← Hồi 05 | Hồi 07 → |
Trời đã sáng, trong sân vắng lặng, không khí xung quanh như đông lại, đột nhiên một tiếng khóc tấm tức vang lên, tựa như tiếng kim xé toang không gian tĩnh lặng. Vân Vũ Dương nhìn lại, thấy thê tử cầm bức họa lên, từ bên gốc mai thong thả bước qua vòm cổng, không thèm nhìn y lấy một lần.
Trong một thoáng, Vân Vũ Dương lạnh người, cảm giác hồn lìa khỏi xác, hai tiếng "Bảo Châu" không sao thoát ra khỏi miệng. Vân phu nhân lướt qua bên cạnh thi thể Thạch Thiên Đạc, thủ thỉ: "Thiên Đạc, ngươi yên tâm. Bức họa này ta nhất định đưa lại cho người nhà ngươi. Con trai ngươi ta sẽ chiếu cố, ta đối xử với Tố Tố sao thì sẽ chăm sóc nó y như vậy!" Thanh âm rất rất nhỏ, cơ hồ sợ làm Thạch Thiên Đạc thức giấc. Từng chữ từng chữ lọt vào tai Vân Vũ Dương như tên nhọn đâm vào tim y. Vân Vũ Dương đầu óc trống rỗng, đến khi ngẩng lên, bóng dáng thê tử đã biệt tăm.
Lâu lắm, Vân Vũ Dương mới hét lên, tiếng kêu tràn đầy thất vọng pha lẫn sợ hãi, ngoài việc thê tử bỏ đi còn xuất phát từ một chuyện mới phát sanh. Y vừa cất bước, đã thấy nữ nhi không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng dựa vào gốc mai nhìn y chằm chằm. Vân Tố Tố hai làn thu thủy đầy sợ hãi, ánh mắt và vẻ mặt hết sức kỳ quái, tựa hồ chưa từng biết y.
Vân Vũ Dương khó khăn lắm mới mở miệng: "Tố Tố!" Vân Tố Tố lướt nhìn mặt y, đột nhiên lùi lại ba bước, giống như vừa gặp phải một kẻ đáng sợ nào đó, la lên: "Ta không nghe thấy gì hết! Ta không biết! Đừng lại gần ta!" Vân Vũ Dương toàn thân run rẩy, bỗng nhiên thở dài, ca lên như phát cuồng: "Nghĩ trời đất này rộng lớn, biết ta là ai? Thương anh hùng tuổi xế chiều, thắng có vui gì? Bại có buồn chi? Ngán thay kiếp phù sinh thấm thoắt trôi, uyên ương đôi ngả, ta đi theo ai đây?" Tiếng ca xa dần, Vân Tố Tố chua xót nấc lên, không nén được kêu thất thanh: "Phụ thân, phụ thân!" Đáng tiếc gia gia nàng không nghe thấy.
Vân Tố Tố dựa vào gốc mai, thương tâm khóc rống lên, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đồng thời một giọng nói cực kỳ ôn nhu vỗ về bên tai: "Tố Tố, Tố Tố, muội đừng khóc nữa!" Vân Tố Tố quay đầu lại, nước mắt lã chã, gọi: "Huyền Cơ!".
Trần Huyền Cơ không biết nên nói gì, chỉ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta. Qua một lúc, Vân Tố Tố thút thít: "Gia gia ta! Gia gia đáng ghét, gia gia đáng thương! Huyền Cơ, huynh biết không, ta từ nhỏ đã xem gia gia là anh hùng độc nhất vô nhị trên đời!" Trần Huyền Cơ gật đầu: "Đương kim thế gian, phụ thân muội xác thực không có đối thủ!"
Vân Tố Tố nói: "Đúng thế, từ nay về sau, không còn ai là địch thủ của gia gia nữa rồi. Chỉ là thần tượng trong mắt ta đã vỡ vụn hoàn toàn. Ông ta không phải là anh hùng trong tưởng tượng của ta trước đây. Trộm kiếm phổ của ngoại tổ phụ, bức mẫu thân bỏ đi, sát hại hảo bằng hữu, cầm tù Thượng Quan Thiên Dã, còn muốn giúp chỉ huy Cẩm y vệ gì đó tróc nã cựu đồng liêu nữa, những việc này ta đều biết rồi!"
Trần Huyền Cơ giật mình: "Cầm tù Thượng Quan Thiên Dã? Hiện tại hắn thế nào?" Vân Tố Tố đáp: "Tối hôm qua ta có gặp Thượng Quan Thiên Dã, rất nhiều việc là do hắn nói cho ta nghe! Hai ngày nay ta cũng nghe thấy được một số chuyện, ta tin hắn không có gạt ta. Huyền Cơ, gia gia thật sự là người xấu à?"
Trần Huyền Cơ ôm chặt Vân Tố Tố, thấy ánh mắt nàng tràn đầy nỗi thống khổ. Trên đời này có nỗi đau nào của con người ta so được với việc con cái thất vọng về phụ mẫu? Trần Huyền Cơ vô phương an ủi nàng, không kềm được hôn lên má nàng một cái, dịu dàng nói: "Cũng không phải là phụ thân muội sai hoàn toàn!" Vân Tố Tố ngạc nhiên: "Chẳng phải là huynh muốn giết cha ta sao?" Trần Huyền Cơ than: "Những chuyện này đúng sai thế nào, chỉ e trong nhất thời khó mà rõ ràng được". Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng đã chiếu khắp sân, Trần Huyền Cơ trong lòng thẫn thờ, nhẹ nhàng buông tay Vân Tố Tố, đứng dậy.
Vân Tố Tố ủ dột: "Má má đi rồi, gia gia đi rồi, huynh cũng đi nữa!" Trần Huyền Cơ nói: "Sao? Muội bảo ta đi thì ta phải đi thôi!" Vân Tố Tố đột nhiên lại khóc thút thít: "Được lắm, ngươi còn không đi đi!" Trần Huyền Cơ rùng mình, hỏi: "Tố Tố, muội thật muốn ta đi à?" Vân Tố Tố nấc lên: "Ta không muốn huynh đi, nhưng ta cũng không muốn người khác hận ta".
Trần Huyền Cơ kinh ngạc hỏi: "Cái gì?" Vân Tố Tố nói: "Ta biết trong lòng huynh có một người, là một vị cô nương khả ái nhất trên đời". Trần Huyền Cơ cười phá lên: "Trên đời này ngoài cô nương ra còn có người nào đáng yêu hơn nữa? Chuyện này chắc là Thượng Quan Thiên Dã nói rồi". Vân Tố Tố cãi: "Thượng Quan Thiên Dã hà tất phải nói dối ta!"
Trần Huyền Cơ cười, nói: "Trong mắt Thượng Quan Thiên Dã, vị cô nương kia khả ái nhất trên đời, còn đối với ta chỉ có muội là đáng yêu nhất!" Vân Tố Tố ánh mắt đầy nghi hoặc, khẽ hỏi: "Thật không?" Trần Huyền Cơ giải thích: "Thượng Quan Thiên Dã yêu vị cô nương kia còn hơn cả bản thân hắn. Nhưng hắn lại cho rằng ta và vị cô nương kia kết hợp sẽ tạo thành một đoạn nhân duyên mĩ mãn, kỳ thật ta căn bản không nghĩ như vậy. Ta năm lần bảy lượt giải thích với hắn, nhưng hắn không tin ta. Tố Tố, chẳng lẽ muội cũng không tin ta sao?"
Trong mắt Vân Tố Tố ánh lên một tia vui mừng, hoan hỉ nói: "Chẳng trách Thượng Quan Thiên Dã lại mắng ta, hóa ra hắn sợ ta làm hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của huynh!" Trần Huyền Cơ gật đầu: "Được, chúng ta cùng đến gặp hắn, thả hắn ra!" Vân Tố Tố nói: "Không, hắn không chịu đi!" "Cái gì?", Trần Huyền Cơ kêu lên, "Sao hắn lại không chịu?" Vân Tố Tố lắc đầu: "Là thế này, tối qua hắn nói, dù gia gia ta muốn hắn đi, hắn cũng không đi".
Trần Huyền Cơ hết sức kỳ quái, hỏi: "Tại sao muội thả hắn mà hắn không chịu đi? Con người này tính khí thật quái lạ". Vân Tố Tố đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ta lại ưa thích tính cách đó của hắn. Này, Huyền Cơ, huynh có giống được như hắn không?" Trần Huyền Cơ ngạc nhiên: "Bảo ta giống hắn?", đột nhiên hiểu ra, dịu dàng: "Phải, ta sẽ đối xử với muội cũng giống như hắn đối với vị cô nương kia! Ta yêu muội còn hơn cả bản thân ta nữa. Nếu không tối qua ta đã không lén lút quay lại đây".
Vân Tố Tố vừa vui mừng vừa e thẹn, nũng nịu kêu lên, bị Trần Huyền Cơ ôm chặt vào lòng. Qua một lúc, Vân Tố Tố khẽ trách: "Muội không thở được nữa rồi!". Trần Huyền Cơ buông hai tay ra, cười nói: "Tố Tố, muội dẫn ta đi gặp Thượng Quan Thiên Dã!"
Vân Tố Tố sửa lại y phục, nắm tay Trần Huyền Cơ dắt đi qua cửa sau, qua một lối đi uốn khúc, không bao lâu thì đến trước một sơn động. Cửa động đóng chặt bằng hai tấm gỗ dày. Vân Tố Tố giải thích: "Sơn động này do gia gia bố trí, dùng làm tịnh thất luyện công, tối qua là lần đầu tiên muội lẻn vào đây. Thượng Quan Thiên Dã vẫn còn bị nhốt bên trong". Đi tới trước cửa, Vân Tố Tố nói: "Huynh đẩy ở phía trên bên trái ba cái, phải ba cái, cửa sẽ mở". Trần Huyền Cơ theo đó mà làm, vừa chạm tay vào cửa gỗ liền phát giác có điểm khác lạ, đẩy nhẹ một cái, hai cánh cửa lớn lập tức rơi xuống, vỡ thành vô số mảnh vụn, tựa hồ làm bằng giấy vậy. Vân Tố Tố kêu thất thanh: "Ôi chao, chuyện gì thế này?"
Hai cánh cửa này làm bằng gỗ lim trong rừng Hạ Lan sơn, chất gỗ rất rắn, ngay cả dùng đao chặt cũng phải phí rất nhiều khí lực, vậy mà bây giờ chỉ đẩy nhẹ một cái đã vụn như bột giấy. Hơn nữa, tối qua Vân Tố Tố đến đây, mọi thứ đều không có gì khác thường.
Vân Tố Tố cơ hồ không tin được vào mắt mình, nhìn lại Trần Huyền Cơ thì thấy sắc mặt chàng cũng hết sức quái dị. Hai người cùng chạm tay vào cánh cửa vỡ, phát hiện chất gỗ rất xốp, vừa dụng lực thì đã tan thành bột. Trần Huyền Cơ nói: "Cửa này là bị chưởng lực nội gia đánh vỡ. Người này có ý hiển lộ công phu thượng thừa, phá vỡ cửa từ bên trong, bề ngoài không nhận ra được". Vân Tố Tố hỏi: "Đúng, là bị chưởng lực nội gia đánh vỡ; nhưng đương kim thiên hạ hiện nay, ai có được công phu thế này?"
Trần Huyền Cơ nghĩ thầm: "Nếu Thạch Thiên Đạc chưa chết, việc này có thể nghĩ là do ông ta làm. Có điều tối qua nghe Vân phu nhân và Thạch Thiên Đạc trò chuyện, Thạch Thiên Đạc một lòng lo chuyện thiếu chủ, ông ta căn bản còn không biết Thượng Quan Thiên Dã là người nào, tất sẽ không làm ra chuyện này".
Vân Tố Tố hỏi: "Huyền Cơ, huynh đang nghĩ gì vậy?" Trần Huyền Cơ không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: "Tố Tố, tối qua muội đến đây lúc nào thế?"
Vân Tố Tố nói: "Ước chừng là gần đến canh tư".
Trần Huyền Cơ lẩm bẩm: "Lúc đó hắn bắt đầu động thủ với Thạch Thiên Đạc". Vân Tố Tố ngạc nhiên hỏi: "Huynh nghĩ gì vậy? Không lý nào gia gia lại đến đây. Chẳng lẽ người lại phá hủy tịnh thất luyên công của mình. Với lại người sẽ không phóng thích hắn đâu?"
Trần Huyền Cơ nói: "Chính vì vậy ta mới cảm thấy lạ". Vân Tố Tố ngẫm nghĩ, hai cánh cửa này đã không phải do Thạch Thiên Đạc phá, vậy thì, chẳng phải trong thiên hạ còn có người muốn cùng phụ thân mình tranh giành ngôi vị đệ nhất hay sao, y làm việc này rõ ràng là muốn gây hấn với phụ thân.
Trần Huyền Cơ nói: "Chúng ta vào trong rồi hãy nói. Thật là, không biết Thiên Dã thế nào rồi? Này, Thiên Dã, Thiên Dã, Thượng Quan huynh, ngươi, ngươi có sao không?" Thạch động không một tiếng người đáp lại, Trần Huyền Cơ trong lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng Thượng Quan Thiên Dã bị thương, vội vàng rảo bước vào trong lục soát, nhưng thạch động vắng lặng như tờ. Cửa động đã mở, ánh triều dương chiếu vào, hết thảy cảnh vật đều lạnh tanh, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Thượng Quan Thiên Dã.
Vân Tố Tố lúc này càng kinh sợ hơn khi mới bước vào, thì thào với Trần Huyền Cơ: "Hắn nói, nếu không tự mình phá được cửa động thì dù có ai mời hắn cũng không ra khỏi đây. Hắn thà vùi thây hoang sơn cũng không để người thương hại". Trần Huyền Cơ trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn thấy bốn mặt vách động vẽ đầy các tư thế so kiếm và đồ hình luyện công, với võ công của Trần Huyền Cơ, nhìn qua đã thấy cao thâm khó lường.
Nhìn lại thì Thượng Quan Thiên Dã không để lại lời nhắn nào, với công lực của hắn tuyệt đối không có khả năng phá vỡ cánh cửa đó, vậy thì rốt cuộc là ai đã chấn nát nó? Trần Huyền Cơ giật mình nhìn vào đồ hình trên vách, dường như muốn hiểu rõ một chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: "Tố Tố, sao muội lại gặp Thượng Quan Thiên Dã, hắn và muội nói chuyện gì thế?"
Vân Tố Tố nói: "Ta sinh trưởng trên núi, ngoại trừ phụ mẫu rất hiếm khi gặp người lạ, tuy cũng có lúc xuống núi đi săn nhưng không bao giờ quá năm mươi dặm. Không hiểu sao hôm đó lại gặp huynh, chỉ cảm thấy huynh và muội giống như rất thân thiết vậy!"
Trần Huyền Cơ nói: "Lạ thật, tâm tư hai ta đều giống nhau. Ngày hôm đó sau khi ta tỉnh lại, vừa nhìn muội đã thấy giống như gặp muội tử chưa từng biết mặt vậy". Vân Tố Tố hai má đỏ bừng, nhỏ nhẹ: "Tối hôm qua, muội cho bạch mã của huynh ăn, nhớ tới huynh liền lên đỉnh núi gảy đàn, huynh có nghe thấy không?" Trần Huyền Cơ gật đầu: "Ta chính là bị tiếng đàn của muội lôi kéo. Không ngờ muội đối với ta sâu nặng như vậy, chỉ mong từ nay về sau, hai chúng ta vĩnh viễn không chia lìa".
Vân Tố Tố nhè nhẹ vuốt tóc mai, cúi mặt cười, tránh ánh mắt của Trần Huyền Cơ, hạ giọng: "Muội vừa gảy đàn, vừa nghĩ tới huynh. Nghĩ lại việc huynh hành thích gia gia, trong lòng muội hết sức sợ hãi. Không phải muội sợ huynh đả thương người, gia gia đã nói, huynh muốn phân cao thấp với ông tối thiểu cũng phải mười năm nữa. Muội rất sợ, muội sợ gia gia mà muội luôn sùng bái thật sự là người xấu. Muội còn sợ sau này huynh gặp lại gia gia, lỡ như muội không có ở đó, gia gia sẽ giết chết huynh. Muội lại liên tưởng đến những việc hai ngày nay tai nghe mắt thấy, gia gia thật không giống với lúc bình thường, nhất là chuyện không hoàn trả kiếm phổ còn bắt Thượng Quan Thiên Dã".
"Này, gia gia đối với huynh không tốt khiến muội lấy làm xấu hổ. Muội muốn làm một cái gì đó để huynh vui vẻ, bù đắp cho huynh. Muội thích huynh, vì thế mà cũng thích những người huynh thích. Muội không kềm được nghĩ tới Thượng Quan Thiên Dã, hắn mạo hiểm như vậy, còn muốn từ bỏ chức vị Chưởng môn, kể cả kiếm phổ để đổi lấy huynh; muội nghĩ huynh nhất định cũng muốn cứu hắn ra".
Trần Huyền Cơ nói: "Thượng Quan Thiên Dã có thể nói là tri kỷ trong đời ta. Đáng tiếc hắn không thấu hiểu được ta như muội. Thật kỳ lạ, muội và ta có rất nhiều điểm tương đồng, dường như là tâm tư chúng ta gắn liền với nhau vậy". Hai người bất tri bất giác nắm chặt tay nhau, trong lòng cảm thấy hết sức vui sướng.
Chỉ nghe Vân Tố Tố thở dài nhè nhẹ, hạ giọng: "Gia gia rất yêu thương muội, nằm mơ cũng không ngờ được muội lại có lúc phản đối người. Nhưng mà tối hôm qua muội đã xác định rồi. Muội lén tới đây, mở hai cánh cửa này để thả Thượng Quan Thiên Dã. Muội cũng sợ thần sắc hung tợn của hắn nhưng muội đã có chủ ý. Dù hắn có hiểu lầm mà động thủ đánh muội, muội cũng không hoàn thủ". Trần Huyền Cơ cảm động, thốt lên: "Muội tử, ngươi thật tốt!", nhận ra khắp thiên hạ, ngoại trừ mẫu thân, y chưa từng gặp nữ nhân nào chính trực vô tà như Vân Tố Tố.
Vân Tố Tố vẫn tiếp tục: "Hắn vừa gặp muội, quả nhiên rất hung dữ, may mà còn chưa động thủ đánh muội. Hắn nghe muội nói xong, đột nhiên run rẩy, nói không ngờ muội lại thích huynh như vậy. Hắn nói đến đây thì cười, sau đó lại khóc rồi mắng muội, hỏi muội có biết trong lòng huynh đã có người khác rồi không?"
Trần Huyền Cơ cười hỏi: "Sự hiểu lầm này vừa rồi huynh đã giải thích với muội rõ ràng. Hắn còn nói gì nữa không?" Vân Tố Tố nói: "Muội chịu đựng ủy khuất, chịu đựng đau lòng, để hắn mắng chửi một hồi, cuối cùng cũng nói được với hắn: "Nếu ngươi muốn lấy kiếm phổ, ta lấy trộm cho ngươi". Muội bảo hắn đi mau,còn nói cho hắn biết huynh đã bình an vô sự thoát thân, hắn ở lạ trong này có thú vị gì đâu? Chi bằng nhân lúc gia gia không có nhà, mau lấy kiếm phổ rồi trốn đi là hơn. Ai ngờ hắn lại nổi giận nữa".
Trần Huyền Cơ cười nói: "Tính tình Thượng Quan Thiên Dã nóng nảy, quả thật không tốt!" Vân Tố Tố gật đầu: "Hắn nói kiếm phổ vốn là vật của Vũ Đương phái bọn hắn, tại sao phải lén lút ăn trộm? Trừ phi hắn thắng được gia gia, khiến gia gia thật tâm bái phục mà hồi hoàn kiếm phổ, nếu không, dù muội đuổi hắn, hắn cũng không đi. Kêu hắn trốn, có chết hắn cũng không làm. Trừ phi nội trong một ngày, hắn có thể bằng vào công lực bản thân mà phá được cửa ra ngoài. Hắn còn cười lạnh, nói: "Gia gia ngươi cố ý tỏ ra phóng khoáng nghĩa hiệp, cố ý giả vờ thành toàn cho ta. Thứ cho Thượng Quan mỗ không nhận lĩnh thịnh tình này được, kiếm phổ vốn dĩ là của ta". Muội thật không hiểu được ý của hắn".
Trần Huyền Cơ nghe xong những lời này, trong lòng đã hiểu rõ, cười đáp: "Muội nhìn bốn bức đồ hình này xem, có phải là Đạt Ma kiếm thức không?" Vân Tố Tố nói: "Đạt Ma kiếm pháp muội chỉ học được có ba thành, hình như chiêu thức trên tường muội đều có học, chắc là không sai rồi. Còn những đồ hình luyện công này, muội chỉ nhận ra được công phu Nhất Chỉ Thiền. Ờ, muội hiểu rồi, gia gia đem sở học tâm đắc cả đời cho hắn, tất cả đều ở trên tường. Nếu như tham thấu võ công trên đó còn hơn hẳn lấy được Đạt Ma kiếm phổ. Thì ra gia gia nhốt Thượng Quan Thiên Dã ở đây là có ý cho hắn học. Chẳng trách Thượng Quan Thiên Dã hắn, hắn không chấp nhận". Lời vừa nói xong, nghi ngờ càng lớn dần, rốt cuộc Thượng Quan Thiên Dã đã đi đâu.
Trần Huyền Cơ cũng nói: "Với tính cách của Thượng Quan Thiên Dã, hắn đã thề chết không đi, cho dù trời long đất lở, thạch động này có sụp xuống, hắn cũng nhất định không bỏ chạy. Bây giờ hắn đột nhiên biến mất, chuyện này thật kỳ lạ". Hai người thảo luận một hồi vẫn không sao giải thích được. Trần Huyền Cơ chán nản vô cùng, Vân Tố Tố an ủi: "Có lẽ hắn đã bỏ đi rồi, chúng ta ngồi lại đây cũng vô ích. Chi bằng trở về nhà, huynh chắc cũng đói rồi".
Hai người quay lại đình viện, chỉ thấy gạch tan đá nát, cành khô lá úa, bùn sình máu huyết lẫn lộn khắp nơi. Thoắt một cái, đình viện thanh tịnh đẹp đẽ đã biến thành một nơi hoang vu lộn xộn và ảm đạm. Trần Huyền Cơ ngán ngẩm nói: "Lấy cho huynh một cái cuốc!" Vân Tố Tố đưa cho y một cái, sớm biết ý, khẽ nói: "Làm phiền huynh quá, để muội thay xiêm y xong sẽ nấu cho huynh hai món ăn".
Trần Huyền Cơ đào hết bùn đất, chôn cất Thạch Thiên Đạc sơ sài, lại đem hết số cành hoa gãy kia chôn luôn xuống đất, nghĩ đến bậc thầy võ công như Thạch Thiên Đạc, cuối cùng lại vùi thây hơi hoang sơn, trong lòng cảm khái vô hạn.
Buông cuốc xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Vân Tố Tố đã thay xiêm y mới, đang đứng tựa cổng, đột nhiên phì cười: "Ca ca ngốc, huynh làm gì mà nhìn muội như thế? Chẳng lẽ không nhận ra muội sao?" Trần Huyền Cơ nói: "Muội trang điểm vào, nhìn thật đẹp!" Lời lẽ tán tụng, ngữ điệu lại đầy bất an.
Vân Tố Tố hỏi: "Thế nào? Bộ y phục này là dựa theo bản vẽ của gia gia, do người chỉ cho muội may đó. Nghe nói ba mươi năm trước loại trang phục này rất thịnh hành. Đôi hài đầu phượng khảm ngọc này nghe nói hiện tại cũng rất ít người mang". Trần Huyền Cơ chậm rãi nói: "Mẫu thân cũng có một đôi như thế này, huynh từng thấy qua lúc bà thu dọn rương hòm nhưng chưa bao giờ thấy bà đi". Vân Tố Tố rùng mình, lâu lắm mới nói: "Đã là trang phục thịnh hành hồi ba mươi năm trước thì giống với mẫu thân huynh không có gì lạ cả!" Nói thì nói vậy, kỳ thực trong lòng nàng không khỏi thắc mắc.
Vân Tố Tố đem thức ăn vào thư phòng, chính là hai món ăn mà Trần Huyền Cơ xưa nay ưa thích. Y vốn muốn khen nàng một câu, nhưng lúc này lòng dạ hoang mang, đến hai chữ "đa tạ" cũng quên không nói.
Vân Tố Tố hỏi: "Huynh nghĩ gì thế?" Trần Huyền Cơ mơ hồ ngẩng đầu lên, gượng gạo: "Không có gì!" Vân Tố Tố cười khúc khích: "Muội biết huynh nhớ mẫu thân, lúc huynh ngủ suốt một ngày đêm cũng gọi bà. Mẫu thân huynh thật là có phúc, có được một hài nhi hiếu thuận như thế!" Đột nhiên nghĩ đến mẫu thân đã bỏ đi, trong lòng đau đớn, bật khóc không thành tiếng.
Trần Huyền Cơ nhè nhẹ vuốt tóc nàng, nói: "Mẫu thân nhất định yêu thích muội. Từ nay về sau, trên thế gian này ta có hai người thân yêu nhất, một là mẫu thân, hai là muội". Vân Tố Tố nước mắt lăn dài trên má, vừa vui mừng vừa bi thương, gượng cười: "Vừa mới thay đồ xong, giờ nước mắt lại làm dơ áo nữa rồi!" Trần Huyền Cơ nói: "Ối chà, ai kêu muội thích khóc như vậy!" Vân Tố Tố nói: "Đúng rồi, hôm đó huynh nói thư phòng nhà muội rất giống nhà huynh. Đáng tiếc bây giờ nhà muội chỉ còn trơ một gốc mai, không biết khi nào muội mới có phúc đến nhà huynh xem".
Trần Huyền Cơ rùng mình, nhớ lại ngày hôm đó sau khi y vừa mới tỉnh dậy đã nhìn lầm đó là nhà mình, nhưng chỉ mới nghi ngờ mà thôi. Giờ Vân Tố Tố đột nhiên đề cập đến, không biết tại sao, trong lòng cứ cảm thấy có điềm bất tường không sao giải thích được. Y càng lúc càng cảm thấy thư phòng này có điểm cổ quái, trong đầu tựa như có bóng đen làm y nghẹt thở, chợt nghe Vân Tố Tố gọi: "Này, huynh sợ gì à?"
Trần Huyền Cơ đột nhiên nhảy dựng lên, nói: "Ở trong phòng này, huynh thật tình cảm thấy sợ. Tố Tố, muội có bằng lòng đi theo ta không?" Vân Tố Tố hé miệng cười: "Muội đương nhiên đi theo huynh". Trần Huyền Cơ khẽ kêu lên, chỉ thấy thân hình mềm mại của Vân Tố Tố đã ngả hẳn vào vòng tay mình.
Trần Huyền Cơ đang ngây ngất, chợt nghe một thanh âm cực kỳ lạnh lùng lọt vào tai: "Buông con gái ta ra!" Vân Tố Tố cả kinh, nhảy dựng lên, chỉ thấy phụ thân nàng không biết đã bước vào từ lúc nào, đang đứng cách đó ba thước, vẻ mặt lạnh băng không chút huyết sắc, hữu chưởng từ từ giở lên.
Vân Tố Tố kêu to: "Cha muốn giết chàng thì giết con luôn đi!" Vân Vũ Dương thủ chưởng đình lại, một lúc lâu sau, từ từ hạ xuống, thở dài: "Ta còn có tâm tình gì mà giết người nữa? Tố Tố, con kêu hắn ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với con". Giọng nói không giống với phụ thân ra lệnh cho nữ nhi của mình mà như cầu khẩn một bằng hữu hơn. Vân Tố Tố đột nhiên cảm thấy trên sắc mặt không chút biểu tình của phụ thân lộ ra vẻ từ ái, không kềm được chua xót trong lòng, khẽ nói: "Huyền Cơ, huynh ra ngoài một lát đi!"
Trong thư phòng, chỉ còn lại phụ tử hai người mặt đối mặt, nhìn nhau chăm chăm, vốn là hai người quen thuộc, bây giờ lại có cảm giác lạ lẫm. Qua một lát, ánh mắt cả hai dần dần hiền hòa trở lại, Vân Vũ Dương nói: "Cả đời ta chỉ có con là người ta thương yêu nhất, ta có thể từ bỏ tất cả nhưng riêng con thì không!" Vân Tố Tố kêu lên: "Cha, con biết!"
Vân Vũ Dương nói tiếp: "Mẫu thân con đi rồi. Mười mấy năm qua ta biết trong lòng nàng rất khó chịu, kỳ thật ta cũng không vui vẻ chút nào. Việc này ta vốn không ngờ đến, có một câu này, nếu không nói với con thì ta chết cũng không an tâm. Từ nay về sau, con nhận người cha này cũng tốt, không nhận cũng tốt, đều tùy thuộc nơi con". Vân Tố Tố ngẩng đầu nói: "Cha, người nói gì thế? Con gái cũng không bỏ cha được".
← Hồi 05 | Hồi 07 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác