← Hồi 069 | Hồi 071 → |
Hắc Khẩu Dao, từ nhỏ tập luyện Vu cổ, đây là tà thuật cổ quái hàng đầu, thể chất chịu ảnh hưởng, môi sẽ mất đi sắc đỏ, biến thành màu đỏ tím hoặc đen, bộ tộc cũng vì thế mà nổi tiếng.
Bọn họ ít tiếp xúc với bên ngoài, tính tình cổ quái lòng dạ tàn nhẫn, trừng mắt phải đáp lại ngay, bởi vậyđừng nói người Hán, ngay cả "họ hàng xa" như Bình Địa Dao, Bàn Địa Dao cũng không muốn tiếp xúc gì với họ. Hắc Khẩu Dao trong dịch quán này bình thường cũng được coi là người chín chắn nhìn kỹ không thể là ngoại tộc, đều vòng qua cửa của nàng đi, may mà nàng cũng không thích liên lạc với người ngoài, sau khi vào thì cơ bản không ra khỏi phòng.
Nàng vừa mở miệng, trong phòng bỗng đột nhiên yên tĩnh, người khác đối với nàng đều rất kiêng dè.
Tống Dương là chủ nhà, cho dù không muốn gây chuyện cũng không thể không nói lời nào, cười với Hắc Khẩu Dao:
- Đêm 30, mọi người ở trong này đánh bài mua vui, khuấy đảo sự yên tĩnh của nàng, thành thật xin lỗi.
Dao Nữ lắc đầu:
- Như thế nào lại ảnh hưởng tới ta, sao lại quan hệ gì, có một chuyện ta không hiểu được, ngươi mời khác đến ăn tết, mời khắp lầu trên lầu dưới, một mình diễu qua cửa của ta.. Ta tới hỏi Nhất Cáp Tử, nói xem là do ghét ta, sợ ta, hay coi thường ta.
Giọng nói trong trẻo pha lẫn một nửa tiếng Hán và khẩu âm Tây Nam, nói ra không êm tai và vui vẻ, so sánh với tiếng hót của chim sơn ca để hình dung cũng không quá đáng. Làm người ta không nhịn được cười. Đáng tiếc, người nói chuyện ác độc như rắn rết.
Mọi người gặp nhau đón mừng năm mới ở dịch quán, là chủ ý của Tiểu Cửu, cũng là Tiểu Cửu đi ra ngoài thông báo, nhưng nàng đối với người thống trị Vu Cổ vừa sợ hãi vừa căm ghét không dám tiếp xúc, chưa từng tới chào hỏi, không ngờ vì chuyện nhỏ này lại làm cho đối phương ghi hận.
Tiểu Cửu không dám đắc tội với Dao Nữ, lại không muốn gây phiền phức cho Tống Dương, rụt rè muốn nhận lỗi, không đợi Tống Dương ủng hộ thay nàng, một giọng lạnh lùng từ bên chiếu bạc vọng lại:
- Đánh bạc thì vào, không đánh bạc thì ra ngoài.
Một tiếng xôn xao, đám đông tụ tập cá cược bàn bên liền tản ra, đem Trần Phản vừa thốt ra những âm thanh lạnh lùng lộ diện. Giáp Đỉnh Tông sư, cho dù tu vi bất linh, lẽ nào để cho Dao Nữ lọt vào mắt.
- Ta đánh, làm sao không dám đánh.
Dao Nữ nói, giơ tay, ném con suốt vào trên chiếu bạc, phát ra một tiếng động lớn.
- Chẳng qua là tiền đánh bạc, chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Phản nhìn vàng, lại nhìn Yêu nữ, hỏi:
- Có ý gì?
- Ta dùng vàng đánh cuộc tóc, một sợi tóc là được rồi, các ngươi kiếm đi.
Tà thuật lấy râu tóc để dẫn, đây là kiến thức thông thường đơn giản nhất, Hắc Khẩu Daochạm vào tóc của ai, thì lấy mạng người đó, số tiền đặt cược này ai dám chơi tiếp, mọi người trong phòng lại lui bước. Dao Nữ mỉm cười, màu sắc đôi môi, lộ rõ màu của tà khí, nhìn chòng chọc Trần Phản:
Đánh cuộc cọng tóc, lão Hán ngươi dám không?
Chưa dứt lời, giọng của Dao Nữ bỗng chùng xuống... đừng nói tóc, ngay cả râu và lông mi Trần Phản đều không có, một khuôn mặt sạch sẽ không gì sánh nổi. Dao Nữ không nghĩ đến tình huống này, bỗng nhiên đứng ngẩn người ra, không biết nên nói gì.
Trần Phản cũng rất xấu hổ, lão không sợ tà thuật, trong lòng muốn đánh cược, nhưng không lấy đâu ra tóc.
Căng thẳng, kỳ lạ, còn có chút buồn cười, không khí trong "sòng bạc" trở nên cổ quái, Tống Dương ho khan một tiếng, cất bước tiến lên phía trước định mở lời, bỗng một làn gió thơm thoang thoảng tỏa ra từ xiêm y màu tím của Nam Vinh Hữu Thuyên, từ bên ngoài tiến vào, đưa tay vỗ vào bả vai của Dao Nữ không chút e dè, cười hỏi:
- A Y Quả, ai lại chọc tới ngươi?
Tiếp đó, Nam Vinh Hữu Thuyên gật gật đầu với Tống Dương:
- Ta vốn định xuống sớm một chút, nhưng vì lời mời của ngươi, muốn chỉnh trang lại diện mạo nên tới chậm.
Dao Nữ kiêu ngạo tai ngược đối với Nam Vinh Hữu Thuyên hoàn toàn không có địch ý, thần thái của nàng chợt dịu dàng, thậm chí trong ánh mắt lại phát ra vẻ.... dịu dàng. Dao Nữ hất cằm về phía Tống Dương, , miệng hỏiNam Vinh:
Thằng nhóc này là bạn của ngươi?
Nàng tên gọi A Y Quả, phải so tới tuổi tác, tuổi còn nhỏ hơn Tống Dương một nửa, chẳng qua thói quen tiếng địa phương của khu Nam Lý Sơn, ngang hàng hoặc vãn bối đều gọi là " đứa nhỏ"
- Không chỉ là bằng hữu, hắn còn là ân nhân của ta.
Nụ cười của Nam Vinh Hữu Thuyên phát ra, chỉ có Tống Dương mới hiểu được nụ cười thù hận đó.
A Y không ngờ có hắn, khoát tay chặn lại:
- Nếu là bằng hữu thì sẽ hiểu được sự tình rồi.
Nói xong, rồi cân nhắc, chỉ vào ván bài hỏi Nam Vinh:
- Vậy ngươi có biết đánh bài này không?
Nam Vinh liền ngây người, lập tức bừng tỉnh:
- Ngươi cũng muốn đánh bạc nhưng không biết đánh bài?
A Y Quả tỏ vẻ khinh thường:
- Bài của người Hán, con đen con đỏ, thật phiền phức!
Nam Quang Vinh cười:
- Không ngại, ta hiểu, ngươi xuất tiền, ta giúp ngươi đánh.
A Y Quả mừng rỡ, kéo tay Nam Vinh tới trước sòng bạc, nhưng hai người vừa bước tới, ngoài Trần Phản đầu trọc ra, không ai dám ngồi trên bàn đánh bài...thắng được tiền của Nam đại gia, thì A Y Quả sẽ lấy mất mấy sợi tóc trên đầu.
Tống Dương xới bài, đẩy bài lên bàn, đối với Vu Cổ hắn không quá kiêng dè, tuy không rõ chuyện này có gì cổ quái, tuy chỉ theo suy nghĩ của hắn, không ngoài là trùng độc, huyết độc, cộng thêm chút độc tố thần kinh, xét đến cùng cũng không thoát khỏi chữ "độc", so sánh đối phương và mình, ai cũng đều có sở trường riêng.
Trần Phản, Nam Vinh thêm Tống Dương mới chỉ có ba vẫn thiếu một người, người thừa còn lại thà về ngủ cũng không muốn ở lại trước mặt A Y Quả giống như hổ rình mồi. A Y Quả biết mọi người sợ mình, cười giòn:
- Vậy sao được, ngồi xuống đánh bài đi.
Nàng không khuyên còn tốt, khuyên thì càng không có ai chơi.
Lúc nhìn sòng bạc không thể không giải tán, ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân nặng trịch, một người mặc hồng bào thẫm, Chu Nho lão đạo đầu đội khăn đạo sĩ Hỏa Vân chậm rãi bước vào...kì thực lão đi không chậm, nhưng tư thế bước đi kì lạ, dường như đang dẫm trong bùn, mỗi một bước đều giống như ra sức nhấc chân ra, do vậy làm cho người ta có cảm giác hắn đi rất chậm.
Lão đạo sĩ cười khàn khàn:
Đánh bạc uống rượu, chưa bao giờ thiếu đạo sĩ ta đây.
Giọng lão đạo sĩ vừa dứt, một âm thanh lanh lảnh vọng tới:
- Người mù cũng rất ngứa tay, muốn gãi một chuyến.
Chợt vang lên tiếng trượng trúc vù vù, tuổi không quá trung niên, nhưng bộ dạng không giống người mù, chống gậy đi vào.
Đạo sĩ không chút khách khí với người mù:
- Còn thừa một chỗ, ngươi đến muộn rồi, lần sau xin hãy đến sớm.
Công phu trong lời nói của lão, người mù cũng đã dùng gậy trúc thăm dò tình hình chiếu bạc, gõ cốc cốc vào chỗ trống, đáp:
- Ngươi vẫn chưa ngồi xuống, chỗ vẫn còn trống, ta đến cũng không muộn.
Rõ ràng hai người sớm có lục đục, vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt, Hỏa đạo sĩ trầm giọng nói:
- Cái ghế này rất bỏng, ngươi mà ngồi xuống, khó tránh được thành than, cẩn thận kẻo tự chuốc họa vào thân.
Người mù ngẩng đầu, đôi môi khô khốc cất lên:
- Học vấn uyên thâm, còn biết 4 chữ "chuốc họa vào thân", vậy ngươi chưa từng nghe qua thành ngữ: " chơi lửa bỏng tay" sao.
Hỏa đạo sĩ còn muốn nói thêm gì nữa, Tống Dương đã đứng lên hòa giải, lắc đầu cười nói:
- Vừa đúng lúc ta không có nhiều tiền lắm, hai vị không cần tranh chỗ nữa, ta nhường chỗ.
Không ngờ ai cũng ngang ngạnh, người mù tiếp tục cười lạnh:
- Chỗ của ngươi, ai thích ngồi thì ngồi, ta chỉ ngồi chỗ này.
Cây gậy trong tay giơ lên chỉ về hướng Chu Nho.
Chu Nho lão đạo không nhượng bộ:
- Khéo quá, ta cũng rất thích chỗ này.
Lúc nói chuyện, hai tay rút vào trong tay áo.
Hai người tuốt kiếm ra, chuẩn bị động thủ đánh nhau bất cứ lúc nào, Tống Dương cười khổ khuyên:
- Cuối năm rồi, phải nói chuyện tốt, xin hai vị nguôi giận.
Nói xong mấy câu, thấy hai người không thèm để ý đến hắn, Tống Dương cũng bực mình đứng lên, quay đầu nói với người câm:
- Hãy thu dọn bàn, chúng ta thay bàn dánh bạc mới.
Rồi nhìn về phía Tiểu Cửu:
- - Thiếu một người ngươi lên đi, yên tâm, mọi chuyện có ta rồi.
Khóe miệng đen nhếch lên, A Y Quả nở nụ cười cổ quái với Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Sợ cái gì, ta không phải là cọp, không ăn thịt được ngươi đâu.
Khẩu khí cổ quái, giọng điệu ngọt ngào, người khác nghe thấy không được tự nhiên.
Mọi người cùng bắt tay vào làm, một lát sau nhóm bạc đã chuyển đến nơi khác, không ai phản ứng lại Chu Nho và người mù, chỉ để lại một cái bàn và bốn chiếc ghế trống.
Bàn đánh bạc đã chuyển đi rồi, còn muốn tranh chỗ làm gì, Chu Nhu lão đạo và người mù Quỷ cốc không nghĩ rằng sẽ như vậy, đi không được mà đứng không đành, lúc đang căng thẳng giằng co, vẻ ngượng ngùng lộ ra trên nét mặt.....
← Hồi 069 | Hồi 071 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác