← Hồi 12 | Hồi 14 → |
Trương Quảng đang bước về tòa dịch quán Kim Tiền bang, nghe ai đó gọi đúng tên mình, Trương Quảng buộc phải dừng bước. Y từ từ quay lại.
Đập vào mắt Trương Quảng là một lão nhân dáng ốm nhỏng như cây tre miễu, lưng khòm, mặt choắt nhưng đôi mắt sáng ngời ngời.
Trương Quảng nhìn lão một lúc như thể cố sục xạo trong tâm trí mình xem để nhớ ra người này. Đôi chân mày Trương Quảng nheo lại rồi giãn ra, và như đã nhớ ra lão nhân kia, Trương Quảng ôn quyền noi.
- Hoàng Kim trang chủ... Trương Quảng hạnh ngộ.
Quang Thun hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Trương tiểu tử biết vì sao bổn trang chủ tìm ngươi không?
- Tại hạ không biết lý do gì trang chủ tìm tại hạ, nhưng chắc chắn phải có lý do gì đó - Không có lý do bổn trang chủ đâu đi tìm một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi.
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như tại hạ mà được một vị trang chủ tìm hẳn lý do đó rất quan trọng.
Quang Thun lắc đầu:
- Chẳng có lý do gì quan trọng cả, ngoài trừ bổn trang chủ chỉ muốn giết ngươi thôi.
Đôi chân mày Trương Quảng nhường cao lên:
- Giết tại hạ. Một lý do thật là lạnh lùng.
Trương Quảng ôm quyền:
- Tại sao tôn giá giết tại hạ?
- Tiểu tử đoán xem.
Trương Quảng chau mày:
- Tại hạ biết rồi. Chắc gì tại hạ đã giúp Lâm huynh đoạt lại Hoàng Kim Trang vốn trước đây là Trung Nguyên tiêu cục của Lâm Gia.
Quan Thun hừ nhạt rồi nói:
- Trương tiểu tử... Ngươi nói đúng rồi đó - Nếu đúng là lý do để trang chủ tìm Trương Quảng để giết rằng trang chủ không có cơ hội giết Trương Quảng rồi.
- Bổn trang chủ không giết ngươi, không hả được cơn tức giận này.
Trương Quảng lắc đầu:
- Trang chủ suy nghĩ lại đi. Cái gì của người thì nên trả lại cho người. Huống chi bây giờ tại hạ đã là người của Kim Tiền bang rồi. Không chỉ là người của Kim Tiền bang, còn là kẻ thân cận của bang chủ nữa. Nếu như sự việc tại hạ làm là điều sai quấy thì chính bang chủ sẽ quở trách Trương Quảng.
Trương Quảng mỉm cười nói tiếp:
- Hay là Hoàng Kim trang chủ định thay mặt Thượng Quan bang chủ chỉ huấn cho Trương Quảng.
Quang Thun đanh mặt nghiến răng lại, rồi nói:
- Trương Quảng... ngươi đừng hồ đồ lộng ngôn. Chuyện của bổn trang chủ là chuyện của bổn trang chủ, Thượng Quan bang chủ là bằng hữu chi giao... Chẳng ai chen vào chuyện của ai.
- Thế ư. Vậy thì tại hạ đâu có làm gì khiến trang chủ phải đi tìm giết tại hạ.
- Tiểu họ Trương... Ngươi không biết ư?
Quang Thung nghiến răng ken két.
Trương Quảng từ tốn nói:
- Đúng là tại hạ không biết.
- Canh bạc của ngươi đã khiến cho Hoàng Kim Trang ta chẳng còn gì nữa.
Trương Quảng cau mày:
- Quái lạ thật... Tại hạ đánh bạc ở Kim lầu thì liên quan gì đến Hoàng Kim Trang.
Quang Thun đỏ mặt gắt giọng nói:
- Ngươi biết... bổn trang chủ có phần trong canh bạc đó mà.
- Đánh cược đỏ đen thì có thắng có thua. Nếu như tại hạ thua chắc hẳn trang chủ sẽ rất vui đúng không nào. Còn khi trang chủ thua thì đi tìm người thắng để lấy mạng. Trang chủ có thấy việc làm của mình ngộ không?
Trương Quảng ôm quyền:
- Trang chủ nên học theo Tam Giản tiên sinh. Người đánh cược thua những vẫn vui vẻ, hào phóng với Trương Quảng.
CÓ như thế mới khiến người ta nể phục.
Hừ nhạt Quang Thun nói:
- Tam Giản hào phóng đúng thôi... Bởi hắn thua là thua phần của ta chứ đâu phải của hắn.
Trương Quảng lắc đầu:
- Chuyện đó tại hạ không biết. Nhưng rõ ràng tại hạ đánh cược với Thượng Tam Giản tiên sinh chứ không đánh cược với trang chủ.
Trương Quảng ôm quyền xá:
- Xem như tại hạ và tôn giá không có duyên có phận vậy. Cáo từ.
Trương Quảng nói rồi toan xoay bước bỏ đi nhưng Quang Thun rít lên:
- Trương tiểu tử... Ngươi bỏ đi được không.
Lão vừa nói vừa điểm mũi giày lướt đến toan vỗ chưởng vào Trương Quảng.
Nhưng một ánh chớp kiếm cắt một đường vòng cung chân ngang phía trước họ Trương.
ánh kiếm sáng ngời đó buộc Quang Thun phải thối bộ rút chưởng về. Lâm Trung Quân như thể từ trên trời bước xuống hoặc từ đất chui lên đứng ngay bên cạnh Trương Quảng.
Trương Quảng nhìn sang Lâm Trung Quân:
- Không có Lâm huynh thì đệ hẳn đã báng mạng bởi Hoàng Kim trang chủ rồi.
Trung Quân nhìn Trương Quảng:
- Hoàng Kim trang đâu còn nữa để lão kia tự xưng là trang chủ.
Câu nói này của Lâm Trung Quân khiến mặt Quan Thun tái hẳn lại.
Trương Quảng nói:
- Hóa ra Quang Thun trang chủ không là Quang Thun trang chủ.
Trung Quân gật đầu:
- Ngày đó Lâm huynh thế nào thì nay lão như thế đấy Lão chỉ là kẻ du thủ du thực không đáng để nhìn đến.
Trung Quân nghiêm giọng nói:
- Trương đệ định xử hắn thế nào?
Trương Quảng nhìn lại Quang Thun:
- Tôn giá còn giữ ý niệm giết Trương Quảng không?
Sự xuất hiện của Lâm Trung khiến Quang Thun chùn hẳn xuống lão miễn cưỡng nói:
- Trương tiểu tử... Một ngày nào đó lão phu sẽ tìm ngươi.
Nghe câu nói này, Trương Quảng sa sầm mặt, buột miệng nói:
- Tùy Lâm huynh định đoạt.
Mặc dù giọng nói của Trương Quảng rất ôn nhu từ tốn nhưng khi lọt vào chính nhĩ Quang Thun, lão giật mình.
Lão tròn mắt nhìn Trương Quảng:
- Ngươi...
Trương Quảng đối nhãn với lão:
- Tự tôn giá kết liễu sinh lộ của tôn giá.
Bởi tôn giá đã nói ra điều tôn giá sẽ làm sau này.
Trương Quảng nhìn lại Lâm Trung Quân:
- Lâm huynh tự biết phải làm gì đối với một người mang tâm niệm sau này hại huynh.
- Ta biết.
Lời còn đọng trên miệng Lâm Trung Quân thì kiếm chiêu của y cũng chớp đông nhanh không thể tưởng.
Trương Quảng quay mặt nhìn nơi khác.
Đối mặt với sát chiêu tử kiếm của Lâm Trung Quân, Quang Thun không còn sự lựa chọn nào khác hơn là phải dùng chưởng ra đón đờ. Lưỡi kiếm của Lâm Trung Quân chém xã vào bóng chưởng ảnh của lão Quang, trong khi võ kiếm thì lia sau yết hầu lão.
Chạch...
âm thanh khô khốc đó đập vào thính nhĩ Trương Quảng. Chẳng biết Trương Quảng nghĩ gì lại buông một tiếng thở dài.
Quang Thun đứng sừng sửng như biến thành pho tượng. Đôi song thủ của lão từ từ đứt ra rồi rơi xuống đất. Khi đôi song thủ chạm đất thì thể pháp lão cũng ngã sầm đến trước.
Lâm Trung Quân tra kiếm vào vỏ bước đến bên Trương Quảng.
Trương Quảng hò i:
- Vì sao Lâm huynh lấy mạng lão Quang Thun Hoàng Kim trang chủ?
Vừa hỏi Lâm Trung Quân, Trương Quảng vừa dừng bOä. Trung Quân nhìn Trương Quảng:
- Huynh đã từng muốn cắt lão đó ra khỏi cõi đời này.
- Vì Tam nương Hà Bội Bội?
Trung Quân im lặng.
Trương Quảng mỉm cười:
- Đệ nói đúng chứ?
Lâm Trung Quân gật đầu.
Nụ cười mỉm đầy ẩn ý lại hiện trên hai cánh môi của Trương Quảng:
- Trên đời này... Gã kiếm thủ si tình nhất hẳn chính là Lâm huynh.
- Tất cả những gì huynh đã làm đều vì Hà Bội Bội.
Trương Quảng nhún vai:
- Kẻ si tình thường lụy vì tình và chắc chắn sẽ gieo tình.
Trương Quảng nheo mắt nói tiếp:
- Không chừng huynh lại là kẻ giăng lưới tình Người vướng vào nghiệp tình khó bảo toàn được mạng sống.
Trung Quân lắc đầu:
- ĐÓ là ý nghĩ của đệ.
Trương Quảng tiếp tục bước.
Trung Quân bước theo hỏi Trương Quảng:
- Ai đã đâm vào vai đệ vậy?
Trương Quảng nhường mày:
- Huynh thật là tinh mắt. Chỉ một vết thương xoàng thôi.
Trung Quân buồn tiếng thở dài.
- Con người đệ khiến Lâm huynh phải tò mò và thắc mắc, bởi nó có cái gì đó rất bí ẩn.
Trương Quảng nhìn sang Lâm Trung Quân:
- ĐÓ mới là ý nghĩ chủ quan của Lâm huynh. Trương Quảng chẳng có gì bí ẩn cả Tự huynh cảm thấy đệ bí ẩn thì tự nhiên đệ trở thành kẻ bí ẩn thôi.
- Ta cảm nhận điều đó.
- Sự cảm nhận thì thường không bao giờ đúng.
Trung Quân dừng bước ôm trường kiếm vào ngực nhìn Trương Quảng hỏi:
- Lý do nào khiến đệ đầu nhập Kim Tiền bang?
- Yù thích riêng của mỗi người mà.
Trung Quân lắc đầu:
- Đệ không biết Kim Tiền bang chủ Thượng Quang Nghi là người gian trá.
Trương Quảng nhường mày:
- Ai nói với Lâm huynh Kim Tiền bang chủ là người gian trá nào.
- Điều đó thì ai cũng biết. Bên ngoài lão ra vẻ là một chính nhân quân tử, nhưng bên trong thì ai cũng biết Thượng Quan Nghi là...
Trương Quảng lắc đầu:
- Lâm huynh nói sai rồi.
- Ta sai ư?
- Đúng. Nếu Thượng Quan Nghi bang chủ gian trá thì huynh sao biết được người gian trá. Một kẻ gian trá thì chẳng bao giờ cho người khác biết mình là kẻ gian trá. Chỉ vì Thượng Quan Nghi bang chủ quá ư thành thật. Thành thật đến độ người ta cho bang chủ là kẻ gian trá.
Lâm Trung Quân tiếng thở dài rồi mới noi.
- Trung Nguyên tiêu cục sẽ được lập lại Ta muốn Trương đệ về với Trung Nguyên tiêu cục.
Trương Quảng mỉm cười:
- Lâm huynh tìm đệ vì lý do này?
Lâm Trung Quân gật đầu:
- Ta có được những gì hôm nay là do một tay đệ đoạt lại. Ta muốn đệ cùng về với ta.
Trương Quảng ôm quyền:
- Nghe huynh thốt ra câu này, Trương Quảng rất cảm kích huynh. Nhưng mỗi người có một con đường riêng.
Nụ cười mỉm đầy ẩn ý lại hiện trên hai cánh môi của Trương Quảng. Y nhìn Trương Quảng từ tốn nói:
- Đệ không muốn đi con đường của Lâm huynh đâu.
- Đệ không thích về chung với Trung Quân à?
- Thích chứ, nhưng không phải lúc này.
Bởi bây giờ đệ có đường đi của mình.
- đường đi của đệ dẫn đệ đi đến đâu?
- Nếu đệ nói ra không chừng sẽ giống như Hoàng Kim Trang chủ Quang Thun lắm.
Nói rồi, Trương Quảng nhún vai.
Trung Quân buông tiếng thở dài:
- Trung Quân chưa báo đáp cho đệ được gì. Đệ muốn ta làm gì cho đệ đây?
Trương Quảng nhìn thẳng vào mắt Trung Quân:
- Aø Đệ có chuyện cần nhờ đến Trung Quân huynh.
- Nói đi... Trương đệ muốn ta giết ai.
- Giết người đối với Lâm huynh quá dễ rồi. Chuyện đệ nhờ huynh khó hơn chuyện giết người.
- Bất cứ chuyện gì Trung Quân đều làm được.
Trương Quảng phướn mày, mỉm cười nói:
- Trương Quảng thỉnh nhờ Lâm huynh đến tuyết Hoa lâu' gặp Tằng My Nương ma ma.
Trương Quảng cười khẩy rồi nói:
- Trương Quảng đệ có nợ Tằng My Nương ma ma một việc.
Huynh đến đó gặp My Nương ma ma.
Ma ma nói gì huynh làm vậy theo ý của Tằng My Nương... Xem như đã giúp đệ roi.
- Thật là huynh không muốn gặp My Nương.
- Nhưng đây là một sự thỉnh cầu của đệ Huynh có ý muốn giúp đệ kia mà.
Trung Quân gật đầu:
- Thôi được rồi. Trung Quân sẽ đến gặp Tằng My Nương ma ma.
Trương Quảng ôm quyền:
- Trương Quảng đa tạ huynh trước. Lúc này đệ có việc phải làm không tiện bồi tiếp Lâm Huynh. Cáo từ.
Trương Quảng dợm bước bOù đi.
Trung Quân gọi lại:
- Trương Quảng.
Trương Quảng nhìn lại.
Trương Quảng nói:
- Đệ bảo trọng.
- Lúc này đệ cũng được người ta khuyên nhủ điều đó. Với một người không có võ công như đệ thì chẳng ai muốn hại đệ đâu. Huynh mới là người phải bảo trọng đó.
- Huynh tự lo được cho mình.
- Nghiệp tình của Lâm huynh rất lớn.
Người có nghiệp tình lớn thì sẽ có họa lớn Hãy tin vào lời của đệ.
Trương Quảng nói xong bỏ đi một mạch. Trung Quân nhìn theo Trương Quảng.
Y nheo mày nghĩ thầm:
- Trung Quân vì thương đệ. Đệ có thể nói với Trung Quân. Ta sẽ làm tất cả vì đệ dù có phải mất mạng.
Trở lại với Trương Quảng.
Chàng quay về biệt phòng của mình trong tòa dịch quán của Kim Tiền bang.
Trương Quảng cau mày khi thấy cửa phòng mình hé mở. Đứng trước cửa biệt phòng, Trương Quảng chần chừ không bước vào.
Trương Quảng đứng suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước vào:
- Ai ở trong biệt phòng của Trương Quảng vậy?
Giọng của Thể Ngọc cất lên:
- Huynh đoán xem ai nào?
- Thể Ngọc muội ư?
Trương Quảng đóng cửa biệt phòng, y bước đến trước mặt nàng.
- Huynh tưởng đâu muội quay về Minh Thần Cung rồ i.
Nàng lườm Trương Quảng.
Nhận được cài lườm của Thể Ngọc, Trương Quảng gượng cười giả lả nói:
- Huynh đâu có lỗi gì mà muội nhìn ta bằng ánh mắt đó.
- Huynh muốn muội quay về Minh Thần Cung ư?
- về Minh Thần Cung hay không về Minh Thần Cung là sự lựa chọn của muội... Huynh đâu có quyền ép buộc hay không ép buộc nào.
- Muội sẽ quay về Minh Thần Cung với điều kiện có huynh đi cùng.
Trương Quảng nhường cao đôi mày lưỡi kiếm. Y nhìn sững nàng nói:
- Trương huynh có nghe nhầm không?
- Không.
- Tại sao muội muốn huynh đi cùng muội về Minh Thần Cung?
- Vì muội muốn tiến cử huynh với mẫu thân để mẫu thân được tiếp nạp huynh vào Minh Thần Cung.
Trương Quảng khoát tay, lắc đầu:
- Không được... không được.
Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng chau hẳn lại:
- Sao lại không được?
- Sao huynh có thể đầu nhập Minh Thần Cung được chứ.
- Vậy huynh đầu nhập Kim Tiền bang được ư?
- Trương Quảng giả lả cười nói.
- Huynh thấy Kim Tiền bang phù hợp với huynh hơn.
- Minh Thần Cung không phù hợp sao?
- Đúng rồi, Trương Quảng đầu nhập vào Minh Thần Cung chẳng khác nào...
Đĩa đeo chân hạc. Gà muốn làm phụng.
Muội nghĩ xem...
Khoanh tay trước ngực, Trương Quảng nói:
- Minh Thần Cung là một người trong những đỉnh trụ cột của võ lâm sánh ngang với Thiên môn và VÕ Đang. Nay Trương Quảng đầu nhập, lại chẳng có chút võ công. Người không có võ công như huynh không chừng sẽ làm nhục Minh Thần Cung của muội.
Trương Quảng cười khẩy nói:
- Nhỡ gặp cao thủ... Huynh chỉ biết bỏ chạy... Nếu không chạy được thì chỉ c òn một cách quỳ lạy, hoặc chui vào háng người ta như Hàn Tín năm xưa. Như thế có phải làm nhục Minh Thần Cung của muội không?
Thể Ngọc gằn giọng nói:
- Mẫu thân sẽ truyền võ công tối thượng cho Trương huynh.
Trương Quảng lắc đầu khoát tay:
-Không... không...
- Tại sao không?
- Huynh không muốn luyện võ công đâu - Minh Thần Cung cũng cần một đại phu như huynh.
- Đại phu thì có nhiều lắm, cứ gì phải là huynh.
Nghe Trương Quảng nói câu này, mặt Thể Ngọc sa sầm. Nàng nhìn chằm chằm Trương Quảng:
- Nói gì thì nói nhưng ý của huynh là không muốn đầu nhập Minh Thần Cung.
Nàng hừ nhạt một tiếng.
- Kim Tiền bang có gì mà huynh lại đầu nhập chứ?
- Đầu nhập Kim Tiền bang vì huynh thấy Kim Tiền bang phù hợp với mình.
Muội không thấy đó, Tam Giản tiên sinh có tài nghệ như huynh nên được bang chủ cho đảm đương chức vị đàn chủ. Một ngày nào đó Trương huynh cũng có thể là Đàn chủ như Tam Giản tiên sinh.
- Đàn chủ Kim Tiền bang thì có gì lớn lao. Kim Tiền bang đối với Minh Thần Cung chẳng khác nào đom đóm so với vòng nhật nguyệt.
Trương Quảng gượng cười nói:
- Minh Thần Cung to lớn như vậy nên huynh không dám đầu nhập.
Nàng hừ nhạt một tiếng:
- Thật ra tâm của huynh không muốn về với Minh Thần Cung.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Trong khi Thể Ngọc muốn có Trương huynh bên cạnh.
- Trương Quảng huynh... Huynh có đáng gì để muội quan tâm như vậy. VÕ lâm thật là rắc rối. Đầu nhập vào một bang phái đã khó. Đầu nhập rồi càng rắc rối hơn.
Thể Ngọc cau mày nghiêm giọng nói:
- Thể Ngọc hỏi thật huynh.
- Muội hỏi đi.
- Phải chăng huynh đầu nhập Kim Tiền bang vì trong Kim Tiền bang có vì tiểu thơ khuê các nên tưởng là tuyệt sắc giai nhân, đệ nhất mỹ nữ Thượng Quan Uyên Uyên?
Trương Quảng nheo mày nói:
- Thú thật với muội huynh chưa gặp mặt Thượng Quan Uyên Uyên bao giờ, không gặp mặt nàng thì huynh đâu có biết Thượng Quan Uyên Uyên đẹp ra sao. Cho dù có gặp mặt Thượng Quan Uyên Uyên thì sợ rằng nàng ta cũng chẳng nhìn đến một kẻ vô danh tiểu tốt như huynh.
Trương Quảng nói rồi mỉm cười.
- Cho dù muốn hay không muốn, thì muội vẫn thỉnh huynh về với Minh Thần Cung.
Trương Quảng nhăn mặt:
- Muội muốn huynh rời Kim Tiền bang à?
- Nàng gật đầu.
Trương Quảng lắc đầu:
- Huynh đã đầu nhập Kim Tiền bang rồi. Mới vào lại bỏ bang thiên hạ sẽ nói huynh như thế nào. Huống chi lần này còn khiến bang chủ xem thường huynh.
Và xem thường cả Minh Thần Cung.
Muội nghĩ xem... Tội phản bang, phản cung, phản giáo, phản môn như thế nào?
Theo huynh biết, người nào vướng vào tội đó chẳng có chỗ đứng trên võ lâm đâu Trương Quảng mỉm cười nói tiếp:
- Biết huynh là kẻ bội ngôn, bội tín, bất nghĩa, bất trung, không chừng cung chủ vừa gặp mặt lại đuổi huynh đi đó.
Thể Ngọc buông tiếng thở dài.
Trương Quảng vỗ về nàng:
- Muội đừng buồn. Thế nào huynh cũng sẽ đến Minh Thần Cung thăm muội ma.
Nàng nhìn Trương Quảng:
- Muội muốn huynh bảo bọc huynh.
- Coi kìa... Trương huynh đã lớn thế này rồi, đâu còn là một đứa trẻ lên hai ba để Thể Ngọc phải lo lắng chứ. Huynh tự lo cho mình được mà.
Nàng thở ra:
- Nhưng huynh không có võ công.
Trương Quảng bật cười rồi nói:
- Muội nghĩ lại xem... Trên võ lâm giang hồ những kẻ bị chết là những ai nào. Ngay cả Du Cát Đằng Thiên Vân trang chủ, một nhân vật có võ công lừng lẫy như thế nào. Nhưng cuối cùng thì sao.
Một thần tuyệt võ công, cũng không bảo toàn được Thiên Vân trang, cuối cùng cũng phải chôn thân xuống địa huyệt.
Nhường đôi chân mày, Trương Quảng nói tiếp:
- Huynh không có võ công, không chừng mạng sống được bảo toàn hơn đó.
Thể Ngọc nhìn Trương Quảng khẽ lắc đầu:
- Huynh hứa với muội đi.
- Muội muốn huynh hứa gì nào?
Đôi lưỡng quyền nàng ửng hồng. Thể Ngọc ngập ngừng hỏi:
- Huynh còn nhớ lần huynh cứu muội trong cổ động không.
Trương Quảng bối rối nói:
- Tất nhiên huynh không quên rồi. Nhất định huynh sẽ không quên những khoảnh khắc đó - Huynh đừng quên muội nhe.
Trương Quảng gật đầu:
- Huynh sẽ không quên muội.
Nàng gượng cười. Bất ngờ Thể Ngọc ôm chầm lấy Trương Quảng:
- Trương huynh... Muội... Muội yêu huynh.
Chàng sửng sờ với câu nói này của nàng. Chẳng biết Trương Quảng nghĩ gì với câu nói này của nàng bất giác buông tiếng thở dài.
Thể Ngọc buông Trương Quảng nhìn thẳng vào mặt y khi tiếng thở dài của Trương Quảng lọt vào thính nhĩ nàng.
Thể Ngọc ôn nhu nói:
- Huynh đang nghĩ gì? ơ... huynh tội nghiệp... chẳng lẽ...
Trương Quảng gượng cười nói:
- Không tội nghiệp cho muội sao được.
Trên thế gian này biết bao trang vương tôn công tử. Biết bao trang anh hùng hào kiệt, thế mà tiểu thư Minh Thần Cung lại để tình cho một gã họ Trương danh chẳng có tiếng cũng không.
Nàng lắc đầu:
- Thể Ngọc không cần điều đó... Muội chỉ biết muội... Muội yêu huynh. Và trong tâm muội biết huynh là người tốt.
Chàng nhường mày:
- Cảm tính của muội thôi. Nhưng huynh sẽ không quên muội.
Trương Quảng nắm tay nàng:
- Muội nên quay về Minh Thần Cung, báo cho cung chủ biết sự tồn tại của ân Tướng Ma Tôn và cái chết của Thẩm Mộc Cương tiền bối.
- Muội đã đưa chim câu báo tin rồi.
- Vậy ư Nhưng mà cũng nên quay về Minh Thần Cung. Một mình muội đi trên giang hồ... Huynh lo lắm.
- Muội cũng có ý định quay về Minh Thần Cung.
- Cho huynh gởi lời chúc an bá mẫu.
- Nếu huynh đi cùng với muội.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thể Ngọc, Trương Quảng nói:
- Thể Ngọc... Hiểu cho huynh.
Nụ cười gượng hiện trên hai cánh môi của Trương Quảng. Y ôn nhu nói tiếp:
- CÓ cơ hội, nhất định Trương huynh sẽ đích thân đến diện kiến cung chủ và tìm muội.
- Muội chờ huynh.
Trương Quảng mỉm cười gật đầu.
Đưa Thể Ngọc ra ngoài biệt phòng. Hai người bịn rịn một lúc Thể Ngọc nói:
- Huynh hứa không bao giờ quên muội đi - Huynh hứa sẽ không bao giờ quên Giáng Thể Ngọc.
Chàng ôm chầm lấy nàng:
- Muội chờ huynh.
Nàng cứ như không muốn xa Trương Quảng. Mãi một lúc sau chàng mới gỡ tay nàng.
Thể Ngọc nhìn lại Trương Quảng một lần nữa mới thi triển khinh công băng mình đi. Trương Quảng nhìn theo Thể Ngọc cho đến khi nàng mất dạng.
Trương Quảng nhẩm nói:
- Huynh mong sau này nàng sớm nhận Trương Quảng mà cắt đứt chữ tình hôm nay.
← Hồi 12 | Hồi 14 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác