Vay nóng Tinvay

Truyện:Hổ lang chi sư - Hồi 061

Hổ lang chi sư
Trọn bộ 238 hồi
Hồi 061: Cũng là một nhân tài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-238)

Siêu sale Lazada

Tần Anh ra lệnh một tiếng, giục ngựa vọt tới trước.

Phía sau Tần Anh, hơn ba ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt cũng vội vàng giục ngựa theo, phía trước cách đó không xa, hơn ngàn kỵ binh Man nhân đang chặn đường cũng rốt rít gào thét, giục ngựa xông tới nghênh đón. Chỉ trong thoáng chốc, hai cánh kỵ binh đã hung hăng lao vào nhau, trong nháy mắt, người ngã ngựa té, tiếng ngựa hí vang thảm thiết và tiếng kêu rên thê lương vang dội đến tận trời xanh.

Tần Anh hét lớn, múa đao chém một Man nhân đang ngáng đường té xuống ngựa.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lại có hai chiến mã của Man nhân xông đến, chiến đao sáng loáng từ hai bên trái phải chém tới Tần Anh, hắn quát to một tiếng, thân hình to lớn đột nhiên ngửa về phía sau. Thế đao của hai Man nhân đã hụt vào khoảng không, Tần Anh lập tức ngồi dậy, Trảm Mã đao trong tay thuận thế chém ra một chiêu, đã hạ thêm một Man nhân rơi xuống ngựa.

Tần Anh không hổ là con cháu trực hệ của Tần gia ở Định Châu, võ nghệ không tầm thường.

Trong đám loạn quân, Tần Anh vẫn giục ngựa xông tới, lại liên tiếp chém chết hai Man nhân. Lúc hắn thấy sắp sửa đột phá ra khỏi trận của kỵ binh Man nhân, một luồng sát khí lạnh như băng đột nhiên nổi lên đánh thẳng vào sau gáy hắn, Tần Anh tru lên như tiếng sói, cả người lập tức ôm lấy cổ ngựa nghiêng hẳn qua một bên hông ngựa.

Phập phập phập....

Trong tiếng kim loại sắc bén cắm ngập vào xương thịt, chiến mã của Tần Anh thoáng chốc ngẩng đầu lên hí dài đầy vẻ bi thương. Tần Anh định thần nhìn lại, chỉ thấy nơi cổ chiến mã đã cắm phập năm mũi Lang Nha tiễn, sâu đến đuôi tên. Nếu như lúc nãy động tác của Tần Anh hơi chậm một chút, e rằng năm mũi tên nhọn hoắt kia đã xuyên qua thân thể hắn rồi!

Ngũ tiễn liên châu!?

Đồng tử của Tần Anh trong thoáng chốc co rút lại, thân hình đang dán bên hông chiến mã không dám ngồi trở lại yên. Chiến mã đã bị trọng thương như phát điên vẫn chạy nhanh về phía trước, nhanh chóng mang Tần Anh ra khỏi đội hình tán loạn của kỵ binh Man nhân, chạy như điên về phía vùng bình nguyên mênh mông trước mặt.

Không đợi Man nhân từ ba mặt kia hợp vây, đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt cũng đã đột phá mặt trước của hơn ngàn kỵ binh Man nhân, ít nhất có hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã đột phá vòng vây chạy thoát. Mặc dù Man nhân kiêu dũng thiện chiến, nhưng đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt quyết lòng chạy trối chết, muốn giữ lại toàn bộ không phải dễ dàng như vậy.

Thủ lĩnh Man nhân Hổ Bào hừ lạnh một tiếng, đang muốn dẫn quân đuổi theo, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai hắn:

- Được rồi, đừng đuổi theo!

Hổ Bào vội thắng ngựa quay đầu lại, Mạnh Hổ dẫn theo Tất Điêu Tử đang chậm rãi giục ngựa đến gần.

- Thật là đáng tiếc!

Mạnh Hổ đưa mắt nhìn theo hơn hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt nhanh như cơn lốc biến mất trên bình nguyên hoang dã, lạnh nhạt nói:

- Nếu như đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia tới chậm chút nữa, chờ chúng ta dọn dẹp xong chiến trường bố trí mai phục cho thật tốt, lúc đó hơn ba ngàn khinh kỵ binh kia đừng mong thoát khỏi một người!

- Đúng vậy!

Tất Điêu Tử giục ngựa tiến tới, nói với giọng đầy tiếc nuối:

- Thiếu chút nữa là có thể tiêu diệt toàn bộ đám khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia rồi. Đáng tiếc hơn nữa, sau khi hơn hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt kia chạy trở về, lúc đó bẫy rập của chúng ta cũng hoàn toàn bại lộ. Nếu không, kế dụ địch này có thể dùng thêm vài lần, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ sư đoàn của Tần Khởi, ít nhất cũng có thể làm cho tổn thất nặng nề.

Mạnh Hổ không lên tiếng, hai mắt nheo lại nhìn về phía chân trời phía Tây, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tất Điêu Tử lại nói:

- Trưởng quan quả nhiên tính toán như thần, thật là làm cho người khác thán phục không thôi, hôm nay xem như ty chức đã được mở rộng tầm mắt.

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Bấy nhiêu thì có đáng gì? Bất quá chỉ là kế dụ địch xuất kích đơn giản nhất mà thôi!

Tất Điêu Tử hỏi:

- Bất quá ty chức còn có điều nghi hoặc, trưởng quan phái hai trăm khinh kỵ binh giả mạo đội cảnh vệ đi quấy nhiễu, bằng vào lý do gì mà khẳng định Tần Khởi nhất định sẽ phái binh đuổi giết? Nếu như ty chức là Tần Khởi, tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới hai trăm khinh kỵ binh kia, chỉ chuyên tâm giám sát đại đội nhân mã của sư đoàn số Bốn là được!

Mạnh Hổ lạnh lùng nói:

- Sở dĩ Tần Khởi phái binh đuổi giết, bởi vì hắn chưa biết lợi hại!

Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Vậy sau khi hơn ngàn khinh kỵ binh phái ra đuổi giết đã bị tiêu diệt, Tần Khởi đúng ra phải biết lợi hại, tại sao lần thứ hai vẫn còn phái binh đuổi giết?

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Bởi vì hắn không biết nông sâu!

- Không biết nông sâu?

Tất Điêu Tử ngạc nhiên, chợt hiểu ra:

- Hiểu rồi, ty chức hiểu rồi!

Lần này đến phiên Mạnh Hổ kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi hiểu cái gì?

Tất Điêu Tử nói với vẻ suy tư:

- Sự lợi hại trong mưu kế của trưởng quan, chính là đã tiên liệu được ý nghĩ của Tần Khởi, sau đó nhắm vào ý nghĩ của Tần Khởi mà bố trí, ngồi chờ Tần Khởi lọt vào bẫy. Cho nên trưởng quan mới có thể đắc thủ nhiều lần, mới có thể dùng một cái bẫy hai lần dụ cho quân địch mắc mưu!

Trên thực tế, Mạnh Hổ cũng không tài giỏi đến mức như Tất Điêu Tử vừa nói, hắn hoàn toàn không đoán được Tần Khởi nghĩ gì!

Nhưng Mạnh Hổ tin chắc Tần Khởi sẽ trúng kế dụ địch của hắn, nguyên nhân rất đơn giản. Chủ lực quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã bị tiêu diệt toàn quân, hơn vạn tàn binh của sư đoàn số Bốn cũng đã bị bao vây, cả hành tỉnh Tây Bộ không còn lực lượng quân sự nào đáng để nhắc tới, dưới tình hình như thế, Tần Khởi không khỏi không có sự khinh thường.

Thế nhưng, tên Tất Điêu Tử này cũng là một nhân tài, lời hắn nói ra tuy rằng chưa nói được tận gốc của vấn đề, nhưng cũng đã nói được đại khái tinh tuý tư tưởng "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" của binh pháp Tôn Tử. Là một tên quan thư ký vô danh ở công trường khai thác mỏ, có thể có được lối suy nghĩ và đầu óc sáng suốt nhạy bén như vậy, không thể nghi ngờ rất là hiếm có.

Mạnh Hổ liền nảy ra ý muốn khảo nghiệm hắn, lại hỏi:

- Theo ngươi, sau khi hai ngàn tàn quân của đế quốc Minh Nguyệt chạy về, Tần Khởi sẽ có phản ứng như thế nào?

Tất Điêu Tử suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sau khi hai ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chạy về, nhất định sẽ đem tình hình quân ta báo lại cho Tần Khởi. Sau khi Tần Khởi biết quân ta có bốn, năm ngàn kỵ binh Man nhân, nhất định sẽ thất kinh. Lúc ấy nếu như Tần Khởi có đủ trầm ổn, vậy hắn sẽ từ bỏ việc giám thị đại quân chủ lực của sư đoàn số Bốn chúng ta, rút lui binh để hội họp với đại quân của hắn.

Mạnh Hổ lại hỏi:

- Nếu như Tần Khởi là người thích mạo hiểm thì sao?

Tất Điêu Tử nói:

- Nếu như Tần Khởi là người thích mạo hiểm, vậy hắn sẽ đi tìm trưởng quan của đội kỵ binh tiến hành quyết chiến, để có thể giải quyết trưởng quan của đội kỵ binh trước tiên, sau đó mới quay lại tiếp tục giám thị chủ lực của sư đoàn số Bốn.

Mạnh Hổ nói:

- Vậy theo ngươi, Tần Khởi sẽ chọn cách trầm ổn hay cách mạo hiểm?

Tất Điêu Tử không cần suy nghĩ:

- Nếu như ty chức đoán không sai, Tần Khởi tất nhiên sẽ chọn cách trầm ổn.

Mạnh Hổ ủa một tiếng, lại hỏi:

- Tại sao ngươi khẳng định như vậy?

Tất Điêu Tử nói:

- Lần đầu tiên Tần Khởi phái kỵ binh đuổi giết quân dẫn dụ của trưởng quan, là bởi vì hắn chưa biết lợi hại, lần thứ hai Tần Khởi phái kỵ binh đuổi giết quân dẫn dụ của trưởng quan, là bởi vì hắn chưa biết nông sâu, thế nhưng bây giờ, Tần Khởi chẳng những đã biết lợi hại, hơn nữa cũng đã biết nông sâu!

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Ngươi cứ việc nói tiếp.

Tất Điêu Tử vuốt chòm râu dê, nói tiếp:

- Điều duy nhất mà Tần Khởi chưa xác định được chính là nước trong đầm sâu đến mức nào? Tần Khởi cũng không biết rốt cuc dưới tay trưởng quan có bao nhiêu kỵ binh Man nhân, năm ngàn? Một vạn? Hay nhiều hơn nữa? Tần Khởi lại càng không thể không lo lắng cho sư đoàn kỵ binh của mình có thể sẽ lọt vào thế giáp công của kỵ binh Man nhân và đại đội nhân mã của sư đoàn số Bốn, cho nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là tạm thời lui binh!

- Khá lắm!

Mạnh Hổ vui vẻ nói:

- Như vậy chúng ta phải làm gì đây?

- Trưởng quan muốn nói...

Tất Điêu Tử nghe vậy bỗng chốc hai mắt sáng ngời, gấp giọng nói:

- Lợi dụng khả năng Tần Khởi lui binh để làm chuyện gì đó?

Mạnh Hổ lộ vẻ giảo hoạt, hỏi ngược lại:

- Tại sao lại không?

- Để ty chức suy nghĩ lại...

Tất Điêu Tử cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói:

- Ưu thế của kỵ binh Man nhân là loạn chiến, trong lúc hỗn chiến, thế trận càng loạn càng có lợi cho bọn họ phát huy thực lực của mình. Nếu có thể nghĩ biện pháp làm cho kỵ binh của Tần Khởi rối loạn, năm ngàn kỵ binh Man nhân kia thừa sức làm cho sư đoàn kỵ binh của Tần Khởi phải thiệt hại nặng nề!

Mạnh Hổ lại hỏi:

- Làm như thế nào mới có thể khiến cho quân kỵ binh của Tần Khởi rối loạn?

Tất Điêu Tử ngẩng đầu nhìn ánh tà dương đang dần xuống núi, lại cúi đầu vừa thấy cảnh tượng thi thể quân của đế quốc Minh Nguyệt nằm ngổn ngang đầy trước mặt. Đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu hắn, lập tức vui mừng không nhịn được, nói với Mạnh Hổ:

- Trưởng quan, ty chức chợt nghĩ ra một chủ ý vô cùng tuyệt diệu!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-238)


<