hỏa chừng sáu ngày bảy đêm, đến giờ này mới vừa được dập tắt, đến gần một chút vẫn còn có thể cảm thấy sức nóng đập vào mặt.
Sắc mặt Cảnh Thái tối sầm, thuận tay lấy bình rượu uống một ngụm.
Trong mấy ngày này, bầu rượu không rời khỏi Hoàng đế. Cảnh Thái bề bộn công việc, lấy lại tinh thần gắng sức xử lý mọi việc, trong đó lấy việc chỉnh đốn quần thần, chấn an lòng dân là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, nhưng bất luận lão bận thế nào, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ tới sự thảm bại kia, mỗi lần nghĩ tới đây, trong ngực lại như sôi máu, với tính cách của lão, căn bản không thể chấp nhận được những việc đã xảy ra, nhưng Cảnh Thái quật cường, tuyệt đối không thổ huyết lần nào nữa, khi bị đè nén lại lấy rượu để trấn an.
Rượu mạnh, có thể ngăn chặn được công tâm nghịch huyết.
Không ai dám khuyên can lão, việc Thái y có thể làm là cố gắng tìm ra phương thuốc bổ, tận lực bù lại những thứ đã mất.
Hoàng cung Yến nguồn gốc từ tiền triều, mà Hoàng cung tiền triều cũng là của tiền triều trước nữa, lịch sử đã gần sáu trăm năm, thời gian đó đã từng mấy lần chiến loạn, nhưng mỗi một vị Đế vương đánh hạ Giang sơn, không một ai là không luyến tiếc vẻ đẹp của Tình thành, càng luyến tiếc cái cung điện to lớn ấy, ba triều đều định đô như vậy, trải qua những lần tu sửa, mở rộng của Đại đế vương, khí thế của hoàng cung lại càng rộng rãi, quy mô càng kinh ngạc mọi người, so với Lăng Tiêu Điện trong thiên cung e là cũng tương đương, kết quả bị Tống Dương một phen thiêu rụi.
Đại hỏa là từ ngoài vào, tầng tầng tiến dần lên, hại đến một nửa non kinh sư: mà trận bạo loạn đếm ngày 8 tháng 9 đó, có đến 6 phần người của Tinh Thành can thiệp vào, đến nay đại loạn đã bị khống chế, ngày xưa Tình thành vẽ rồng điểm mắt của thiên hạ Trung thổ, nay đã đầy rẫy. Đi lại trên đường, trong mắt chỉ toàn là bi thương, không hề còn thấy một phần tươi đẹp nào nữa.
Còn có Đại lôi âm đài, thánh địa Phật gia, cảnh tượng trang nghiêm, nay chỉ còn sót lại một cái vỏ bọc, ba ngàn tăng binh mà quốc sư khổ tâm dạy dỗ, dốc lòng đề bạt cao thủ hộ pháp, gần như đều đã chết trong trận ở cửa Bắc, trong chùa những người không phải cao tăng võ công, cũng đã thê thảm trong trận bạo loạn.
Cảnh Thái không truy cứu Đại Lôi âm đài, chỉ truyền dụ xuống, lệnh cho các châu phủ khống chế hai mươi mốt chùa chiền, không để các hòa thượng tạo phản, nhưng cũng không cho phép các quan binh tùy tiện ra tay.
May mà, Tu Di Thiền viện không hề phản kháng.
Cảnh Thái vào thành, là vì muốn trấn an lòng dân Tình thành, cả đoạn đường trên mặt đều lộ ra vẻ thân thiết tươi cười, thậm chí còn tự mình tới chỗ tập chung của những nạn dân chịu hỏa hoạn, uống cháo, ăn bánh, đi sau chỉ bảo cho các quan lại phải kẹp thịt nhưng khi lão vào cung lại cười không nổi.
Khắp nơi đều là một mùi khét lẹt, Cảnh Thái hít một hơi thật sâu, quay đầu gọi trọng thần Nghi Phúc:
- Cẩm Thiên, ngươi thấy thế nào?
Lời nói của Hoàng đế không đầu không đuôi, Ôn Cẩm Thiên chỉ có nhìn lướt qua tình cảnh trước mắt rồi đáp:
- Hồi bẩm hoàng thượng, Kinh sư bị thương tổn không nhẹ, nhưng Đại Yến chúng ta căn bản không quá nghiêm trọng, sau này bốn phương giúp đỡ xây dựng, nhiều nhất cũng chỉ cần vài năm, Tình thành nhất định có thể tái hiện lại sự phồn hoa ngày trước.
- Thời gian vài năm, có thể xây dựng lại Hoàng cung?
Cảnh Thái giọng điệu lạnh lùng.
Ôn Cấm Thiên trả lời như vậy:
- Việc xây dựng Thánh cung điện này, hoàn toàn không phải thời gian sớm chiều, phải từ từ mới được.
Cảnh Thái lắc đầu:
- Cho dù hoàng cung được trùng tu lại trong nháy mắt cũng vô dụng. Mặt mũi đã mất rồi, mặt Trẫm, bộ mặt của Đại Yến, bị người ta thiêu nhừ rồi.
Ôn Cẩm Thiên không dám trả lời, cúi đầu trang nghiêm không lên tiếng.
Cảnh Thái tiếp tục nói:
- Xưng nguyệt vừa nói căn cơ của Đại Yến không tổn hại, thực lực vẫn còn nguyên.
- Vâng, Đại Yến vẫn là một cường quốc trên đời, thực ra nếu lấy tổn hại của vụ đại hỏa này ra mà xét thì vẫn không bằng nạn châu chấu Trung Nguyên năm thứ bảy.
Cảnh thái không có tâm trạng để so đo chuyện này, lạnh lùng nói:
- Trẫm có ngân lượng đầy quốc khố, có trăm vạn hùng binh, mất mặt cũng không sao, có nắm đấm có thể tìm nó trở lại. Buổi triều sớm ngày mai, Trẫm muốn ngươi kiến nghị đầu tiên, trong vòng hai năm trên bản đồ Đại Yến, phải có thêm một Châu Nam Lý.
Không phải đánh một trận là xong, không phải giết mấy vạn người rồi quay về, lần này Cảnh Thái muốn chém đầu Phong Long.
Dựa vào sự hiểu biết đối với Hoàng Đế, những lời Vạn Tuế nói ra, Ôn Gấm Thiên không thấy bất ngờ, nhưng chức trách là vậy, ông ta vẫn muốn lắc đầu khuyên nhủ, không sợ lời nói không dễ nghe:
- Tình thành loạn lạc mọi người đều biết, hơn nữa, hai mươi mốt tòa tu di thiền viện đều không dám ngo ngoe, khiến người ta lo lắng không phải là tăng binh, mà là vô số tín đồ bốn phương trong nước, huống chi bên ngoài còn có Thổ Phiên, Khuyển Nhung, thần xin Vạn Tuế suy xét, lúc này, đánh mấy trận với Nam Lý, có lợi vô hại: nhưng nếu thật sự làm một trận chiến lớn, thì mối họa là vô cùng.
Bất ngờ, Cảnh Thái không hề nổi giận, trái lại còn cười:
- Cho nên mới cần nghị triều, Trẫm phải ổn định lòng dân, phải cự hổ lang, nhưng cũng phải diệt Nam Lý, ba sự kiện phải có cách, các ngươi suy tính, nếu không Trẫm nuôi một đám đại thần làm cái gì? Đâu sợ tạm thời để mọi rợ tây bắc tạm thời chiếm chút lợi, tóm lại Trùng Dương năm kia, Trẫm phải nấu chín đầu Phong Long, ném xem rút cuộc là thơm hay là thối.
Ôn Cẩm Thiên giật mình, vẫn muốn khuyên thêm, lúc này, quân binh phụ trách tổ chức chuẩn bị vào cung tìm hài cốt của chủ tướng vội vàng tiến lên, vẻ mặt do dự, hình như có chuyện gì, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Cảnh Thái mở miệng:
- Có việc cứ nói, không cần nhăn mặt như vậy, Trẫm không muốn nhìn.
- Trên sân phát hiện ra vài chữ viết, hẳn là phản tặc lưu lại.
Phản tặc lưu chữ, hình như ẩn dấu chút "huyền cơ", nhìn qua hẳn là có bí mật gì, nếu Hoàng đế không ở sân, tướng quân không chừng truyền lệnh cho thuộc hạ im miệng, hủy chữ viết không trình báo, để tránh bị giận chó đánh mèo, hoặc là bị giết, nhưng Cảnh Thái lúc này lại ở cách đó không xa, Tướng quân lại nào dám giấu diếm.
Cảnh Thái nhướng mày ngài, cười lạnh nói:
- Dẫn đường, Trẫm muốn xem.
Sau khi đại hỏa qua đi, trên mặt đất chỉ là một mảnh cháy sém, do đó, mấy hàng chữ lớn cũng bắt mắt dị thường, vết chữ cong vẹo khó coi, tìm từ gang không có kết cấu gì đáng nói:
- Cứu Đàm Quy Đức, đoạt Nhất phẩm lôi, Phản Lôi âm đài, loạn dân chúng Tình Thành, đốt Yến hoàng cung.
Tháng bảy năm thứ năm Cảnh Thái, trời giáng yêu tinh xuông làm loạn Đại Yến.
Vạn Tuế gia, ngài giết thiếu một người. h
Vạn binh Vạn Tuế vạn tuế, chúc thọ lâu thể kiện khang.
Đáng tiếc, Tống Dương viết " thời điềm lời ghi chép, vẫn chưa bắt đầu ám sát, nếu không thế nào cũng thêm một câu vào. Con trai của ngươi, nhìn con dâu của ngươi, tám chữ này bất luận là lời nhắn gì, câu trước là " tranh công", câu sau là " uy hiếp, nhưng ba câu ở giữa, người ngoài nhìn vào đều thấy hơi hồ đồ, nhưng Cảnh Thái nhìn cái hiểu liền, như vậy là đủ rồi.
Tuyệt đối không thể tưởng được, tên đầu sỏ gây nên tai nạn và rắc rối ở Tình Thành mồng 8 tháng 9, chính là yêu tinh đến trái đất 18 năm trước. Hắn sau này không nói rõ chân tướng với ta, lời nói của yêu tinh chỉ là những lời vô căn cứ thôi sao? Không phải không cần nhớ lại, sợ hãi sao?s
Bói toán của hắn, những ngôn ngữ đó chính là một trò đùa làm sao có thể trở thành hiện thực.
Lo ngại, Cảnh Thái không kìm nổi ho khan một tiếng, nhưng bất ngờ, theo tiếng ho khan ấy, là một ngụm máu tươi, rồi ho không ngừng, cũng không ngừng nôn ra máu, Cảnh Thái chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều nhạt nhòa rồi tối om, cũng không đứng được thẳng, đột ngột ngã vào các quần thần. v
Không phải hạ độc. những chữ lưu lại khiến ai nhìn sẽ trúng độc, đó là tiên thuật, Tống Dương không có bổn sự này.
Là bệnh của Cảnh Thái. Sức khỏe của lão tốt, ngày 8 tháng 9 hai lần thổ huyết, đều không có trở ngại gì, thật ra khí huyết cuồn cuộn, nhổ hết tụ huyết ra ngoài, là tự mình bảo vệ cơ thể, chỉ cần không thổ ra thì không sao, sau này an tâm tĩnh dưỡng, không nổi giận, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại.
Nhưng Cảnh Thái vốn nóng tính, tính cách lại quật cường, liều chết khuyên can, từ lần thổ huyết thứ ba thì lại uống rượu nhiều hơn, liên tiếp vài ngày như thế, mỗi lần áp lực, là một lần đả kích đến lục phủ ngũ tạng, cho dù là cao thủ cũng không chịu nổi. Lúc này thấy những chữ của Tống Dương lưu lại, khí huyết lại bắt đầu tăng, tâm phế yếu ớt không chịu nổi cú sốc, bệnh nặng đột nhiên phát tác...
Tiểu Trùng Tử là đệ tử của Quốc sư, nhưng nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là " mật đạo", bình thường không ở bên cạnh sư phụ, độc thuật, y thuật hay võ công đều biết qua, cũng không biết Cảnh Thái uống rượu sẽ hủy diệt thân thể.
Những người hộ giá đều rất kinh hãi, vội truyền thái y tới chữa bệnh, chân tay luống cuống dìu Cảnh Thái, mà tin này lại lan truyền nhanh chóng, truyền khắp toàn thành.
Dân chúng không biện nguyên do, và lại tin vào quỷ phụng thần, nghe nói trong lời nhắn có "yêu tinh, chữ, càng truyền càng thái quá, đến chiều, "chân tướng" có liên quan tới việc Cảnh Thái ngất biến thành: trong phản tặc có yêu nhân hung mãnh, thông qua chữ để lại tà môn phát thuật, người ngoài nhìn đều không sao, duy chỉ có Vạn Tuế gia vừa nhìn lập tức trúng độc, hộc máu.
Lời thì nói vậy, nhưng trong lòng rất nhiều người lại nghĩ khác: Những chữ để lại không phải yêu nhân mà là thần phật, thi triển không phải yêu pháp mà là tiên pháp, Cảnh Thái giết Quốc sư từ bi, bị tiên nhân trừng phạt.
← Hồi 163 | Hồi 165 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác