Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 009

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 009: Bức Họa Hoàng Hậu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Y Lệ Nạp, thành Trầm Hương.

Bất kỳ ai đến thành Trầm Hương cũng sẽ không thể quên được hương khí nồng đậm ở nơi này, nó không phải là mùi hoa đơn thuần, cũng không phải mùi thơm của hương liệu, mà nó là mùi thơm được tích tụ từ trăm năm mới có được. Vị trí địa lý của thành Trầm Hương rất độc đáo đặc dị, nó có một bến cảng nước sâu và một vùng vịnh gió yên biển lặng. Từ thế kỷ mười một đến nay, các thương thuyền luôn xuất phát từ nơi này, đi qua Hỏa Điểu đảo và Kim Quy đảo ở bắc đại dương, đến đại lục Y Vân hoặc là đến biển Linh Đình, xuyên qua bán đảo Hỏa Long và kênh đào Y Mã trong đại lục Y Vân, tiến vào Đại Nam dương rộng lớn khôn cùng.

Thương thuyền từ thành Trầm Hương tiến vào đại lục Y Vân thường đến Mỹ Ni Tư hoặc cao nguyên đất đỏ ở Tây bộ, từ nơi đó chuyển vận ngược trở lại hóa vật, chủ yếu là hương liệu và quáng sản quý hiếm như vàng bạc châu báu, phỉ thúy bảo thạch.... Những thương thuyền đó quay về cập cảng thành Trầm Hương trung chuyển, sau đó đến Y Lai Nạp, Y Lôi Nạp, vương quốc Khang Thư, vương quốc Khang Minh, vương quốc Cung Đô, Yến Kinh quốc, Long Kinh quốc, Ngọc Kinh quốc, Y Lan quốc, thậm chí đến tận những nơi xa xôi như bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà. Ngày tháng cứ thế tích cóp lại, hình thành nên lịch sử độc đáo của thành Trầm Hương. Có một nhà thơ nổi tiếng từng rong ruổi đến nơi này đã hình dung địa phương này như sau:

Cho dù nơi này không còn người ở trong vòng một trăm năm thì hương vị độc đáo của thánh phố này cũng vẫn sẽ tồn tại.

Hoàng cung xinh đẹp Y Lệ Nạp nằm tận cùng phía nam thành Trầm Hương, chỉ thấy mái vòm được khảm bằng cẩm thạch trắng muốt không chút tì vết, cho dù là ban đêm không có ánh trăng thì vẫn tỏa ra ánh sáng dịu bạc, lối đi rộng đến hai mươi thước quanh hoàng cung đều được rải bằng đá Đại Lý, dọc hai bên lối đi đều được thiết kế các hoa văn họa tiết tinh xảo, nguy nga tráng lệ. Phía trước hoàng cung là một quảng trường vuông vắn tràn ngập hương thơm, quảng trường phải rộng đến một trăm năm mươi thước, dài hơn hai trăm thước. Ngày trước, khi quốc vương Y Lệ Nạp đãi thịnh yến đã có thể tập trung ở đây hơn một vạn sáu ngàn người.

Tuy nhiên đã rất lâu, quảng trường thơm ngát này đã không còn quang cảnh náo nhiệt đó nữa, thời gian càng trôi qua thì nó càng trở nên tiêu điều lạnh lẽo. Bắt đầu từ năm 1660 Thiên nguyên, cục diện Y Lệ Nạp trở nên hỗn loạn chưa từng có trước đó, cung đình xảy ra chính biến thường xuyên như cơm bữa, quảng trường Phương Hương đã không còn là nơi náo nhiệt vui vẻ mà trở thành nơi trưng bày thủ cấp. Xung quanh quảng trường có hai trăm bốn mươi sáu cột cờ, thỉnh thoảng lại thấy trên đó cắm đầy thủ cấp máu chảy ròng ròng. Có lẽ trước đó một ngày, chủ nhân của những thủ cấp này vẫn còn đang là những nhân vật quan trọng - cao cao tại thượng ở Y Lệ Nạp.

Cuối mùa thu, gió lạnh tràn ngập quảng trường Phương Hương, cát bụi cuồn cuộn nổi lên khắp nơi. Lúc này, không có cột cờ nào có cắm đầu người, nhưng mùi máu tươi vẫn lãng đãng phiêu dạt trong không khí, theo những cơn gió thổi vào hoàng cung khí tức tử vong. Bên trong hoàng cung, mọi người đều đang lặng lẽ nhìn về một nơi, đó chính là nơi ở của hoàng hậu Y Lệ Nạp xinh đẹp thánh khiết. Trong lòng của rất nhiều người ở đây có lẽ đều đang suy nghĩ về một vấn đề: giờ phút này một tù nhân đang làm gì?

Tỷ tỷ, Cát nhi đã ba ngày không được ăn, chỉ được uống một ít nước cầm chừng, muội thật sự lo lắng cho tính mạng của nó......ác ma Bạch Lệnh kia có thể gây ra bất cứ chuyện gì.... – Thanh âm nghẹn ngào của một nữ nhân vang lên, cơ hồ không cách nào có thể nói thêm được nữa. Đau đớn kéo dài, nước mắt gần như đã cạn khiến cho khẩu âm của nàng trở thành yếu ớt vô lực, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp như cũ. Là người nhỏ nhất trong bốn tỷ muội của Phượng gia, Phượng Thiến Vũ là một thiếu nữ mi thanh mục tú, dáng người mảnh khảnh, mặc dù không đầy đặn như các tỷ tỷ nhưng lại thuần khiết, thanh nhã hơn một chút.

Các ngươi nhượng bộ như vậy không phải là biện pháp tốt. – Nữ nhân ngồi trước bàn trang điểm thở dài, gỡ miếng trang sức thêu hoa ở trên trán xuống. Bên cạnh nàng không có thị nữ, chỉ có thân sinh muội muội của mình mà thôi. Nàng cau mày, mang theo sự ưu tư trên khuôn mặt, thế nhưng tất cả đều không thể làm lu mờ được dung nhan tuyệt thế của nàng. Giờ phút này, mặc dù nàng không có bất cứ một chút phấn son nào nhưng cũng đủ khiến người ta si mê. Hết thảy bởi vì nàng mang một cái tên khiến cho biết bao nữ nhân khác phải mong ước: Phượng Lam Vũ.

Ánh sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng xuống sàn gỗ màu vàng trở thành thứ ánh sáng lấp lóe. Phượng Lam Vũ ngồi trước bàn trang điểm tận hưởng sự ấp áp của ánh nắng mặt trời. Cảnh vật ngoài song cửa an tĩnh êm ả, chỉ có không khí là mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến cho người ta phải nhớ đến cuộc chính biến đẫm máu vừa diễn ra.

Trước đây Phượng Lam Vũ đã là giai nhân tuyệt trần, trải qua chải chuốt chăm sóc dung nhan kỹ càng, bây giờ lại càng trở nên câu hồn nhiếp phách, lúm đồng tiền trên má lại càng tô điểm thêm cho dung nhan trầm ngư lạc nhạn của nàng, toàn thân phát ra vẻ quyến rũ phong tình của nữ nhân thành thục. Đôi mi thanh tú, sóng mắt đong đưa trong suốt, khuôn mặt so với lúc trang điểm bình thường càng toát lên vẻ đẹp thiên phú của nàng. Mái tóc búi cao được đính một cây phượng trâm sống động, rõ ràng là một mỹ nhân đoan trang diễm lệ.

Trang phục ngân sắc cổ rộng được đính những hoa văn bằng vàng mỏng mảnh bó sát những đường cong trên cơ thể, bộ ngực trắng muốt lộ ra một nửa, song nhũ cao vút đầy đặn, hoàn mỹ vô cùng. Vành tai nhỏ nhắn được điểm xuyết bằng đôi khuyên tai tỏa sáng lấp lóe càng làm nổi bật lên khí chất cao quý như tiên tử hạ phàm. Đồn bộ tròn lẳn kết hợp với đôi chân ngọc ngà thon dài hình thành đường cong tuyệt mỹ mà ngay cả có điêu khắc gia giỏi nhất cũng vị tất tái hiện được. Dưới chân là đôi xăng-đan được điểm xuyến bằng những hạt kim cương vàng nhạt, lộ ra gót chân ửng hồng, gợi cảm mê người.

Phượng Thiến Vũ cũng ý thức được tỷ tỷ mình không giống bình thường, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tỷ tỷ dường như rất miễn cưỡng khoác lên người trang phục diễm lệ xa hoa này. Nàng do dự một lát mới khẽ hỏi:

Tỷ tỷ, hôm nay là ngày tỷ phu...

Khuôn mặt Phượng Lam Vũ hiện ra vẻ kiên cường, lạnh lùng nói:

Ta đang muốn cho Bạch Lệnh biết nữ nhân Phượng gia sẽ không dễ dàng lùi bước. Không sai, hôm này chính là ngày giỗ của anh rể muội, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bi thương. Chuyện giữa ta và hắn muội đều đã biết rõ, cần gì phải để ý như vậy? Bọn ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không phải là vợ chồng thật sự, tình yêu lại càng không phải nhắc đến, ta cần gì phải tự gây áp lực cho chính mình?

Phượng Thiến Vũ thấp giọng nói:

Đúng là như vậy.

Phượng Lam Vũ yên lặng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, ung dung nói:

Có tin tức của Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi hay không?

Phượng Thiến Vũ lắc đầu, buồn bã đáp:

Hai người đã rời khỏi Đường Lang đảo, dưới sự hộ tống của hải quân đế quốc Đường Xuyên đã đi vào đất liền đế quốc Đường Xuyên. Tuy nhiên muội đã thu được một tin tức rất xấu, muội nghe người ta nói Bạch Lệnh đã dùng trọng kim thỉnh mời hải tặc Ca Âu đuổi bắt hai người, muội thật sự lo lắng.

Ánh mắt Phượng Lam Vũ trở nên nhạt đi, im lặng xuất thần một lúc lâu, sau đó nói:

Phượng Thải Y thông minh tài trí, hiểu rõ đạo lý trên chiến trường, tất sẽ không việc gì. Huống chi người mà chúng ta nhờ vả lần này chính là phó tư lệnh hạm đội Bắc Hải, thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc. Đặc Mạt Khắc cả đời đều không ngừng tranh đấu với hải tặc Ca Âu, kinh nghiệm phong phú vô cùng, cho dù gặp tình huống bất lợi thì y cũng có thể bảo vệ được Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi thoát thân. Một ngày nào đó, Phượng Thải Y nhất định sẽ thống lĩnh quân đội trở về giải cứu chúng ta. Chúng ta phải kiên cuồng sống sót cho đến ngày đoàn tụ đó.

Phượng Thiến Vũ buồn bã lắc đầu:

Phượng Thải Y mặc dù là thiên tài về quân sự nhưng thế mạnh chỉ gói gọn trên bộ, nhưng lúc này vận mệnh của nàng lại được quyết định trên biển, hơn nữa trong tay không có bất cứ binh quyền nào.... muội nghĩ Tư lệnh hạm đội Bắc Hải - Đường Thừa Hoài không phải là một người đáng tin cậy.... Nếu y tiết lộ hành tung của hai người Phượng Thải Y cho Bạch Lệnh biết thì hải tặc Ca Âu nhất định sẽ truy ra đến cùng...- Nói xong lời cuối cùng, nàng không kiềm nén được nữa, nước mắt thương tâm lăn dài trên má.

Phượng Lam Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đình viện bên ngoài có rất nhiều chim sẻ ở khoảng sân trống líu ríu đùa cợt, không coi ai ra gì. Hết thảy vẫn tĩnh lặng yên ả như cũ, trong lòng hai người cũng chỉ mong sự yên ả này duy trì được mãi mãi.

Nhưng đột nhiên đám chim sẻ đều hoảng hốt bay đi, tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Sắc mặt Phượng Lam Vũ biến đổi, khuôn mặt Phượng Thiến Vũ cũng xám như tro, hai người trấn định lại, nhìn ra ngoài thì thấy trên lối đi rải đầy sỏi trắng xuất hiện một lão già sắc mặt hồng nhuận dẫn theo một đám người cúi gằm mặt đi đến. Bên cạnh lão già là một thiếu nữ xinh đẹp cúi thấp đầu, da mặt tái nhợt hoảng hốt, miễn cưỡng vô cùng, cố nhiên chính là tỷ muội của hai người – Phượng Vân Vũ.

Phượng Lam Vũ nghiến răng nói:

Tiện nhân Bạch Lệnh, y dám ngang nhiên xuất hiện ở đây!

Phượng Thiến Vũ lúc này cũng hoảng hốt giật thót mình, hệt như một chú cừu non nhìn qua cửa sổ, thân thể dường như khẽ co lại.

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra, lão già mang theo một đám đàn ông xông vào.

Phượng Lam Vũ mắt phượng sinh uy, lớn tiếng quát:

Bạch Lệnh, ngươi đứng lại đó cho ta!

Lão già vóc người khôi ngô, da mặt đỏ bừng kia chính là kẻ nắm quyền Y Lệ Nạp lúc này – Đại tướng quân Bạch Lệnh. Đối với tiếng quát của Phượng Lam Vũ, Bạch Lệnh phớt lờ đi như không nghe thấy, lão thoải mái như ở nhà mình, phất tay cho những kẻ theo sau ngồi vào góc phòng, sau đó mới quay sang chắp tay nhìn Phượng Lam Vũ, thanh âm khàn khàn vang lên:

Hoàng hậu nương nương. Bạch Lệnh thỉnh an nương nương.

Phượng Lam Vũ tức giận nói:

Ngươi chính là nghịch tặc mưu quyền soán ngôi, mọi người đều muốn tru diệt! Ngươi mang đến đây nhiều họa sĩ như vậy để làm gì? Ngươi muốn tự sát trước mặt ta để tạ tội hay sao?

Thiếu nữ bên cạnh Bạch Lệnh sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, thân thể lảo đảo như muốn ngã.

Bạch Lệnh trong lòng nổi giận nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

Bọn họ đều là họa sĩ giỏi nhất trong cung đình đến từ Y Lai Nạp, Y Lôi Nạp, Long Kinh quốc, Yến Kinh quốc, Ngọc Kinh quốc. Bọn họ đến đây là để cùng lão phu thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Phượng Lam Vũ lạnh lùng nói:

Không cần! Thân thể ta rất hoàn hảo, không cần ngươi quan tâm! Tam muội, ngươi lại đây!

Thế nhưng Phượng Vân Vũ không dám ngẩng mặt lên, chỉ run rẩy đứng một chỗ, mặc cho Phượng Lam Vũ kêu gọi thế nào cũng không dám lộ ra một chút phản ứng nào.

Sắc mặt Phượng Lam Vũ khẽ chuyển đỏ, thanh âm cũng trở nên đáng sợ hơn:

Gian tặc Bạch Lệnh! Ngươi đã làm gì muội muội ta?

Bạch Lệnh thản nhiên như không, nhún vai nói:

Hoàng hậu đã mắng oan cho lão phu rồi, lão phu làm sao dám làm gì nàng ta?

Phượng Thiến Vũ thu hết dũng khí lên tiếng:

Bạch Lệnh, người dùng con của tỷ tỷ ta để uy hiếp tỷ, ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết hay sao?

Bạch Lệnh vẫn thản nhiên, thần sắc không đổi, ung dung đáp:

Nếu các ngươi đã biết, lão phu cần gì phải nói nữa?

Phượng Lam Vũ phẫn nộ chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Lệnh, cơ hồ như muốn chạm thẳng vào vết sẹo đen sẫm trên mặt lão, quát:

Bạch Lệnh, tại sao ngươi lại tàn nhẫn đối xử với một hài tử chưa đầy ba tuổi như vậy? Không lẽ ngươi không có con hay sao? Ngươi có còn lương tâm hay không? Hay ngươi không phải là con người?

Bạch Lệnh đột nhiên cười phá lên, tiếng cười cơ hồ xé toang màng nhĩ của ba nữ nhân, Phượng Lam Vũ chỉ thấy trong tai ong ong rung chuyển, nhìn thấy hai tay Bạch Lệnh nắm chặt, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, lão rít lên:

Ta đương nhiên là có con, tại sao ta lại không có con! Con của ta rất nhiều! Ta đương nhiên là có con!

*****

Phượng Lam Vũ kinh hãi nhìn Bạch Lệnh đang nổi giận như một con sư tử điên, nén không được lui về sau hai bước, Phượng Thiến Vũ kêu lên một tiếng, cơ hồ tê liệt trên mặt đất, Phượng Vân Vũ đau đớn nhắm mắt lại, dường như không đành lòng chứng kiến cảnh tượng này.

Bạch Lệnh gầm rú trong phòng ngủ hoàng hậu khiến cho trần nhà tróc ra rơi lả tả xuống đất:

Bạch Lệnh ta đương nhiên là có con! Nhưng bảy năm trước đã từ trên lưng ngựa nam nhân giòng dõi các ngươi ngã xuống chết. Hai con trai, ba con gái của ta đều chết trên tay nam nhân giòng tộc các ngươi. Con gái lớn của ta chỉ mới chín tuổi đã bị nam nhân trong giòng tộc các ngươi cưỡng hiếp cho đến chết. Nó mới chỉ có chín tuổi, chín tuổi mà thôi! Các ngươi có tư cách gì mà trách mắng lão phu? Ta chỉ bỏ đói thằng nhãi đó hai ngày nhưng các ngươi đã khiển trách ta như thế, vậy ta nên đối xử thế nào với các ngươi đây? Con ta, còn có cha mẹ, thê thiếp ta, tổng cộng một trăm bốn mươi mốt sinh mạng, các ngươi đã bồi thường cho ta được bao nhiêu? Còn chưa đến bốn mươi mạng! Các người còn thiếu lão phu ít nhất một trăm lẻ một sinh mạng nữa mới có thể tạm xem là hoàn trả đủ công bằng cho ta!

Phượng Lam Vũ ngớ người, nhưng lập tức nghiến răng, không hề nhân nhượng nói:

Bạch Lệnh, ta biết phu quân ta năm đó quả thật không đúng, nhưng đó là chuyện Dận gia! Bây giờ người của Dận gia đã bị ngươi giết sạch toàn bộ, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Bạch Lệnh cười ha hả, hai mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn Phượng Lam Vũ, âm trầm nói:

Ta muốn thế nào ư? Ngươi thử nghĩ xem ta muốn thế nào? Ngươi nhìn vào mặt ta đây này, ngươi xem trên mặt ta có bao nhiêu vết thương? Không nhiều đâu, tổng cộng chỉ có một trăm chín mươi chín vết, vẫn chưa đến con số hai trăm! Để « vẽ » lên một trăm chín mươi chín vết thương này ta đã làm lãng phí hết chín ngọn trủy thủ trân quý của Dận gia. Ngươi nghe kỹ thanh âm bây giờ của ta đi, giọng nói của ta có dễ nghe không? Đó đều là hậu quả từ que sắt đun nóng của Dận gia trong hai ngày hai đêm, có thế mới có thể biến giọng nói của ta thành thế này đây, ta đương nhiên là phải rất cảm kích Dận gia của các ngươi! Các ngươi xem dáng vẻ của ta bây giờ có giống một lão già bảy mươi tuổi hay không? Thật ra ta chỉ mới có bốn mươi lăm tuổi, tất cả đều là nhờ công sức của Dận gia. Đại ân đại đức như thế, nếu ta không cố gắng hồi đáp thì làm sao có thể ăn nói với cha mẹ, thê thiếp, huynh đệ, con cái đã chết của ta?

Phượng Lam Vũ hít một hơi thật sâu, thẫn thờ nói:

Đúng là phu quân ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Nếu ngươi nghĩ nhân mạng có thể hoàn trả được nhân mạng thì ngươi cứ giết chúng ta đi, chỉ mong ngươi đừng hành hạ bọn ta trước khi chết là được.

Bạch Lệnh điên cuồng hét lớn một tiếng, sau đó lại cười rộ lên:

Ngươi câm miệng cho ta! Ha ha, mong ngươi không hành hạ bọn ta trước khi chết? Ngươi nói như vậy nghe thật là êm tai, thật là hợp lý! Nhưng ta làm sao có thể nghe được? Con gái của ta thì sao? Tại sao trước khi nó chết còn bị rất nhiều nam nhân hành hạ, giày vò? Tại sao nó van xin quỳ lụy đám nam nhân các ngươi thì lại bị lưỡi lê xuyên qua vai khiến cho không cách nào giãy giụa được? Các ngươi dựa vào đạo lý nào mà nói các ngươi có thể hành hạ con gái ta, trong khi ta không thể hành hạ các ngươi? Như thế có hợp lý hay không?

Phượng Lam Vũ lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

Đối với tội nghiệt của phu quân ta, ta cảm thấy rất hổ thẹn, ta nguyện ý dùng tất cả khả năng của ta để có thể đền bù cho tổn thất của ngươi năm đó, nếu ngươi đồng ý tiếp nhận.

Bạch Lệnh cười sằng sặc, sau đó ngừng lại, khôi phục lại thần thái bình thản trước đó, nói:

Ta đương nhiên là đồng ý tiếp nhận, tại sao lại không đồng ý chứ? Ngươi là hoàng hậu cao cao tại thượng, vạn nhân kính ngưỡng, ai cũng không dám xâm phạm đến hoàng hậu, ta làm sao có thể không đồng ý? Ta đương nhiên là đồng ý, các ngươi nói thế có đúng hay không?

Phượng Lam Vũ thở dài trong lòng, thản nhiên nói:

Vậy ngươi cứ nói ra yêu cầu của ngươi, chỉ cần ta có khả năng thì ta sẽ tận lực thực hiện. – Vô tình nhìn ra xa, đột nhiên nàng nhìn thấy Phượng Vân Vũ liều mạng nhìn nàng lắc đầu, nước mắt ròng ròng chảy, không biết là có ý gì.

Bạch Lệnh nghiêm mặt nói:

Yêu cầu của ta rất đơn giản, rất đơn giản, ngươi hoàn toàn có thể làm được, bất cứ nữ nhân nào cũng có thể làm được.

Phượng Lam Vũ nhìn Phượng Vân Vũ, chỉ thấy tam muội của nàng đã chết lặng, ngoại trừ nước mắt không ngừng chảy xuôi thì vẻ mặt không còn biểu lộ cảm xúc nào nữa. Phượng Lam Vũ không thể làm gì khác hơn là cố giữ bình tĩnh, nói:

Mời ngươi nói ra.

Bạch Lệnh nói:

Trong nhà ta có rất nhiều khách nhân, bọn họ luôn nói với ta rằng hoàng hậu Y Lệ Nạp của lão rất xinh đẹp, nếu được nhìn tận mắt một lần thì đã thỏa lòng mong ước. Ta nói không được, hoàng hậu của ta làm sao có thể tùy tiện để cho các ngươi ngắm nghía? Bọn họ nói, vậy ta bỏ tiền ra thì sao, một vạn kim tệ cho một lần ngắm có được không? Ta trả lời rằng không được, hoàng hậu Y Lệ Nạp của ta là một trong mười hai mỹ nhân của Giang Sơn Tuyệt sắc bảng, đích thị là vô giá, một vạn kim tệ mà muốn ngắm hoàng hậu của ta thì đừng có mơ tưởng.....

Phượng Lam Vũ khi bắt đầu nghe vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, nhưng càng nghe càng không nhịn được, rốt cuộc đành lên tiếng cắt lời lão:

Bạch Lệnh, mời ngươi nói thẳng ra yêu cầu của ngươi.

Bạch Lệnh mỉm cười, thản nhiên nói tiếp:

Hoàng hậu, xin người đừng vội, đến lúc cần nói ta sẽ nói, không chừng ta còn lập đi lập lại nữa kia! Những người đó nói, nếu không thể ngắm người thật thì có thể ngắm qua tranh vẽ cũng được. Ta nói, tranh vẽ ư, được, không thành vấn đề, nhưng mỗi bức họa phải có giá ít nhất là năm vạn kim tệ. Những người đó nói, năm vạn thì năm vạn, chúng tôi giao tiền trước, trong vòng một tháng lão phải giao bức họa hoàng hậu cho bọn tôi. Ta nói, hay lắm, không thành vấn đề, vì vậy một mặt ta đếm tiền, một mặt ta nghĩ cách làm thế nào mới có được bức tranh hoàng hậu?

Phượng Lam Vũ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, bèn nói:

Họa sĩ nào trong cung đình cũng có bức họa của ta, ngươi lấy là được, cần gì phải đến tìm ta?

Bạch Lệnh cười khổ lắc đầu:

Chao ôi, nếu bọn họ muốn bức tranh đó thì năm vạn kim tệ đâu thể nào dễ dàng đến tay ta.

Phượng Lam Vũ nghi hoặc hỏi:

Vậy, bọn họ muốn bức họa như thế nào?

Bạch Lệnh nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói:

Khách nhân của ta đều là hào phú giàu có, bức họa bình thường của hoàng hậu bọn họ đã sớm có. Lần này bọn họ muốn bức tranh có một chút đặc biệt.

Phượng Lam Vũ cười lạnh, khinh bỉ nói:

Đặc biệt như thế nào?

Bạch Lệnh gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó khăn:

Bọn hy vọng được thấy một hoàng hậu chân thật.

Phượng Lam Vũ lạnh lùng nói:

Bức tranh của ta không đủ chân thật sao?

Bạch Lệnh cuống quýt xua tay, lên tiếng giải thích:

Không, không, hoàng hậu đã hiểu lầm, ta nói chân thật chính là muốn nói bức họa trước đây của hoàng hậu có những thứ dư thừa không nên tồn tại, lần này bọn họ hy vọng không nhìn thấy bất cứ trang sức nào trên bức họa.

Phượng Lam Vũ nén không được bật thốt lên:

Có thể, ta không mang theo vàng bạc trang sức là được.

Bạch Lệnh thản nhiên nói:

Không không, vàng bạc trang sức không sao cả, ta muốn nói thứ khác kia...tỷ như trang phục đấy.

Phượng Lam Vũ đang muốn lên tiếng, chợt hiểu được vấn đề, trong nháy mắt, sắc mặt nàng đỏ bừng, đỏ như táo chín mùa thu, bộ ngực đầy đặn vì phẫn nộ mà phập phồng dữ dội, cả người nàng đều rơi vào cảm giác nhục nhã, nàng thực sự đã nổi giận đến cực điểm, bất chấp tất cả hét lên:

Bạch Lệnh, ngươi thực là bỉ ổi, ngươi.... ta sẽ không đồng ý yêu cầu của ngươi! Ngươi.... cút đi! – Thanh âm chói tai còn chưa dứt đã thấy một bãi nước bọt bay đến khuôn mặt đầy vết sẹo ngang dọc của Bạch Lệnh.

Đáng ngạc nhiên là Bạch Lệnh phảng phất như không hề có cảm giác, lão chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

Than ôi, thật là đáng tiếc quá đi mất, bốn mươi vạn kim tệ của ta đã không thể có được. Xem ra ta chỉ có thể đi tìm thằng bé đáng thương kia mà thôi, có lẽ nó sẽ có biện pháp làm cho vị cô cô xinh đẹp của nó đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ của ta.

Phượng Lam Vũ như phượng hoàng bị chọc giận, chỉ vào cửa, giận dữ mắng:

Tên gian tặc nhà ngươi.... ngươi là đồ bỉ ổi thối tha! ngươi lập tức cút đi cho ta! Ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa....

Bạch Lệnh ngửa đầu cười lạnh, nhanh chóng bước ra cửa, đám họa sĩ cũng hoảng hốt nối đuôi nhau chạy ra. Bước gần ra đến cửa, Bạch Lệnh chợt quay lại, phát ra thanh âm lạnh lẽo nói:

Ngươi biết không, trước kia, khi ta còn chịu đựng khổ nhục ở cửa thành nam thì trong lòng ta suy nghĩ điều gì không? Để ta nói cho ngươi biết, khi đó ngày đêm ta đều suy nghĩ, nếu Bạch Lệnh ta có ngày nắm giữ được triều chính của Y Lệ Nạp thì việc đầu tiên ta muốn làm chính là giết hết người Dận gia. Bây giờ ta cơ bản đã làm được điều này, Dận gia ngoại trừ nhóc tỳ Dận Cát ra thì không còn ai sống trên đời nữa cả. Việc thứ hai ta muốn làm chính là đoạt được nữ nhân của Dận gia, việc này ta đạt được, ngoại trừ ngươi! Bất quá ta không muốn đối xử ngươi như những người khác, ta vẫn cảm thấy thương tiếc, quý trọng ngươi. Ta chỉ muốn đem bức tranh của ngươi cho mọi người xem, đây là hoàng hậu tuyệt sắc của Y Lệ Nạp, là một trong mười hai mỹ nhân nổi danh trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng của đại lục. Ta nghĩ bức tranh của ngươi nhất định sẽ được mọi người nồng nhiệt đón nhận. – Dứt lời ngửa mặt lên trời cười đắc ý, sau đó biến mất ngoài cánh cửa, để lại ba nữ nhân như bị đóng băng trong phòng.

Phượng Lam Vũ điên cuồng rít lên, thanh âm sắc nhọn như tiếng cú trong đêm:

Bạch Lệnh, ngươi còn không bằng loại cầm thú, làm chuyện táng tận lương tâm, một ngày nào đó ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Bất chấp đến nghi thái thanh nhã cao quý của mình, nàng chỉ muốn đuổi theo lão, đá cho lão mấy cái, thế nhưng Phượng Vân Vũ sướt mướt kéo lại. Phượng Vân Vũ quỳ trước mặt nàng, khóc thảm, khổ sở van xin:

Tỷ tỷ, vì Cát nhi, vì cốt nhục cuối cùng của Phượng gia, tỷ hãy đồng ý yêu cầu của y đi. Muội van cầu tỷ, tỷ hãy đồng ý yêu cầu của y, bằng không, bằng không, Cát nhi sẽ chết đói....

Phượng Lam Vũ hất tay Phượng Vân Vũ rời khỏi thân thể mình, nước mắt lăn dài, đau khổ nói:

Ta làm sao có thể đồng ý một yêu cầu như vậy? Ta không thể, ta không thể....

Phượng Vân Vũ gần như lặng đi, lắp bắp nói:

Tỷ tỷ, y chỉ muốn bức họa khỏa thân của tỷ, không phải là thân thể trong sạch của tỷ. Vì Cát nhi, thỉnh xin tỷ chịu đựng một chút ủy khuất có được hay không? Muội van tỷ, ta và tam tỷ tỷ hàng đêm đều bị Bạch Lệnh dùng trăm cách để lăng nhục, nhưng tỷ biết đấy, vì Cát nhi mà bọn muội đều cắn răng nhịn nhục, tỷ tỷ, tỷ đồng ý được không?

Sắc mặt Phượng Lam Vũ dần khôi phục trở lại, nhưng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, quyết định nhẫn tâm quay đầu đi, trầm giọng nói:

Xin lỗi tam muội, ta hiểu được sự đau đớn của ngươi khi làm mẫu thân Cát nhi, nhưng ta không thể đồng ý, đây là sự tôn nghiêm của nữ nhân.....

Phượng Vân Vũ như quỵ hẳn xuống mặt đất, vẻ mặt thẫn thờ, thều thào tự sự:

Tỷ tỷ, tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn thấy Phượng gia của chúng ta từ nay về sau tuyệt hậu hay sao? Tỷ làm sao ăn nói với tổ tiên của Phượng gia? Tỷ nhẫn tâm nhìn sinh mạng của Cát nhi dần dần biến mất sao?

Phượng Lam Vũ tức giận nói:

Bạch Lệnh lấn lướt đến mức này, ta không thể nào chịu được, có thể ngày hôm nay chỉ là bức họa khỏa thân của ta, nhưng ngày mai, nói không chừng y sẽ muốn ta hầu hạ trên giường, đối với loại gian nhân này, ta làm sao có thể đáp ứng yêu cầu vô sỉ như vậy? Ta đương nhiên biết Cát nhi là cốt nhục duy nhất của chúng ta, nhưng.... ta làm sao có thể.....

Phượng Vân Vũ ôm chặt lấy hai chân nàng, nước mắt rơi ướt gấu quần Phượng Lam Vũ, thanh âm đã trở thành đứt quãng, mềm yếu vô lực:

Tỷ tỷ, chỉ có hai ta mới biết được tỷ vẫn còn là trinh nữ, nhưng vì Cát nhi, vì một chút hương khói cuối cùng của gia tộc chúng ta, cho dù phải chịu muôn ngàn đau khổ thì tỷ cũng phải đồng ý.... Đại tỷ tỷ, muội cần xin tỷ, cầu xin tỷ hãy hiển lộ thân thể cao quý của tỷ để bọn chúng vẽ lại. Nếu Bạch Lệnh muốn xâm phạm đến sự trong trắng của tỷ thì muội và tam tỷ tỷ sẽ nguyện ý thụ tội thế cho tỷ, tuyệt đối không để cho tấm thân trinh nữ của tỷ bị hủy dưới tay Bạch Lệnh.

*****

Hai mắt Phượng Lam Vũ đều dàn dụa nước mắt, trước mắt nàng là trời đất quay cuồng, tất cả đều biến thành màu đen, thanh âm cũng trở thành nghẹn ngào như Phượng Vân Vũ:

- Muội muội ngoan, không phải ta không muốn cứu Cát nhi, nhưng, muội cũng đã biết đấy, cả đời này ta chỉ lõa thể trước mặt một nam nhân, ta làm sao có thể khỏa thân trước mặt nhiều nam nhân như vậy? Muội nói sau này ta làm sao dám nhìn mặt mọi người?

Phượng Vân Vũ mang theo một chút hy vọng trên khuôn mặt, nói:

- Hảo tỷ tỷ, tỷ chỉ cần cắn chặt răng, nhắm mắt dưỡng thần, còn lại để muội xử lý. Bọn muội sẽ cởi bỏ y phục cho tỷ, tỷ chỉ cần nghe theo lời bọn muội để bày ra tư thế.

Phượng Lam Vũ nét mặt thẫn thờ, lắc đầu:

- Ta không thể....

Phượng Thiến Vũ chậm rãi đến nâng Phượng Vân Vũ đang thất vọng đứng dậy, tuy nhiên xương cốt trên người Phượng Vân Vũ dường như đều đã trở thành mềm nhũn, cứ rũ xuống, tóc tai lòa xòa trên mặt đất, nàng dùng một thứ thanh âm như đang mơ ngủ, thì thào:

- Đại tỷ tỷ, muội biết trong lòng tỷ đang tan nát, trái tim của bọn muội cũng đã nát tan. Muội nhớ rất kỹ lần đầu tiên Bạch Lệnh giày vò muội, khi đó muội đã đau khổ đến mức không muốn sống, y không phải là người mà là súc sinh. Y để thi thể trượng phu ngay trước mặt muội, xé rách hết quần áo muội, để muội quỳ gối nơi mép giường, từ phía sau đâm vào vùng kín của muội. Lúc đó, trái tim muội vỡ nát tan tành, phía trước muội là thân thể đẫm máu của trượng phu, phía sau là địch nhân đang hưởng dụng thân thể muội. Tỷ có biết khi đó trong lòng muội có cảm giác gì không? Muội chỉ muốn nhắm mắt lại kết thúc cuộc đời của mình, nhưng muội không làm được. Muội không nỡ bỏ Cát nhi - đứa con duy nhất của muội, muội muốn nó lớn lên. Chỉ cần nó còn sống thì chuyện gì muội cũng có thể chịu được. Bạch Lệnh mắng chửi, đánh đập, vũ nhục muội cũng đều có thể chịu được. Trong đầu muội chỉ có một ý niệm duy nhất, phải để Cát nhi lớn lên, báo thù tuyết hận cho chúng ta......

Phượng Lam Vũ ngây người chết lặng.

Phượng Thiến Vũ lệ nóng tuôn trào, cũng quỳ xuống nắm lấy gấu quần Phượng Lam Vũ, khóc thảm nói:

- Tam tỷ tỷ nói không sai, chúng ta bây giờ phải nhẫn nhục để bảo tồn cho huyết mạch của Phượng gia, muội có thể buông rơi tất cả sự trong sạch, tôn nghiêm của muội. Đêm đó, tam tỷ dẫn muội đến phòng ngủ của Bạch Lệnh, muội đã biết Bạch Lệnh muốn điếm nhục muội. Chính mắt muội đã nhìn tam tỷ tỷ rưng rưng nước mắt, tự tay cởi bỏ trang phục của muội trước mặt y, muội phải thực hiện yêu cầu của y, ôm lấy tam tỷ tỷ, hai thân thể trần trụi ôm nhau làm theo ý y, cho đến khi xuân tình của bọn muội đã ngập tràn, cả người mềm nhũn vô lực tiếp nhận được dục vọng của y thì y mới đắc ý cười gằn, thô bạo tiến vào thân thể muội, tung hoành cật lực trong đó. Sau đó còn reo rắc mầm mống tội ác của y trong thân thể muội. Lúc đó, muội không có chút cảm giác nào nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, muội vừa hy vọng y nhanh chóng chấm dứt hành động đó, nhưng lại hy vọng y vĩnh viễn không dừng lại, chỉ cần một ngày y vẫn còn thích thú lăng nhục muội thì y sẽ không có thời gian để giết Cát nhi....

Phượng Lam Vũ bất động, lệ dài rớt xuống gò má.

Phượng Thiến Vũ tiếp tục nói:

- Đại tỷ tỷ, bây giờ là lúc tỷ cống hiến cho gia tộc.

Trong lòng Phượng Lam Vũ chỉ còn sự trống rỗng, chỉ còn bản năng là có ý thức cự tuyệt:

- Ta không thể....

Phượng Vân Vũ van xin:

- Đại tỷ tỷ, tỷ chỉ cần coi đây là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh mộng thì sẽ quên đi tất cả, khôi phục lại nguyên trạng.

Phượng Lam Vũ đột nhiên khôi phục lại được một ít lý trí, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ấp úng nói:

- Chuyện này không thể được, hai muội cũng đều biết thân hình ta một khi không có trang phục thì sẽ tỏa ra thứ ánh sáng thánh khiết dẫn dụ nam nhân. Hơn nữa mùi hương trên cơ thể ta cũng có thể kích thích dục vọng nam nhân một cách dễ dàng... nếu không, nếu không phải quốc vương trước kia thân thể bị khuyết hãm sinh lý nghiêm trọng, không cách nào thể hiện được bản năng của nam nhân thì giờ phút này ta cũng không thể còn trinh trắng nữa.... nhưng nếu.... nếu thú tính của Bạch Lệnh đại phát, dâm nhục ta tại chỗ thì ta làm sao có thể chịu được? Thân thể trong trắng của ta làm sao có thể giao cho y? Hơn nữa bây giờ là lúc ta dễ dàng mang thai nhất, nếu bị hắn dâm nhục thì ta rất có thể sẽ mang theo giọt máu của ác ma trong bụng. Bây giờ cung nữ thái giám cũng đều do y nắm giữ, cho dù ta có muốn phá thai thì cũng không thể. Ta làm sao có thể chấp nhận được sự thật này? Ta sẽ điên mất.....

Phượng Vân Vũ lệ rơi đầy mặt, bi thiết nói:

- Đại tỷ tỷ, nếu sự thánh khiết của tỷ có thể cứu được Cát nhi thì muội sẽ nguyện ý tự tay đặt lụa trắng dưới thân thể tỷ.

Phượng Lam Vũ cảm thấy mờ mịt, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu:

- Ta tình nguyện chết chứ không chịu để ác ma giày vò vận mệnh....

Lúc này Phượng Vân Vũ đã phát hiện ra khuôn mặt đại tỷ tỷ đã có chút không đành lòng, tâm ý vì đứa con không tiếc hy sinh tất cả lại càng nổi lên mãnh liệt trong lòng nàng, chỉ cần con nàng có thể tiếp tục sống sót thì nàng có thể hoàn toàn không thèm để ý đến cảm thụ của người khác, bản tính từ mẫu đã hoàn toàn che giấu đi phẩm hạnh trong lòng, nàng quyết không để lỡ cơ hội này, tiếp tục van xin:

- Đại tỷ, muội và tam tỷ tỷ đều là người đã trải qua tất cả, bọn muội sẽ nghĩ cách để khiến cho Bạch Lệnh không có đủ khí lực để dâm nhục tỷ. Cho dù bọn muội thật sự không thể ngăn cản y tao đạp tỷ thì tỷ cũng chỉ cần nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nắm chặt khăn trải giường, mạnh mẽ chịu đựng sự đau đớn trong nháy mắt. Chỉ cần qua được lần đầu tiên thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ dễ chịu hơn.

Phượng Thiến Vũ cũng rưng rưng nước mắt nói:

- Đại tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, nếu đêm nay tỷ thật sự tiếp nhận sự tàn nhẫn của số phận, bọn muội sẽ ở bên cạnh, tận lực giúp tỷ giảm bớt sự đau đớn. Bạch Lệnh cũng đã phải chịu quá nhiều sự trừng phạt, thân thể không còn là nam nhân tráng niên nữa, nhiều lúc y phải dựa vào dược lực mới có thể duy trì được thể diện của mình.

Phượng Lam Vũ cả người tê tái, ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm, ánh sáng ấm áp từ ngoài chiếu vào những đường cong dát vàng lấp lóe trên trang phục tản mát ra một vầng sáng thánh khiết khiến cho kẻ khác ngưỡng mộ. Bản năng khiến nàng lắc đầu, nước mắt đẫm mặt:

- Ta biết nữ nhân đều phải trải qua một lần bị tao đạp này, nhưng thế nào thì ta cũng không thể chấp nhận người đó lại là Bạch Lệnh.

Phượng Thiến Vũ không tránh được đau thương, nói:

- Đại tỷ tỷ, chúng ta bây giờ căn bản là không có lực phản kháng, cho dù tỷ không đồng ý, chỉ cần y muốn thì y vẫn có thể sử dụng bạo lực để đoạt lấy tấm thân trinh trắng của tỷ. Nếu như vậy, tỷ lại phải càng chịu đựng nhiều đau đớn và giày vò hơn. Chúng ta bây giờ chỉ có thể đi từng bước một, cố gắng làm y hài lòng. Đối với thân thể tỷ muội bọn muội, y vẫn còn rất say mê, hàng đêm đều muốn bọn muội hầu hạ trên giường, lại thêm dục vọng của nhị tỷ mạnh mẽ thường xuyên quấn chặt lấy y không rời, chỉ cần đại tỷ không quá kích thích y thì y hẳn sẽ không có đủ khí lực để tìm đến vũ nhục tỷ.

Phượng Lam Vũ chết lặng, rên rỉ:

- Các ngươi..... các ngươi hy sinh cũng đã quá nhiều....

Phượng Thiến Vũ buồn bã nói:

- Bọn muội đều là nữ nhân bị điếm nhục, sự thánh khiết và tôn nghiêm trước kia đã rời xa bọn muội, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng của Cát nhi và sự trong sạch của tỷ, bọn muội nhất định sẽ tận lực để có thể thực hiện được. Tỷ tỷ, xin tỷ hãy đáp ứng yêu cầu của y, bọn muội sẽ cố gắng ngăn cản Bạch Lệnh dâm nhục tỷ.

Phượng Lam Vũ chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng:

- Ta không thể nói gì, nhưng ta không thể chấp nhận bức họa khỏa thân..... các ngươi hãy cho ta một chén rượu Mã Thiên Ni, có lẽ sau khi ta uống xong thì sẽ không còn biết gì nữa.....

Phượng Thiến Vũ vội nói:

- Không thể uống rượu.... tỷ tỷ, nếu tỷ uống rượu thì sẽ rất khó khống chế được hành động của mình....

Phượng Lam Vũ rên rỉ nói:

- Được rồi, ta sẽ cố gắng tưởng tượng ta đang tắm rửa trong suối nước nóng.... ta sẽ giao sự trong sạch và tôn nghiêm của ta cho các ngươi..... ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi....

Một đám mây đen bay qua, căn phòng nhất thời trở nên âm trầm.

Đột nhiên Phượng Lam Vũ lại một lần nữa khôi phục lại được vẻ trấn định trên khuôn mặt, nàng lạnh lùng nhìn Bạch Lệnh ngoài cửa sổ đang dương dương đắc ý vì mưu mô của y sắp đạt được, chậm rãi nhấc bàn tay phải trong trắng như ngọc, tháo chiếc nhẫn kim cương ở ngón vô danh ra, đặt xuống bàn trang điểm, hai tay bắt chéo trước ngực, dùng một loại ngữ khí kiên quyết không gì có thể ngăn cản nổi để nói:

- Ta, Phượng Lam Vũ, hoàng hậu thứ hai mươi sáu của vương quốc Y Lệ Nạp, xin lấy sự linh thiêng của tổ tiên ba mươi bảy đời Phượng gia mà thề, nếu ta có thể giữ được sự trinh trắng, tương lai bất kể là ai, chỉ cần người đó có thể giết Bạch Lệnh, ta cũng sẽ đem sự thuần khiết của ta hiến tặng cho hắn, vĩnh viễn làm nữ nhân của hắn, quan tâm, hầu hạ hắn cả đời, vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn không phản bội. Xin thần nhãn của Ngả Đức Lý Á Nặc Đại Đế của Y Lệ Nạp chứng kiến mọi chuyện xảy ra hôm nay!

Phượng Vân Vũ và Phượng Thiến Vũ đều không đành lòng, quay mặt đi, ánh mắt chỉ còn lại sự đau đớn tủi nhục. Hai năm trước, không ai trong các nàng nghĩ ra cảnh tượng này, một thân phận tôn quý, cao cao tại thượng không ngờ hôm nay lại phải tiếp nhận một vận mệnh bị người khác chà đạp!

Phượng Lam Vũ nhắm chặt mắt, chậm rãi đứng lên trước gương. Phượng Thiến Vũ và Phương Vân Vũ nhìn nhau, hai nàng đều nhìn thấy sự đau đớn tột cùng từ trong lòng đại tỷ tỷ, nhưng, sự thật là các nàng phải chấp nhận sự đau đớn đó, các nàng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cởi bỏ từng thứ trang phục trên người vị hoàng hậu cao quý của Y Lệ Nạp thả rơi xuống đất, khiến cho thân thể trong trắng thánh khiết của nàng dần lộ ra trước tấm kính thủy tinh trước mặt.

Cho dù là tỷ muội thường xuyên gặp gỡ, nhưng hai người Phương Vân Vũ lúc này cũng đều sợ hãi thầm than trước sự ân sủng của tạo hóa dành cho cơ thể Phượng Lam Vũ. Tạo hóa đã ban cho nàng thật nhiều lễ vật, đó là một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Chỉ thấy trong gương hiện ra một khuôn mặt phù dung khoe sắc, hoàn toàn không có một chút trang sức nhưng vẫn đẹp đến mức khiến cho người ta như ngừng thở; làn mi dài cong vút mỏng manh, mỗi cọng lông mi đều như ám chỉ đến xuân tình lai láng; đôi môi anh đào căn mọng khép hờ ẩn chứa khát vọng ngập tràn. Nàng khẽ lui về sai vài bước, thân thể xích lõa ngạo nhân đều hiện rõ hoàn toàn trong gương, da thịt mềm nhẵn, mỗi một lỗ chân lông đều tản ra hương thơm dịu nhẹ khiến kẻ khác say mê; đôi chân thon dài trắng mịn, mỗi động thái giở tay nhấc chân đều hiển lộ phong tình vô bờ; cặp mông vun tròn đầy đặn biểu hiện cho nữ nhân đang tuổi cường thịnh sung mãn; song nhũ căng tròn trắng muốt theo hơi thở của chủ nhân phập phồng lên xuống, toàn bộ đều toát ra một khí sắc sặc sỡ khiến cho hiện trường trở nên kỳ quái vô cùng.

Thế nhưng, mắt nhìn thân thể xinh đẹp tuyệt thế này, trong lòng mọi người lại như bị loan đao cắt gọt, đau đớn vô cùng. Thân thể này đã từng được bao người ngưỡng mộ, cao cao tại thượng, tôn nghiêm thánh khiết đã nhiều năm, hôm nay đã toàn diện phô bày ra chấp nhận sự phán quyết của lễ nghi thế tục và phẩm hạnh.

- Ồ, đây là hoàng hậu xinh đẹp nhất của Y Lệ Nạp, tại sao bây giờ lại trần trụi như thế.... – Thanh âm Bạch Lệnh từ ngoài cửa truyền vào, ngữ khí tràn ngập sự thỏa mãn chinh phục đầy xấu xa của y đã đem một con tim cao quý trầm lạc vào địa ngục hắc ám vô tận.....

Mây đen lại trôi qua, tựa như muốn che giấu một trường cảnh vũ nhục đang diễn ra trong cuộc sống....

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<