← Hồi 18 | Hồi 20 → |
Mã Bách Bình hỏi:
- Tại sao Trang chủ bỏ sót người ta vậy. Thử hỏi tại sao người ta chịu nổi. Hà huống nàng là người bạn lòng của Yến huynh. Trang chủ muốn làm cho Yến huynh bẽ mặt hay muốn làm vũ nhục nàng.
Liễu Hạo Sanh vội cãi:
- Bởi vì nàng là bạn lòng của Yến huynh nên tại hạ mới không dám mạo phạm xem nàng đồng dạng với các ca kỹ khác. Do đó tại hạ không gọi!
Mã Bách Bình mỉm cười:
- Nhưng Kim cô nương thì không tưởng như vậy. Nàng cho rằng Liễu trang chủ cố ý hạ nhục nàng khiến cho nàng từ nay về sau phải mất giá, hết còn sinh hoạt với cái nghề này nữa. Bởi nghĩ thế nên nàng tìm một nhân sĩ có thế lực tại Kim Lăng nhờ đến đây can thiệp với Liễu trang chủ để phục hồi thinh giá của nàng.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Nhân sĩ tại Kim Lăng có thế lực bậc nhất là các hạ chứ còn ai nữa! Nhưng họ Liễu này không bao giờ tiếp nhận sự chỉ sử của các hạ đâu!
Mã Bách Bình cười nhẹ:
- Trang chủ lầm rồi! Vị nhân sĩ có thế lực đó trên bậc tại hạ nhiều, tại hạ đây còn phải tuân theo mạng lịnh của vị ấy nữa đấy! Tại hạ đến đây là để chuyển một câu nói của vị nhân sĩ đó cho Trang chủ. Chính y tri trì Kim cô nương vậy xin Trang chủ xem đây!
Y trao mảnh giấy qua cho Điền Vũ Long.
Điền Vũ Long xem qua kêu lên:
- Cái gì lạ lùng thế. Như là bùa của đạo sĩ vậy.
Liễu Hạo Sanh biến sắc mặt bảo gấp:
- Trao đây cho tại hạ Điền huynh!
Vưu Tuấn cũng biến sắc mặt.
Yến Thanh chưa biết gì cũng giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Mảnh giấy có một hình tròn, trong hình có chi chít những nét ngoằn ngoèo.
Hình Thiên Ma lệnh.
Mã Bách Bình đưa tay lấy chiếc Thiên Ma lệnh thoa màu, in vào giấy.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Việc riêng tư của tại hạ y khéo đa sự nhúng tay vào làm chi.
Mã Bách Bình cười nhẹ:
- Tại hạ không hiểu rõ lắm! Mảnh giấy do Kim cô nương nhờ tại hạ mang trao cho Trang chủ. Trang chủ muốn gặp người ấy hay không thì tùy ý!
Liễu Hạo Sanh không biết làm sao hơn đành thốt:
- Xin mời!
Mã Bách Bình tiếp:
- Nếu thế Trang chủ hãy giải tán cái đám đàn hát đó đi.
Liễu Hạo Sanh gật đầu lấy một chiếc thanh la nhỏ, đánh lên một tiếng.
Từ trong bờ hơn mười chiếc thuyền lớn lướt ra, cặp nhà bè tiếp bọn đàn hát đưa trở lại đất liền.
Trong lúc đó Vưu Tuấn thì thầm với anh em họ Mạt một lúc. Anh em họ Mạt trà trộn theo bọn đàn hát rời nhà bè luôn.
Không lâu lắm một con thuyền nhỏ cặp nhà bè, trên thuyền có Kim đại nương, Kim Tử Yến và Quách Tiểu Cầm.
Cả ba lên bình đài.
Kim đại nương trầm gương mặt thốt:
- Liễu trang chủ! Chủ nhân bảo rằng Trang chủ phô trương quá đáng đó nhé!
Liễu Hạo Sanh cười lạnh:
- Chính chủ nhân nói vậy thật sao.
Kim đại nương quăng chiếc bài đồng xuống mặt bàn kêu rốp một tiếng, gằn giọng:
- Chẳng lẽ tự già bịa ra Lệnh chủ.
Liễu Hạo Sanh nhìn thoáng qua Yến Thanh.
Kim đại nương tiếp nhanh:
- Tuy Yến đại hiệp là người ngoài song biết rõ sự tình tại Kim Lăng này. Liễu trang chủ muốn nói gì thì cứ nói không sao đâu!
Liễu Hạo Sanh cười khãy một tiếng chụp chiếc bài đồng quăng xuống hồ.
Mọi người đều biến sắc.
Đoạn y lấy ra một chiếc bằng bạc nháng lên vài lượt rồi thốt:
- Này Kim Tuyết Nương! Ngươi to gan lắm mới dám bịa lịnh chỉ như thế!
Kim đại nương sững sờ.
Liễu Hạo Sanh trầm giọng tiếp:
- Liễu này là Hộ pháp Tổng đàn chấp chưởng ngân bài, Phân đàn Hàng Châu đặt tại Hồng Diệp trang bất quá là để làm vậy thôi. Nếu chủ nhân có lịnh chỉ gì cần truyền với ta thì ít nhất cũng ban ra một ngân bài lịnh. Ngươi dám dùng đồng bài lịnh tác oai tác phúc với ta thì quả thật cái gan của ngươi to hơn núi đấy!
Kim đại nương trầm ngâm một chút:
- Thật tình già không biết điều ấy!
Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng:
- Tự chuyên dùng đồng bài lịnh chỉ thị vu vơ rồi nói là không biết là thôi.
Kim đại nương quật cường phản đối ngay:
- Thế ngươi muốn làm sao.
Liễu Hạo Sanh bĩu môi:
- Muốn sao ngươi còn hỏi ta nữa sao. Chẳng lẽ ngươi không hiểu.
Kim đại nương trầm gương mặt:
- Tuy cấp bậc ngươi cao hơn ta song mỗi người tùy thuộc một Phân đàn khác biệt. Dù ta có sơ thất ngươi cũng không có quyền trách cứ.
Liễu Hạo Sanh lạnh lùng:
- Được rồi! Ngươi nói sao hãy nhớ lấy làm vậy đó nhé! Ta sẽ tìm một người có quyền trách cứ để đối thoại với ngươi. Ngươi hãy chờ xem!
Kim đại nương liếc mắt ra hiệu cho Quách Tiểu Cầm.
Quách Tiểu Cầm len lén lấy chiếc ống đồng nhắm ngay vào người Liễu Hạo Sanh sắp sửa bấm nút cơ quan.
Nhưng Điền Vũ Long nhanh mắt vội tung chân đạp vào chiếc bàn trước mặt.
Chiếc bàn ngã tới đập ngay vào Quách Tiểu Cầm, đúng lúc nàng bấm nút cơ quan. Bao nhiêu mũi đinh độc từ trong ống đồng bắn ra chạm mặt bàn đóng cứng vào đó.
Vừa lúc đó một vệt sáng từ tay Liễu Hạo Sanh bay tới cắp phập vào yết hầu của Quách Tiểu Cầm.
Một chiếc đũa bạc, phóng cực mạnh, thủng cổ trổ ra sau lưng.
Đà chiếc đũa đi quá mạnh đẩy luôn Quách Tiểu Cầm rơi xuống hồ.
Kim đại nương biến sắc mặt kêu lên:
- Liễu Hạo Sanh sao ngươi dám giết người của ta.
Liễu Hạo Sanh cười lạnh:
- Tại vì nàng có ý bất lợi cho ta.
Kim đại nương kêu lên:
- Sao ngươi biết.
Liễu Hạo Sanh đưa tay chỉ mặt bàn đáp:
- Nàng dùng độc châm bắn ta, cái đó chưa phải là một chứng cứ sao.
Kim đại nương cao giọng:
- Nó còn bé quá có biết gì đâu mà ngươi đổ cho nó toan sát nhân! Nó lấy chiếc ống đồng cầm tay là để phòng bất trắc. Nếu gã bằng hữu của ngươi không hất chiếc bàn thì có ai chạm trúng cơ quan mà bắn đinh ra.
Điền Vũ Long cười mỉa:
- Nhưng nếu chờ nàng xuất thủ mới dự phòng thì muộn lắm đó bà ơi.
Kim đại nương cười gằn:
- Tài nghệ của ngươi khá lắm đó! Ngươi phải biết độc đinh đó lợi hại không tưởng, nếu nó muốn giết Liễu Hạo Sanh thì chiếc bàn kia không ngăn chặn nổi đâu!
Điền Vũ Long vẫn cười:
- Nếu chính bà xử dụng thì dù chiếc bàn bay tới bà cũng không hoảng hốt bấm liền nút cơ quan như vậy. Nhưng nàng ấy là một con bé con đâu có bình tĩnh được như bà! Tại bà dùng người không đúng việc thành ra thất bại!
Kim đại nương hướng qua Mã Bách Bình hỏi:
- Người trong Phân đàn Kim Lăng bị giết người tính sao đây.
Mã Bách Bình đáp:
- Xin do đại nương quyết định!
Kim đại nương gật đầu:
- Thanh toán y! Mọi việc có ta phụ trách!
Bà vung chiếc quảy tấn công trước.
Điền Vũ Long tuốt kiếm nghinh đón liền.
Mã Bách Bình do dự một chút đoạn tiến tới trước mặt Liễu Hạo Sanh tay tả roi, tay hữu kiếm đồng một lượt phóng ra.
Liễu Hạo Sanh rút trường kiếm ngang nhiên phản công.
Yến Thanh hấp tấp gọi:
- Cùng là người nhà cả, sao các vị bất chấp hòa khí.
Kim Tử Yến nắm chéo áo chàng giữ lại thốt:
- Việc của họ mặc họ, công tử không cần quan tâm!
Yến Thanh cười nhẹ:
- Song phương đều là bằng hữu của tại hạ làm sao tại hạ không quan tâm được!
Thực ra chàng cũng không muốn can thiệp song trong cuộc có Điền Vũ Long mà Điền Vũ Long thì luôn luôn bị Kim đại nương bức dồn lùi lại.
Tài nghệ của Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền không quá kém như vậy chàng thừa hiểu. Chẳng qua y bắt buột phải che giấu hành tung lai lịch nên không dám tận dụng sở năng thôi.
Tuy nhiên nếu để cuộc chiến kéo lâu dài thì Điền Vũ Long nguy mất.
Chàng phải nhảy vào cuộc giải nguy mới xong cho.
Giật chéo áo vuột khỏi tay Kim Tử Yến chàng lướt tới chụp chiếc quảy của Kim đại nương, thừa dịp Điền Vũ Long vung kiếm chém xuống đầu Kim đại nương.
Yến Thanh lập tức phóng một ngọn cước vào cổ tay Điền Vũ Long, kiếm vuột khỏi tay bay xuống hồ.
Kim đại nương dằng co giật chiếc quảy nhưng không giật được.
Chàng cao giọng thốt:
- Có việc gì cứ dùng lời lẽ với nhau, hà tất phải động thủ!
Kim đại nương hằn học:
- Yến Thanh! Chúng giết người của già! Hãy để già báo thù!
Yến Thanh giải thích:
- Đại nương! Đích thực cái con bé đó có cái tâm mưu không tốt! Đêm rồi nàng định xâm nhập vào phòng của Liễu trang chủ để hành thích nhưng bị vị huynh đài họ Điền đó chế trụ. Hôm nay nàng lại toan ám sát một lần nữa nên bị giết là phải lắm. Đại nương không thể trách cứ Liễu trang chủ được!
Liễu Hạo Sanh và Mã Bách Bình đã trao đổi với nhau hơn hai mươi chiêu, lúc đó cũng tự động dừng tay.
Liễu Hạo Sanh kêu lên:
- Kim Tuyết Nương! Vậy ra đêm hôm qua ngươi kêu con bé đó đến hành thích ta.
Yến Thanh vội biện hộ cho Kim đại nương:
- Không phải vậy đâu Liễu trang chủ. Tại hạ xin bảo chứng điều đó. Tiểu liễu đầu định hành thích tại hạ song nàng lầm phòng. Thay vì vào phòng tại hạ thì nàng sang bên Trang chủ. Kim đại nương có bức bách nàng khai rõ lý do trước mặt tại hạ, nàng nói rằng tại vì hận tại hạ đánh bại nàng nên quyết giết tại hạ!
Liễu Hạo Sanh cười nhạt:
- Lời nói đó khó tin lắm!
Yến Thanh tiếp:
- Tin hay không tùy Trang chủ, có điều tại hạ bảo chứng là Kim đại nương không mảy may liên quan đến vụ ám sát trong đêm vừa qua! Nhất định là do một người nào đó chủ sử nàng nhưng Trang chủ đã giết nàng rồi thì vô phương truy tra sự việc!
Liễu Hạo Sanh hư một tiếng:
- Còn vụ đêm nay Yến huynh ăn nói làm sao đây.
Yến Thanh đáp:
- Vụ đêm nay tại hạ chẳng biết gì ráo! Không biết thì còn nói được gì. Các đều là người cùng chung một tổ chức còn tại hạ là người ngoài thì đâu có tư cách chen vào. Tuy nhiên song phương đều là bằng hữu của tại hạ, nếu các vị nể tình nhau thì nên bỏ qua đi còn như không vị mặt tại hạ sẽ không can thiệp nữa!
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Được! Tại hạ xin vâng lời Yến huynh. Nhưng còn các người kia biết họ có chịu bãi cuộc không?
Yến Thanh tiếp:
- Tại hạ tin Kim đại nương và Bách Bình huynh cũng nể mặt tại hạ như Trang chủ vậy. Vụ đêm nay kể như kết thúc tại đây.
Chàng buông chiếc quảy của Kim đại nương.
Trước khi buông chiếc quảy chàng bóp mạnh, lưu lại hai ngón tay trên chiếc quảy bằng thép cứng.
Nhìn hai dấu ngón tay Kim đại nương biến sắc không dám lên tiếng phản đối.
Yến Thanh lại cười tiếp:
- Tại hạ cảm thấy cái hứng du hồ còn bốc mạnh, chẳng hay Liễu trang chủ có thể cùng tại hạ thưởng trăng một lúc nữa chăng.
Liễu Hạo Sanh gật đầu:
- Có thể lắm chứ! Tại hạ sẵn sàng!
Yến Thanh nắm tay Liễu Hạo Sanh và Điền Vũ Long cùng nhảy xuống chiếc thuyền của Kim Tử Yến. Tự chàng cầm mái chèo đẩy thuyền tách rời nhà bè.
Chàng quay lại gọi Mã Bách Bình:
- Ngày mai tại thuyền hoa của Kim Tử Yến tại hạ thiết tiệc chờ Mã huynh, xin Mã huynh hãy đến cho tại hạ có dịp tạ lỗi về việc làm trong đêm nay.
Mã Bách Bình khẳng khái đáp ứng.
Thuyền từ từ lướt mặt hồ.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Thì ra Yến huynh đã sớm biết tại hạ là người trong Thiên Ma giáo!
Yến Thanh gật đầu:
- Phải! Mã Bách Bình và Kim Tử Yến cố làm mọi cách để lôi cuốn tại hạ vào hội nhưng tại hạ luôn luôn cự tuyệt. Tại hạ chẳng biết tí gì về Thiên Ma giáo cả nên không thiện cảm mà cũng chẳng ác cảm. Tại hạ vốn quen tánh thích được tự do...
Liễu Hạo Sanh hỏi:
- Do đâu Yến huynh biết được tại hạ là người của Thiên Ma giáo.
Yến Thanh giải thích:
- Vưu Tuấn có nói với tại hạ Liễu trang chủ là Phân đàn chủ của Phân đàn Hàng Châu nhưng không rõ Trang chủ có thân phận cao lớn!
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Thực ra không có sai biệt bao nhiêu. Bất quá ngân bài hộ pháp trực thuộc Tổng đàn, hành động tự do hơn một đồng bài Phân đàn vậy thôi. Như tại hạ đã nói, Phân đàn Hàng Châu được đặt ra là để chi trì chứ không đảm trách việc chi cả.
Yến Thanh hỏi:
- Thế Trang chủ có nhiệm vụ gì.
Liễu Hạo Sanh đáp:
- Quan sát tình hình Phân đàn các nơi, theo dõi mọi hoạt động để báo cáo về Tổng đàn. Tuy nhiên tại hạ khỏi phải đích thân thi hành công tác, những anh em của tại hạ tại quan ngoại ngày trước lãnh thi hành thay cho tại hạ. Cho nên nếu Yến huynh có ý...
Yến Thanh vội thốt:
- Nếu Trang chủ đề cập đến việc đó thì sự kết giao bằng hữu của chúng ta khó thành hình rồi! Nếu muốn gia nhập Thiên Ma giáo thì tại hạ đã nhận lời của Mã Bách Bình và Kim Tử Yến từ lâu đâu có đợi đến lúc gặp Trang chủ.
Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một chút rồi cười tiếp:
- Yến huynh không gia nhập thì càng tốt! Thiên Ma giáo là một tổ chức có hành động ma quái, không gian manh mà cũng không ám muội, không ẩn không hiện. Một tổ chức phiêu phiêu phưởng phưởng, như chập chờn như lơ lửng mường tượng như vô căn. Người có cốt khí không ai chịu gia nhập, chính tại hạ đây cũng lo ngại cho các huynh đệ ngày trước còn quyến luyến tại hạ, sẵn sàng làm việc cho tại hạ. Cũng may phần việc do họ đảm trách không có gì quan trọng, mà tại hạ cũng được nhàn chứ nếu không vậy thì đời nào tại hạ gia nhập.
Điền Vũ Long mỉm cười:
- Thế mà bao lâu nay dù đã trở thành một bằng hữu của Trang chủ tại hạ chẳng biết Trang chủ là người của Thiên Ma giáo! Trang chủ giấu cả tại hạ! Thật không ngờ Trang chủ là một nhân vật trọng yếu của tổ chức đó!
Liễu Hạo Sanh bĩu môi:
- Trong yếu cái quái gì! Điền huynh có số tuổi giang hồ khá cao chắc cũng biết ít nhiều về Thiên Ma giáo chứ.
Điền Vũ Long đáp:
- Biết mờ hồ thôi! Thiên Ma giáo có thế lực lớn mạnh âm thầm khống chế võ lâm, hành động thần bí. Cả những người đồng giáo cũng chẳng nhận ra nhau trừ trường hợp cùng thi hành chung một công tác!
Liễu Hạo Sanh thở dài:
- Đúng vậy! Thiên Ma giáo có mười tám Phân đàn rải rác khắp nơi nhưng hiện tại đã có sáu Phân đàn bị người ta phá hủy. Hiện tại còn lại mười hai nơi thôi. Bởi người trong giáo không biết nhau nên thường sanh ra xung đột, gia dĩ kỷ luật lại lơi lỏng nên sự kềm thúc không được hữu hiệu lắm, ai ai cũng muốn tranh giành quyền ảnh hưởng cả. Như vừa rồi đó, tại hạ đã xuất chiếu kim bài lịnh vậy mà cái mụ già họ Kim chỉ có đồng bài lịnh cũng không tuân phục toan chống đối. Nếu không có Yến huynh ở trung gian chu toàn thì tại hạ chưa biết hậu quả sẽ như thế nào nữa!
Yến Thanh mỉm cười:
- Phần thất bại về bọn Kim đại nương là cái chắc! Trang chủ thừa sức áp đảo họ, nếu có sợ là sợ cho Điền huynh đây thôi!
Liễu Hạo Sanh lắc đầu:
- Chưa hẳn vậy đâu Yến huynh! Mã Bách Bình cũng là tay ghê gớm lắm đấy!
Yến Thanh hỏi:
- Kim đại nương oán hận Trang chủ điều chi đến phải sanh xung đột.
Liễu Hạo Sanh lắc đầu:
- Tại hạ nào có làm chi mụ ta đâu! Có trời mới biết ý tứ của mụ! Song phương có gì lạ nhau, mụ thừa hiểu tại hạ chủ trì Phân đàn Hàng Châu kia mà! Mụ không có lý do nào gây phiền phức cho tại hạ cả!
Điền Vũ Long mỉm cười:
- Trang chủ không biết chứ tại hạ biết. Họ tranh giành Yến lão đệ đó! Họ sợ Trang chủ lôi cuốn Yến lão đệ về Hàng Châu tăng cường lực lượng trong tương lai họ sẽ gặp nhiều khó khăn nếu xảy ra xự tranh chấp giữa hai Phân đàn! Cứ theo tình hình này thì cuộc tranh chấp đó đã dự bị từ lâu. Một cao thủ cỡ Yến lão đệ chẳng phải dễ tìm, phàm ai có chí lớn cũng không muốn để mất. Họ nóng nảy quá nên khai màn tranh chấp sớm và gấp!
Liễu Hạo Sanh mỉm cười:
- Họ nóng nảy làm chi. Tại hạ có muốn sanh sự với họ đâu ngoại trừ trường hợp bị cưỡng bách thì mới có phản ứng thích nghi.
Điền Vũ Long lắc đầu:
- Nhưng họ không tưởng như vậy và nghi quyết Trang chủ muốn kết nạp Yến lão đệ. Huống chi kết nạp một người hà tất phải tiêu pha cả vạn lượng bạc cho một tiệc như Trang chủ đã làm! Qua cuộc an bày vừa rồi họ cho rằng Trang chủ nhất định nắm Yến lão đệ cho kỳ được tự nhiên họ phải khẩn trương! Họ không ngần ngại trở mặt sớm với người đồng giáo!
Liễu Hạo Sanh cau mày:
- Họ muốn giành Yến huynh thì tại sao họ phái người ám sát Yến huynh.
Yến Thanh đáp:
- Việc ám sát là do liễu đầu tự tiện chủ trương, có thể là Kim đại nương đồng ý nhưng Mã Bách Bình và Kim Tử Yến phản đối. Trong đêm đó cả Kim Tử Yến và Mã Bách Bình đều có mặt tại cục trường, bất quá họ nấp trong bóng tối nào đó không thể xuất hiện thôi. Tuy nhiên Điền huynh chế ngự được tiểu liễu đầu rồi là họ rút lui liền.
Liễu Hạo Sanh cãi:
- Không phải vậy! Chính Kim Tử Yến vào phòng của tại hạ! Tại hạ nhận ra nàng mà!
Yến Thanh gật đầu:
- Đúng! Nhưng không có ý hành thích Trang chủ mà chỉ muốn báo động với Trang chủ thôi. Trang chủ sẽ báo động dây chuyền cho tại hạ đề cao cảnh giác. Nàng không muốn cảnh cáo tại hạ trực tiếp.
Liễu Hạo Sanh a lên một tiếng:
- Xem ra nàng ấy quả thật có tình ý nặng đối với Yến huynh!
Yến Thanh cười khổ:
- Vô ích! Nàng không thể yêu người ngoài giáo trừ ra tại hạ bằng lòng gia nhập chứ ngược lại thì nàng phải thất vọng suốt đời.
Điền Vũ Long thốt:
- Có lẽ đối tượng của Quách Tiểu Cầm là Yến lão đệ đó. Bởi trong lúc cầm chiếc ống đồng nàng do dự rõ ràng. Nếu nàng quả quyết bắn Liễu trang chủ thì tại hạ dù có nhanh tay đến đâu cũng không đẩy kịp chiếc bàn làm bình phong ngăn chận!
Yến Thanh cho là có lý.
Lúc Quách Tiểu Cầm nâng chiếc ống đồng lên thì chàng đứng rất gần Kim Tử Yến.
Nếu Tiểu Cầm bắn chàng thì Kim Tử Yến cũng phải bị hại luôn.
Rồi nàng do dự, Điền Vũ Long phản ứng sớm, ống đồng nổ.
Cuối cùng chính nàng phải bỏ mạng vì chiếc đũa của Liễu Hạo Sanh!
Chàng thốt:
- Thảo nào Kim đại nương chẳng hận Điền huynh làm hỏng mất chiếc ống đồng. Nếu không vậy thì Liễu trang chủ khó hòng sống sót!
Điền Vũ Long mỉm cười tỏ lời cảm tạ chàng can thiệp cứu y thoát khỏi tay Kim đại nương.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Việc gia nhập bổn giáo chúng ta bỏ qua đi. Tại hạ chỉ mới Yến huynh sang Hàng Châu chơi một chuyến.
Điền Vũ Long dùng ánh mắt ngăn trở song Yến Thanh thản nhiên đáp:
- Đi đành là phải đi rồi song tại hạ xin hẹn lại vài tháng sau bởi tại hạ vừa lãnh việc, phải phục vụ cho người. Bỏ đi ngang như vậy sợ người ta phiền trách.
Liễu Hạo Sanh cau mày:
- Vài tháng sau thì lâu quá! Vả lại sau một tháng thì tại hạ có việc phải đến vùng Bắc Tái viếng các huynh đệ ngày xưa, xem họ làm ăn như thế nào. Cái chức Minh chủ thuở nào ngoài mặt thì tại hạ đã giải trừ song bên trong còn âm thầm chi trì đồng bạn cũ. Chính vì lẽ đó nên tại hạ thỉnh thoảng xuất du quan ngoại một lần.
Yến Thanh vụt hỏi:
- Trang chủ đã làm lãnh tụ võ lâm lục tỉnh miền Bắc oai vọng lẩy lừng, thế lực to lớn, dọc ngang bất chấp ai trên đầu thì tại sao lại cam tâm về với kẻ khác để chịu sự chế phục của người ta.
Liễu Hạo Sanh thở dài:
- Không còn cách nào hơn! Thiên Ma giáo quan tâm đến người nào chọn rồi là người đó không gia nhập không xong. Nếu tại hạ phản kháng thì trước hết đám huynh đệ của tại hạ thọ hại. Lúc đầu tại hạ cứ tưởng là Thiên Ma giáo chỉ dọa khiếp người thôi nhưng trong vòng ba tháng tại hạ tổn thất sáu anh em, toàn là những tay đắc lực của tại hạ. Sự kiện đó bắt buộc tại hạ phải cúi đầu.
Yến Thanh hỏi:
- Tất cả đều bỏ mạng vì mũi Xuyên Tâm tiêu.
Liễu Hạo Sanh gật đầu:
- Phải! Người thứ nhất bị giết tại hạ lưu tâm phòng bị nhưng vô ích. Rồi người thứ hai thứ ba... nối tiếp ngã gục. Chẳng tìm ra một manh mối nhỏ nhặt nào. Tại hạ bèn trao nhiệm vụ cho một người thân tín thay thế tại hạ ở Bắc Tái điều khiển anh em còn tại hạ thì cải tên đổi hiệu đến Hàng Châu kiến tạo Hồng Diệp trang làm một Trang chủ. Cho đến bây giờ các huynh đệ của tại hạ vẫn chưa biết là tại hạ có liên quan đến Thiên Ma giáo. Họ luôn thúc giục tại hạ tìm Thiên Ma giáo để báo cừu cho đồng bạn. Tại hạ không biết giải thích với họ như thế nào nữa!
Yến Thanh hỏi:
- Trang chủ có thấy mặt Thiên Ma lệnh chủ chăng?
Liễu Hạo Sanh cười khổ:
- Con mẹ nó, thấy thì có thấy mấy lần song chỉ thấy một người bao mặt, thấy như vậy có ích gì.
Yến Thanh chớp mắt:
- Sao Trang chủ không tìm cách giật vuông vải bao mặt.
Liễu Hạo Sanh thở dài:
- Không làm sao được! Tại hạ đơn thân độc lực tự nhận thấy khó thực hiện ý muốn đó, các huynh đệ của tại hạ thì không đủ bản lĩnh giúp tại hạ, hơn thế tại hạ cũng không muốn cho họ biết gì về quan hệ của tại hạ và Thiên Ma giáo nên trong các cuộc tiếp xúc với Thiên Ma giáo tại hạ đều tìm cách tránh họ. Tại hạ ngăn cấm các huynh đệ đến Hàng Châu trừ trường hợp bất khả kháng cần liên lạc gấp với tại hạ.
Còn thì chính tại hạ đích thân đến Biên Tái hội họp với họ theo một chu kỳ nhất định.
Dừng lại một chút y tiếp:
- Tại hạ tưởng nếu có một người như Yến huynh nấp ở đâu đó lúc tại hạ tiếp xúc với Thiên Ma lệnh chủ bất thình lình xông ra, như vậy là có hy vọng khám phá ra chân tướng của Thiên Ma lệnh chủ!
Điền Vũ Long lắc đầu:
- Chắc gì người tiếp xúc với Trang chủ là Thiên Ma lệnh chủ chân chánh.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Chúng ta căn cứ vào thinh âm của người tiếp xúc. Nếu là người giả thì không nhất định duy nhất có một người có nhiệm vụ đặc biệt tiếp xúc với tại hạ. Giả như không cần là người duy nhất và đương nhiên có sự đổi thay lần này người này, lần khác người khác thì thinh âm phải khác. Nếu gặp trường hợp thinh âm quen thuộc chứng tỏ không có sự đổi thay người thì tại hạ ra ám hiệu cho Yến huynh xuất hiện bất ngờ chế trụ! Có nhiều hy vọng người quen thuộc là Thiên Ma lệnh chủ chân chánh!
Điền Vũ Long gật đầu:
- Cách đó được lắm! Chúng ta có thể làm thử!
Yến Thanh điềm nhiên:
- Tại hạ không thấy hứng chút nào bởi đối với Thiên Ma giáo tại hạ không oán không thù thì tại sao lại sanh sự với y. Chủ trương của tại hạ là trung lập, không theo ai bỏ ai. Đừng ai chạm tới mình là không bao giờ mình chạm tới ai. Ai sanh sự là tự lực phản ứng, không kết phe kết phái nhờ ngoại lực.
Điền Vũ Long giật mình:
- Thì ra lão đệ không muốn khám phá chân tướng con người bí mật đó.
Yến Thanh cười nhẹ:
- Nói thật tại hạ không muốn! Mã Bách Bình đã nói cho tại hạ biết có bao nhiêu người muốn khám phá rồi song tất cả đều chết với Xuyên Tâm tiêu. Tại hạ thì còn muốn hưởng lạc thú thêm mấy năm nữa, không thể chết vội!
Điền Vũ Long a lên một tiếng rồi nín lặng.
Liễu Hạo Sanh thốt:
- Tại hạ đã thử hai lần song vẫn còn sống nhăn đây! Trong hai lần đó tại hạ chế phục được người tiếp xúc, sau khi lột vuông khăn bao mặt của họ tại hạ thất vọng vô cùng thì ra họ toàn là những tay tầm thường, hoàn toàn xa lạ. Thiên Ma lệnh chủ biết chuyện song vẫn bỏ qua. Đó là một điểm tốt của y, y không sợ người đối phó với y. Có nhiều người mưu toan khám phá chân tướng của y song đều thất bại, y chỉ cảnh cáo suông rồi tha thứ luôn. Chỉ khi nào gặp kẻ quyết tâm hãm hại y thì y mới dùng đến Xuyên Tâm tiêu và lúc đó rồi thì đừng hòng ai sống sót. Tại hạ dám bảo chứng những điều tại hạ vừa nói!
Yến Thanh mỉm cười:
- Cái đó có lạ gì! Y tha thứ cho một số người là vì y muốn thu dụng số người đó. Muốn dùng thì phải để cho người ta sống chứ! Y chỉ giết những người nào mà y không cần dùng hoặc thấy là không thể khuyến dụ gia nhập. Gặp tại hạ là y chẳng bao giờ khách khí buông tha!
Liễu Hạo Sanh trầm ngâm một chút sau cùng thở dài:
- Yến huynh không muốn gia nhập tại hạ không thể cưỡng ép. Có điều tại hạ xin thành thật khuyên Yến huynh từ nay hãy làm cách nào để biểu thị là mình không có ý chống đối Thiên Ma giáo. Bằng không thì Yến huynh sẽ gặp nguy là cái chắc. Thiên Ma lệnh chủ không hề nương tay đối với những ai mưu toan bất lợi cho y!
Yến Thanh gật đầu:
- Cho nên tại hạ cố bảo trì tình bằng hữu với Liễu trang chủ và Mã Bách Bình hy vọng hai vị giải thích hộ tại hạ cho Thiên Ma lệnh chủ đừng hiểu lầm!
Liễu Hạo Sanh cười nhẹ:
- Về phần tại hạ thì đương nhiên là vậy rồi song tin hay không là việc của Tổng đàn, tại hạ không dám bảo đảm!
Yến Thanh cười khổ:
- Tại hạ đã biểu minh thái độ mà Tổng đàn không tin thì đành vậy, tại hạ còn biết làm sao hơn! Tại hạ chỉ nhắn lời Thiên Ma lệnh chủ đừng bao giờ chỉ định bằng hữu của tại hạ ám toán tại hạ! Bằng hữu ám toán bằng hữu là một sự cực thương tâm, tại hạ không chịu nổi! Tại hạ vốn rất quý trọng tình cảm song trong trường hợp tự vệ tại hạ phải phản ứng nhưng giết bằng hữu diệt tình cảm là việc mà tại hạ sẽ phải ân hận suốt đời!
Liễu Hạo Sanh bật cười ha hả:
- Yến huynh yên tâm! Về Mã Bách Bình tại hạ chẳng biết như thế nào chứ tại hạ thì quyết không làm đều chi bất lợi cho Yến huynh. Hà huống Thiên Ma giáo có muốn giết ai thì chỉ do Lệnh chủ hạ thủ! Xuyên Tâm tiêu đâu phải là vật tùy thân của tại hạ mà muốn dùng là sẵn có cho mà dùng bất cứ lúc nào! Xuyên Tâm tiêu đâu có trao cho thuộc hạ một cách bừa bãi!
Yến Thanh thốt:
- Đa tạ Liễu trang chủ! Mong Trang chủ vì giao tình của chúng ta thông tri cho tại hạ biết qua nếu nghe phong phanh Thiên Ma lệnh chủ kêu án tại hạ để cho tại hạ kịp thời đề phòng.
Liễu Hạo Sanh trầm giọng:
- Cần gì Yến huynh phải dặn! Bổn phận của tại hạ mà. Vả lại biết đâu tại hạ chẳng làm hơn thể là quan sát cuộc chiến như lượt trận hộ Yến huynh! Vô luận làm sao Yến huynh cũng là bằng hữu của tại hạ, Thiên Ma lệnh chủ là đối đầu. Tại hạ hy vọng Yến huynh trừ diệt được ác ma cho giang hồ được bình định!
Họ đàm đạo với nhau một lúc nữa rồi cặp thuyền vào bờ chia tay nhau.
Yến Thanh không vội vào thành đi quanh quẩn ven hồ một lúc. Bình minh lên chàng vào Kê Minh Tự nghe tăng nhân tụng thời kinh sớm, ở lại đó mượn giấy bútsao lại một biến tâm kinh nhờ hòa thượng thiêu hóa.
Chàng trao mấy lượng bạc cho chùa gọi là tiền hương hỏa rồi rời nơi đó về thành.
Vào giờ ngọ chàng đến thuyền của Kim Tử Yến để đặt tiệc rượu đãi Mã Bách Bình như đã hứa trong đêm.
Kim đại nương còn hận về cái chết của Quách Tiểu Cầm nên không dự tiệc.
Trong lúc uống ăn Mã Bách Bình giải thích hành động đêm rồi.
Y cho biết sở dĩ có sự xung đột là vì Phân đàn Kim Lăng sợ có sự giành giật chàng như Điền Vũ Long đã suy đoán.
Y thừa nhận đối tượng vụ ám sát của Quách Tiểu Cầm là chàng chứ không phải Liễu Hạo Sanh.
Bất quá y thanh minh là y và Kim Tử Yến không hề hay biết mưu đồ đó và tất cả đều do chủ ý của Kim đại nương.
Y cho biết luôn là sau vụ đó y đã nghiêm trọng cảnh cáo Kim đại nương, nếu từ nay bà còn tùy tiện hành động như thế thì y sẽ giết bà rồi sẽ liệu cách xử trí với Tổng đàn. Dù Kim đại nương là phó Phân đàn chủ y cũng không ngán. Mười hộ pháp là người tâm phúc của y họ sẽ bênh vực chi trì y trong lúc này.
Kim Tử Yến dự tiệc chỉ thính đàm chứ không nói gì để mặc Mã Bách Bình muốn nói gì thì nói.
Khi hoàng hôn xuống thì tiệc rươu tan, Mã Bách Bình cáo từ. Kim Tử Yến giữ Yến Thanh lại thả thuyền ra giữa dòng sông.
Nàng thốt:
- Công tử không nên trách mẹ tôi! Sau khi nghe chúng ta nói chuyện với nhau bà rất lo ngại cho tôi nên bắt buộc phải đối xử với công tử như vậy.
Yến Thanh mỉm cười:
- Tại hạ không hề trách bà!
Kim Tử Yến thấp giọng tiếp:
- Qua cuộc chiến đêm vừa rồi mẹ tôi đã biết là võ công của công tử rất cao, thừa sức bảo vệ cho tôi nên bà quyết tâm chi trì chúng ta, tình nguyện đứng hẳn về phía chúng ta. Bà sẵn sàng hy sinh để giúp chúng ta khám phá chân tướng của Thiên Ma lệnh chủ. Đồng thời bà cũng âm thầm tìm hiểu lai lịch của Lệnh chủ. Có vậy công tử mới dễ dàng đối phó với Thiên Ma giáo!
Yến Thanh lắc đầu:
- Tại hạ không hề nói là muốn đối phó với Thiên Ma giáo!
Kim Tử Yến cười khổ:
- Chúng tôi thành tâm thành ý đối với công tử vậy sao công tử không chịu nói thật với tôi! Mẹ tôi nhận định công tử là người do Cửu Lão hội sai phái đến đây để đối phó với Thiên Ma giáo. Biết như thế mẹ tôi phế bỏ bao nhiêu sự việc của Phân đàn để chuyên tâm chi trì công tử mà công tử cứ thoái thác hoài như vậy thì ai mà chẳng chạnh lòng. Tôi van cầu công tử đừng để mẹ con tôi phải thất vọng!
Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Tại hạ không phải là người trong Cửu Lão hội cô nương đừng hiểu lầm. Tại hạ không muốn có sự thị phi nhưng nếu có cơ hội thì tại hạ cũng không từ bỏ một cuộc thực nghiệm để diệt trừ Thiên Ma giáo. Tại hạ là con nhà võ thì phải làm hết bổn phận của mình. Cuộc thực nghiệm có kết quả thì giang hồ sẽ được bình định. Bằng thất bại thì một mình tại hạ chịu chết chứ không tưởng làm liên lụy đến ai cả!
Kim Tử Yến thở dài:
- Chứ tôi không là con nhà võ sao. Chẳng lẽ nữ nhân lại không có hiệp tâm.
Chẳng lẽ con nhà võ không thể giúp con nhà võ làm việc nghĩa được.
Yến Thanh nắm lấy cổ tay áo nàng giữ rất lâu.
Chàng không cần phải nói nhiều, đôi lòng cảm thông hơn phải nói vạn lời.
Lâu lắm Yến Thanh mới cất tiếng nói:
- Có một điều này tại hạ phải nói mong cô nương hiểu cho! Tại hạ không phải là một kẻ chuyên tình nhưng không thể vì cô nương mà vất bỏ bao nhiêu nữ nhân khác...
Kim Tử Yến hỏi:
- Chị em họ Hoa.
Yến Thanh gật đầu:
- Họ là những con người đáng thương hại!
← Hồi 18 | Hồi 20 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác