← Hồi 004 | Hồi 006 → |
Tống Dương thực là không nghĩ đến, chạy gần một giờ, rõ ràng còn chưa đến nơi xảy ra vụ án.
Từ trấn nhỏ chạy một mạch đến vùng ngoại ô, chừng hơn hai mươi dặm đường rồi, Bàn Đầu còn không có có ý định dừng bước, Tống Dương nhịn không được hỏi một câu:
- Còn chưa tới sao?
(*Một dặm bằng 1/2km, hai mươi dặm là 10 km)
- Còn có mười dặm đường, sáng sớm đại nhân cùng tam ban huynh đệ đã đến đấy, chúng ta cũng phải nhanh lên.
Bàn lão đại một bên thở hổn hển một bên đáp.
Tống Dương líu lưỡi:
- Xa như vậy?
Bàn lão đại mặt mũi tràn đầy ảo não:
- Đừng nói nữa! Những người kia chết nhằm hướng nam ba dặm, chỗ đấy không phải là khu vực của chúng ta, nếu không cũng đâu chịu vất vả như vậy.
Chạy đến bây giờ, Bàn Đầu thở hồng hộc, đao lệch, mũ nghiêng, Tống Dương cũng mồ hôi đầy đầu không ngừng kêu khổ. Duy chỉ có tiểu bộ khoái, sắc mặt như thường, hô hấp kéo dài, bước chân nhẹ nhàng mỗi một bước là khoảng cách một trượng, xem ra nếu không phải bởi vì hai người 'Vướng víu " gã còn còn có thể chạy nhanh hơn.
(*1 trượng khoảng 3, 33 m)
Tuy không hề có chút mệt mỏi, tiểu bộ khoái vẫn là hướng về Bàn Đầu buồn bực hỏi:
- Ngựa đâu? Ngựa trong nha môn đều đi đâu rồi?
Gã mới nhậm chức được hai ngày, cho nên tình hình trong nha môn hắn còn mù tịt.
Bàn lão đại duỗi ra ba đầu ngón tay:
- Tiểu nha môn, tổng cộng có ba con ngựa, một con đại lão gia cưỡi đi rồi, một con do lão Tứ cưỡi chạy tới châu phủ đưa tin, cuối cùng một con... So với ta còn nhỏ hơn vài tuổi, chính nó đứng không vững. Ai còn có chủ tâm 'Tổn hại của công " thì đi mà cưỡi nó a.
Tống Dương nghe thấy vậy ha ha cười, tiểu bộ khoái lại xụ mặt xuống:
- Yến Tử Bình chỉ có ba con ngựa? Trong bộ luật của Nam Lý ghi rất rõ, trấn, huyện mỗi cấp nha môn ít nhất được sở hữu chín con, còn sáu con ngựa đâu rồi?"
Khóe miệng Bàn lão đại co lại, không có để ý tới gã, chỉ nói một câu:
- Chạy nhanh lên, đừng khiến cho đại nhân đợi lâu.
Chạy thêm mười dặm, đồng ruộng đã không thấy, ba người chạy vào bên trong rừng núi hoang vắng, lại vượt qua một ngọn núi, Bàn Đầu mới đưa tay chỉ phía một nhà trọ ở xa xa:
- Chính là chỗ đó!
Tiểu bộ khoái lúc trước nói năng hùng hồn, thực ra hắn và Tống Dương đồng dạng, đang trong chăn thì bị người hô lên, chạy đến, chỉ biết là gặp chuyện không may nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì. Giờ phút này nhìn tới phòng ở phía trước, nheo lại con mắt:
- Nơi này đồng cỏ hoang vu, cơ hồ không có bóng người, còn có người mở phòng trọ ở chỗ này... không phải kẻ gian tức là đạo chích, ta xem càng giống bọn kẻ trộm.
Tống Dương cười cười:
- Chỉ là cái phòng trọ thôi, chắc chắn không có trộm. Ta khi bé còn qua mấy lần. Bất quá phòng trọ này không phải cho người sống ở, nó là tòa Âm Gia Sạn, dùng cho mấy người làm 'Gánh xác' đặt chân.
- Nam Lý có Sơn Khê Man có tập tục gánh xác, ngày trú đêm đi, đến khi mặt trời mọc thì tìm chỗ đặt chân, trong thâm sơn rừng rậm, thường thường đều có những Âm Gia Sạn như vậy, không làm kinh doanh với người sống, chỉ vì cho thi thể cung cấp 'Thuận tiện'.
(*Gánh xác là một tập tục ở vùng Tương Tây Trung Quốc, người gánh xác cũng được coi là một nghề, họ thường là những người can đảm, nhưng có khuôn mặt xấu xí, có nhiệm vụ gánh xác đến một nơi để chôn cất, xác phải đảm bảo không ra ánh sáng mặt trời, cho nên họ phải đi vào ban đêm)
Bàn Đầu tiếp lời nói:
- Nhắc tới cũng khéo, tối hôm qua có một người xứ khác đi ngang qua, còn tưởng nơi này là dịch quán, đần độn, u mê đi vào tìm nơi ngủ trọ, kết quả bị dọa cho khiếp đảm, suốt đêm chạy đến thị trấn báo quan... Đã lấy lời khai của y, lúc y tiến vào khách sạn, bản án có lẽ vừa xảy ra không lâu, vết máu trên mặt đất còn chưa khô lại, chảy xuôi bốn phía.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã chạy nhanh vài bước, đi đến trước cửa Âm Gia Sạn. Huyện thái gia của Yến Tử Bình đã sớm ở đó.
Huyện thái gia họ Chu, là một vị quan không có tài cán gì đáng nói, lại còn hồ đồ, nhưng ông ta cũng có một ưu điểm tốt: bình thường đều không tỏ vẻ uy danh của quan. Nhận được bổng lộc của triều đình, có cơ hội lại cắt xén chút ít công khoản, thoải mái nhàn nhã không lý tưởng, ngày bình thường cũng luôn một bộ cười tủm tỉm. Thế nhưng mà lần này khu trực thuộc xảy ra đại bản án, hắn rốt cuộc cười không nổi rồi, trừng mắt chất vấn Tống Dương:
- Cậu ngươi đâu? Vì sao không đến?
- Đi ra khỏi trấn rồi, còn chưa trở lại.
- Vưu Ly lớn mật! Bổn quan phải trị hắn cái tội tự ý tạm rời cương vị công tác mới được.
Chu thái gia hổn hển, tức giận mắng vài câu mới tính toán nguôi giận, lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tống Dương:
- Ngươi đi vào kiểm tra xem. Kiểm tra cẩn thận, kiểm tra thật tốt, nếu có thể tìm được manh mối hữu dụng, trợ giúp phá án... , bổn quan sẽ coi như các ngươi lấy công chuộc tội, tha cho cậu ngươi."
- Đừng, chuyện nào ra chuyện ấy, đại lão gia vẫn là tính toán rõ ràng một chút, nếu ta có thể lập công, ngài liền thưởng cho ta, về phần cậu ta, lão gia ngài muốn phạt thì cứ phạt ông ấy.
Tống Dương cười nhẹ nhõm, quay người đi về hướng phòng trọ.
Âm Gia Sạn bố cục đặc thù, phân thành trước sau hai nơi. Phòng thứ nhất để trống, chỉ là chỗ dùng để làm tế linh hồn người chết, người không được ở, cũng không để thi thể lại được, phòng thứ hai phân thành hai tầng cao thấp, tầng trên là bình thường phòng lớn, có giường có bàn, là nơi người gánh xác nghỉ ngơi; tầng dưới thì là cái hầm phủ kín hương tro, chuyên môn dùng để gửi thi thể.
Tống Dương cất bước đi vào phòng thứ nhất của Âm Gia Sạn, nơi đây sạch sẽ, người bị hại cũng không ở nơi đây, nhưng mùi hương nến tế linh hồn người chết, mùi xác thối nhàn nhạt, mùi máu nồng đậm, các loại mùi hỗn tạp cùng một chỗ, xông thẳng vào mũi! Đi theo sau lưng Tống Dương, tiểu bộ khoái hùng hổ một bộ dạng dọa người, đạp mạnh tiến đến liền kinh hô một tiếng, giống như chim cút trúng tên, quay đầu chạy đi nôn mửa.
Tống Dương từ bên hông cầm lấy trong túi da một hộp thuốc mỡ màu xanh lá đưa cho tiểu bộ khoái:
- Bôi một ít dưới mũi, loại trừ mùi xác thối.
Tiểu bộ khoái theo lời sử dụng, chỉ cảm thấy một cổ mát lạnh theo hơi thở nhanh chóng chạy lên, mùi lạ bên trong Âm Gia Sạn lập tức bị nhạt đi không ít, từ đầu não đến tim phổi đều bắt đầu nhẹ nhàng khoan khoái.
Tiểu bộ khoái một lần nữa đi vào Âm Gia Sạn, đem thuốc mỡ trả lại cho Tống Dương, nói câu cảm ơn, rồi sau đó lại buồn bực hỏi: "Chính ngươi không cần sao?"
Tống Dương trả lời:
- Nếu như bình thường, dùng chút ít cũng không sao. Nhưng với một vụ án lớn như vậy, thì nên dùng cái mũi, không thể bị mùi thuốc mỡ làm cho nhầm.
Vừa nói, hai người xuyên qua tiền đường, bước vào thứ hai phòng, vừa mới vào phòng hai người đồng thời hít một hơi khí lạnh! Mặc dù bọn họ đều biết tại đây đã xảy ra một bản án đẫm máu, trong nội tâm sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn là ngây dại.
Cả gian nhà đá, toàn một màu đỏ sậm nhìn mà kinh tâm.
Sàn nhà, bốn vách tường, nóc nhà, lộ ra vết máu tung tóe. Trong phòng không có thi thể, chỉ có xương gãy, thịt nát... Vô số mảnh xác đều chỉ còn lớn nhỏ cỡ bằng bàn tay, khắp nơi một mớ hỗn độn, không phân rõ cái nào là bộ phận cái nào là cơ quan, cũng nhìn không ra có bao nhiêu người đã chết.
Con ngươi của Tống Dương chuyển động, dò xét qua lại trong phòng lớn, một lát sau vén lên ống quần, ống tay áo, cất bước đi đến chỗ hẻo lánh của phòng lớn, xốc lên tấm ván gỗ để đi xuống hầm thi, hướng phía dưới nhìn nhìn.
Trong hầm ngầm rỗng tuếch, không còn một vật.
Người gánh xác chết cùng một phòng, nhưng thi thể bọn hắn mang theo lại không ở chỗ này... Tống Dương nhíu nhíu mày, trở lại trong phòng lớn, từ trong túi lấy ra một cái bao tay bằng da màu đen, ngồi xổm xuống bắt đầu gom mảnh xác. Tiểu bộ khoái cố nén buồn nôn, hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Đem các mảnh xác ghép lại, tra xét minh bạch người nào, mặt khác dù sao cũng phải biết rõ, ở đây rốt cuộc là bao nhiêu người chết ở đây.
Tống Dương ngữ khí bình tĩnh:
- Khám nghiệm tử thi chính là làm những việc này.
Khóe mắt Tiểu bộ khoái nhảy không ngừng, cắn chặt răng, cuối cùng đã quyết định, cũng đi vào hiện trường, tay chân run rẩy đến giúp Tống Dương 'Ghép đồ ". Tống Dương ha ha cười lắc đầu:
- Không cần hỗ trợ, loại sự tình này một người làm thuận tiện hơn, hai người ngược lại càng dễ nhầm, ngươi ở bên ngoài đợi là được rồi.
Kỳ thật từ Chu đại lão gia, Bàn Đầu, cho đến bình thường nha dịch, không có một ai nguyện ý ở thêm một lát tại căn phòng này, đều dựa vào cờ hiệu 'Tìm kiếm manh mối của hung thủ', đứng bên ngoài Âm Gia Sạn để đợi. Tiểu bộ khoái đi ra cũng sẽ không có người chỉ trích, bất quá tính tình của gã quật cường, ý thức trách nhiệm cũng mạnh, nghe vậy lắc đầu, dừng tay không hề giúp Tống Dương lựa các mảnh xác, nhưng cũng không chịu đi ra ngoài.
Đã qua một lúc, các sai dịch khác tìm kiếm mấy lần bốn phía của Âm Gia Sạn, cũng không phát hiện được gì. Tống Dương bên trong đang cẩn thận làm việc, một lúc ba khắc cũng ra không được kết quả, Huyện thái gia quả thật là không đợi được, thực chất là không muốn ở địa phương đen đủi này trì hoãn thêm nữa, nói:
- Trên thị trấn còn có rất nhiều công việc gấp đợi bổn quan xử lý.
Liền muốn quay đầu trở về.
Phần đông nha dịch ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, theo đại lão gia cùng một chỗ dẹp đường hồi phủ, bất quá ít nhất cũng phải lưu lại một người cùng Tống Dương, Bàn Đầu đang do dự nên lưu lại ai cho tốt, Tiểu bộ khoái đã xung phong nhận việc, cũng làm cho Bàn Đầu bớt lo không ít.
Kêu loạn huyên náo một hồi, Huyện thái gia than thở dẫn đội trở về Yến Tử Bình.
Dựa theo lễ tiết công sở, tiểu bộ khoái tiễn đưa một đám đồng liêu, lúc quay lại căn phòng xảy ra vụ án, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Không rõ đại lão gia buồn cái gì, loại bản án này không đầu không đuôi, tránh cũng không thể tránh, cùng với trách nhiệm thống trị địa phương không hề liên quan. Đến lúc Triều đình kiểm tra chiến tích của quan địa phương, sẽ không đem loại này bản án tính vào.
Tống Dương trên tay làm việc cũng không chậm trễ nói chuyện, thuận miệng tiếp lời:
- Liên quan đến Sơn Khê Man, đại lão gia không phát sầu mới là lạ.
Tiểu bộ khoái khó hiểu:
- Nói như thế nào?
Phóng mắt ra thiên hạ, cũng chỉ có Sơn Khê Man mới tinh thông 'Gánh xác'. Mấy người gánh xác ở đây đều là tộc nhân của bọn chúng, hơn nữa những người Man tộc mới biết bí thuật cửa này, địa vị trong tộc cũng không thấp.
Mà Sơn Khê Man này tính tình lại hung hãn, khát máu hiếu chiến cực độ bài ngoại, từng một lần cho người Hán là yêu ma, đôi bên sát phạt không ngừng, trong hơn trăm năm qua, triều đình Nam Lý nhiều lần phái binh vây quét, bất đắc dĩ bộ tộc Sơn Khê Man dũng mãnh dị thường, lại chiếm giữ thâm sơn, cuối cùng không làm gì được. Cho đến những năm gần đây, triều đình chuyển từ tiêu diệt sang vỗ về, bọn chúng mới không hề nháo sự.
Giới thiệu đại khái vài câu, Tống Dương hơi dừng lại, tiếp tục nói:
- Những người gánh xác chết ở chỗ này, nhìn qua là mười người... Nhiều tộc nhân chết thảm như vậy, Sơn Khê Man tộc khẳng định sẽ nháo sự đây. Hung án không đầu mối tuy không xếp vào việc tính chiến tích, nhưng bất lợi với việc trấn an Man tộc, là nhất định sẽ hủy mất tiền đồ Huyện thái gia. Huống chi...
Nói xong, ngữ khí của hắn thoáng tăng thêm:
- Nếu tìm không thấy, không giao ra hung thủ, bộ tộc Sơn Khê Man việc đầu tiên sẽ không bỏ qua Yến Tử Bình.
Tiểu bộ khoái chớp mắt:
- Bọn chúng dám! Đánh thì đánh, ta đường đường Nam Lý, còn sợ một đám mọi rợ sao!
Màu da, tướng mạo của gã thật sự khiến cho người không dám lấy lòng, nhưng con ngươi lại linh động dị thường, ánh mắt ngang nhiên.
Tống Dương cúi xuống, không có để ý tới kiểu lời nói không đạo lý này.
Tiểu bộ khoái trừng mắt nhìn núi lớn mênh mông nơi xa xa tự nói vài câu, ý tứ là: "'Nếu mọi rợ xâm phạm, ta một người là đủ rồi' ....
← Hồi 004 | Hồi 006 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác