Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 051

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 051: Hóa Ra Là Vậy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Dương Túc Phong nhếch môi cười nhạt, vừa buồn cười vừa trông đợi, không biết chín năm nữa sẽ như thế nào, có điều sống được tới chừng đó hay không còn chưa biết. Còn đang mơ màng ao ước thì tiếng bước chân nặng nề truyền tới, một viên thượng úy hấp tấp chạy vào báo cáo: "Phong lĩnh, Tần Tiêu Đình đến!"

Dương Túc Phong sầm mặt, ráng nhẫn nại không để bốc hỏa lên đầu, hay dữ, cái tên quỷ vật này lại dám tới đây. Hắn quay đầu nhìn bọn Nham Long, mỉm cười: "Các ngươi tiếp tục tán gẫu đi, xem ai được số phiếu tối đa, một hồi nữa ta quay lại điểm số, chừng đó Lam Vũ quân chúng ta bỏ phiếu chung..."

Ra đến trước trận địa, quả nhiên Tần Tiêu Đình hiên ngang đứng đó, gương mặt anh tuấn lạnh lùng mà nặng nề.

Dương Túc Phong hít mạnh một hơi, dằn cơn tức giận xuống, chậm rãi: "Tần Tiêu Đình, ngươi muốn khuyên ta đầu hàng hả? Dương Túc Phong ta đắc tội với ngươi chỗ nào? Sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết hả? Rút cuộc ngươi có mưu mô gì?"

Tang Cách phẫn nộ, vừa chửi vừa chĩa nòng súng vào đỉnh đầu Tần Tiêu Đình, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến đầu y nổ tung.

Có vẻ đã dự đoán trước phản ứng này của Dương Túc Phong, Tần Tiêu Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh cất giọng khàn khàn: "Ngươi xem tờ giấy này đi, xem xong sẽ rõ tất cả." Nói xong móc từ trong người ra một tờ giấy cháy xém, đưa cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Tần Tiêu Đình chòng chọc, ánh mắt thâm trầm như muốn xuyên suốt cả con người y, tiếp lấy tờ giấy mở ra xem. Chỉ thấy góc trên cùng bên trái đã bị lửa đốt cháy, những chỗ khác cũng có vết lửa xém, góc trên bên phải có mấy chữ "Tuyệt mật", "Đọc xong tiêu hủy", rõ ràng bên trong thư là mệnh lệnh của Bộ Quân Vụ gửi cho Mai Cáp Đức và Tần Tiêu Đình. Hắn đọc hết một lượt, tức thì biến sắc, khẩu Mễ Kì Nhĩ trong tay buông ra lúc nào không hay. Phong thư tuyệt mật này rõ ràng yêu cầu hai người bọn họ trước khi rút lui phải diễn vở kịch "Mượn đường phạt Quắc", đem Dương gia nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa đồng thời tiêu hủy toàn bộ công xưởng xí nghiệp ở cảng Bà Châu, san thành bình địa.

Như vậy đã đành, khiến Dương Túc Phong phẫn nộ nhất là cuối lá thư còn có chữ kí của hoàng đế Đường Xuyên đế quốc Đường Minh. Rất hiển nhiên, mệnh lệnh này là chỉ dụ của Đường Minh.

Dương Túc Phong hít sâu một lần nữa, mặt xanh lè cứ như đồng để cả ngàn năm bị gỉ xanh vậy.

Tần Tiêu Đình từ tốn: "Đạo chỉ dụ này, trước sau ta đã định thiêu hủy tới năm lần, nhưng cuối cùng vẫn muốn để ngươi xem."

Dương Túc Phong tức giận cùng cực, khạc ra một hơi, cảm giác ngón tay mình vì phẫn nộ, căng thẳng quá mức nãy giờ bấu chặt vào nhau làm hắn đau nhói. Người hắn như đang lơ lửng, nghe chính giọng mình vang lên bên tai mình: "Ta muốn biết, vì lí do gì?"

Tần Tiêu Đình thở dài, tựa hồ trong lòng cũng có rất nhiều xúc cảm, chậm rãi đáp: "Tất cả, đều do Đường Tư và Điệp Phong Vũ xúc xiểm bệ hạ, vừa khéo bị Mai Cáp Đức và Tiết Phức lợi dụng."

Hóa ra, sau khi Dương Túc Phong rời khỏi Sơn Hải quan không lâu, tổng đốc Phương Xuyên đạo Đường Tư được điều về làm thị lang Bộ Chánh Vụ, chủ quản công việc ngoại giao của đế quốc, được hoàng đế tin dùng rất mực. Hắn thành kiến rất sâu với Dương Túc Phong, nhiều lần dâng tấu chương đàn hặc Dương Túc Phong ba tội sát nhân, cưỡng hiếp, bắt cóc với Đường Minh, còn nghiêm trang phát thệ muốn tiễu trừ Dương Túc Phong. Còn Điệp Phong Vũ, cô ta hận Dương Túc Phong tận xương tủy, nhiều lần công khai hoặc úp úp mở mở đều nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến Dương Túc Phong, chỉ muốn mau mau dồn hắn vào chỗ chết. Do thân phận đặc biệt của Điệp Phong Vũ, rất nhiều người hưởng ứng. Đường Minh từ lâu đã muốn nhổ cỏ tận gốc Dương gia, nhân cơ hội mượn nước đẩy thuyền, tự nhiên là nghe theo kế hoạch của Đường Tư, hạ chỉ dụ yêu cầu Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức trước khi rút đi, tiện thể giải quyết sạch sẽ Dương gia, trảm thảo trừ căn, không được lưu hậu họa.

Đứng ở vị trí của Tần Tiêu Đình, y không biết vì sao Điệp Phong Vũ lại thống hận Dương Túc Phong như vậy nhưng hắn thì rõ hơn ai hết, gương mặt anh tuấn lạnh băng, chậm rãi nói: "Xin ngài nói tiếp!"

Khi nhận mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, Tần Tiêu Đình vốn dĩ cự tuyệt thực hiện kế hoạch này. Không phải vì y có cảm tình với Dương Túc Phong, thực tế, y hoàn toàn không có hảo cảm với Dương Túc Phong, căn bản cũng không biết hắn là ai. Chỉ là trong suy nghĩ của y, y cảm thấy triều đình đế quốc đã bỏ Mĩ Ni Tư thì cũng không nên can thiệp chuyện này làm gì nữa. Dương Túc Phong sống hay chết nên để cho nhân dân Mĩ Ni Tư quyết định, còn hành động tiêu hủy cảng Bà Châu và công xưởng xí nghiệp ở đó hình như không được quang minh chính đại cho lắm. Song, là một quân nhân, y không thể không phục tùng mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, có chữ ký đích danh Đường Minh. Cá tính của y không cho phép y phản ứng kịch liệt nhưng Mai Cáp Đức thì tích cực chấp hành, thậm chí tích cực đến mức đáng ngờ. Bình thường tiếp nhận mệnh lệnh từ Bộ Quân Vụ, chả bao giờ thấy y nhúc nhích.

Lần này chặn giết giữa đường hoàn toàn do Tiết Phức chủ mưu, Mai Cáp Đức tự thân sắp đặt hành động, Tần Tiêu Đình bất đắc dĩ phải tham dự. Tiết Phức biết Dương Túc Phong là người duy nhất có thể giành vị trí đô đốc với y vì Dương Túc Phong cũng được hoàng đế chia quyền thu phục Mĩ Ni Tư. Thành thử, từ lúc bắt đầu hội nghị ở phủ Đan Phượng, Tiết Phức đã động sát cơ với Dương Túc Phong. Y bắt tay với Mai Cáp Đức, vạch ra một loạt hành động âm mưu chặn giết, khiến Tần Tiêu Đình cũng thập phần căm tức.

"Cho nên ngươi chọn hết các tay súng Đột Kỵ Thi phụ trách an toàn hành cung phủ Đan Phượng, triệt thối hết bộ đội ở Bàn Long cốc, nhường lại công sự cho ta, còn để lại thức ăn, nước uống, tất cả đều do ngươi bố trí?" mắt Dương Túc Phong sáng lên, trầm giọng hỏi. Trong thâm tâm, Dương Túc Phong không biết mình nên đối đãi với Tần Tiêu Đình ra sao? Nếu không có y, chắc bản thân đã chết trên đường trở về, thế nhưng, vì sao y lại giúp mình thật tình như vậy?

Tần Tiêu Đình không trả lời trực tiếp, nặng nề nói: "Hành cung của hoàng đế vốn phải do các tay súng Đột Kỵ Thi bảo vệ, đó là thông lệ. Bộ đội trú ở Bàn Long cốc cũng thay đổi thường xuyên, chỉ vì bộ đội tiếp ca do gặp chuyện đến trễ một ngày mà ra, thức ăn và nước uống đó là dành cho bộ đội..."

Dương Túc Phong và Tang Cách nhìn nhau, hiểu chỗ khó xử của Tần Tiêu Đình, y không muốn công khai quyết liệt với Mai Cáp Đức.

Tần Tiêu Đình dường như không thấy vẻ mặt của hai người, tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội cạnh tranh công bằng. Nếu ngươi có thể sống sót, chứng minh ngươi có hi vọng, còn nếu ngươi không may chết đi, ngươi cũng không thể oán trách ta được."

Dương Túc Phong gật đầu.

Tần Tiêu Đình quả thực chỉ muốn cho Dương Túc Phong cơ hội cạnh tranh công bằng. Từ đầu y đã biết Mai Cáp Đức cấu kết với Tiết Phức nhưng y không có năng lực, cũng không đủ dũng khí phản kháng. Thời gian hai sư đoàn biên phòng quân của Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức đóng ở Mĩ Ni Tư, Mai Cáp Đức giỏi nghề giao tế với các giới, vì thế tuy bộ đội của hắn không có năng lực chiến đấu nhưng lúc nào cũng được bổ sung quân nhu, bộ đội đầy đủ. Trái lại, Tần Tiêu Đình chỉ gỏi tài đánh đấm, đối với mấy chuyện giao tế hoàn toàn không khéo, vì thế bộ đội của y thường hay rơi vào cảnh hết lương thực, nghèo rớt mồng tơi. Kết quả, trừ những quan quân nòng cốt ra, các quan quân khác đều bất mãn với Tần Tiêu Đình, người ở đó nhưng lòng thì hướng về chỗ khác. Mai Cáp Đức lại lựa đúng thời điểm thích hợp, tiến hành lôi kéo. Vì thế đại bộ phận quan quân trong sư đoàn Tần Tiêu Đình đều ngấm ngầm đầu nhập Mai Cáp Đức. Nhìn bề ngoài, biên chế sư đoàn Tần Tiêu Đình có hơn một vạn ba ngàn quân, còn biên chế sư đoàn Mai Cáp Đức chỉ có tám ngàn. Thực tế, Mai Cáp Đức khống chế đến một vạn bảy ngàn, còn Tần Tiêu Đình chỉ có thể kiểm soát khoảng bốn ngàn quân.

"Đại đội bộ binh hạng nặng đó có phải tâm phúc của ngươi không?" Dương Túc Phong nhíu chặt lông mày, hỏi.

"Không phải, bọn chúng theo Mai Cáp Đức lâu rồi!" Tần Tiêu Đình cười khổ lắc đầu, gương mặt không che giấu nỗi thống khổ và bi ai. Đại đội bộ đội anh hùng này phải dùng giết địch lập công trên chiến trường, song cuối cùng lại bị bộ đội anh em với mình giết chết, trong sự thống khổ và bất lực chỉ có thể im lặng chấp nhận sự thật mà thôi.

Đợt công kích Bàn Long cốc thứ nhất đều là bộ đội của Mai Cáp Đức. Bởi vì hắn nhận ra Tần Tiêu Đình không kiên định nên không tin tưởng y. Có điều hắn không ngờ tới, Tần Tiêu Đình lại dùng cách này để tạo cơ hội gỡ hòa cho Dương Túc Phong, chỉ là, Tần Tiêu Đình không ngờ cơ hội công bằng này đã mang lại tổn thất nghiêm trọng cho cả đôi bên. Nhất là đối với Tần Tiêu Đình, chứng kiến bộ đội ngày trước của mình chịu tổn thất nặng nề như vậy, lòng y đau như dao cắt, thành thử quyết định nói chuyện với Dương Túc Phong một lần.

Tần Tiêu Đình chậm rãi nói: "Phong, ngươi là quân nhân đế quốc..."

Dương Túc Phong biết ý Tần Tiêu Đình, không khách khí cắt ngang, nói chắc như đinh đóng cột: "Tần Tiêu Đình, ta đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta có thể nói chắc với ngươi, ta tuyệt đối không bó tay chịu trói lần nữa. Cho dù kẻ đó là ai, có là hoàng đế hay thiên vương lão tử, muốn lấy mạng ta không dễ đâu! Muốn giết chết ta chỉ có một biện pháp duy nhất là gặp nhau trên chiến trường! Bằng không, ta tuyệt đối không để rơi vào tay các ngươi!"

Tần Tiêu Đình đau xót khôn cùng, nói: "Phong, lần này là nội bộ chúng ta tự tàn sát lẫn nhau! Chúng ta đã tổn thất quá nhiều sinh mệnh ở Bàn Long cốc này rồi, không nên tiếp tục nữa..."

Dương Túc Phong đáp không cần suy nghĩ: "Được, ngươi đã không muốn đôi bên tổn thất nữa. Vậy thì ngươi lập tức cùng Mai Cáp Đức và Tiết Phức triệt thoái bộ đội, mở đường cho ta về phủ Lệ Xuyên, ta sẽ không truy kích. Còn không, miễn bàn!"

Tần Tiêu Đình đăm đăm nhìn Dương Túc Phong, nói từng chữ một: "Ngươi đã quyết? Ngươi quyết định gánh mọi hậu quả của việc kháng lệnh hoàng đế?"

*****

Dương Túc Phong nhìn sắc trời, ánh mắt âm trầm, cơ miệng giật giật một hồi mới bình thản nói: "Thật xấu hổ! Trải qua mấy bận sinh tử, ta lấy làm tiếc phải nói cho ngươi biết, trong lòng ta, hoàng đế Đường Xuyên đế quốc đã chết rồi. Đường Xuyên đế quốc, hiện giờ chỉ là cái xác trống rỗng, chờ thời khắc đem chôn thôi."

Tần Tiêu Đình đứng lặng hồi lâu, dáng vẻ thất thần, ánh mắt đau xót cùng cực, rất lâu sau mới mở miệng lẩm bẩm: "Đã như vậy, ta cũng không cưỡng cầu ngươi nữa! Đường đã do ngươi chọn thì hậu quả ngươi tự gánh lấy. Mĩ Ni Tư đi con đường nào do ngươi và Tiết Phức tự xử lí. Sư đoàn của Mai Cáp Đức đã tổn thất tới ba bốn ngàn người, dù là Mai Cáp Đức cũng không chấp nhận nổi. Ở Mĩ Ni Tư, không có quân đội trong tay khác nào chịu chết. Hắn rất hiểu đạo lí này, vì thế sẽ không tích cực tấn công nữa, thay vào đó hắn sẽ dùng những biện pháp khác vây khốn ngươi, hi vọng ngươi khuất phục. Có điều, ngươi không cần lo lắng quá. Minh Phàn đã bắn tin cho Chu Đức Uy ở phủ Lệ Xuyên, viện binh các ngươi sẽ mau chóng tới đây thôi!"

Dương Túc Phong cảm thấy ấm áp. Trong hoàn cảnh nguy cấp, sinh tử quan đầu này, Tần Tiêu Đình còn giúp đỡ mình như vậy. Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề quan trọng, vội vàng hỏi: "Ngươi biết thân phận thật của Minh Phàn không?"

Tần Tiêu Đình thoáng sửng sốt, kế đó đáp: "Ta cứ tưởng ngươi đã đoán được rồi chứ, không dè còn hỏi ta vấn đề này. Minh Phàn là tên thật của y, có điều người ngoài chỉ biết đến một cái tên khác, chắc ngươi có nghe rồi, là Vũ Phi Phàm!"

Dương Túc Phong la thất thanh: "Vũ Phi Phàm?"

Tần Tiêu Đình khẽ gật đầu.

Dương Túc Phong muốn té xỉu, hối hận gần chết. Tuy hắn đã ngờ ngợ Minh Phàn nhất định có lai đầu không nhỏ nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được, Minh Phàn lại chính là Vũ Phi Phàm. Phó tư lệnh đỉnh đỉnh đại danh của hạm đội Nam Hải số 1 Đường Xuyên đế quốc, được xem là nhân tài mới nổi xuất sắc nhất của hải quân đế quốc Vũ Phi Phàm. Chẳng trách, y tự tin, ngạo mạn đến vậy, song lại có vẻ điềm tĩnh, hòa nhã, khiến người ta gặp một lần là cảm mến ngay. Đáng tiếc, một thiếu tướng hải quân tài hoa tuyệt thế như vậy mà hắn lại bỏ lỡ cơ hội được đứng kề vai với y.

Trong khi Dương Túc Phong còn đang kích động, rầu rĩ, Tần Tiêu Đình lẳng lặng bỏ đi. Đến cũng như đi, đều có vẻ gì đó thần bí, phiêu hốt.

Sau đó, quan binh sư đoàn Mai Cáp Đức lại bắt đầu tấn công lẻ tẻ. Bọn chúng đã nếm mùi giáo huấn trước đó, không dám tái diễn lại chiến thuật biển người nữa, mà phân thành nhiều đội hình tản ngang, lợi dụng tất tật những thứ có thể che chắn được, lần mò tìm cơ hội đánh lén. Tuy không đưa đến cục diện kích động nhân tâm nhưng lại gây phiền phức cho Dương Túc Phong quá đỗi. Lý do là vì công sự hình vành khăn của Bàn Long cốc có diện tích rất lớn, chiếu theo nhu cầu đóng quân tiêu chuẩn chí ít cũng chứa được ba ngàn quân, khổ nỗi hắn chỉ có một trăm thủ hạ, còn thêm thương binh. Thành thử hắn đành phải co cụm binh lực lại, chỉ phụ trách trấn giữ công sự ở trung tâm đỉnh núi, còn những chỗ khác đều bỏ hết.

Mai Cáp Đức dùng chiến thuật vây khốn kết hợp chiến thuật làm kiệt sức đối phương. Ròng rã một ngày trời lúc nào cũng bị địch nhân tấn công, Lam Vũ quân không có cơ hội nghỉ ngơi, khiến Tang Cách cáu kỉnh bực bội, mấy lần hận không thể dẫn nhân mã xông ra quyết chiến một trận với chúng. Chỉ có Dương Túc Phong vẫn bình tĩnh như không, lúc chiến đấu không kịch liệt, hắn thậm chí còn có tâm tình ngồi cạnh Nham Long, nói nói cười cười với thương binh, làm phấn chấn tinh thần binh sĩ. Đề tài nói chuyện của bọn họ không ngoài mấy thứ tin đồn thất thiệt xung quanh Giang Sơn Tuyệt Sắc Bảng.

truyenonline

Tần Tiêu Đình lúc bỏ đi hình như cũng dắt theo bộ đội trung thành với y, nhờ đó áp lực với Dương Túc Phong giảm đi đáng kể. Mà Mai Cáp Đức đích xác giống như những gì Tần Tiêu Đình nói, sau khi chịu tổn thất nặng nề, hắn không dám đưa quá nhiều binh lực vào nữa, tránh trường hợp cùng Dương Túc Phong đồng quy vu tận. Kết quả đôi bên giằng co liên tục, tiến hành những cuộc tấn công quấy rối vô nghĩa. Dương Túc Phong có lúc thở dài, Mai Cáp Đức tuy nham hiểm nhưng không phải là người có thể làm nên chuyện. Kì thật hành động chặn giết này, chú trọng nhất là hiệu quả. Một kích không trúng phải lập tức trốn thật xa, không nên tiếp tục quấy rối địch nhân, bằng không lợi bất cập hại.

Đêm khuya ngày thứ hai, bộ đội của Mai Cáp Đức cuối cùng cũng đột nhập được phòng tuyến Lam Vũ quân, có điều quân số không nhiều, chỉ khoảng năm sáu tên, hơn nữa khoảng cách để hỗ trợ nhau rất xa, xem chừng đều là những kẻ tinh thông võ công. Lúc đó Dương Túc Phong đang đi tuần quanh trận địa, vừa sơ ý đã đụng ngay bọn chúng. Một bóng đen đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, đến nổ súng hắn cũng không có cơ hội, chỉ kịp rút bội kiếm ra theo bản năng, đâm bóng đen một kiếm. Song bóng đen ấy phát ra một tiếng cười quái dị, lập tức biến mất, kế đó quay trở lại tấn công vừa nhanh vừa dữ dội, trong tay cầm một thanh Nguyệt nha loan đao chém thẳng vào mặt Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong rơi vào tình thế cấp bách, không kịp nghĩ ngợi gì, cũng vỗ ra một kiếm, đánh bật loan đao đối phương, thân thể nặng nề của cả hai va vào nhau. Cơ thể đối phương lộn nhào giữa không rồi rơi bịch xuống đất, người loạng choạng, loan đao thiếu điều vuột khỏi tay. Bản thân Dương Túc Phong cũng chẳng dễ chịu hơn, cảm giác cả người bị đối phương va chạm đến xương cốt lỏng lẻo luôn, khóe miệng ướt ướt, hình như chảy máu, có điều bội kiếm vẫn còn cầm chắc trong tay.

Bóng đen loạng choạng đứng dậy, gầm gừ nhìn Dương Túc Phong. Lúc này Dương Túc Phong mới nhìn rõ, thì ra đó là Mai Cáp Đức!

Mai Cáp Đức nhìn Dương Túc Phong chằm chằm, vừa tức tối vừa u ám, hỏi: "Dương Túc Phong, ngươi dùng võ công gì vậy?"

Dương Túc Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: "Chắc ngươi phải biết rồi chứ!"

Mai Cáp Đức nắm chặt loan đao, khớp ngón tay bật ra tiếng kêu tanh tách, hình như đang ngưng tụ công lực cuối cùng.

Dương Túc Phong không dám chần chừ, bội kiếm đưa lên ngang ngực, sẵn sàng chờ đợi.

Thân ảnh Mai Cáp Đức lại chuyển động, , loan đao chém ngược từ dưới lên, nhằm vào chân phải Dương Túc Phong, lại lật tay chĩa thẳng vào mặt hắn. Dương Túc Phong vội vàng bật chân phải lên, đồng thời chém xuống một kiếm song bị loan đao của đối phương đánh bật lại, hắn cảm thấy hổ khẩu đau nhói, bội kiếm tức thì văng khỏi tay. Bất quá Dương Túc Phong đã dự liệu trước tình huống này, hắn đã quan sát sẵn địa hình chung quanh, vừa chịu sức mạnh của loan đao đối phương liền ngã ngửa ra sau, kế đó lăn một vòng trên đất, thuận thế chụp lấy súng trường. Hắn không thèm nhìn, theo bản năng bắn liền một phát, chỉ nghe "keng" một tiếng, loan đao trong tay Mai Cáp Đức bị bắn nát, mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.

Dương Túc Phong bắn tiếp phát nữa. Mai Cáp Đức thất kinh hồn vía, khỏi giải thích dài dòng cuống cuồng lăn xuống đất né, lăn liên tục. Dương Túc Phong cũng bắn liên tục song chỉ bắn trúng tảng đá bên cạnh y, đốm lửa văng tứ tán. Động tác của Mai Cáp Đức cực nhanh, nháy mắt đã biến mất phía sau mấy tảng đá. Dương Túc Phong đành chịu, dừng bắn, trợ giúp chiến sĩ phe mình thanh lí những tên sát thủ còn lại. Những tên này hiển nhiên võ công không cao bằng Mai Cáp Đức, hai tên trong lúc nhảy lên bị Dương Túc Phong bắn chết, hai tên còn lại thì bọn Tang Cách người đông thế mạnh dùng súng bắn gục. Song Lam Vũ quân tử thương cũng mười mấy người, trong đó có một số là do lúc địch nhân phát động mấy ngàn người tấn công.

"Bọn này là vệ đội thân tín của Mai Cáp Đức!" Tang Cách hung hăng nhổ toẹt một bãi nước miếng.

Dương Túc Phong nghĩ lại còn sởn tóc gáy, nắm chặt lấy bội kiếm dính máu, trấn định tâm thần, bình thản nói: "Bản lĩnh hắn đã kém quá rồi!"

Tang Cách kinh ngạc tán thưởng: "Sư trưởng, hóa ra ngài đúng là thâm tàng bất lộ nha! Đến Mai Cáp Đức cũng không phải đối thủ!"

Dương Túc Phong lắc đầu: "Gặp may thôi!"

Ngày hôm đó thọ giáo Thánh Dương công từ Na Tháp Lị, sau đó bản thân không cách nào tu luyện được, Dương Túc Phong hoàn toàn chẳng hứng thú với võ công, càng không có tâm tình luyện tập. Nhưng mà, có điều kì lạ là, kể từ ngày hắn lấy viên ngọc trắng không chút tì vết ra khỏi cái rương sắt trong nha môn phủ Bảo Ứng ra, lúc nào cũng đem theo trong người đến nay, cứ đúng nửa đêm, hắn lại bị một cái gì đó cứ như tiểu tinh linh đánh thức, cảm giác có một cái gì đó mát lạnh, mỏng mảnh xâm nhập vào cơ thể Dương Túc Phong, từ tim lan tỏa đi khắp tứ chi. Cảm giác khoan khoái dễ chịu này khiến hắn muốn ngừng mà không được, tuy lo lắng chuyện này vị tất đã tốt lành nhưng lại không ngắt quãng theo ý muốn được.

Qua mấy ngày sau, hắn phát hiện thân thể mình từ từ có biến đổi, chẳng những cảm giác rõ rệt hơn mà thính giác càng nhạy bén hơn trước, trong cơ thể dường như bắt đầu chất chứa một sức mạnh nào đó, tuy không nhiều song cảm giác hiện hữu rất rõ. Tuy hắn không biết võ công nhưng đối với cảm giác này hết sức mừng rỡ, giống như là sức mạnh mà ông trời ban cho hắn vậy, hoàn toàn tự nhiên, không tỳ vết, mới rồi dùng sức đỡ một đao của Mai Cáp Đức chắc là do cỗ sức mạnh này chống đỡ. Hắn không biết tên của thứ sức mạnh này, vì thế nên im lặng không nói.

Mai Cáp Đức bị một kích thối lui, vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục phái người quấy phá. Song hành động này chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến đôi bên tiếp tục có thêm người chết, không còn tác dụng nào khác. Ngược lại, nó tạo cho Dương Túc Phong thêm nhiều cơ hội khám phá sức mạnh trong người, hắn từ từ phát hiện cách khống chế sức mạnh đó, tần suất sử dụng cũng theo đó tăng dần lên.

Những ngày khổ ải cuối cùng cũng kết thúc vào chiều ngày thứ ba, mấy phát pháo cối oanh tạc liên tục, tiêu chí cho thấy viện binh Lam Vũ quân đã đến. Quả nhiên, viện binh vừa đến, Mai Cáp Đức đã dự đoán được, lập tức triệt thoái bộ đội. Xạ Nhan, Niếp Lãng và ba đại đội viện quân dễ dàng thâm nhập vào Bàn Long cốc, đưa theo người mà mọi người đêm ngày trông ngóng – Tử Duyệt cô nương cùng cấp dưỡng.

Căn cứ Xạ Nhan báo cáo thì, sau khi bọn họ nhận tin Dương Túc Phong bị tập kích lập tức xuất phát. Để tranh thủ thời gian, bọn họ phi ngựa tới đây, còn chở theo rất nhiều lương thực đạn dược, định bụng cùng Mai Cáp Đức quyết chiến một trận. Không ngờ Mai Cáp Đức nhát như thỏ đế, chuồn mất tăm, mà Tiết Phức còn nhanh hơn Mai Cáp Đức, y đã về đến nhà ở phủ Tử Lan, Cam Xuyên đạo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-334)


<