Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 033

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 033: Điệp Vũ Phong Vân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Phút chốc, phủ Bảo Ứng dường như yên tĩnh trở lại. Tiếng chém giết, tiếng la khóc đều biến mất, trời đất bao la chỉ còn tiếng vó ngựa như sấm động mùa xuân. Mặt đất bị bọn họ làm rung chuyển, tường phủ nha cũng rung chuyển, sau trận ác chiến giờ bụi đất lại bắt đầu mịt mù. Dương Túc Phong đứng giữa sân, chống ngược Đột Kỵ Thi trong tay, ánh mắt tập trung vào bọn Tô Lăng Tuyết, không để ý gì đến bên ngoài. Song Tô Lăng Tuyết không phát hiện ánh mắt của hắn, chỉ vui mừng chờ viện binh đến.

Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai lại bắt đầu.

Hốt nhiên, phía trước vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, Dương Túc Phong nhanh chóng chạy lên tháp chuông. Một nhóm lớn nô lệ đang rút lui dọc theo tường đá phía tây. Chiến sĩ Cung Đô giương cung lắp tên, muốn tặng cho bọn chúng một csu trí mệnh nhưng Dương Túc Phong đã lạnh lùng ra lệnh ngừng lại. Những kẻ này đã không tấn công, mình hà tất phải tạo ra quá nhiều sát nghiệp?

Nhưng mà, sự việc tiếp theo đã khiến hắn chết lặng đi, nhất thời trơ ra như tượng, không phản ứng nổi. Tiếng dây cưng vang lên phựt phựt phựt liên tiếp, mưa tên bay qua tường thành rơi xuống, mưa máu phun thành vòi, người ngã xuống chân tường liên tục. Máu thấm đẫm đất, bọn họ giãy giụa trong vũng máu, gào la thảm thiết, tiếng kêu khóc vang tận mây xanh khiến người chung quanh lạnh tóc gáy.

Dương Túc Phong cau mày, muốn nói thì đã muộn. Hai đầu đường chớp mắt xuất hiện hơn hai chục binh sĩ mang trường cung Ưng Giác, mặc quân phục trung ương quân màu đỏ. Thân hình khôi vĩ, động tác lanh lẹ, người khoác áo choàng không thấm nước màu lục, mặt nạ màu xanh hình thù kì lạ, chỉ chừa hai con mắt âm u, thực là khác thường.

Dương Cơ Duệ lạnh người, kêu thất thanh: "Thanh Nhan Phi Ưng!"

Dương Túc Phong nhíu này hỏi: "Thanh Nhan Phi Ưng là cái gì?"

Dương Cơ Duệ lo lắng đáp: "Bọn họ đều là cung thủ tinh nhuệ nhất, thủ hạ của Điệp Phong Vũ. Năm đó được một tay Nhạc Thần Châu huấn luyện, vì mang mặt nạ màu xanh, hành động nhanh như phi ưng nên gọi là Thanh Nhan Phi Ưng! Sau khi Nhạc Thần Châu qua đời, bọn họ lại phò tá Điệp Phong Vũ. Bọn họ là thân binh của Điệp Phong Vũ, theo gót hành động của gã. Thanh Nhan Phi Ưng xuất hiện ở đây chứng tỏ Điệp Phong Vũ cũng sắp tới nơi rồi!"

Dương Túc Phong gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Nhưng bất ngờ, bầu không khí chung quanh trở nên khó chịu hẳn. Tiếng một người chậm rãi quát lớn: "Những nô lệ đang nấp trong nha môn, lập tức buông vũ khí, hai tay ôm đầu quỳ xuống đất. Bằng không giết chết không tha!"

Dương Túc Phong kinh hãi, cúi đầu nhìn, thấy bên ngoài nha môn có chừng ba chục quân Thanh Nhan Phi Ưng cầm trường cung Ưng Giác, nhìn từ dưới lên giám thị bọn họ. Tuy thế đứng không thuận lợi nhưng bọn họ không hề e sợ. Toàn thân họ vận giáp trụ đen nhạt, nắng chiều hắt lên làm người ta muốn hoa mắt. Dẫn đầu là một giáo úy lục quân kiên nghị, người vừa rồi lên tiếng chính là y. Ánh mắt kiên định, lạnh lùng nhìn mọi người. Y mang mặt nạ xanh khiến người ta không nhận ra được sắc mặt thật của y nhưng vẫn cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc.

truyenonline

Dương Túc Phong vội vã đứng bật dậy, ra dấu mình không phải địch nhân. Viên giáo úy lập tức chĩa mũi tên sắc nhọn của trường cung Ưng Giác vào đối phương, đến khi nhìn kỹ tức thời ngây người, trường cung lỏng ra nhưng vẫn chưa chịu buông xuống. Y cẩn thận hỏi lại: "Hải quân thiếu tướng, chúng tôi là quan binh của sư đoàn trung ương quân số 13. Theo mệnh lệnh của sư đoàn trưởng Quan Phượng Vũ tướng quân, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ bình định nô lệ phản loạn. Xin xuất trình giấy chứng nhận và bội kiếm của ngài để chứng minh, tránh hiểu lầm đáng tiếc!"

Dương Túc Phong y lời, ném giấy chứng nhận và bội kiếm xuống, đồng thời ra hiệu cho bọn Mông Địch Vưu mở cổng lớn. Xạ Nhan tập hợp các chiến sĩ Cung Đô lại, xếp thành đội ngũ chỉnh tề.

Hơn ba mươi quân Thanh Nhan Phi Ưng nối nhau tiến vào. Nhìn tình hình bên trong, viên giáo úy còn bán tín bán nghi, bất quá y vẫn phất tay cho các binh sĩ tiến vào. Y ngờ vực nhìn Mông Địch Vưu, Xạ Nhan mấy người đứng bên Dương Túc Phong, tay vẫn nắm chặt trường cung Ưng Giác trong lúc kiểm tra các chiến sĩ Cung Đô, tựa hồ vẫn ngấm ngầm cảnh giác.

Dương Túc Phong cực kỳ mất hứng, đường đường là một thiếu tướng hải quân lại bị một tên giáo úy lục quân thẩm tra chẳng khác nào tội phạm, không kềm được sốt ruột nói: "Đó là thuộc hạ của ta!"

Viên giáo úy nghi hoặc nhìn hắn: "Nhưng bọn họ là nô lệ?"

Dương Túc Phong thản nhiên như không: "Đúng thế, bọn họ là nô lệ. Nhưng bọn họ cũng là thuộc hạ của ta!"

Viên giáo úy khẽ phân phó mấy câu với tên thuộc hạ đứng sau, binh sĩ đó mau chóng bỏ đi. Không cần hỏi, tự nhiên là đi báo cáo cho thượng cấp rồi. Dương Túc Phong hơi giật mình, cười khẽ, bình thản hỏi: "Thiếu tướng Điệp Phong Vũ có đến không?"

Viên giáo úy gật đầu, thay cho câu trả lời.

Dương Túc Phong không phí lời nữa, ngắm mặt trời biến mất sau rặng núi, lại hỏi: "Các ngươi hành động nhanh thiệt nha! Từ Thanh Hà phủ, nơi đóng quân của các ngươi đến đây mà không tới một canh giờ! Các ngươi đi đường bộ à? Còn kị mã đâu?"

Viên giáo úy không trả lời.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa nhịp nhàng. Đội quân Thanh Nhan Phi Ưng đồng loạt hoan hộ vang dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi nha phủ, xếp thành hai hàng chỉnh tề, cung kính nhường một lối đi lớn chính giữa. Bọn họ cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng chờ dợi nhân vật chính. Gương mặt rõ ràng trung thành khôn tả, hiển nhiên người sắp đến là đối tượng bọn họ cực kỳ ngưỡng mộ.

Dương Túc Phong cảm thấy đầu mình nóng lên, Điệp Phong Vũ!

Không ngờ hôm nay lại giáp mặt ả ngoài dự kiến thế này!

Đương lúc Dương Túc Phong thấy nghi ngờ, quả nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân: "Thiếu tướng hải quân chỉ huy một đám nô lệ? Thực là chuyện ngàn lẻ một đêm!" Giọng nói tan biến, một nữ quân nhân vận quân phục màu lam khỏe mạnh tay cầm roi ngựa xuất hiện trước cổng.

Tuy đã có vô số lời bàn tán về sắc đẹp của Điệp Phong Vũ, nhưng tận mắt nhìn thấy, Dương Túc Phong vẫn không khỏi run rẩy, cơ hồ không dám nhìn đối phương. Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ đều ngẩn tò te, hồn vía lên mây, hoàn toàn đánh mất bản sắc nam tử cứng rắn, ánh mắt đã bị sắc đẹp của đối phương hớp hồn.

Không có một nam nhân nào lọt vào mắt xanh của Điệp Phong Vũ – tới bây giờ vẫn còn là thân ngọc nữ – người cao chừng một mét bảy mươi hai, còn cao hơn cả Dương Túc Phong. Nước da trắng nõn, mái tóc đen dài phủ trên vai, ngực mông đầy đặn bó sát trong bộ quân phục thiếu tướng tạo nên những đường cong tuyệt mỹ hút hồn, dáng vẻ hiên ngang, vẻ mĩ lệ lèm thêm mấy phần uy nghi trầm mặc. Cô ta thuộc tuýp người đẹp khiến người ta không dám mạo phạm. Không có ai không tán thưởng nữ tướng quân trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người này: mặt như trăng rằm, da trắng như mỡ đông, mắt như nước hồ thu. Lông mi dài mảnh, mắt sáng như sao, sống mũi thanh tú, môi má mịn màng trơn bóng, vừa vặn tụ họp với cái lúm đồng tiền duyên dáng thanh thoát mà không kém phần uy nghi. Mỗi cử động tay chân đều tỏa ra khí chất mê người, khiến người ta không tài nào kháng cự, càng khiến người ta phải bội phục sự thần kì của chúa sáng thế. Tạo nên một mĩ nữ thế này không biết tốn bao nhiêu tâm huyết. Chẳng trách mỗi năm sư đoàn của cô ta có tân binh ùn ùn kéo đến gia nhập, rất nhiều người khăng khăng ở lại sư đoàn, không muốn bị điều đi nơi khác.

Điệp Phong Vũ dường như đã quá quen với ánh mắt tham lam của cánh đàn ông. Ánh mắt sắc bén lướt qua đám quan quân pháo binh đang điên đảo thần hồn, lạnh lùng nhìn các chiến sĩ Cung Đô trầm tĩnh, lại chậm rãi rơi trên người Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ, hình như đã nhận thấy điều gì đó, khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp. Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Dương Túc Phong. Thấy hắn ngơ ngẩn như người mộng du, bên mép có mọt vệt nước dãi đang nhễu xuống, khiến Điệp Phong Vũ thêm khinh thường.

"Ngươi là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong? Mấy người bên cạnh ngươi là ai?" Điệp Phong Vũ lạnh lùng hỏi Dương Túc Phong bằng cái giọng trịch thượng, ngọn roi đen bóng trong tay uốn lượn, lơ đễnh xẹt ra tia lửa.

"Là thuộc hạ của ta!" Dương Túc Phong cuối cùng cũng không thất thố quá mức, bởi vì cái mũi mẫn cảm đã ra sức hắt hơi một tràng. Hắn vội vã tỉnh táo lại, giải thích cho Điệp Phong Vũ. Chỉ là, không biết vì sao, trong lòng hắn hơi chột dạ. Ánh mắt Điệp Phong Vũ kì thực không sắc bén đến thế nhưng hắn cứ cảm thấy rùng mình ớn lạnh, nữ nhân này dường như có thể nhìn thấu tâm tư hắn vậy.

Điệp Phong Vũ cau mày, kéo ngọn roi trong tay, bán tín bán nghi hỏi: "Căn cứ luật lệ của đế quốc, nô lệ không thể gia nhập quân đội. Vì sao ngươi lại có nô lệ làm thuộc hạ được? Bọn họ rút cục là ai? Có quan hệ gì với đám nô lệ phản loạn kia?"

Dương Túc Phong trấn tĩnh đáp: "Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, những chuyện ít thấy thì lạ nhiều. Ta nói với cô họ là thuộc hạ của ta thì đó là thuộc hạ của ta. Bọn họ với đám nô lệ phản loạn kia hoàn toàn không có quan hệ gì. Chúng ta vừa mới quyết chiến một trận đẫm máu với chúng, thi thể đầy đường kia là bằng chứng. Còn như thân phận nô lệ của họ, ta trở về Mĩ Ni Tư lập tức giải trừ. Nhưng trước khi về tới Mĩ Ni Tư, ta còn chưa có khả năng đó."

Điệp Phong Vũ hờ hững hỏi: "Ngươi muốn trở về Mĩ Ni Tư? Ngươi là lãnh chúa Dương gia phủ Lệ Xuyên, Dương Túc Phong?"

Dương Túc Phong vội đáp: "Đúng thế!"

Điệp Phong Vũ quất roi thành vòng tròn, đột nhiên đanh giọng: "Trói tất cả lại!"

Toán Thanh Nhan Phi Ưng bên ngoài lập tức ập vào vây lấy Xạ Nhan và hơn trăm chiến sĩ Cung Đô. Ưng Giác trường cung trong tay lóe sáng, mũi tên bén nhọn nhắm chuẩn vào đầu họ. Xạ Nhan hơi biến sắc, trường kiếm thập tự quân trong tay tuốt ra, những nô lệ khác cũng bạt kiếm muốn phản kháng.

Điệp Phong Vũ mặt lạnh như sương, quát lên: "Bọn nô lệ này? Còn dám phản kháng à?"

Xạ Nhan khẳng khái đáp: "Thiếu tướng lục quân các hạ, sao cô có thể xem chúng tôi là kẻ địch chứ? Chúng tôi đều là thuộc hạ trung thành của thiếu tướng Dương Túc Phong, hoàn toàn không có quan hệ với bọn chúng!"

Điệp Phong Vũ cười lạnh: "Có hay không không đến lượt ngươi giải thích! Đợi ta điều tra đi!"

Xạ Nhan múa kiếm trong không trung. Đột nhiên đường kiếm giao nhau trước ngực, những chiến sĩ kia cũng lập tức quăng trường kiếm, cùng lúc đổi sang trường cung Ưng Giác, mũi tên chĩa vào đầu các Thanh Nhan Phi Ưng. Song phương ở vào thế tên đã giương cung, chỉ cần chạm nhẹ là phát tác.

Sắc mặt Điệp Phong Vũ sa sầm, lạnh lùng đánh giá bọn họ. Bất ngờ, Dương Túc Phong nắm chặt tay, hai mắt trợn trừng, xông tới trước mặt Điệp Phong Vũ phẫn nộ quát lên: "Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, ta yêu cầu cô giải thích, cô làm vậy là có ý gì? Xin cô lập tức ra lệnh bọn họ bỏ vũ khí xuống, bằng không..."

Điệp Phong Vũ lạnh lùng cắt lời hắn: "Bằng không thì sao? Ngươi muốn bọn chúng chống cự à?"

Dương Túc Phong ráng áp chế cơn nóng đang bốc lên trong đầu, trầm giọng: "Điệp Phong Vũ, ta thật không hiểu, sao cô lại muốn bắt người của ta? Cô có quyền gì mà bắt họ?"

Điệp Phong Vũ không thèm liếc hắn, vút roi ngựa nghe chát một tiếng, lạnh lùng: "Xin lỗi, thiếu tướng Dương Túc Phong, ta phải bắt giữ toàn bộ, ta hoài nghi nô lệ bên cạnh ngươi có liên hệ mật thiết với phản loạn. Nếu không, bọn họ sẽ không cầm vũ khí trong tay, trên người lại có sát khí nồng nặc."

Mặt Dương Túc Phong đỏ gay, hai mắt vằn những dây máu, run giọng hét lên: "Cô dám!"

Điệp Phong Vũ vẫn không ngó tới hắn, thản nhiên quay lưng hờ hững gọi: "Người đâu, bắt thiếu tướng Dương Túc Phong lại!"

Tức khắc bốn tên quân Thanh Nhan Phi Ưng bao vây Dương Túc Phong lại. Một tên gương mặt âm u, vòng tay lễ độ: "Thiếu tướng, xin giao bội kiếm, tránh tổn thương tới ngài!"

Dương Túc Phong giận tím mặt, soạt một tiếng đã rút bội kiếm ra khỏi vỏ, thét lên: "Ngươi dám?"

Tên quân đó hơi cử động, thần kinh của Dương Túc Phong quá mẫn cảm liền hoa kiếm lên trước mặt, máu tức thì chảy ra. Tên quân đó không kêu tiếng nào, Dương Túc Phong hơi ngẩn người đã bị hắn đoạt mất kiếm, lạnh lùng: "Thiếu tướng, bội kiếm của ngài tạm thời do chúng tôi giữ, chừng sau sẽ giao lại cho ngài!"

Dương Túc Phong khóc không ra nước mắt, bản thân mình bây giờ đúng là sức trói gà không chặt, muốn phản kháng cũng không được. Song hắn cố gắng kiềm chế ấm ức, hung hăng đối mặt với Điệp Phong Vũ, tức giận cùng cực: "Điệp Phong Vũ, sao cô không biết nói lí lẽ vậy?"

Gương mặt Điệp Phong Vũ hầm hầm, lạnh lùng nhìn hắn: "Thiếu tướng Dương Túc Phong, ta nói nghiêm chỉnh với ngươi lần chót, lập tức câm miệng lại cho ta. Xử lí bạo loạn ở phủ Bảo Ứng là chức trách của ta, bắt ngươi cũng nằm trong phạm vi quyền hạn của ta. Nếu ngươi cự tuyệt hợp tác, ta sẽ áp dụng điều lệnh thời chiến để xử lí ngươi. Tuy ta không có quyền giết ngươi nhưng ta có thể phế bỏ tay chân ngươi đó!"

Dương Túc Phong hít sâu một hơi, ráng dằn cơn phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói: "Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, ngươi cứ ỷ mạnh hiếp yếu đi. Nếu ta có một khẩu bán tự động 56 trong tay, cô dám vô lễ với ta như nãy giờ, ta đảm bảo sẽ tặng cô một phát vô đầu."

Điệp Phong Vũ cười lạnh: "Ăn nói lung tung!"

*****

Dương Túc Phong lấy hết bình tĩnh, từ tốn: "Điệp Phong Vũ, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Cô hoàn toàn có thể nắm rõ chuyện lầm lẫn này. Xác nô lệ chất chồng bên ngoài còn chưa đủ chứng minh sao? Nô lệ phản loạn ở phủ Bảo Ứng này không hề có quan hệ gì với ta, ta chỉ muốn mau mau trở về Mĩ Ni Tư, thực hiện chức trách của ta. Cô có thể hình dung được mà, ta có cần phải làm ra chuyện này không? Bạo loạn ở Bảo Ứng phủ có lợi gì cho ta chứ? Bản thân ta..."

Điệp Phong Vũ lạnh lùng ngắt lời hắn: "Không cần nhiều lời, tự ta có cách điều tra!"

Dương Túc Phong ngao ngán thở dài, phiền muộn vô kể. Chưa bao giờ hắn thèm khát có được một khẩu bán tự động 56 trong tay như lúc này. Dù là kẻ nào, chỉ cần ngang ngược không nói lý lẽ với mình, bản thân đều có thể thản nhiên đối phó, không giống như bộ dạng bây giờ, phải nhẫn nhịn ánh mắt ghẻ lạnh và sự lăng nhục của người khác.

"Phượng Vũ tướng quân, cô tuyệt đối đừng để bị lừa! Tên Dương Túc Phong này khả năng là kẻ cầm đầu phản loạn!" Một giọng nói từ xa văng vẳng dội tới, Dương Túc Phong biến sắc, quay đầu lại, hung hăng nhìn kẻ mới tới.

Tổng đốc Phương Xuyên đạo Đường Tư!

Đường Tư vội vội vàng vàng chạy tới, cố gắng che đậy nỗi hoảng loạn trong lòng. Đây là lần đầu tiên Dương Túc Phong thấy thần sắc hắn như vậy, vừa hả giận vừa bồn chồn. Hả giận vì tự nhiên được thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Đường Tư, bồn chồn là vì tràng bao loạn này lại có thể làm cho một kẻ mưu mô thủ đoạn như Đường Tư phải thúc thủ, có thể hình dung quy mô to lớn thế nào. Nhất thời, trong đầu nổi lên trăm ngàn câu hỏi, đứng ngẩn ngơ một chỗ.

"Đường đại nhân, tình hình thực ra là sao?" Điệp Phong Vũ hơi nhíu mày, khẽ hỏi, ngọn roi trong tay vun vút trên mặt đất.

Đường Tư thở phì phò, đáp: "Cực kỳ xấu, trận bạo loạn này rõ ràng có tổ chức. Trước mắt tạm thời chưa biết ai là kẻ chủ mưu sau lưng, bất quá tôi đoán nó có liên quan đến việc vận chuyển nô lệ đến Mĩ Ni Tư! Lượng nô lệ quá đông, dẫn tới mất cân bằng..."

truyenonline

Điệp Phong Vũ cắt ngang: "Đường đại nhân, việc khẩn cấp trước mắt là nói rõ tình hình cho ta nghe, không có suy đoán! Hôm nay nhân mã của ta đến đây không nhiều, bắt giặc trước tiên phải bắt vua, lôi kẻ chủ sử đằng sau ra trước. Bằng không, một khi bạo loạn la rộng, hậu quả không thể nào lường được. Chừng đó, chúng ta mới có thể bình định thành công, tránh xảy ra thương vong quá lớn."

Đường Tư căm hờn liếc Dương Túc Phong, nghiến răng nói: "Phượng Vũ tướng quân, ta thỉnh cầu cô lập tức bắt giữ vị thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong này lại. Ta hoài nghi tất thảy đều do y ngấm ngầm giở trò, y muốn phóng thích nô lệ Mĩ Ni Tư nên mới cố ý phát động trường bạo loạn này."

Đôi mắt xanh sẫm của Điệp Phong Vũ tức thì lạnh lẽo kinh người, nhìn Dương Túc Phong chằm chằm, quan sát mọi động tĩnh của hắn, trầm giọng: "Đường đại nhân, hãy nói cụ thể đi!"

Dương Túc Phong tức giận quát: "Đường Tư, ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta! Vốn dĩ ta không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì! Còn chuyện giữa ta và ngươi thế nào, tự bản thân ngươi biết rõ hơn ai hết!"

Đường Tư kích động nói: "Phượng Vũ tướng quân, cô đừng để bị hắn lừa, chính hắn đã giết chết tri phủ Bảo Ứng Mục Thuấn Anh Mục đại nhân..."

Điệp Phong Vũ sửng sốt, roi da trong tay dựng đứng, nhìn Đường Tư chằm chằm: "Hắn giết chết Mục Thuấn Anh?"

Đường Tư gật đầu, căm giận nhìn Dương Túc Phong: "Tên Dương Túc Phong này gan to bằng trời, không có chuyện ác gì không làm. Không những giết chết Mục Thuấn Anh, y còn cưỡng gian Tô Lăng Tuyết – quả phụ của thiếu tướng lục quân Tài Duyên Kỳ. Phượng Vũ tướng quân, cô ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa, hắn thực sự là một tên tiểu nhân xấu xa ti bỉ..."

Dương Túc Phong gầm lên: "Đường Tư, toàn bộ đều là ngươi bày ra hãm hại ta!"

Điệp Phong Vũ trừng mắt nhìn Dương Túc Phong: "Ta chỉ hỏi, ngươi có giết chết Mục Thuấn Anh không?"

Dương Túc Phong cảm thấy máu nóng sôi lên, tức giận đùng đùng: "Đúng, Mục Thuấn Anh là ta giết, nhưng..."

Điệp Phong Vũ hầm hầm nổi giận, quát: "Đừng nhiều lời! Người đâu, giam hắn lại, giao cho Lăng trưởng ban thẩm vấn!"

Bốn tên quân đang vây lấy Dương Túc Phong tức thì động thủ, trói nghiến hắn lại, thế nhưng Dương Túc Phong chẳng buồn phản ứng. Duy có bọn Xạ Nhan là vẫn nắm Ưng Giác trường cung trong tay, từ từ thu hẹp vòng vây nhóm Thanh Nhan Phi Ưng lại.

Điệp Phong Vũ lạnh lùng: "Dương Túc Phong, lệnh cho thuộc hạ của ngươi buông vũ khí xuống, tránh thương vong không cần thiết!"

Dương Túc Phong nhắm mắt lại, thở dài cam chịu: "Xạ Nhan, ta ra lệnh cho ngươi, hạ vũ khí xuống, đừng đối chọi vô ích!"

Nhưng mắt Xạ Nhan đỏ lên, kích động nói: "Phong thủ lĩnh, tôi không thể tiếp nhận mệnh lệnh của ngài. Ngày đó, hoàng hậu Phượng Lam Vũ hạ lệnh cho chúng tôi buông vũ khí, không được phản kháng, kết quả là chúng tôi bị lưu lạc đến bước này. Từ sau khi rời khỏi hoàng cung Y Lệ Nạp, tôi đã thề, tôi không bao giờ chấp nhận mệnh lệnh đầu hàng kẻ địch. Dù là ai ra lệnh đi nữa!"

Dương Túc Phong yếu ớt nói: "Xạ Nhan, bọn họ không phải địch! Chỉ là hiểu lầm thôi!"

Xạ Nhan khăng khăng đáp: "Không cần biết, tôi không cần biết ngài nhận định thế nào là kẻ địch. Dưới con mắt của chiến sĩ Cung Đô chúng tôi, kẻ nào chĩa vũ khí vào chúng tôi thì đó là địch. Mạng sống của chiến sĩ Cung Đô tuyệt đối không để bị người khác uy hiếp..."

Nói chưa dứt, Điệp Phong Vũ bật thốt: "Bắn!"

Gần như cùng lúc, Xạ Nhan cũng khẽ quát lên: "Bắn!"

Dây cung trong tay Thanh Nhan Phi Ưng bật ra, tiếng rên rỉ vang lên đồng loạt. Mỗi chiến sĩ Cung Đô bên trái đều bị xuyên tên vào vai, mấy Thanh Nhan Phi Ưng cũng cùng chung số phận, bị tên bắn vào vai. Thế nhưng đội hình đôi bên không hề rối loạn, vẫn ở vào thế kiếm tuốt cung giương, chỉ có máu không ngừng nhỏ giọt trên đất, bằng chứng cho cuộc đấu mới rồi.

Bản thân Xạ Nhan cũng bị một mũi tên trúng vai, máu chảy như suối nhưng không hề cau mày nhăn mặt, vẫn đứng vững như bàn thạch. Đội quân Thanh Nhan Phi Ưng phía sau tiến lên, một hàng cung tiễn nhắm chuẩn vào chiến sĩ Cung Đô đang bừng bừng tức giận, đầu mũi tên phát sáng xanh lè. Đội quân của Xạ Nhan cũng vừa lắp tên xong, nhằm thẳng vào đối phương. Không khí như đặc lại, gần như mọi người có thể tưởng tượng ra được, lần bắn này chắc chắn là nhằm vào tim đối phương.

Dương Túc Phong trợn mắt gào thét: "Điệp Phong Vũ, cô làm cái gì vậy? Cô lấy quyền gì đả thương thuộc hạ của ta? Dương Túc Phong ta gây thù chuốc oán gì với cô? Sao không phân rõ trắng đen đã động thủ?"

Điệp Phong Vũ lạnh lùng ngó hắn, hờ hững: "Trấn áp bạo loạn là chức trách của ta, nguời bên cạnh ngươi bị nghi ngờ rất lớn... ta nhắc ngươi lần nữa, lập tức kêu thuộc hạ của ngươi buông vũ khí đầu hàng, bằng không, ngươi chỉ có thể gặp lại chúng ở địa ngục thôi!"

Khóe miệng Dương Túc Phong rỉ máu, hạ giọng từ tốn: "Điệp Phong Vũ, ta không biết cô có cừu hận gì với ta. Nhưng cô nên biết, sẽ có một ngày ta bắt cô trả giá gấp trăm lần. Cô căn bản không phải là con người!"

Điệp Phong Vũ cười lạnh, thản nhiên: "Chí ít có ba trăm người đã nói với ta câu đó, nhưng mà ta vẫn sống rất tốt!"

Đường Tư đắc ý cười: "Dương Túc Phong, trước tiên ngươi lo nghĩ đến thân mình đi! Vô cớ giết chết quan viên triều đình, cưỡng bức con gái nhà lành, thậm chí tổ chức tạo phản, mỗi một tội danh đều có thể đem ngươi ngũ mã phân thây. Ngươi còn có hi vọng sống sao? Thiệt là mắc cười!"

Dương Túc Phong trái lại bình tĩnh lạ thường, thong thả đáp: "Đường Tư, ta biết vì sao ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, bất quá, ngươi chắc gì đã được như ý. Đợi ta trở về đến Mĩ Ni Tư, tổ chức lực lượng vũ trang xong, ta nhất định bắt ngươi sống không bằng chết!"

Đường Tư cười ha hả, bình chân như vại: "Đã như vậy, ta sẽ chống mắt chờ coi!"

Điệp Phong Vũ phất tay, mấy trăm binh sĩ đế quốc tay cầm cung tên sẵn sàng, đứng trên tường thành bao vây những người phía dưới. Điệp Phong Vũ hờ hững: "Dương Túc Phong, sinh tử của chúng chỉ chờ một câu nói của ngươi thôi, ngươi tự cân nhắc thiệt hơn đi!"

Dương Túc Phong thở dài lắc đầu, cảm khái: "Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao đế quốc có ngày hôm nay, đều là nhờ có những danh thần lương tướng như cô! Xạ Nhan, bỏ vũ khí xuống, ta không muốn chết mờ ám ở đây!"

Trong mắt bọn Xạ Nhan dường như có lửa, song cuối cùng y cũng vứt trường kiến xuống đất. Các chiến sĩ Cung Đô khác do dự mấy giây rồi làm theo y.

Khóe miệng Điệp Phong Vũ nhếch lên cười lạnh: "Dương Túc Phong, coi như nguwoi thông minh, biết thức thời mới là tuấn kiệt. Bắt chúng lại, canh giữ nghiêm ngặt, kêu thầy thuốc trị thương cho chúng, không được để nguy hiểm tính mạng. Đợi tra xét rõ ràng xong, tên nào cũng phải bị xử tội!"

Sắc mặt Dương Túc Phong trầm lại, không nói câu nào.

Điệp Phong Vũ phất tay, mấy tên Thanh Nhan Phi Ưng lập tức áp giải bọn Xạ Nhan, Mông Địch Vưu đi. Mông Địch Vưu không phản kháng, Xạ Nhan tuy ra sức chống cự nhưng sao chống nổi bọn chúng? Toàn bộ mau chóng bị giải đi.

Bộ hạ vừa mới giành được lại bị giam hãm vào vòng tù tội, Dương Túc Phong cảm giác như bị dao cứa vào tim, trước mắt như có rất nhiều thứ nhấp nháy, trời đất chao đảo, hắn gần như muốn ngã quỵ. Khó khăn lắm hắn mới miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần, hít một hơi, cười khổ: "Điệp Phong Vũ, ta với cô vô oán vô cừu, cô làm vậy là sao? Sao lại chĩa mũi dùi vào ta? Có lý do không thể nói ra à?"

Điệp Phong Vũ thu roi lại, lạnh nhạt: "Thiếu tướng Dương Túc Phong, xin hãy phân rõ công tư. Ta chỉ làm đúng chức trách của ta, đừng có ăn nói hồ đồ!"

Dương Túc Phong không thèm đếm xỉa gì cả, hét lên: "Cô rõ ràng biết bọn họ không phải phần tử phản loạn. Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ cô đều biết, sao còn không chịu tin? Có phải cô mất trí rồi không?"

Ngọn roi trong tay Điệp Phong Vũ đột nhiên thẳng đuột, giống như một ngọn lao, gần như trỏ ngay mũi Dương Túc Phong: "Dương Túc Phong, ngươi nói gì? Có gan thì nói lại lần nữa ta coi!"

Dương Túc Phong căm hờn gạt đầu roi ra, hung hăng nói: "Có gì mà không dám! Điệp Phong Vũ, mi là ả đàn bà biến thái, vốn dĩ là đồ ngu xuẩn! Con mụ ế chồng..."

Chát, Điệp Phong Vũ quất roi xuống người Dương Túc Phong. Hắn tức thì bị roi cuốn lên không rồi rơi bịch xuống đất, làm bể nát một vại nước lớn, toàn thân ướt sũng, nhếch nhác vô cùng.

Điệp Phong Vũ bước lên, chỉ roi vào mặt hắn, lạnh lùng: "Ngươi vừa mới nói gì?"

Dương Túc Phong hoàn toàn phó mặc sống chết, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta nói ngươi là đồ gái già ế chồng! Đồ biến thái!"

Chát, Dương Túc Phong bay thẳng lên trời rồi nặng nề rơi xuống nền đá xanh nghe bịch bịch.

Điệp Phong Vũ gằn từng tiếng: "Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi mới nói gì?"

Dương Túc Phong nằm giữa vũng nước, rên lên đau đớn: "Ta nói ngươi là đồ gái già ế chồng! Đồ biến thái!"

Điệp Phong Vũ rút soạt bội kiếm ra, lướt một đường qua mặt hắn, máu lập tức tuôn ào ạt.

Thế nhưng Dương Túc Phong vẫn ngoan cường đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt tươi cười đầy máu, giọng rên rỉ ngắt quãng: "Ngươi giết ta cũng tốt! Bà cô già biến thái này! Cho dù ta có chết, ở dưới địa ngục ta cũng nguyền rủa ngươi ngàn lần vạn lần, cầu cho ngươi cả đời này cũng không xuất giá được! Ta phải tố cáo với phụ thân ngươi, con đàn bà ngang ngược vô lối..."

Điệp Phong Vũ giận tóe khói, ngực thở phập phồng, lông mày dựng đứng, hằm hằm nói: "Dương Túc Phong, đừng tưởng ta không dám giết ngươi!"

Dương Túc Phong gắng gượng bò dậy, máu chảy ròng ròng trên gương mặt trắng bệch vẫn đang mỉm cười, thần tình kỳ dị nhìn Điệp Phong Vũ, ngang nhiên nói: "Điệp Phong Vũ, ngươi giết ta không sao nhưng phụ thân ngươi dưới cửu tuyền e rằng không yên ổn đâu. Đế quốc phái ta trở về Mĩ Ni Tư bình định phản loạn, ngươi giết ta là chôn luôn hi vọng cuối cùng của đế quốc về Mĩ Ni Tư. Nếu trong lòng ngươi còn có đế quốc, còn có Mĩ Ni Tư, ngươi sẽ không giết ta!"

Điệp Phong Vũ khinh khỉnh nhìn hắn: "Loại người như ngươi đến Mĩ Ni Tư, trừ việc chờ chết ra thì làm được gì?"

Dương Túc Phong cười ha hả, căm phẫn nói: "Ít nhất ta cũng muốn chết trên đất Mĩ Ni Tư!"

Điệp Phong Vũ tra kiếm vô vỏ, không nhìn hắn, chán ghét nói: "Trong các tướng hải quân ta tiếp xúc, chưa từng có kẻ nào vô lại, thô lỗ như ngươi. So với Đường Lẫm còn khiến người ta căm ghét hơn!"

Dương Túc Phong cũng không chịu tỏ ra kém thế: "Trong số các tướng lục quân ta đã gặp, ngươi là biến thái nhất! May mà ngươi quá xinh đẹp, nếu có cơ hội, một ngày nào đó, ta nhất định phải hưởng thụ ngươi thật đã..."

Điệp Phong Vũ tức giận quát lên: "Người đâu, khóa mồm hắn lại. Nhốt hắn chung với ngựa của ta!"

Lập tức ba bốn tên quân quan nhào tới, tay đấm chân đá liên hồi, đánh Dương Túc Phong ngã lăn ra đất, mãi sau mới túm hắn lôi dậy. Dương Túc Phong cảm giác mình đã nằm trong vũng máu, toàn thân đầy máu sưng vù.

Dương Túc Phong vừa vùng vẫy vừa rống lên: "Điệp Phong Vũ, đợi khi ta dựng nên sự nghiệp, ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp mười lần nỗi nhục ngày hôm nay! Ngươi chờ đó!"

Điệp Phong Vũ cười lạnh, dửng dưng đáp: "Đương nhiên ta sẽ chờ coi!"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<