← Hồi 096 | Hồi 098 → |
Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Đột nhiên Cảnh Trung mặt lộ vẻ vui mừng kêu lớn:
- Động rồi, hai sư đoàn nọ của đế quốc Quang Huy quả thật đã xông lên, Tổng đốc đại nhân quả thật liệu sự như thần!
Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng gật đầu cười, thế nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười trên mặt Tư Đồ Duệ chững lại, sắc mặt cũng sần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên. Cảnh Trung bên cạnh giật nảy mình, lập tức quay đầu nhìn về phía chiến trường, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tư Đồ Duệ trầm giọng:
- Cảnh Trung, ngươi cũng đã nhìn ra?
- Đã nhìn ra.
Cảnh Trung nặng nề gật đầu:
- Hình như quân của đế quốc Quang Huy co cụm lại.
- Đúng vậy, bọn chúng đã co cụm lại.
Tư Đồ Duệ cau mày:
- Xem ra bọn chúng định thu lại thành đội hình phòng ngự hình tròn, chuẩn bị chống chọi với chúng ta đến cùng. Bản Tổng đốc nghe nói tên Mông Diễn này là kỳ tài trăm năm khó kiếm của học viện quân sự Hoàng gia đế quốc Quang Huy, giờ đây xem ra cũng không phải chỉ có hư danh.
Cảnh Trung cau mày:
- Tổng đốc đại nhân, nếu như để cho quân của đế quốc Quang Huy co rút lại thành thế trận phòng ngự mai rùa, cho dù là trọng giáp thiết kỵ của Tần Xa chạy tới e rằng cũng không phá nổi. Chúng ta lại không thể chống chọi với quân của đế quốc Quang Huy cho đến cùng ở chỗ này, dù sao sư đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang đã còn cách Tây Lăng không đầy ba trăm dặm. Nếu để hắn biết tin tức ở đây, tên này nhất định sẽ thừa dịp xuôi Nam, việc này quả thật hơi phiền phức.
Tư Đồ Duệ vẫn không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Bắc của vùng bình nguyên mênh mông hoang dã.
Mặc dù quân của đế quốc Quang Huy đang co cụm đội hình, nhưng dù sao cũng là mười mấy vạn đại quân, dưới sự dây dưa của quân đế quốc Minh Nguyệt, muốn co cụm lại trong một khoảng thời gian ngắn tuyệt đối là không thể. Tư Đồ Duệ đoán chừng cũng phải mất hai giờ, quân của đế quốc Quang Huy mới có thể co rút hoàn thành thế trận phòng ngự mai rùa, bây giờ chỉ chờ Liêm Đao kỵ sĩ đoàn xông trận mà thôi.
Chỉ cần Liêm Đao kỵ sĩ đoàn có thể tới đây trong vòng hai giờ, trận này không còn gì phải lo lắng nữa!
Còn nếu Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không thể tới kịp trong vòng hai giờ, vậy trận này chắc chắn là một trận chiến đấu gian khổ.
Tư Đồ Duệ cũng không lo rằng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn chỉ lo Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không thể chạy tới kịp thời. Bởi vì quân của đế quốc Quang Huy đột nhiên co cụm lại là một diễn biến ngoài ý muốn, ngay cả Tư Đồ Duệ cũng không ngờ Mông Diễn lại đưa ra hạ sách này. Co cụm thành thế trận phòng ngự mai rùa đương nhiên là có thể tăng cường lực phòng ngự, nhưng cũng đưa quân đoàn cận vệ vào đường cùng.
Trên chiến trường nếu không thật sự lâm vào tình cảnh không còn lối thoát, phe bị bao vây rơi vào thế kém sẽ tuyệt đối không co cụm lại. Bởi vì co cụm lại cũng đồng nghĩa lấy hai tay đem quyền chủ động trên chiến trường dâng lên cho đối phương, đối phương muốn công như thế nào thì công, muốn công lúc nào thì công lúc ấy, muốn công từ hướng nào vào thì công theo hướng ấy, phe co cụm lại hoàn toàn bị động rơi vào trong tình thế không lối thoát.
Bậc trí giả tính toán ngàn điều tất phải có sơ xuất một điều!
Đây chính là chuyện ngoài ý muốn khiến cho kế hoạch vốn được tính toán kỹ càng của Tư Đồ Duệ xuất hiện một điểm sơ hở nhỏ. Nếu như Liêm Đao kỵ sĩ đoàn chạy tới kịp thời, điểm sơ xuất ấy coi như không có, nhưng nếu Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không chạy tới kịp, điểm sơ suất nhỏ ấy sẽ trở thành một điều phiền phức lớn, trực tiếp quyết định thắng bại của cuộc chiến sông Nữ Nhi, tiến thêm một bước lại quyết định thắng bại lần Đông chinh này!
Trong lúc không hay không biết, hai bàn tay già nua cằn cỗi của Tư Đồ Duệ đã nắm chặt thành chiến xa, bàn tay khô quắt nổi lên những sợi gân xanh. Mặt dù trên mặt hắn vẫn duy trì thần sắc trấn định, núi Thái sơn sụp đổ ngay trước mắt mà không biến sắc, ánh mắt vẫn điềm đạm ung dung như ngày thường, nhưng trong lòng hắn thật ra đang rất khẩn trương!
Tư Đồ Duệ không thể không khẩn trương, hắn cả đời ngồi trên lưng ngựa, chinh chiến không biết bao nhiêu mà kể, lập biết bao nhiêu chiến công hiển hách cho đế quốc, chính mình cũng nhận được mỹ hiệu danh tướng bất bại. Thế nhưng lúc này cũng không khỏi nổi lên gánh nặng tâm lý trầm trọng trong lòng, danh hiệu danh tướng bất bại đối với Tư Đồ Duệ chính là vinh dự, nhưng cũng là xích xiềng trói buộc.
Dường như Cảnh Trung cũng nhận ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc của vùng bình nguyên mênh mông, nghiêm giọng nói:
- Xét theo thời gian, hẳn là lúc này Liêm Đao kỵ sĩ đoàn tới rồi mới phải...
Cảnh Trung vừa dứt lời, phía Bắc vùng bình nguyên bỗng vang lên một hồi kèn hiệu vừa lớn vừa dài. Chợt có một cây đại kỳ từ trong làn sương mù mờ ảo xông ra, trên nền cờ màu đen nổi lên một vầng trăng sáng tỏ, còn có hai thanh lưỡi hái tử thần màu trắng giao nhau thành hình chữ thập ở giữa vầng trăng!
- Liêm Đao kỵ sĩ đoàn!
Nhất thời ánh mắt Cảnh Trung phấn chấn, quên hết tất cả rống to:
- Tổng đốc đại nhân, là Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đã đến, trận này chúng ta thắng chắc, nhất định thắng, ha ha....
Phù...
Tư Đồ Duệ thở phào một cái thật dài, chân mày đang cau chặt rốt cục cũng đã giãn ra, hai tay vốn đang nắm chặt thành chiến xa cũng lặng lẽ buông ra. Không ai phát hiện ra, chỗ khi nãy hai tay Tư Đồ Duệ nắm trên thành chiến xa đã để lại hai vệt ẩm ướt, đó là mồ hôi lạnh do Tư Đồ Duệ quá lo lắng trong lòng mà xuất ra thấm ướt.
----- Trung quân của đế quốc Quang Huy.
Nghe thấy tràng kèn hiệu vang lên đột ngột, Mông Diễn đang trên chiến xa quan sát cuộc chiến, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi đồng thời quay đầu lại, lập tức sắc mặt đại biến.
- Đây là...
Phác Tán Chi hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:
- Cờ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn?!
Sắc mặt Sử Di Viễn cũng xám như tro tàn, sự thật đang sờ sờ trước mắt, hai thanh lưỡi hái giao nhau nằm giữa vầng trăng, không phải cờ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn thì là cái gì?!
- Đáng chết!
Trên trán Mông Diễn đã toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run giọng nói:
- Liêm Đao kỵ sĩ đoàn cũng có mặt ở đây sao? Chẳng lẽ tên khốn Tư Đồ Hạo cũng có ở đây?
Sự tồn tại của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn rất ít người biết được.
Ngoại trừ số tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ đã bị bắt làm tù binh, cũng chỉ còn một mình Mạnh Hổ biết sự tồn tại của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Mạnh Hổ cũng không đem tình hình mà hắn biết báo về cho đế đô, thật ra có rất nhiều tình huống, Mạnh Hổ cũng không trình báo cho đế đô được biết, bởi vì cho tới bây giờ Mạnh Hổ vẫn không muốn làm chó săn cho đế quốc Quang Huy.
Cho nên bọn Mông Diễn hoàn toàn không biết sự xuất hiện của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn trong đại quân của đế quốc Minh Nguyệt xâm lấn lần này.
Đột nhiên, trước mắt Mông Diễn như xuất hiện hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi vóc người to lớn, một thân áo giáp đen sì, cỡi con tuấn mã toàn thân đen nhánh bốn vó trắng như tuyết, chính là Ô Vân Cái Tuyết, còn có một thành trường thương đen nhánh dài chừng ba thượng làm bằng sắt ròng. Mông Diễn vĩnh viễn không quên lần trước đi sứ qua đế quốc Minh Nguyệt, đã cùng luận võ với Tư Đồ Hạo trên quảng trường Tây Kinh!
Mông Diễn vốn tự phụ võ nghệ cao cường, thế nhưng lần ấy đã thua dưới tay Tư Đồ Hạo, hơn nữa còn thua rất là thê thảm.
Từ sau trận chiến ấy, trong lòng Mông Diễn luôn luôn ám ảnh, tâm ma đuổi mãi không đi, võ học cũng ngừng lại không tiến thêm được chút nào, mấy năm qua, võ nghệ của Mông Diễn vẫn cứ giậm chân tại chỗ như vậy. Sư phụ nói với hắn, muốn võ nghệ tiến thêm một bậc nữa, cần phải vượt qua ma chướng trong lòng mình, mà ma chướng của Mông Diễn chính là Tư Đồ Hạo!
- Điện hạ, phiền phức lớn rồi.
Phác Tán Chi lộ vẻ sầu thảm:
- Tuy đội hình của quân đoàn cận vệ đang co cụm lại nhưng vẫn chưa co cụm hoàn thành, đúng vào lúc thế phòng ngự ở mặt sau đang yếu ớt, thế nhưng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn lại xuất hiện vào lúc này ngay tại mặt sau của chúng ta. Bọn chúng chỉ cần xung phong lên một lần là đội hình của chúng ta sẽ rối loạn hoàn toàn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Chỉ trong thoáng chốc, càng ngày càng nhiều trọng giáp thiết kỵ xông ra từ sau màn sương mù mờ mờ ảo ảo.
- Ủa...
Sử Di Viễn đang dùng ống tay áo lau mồ hôi đột nhiên kêu lên kinh ngạc, thất thanh la lên:
- Không đúng, tình hình có vẻ không đúng! Xem ra Liêm Đao kỵ sĩ đoàn có vẻ chật vật, đội hình cũng rối loạn, hoàn toàn không phải là đội hình đột kích, xem ra hình như đang bị người đuổi chạy vắt giò lên cổ mới tới được đây!
Nói xong lời cuối cùng, ngay cả Sử Di Viễn cũng bị dự đoán của chính mình làm cho giật mình kinh sợ.
Mông Diễn và Phác Tán Chi bên cạnh càng hoài nghi không biết lỗ tai mình có vấn đề hay không! Liêm Đao kỵ sĩ đoàn chính là trọng giáp thiết kỵ, cái gì là trọng giáp thiết kỵ? Chính là vua của các loại binh chủng lục chiến (đánh bộ), ở thế giới Trung Thổ lại có cánh quân nào có thể đánh bại trọng giáp thiết kỵ hay sao? Không ngờ cánh quân kia lại có thể đánh cho Liêm Đao kỵ sĩ đoàn chạy trối chết như chó nhà có tang!
----- Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Tư Đồ Duệ và Cảnh Trung cũng đã phát hiện ra tình trạng khác thường của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn.
Cảnh Trung lại càng không dám tin tưởng vào đôi mắt, thất thanh kêu lên:
- Tổng đốc đại nhân, tình hình có vẻ khác lạ, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Xa dường như là bị đuổi chạy tới đây!
Tư Đồ Duệ vẫn chưa lên tiếng, chỉ nắm chặt hai tay vào thành chiến xa, trên lưng đôi bàn tay gầy như que củi cũng đã nổi lên những sợi gân xanh.
Cảnh Trung vừa dứt lời, một con tuấn mã toàn thân đen nhánh gần như theo sát sau lưng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn từ trong màn sương mù xông ra, khi kỵ sĩ trên lưng tuấn mã thấy rõ chiến trường chém giết kịch liệt bên này thì lấy làm kinh ngạc. Kỵ sĩ kia vội vàng đưa tay giật mạnh dây cương, tuấn mã thoáng chốc dựng đứng thân trước lên cao, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hí run rẩy bi thương làm cho người khác cảm thấy ngạt thở.
- Hỏng rồi!
Thấy Ô Vân Cái Tuyết đột nhiên xuất hiện, trong lòng Tư Đồ Duệ và Cảnh Trung cùng lúc than thầm.
Trong lòng Tư Đồ Duệ bắt đầu cảm thấy một cảm giác tức tối dâng cao, Mạnh Hổ, lại là tên Mạnh Hổ này, vì sao lần nào cũng là tên khốn kiếp này vậy? Chẳng lẽ tên này nhất định trở thành một vầng mây đen u ám bao phủ trên bầu trời đế quốc đuổi mãi không đi hay sao?
----- Trung quân của đế quốc Quang Huy.
Thấy Ô Vân Cái Tuyết đột nhiên xuất hiện, còn có kỵ sĩ trên lưng nó tay cầm trường thương màu đen rất lớn, Mông Diễn nhất thời biến sắc, hai tay nắm chặt thành chiến xe bất giác run rẩy từ lúc nào không biết.
Mặc dù chuyện đã xảy ra ba năm, nhưng Mông Diễn vẫn cảm thấy như mới xảy ra hôm qua mà thôi. Thậm chí Mông Diễn vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc Tư Đồ Hạo dùng mũi của trường thương chỉ sát cổ họng khống chế mình, từ mũi thương toát ra khí tức lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh mà cả đời này hắn không thể nào quên được.
Mông Diễn đã nhiều lần tự lừa dối mình, rằng khi đối mặt với Tư Đồ Hạo lần nữa hắn sẽ tuyệt đối không lùi bước, hắn sẽ có đủ dũng khí để khiêu chiến tâm ma trong lòng mình. Thế nhưng giây phút này, Mông Diễn mới tuyệt vọng phát hiện ra, hắn thật sự không có một chút dũng khí nào cả!
Dưới ánh mắt hoảng sợ chăm chú của Mông Diễn, "Tư Đồ Hạo" ở xa xa đang vung trường thương chỉ thẳng về phía trước, vô số khinh kỵ binh từ trong màn sương mờ mờ sau lưng hắn xông ra mạnh mẽ, đuổi theo sát sau lưng Liêm Đao kỵ sĩ đoàn. Mông Diễn thấy rất rõ ràng, đám khinh kỵ binh vừa xuất hiện kia quả thật đang đuổi giết Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn, đã có mười mấy tên trọng giáp thiết kỵ vừa rơi từ trên lưng chiến mã xuống, vừa kêu la hoảng sợ.....
- Đây là...
- Sao có thể như vậy....
Suy nghĩ của Sử Di Viễn và Phác Tán Chi rõ ràng không theo kịp diễn biến xảy ra trước mắt. Không ngờ một đám khinh kỵ binh lại đuổi đánh trọng giáp thiết kỵ, rốt cục là đám khinh kỵ binh kia điên rồi, hay là trọng giáp thiết kỵ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn điên rồi?! Trọng giáp thiết kỵ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị tinh nhuệ không ngờ lại bị một đám khinh kỵ binh đuổi chạy tán loạn, không phải loạn rồi sao?
← Hồi 096 | Hồi 098 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác