Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 043

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 043: Bóng Râm Của Chiến Tranh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Mông Địa Tạp La, thủ phủ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Mùa đông ở Mông Địa Tạp La cực kỳ đẹp đẽ. Tòa thành này tọa lạc trong một thung lũng được bao bọc bởi những dãy núi cao chót vót, không có những ngày đông lạnh lẽo, đìu hiu, chỉ có lá đỏ và hoa thơm ngây ngất lòng người. Cuối đông, lá phủ đỏ rực các ngọn núi, tô điểm cho tòa thành thêm phần rực rỡ. Từ trên cao nhìn xuống, Mông Địa Tạp La giống hệt môt viên minh châu xanh biếc lóng lánh giữa ráng chiều.

Công tước Phân Lãng, đại thần Chánh Vụ của Lỗ Ni Lợi Á từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, đến vương cung tham gia một hội nghị quan trọng. Xe ngựa lăn bánh từ từ trên con phố rộng thênh thang, gió thu thổi qua rèm xe, đưa mùi lá đỏ thơm ngát vào trong. Nếu là ngày thường, công tước Phân Lãng nhất định sẽ hít thật sâu, để hương thơm thanh nhã đó thấm đẫm tận tâm can. Nhưng hôm nay ông ta uể oải dựa vào thành xe, để mặc mùi hương theo gió bay đi. Có lẽ ông đang nghĩ đến đề tài trong buổi hội nghị hôm nay, tâm tình ông nặng trĩu. Phong cảnh xinh đẹp bên ngoài cũng không xua bớt nỗi ưu tư trong lòng.

Hoàng cung Lỗ Ni Lợi Á nằm ở mặt đông Mông Địa Tạp La, dựa lưng vào núi cao, hai bên bao bọc bởi suối nước nóng. Hơi nước bốc lên, phiêu đãng theo gió, hình thành từng lớp sương mù trắng xóa. Vương cung bị bao phủ bởi màn sương mờ mờ, trông xa chẳng khách nào tiên cảnh.

Xe ngựa dừng trước cửa vương cung, thị vệ đỡ công tước Phân Lãng xuống xe. Công tước ngẩng đầu nhìn, thấy đại thần bộ Nội Vụ công tước Ai Khắc và đại thần bộ Tài Vụ công tước Mễ Lạc cũng đã tới.

Gương mặt công tước Ai Khắc lúc nào cũng đỏ au, là kiểu người hăng hái, thân hình vạm vỡ. Bước đi hùng dũng oai phong như gấu Bắc cực, cái mũi cà chua bị gió lạnh lướt qua càng thêm đỏ lựng. Ngược lại, công tước Mễ Lạc trông như một kẻ nghèo đói cùng đinh. Bất kì ai trông thấy vẻ mặt mày chau mi dột của ông ta đều cho rằng quốc khố Lỗ Ni Lợi Á không có lấy một đồng tích trữ. Thực tế, dưới tài kinh doanh của vị đại thần bộ Tài Vụ gầy choắt này, quốc khố Lỗ Ni Lợi Á tích trữ kim tệ đã đạt đến con số khổng lồ chưa từng thấy.

Ba người nồng nhiệt chào hỏi bắt tay nhau, kế đó bước vào trong cung.

Màu chủ đạo của vương cung là màu trắng, đây cũng là màu đại đa số người dân Lỗ Ni Lợi Á yêu thích. Dường như dự báo trước hôm này là ngày đặc biệt trong đại, mỗi góc vương cung đều lau chùi sạch bóng, thị vệ thay y phục mới toàn bộ. Bất quá, ba vị đại thần tâm tình đều sầu muộn, cho nên cũng chẳng có tâm trạng tán gẫu.

Ngay lúc ba người nhập cung, sau lưng vang lên tiếng xe ngựa phanh lại, cả ba không quay đầu nhìn cũng biết là đại biểu quân đội tới rồi. Giọng nói đặc biệt oang oang như chuông vỡ không nghi ngờ gì là của Ba Lan Đế. Người này đơn thuần là một kẻ vô văn hóa, nói chuyện với ai cũng thích lớn tiếng, muốn rung chuyển cả màng nhĩ người ta. Cả quốc vương cũng không ngoại lệ.

Người có giọng nói ẻo lả kia là "cục cưng" của quân đội, Đề Lan Qua Lai. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, từ một đại đội trưởng đã nhảy vọt lên chức tư lệnh quân đoàn, thống lĩnh mười vạn đại quân. Một bước lên mây như thế đương nhiên không tách bạch với công lao của muội muội y được. Ai kêu muội muội người ta là phi tử được quốc vương sủng ái nhất làm chi? Chỉ có tướng quân Khắc Lai Mỗ là lặng thinh, cúi đầu mà đi.

Phân Lãng ba người tiến vào phòng họp, Ba Lan Đế và Khắc Lai Mỗ cũng nối nhau bước vào nhưng không thấy Đề Lan Qua Lai đâu cả. Năm người bắt tay chào hỏi sau đó chia thành hai bên, lẳng lặng ngồi xuống. Xét tính nghiêm trọng của vấn đề thảo luận hôm nay, một khi quốc vương chưa đến, không ai dám mở miệng phát biểu. Nữ quan hầu cận đem đến một bình cà phê thơm nức nhưng không ai buồn động vào.

Mấy phút sau, Đề Lan Qua Lai bước vào. Y hơi chựng lại ngay cửa, quét mắt nhìn phòng họp một lượt, sau đó mới đi thẳng vào, đến ngồi ở ghế đầu của dãy đại biểu quân đội. Hành động này khiến cả ba vị đại thần kinh ngạc, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn tướng quân klm. Tính đến lúc này, Khắc Lai Mỗ là phó tổng chỉ huy lực lượng vũ trang của Lỗ Ni Lợi Á, trừ quốc vương ra, ông ta là tướng lĩnh cao cấp nhất của quân đội, luôn ngồi ở vị trí thủ tọa. Hôm nay, Đề Lan Qua Lai không hề khách sáo, ngang nhiên ngồi vào vị trí của ông ta, không lẽ ám chỉ quốc vương lại muốn thay đổi nhân sự nữa?

Trong lòng nổi lên một dấu hỏi to đùng, có điều cả ba không biểu hiện ra ngoài mặt. Song Khắc Lai Mỗ đối với hành động vượt quá của Đề Lan Qua Lai rất thản nhiên, bình tĩnh như không. Chỉ có Ba Lan Đế là không giấu được kinh ngạc, hết nhìn Khắc Lai Mỗ lại nhìn Đề Lan Qua Lai, muốn hỏi nhưng cuối cùng cũng nén lại được.

Vị vua già Tô Lai Mạn đệ IV đến ngay sau đó. Năm nay chưa tới 60 nhưng nhìn ông ta cứ như đã bảy tám chục tuổi, những người ngồi đây đều biết đó là hệ lụy của việc đắm chìm trong tửu sắc quá độ. Thực tế, những người có mặt đều biết, "năng lực" của Tô Lai Mạn đệ IV đã giảm sút nghiêm trọng nhưng ông không chịu thừa nhận, phải dựa vào thuốc để duy trì bản lĩnh trước mặt nữ nhân. Hành vi này đã vắt kiệt sức lực của ông ta, khiến vị vua già thoi thóp như sắp chết đến nơi.

Ngược lại, kẻ tráng niên đắc ý Đề Lan Qua Lai uy vũ anh tuấn, nổi bật giữa hội nghị như hạc đứng giữa bầy gà, ngạo nghễ hiên ngang. Y cực kỳ hài lòng tướng mạo của mình. Thân hình cao lớn, vóc dáng cường tráng, mái tóc vàng óng, mắt xanh thẳm, da trắng bóc, đều là vẻ đẹp trời cho. Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã tận dụng thứ lộc trời cho này hết mức. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của Tô Lai Mạn, người ta đã có thể đoán được chuyện gì. Nghĩ đến việc Đề Lan Qua Lai thường cùng muội muội hầu hạ Tô Lai Mạn, cảnh tượng bẩn thỉu thật muốn phát ói.

Tô Lai Mạn đến làm phòng họp nồng nặc mùi thơm, giống như hoa tươi nở rộ vào xuân, mỗi người đều cảm nhận được quốc vương rất tha thiết với cuộc sống và hưởng thụ nó. Tuy ông ta đã già, thân thể suy nhược nhưng hưởng thụ cuộc sống thì tất cả những người ngồi đây đều lấy làm tâm đắc.

"Trước tiên, ta tuyên bố một quyết định thay đổi nhân sự. Ta chính thức tuyên bố, tướng quân Đề Lan Qua Lai sẽ đảm nhiệm chức vụ phó tổng chỉ huy lực lượng vũ trang vương quốc kiêm tư lệnh quân đoàn số 1. Tướng quân Khắc Lai Mỗ điều về làm tư lệnh quân đoàn số 3. Có ai có ý kiến gì không?" giọng Tô Lai Mạn mềm oặt, cứ như không còn sức song cực kỳ êm tai, rất cuốn hút. Chính giọng nói êm ái bùi tai này đã quyết định vận mệnh của bao nhiêu con người.

"Đa tạ bệ hạ yêu mến, thần nhất định vì quốc gia thịt nát xương tan, chết cũng không từ!" Đề Lan Qua Lai nói, giọng the thé chói tai. Nếu nói nhân tài anh tuấn mới nổi này có khuyết điểm gì, thì đó chính là giọng nói quá ư chát chúa. Nó dễ khiến người ta liên tưởng tới giọng nói của một hoạn quan.

"Tuân lệnh!" Khắc Lai Mỗ đáp, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.

Tô Lai Mạn nhìn vẻ mặt mọi người, thấy ai cũng trầm tĩnh, hết sức hài lòng gật đầu, cất giọng êm ái: "Được rồi, nếu không ai có ý kiến gì, chúng ta bắt đầu chủ đề hôm nay. Hiện tại đã tới lúc chúng ta báo thù rửa hận rồi! Mỗi quan quân đều phải theo mệnh lệnh của quốc vương, dũng cảm chiến đấu, nhất định phải thu hồi phần lãnh thổ lẽ ra thuộc về chúng ta từ lâu!"

Công tước Phân Lãng nhíu mày, liếc công tước Mễ Lạc, thấy ông ta nhắm chặt hai mắt, dường như đang ngủ. Vẻ mặt công tước Ai Khắc thì hết sức phức tạp, muốn nói nhưng lại không dám, vô cùng bối rối, cái mũi cà chua càng đỏ lựng.

Ánh mắt Tô Lai Mạn lướt trên mặt công tước Phân Lãng, nói: "Công tước Phân Lãng thân mến, chẳng lẽ khanh đành lòng bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm có này sao?"

Công tước Phân Lãng ráng nuốt nước bọt, kiên nhẫn nói: "Bệ hạ, chuyện này có nên cân nhắc kỹ càng không? Thần, thần chỉ cảm thấy hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Nếu, nếu không suy tính chu toàn, sợ là, sợ là..."

Tô Lai Mạn cười cười, ra hiệu cho công tước Phân Lãng cứ việc lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh rịn trên trán ông ta, dịu dàng nói: "Phân Lãng thân mến, khanh thấy có thể có hậu quả gì hả? Có hậu quả gì mà chúng ta không gánh nổi chứ?"

Công tước Phân Lãng lau mồ hôi xong, hít một hơi, chậm rãi trả lời: "Bệ hạ, việc giải quyết hai sư đoàn biên phòng quân của Đường Xuyên đế quốc thần không thấy lo. Việc tạo ra dư luận, thần cảm thấy chuyện này dễ như trở bàn tay. Thậm chí, chiếm lĩnh Mĩ Ni Tư, đối với chúng ta mà nói không khó khăn gì. Tất cả những chuyện đó thần đều không lo lắng. Điều duy nhất thần băn khoăn là sau đó, sau đó..."

Đề Lan Qua Lai ho khẽ, từ đầu đã quét mắt một vòng, cắt ngang lời công tước Phân Lãng không chút kiêng dè: "Ngài đã không lo lắng chuyện đánh chiếm Mĩ Ni Tư, vậy thì ngài còn lo cái gì nữa?"

Công tước Phân Lãng phớt lờ thái độ vô lễ của Đề Lan Qua Lai, sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, thong thả nói tiếp: "Thần lo lắng chính là, tuy chúng ta thu được lợi ích trước mắt nhưng lại tạo ra một kẻ địch hùng mạnh là Đường Xuyên đế quốc. Không sai, hiện giờ Đường Xuyên đế quốc thù trong giặc ngoài cấu xé, có vẻ như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Kế hoạch của chúng ta hình thành trên cơ sở này, muốn chiếm Mĩ Ni Tư hiện giờ dễ như trở bàn tay, quả thực thần cũng động tâm. Nhưng mà, lịch sử đã nhiều lần chứng minh, sức sống của Đường Xuyên đế quốc ngoan cường hơn nhiều. Tuy mỗi ba trăm năm lại đổi người thống trị một lần, nhưng mỗi lần đổi là một lần lớn mạnh hơn..."

Đề Lan Qua Lai sốt ruột đứng bật dậy: "Rốt cuộc ngài muốn nói cái gì đây?"

Tô Lai Mạn khoát tay ra hiệu cho Đề Lan Qua Lai không được tự ý ngắt ngang, y mới hầm hầm ngồi xuống.

Công tước Phân Lãng hạ giọng: "Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng. Thần cho rằng, hiện giờ dường như Đường Xuyên đế quốc đã đến chu kì tuần hoàn của lịch sử, có khả năng lại thay đổi nhà cầm quyền nữa. Trong quá trình thay đổi triều đại, bọn chúng thực sự rất yếu ớt, chẳng khác gì một con cừu non, ta có thể chiếm đượckhông ít tiện nghi. Thế nhưng, sau khi hoàn thành quá trình hoán đổi triều đại rồi, sức sống của Đường Xuyên sẽ lại tỏa sáng lần nữa, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. Đến chừng đó, bất kể ai chiếm đoạt của nó cái gì đều phải hoàn trả gấp bội.

Tỷ như năm xưa lúc Đường Xuyên lập quốc, trước khi hoàn thành bá nghiệp thống nhất, không ít quốc gia chung quanh kiếm hời từ nó. Có điều, sau khi Đường Xuyên thống nhất đế quốc xong, kỵ binh Đường Xuyên đã giẫm móng sắt lên những quốc gia này, không nước nào thoát khỏi vận mệnh diệt vong..."

Ba Lan Đế rống lên thất thanh: "Cái gì? Mất nước?"

Đề Lan Qua Lai lại đứng bật dậy, mặt mày đằng đằng sát khí hét: "Đồ nhát gan! Nhu nhược! Người đâu, lôi hắn ra ngoài!"

Tô Lai Mạn biến sắc, quát Đề Lan Qua Lai: "Câm miệng! Công tước Phân Lãng, khanh tiếp tục đi!"

Đề Lan Qua Lai sửng sốt nhìn quốc vương rồi ngồi xuống.

Tô Lai Mạn thở hổn hển, lấy lại vẻ mặt ôn hòa: "Công tước Phân Lãng, khanh cứ nói rõ ràng đi, ở đây toàn là người nhà!"

Công tước Phân Lãng khe khẽ thở dài, chậm rãi: "Bệ hạ tôn kính, nói thạt lòng, thần cực kỳ thèm muốn vùng đất trù phú Mĩ Ni Tư kia. Nơi đó sản xuất kim cương và hồng ngọc, đối với chúng ta mà nói, là lễ vật ông trời ban cho. Nó vốn là cố thổ của ta, bị người chiếm đoạt, nói sao thần cũng không cam lòng. Không sai, bây giờ là cơ hội tốt nhất để thu phục Mĩ Ni Tư.

Chúng ta có thể giả vờ đáp ứng yêu cầu của Đường Xuyên, dẫn dụ hai sư đoàn biên phòng quân tiến vào rồi tiêu diệt, sau đó trở mặt không nhận, chỉ trích Đường Xuyên phái quân xâm nhập lãnh thổ nước ta; lấy đó làm cớ phát động chiến tranh, xuất binh chiếm Mĩ Ni Tư. Đây thực sự là một kế hoạch không chê vào đâu được, thần cũng động tâm. Lúc mới nhận được kế hoạch, thần cũng cảm thấy thực sự rất hoàn mĩ, chỉ hận không tiến hành ngay tắp lự. Thế nhưng, sau cơn kích động, thần lại bắt đầu lo sợ."

Đề Lan Qua Lai lạnh lùng nói: "Quân nhân bọn ta không sợ đâu!"

Công tước Ai Khắc thở hổn hển, nói: "Tướng quân Đề Lan Qua Lai, nói năng phải chú ý lời lẽ của mình. Những người ngồi đây không có ai sợ cả!"

*****

Công tước Phân Lãng hớp một ngụm cà phê: "Thần sợ cái gì ư? Vì sao lại sợ? Thần đã suy nghĩ hết hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng hiểu mình sợ cái gì. Thần sợ tương lai chúng ta sẽ bị báo thù. Người Đường tộc tuy văn minh, nhưng một khi chọc giận họ, thủ đoạn báo thù thật khiến người ta rét run. Cho dù bây giờ ta giành được Mĩ Ni Tư, nhưng tương lai thì sao? Tương lai, một khi Đường Xuyên đế quốc quật khởi lần nữa, chúng ta còn có năng lực khống chế Mĩ Ni Tư không? Thần không dám khẳng định. Đó là nguyên nhân thần lo sợ. Mặt khác, thần nghĩ các vị ngồi đây đều biết. Đường tộc ưa nói tín nghĩa nhất, cũng căm ghét những kẻ lật lọng không giữ lời nhất. Ngươi phạm đến ta, xa mấy cũng diệt, câu này mọi người biết rồi đấy!"

Hội nghị rơi vào yên lặng, nhất thời không một tiếng động.

Một lúc sau, tướng quân Khắc Lai Mỗ mở lời, phá tan không khí trầm mặc: "Công tước Phân Lãng, tôi cho rằng ngài lo lắng là có lí, bản thân tôi cũng có nỗi lo như vậy. Song dường như ngài không nhìn nhận sự việc ở khía cạnh khác. Nếu chúng ta khống chế được Mĩ Ni Tư, bản đồ của ta sẽ mở rộng gấp đôi, dân số cũng tăng xấp xỉ chừng đó. Trong tình huống đó, thực lực của ta sẽ phát triển mau chóng, khoáng sản và gỗ đều là nhu cầu thiết yếu nhất của nước ta. Nếu khống chế được, tôi dám nói, trang bị quân đội của ta sẽ nhảy vọt lên một tầm vóc mới. Có khoáng sản và gỗ của Mĩ Ni Tư, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á chúng ta sẽ ngày một cường thịnh, đó là điều chắc chắn. Thử hỏi một Lỗ Ni Lợi Á hùng mạnh thì còn phải sợ ại? Ngược lại, Đường Xuyên đế quốc không có Mĩ Ni Tư, thực lực của nó bị tước bỏ không ít. Đến chừng đó, chúng ta vị tất đã thua Đường Xuyên đế quốc? Công tước Mễ Lạc, ngài thấy sao?"

Đề Lan Qua Lai vỗ tay: "Đúng thế! Chúng ta vốn dĩ là quốc gia hùng mạnh nhất đại lục Y Vân. Sau khi chiếm được Mĩ Ni Tư, nói không chừng chúng ta còn hùng mạnh hơn Đường Xuyên đế quốc ấy chứ!"

Công tước Mễ Lạc lôi ra một cuốn sổ nhỏ, lật hai trang giấy, cất giọng khô khan: "Nếu giành được Mĩ Ni Tư, có thể phát huy ưu thế về tài nguyên khoáng sản, tăng trưởng kinh tế mỗi năm có thể vượt quá 35 phần trăm."

Tô Lai Mạn mừng rỡ thốt lên: "Quá tốt, con số này thật khiến người ta động lòng!"

Công tước Phân Lãng ngạc nhiên mất mấy giây, quay đầu hỏi công tước Mễ Lạc: "Ông căn cứ vào đâu mà đưa ra con số ấy thế?"

Mặt công tước Mễ Lạc trơ ra: "Đây là dự đoán lạc hậu nhất. Nhưng tôi cần nhấn mạnh rằng, chỉ khi khống chế hoàn toàn Mĩ Ni Tư mới có thể đạt đến con số này. Nếu vẫn còn chiến tranh, loạn lạc, con số này phải rút ngắn một nửa. Nếu thuận lợi thu phục Mĩ Ni Tư, ta còn phải xem xét phản ứng của hai nước Cáp Lạp Lôi và Ương Già nữa. Tôi cho rằng hai nước đó không dễ dàng từ bỏ khối thịt mỡ màng này đâu!"

Tô Lai Mạn chớp mắt, trong mắt toát ra ánh sáng rợn người.

Công tước Phân Lãng trầm mặc mấy phút, hạ quyết tâm nói: "Bệ hạ, nếu tăng trưởng kinh tế đạt được con số như công tước Mễ Lạc nói, thần rút lại những gì lúc nãy đã nói. Thần tán thành kế hoạch này, nhưng phương diện ngoại giao phải xử lý tốt mới được, cố gắng không để Đường Xuyên có cớ vặn vẹo."

Giọng Tô Lai Mạn hơi run: "Vấn đề ngoại giao do công tước Phân Lãng phụ trách!"

Công tước Phân Lãng nghiêm trang gật đầu.

Tô Lai Mạn hài lòng nhìn toàn thể hội nghị, chần chừ mấy giây, khoát tay: "Mang bản đồ ra đây!"

Đề Lan Qua Lai tự mình lôi từ trong người ra một tấm bản đồ quân sự to đùng. Công tước Phân Lãng cuối cùng cũng hiểu. Bất kể hôm nay ông tán thành hay phản đối, tấm bản đồ trong người Đề Lan Qua Lai cũng sẽ được trải ra. Tất cả, Tô Lai Mạn đã hạ quyết tâm từ đầu.

Đề Lan Qua Lai chỉ bản đồ, giải thích: "Phản ứng của vương quốc Cáp Lạp Lôi và Ương Già, chúng ta sẽ nói sau. Đầu tiên, cần chú ý tới bộ đội Bành Việt ở Tình Xuyên. Bành Việt là chỉ huy sư đoàn biên phòng quân số 77 của Đường Xuyên. Từ khi phát động bạo loạn 2 năm trước đến nay, y chiếm cứ toàn bộ Tình Xuyên, binh lực phát triển rất mau lẹ. Y có 6 đại đội tinh nhuệ của sư đoàn 77, mỗi đại đội mở rộng đến trên 5000 quân, chỉ riêng sư đoàn 77 binh lực đã đạt tới con số 3 vạn người. Mặt khác, Bành Việt còn thành lập 3 lữ đoàn cảnh bị, mỗi lữ đoàn có 6000 quân. Vì thế, chúng tôi ước đoán, bộ đội có năng lực chiến đấu của Bành Việt vào khoảng 5 vạn người. Bên ngoài đồn đại Bành Việt có 10 vạn quân, đó là kể cả mấy lữ cảnh bị năng lực chiến đấu bình thường."

truyenonline

Ba Lan Đế nói: "Kiến nhiều cắn chết voi. Tôi cho rằng phải tính tới cả bọn chúng nữa."

Đề Lan Qua Lai gật đầu, không ừ hử gì, nói tiếp: "Kẻ thứ hai phải quan tâm là Bộ Thủ và quân đoàn Quang Minh đế quốc. Đây là tập đoàn quân sự mạnh nhất ở Mĩ Ni Tư. Bộ Thủ có trong tay 5 quân đoàn, mỗi quân đoàn khoảng 2 vạn binh lực. Ngoài ra Bộ Thủ còn có một lực lượng khổng lồ khinh kị binh của dân du mục, có thể điều động bất kỳ lúc nào. Thành thử, tôi cho rằng, giải quyết Bộ Thủ sau cùng mới là sách lược đúng đắn nhất."

Ba Lan Đế gục gặc đầu, Khắc Lai Mỗ vẫn im lìm như cũ.

Đề Lan Qua Lai càng nói càng hào hứng, phấn khích nói tiếp: "Quân khăn hồng Ma Ni giáo có 3 vạn, còn có một đoàn Thánh Đấu sĩ hộ giáo, do những thành viên cuồng tín nhất của Ma Ni giáo thành lập. Chiến đấu ngoan cường, những binh sĩ bình thường nhất cũng có căn cơ võ công, tổng nhân số ước đạt 2000 người. Đây là lực lượng đột kích cực kỳ mạnh mẽ, Ma Ni giáo sử dụng chúng làm tấm bùa hộ thân do Tuyền Tu Hoằng đích thân quản lý. Bất quá đoàn Thánh Đấu sĩ này đều là bộ binh, lực cơ động không cao, có thể dùng cách khác tiêu diệt."

Khắc Lai Mỗ đột nhiên trầm giọng hỏi: "Tình hình Mĩ Ni Tư gần đây có gì biến chuyển không?"

Đề Lan Qua Lai lật lật tin tình báo trong tay, bình thản đáp: "Tin tức gần đây nhất chúng ta thu được là, Dương thị gia tộc trú ở Tử Xuyên đạo, địa khu Nam Hải, dưới sự lãnh đọa của tân lãnh chúa Dương Túc Phong đã thành lập Lam Vũ quân, binh lực ban đầu nghe nói khoảng 1500 người."

Nghe đến tên Lam Vũ quân, mi mắt công tước Phân Lãng khẽ giựt mấy cái song không nói gì. Có điều cử động ấy không lọt qua được mắt Khắc Lai Mỗ, ông ta từ tốn hỏi: "Công tước Phân Lãng, ngài đang nghĩ gì vậy? Có chuyện gì lo lắng ư?"

Công tước Phân Lãng hít một hơi, thẳng thừng đáp: "Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cái tên Lam Vũ quân. Mọi người ai cũng biết, tổ tiên tôi từng nắm quyền lực ở Minh Hà đế quốc, một vị tằng tổ còn là tướng quân thống lĩnh 10 vạn đại quân. Về sau, Đường Xuyên quật khởi, đứng mũi chịu sào là quân đội của ông. Đáng hận nhất là, vị tằng tổ đó không phải bại trong tay Đường Xuyên mà là Lam Vũ quân do Dương Lam Vũ thống lĩnh. Đối với khả năng tấn công của Lam Vũ quân, đến giả phả nhà tôi cũng ghi lại, sức mạnh vô địch, không thể chống cự. Cho nên, nghe đến cái tên này, tôi tự nhiên có phản ứng bất thường."

Tô Lai Mạn đệ IV cười ha hả: "Khanh yên tâm đi, Lam Vũ quân ngày nay không còn là Lam Vũ quân năm xưa nữa rồi. Thực lực các lãnh chúa đã không còn như trước, bọn chúng nhiều lắm chỉ có năng lực tự bảo vệ, mà còn phải xem địch nhân có bằng lòng cho chúng một con đường sống hay không. Cái gã Dương Túc Phong đó, đến báo chí Đường Xuyên cũng hết lời chửi mắng? Các khanh có xem tin tức trên báo Đường Xuyên không? Hắn đã làm gì? Giết người, giết chết đường đường tri phủ đại nhân phủ Bảo Ứng. Cưỡng hiếp, cưỡng hiếp bốn cô gái rất có thân phận địa vị. Bắt cóc, đến cả quân pháp quan quân đội mà hắn cũng dám bắt cóc. Thật là không từ thủ đoạn, không có việc tồi bại gì không làm. Thứ lãnh đạo như vậy thì có năng lực gì chứ?"

Đề Lan Qua Lai khinh khỉnh nói: "Lam Vũ quân đã sớm tiêu vong rồi. 1500 quân, cho dù một người có thể chọi với mười người khác, bất quá cũng chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức!"

Công tước Mễ Lạc trầm giọng: "Nhưng bọn họ khống chế cảng Bà Châu, còn là cảng khẩu cực tốt nữa! Sóng yên biển lặng, đường bờ biển bằng phẳng, chỉ cần sắp xếp có thể đồng thời neo đậu ba bốn chục thuyền lớn. Không những có tác dụng mậu dịch mà còn rất có lợi cho phát triển hải quân."

Đề Lan Qua Lai mỉm cười, tự tin đáp: "Công tước Mễ Lạc, tôi nghĩ trong vòng một tháng chúng tôi có thể chiếm được cảng Bà Châu. Còn hải quân, tôi cho rằng không cần thiết, chỉ cần chiến sĩ Lỗ Ni là đủ quét sạch cả đại lục này rồi."

Công tước Mễ Lạc nghi hoặc nhìn gã: "Công việc chuẩn bị tấn công cứ điểm Đông Nhật tốt đẹp rồi sao?"

Đề Lan Qua Lai ngạo nghễ: "Tôi đã ra lệnh cho bộ đội đóng tại cứ điểm Lạc Lạp, điều 5000 quân tinh nhuệ, do đại tướng Ni Mục Lai, bộ hạ của tôi thân chinh cầm quân, lựa thời cơ thích hợp tấn công cứ điểm Đông Nhật. Kì thật, cứ điểm Đông Nhật đó hoàn toàn là đồ thùng rỗng kêu to. Năm xưa, Tiêu Ma Ha vì đề phòng chúng ta đánh lén nên hạ lệnh xây dựng Đông Nhật. Nhưng lúc đó chúng ta một mực ẩn núp không có động tĩnh, Tiêu Ma Ha cảm thấy không cần phải quan trọng hóa vấn đề. Vì thế, cứ điểm Đông Nhật tuy kế hoạch quy mô nhưng cuối cùng, hoàn thành thực tế chưa tới một phần năm. Thêm vào đó, những trang bị như đại pháo hoàn toàn không lắp đặt, chỉ có một tòa thành lũy trống trơn, trụi lủi. Chủ nhân hiện tại của nó là đám thổ phỉ thuộc hạ của Bành Việt, binh lực quá lắm là ba đến bốn ngàn. Vả lại, phần lớn chúng là đám ô hợp, tôi nghĩ chỉ cần một đội bộ binh tiến hành công kích là chiếm được!"

Tô Lai Mạn bị Đề Lan Qua Lai thu hút, gật đầu liên tục, đồng ý cả hai tay.

Công tước Ai Khắc do dự mất mấy giây, cẩn thận hỏi lại: "Hay là chúng ta nghĩ nên thấy đơn giản quá chăng? Đông Nhật tuy còn chưa hoàn thành nhưng dẫu sao cũng là một cứ điểm. Chúng ta lấy một chọi một, có nắm chắc sẽ chiếm được không? Cứ điểm này trước mắt không có tác dụng gì, song một khi chúng ta xuất binh đánh Tình Xuyên, cánh quân bên trái của ta sẽ bị uy hiếp hết sức nghiêm trọng. Tôi còn muốn nhắc nhở tướng quân một điều..."

Đề Lan Qua Lai vô ngực, nói chắc như đinh đóng cột: "Công tước Ai Khắc, tôi hoàn toàn có thể lí giải được lo lắng của ngài. Tôi có thể bảo đảm, trước khi xuất binh đánh Tình Xuyên, quân đội của ta sẽ hoàn toàn làm chủ Đông Nhật!"

Công tước Ai Khắc còn muốn nói tiếp thì thấy một sĩ quan tham mưu xăm xăm tiến vào, đưa cho Đề Lan Qua Lai một cuộn giấy. Đề Lan Qua Lai xem xong, khóe miệng nhếch cười hiểu ý. Y dâng cuộn giấy cho Tô Lai Mạn, người thứ hai xem xong cũng mỉm cười hài lòng.

Đề Lan Qua Lai hoan hỉ nói: "Tôi thông báo cho các vị một tin tức tuyệt hảo, nhưng các vị phải giữ bí mật. Một trong hai chỉ huy biên phòng quân của Đường Xuyên đóng tại Tử Xuyên đã đồng ý hợp tác toàn diện, làm tiên phong đánh Mĩ Ni Tư cho ta."

Cả hội nghị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Đề Lan Qua Lai.

Tô Lai Mạn đệ IV gật đầu chứng thực lời y, bình thản nói: "Chiến sĩ Lỗ Ni chúng ta là vô địch, hoàn toàn không cần bắt tay với người này cũng có thể chiếm được Mĩ Ni Tư dễ như bỡn. Có điều, có y phối hợp, công việc của ta càng thuận lợi hơn, chiến sĩ Lỗ Ni ít chịu tổn thất hơn. Ây da, thật tốt quá, phải nhanh chóng tăng cường liên lạc với người đó, tạo thời điểm thích hợp cho y dẫn quân về đầu nhập chúng ta."

Đề Lan Qua Lai cung kính đáp: "Xin vâng, thưa bệ hạ!"

Công tước Ai Khắc vẫn chưa yên tâm, nói: "Nếu không chiếm được Đông Nhật, đến khi chúng ta dẫn binh vào Tình Xuyên, cánh trái sẽ bị uy hiếp nặng nề. Tôi nhắc nhở quân đội phải bảo đảm được điểm này. Tình Xuyên đạo là địa phương dồi dào lương thực duy nhất ở Mĩ Ni Tư, tôi không hi vọng quân đội sẽ dùng dằng với kẻ địch ở đó quá lâu, dù là mặt nào cũng không có lợi."

Đề Lan Qua Lai tỏ vẻ bực mình vì công tước Ai Khắc lắm lời, bực bội nói: "Bọn tôi biết rồi!"

Công tước Ai Khắc thấy đối phương bực mình, không nói thêm nữa, cúi đầu trầm mặc nhưng gương mặt vẫn có chút lo lắng.

Tô Lai Mạn đệ IV cũng không muốn đào sâu vấn đề này nữa, cũng có thể ông ta thấy chỉ làm chuyện vẽ vời vô ích, hờ hững nói: "Cứ điểm Đông Nhật giao cho Ni Mục Lai xử lí đi. Hắn là tướng lĩnh ưu tú nhất nước ta, ta nghĩ không có sự cố ngoài ý muốn đâu. Chúng ta tiếp tục bàn thảo kế hoạch tấn công Tình Xuyên..."

Đột nhiên một cơn gió lùa vào, công tước Phân Lãng cảm giác cả người rét run, không kềm được hắt hơi mấy cái song không ảnh hưởng gì đến cuộc nói chuyện của những người kia, hứng thú với Mĩ Ni Tư đã hoàn toàn che mất cơn lạnh. Cơn gió lạnh này dường như báo trước một hậu quả chẳng lành. Bởi vì ngọn nến Đề Lan Qua Lai đang cầm trong tay đột nhiên nhá lên, một đốm lửa nhỏ rớt xuống đúng ngay vị trí cứ điểm Đông Nhật trên bản đồ, đốm lửa bùng cháy ngay chỗ ấy...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<