← Hồi 071 | Hồi 073 → |
Trên quan đạo từ Tam Giang về Tây Lăng.
Hơn năm ngàn khinh bộ binh và hơn năm ngàn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang áp tải gần ngàn xe lương chậm rãi tiến về phía trước. Diêu Minh Viễn giục ngựa tới cạnh Nghiêm Đĩnh, nói với vẻ lo âu: :
- Nghiêm đại nhân, tối hôm qua Mạnh Hổ đã ra khỏi thành, theo như vậy hắn đã sớm hội hợp với kỵ binh Man nhân ở phía Bắc thành Tây Lăng mới phải, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh?
- Đừng nóng vội...
Nghiêm Đĩnh lạnh nhạt:
- Cứ bình tĩnh, nhất định bọn chúng sẽ tới!
- Báo...
Nghiêm Đĩnh vừa dứt lời, một con khoái mã từ phía trước nhanh chóng chạy lại, lớn tiếng báo:
- Thám mã báo lại, cách hai mươi dặm về phía Tây Bắc phát hiện rất đông kỵ binh Man nhân!
- Tới rồi!
Diêu Minh Viễn không kềm được phấn khích:
- Con mãnh hổ kia rốt cục cũng tới!
- Giỏi cho tên khốn, quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Tổng đốc đại nhân, lén đi vòng ra phía sau chúng ta, nếu không có thể đã bị giết cho trở tay không kịp!
Nghiêm Đĩnh nghĩ tới đây, trong lòng cực kỳ kinh hãi, quay lại nói với Diêu Minh Viễn:
- Minh Viễn tướng quân, bây giờ có thể tăng tốc độ hành quân lên, chạy tới địa điểm phục kích đã định!
- Dạ!
Diêu Minh Viễn đáp lời, quay đầu lại quát tên đội trưởng cận vệ:
- Truyền lệnh, toàn quân tăng tốc độ hành quân, nhanh chóng đi tới địa điểm chỉ định!
Lệnh đã ban ra, vốn đội vận lương đang đi chậm như rùa lập tức gia tăng tốc độ, xe ngựa rầm rộ, cuồn cuộn tiến thẳng về phía trước.
----- Báo Tử cầm trường cung trên tay, bình tâm tĩnh khí nhắm vào tên du kỵ thám báo của đế quốc Minh Nguyệt đang giục ngựa chạy nhanh ở phía trước.
Tên du kỵ thám báo kia cũng giương cung lắp tên, thế nhưng mũi tên của hắn lại nhắm thẳng lên trời.
Trong chớp mắt, hai mắt Báo Tử đang khép lại đột ngột bừng mở, tay phải đang nắm chặt lập tức buông ra, chỉ nghe ong một tiếng, mũi Lang Nha tiễn đã rời khỏi dây cung bay vút ra. Hàn quang chợt loé, tên du kỵ thám báo của đế quốc Minh Nguyệt đang giục ngựa chạy như điên phía trước đã từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, lăn lông lốc hai vòng rồi nằm cứng đơ không nhúc nhích.
Thế nhưng trước khi chết, tên du kỵ thám báo kia đã bắn mũi tên lên không, thoáng chốc phát ra một tiếng rít gió rất chói tai, ở xa vài dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Rất nhanh, trên vùng bình nguyên mênh mông liên tiếp vang lên hai, ba tiếng rít giống như vậy, hiển nhiên đây là thám báo của du kỵ binh đế quốc Minh Nguyệt đang bắn tín hiệu cảnh báo cho đại quân của chúng.
- Giỏi lắm!
Đôn Tử bên cạnh rất hâm mộ liền cất tiếng khen ngợi:
- Báo Tử, tài bắn cung của ngươi rất có tiến bộ!
Báo Tử lúng túng gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, trong mắt sáng lên vẻ sùng bái. Tài bắn cung của hắn sở dĩ đột nhiên có tiến bộ như vậy hoàn toàn là nhờ Mạnh Hổ cố công truyền thụ.
Mạnh Hổ không nhịn được cũng gật đầu, lạnh lùng nói:
- Báo Tử ngươi cần phải luyện tập nhiều hơn nữa, nếu như lúc xuất thủ nhanh hơn chút nữa là đã có thể giết chết đối phương trước khi hắn kịp phát ra tín hiệu cảnh báo.
Gương mặt tuấn tú của Báo Tử thoáng chốc đỏ bừng, mặt toát mồ hôi:
- Ty chức nhất định sẽ cố gắng luyện tập, tuyệt đối không để tướng quân mất mặt.
Tất Điêu Tử giục ngựa tiến lên, nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, quân địch đề phòng rất nghiêm mật, muốn đi tới một cách thần không biết quỷ không hay là không thể được!
-Bây giờ quân của hai bên cách xa nhau bất quá chừng hai, ba mươi dặm, ta nghĩ bọn chúng cũng không thể nào chạy thoát, cho nên cũng không cần phải núp núp lén lén nữa!
Mạnh Hổ gằn giọng:
- Toàn quân tăng tốc độ, gióng một tiếng trống lên cho hăng hái tinh thần đuổi theo đội vận lương của địch!
Mạnh Hổ ra lệnh một tiếng, hơn ngàn kỵ binh của liên đội Mãnh Hổ và gần vạn kỵ binh Man nhân vội vã tăng tốc độ, không cần theo đội hình gì cả nhanh như gió cuốn theo quan đạo thẳng tiến về phía trước. Vó ngựa tung bay, đầu ngựa nhấp nhô, hơn vạn thiết kỵ tựa như một cơn sóng lớn tràn qua vùng bình nguyên hoang dã, thoáng chốc cuốn bụi mịt mù che gần nửa bầu trời...
Không đầy nửa giờ sau, đội vận lương của đế quốc Minh Nguyệt đã xuất hiện xa xa trước mặt.
Trên vùng bình nguyên mênh mông trống trải, hơn vạn kỵ binh, bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang áp tải một đoàn xe lương dài ngoằng ở phía trước. Tuy còn cách xa, nhưng Mạnh Hổ có thể cảm nhận được sự lo lắng của quân địch, bởi vì chạy quá gấp, đã có mấy xe bị chặt đứt càng, vứt chỏng trơ ở ven đường. Mạnh Hổ lập tức tiến lại, dùng trường thương hất vải trùm trên xe ra xem, bên trong rõ ràng là lúa mạch rất nhiều, lại còn có cả gạo thóc.
Đôn Tử hung hăng thúc ngựa, thần sắc dữ tợn cười gằn:
- Đám thỏ con chết nhát này chạy không thoát rồi, ha ha ha....
Báo Tử hưng phấn bật bật dây cung, trên khuôn mặt non choẹt cũng tràn đầy hưng phấn. Có thể tìm người sống để luyện tập bắn cung, không có chuyện gì làm cho hắn cảm thấy hưng phấn hơn chuyện này cả. Mặc dù năm nay hắn bất quá chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng hoàn toàn đã là sát thủ máu lạnh, quân của đế quốc Minh Nguyệt chết dưới tên của hắn cũng đã có hơn trăm.
Hơn ngàn khinh kỵ binh của sư đoàn Mãnh Hổ rối rít gào lên, cả bọn như một bầy sói ngủi thấy mùi máu tươi, lộ ra hàm răng trắng nhởn nhọn hoắt, chuẩn bị xông tới xé xác con mồi. Phía sau cách đó không xa, gần vạn kỵ binh Man nhân cũng lộ ra ánh mắt hung tợn, trong mắt ngập tràn sát cơ bạo ngược.
Vó ngựa tung bay, cả vùng chấn động!
Ngựa xe khua động, gió Bắc giận hờn!
Đột nhiên, khi quân hai bên còn cách nhau không đầy ba dặm, mắt thấy đã sắp sửa đuổi kịp đội vận lương của đế quốc Minh Nguyệt, mũi Mạnh Hổ đột nhiên nghe thấy một mùi dầu hoả rất nhạt thoáng qua. Đồng tử Mạnh Hổ đột ngột co lại, trường thương trong tay lập tức giơ cao, đồng thời lớn tiếng thét lên:
- Ngừng lại, ngừng lại ngay lập tức!
Đôn Tử và Báo Tử theo sát phía sau Mạnh Hổ thấy vậy đồng thời nhanh chóng ghìm cương ngựa, hai người suýt nữa va chạm với nhau.
Nghe thấy tiếng thét dài của Mạnh Hổ, hơn ngàn khinh kỵ binh của sư đoàn Mãnh Hổ cũng vội vã thắng ngựa dừng lại. Rất nhiều tướng sĩ vì dừng cương quá đột ngột nên đụng vào người khác, làm cho đội hình thoáng chốc trở nên hỗn loạn vô cùng. Gần vạn kỵ binh Man nhân theo sau đuôi sư đoàn Mãnh Hổ nhờ vào thuật cỡi ngựa vô cùng thuần thục nên đã rẽ ra làm hai, đi chéo qua hai bên đám khinh kỵ binh của sư đoàn Mãnh Hổ.
Gió Bắc cuồn cuộn, không gian tịch mịch.
Tất cả kỵ binh đang tiến nhanh về phía trước giờ đây đã dừng lại hoàn toàn, không kể là sư đoàn Mạnh Hổ hay kỵ binh Man nhân đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn vào Mạnh Hổ. Không ai biết được Mạnh Hổ đã phát hiện được chuyện gì, càng không ai hiểu được vì sao Mạnh Hổ lại đột nhiên hạ lệnh ngừng đuổi theo quân địch.
Ánh mắt Mạnh Hổ vô cùng nghiêm trọng, đang ra sức ngửi lấy ngửi để không khí chung quanh, thế nhưng mùi dầu hoả vừa thoáng qua lúc nãy dường như biến mất.
----- Sư đoàn Mãnh Hổ và kỵ binh Man nhân đột nhiên ngừng lại không đuổi theo, khoảng cách giữa hai bên lại kéo giãn ra một chút.
Diêu Minh Viễn vội vàng giục ngựa đi tới trước mặt Nghiêm Đĩnh, dáng vẻ thấp thỏm không yên:
- Tham mưu trưởng đại nhân, thật là kỳ quái, đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ không biết vì sao dừng lại?
Nghiêm Đĩnh cũng cảm thấy tinh thần ngưng trọng, chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra sơ hở gì sao?
Lo lắng nhìn quanh bốn phía vùng bình nguyên hoang dã, Nghiêm Đĩnh lập tức gạt đi sự suy đoán của mình. Vùng bình nguyên bốn phía vẫn y như cũ, không hề lộ ra chút sơ hở nào, cho dù Mạnh Hổ lợi hại hơn nữa cũng tuyệt đối không thể nào trong lúc hành quân nhanh chóng nhìn ra được bất cứ điểm gì khác thường. Nhưng quả thật quân địch đã dừng lại, rốt cục là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Diêu Minh Viễn vội la lên:
- Tham mưu trưởng đại nhân, hay là phát động tấn công ngay, dù sao cũng đã có hơn phân nửa kỵ binh Man nhân tiến vào ổ mai phục!
- Không được, hãy chờ thêm chút nữa, vẫn còn phân nửa kỵ binh Man nhân chưa lọt vào ổ phục kích!
Nghiêm Đĩnh lạnh lùng lắc đầu:
- Truyền lệnh cho toàn quân tiếp tục đi tới, vậy thì tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ sơ hở nào!
----- Tất Điêu Tử giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, nghiêm giọng hỏi:
- Tướng quân, phát hiện ra vấn đề gì sao?
Mạnh Hổ lại hít hai hơi không khí lạnh như băng, nhưng hít vào chỉ toàn là đất bụi, không nghe thấy bất cứ mùi dầu hoả nào nữa, liền nghi hoặc lắc lắc đầu. Chân mày hắn hơi cau lại, nói với dáng vẻ nghiêm trọng:
- Mới vừa rồi ta thoáng nghe thấy có mùi dầu hoả, chuyện này có vẻ khác thường.
- Mùi dầu hoả sao?
Tất Điêu Tử nghe vậy biến sắc, cũng ra sức hít lấy hít để vài hơi, nhưng cũng chỉ nghe toàn là bụi đất.
Đôn Tử giục ngựa tiến tới, nghi hoặc hỏi:
- Tướng quân, giặc đế quốc Minh Nguyệt đi xa rồi, chúng ta vẫn không đuổi theo hay sao?
- Không vội!
Mạnh Hổ khoát khoát tay, lạnh lùng nói:
- Nơi này là vùng bình nguyên trống trải, bọn chúng chạy không thoát!
----- Quân của hai bên cách nhau ngày càng xa, mắt thấy cũng đã cách xa nhau mấy dặm, hơn vạn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ vẫn chưa đuổi theo, Nghiêm Đĩnh không khỏi lo lắng bồn chồn, chẳng lẽ địch nhân thật sự đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao? Nếu không vì sao bọn chúng lại trơ mắt nhìn đội vận lương tháo chạy như vậy?
Diêu Minh Viễn lại giục ngựa tới trước mặt Nghiêm Đĩnh, nói với vẻ lo lắng:
- Tham mưu trưởng đại nhân, xem ra bọn địch nhất định đã phát hiện được sơ hở nào đó, nếu ngay bây giờ phát động hoả công ít nhất còn có thể vây khốn hơn phân nửa kỵ binh Man nhân. Còn chờ nữa, địch nhân sẽ có phản ứng kịp thời chạy ra khỏi ổ phục kích, lúc đó hối hận thì đã muộn!
Trên trán Nghiêm Đĩnh đã xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Làm sao bây giờ? Chờ một chút hay phát động tiến công ngay lập tức?
Chờ một chút nữa thì sẽ có hai kết quả, một là tất cả kỵ binh Man nhân sẽ tiến vào ổ phục kích, hai là sau khi địch nhân phát hiện ra sơ hở sẽ rút lui ngay lập tức. Nếu như phát động tiến công ngay bây giờ, đám kỵ binh Man nhân đã lọt vào ổ phục kích đương nhiên khó thoát khỏi tai kiếp, nhưng còn số kỵ binh Man nhân chưa lọt vào ổ phục kích thì sao? Không thể lưu lại hậu hoạn!
- Tham mưu trưởng đại nhân!
Diêu Minh Viễn bên cạnh la to:
- Mau mau hạ lệnh đi, chậm nữa sẽ không kịp đó!
Nghiêm Đĩnh nghiến chặt răng, nghiêm giọng quát:
- Truyền lệnh, lập tức phát động tấn công!
----- - Tướng quân!
Tất Điêu Tử nghi hoặc hỏi:
- Ty chức không nghe thấy mùi dầu hoả gì cả!
Mạnh Hổ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chắc chắn không sai, mới vừa rồi đúng là ta đã nghe thấy mùi dầu hoả!
Đối với khứu giác của chính mình, Mạnh Hổ tuyệt đối tin tưởng, vừa dứt lời, hắn liền tung mình xuống ngựa, bắt đầu lục soát gần sát mặt đất. Lập tức Mạnh Hổ phát hiện có điểm khả nghi, cỏ hoang nơi này dường như rậm rạp một cách khác thường, nhìn như không phải là sinh trưởng tự nhiên, mà giống như do người trồng vậy....
Người trồng???
Mạnh Hổ đột nhiên giật thót trong lòng, vội đưa tay nhẹ nhàng nhổ lên một bụi cỏ ngay trước mắt, thoáng chốc đã thấy lộ ra củi khô được che giấu bên dưới, trên củi còn thoang thoảng mùi dầu hoả! Mạnh Hổ vội vàng cúi sát người xuống để ngửi thử, đã nghe thấy mùi dầu hoả tuy nhạt nhưng rất rõ ràng!
- Hỏng rồi!
Mạnh Hổ thất kinh, vội vàng tung mình lên ngựa.
Vù...
Vút ...vút...
Mạnh Hổ vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng rít gió rợn người.
Mọi người vội vã nhìn quanh, chỉ thấy hai bên vùng bình nguyên hoang dã đột nhiên bụi mù bốc lên thành từng cụm lớn, trong đám bụi quay cuồng, một đám đông cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt giống như ma quỷ từ dưới đất chui lên.
Bọn cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt vội vã giương cung lắp tên, nhắm thẳng lên không. Đồng tử Mạnh Hổ đột ngột co lại, bởi vì hắn thấy rõ ràng đó là những mũi hoả tiễn! Đúng ra mấy trăm mũi hoả tiễn sẽ không tạo nên uy hiếp gì đáng kể cho gần vạn kỵ binh Man nhân, nhưng vấn đề chính là, dưới chân đám kỵ binh Man nhân có từng mảng lớn cỏ khô vàng, dưới những mảng cỏ đó, lại còn có rất nhiều củi khô tẩm dầu hoả đã được chôn giấu từ trước, đây mới là điểm chết người!
Trúng kế rồi!
Giây phút này, lòng Mạnh Hổ như bị tảng đá ngàn cân đè xuống, lập tức ngửa mặt lên trời thét dài đầy vẻ thê lương:
- Rút lui, lập tức rút lui về phía sau....
← Hồi 071 | Hồi 073 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác