Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 259

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 259: Ai Tiến Công? Ai Phản Công?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Lazada

Uỳnh uỳnh uỳnh ...

Tiếng pháo liên miên không ngớt, dồn dấp cứ giống như tử thần gióng lên những tiếng chuông đòi mạng, nện sâu vào lòng người.

Mỗi quả đạn pháo rơi xuống, là có vô số đất cát tung lên, hoặc là máu tươi và thi thể của người và chiến mã, cùng với cả chân tay đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng nát bay cũng theo từng tiếng nổ mà bắn tung tóe khắp mỗi một góc khuất của chiến trường.

Trong suốt hai ngày hôm nay, cả Trấn Khang phủ triệt để biến thành địa ngục nhân gian, ngập ngụa mùi máu tanh khiến người ta phải ngộp thở.

Tường thanh của Trấn Khang phủ đã bị quân đội nước Mã Toa sử dụng thuốc nổ đen đánh sụp toàn bộ, những đoạn tường thành vốn đã chẳng vững chãi gì cho cam, mau chóng bị san thành bình địa, con sông hộ thành vốn chẳng có chút nào, cũng bị tường thành đổ xuống lấp bằng.

Những tòa thành thị của Kim Xuyên đạo, cơ bản đều có tường thành rất thấp rất yếut ớt, hình như chỉ có công năng tượng trưng thôi vậy, chẳng thể nào so sánh với những tòa thành kiên cố ở địa khu Mỹ Ni Tư.

Sau khi toàn bộ tường thành của Trấn Kháng phủ bị quân đội nước Mã Toa dùng thuốc nổ đánh sập, một chút tác dùng ngăn trở của nó đã mất đi, kỵ binh của nước Mã Toa có thể ra vào những con đường của Trấn Khang phủ một cách tự do.

Bời thế, từ lúc chiến đấu vừa mới bắt đầu, cả Trấn Khang phủ đã rơi vào cuộc hạng chiến thảm liệt. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Quân đội nước Mã Toa tấn công Trấn Khang phủ chính là sư đoàn kỵ binh thứ 18, 80 và 82 dưới sự quản hạt của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Ba sư đoàn kỵ binh này đều là bảo bối trong lòng Vũ Văn Phân Phương, được nàng hết sức sủng ái, có một số binh sĩ đã đổi sang dùng súng trường Chấn Thương, số binh sĩ còn lại cho dù chưa đổi sang dùng súng trường Chấn Thiên, cũng toàn bộ đổi sang dùng súng rãnh xoắn có hiệu quả hơn.

Dựa vào ưu thế số lượng, bọn chúng không ngừng lao vào những con đường của Trấn Khang phủ, tiếng súng vang lên không có lúc nào ngơi nghỉ. Khói trắng do súng trường Chấn Thiên sinh ra khi xạ kích cùng với khói đen của súng rãnh xoắn sinh ra đan xen vào nhau, bao phủ lấy toàn bộ Trấn Khang phủ.

Bộ đội quân Lam Vũ đồn trú ở nơi này cũng không chịu thua kém, cùng quân đội nước Mã Toa tranh đoạt quyết liệt từng con đường, từng tòa nhà, thậm chí là từng cái cửa sổ một.

Tiếng động như xé giấy dầu của súng máy Bạo Phong Tuyết vang lên không nớt bên tai, từng làn đàn mãnh liệt quét qua, binh sĩ nước Mã Toa đổ rạp từng mảng, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc bắn rỉa từng phát, cũng làm cho binh sĩ nước Mã Toa nếm đủ trái đắng, thậm chí những tiếng tạch tạch tạch của súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc trở thành thứ âm thanh khiến bộn chúng kinh sợ nhất.

Tiếng pháo vẫn liên miên không ngớt, dày vò từng đống đổ nát của Trấn Khang phủ, tới tận khi nó đã không thể nát hơn được nữa vẫn còn chưa chịu dừng tay.

Ngay cả quan chỉ huy tối cao của quân đội nước Mã Toa là Vũ Văn Phân Phương cũng không thể không thừa nhận, đây là cuộc chiến tranh đoạt thành thị kịch liệt nhất mà nàng từng chứng kiến trong đời.

Bộ đội đồn trú ở Trấn Khang phủ cùng khu vực phụ cận chính là trung đoàn 116 của sư đoàn 101 quân Lam Vũ, trung đoàn này cũng là bộ đội mới được thành lập, tiền thân của nó là tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ Câu, trung đoàn trường chính là Đường Vĩ danh tiếng lấy lừng.

Nhưng hiện giờ Đường Vĩ không có mặt ở Trấn Khang phủ, thay thể hắn chỉ huy bộ đội là Trình Ngạo Vân và số 04.

Quân Lam Vũ từ nửa cuối năm ngoái bắt đầu thực hành chế độ luân phiên bồi huấn hữu hạn, bắt đầu tiến hành từ cấp trung đoàn, từ ngày 1 tháng 1, trung đoàn 116 và trung đoàn 216 liền thay đổi quan chỉ huy cho nhau, thời hạn là một năm.

Không ngờ rằng Trình Ngạo vân và số 04 vận khí cực tốt, vừa mới suất lĩnh trung đoàn 116 dừng chân ở Trấn Khang phủ, đã gặp phải cuộc tiến công của quân đội nước Mã Toa.

Trung đoàn 116 chưa đủ biên chế, nó vốn có tổng cộng bốn tiểu đoàn bộ binh, nhưng có hải tiểu đoàn bị rút tới phụ cận cứ điểm Công Kê Sơn, tham gia tiến công chính diện với quân đội nước Mã Toa.

Trong hai tiểu đoàn bị rút đi này, bao gồm cả tiểu đoàn anh hùng Lão Hổ câu cùng với một tiểu đoàn chủ lực khác, lưu lại Trấn Khang phủ chỉ có hai tiểu đoàn bộ binh có sức chiến đấu tương đối yếu cùng với tiểu đoàn pháo binh pháo trái phá 75 ly.

Nếu như tính toàn cụ thể nhân số, hiện giờ quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, thêm vào số pháo binh cũng không đủ hai nghìn ba trăm người.

Trấn Khang phủ chẳng phải tòa thành vững trãi, quân Lam Vũ không thể dựa vào nó để cố thủ, đối diện với ba sư đoàn kỵ binh tinh nhuệ của quân đội nước Mã Toa, đúng là vô cùng nguy hiểm, cho nên Dương Túc Phong mới không chút do dự đích thân muốn tới nơi này cứu viện.

Bất quá, ngoại trừ bộ đội dã chiến chủ lực ra, quân Lam Vũ cũng có lực lượng khác để sử dụng, đó chính là đội cảnh vệ nhân dân của Trấn Khang phủ.

Bời vì ở tại tiền tuyến trên cùng, nên binh lực của đội cảnh vệ nhân dân Trấn Kháng phủ dựa theo tiêu chuẩn của một tiểu đoàn trang bị nhẹ để bố trí, có gần một nghìn chín trăm người.

Binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân đều được tiếp thụ huấn luyện quân sự tương đối tốt, trừ không có vũ khí hạng nặng ra, thì ở các phương diện khác đương trang bị không có quá nhiều sự khác biệt với bộ binh bình thường của quân Lam Vũ.

Đa phần bọn họ được trang bị súng trường Mauser, trong lúc phòng thủ vẫn có thể phát huy được tác dụng.

Chính bời vì biểu hiện xuất sắc của đội cảnh vệ nhân dân, cho nên Trấn Khang phủ mới chống đỡ được thời gian hai ngày.

Trình Ngạo Vân gian nan từ trên bức tường cao của nha môn Trấn Khang phù thò đầu ra, dịu thật mạnh đôi mắt bị mết máu đọng lại lấp lấy, sau đó nâng kính viễn vọng lên nhìn về thành trấn phía tây của Trấn Khang phủ.

Đầu của hắn bị đá do súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa bắn lên đập phải, bọ tước mất một mảng da thịt, xương cốt trắng ởn ở bên trong cũng lộ rõ ràng ra bên ngoài.

Sau khi được quân y xử lý, hiện giờ vẫn cứ không ngừng nhỏ máu. Máu tươi từ trên trán của hắn chảy dọc theo mũi nhỏ xuống dưới, thường tràn cả vành mặt, làm cho tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy trước mắt cứ lờ mờ tựa hồ được phủ lên một lớp máu màu hồng nhạt.

Trên thực tế thì lúc này Trấn Khảng phủ là một vùng đất xám xịt.

Bên ngoài bức tường cao của nha môn tri phủ đâu đâu cũng là vết cháy xém, thi thể nằm chồng chất khắp nơi, tất cả đường phố đều lấp đầy toàn là thi thể của kỵ binh nước cùng với gạch đá nát vụn.

Đại bộ phận công trình kiến trúc phía tây của Trấn Kháng phủ đã bị phá hủy, cả tòa thành thị nhìn qua trống trải hơn rất nhiều, rất nhiều những căn phòng chưa bị đổ sụp hoàn toàn cũng đang không ngừng bốc cháy, phát ra khói đen mịt mù, làn khói đặc bao phủ lấy không trung, làm bầu trời trở nên ui ám.

Trong hai ngày nay, Trấn Kháng phủ mà quân Lam Vũ chẳng dễ dàng gì xây dựng lên, gần như đã bị hủy diệt mất một nửa.

Trong những đống tan hoang cháy xém này, thỉnh thoảng còn có bóng người hoạt động, bọn họ đều là những tay súng bắn tỉa hoặc là chiến sĩ của đội cảnh vệ nhân dân do quân Lam Vũ phái ra.

cũng có rất nhiều tráng đinh Trấn Khang phủ tình nguyện tham chiến, bọn họ đã phần là không có động phục, chỉ thu giữ lấy một cây súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa, rồi lặng lẽ nấp vào trong đống đổ nát của thành thị, đem những nòng súng dính máu đó nhắm vào mỗi tên kỵ binh nước Mã Toa tiến tới.

Những tiếng pháo nồ đùng đùng của pháo binh quân Lam Vũ đã che lấp đi những tiếng súng nổ lác đác, vì thể đoạt đi tính mạng của không ít kỵ binh nước Mã Toa.

- Trận địa của đại đội chín không có vấn đề gì chứ?

Trình Ngạo Vân mem theo trận địa phòng ngự được dựng lên bởi những thi thể, lặng lẽ đi tới trận địa phòng ngự của đại đội chín.

Đại đội trưởng đại đội chín bị súng trường Chấn Thiên bắn trúng đùi, viên đạn xuyên thẳng qua, mang theo không ít máu thịt.

Được quân y khẩn trưởng băng bó vết thương xong, đại đội trưởng đại đội chín kiến trì mang cái chân bị thương chỉ huy phòng ngự.

Trận địa phòng ngự mà đại đội chín phụ trách, nằm ở phía trên cùng nơi đối diện với đòn công kích của quân đội nước Mã Toa, trận địa mà bọn họ giữ có hai toàn giáo đường cao bốn tầng, hai tòa giáo đường này đều được dùng đá hoa cương xây dựng lên, kiên cố vô cùng, bời thế nới này mau chóng trở thành điểm tựa cho chiến tuyến của quân Lam Vũ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Tất cả cửa ra vào và cửa sổ của hai công trình kiến trục này đã bị súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa bắn nát hoàn toàn, thông với bốn phương tám hương, quân đội nước Mã Toa cũng lưu lại mấy trăm cỗ thi thể ở bên ngoài công trình này.

Đại đội trưởng đại đội chín vỗ ngực nói:

- Chỉ cần có đủ đạn dược, trận địa sẽ vững như bàn thạch.

Sau khi được mở rộng, đại đội chín có hai trăm mười bảy quan binh, trong cuộc chiến hai ngày trước dó, có hai mươi sáu người hi sinh, hơn sáu mươi người bị thương, nhưng trừ hai thương binh bị trọng thương hôn mê ra, thì những thương binh khác kiên quyết không chịu rời bỏ tiền tuyến.

Bọn họ dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc là súng trường Mauser, nằm trên trần của hai tòa giáo đường, tập trung toàn bộ tinh thần theo dõi động tĩnh của kỵ binh nước Mã Toa, rất nhiều người quấn băng chằng chịnt, máu tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra, làm băng gạc bị nhuộm thành một màu đỏ sậm, sàn nhà của mỗi tầng lầu cũng bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.

Trình Ngạo Vân cận thận hỏi thăm mỗi mội thương binh, quan tâm hỏi xem bọn họ có muốn tạm thời rút khỏi chiến trường, tới y viện phía sau để nghỉ ngơi hay không, nhưng tất cả các chiến sĩ để cự tuyệt, không lấy một ngoại lệ.

Rất nhiều chiến sĩ đều nói, vết thương của mình không có vấn đề gì, nhưng nếu trận địa mà mất, thì đó mới là vấn đề, làm Trình Ngạo Vân hết sức cảm động.

Quan binh của trung đoàn 116 đại bộ phần đều sinh ra và lên lên ở địa khu Mỹ Ni Tư, trong suốt quãng thời gian bốn năm nay, bọn họ đã đem tư tưởng của bán thân và lý tưởng của quân Lam Vũ gắn chặt với nhau, cho dù phải vì nó mà trả giá bằng sinh mạng cũng không tiếc.

Trình Ngạo Vân có đầy đủ lý do để tin rằng, lần tiến công mà Vũ Văn Phân Phương dày công mưu tính này, nhất định sẽ phải trả giá thảm trọng.

Từ trong hai vòng tròn của kính viễn vọng nhìn ra ngoài, Trình Ngạo Vân có thể thấy được rõ ràng, quân đội nước Mã Toa chính đang chuẩn bị tỉ mỉ cho đợt tiến công lần thứ tư.

Ở địa phương cách Trấn Khang phủ ước chừng ba bốn nghìn mét, có rất đông kỵ binh nước Mã Toa đang tụ tập, số kỵ binh nước Mã Toa này hẳn là thuộc về sư đoàn kỵ binh số 80 của lục quân nước Mã Toa, bọn chúng cũng thuộc vào đội ngũ thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa, là tinh nhuệ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương một hơi đưa cả ba sư đoàn kỵ binh đi tấn công Trấn Khang phủ, trong đó còn có hai sư đoàn kỵ binh thiết giáp là sư đoàn số 18 và 80, có thể thấy được quyết tâm của cô ta như thế nào.

Trong thời gian hai ngày trước đó, sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa liên tục phát động nhiều đợt tấn công, bọn chúng đã phá hủy thành công tường thành của Trấn Khang phủ, đưa trung đoàn 116 quân Lam Vũ vào cuộc hạng chiến tàn khốc đẫm máu.

Bọn chúng mặc dù là kỵ binh, nhưng năng lực tác chiến khi xuống ngựa cũng rất mạnh mẽ, bọn chúng cung quân Lam Vũ tranh đoạt qua lại mỗi một con đường, mỗi một tòa kiến trúng, cho tới khi thành công chiếm lĩnh được một phần ba số kiến trúc của Trấn Khang phủ.

Sức chiến đấu dữ dội của bọn chúng làm Trình Ngạo Vân thấy được chỗ hơn người của quân đội nước Mã Toa, bọn chúng đúng là xuất sắc hơn quân đội đế quốc Đường Xuyên nhiều, chẳng trách mà có thể đánh cho quân đội đế quốc Đường Xuyên răng rơi đầy đất.

Đương nhiên, tổn thất của sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa cũng không phải là nhẹ, trong hai ngày chiến đấu, quân số bọn chúng tổn thất đã lên tới năm nghìn người, gần như chiếm một phần ba tổng binh lực của cả sư đoàn.

Thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu quan chỉ huy sư đoàn gần như muốn phát điên, trong lịch sử của sư đoàn kỵ binh số 80, còn chưa bao giờ gặp phải sự tổn thất nặng nề như thế.

Cứ mỗi một lần phát động tất công, thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu từ kính thiên lý đều có thể nhìn thấy rõ ràng bộ hạ của mình cứ hết tên này tới tên khác ngã xuống trước họng súng của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ mặc dù đã mất đi tường thành, nhưng bọn họ vẫn cứ ngoan cường chiếm lĩnh từng công trình kiến trúc, không ngừng từ bên trong phát ra trận mưa đạn xối xả, đem binh sĩ nưỡ Mã Toa xông lên bắn gục hoàn toàn.

Mã Tô Liệt Phu lập tức hạ lệnh quân đội nước Mã Toa bất chấp mọi giá cùng quân Lam Vũ tranh đoạt từng tòa kiến trúc.

Súng trường Chấn Thiên cùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ giao chiến hết sức quyết liệt, khắp nơi là tiếng súng nổ, cùng với tiếng lựu đạn.

Mỗi một lần nhìn thấy lựu đạn của quân Lam Vũ từ trên không trung rơi xuống, là Mã Tô Liệt Phu đều cảm thấy như đầu óc của mình bị rút rỗng đi vậy, bời vì sau mỗi một luồng sáng chói lên, là thế nào cũng có mấy binh sĩ nước Mã Toa lăn lộn trên mặt đất kêu gào bi thảm rồi bỏ mình.

Trong cuộc hạng chiến kịch liệt, các chiến sĩ quân Lam Vũ phát hiện ra, lựu đạn mà trước kia bọn họ chẳng mấy lưu tâm đã phát huy tác dụng cực lớn.

Cứ phát hiện ra tình huống không ổn là bọn họ lập tức quẳng lựu đạn ra, thế là binh sĩ nước Mã Toa đỏ rạp cả đống.

Có một số chiến sĩ quân Lam Vũ dần dần nắm được bí quyết, sau khi kéo chốt cố ý đợi ba giây sau mới đem lựu đạn ném ra, kết quả lựu đạn thường thường phát nổ trên đầu quân đội nước Mã Toa, tạo thành tổn hại càng lớn hơn.

Chiêu này dùng để đối phó với quân địch có ý đồ bắc thang trèo lên công trình kiến trúc là hết sức hiệu quả.

Chứng kiến tất cả những cảnh đỏ, Mã Tô Liệt Phu trừ đầy bụng nộ hỏa ra thì không còn bất kỳ biện pháp nào khác.

Cùng với việc nổi giận, hắn cũng nảy sinh ra một số nghi hoặc với Vũ Văn Phân Phương, sư đoàn kỵ binh số 80 lục quân nước Mã Toa là sư đoàn kỵ binh thuần túy, từng là một trong số sáu sư đoàn kỵ binh thiết giáp được thành lập sớm nhất của nước Mã Toa, có một lịch sử huy hoang.

Cho tới gần đây, sau khi đổi sang sử dụng súng trường Chấn Thiên, cái tên thiết giáp cung kỵ mới dần dần quên đi, thế nhưng sử dụng kỵ binh để đối phó với quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, Tô Liệt Mã Phu cảm thấy thực sự không hợp với lẽ thường.

Song Mã Tô Liệt Phu cũng hiểu tâm tư của Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương sử dụng sư đoàn kỵ binh tấn công Trấn Khang phủ, không phải là để đánh chiếm nơi này, mà là để thu hút viện binh của quân Lam Vũ tới đây, sau đó mới dùng những sư đoàn kỵ binh khác tập kích bộ đội quân Lam Vũ tới tăng viện.

Đây là một sách lược vây thành đánh viện quân rất đơn giản mà cũng rất hiện quả.

Trấn Khang phủ có gần sáu mươi vạn cư dân, quân Lam Vũ ắt phải cứu viện cho nơi này không thể nào vứt bỏ được.

Nhưng, quân đội nước Mã Toa vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu ngoan cường của quân Lam Vũ.

Mặc dù tính báo đã cho thấy, bộ đội quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ chỉ có chừng hai nghìn người, nhưng sức chiến đấu thực tế mà bọn họ biểu hiện ra vẫn làm cho sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa phải nếm không ít trái đắng.

Khi mới bắt đầu, bộ đội quân Lam Vũ vì yểm hội cư dân rút lui, đúng là đã ảnh hưởng tới khả năng kháng cự và bài bai bố trận của họ, còn cả vấn đề bố trí phong tuyến, khiến cho quân đội nước Mã Toa đánh thẳng một lèo chiếm lĩnh một phần ba Trấn Khang phủ.

Khi quân đội nước MÃ Toa cho rằng quân Lam Vũ đã mất đi đại thế, thì quân Lam Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ cư dân rút lui, kháng cự lập tức trở nên quết liệt.

Bọn họ chiếm cứ dải trung tâm của Trấn Khang phủ, ngoan cường tử chiến với quân đội nước MÃ Toa, chiến sĩ quân Lam Vũ trú thủ ở bên trong mỗi một tòa kiến trúc, trừ phi bị giết chết toàn bộ, nếu không quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không có khả năng chiếm lĩnh được công trình kiến trúc đó.

- Hà hà, quân địch lại sắp tới rồi! Kỷ lục tám mươi bảy tên đã có ai đột phát được chưa?

Đại đội trưởng đại đột chín vóc dáng rất cao lớn, nhưng nói chuyện lại hết sức nho nhã.

Đại đội chín triển khai cuộc so tài lập công giết địch ở hỏa tuyến, thành tích tốt nhất của chiến sĩ đại đội chín là giết chết được tám mươi bảy tên địch, nhưng chiến sĩ ưu tú đó lại bất hạnh hi sinh trong ngôi nhà bị đổ sập, kỷ lục đó cũng liền dựng lại cho tới tận bây giờ.

Không một ai nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp kích động của họ, những người này đều hi vọng có thể đột phát kỷ lục đó.

Chiến sĩ xếp thứ hai đã giết chết được sáu mươi sáu tên địch rồi, chỉ cần giết chết thêm được hai mươi một tên địch trong cuộc tấn công lần này, là hắn có thể lập nên kỷ lục mới rồi.

NGoài ra chiến sĩ xếp thứ ba cũng đã giết chết được sáu mươi tên địch, cũng có hi vọng đột phá kỷ lục này.

- Ai lập nên kỷ lục mới, ta sẽ đem cái kỷ niệm chương này tặng cho người đó, cái này là do Phong lĩnh tự tay tặng cho ta đấy.

Trình Ngạo Vân không chút do dự nói, rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cái kỷ niệm chương sáng lấp lánh, bày ra trước mặt mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ.

Bời vì trong cuộc chiến đấu chống quân Lam Vũ biểu hiện xuất sắc, Trình Ngạo Vân đã được Dương Túc Phong tận tay ban cho tấm kỷ niệm chương này, trong mấy vạn người tham gia trận chiến đó, chỉ có một trăm sáu mươi người trong đó có Trình Ngạo Vân được tặng kỷ niệm chương này, tất nhiên trân quý vô cùng.

Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ tức thì mắt sáng lên.

Hai mươi phút sau, sư đoàn kỵ binh 80 nước Mã Toa lại một nữa phát động tiến công mãnh liệt.

Khác với những cuộc tiến công trước đó, lần này quân đội nước Mã Toa tiến công với phạm vi rộng hơn, binh lực tham gia nhiều hơn, hơn nữa còn sử dụng kỵ binh hiếm thấy trong các cuộc hạng chiến.

Trong những đợt tấn công trước đó, quân đội nước Mã Toa chỉ cưỡi ngựa tới ngoại vi thành thị, sau đó xuống ngựa đi bộ phát động tấn công.

Trong trận hạng chiến kịch liệt, quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều sử dụng rất nhiều thuốc nổ.

Thuốc nổ và địa lôi của quân Lam Vũ thì khỏi phải nói, lưu đạn cũng làm cho binh sĩ nước Mã Toa đổ máu thảm trọng, nhưng thuốc nổ do chính quân đội nước Mã Toa nghiên cứu chế tạo ra cũng có uy lực đủ để phát hủy kiến trục của thành thị.

Cứ như thế, một phần ba kiến trúc của Trấn Khang phủ cơ bản đã bị san thành bình địa, kỵ binh cũng có thể thoải mái qua lại trên đống đổ nát.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng mãnh liệt lại vang lên không ngớt, Trình Ngạo Mẫn mau lẹ cúi đầu xuống, đạn của súng trường Chấn Thiên lũ lượt bắt lên trên bức tường đá của giáo đường, phát ra những tiếng động chát chúa.

Có viên đạn bay qua ô cửa sổ, bay vèo vèo trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập vào vách tường đá ở bên trong, viên đạn cuổi cùng rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn còn chưa cam tâm, nảy lên vài cái rồi mới chịu dừng lại.

Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã chất đống những viên đạn xấu xí của súng trường Chấn Thiên, có thế thấy được quân đội nước Mã Toa căm ghét hai tòa kiến trúc này như thế nào.

Nếu như chẳng phải thổ pháo của bọn chúng bị hỏa pháo của quân Lam Vũ hoàn toàn áp chết, thì khẳng định bọn chúng đã lôi thổ pháo của mình tới đây, hoàn toàn san phẳng hai tòa giáo đường này từ lâu rồi.

Quân Lam Vũ đương nhiên cũng chẳng chịu kém cạnh.

Pháo trái phá 75 ly và bách kích pháo không ngừng rền vang, đạn pháo không ngừng rơi xuống, phát ta từng cột khói mù mịt trong quân đội nước Mã Toa.

Những đống đổ nát đã bị san phẳng kia, cũng liệt tục bị đạn pháo bắn cho hất tung cả lên. Những đống đổ nát này đã bị thuốc nổ của quân đội nước Mã Toa và pháo hỏa của quân Lam Vũ dày vò không biết bao nhiêt lượt, bên trong đó gần như chẳng ìm nổi lấy một tấm chỗ hoàn chỉnh.

Trong làn khói đen tràn ngập, kỵ binh quân đội nước Mã Toa lao vào trong thành nối nhau ngã xuống, tiếng chiến mã hí vang càng tăng thêm không khí thảm liệt của Trấn Khang phủ, trên những con đường lại bắt đầu trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.

Nếu như nói trong cuộc chiến này, quân Lam Vũ có cái gì để dựa vào, thì đó chính là vô số pháo đại, vô số pháo đạn của pháo trái phá và bách kích pháo.

Bắt đầu từ cuối năm ngoái quân Lam Vũ đã bắt đầu bí mật tích trữ pháo đạn và đạn dược của các loại vũ khí khác, vốn là chuẩn bị để sử dụng khi phát động tiến công, nhưng không ngờ rằng bản thân lại bị quân đội nước Mã Toa tấn công trước.

Vì thế số pháo đạn này tức thì phát huy được hiệu quả, trút hết lên đầu quân đội nước Mã Toa một cách hết sức hào phóng.

Trải qua tổng kết kinh nghiệm của vô số cuộc chiến đấu, quân Lam Vũ phát hiện ra bách kích pháo là thứ vũ khí thực dụng nhất, bời thế bọn họ sử dụng rất nhiều bách kích pháo.

Sau này trong quân Lam Vũ được mở rộng, số lượng bách kích pháo được trang bị gần như được tăng thêm gấp đội.

Pháo trái phá 100 ly và pháo trái phá 122 ly mặc dù có uy lực cực lớn, những dưới tình hình thiếu xe hơi để chuyên chở, nên di chuyển vô cùng khó khăn, nhất là ở những vùng núi non, mỗi một lần di chuyển lại phải hao phí rất nhiều nhân lực.

Tiểu đoàn pháo binh thuộc trung đoàn 116 có mưới sáu khẩu pháo trái phá 75 ly thôi, mà đã phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể kéo được từ bến tàu của cảng Kim Lăng tới Trấn Khang phủ, trong quá trình đó là còn được xe lửa giúp sức không ít.

Những khẩu pháo trái phá này vốn là chuẩn bị đưa tới tiền tuyến để dùng làm hỏa pháo chuẩn bị yểm hộ cho đọt tấn công, nhưng còn chưa kịp vận chuyển đi thì kỵ binh nước Mã Toa đã đột nhiên đánh tới rồi.

Từ trong kính viễn vọng nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa đổ gục từng mảng từng mảng dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, trong lòng Trình Ngạo Vân thầm thờ phào nhẹ nhõm.

Trừ khi Vũ Văn Phân Phương biết bay, nếu không muốn chiếm lĩnh hoàn toàn Trấn Khang phủ là khả năng bằng con số không.

Quân đội nước Mã Toa mặc dù được trang bị súng trường Chấn Thiên, nhưng ở phương diện hỏa pháo vẫn không có tiến triển gì lớn, hiện giờ vẫn cứ dùng thổ phảo, căn bản là không đủ để tạo thành uy hiếp với quân Lam Vũ.

Còn súng trường Chân Thiến của binh sĩ quân đội nước Mã Toa nếu như muốn phát huy được tác dụng, thì phải vượt qua được tuyến phong tỏa hỏa pháo của quân Lam Vũ trước cái đã.

Không thể không thừa nhận, muốn vượt qua tuyến phong tỏa hỏa pháo của quân Lam Vũ, là một chuyện rất khó khăn hơn nữa đòi hỏi trình độ.

Một tên liên đội trưởng của sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa vung đao lên, chỉ dẫn và cổ vũ binh sĩ nước Mã Toa thủ hạ tiếp tục phát động tiến công, nhưng xui xẻo cho hắn bị một nhân viên điều khiển pháo bách kích phát hiện ra, thế là liên tục có mấy viên đạn pháo bách kích rơi xuống xung quanh hắn.

Mặc dù bản thân hắn cũng ý thức được nguy hiểm, nhưng vì phải duy trì vẻ trấn tĩnh trước mặt đám thủ hạ, hắn không thể lựa chọn ẩn trốn, bời thế khi quả đạn pháo bách kích thứ sau rơi xuống, thì cả người lẫn ngựa của hắn đều bị hất tung vào đồng đổ nát ở bên cạnh.

Hiển nhiên là chẳng thể sống nổi nữa rồi.

Trình Ngạo Vân thầm lầm bẩm:

- Thật đáng tiếc, không phải là pháo hỏa tiễn.

Trình Ngạo Vẫn loáng thoáng nghe đồn có một loại vũ khí được gọi là pháo hỏa tiễn 107 đang ở trong quá trình nghiên cứu.

Nghe đâu đó là một loại vũ khí khá là gọn nhẹ nhưng uy lực cực lớn, cả khẩu pháo hỏa tiễn có thể hoàn toàn tháo rỡ ra, phân phối cho các nhân viên khác nhau vận chuyển riêng từng phần một, căn bản là không cần phải dùng ngựa để kéo.

Bất quá, cho tới bây giờ Trình Ngạo Vân vẫn chưa được thấy thành phẩm, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, chỉ nghe nói nó có uy lực cực lớn, bắt một phát là nổ cả một vùng, còn khủng bố hơn cả pháo trái phá.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Pháo trái phá 75 ly của quân Lam Vũ cũng ồ ạt trút xuống, tạo lên từng chiếc hố lên trên những con đường, ngăn cản đường tiến quân của kỵ binh nước Mã Toa.

Kỵ binh của nước Mã Toa vẫn mạo hiểm xông pha trong làn hỏa pháo dày đặc, liều mạng đột kích, sau khi bị hi sinh mất ước chừng một nửa quân số, bọn chúng cuối cùng cũng vượt qua được tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ.

Thế nhưng tiếp theo đó lại là những tiếng nổ ầm vang liên tục vang lên, tựa hồ so với đạn pháo còn mãnh liệt hơn, đó là do bọn chúng đã không may đạp phải địa lôi quân Lam Vũ dày công trôn dấu.

Kịch chiến tiến vào trạng thái giằng co.

Đối diện với đợt tiến công điên cuồng của quân đội nước Mã Toa, ngay cả Trình Ngạo Vân cũng phải tham gia chiến đấu, thì càng chẳng phải nói tới số 94.

Số 04 vốn là một tây súng bắn tỉa ưu tú, vào thời khắc quan trọng như thế này càng không thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân.

Số 04 lặng lẽ ẩn nấp trong một tòa khách sạn cao bốn tầng, từ hành lang của khách sạn không ngừng nhả đạt vào nơi cách đó hai trăm mét, đi cùng mỗi một lần hắn bóp cò súng, là đều có một binh sĩ nước Mã Toa ngã xuống dưới súng của hắn.

Nếu như số 04 cũng tham gia cuộc bình tuyển xạ thủ ưu tú của đại đội chín, thì khẳng định là hắn đã lập nên kỷ lục mới từ lâu rồi, chỉ tính riêng ngày hôm qua thôi, số 04 đã bắn chết hơn một trăm bốn mươi tên binh sĩ nước Mã Toa, trong đó quá nửa là quan binh nước Mã Toa.

Bời vì phải làm việc liên tục trong thời gian dài, thiếu nghỉ ngơi hồi phục cho nên khẩu súng ngắm Già Lan Mã trên tay hắn đã bãi công hai lần rồi.

Trình Ngạo Vân phát hiện ra trình độ xạ kích của mình không được tốt lắm, vì thế tham gia công tác ném lựu đạn.

Có một bộ phận binh sĩ nước Mã Toa bò sát đất tiền lên, tránh được hỏa pháo vào súng mày của quân Lam Vũ càn quét, áp sát được tới vị trí cách giáo đường bốn mươi mét, bọn chúng quá nửa là đều ôm bao thuốc nổ đen cực lớn. muốn đánh sập cả tòa giáo đường.

Vào lúc này, uy lực của đạn pháo cũng không bằng được lựu đạn, Trình Ngạo Vân giật chốt, sau đó ném lựu đạn ra ngoài, lựu đạn phát nổ bên trên tay đánh bộc phá của quân đội nước Mã Toa, quá nửa là mang tới sát thương cực lớn cho bọn chúng, cho dù không giết chết được bọn chúng thì ít nhất cũng có thể làm cho bọn chúng mất đi năng lực hành động.

Quân đội nước Mã Toa liên tục phái ra sáu tiểu tổ bộc phá, đều bị quân Lam Vũ ngăn cản thành công.

Vũ Văn Phân Phương đứng ở đằng xa lặng lẽ chứng kiến hết tất cả những điều này, không khỏi có chút hoài nghi kế hoạch bản thân định ra có thỏa đáng hay không.

Sự phản kháng ngoan cường cùng với sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Lam Vũ, đều hơi nằm ngoài dự liệu của nàng, Vũ Văn Phân Phương vốn cho rằng, dựa vào ưu thế của ba sư đoàn kỵ binh, còn được chính mình chỉ huy, khẳng định có thể đem quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ chơi đùa trong lòng bàn tay, sau đó thu hút viện quân của Dương Túc Phong tới đây.

Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ viện quân của quân Lam Vũ đúng là sẽ tới, nhưng muốn chiếm lấy được Trấn Khang phủ, quân đội nước Mã Toa hiển nhiên còn phải trả giá lớn hơn nữa.

Từ trong kính viễn vọng nhìn thấy kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa không ngừng ngã xuống, ánh mắt của Vũ Văn Phân Phương ngày càng trở nên u ám.

Quân đội nước Mã Toa cần phải tấn công Trấn Khang phủ thật dữ dội, mới có thể thu hút được viện quân của quân Lam Vũ, đánh tan kế hoạch của quân Lam Vũ.

Nhưng sự thực ở trước mắt chứng minh, quân đội nước Mã Toa càng công kích dữ dội, quân Lam Vũ phản kháng càng quyết liệt. Quân đội nước Mã Toa hi vọng quân Lam Vũ phải đổ càng nhiều máu, thì bản thân càng đổ nhiều máu hơn, thậm chí nhiều tới mức mà quân đội nước Mã Toa không thể thừa nhận được.

Trước đó, khi thiếu tướng Mạc Nại quan chỉ huy của sư đàon kỵ binh thứ 18 lục quân nước Mã Toa tống táng toàn bộ hơn một vạn người ở trên tuyến đường sắt Thiên Hữu, Vũ Văn Phân Phương quả thực hận không thể lô Mạc Nại từ trong quan tài ra hỏi một phen, hỏi xem vì sao hẳn lại ngu xuẩn đến như thế, không ngờ lại để cho một cái chiến thuật lừa gạt nho nhỏ của quân Lam Vũ đánh lửa.

Đồng thời cũng tỏ ý hết sức nghi ngờ việc quân Lam Vũ có thể tiêu diệt được một sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa đủ biên chế.

Thế nhưng nhưng điều nàng nhìn thấy hiện giờ, tựa hồ đều đang chứng minh, không phải thiếu tướng Mạc Nại là kẻ ngu xuẩn, mà quân Lam Vũ quá giảo hoạt, hơn nữa sức chuyển đấu của quân Lam Vũ cũng không cần phải hoải nghi.

- Chuyện này là thế nào?

Vũ Văn Phân Phương đích thân đi tới sở chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ 80, giọng nói bình tĩnh hỏi thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu.

Theo kế hoạch ban đầu của Vũ Văn Phân Phương là dùng binh lực của một sư đoàn kỵ binh tấn công Trấn Khang phủ, sau đó dùng binh lực của hai sư đoàn kỵ binh còn lại công kích viện binh của quân Lam Vũ.

Nhưng sư đoàn kỵ binh 80 mới triển khai tấn công chưa được thời gian hai ngan, quân số tổn thất đã cao tới năm nghìn người.

Số liệu tổn thất thạm trọng như thế này, cho dù quân đội nước Mã Toa có số lượng binh sĩ nhiều hơn chăng nữa cũng không thể tiếp nhận được, nếu như sư đoàn kỵ binh 80 tổn thất quá nhiều, cũng sẽ ảnh hưởng tới kể hoạch tấn công tiếp theo đó.

Thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu muốn nói lại thôi, hắn cũng không thể nào trả lời được.

Sư đoàn kỵ binh thứ 80 tuyệt đội là một trong số sư đoàn kỵ binh thiết giáo cung kỵ hùng mạnh nhất của quân đội nước Mã Toa, phiên hiệu của nó đã có hơn một trăm ba mươi năm lịch sự.

Trong những lần chinh chiến ở bên ngoài trước đây, sư đoàn kỵ binh 80 gần như đều làm tiên phong, lập nên công lao hiển hách cho nước Mã Toa.

Trong những cuộc chiến hai ba năm gần đây, sư đoàn kỵ binh 80 cũng nhiều lần xung phong ở tiền tuyến, .

Đầu tiên là bọn chúng đã đánh sập quân đội viễn chính của đế quốc Đường Xuyên, công chiếm cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lại, rồi chính bọn chúng đã tiến vào Vũ Thẳng quan trước tiên, luôn luôn nổi bật.

Cho dù gần đây đối với cuộc công kích Vĩnh Thanh phủ, bọn chúng cũng giành được toàn thằng, năm ngoái khi quân đội nước Mã Toa tiến công Kim Xuyên đạo, phía chính diện Vĩnh Thanh phủ chỉ có một minh sư đoàn kỵ binh bọn chúng.

Sư đoàn kỵ binh 80 đã dùng binh lực của một sư đoàn ép cho hơn hai mươi vạn quân trung ương của đế quốc Đường Xuyên không ho he lấy nổi một tiếng.

Thế nhưng, với sức chiến đấu của sư đoàn kỵ binh 80, mà vẫn không sao lay chuyển nổi quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ.

Mã Tô Liệt Phu cũng không thể nào giải thích được rôtc cuộc là vì sao, hắn hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao binh sĩ nước Mã Toa đụng phải quân Lam Vũ, là sẽ mềm yếu cứ y như đậu hũ, chẳng chịu nổi một đòn.

Căn cứ vào tin tức tình báo cho thấy, quân Lam Vũ đang đối kháng với bọn chúng, cũng có rất nhiều người là người Đường Xuyên chính gốc, về mặt chủng tộc, tố chất đem so với binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên chẳng có gì khác biệt.

Vậy mà vì sao người Đường Xuyên trong quân đội đế quốc Đường Xuyên chỉ là một con sâu, còn tới chỗ quân Lam Vũ lại là một con rồng chứ?

Nhìn thấy tiếng súng ở tiền tuyền dần dần trở nên thưa thớt, binh sĩ quân đội nước Mã Toa tham gia tiến công cơ bản đã bỏ xác lại trên những còn đường Trấn Khang phủ, Vũ Văn Phân Phương cau mày lại, đích thân đi tổ chức một đợt tấn công.

Vũ Văn Phân Phương tuyệt đối không tin rằng quân Lam Vũ không thể bị đánh bại, nhất là quân đội nước Mã Toa sau khi trang bị súng trường Chấn Thiên, đã rút ngắn rất nhiều khoảng cách về mặt kỹ thuật binh khí với quân Lam Vũ.

Nàng tin chắc chắn rằng dựa vào ý chí chiến đấu ngoan cường và tố chất chiến đấu tuyệt hảo của quân đội nước Mã Toa, thì ắt có thể đánh bại được quân Lam Vũ.

Mỗi một tướng lĩnh ở đại lục Y Lan, đối với việc sử dụng kỵ binh đều lô hỏa thần thanh.

Là một trong số quan chỉ huy nổi danh nhất của đại lục Y Lan, Vũ Văn Phân Phương đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Vũ Văn Phân Phương đích thân tổ chức những binh sĩ còn sót lại của sư đoàn kỵ binh 80, triển khai một cuộc thảo luậtn chiến trường ở quy môt nhỏ.

Trải qua hơn hai mươi phút thảo luận, các quan quân của sư đoàn kỵ binh 80 đều đem mục tiêu nhắm vào quân Lam Vũ, cho rằng vẫn đề cuối cùng vẫn nằm trên người quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ chiếm cứ các công trình kiến trúc của yếu ở trong thành, tạo thành phiền toài cực lớn cho kỵ binh nước Mã Toa xung kích.

Những nhân tố bất lợi cho kỵ binh hành động đều bị phủ quyết.

Phía tây của Trấn Khang phủ đã trở thành những đông đổ nát, đối với sự hành động của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa đã không có quá nhiều trướng ngại, hơn nữa thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa hiện này đã có khác biệt quá lớn với thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa lúc ban đầu.

Chẳng những vũ khí đã được cải biến, mà giáp trụ cũng đã được tháo bỏ, trở nên càng gọn nhẹ linh hoạt.

Người nước Mã Toa bắt đầu ý thức được, cho dù trên người bọn chúng mặc giáp sắt dày tới năm phân đi chăng nữa, cũng không thể kháng cự được đạn pháo của quân Lam Vũ oanh kích, ngược lại còn tự đè bép bọn thân.

Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa bắt đầu thay đổi trang bị với quy mô lớn, đổi thành đồng phục kỵ binh thường ngày, như vậy càng tăng thêm tính cơ động của kỵ binh.

Đợt tiến công do Vũ Văn Phân Phương đích thân tổ chức được phát động vào nửa tiếng đồng hồ sau đó.

Kỵ binh nước Mã Toa hung hăng cứ như được uống thuôc kích thích vậy, bọn chúng hò hét lao về phía trận địa của quân Lam Vũ.

Sau khi vứt bỏ đi khôi giáp nặng nề, quả nhiên càng trở nên linh hoạt, từng tên từng tên cứ như những bóng ma lướt trên đống đổ nát của Trấn Khang phủ, sau đó lại giống như những con nòng nọc, ngoằn ngoèo di chuyển trên những con đường của Trấn Khang phủ, thử xông vào phòng tuyến của quân Lam Vũ.

Kỳ thực trận địa của quân Lam Vũ nghiêm khắc mà nói thì không thể tính là trận địa được, chỉ có thể tính là từng công trình kiến trúc một, liên kết với nhau phải tiến hành thông qua đường phố.

Sự giàu có của Kim Xuyên đạo làm cho những công trình kiến trúc cao tầng của Trấm Khang phủ tương đối nhiều (trên ba tầng, cao nhất là sáu tầng). Để chống đỡ cho độ cao này, đa phần các công trình khi được xây dựng đều sử dụng rất nhiều vật liệu đá, vì thế vô cùng kiên cố.

Năm ngoái kỵ binh nước Mã Toa cũng đã càn quét qua Trấn Khang phủ, đồng thời đồ sát hơn hai vạn người ở nơi này, sau đó bọn chúng còn phóng hỏa, nhưng cũng chỉ phá hủy được đại bộ phận nhà dân, còn với những kiến trúc cao tầng này cũng không có phương pháp nào phá hủy hiểu quả, chỉ có thể cướp bóc đồ đạc ở bên trong.

Vì thế những công trình kiến trúc may mắn thoát khỏi miệng hùm này, hiện giờ liền trờ thành điểm chống đỡ cho trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ.

Cư dân của Trấn Khang phủ cơ bản đã rút lui, trên đường phố trở nên vô cùng trống trải, đám kỵ binh nước Mã Toa dẫm đạp lên thi thể của đồng bạn tự do tung hoành, cho tới khi bị súng hoặc pháo của quân Lam Vũ hạ gục.

Bọn chúng một bên thúc ngựa tiến lên, một bên nghiêng người bóp cò súng trường Chấn Thiên, đem đạn dược trút về phía những công trình kiến trúc cao lớn kia.

Thỉnh thoảng cũng có chiến sĩ quân Lam Vũ bị bắn trúng, gục đầu bên mép ô cửa sồ rồi nằm im không nhúc nhích, nhưng đa phần là đạn của bọn chúng chẳng biết là bắn đi đâu mất.

Để giảm bớt chướng ngại mà quân Lam Vũ dựa vào, kỵ binh nước Mã Toa trong quá trình tiến công đi qua chỗ nào, là đem toàn bộ phòng ốc ở nơi đó thiêu đột, đánh sập.

Binh sĩ nước MÃ Toa dùng thuốc nộ đen chia thành rất nhiều gói thuốc nổ nhỏ, khi đi qua công trình kiến trúng nào, là châm dây dẫn cháy, sau đó nhét vào cửa sổ của công trình kiến trúc đó. Rồi uỳnh một tiếng, một số công trình tương đối nhỏ liền đổ sụp xuống.

Bọn chúng cứ như vậy đem toàn bộ những nơi đi qua trở thành bình địa, đúng là đã giảm thiểu không ít chỗ để những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ ỷ vào, tăng thêm diện tích hoạt động cho kỵ binh nước Mã Toa.

Nhưng hành động này của bọn chúng cũng kích thích cực lớn lòng thù hận của cư dân của Trấn Khang phủ.

Những cư dân Trấn Khang phủ mất đi nơi ở, không kiềm chế được liều mạng với binh sĩ nước Mã Toa.

Dưới sự cổ động của quân Lam Vũ, bọn họ nối nhau cầm lấy súng trường Chấn Thiên mà quân đội nước Mã Toa bỏ lại, nấp ở trong những góc khuất, nhắm vào kỵ binh nước Mã Toa tiến công nổ xung xạ kích.

Rất nhiều binh sĩ nước Mã Toa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị vũ khí mới được nghiên cứu chế tạo của chính nước mình giết chết trên đường.

Xui xẻo như thế nào trong mấy làn tấn công trước đó, kỵ binh nước Mã Toa đã để lại hơn bốn nghìn thi thể trong nội thành, dựa theo phân phôi mỗi một kỵ binh Mã Toa một khẩu súng trường Chấn Thiên mà tính, thì số súng trường Chấn Thiên có thể sử dụng cũng phải được tới chừng hai nghìn.

Thế là quân Lam Vũ được tăng thêm hai nghìn dân binh một cách miễn phí.

Trình Ngạo Vân và số 04 cũng mau chóng phát hiện ra bí quyết này, cho nên cứ mỗi một lần đánh lui đợt tiến công của kỵ binh nước Mã Toa, số 04 liền lập tức tổ chức tráng đinh tới phía trước tìm kiếm súng trường Chấn Thiên mà kỵ binh nước Mã Toa bỏ lại.

Sau đó giao cho những tráng đinh này sử dụng, đồng thời dạy bọn họ phương pháp xạ kích cơ bản nhất, để bọn họ chở thành những chuẩn binh sĩ.

Trình độ thông thạo của những tráng đinh này đối với những đường ngang ngõ tắt của Trán Khang phủ hiển nhiên là hơn xa quân Lam Vũ.

Bọn họ như những bóng ma xuyên qua những con đường những ngõ nhỏ mà chỉ bản thân mới biết, ẩn nấp sau những ổ cửa sổ khuất sau bóng tối, thò nóng súng ra ngoài bắn trộm kỵ binh nước Mã Toa.

Đa phân trong tiếng pháo trái phá phát nổ, thỉnh thoảng lại xen lẫn vào một hai tiếng súng trường Chấn Thiên, rất khó mà nhận ra được phương hướng.

Khi binh sĩ nước Mã Toa phát hiện ra đồng bạn bên cạnh mình bị giết chết, thì bọn chúng cũng chỉ cho rằng là bị súng đạn của quân Lam Vũ bắn trúng, mà bỏ qua sự tồn tại của những sát thủ bí mất trên chiến trường này.

Đây là điều mà khi Vũ Văn Phân Phương phát động tiến công tuyệt đối không nghĩ tới.

Vũ Văn Phân Phương tròn mắt ra nhìn những tên kỵ binh nước Mã Toa thành công đột nhập nào nội thành của Trấn Khang phủ, cứ ít đi từng tên từng tên một, cuối cùng hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Cảm giác mệt mỏi nặng nề lặng lẽ sinh ra, quân Lam Vũ cứ như một cái sa mạc khô cằng, đang mau chóng hút cạn máu tươi của kỵ binh nước Mã Toa.

Khi phát động tấn công, quân đội nước Mã Toa đúng là khi thế hừng hực, thế công dũng mãnh, nhưng cùng với thời gian trôi đi, bóng dáng của bọn chúng cứ từ từ biến mất.

Đây là một dấu hiệu không tốt, nhưng Vũ Văn Phân Phương cũng mới lần đầu tiên gặp phải, không biết phải giải quyết làm sao cho hiệu quả.

Đang vất vả suy nghĩ đối sách, thì có tham mưu kỵ binh vội vã chạy tới, báo cáo tình huống với nàng.

Khi kỵ binh nước Mã Toa phát động vây công Trấn Khang phủ nhanh như chớp giật, thì quân Lam Vũ cũng phát động tấn công trên quy mô lớn.

Sáng ngày 29 tháng 3, sư đoàn bộ binh 101 lục quân quân Lam Vũ ở phía trước cứ điểm Công Kê Sơn dựa theo kế hoạch phát động tấn công.

Quả nhiên không đánh thì thôi, vừa đánh như sấm nổ chớp giật.

Mở màn là một đợt pháo kích long trời lở đất kéo dài nửa tiếng đồng hộ, hai trung đoàn pháo binh 901 và 902 trực thuộc quân bộ lục quân quân Lam Vũ đều đã được điều động động tới Kim Xuyên đạo.

Gần hai trăm khẩu pháo trái phá 100 ly và 122 ly phẫn nộ gầm vang, trong chớp mắt đem trận địa hầm hào của quân đội nước Mã Toa hoàn toàn bị bao phủ.

Sau khi trận pháo kích kết thúc, bộ binh quân Lam Vũ lien phát động công kích mãnh liệt.

Trong đợt tấn công đầu tiên, quân Lam Vũ đã đưa vào một trung đoàn bộ binh với binh lực gần năm nghìn người, đơn độc tân công một chốt chặn của quân đội nước Mã Toa.

Chốt chặn này là chỗ đột phá được Dương Túc Phong dày công lựa chọn, kết hợp của sư đoàn bộ binh thứ 14 và 15 của quân đội nước Mã Toa.

Còn các nơi khác thì sử dụng hỏa pháo để tiến hành không chế, để bọn chúng không thể tiến hành tăng viện được.

Dưới sự yểm hộ của hỏa lực mãnh liệt của những khẩu súng máy, bộ binh quân Lam Vũ ào ào xông lên điểm kết hợp giữa sư đoàn bộ binh 14 và sư đoàn bộ binh 15 của quân đội nước Mã Toa.

Quân đội nước Mã Toa phụ trách giữ trận địa này cũng tiến hành kháng cự ngoan cường, bọn chúng chiếm cứ những hầm hào, nâng súng trường Chấn Thiên nổ súng dữ dội, giết chết và làm bị thương không ít binh sĩ của quân Lam Vũ.

Nhưng không may dưới ưu thế binh lực của quân Lam Vũ, lại bị tập kích bất ngờ, bọn chúng mau chóng bị tiêu diệt toàn bộ.

Quân đội nước Mã Toa ở xung quanh cũng ra sức tăng viện, kết quả bị hỏa pháo của quân Lam Vũ giết chết vô số.

Hai tiếng đồng hồ sau, chốt chặn này đã bị quân Lam Vũ đột phát.

Bộ đội tiên phong quân Lam Vũ đột phá được nơi kết hợp của quân đội nước Mã Toa, lập tức men theo chiến hào tiến hành cuộc thanh trừ đẫm máu.

Quân đội nước Mã Toa vì để tiên cho việc điều động quân đội dưới làn bom đạn của quân Lam Vũ, đã đem tất cả những chiến hào nối liền lại với nhau, vô tình đã cấp cho quân Lam Vũ thừa cơ đột phá.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ liền thuận theo những đường hào triển khai cuộc chiến tranh đoạt kịch liệt với quân đội nước Mã Toa.

Trong loại chiến đấu tranh đoạt ở cự ly gần này, súng máy và súng tiểu liên đã phát huy được trọn vẹn uy lực của mình, làm quân đội nước Mã Toa chỉ có nước bị động ăn đòn.

Trong ngày tấn công đầu tiên, đạo phòng tuyến thứ nhất của quân đội nước Mã Toa đã bị công phá, hơn năm nghìn người bị hi sinh, còn có gần hai nghìn tên trở thành tù bình của quân Lam Vũ.

Bất quá, Vũ Văn Phân Phương không hề lo lắng quân Lam Vũ còn có thể tiếp tục đột phá với tốc độ như thế này.

Cùng với việc quân đội nước Mã Toa dần dần thích ứng với pháo hỏa của quân Lam Vũ, sức kháng cự sẽ càng ngày càng mãnh liệt, nhịp tiến công của quân Lam Vũ khẳng định sẽ bị trì hoãn lại.

Sau khi đột phát đạo phòng tuyến đầu tiên, trạng thái của quân Lam Vũ giống như một cái đinh đâm vào trận địa của quân đội nước Mã Toa, sẽ có ba phía phải chịu áp lực của quân đội nước Mã Toa, muốn tiếp tục tổ chức tiến công chẳng phải dễ dàng như thế nữa.

Nhưng, chẳng phải tất cả quan chỉ huy quân đội nước Mã Toa đều cho rằng như vậy.

Ít nhất thiếu tướng Cương Đa sư đoàn trường sư đoàn bộ binh số 15 nằm ở tiền tuyến chịu quân Lam Vũ tấn công không làm sao ngờ được rằng, dưới sự tấn công dữ dội của quân Lam Vũ, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, sư đoàn bộ binh số 15 quân số từ hai vạn sáu nghìn người sút giảm mau chóng còn chưa tới một vạn tám nghìn người.

Thiếu tướng Cương Đa đương nhiên là phải khẩn trương rồi, còn sư đoàn bộ binh số 15 nằm ở bên cạnh trận địa của hắn hiển nhien là cũng tổn thất không ít.

Mặc dù sư đoàn trưởng Bách Kết Liệt đã rút bớt con số thương vong, nhưng hiển nhiên là cũng tương đối khẩn trương rồi.

Vũ Văn Phân Phương thầm trầm hỏi:

- Binh lục quân Lam Vũ tấn công có bao nhiêu?

- Căn cứ vào quan sát của tiền tuyết, ít nhất phải có hơn ba vạn người, tràn ngập khắp nơi ...

Viên tham mưu nói liền một hơi ít nhất ba trăm chữ, đều là do quan chỉ huy ở tiền tuyến chiển tới, đều là những lời hình dung thực lực quân Lam Vũ cường đại như thế nào, trần diạu của quân đội nước Mã Toa nguy hiểm ra làm sao.

Những lời phía sau của viên tham mưu Vũ Văn Phân Phương không để ý lắng nghe, vừa mới nghe qua khẩu khí này là đã biết quan chỉ huy tiền tuyến báo hoang số liệu rồi.

Loại thói quen này đã bắt đầu lan đi trong quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, đúng là làm cho Vũ Văn Phân Phương cảm thấy vừa bi ai lại bất lực.

Sư đoàn 101 bộ binh quân Lam vũ mặc dù có hơn bốn vạn người, nhưng bộ binh thuần túy còn chưa tới được hai vạn năm nghìn người, còn lại đều là những binh chủng kỹ thuật, không thể tham gia công kích.

Hơn nữa, quân Lam Vũ liệu có thể xuất động toàn quân trong đợt tấn công đâu tiêu không? Đúng là dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được đáp án.

- Nói với các vị sư đoàn trường ở tiền tuyến, nhất định phải đem mệnh lệnh của ta truyền xuống, nghiêm phòng tử thủ, chưa được ta phê chuẩn, tự tiện bỏ trận địa, nhất luật xử theo quân pháp.

Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói, đối với loại quan chỉ huy quân đội tự tiện thổi phồng tình hình của địch này, Vũ Văn Phân Phương muốn giáo huấn cho bọn chúng một trận nhớ đời.

Bất quá, giáo huấn thì giáo huấn, nhưng đánh trận vẫn phải dựa vào bọn chúng không thể trừng phát quá nặng.

Bất quá, chỉ chốc lát sau, tâm tư của Vũ Văn Phân Phương lại bắt đầu trở nên tích cực.

Nếu đúng là Dương Túc Phong đem toàn bộ binh lực của sư đoàn bộ binh 101 vào phía chính diện của cứ điểm Công Kê Sơn, như vậy kỵ binh của quân đội nước Mã Toa có thể dễ dàng đành bọc hậu hậu phương của quân Lam Vũ rồi.

Đối diện với quân đội nước Mã Toa tiền hậu giáp kích, cho dù Dương Túc Phong có bản lĩnh lớn bằng trời, thì cũng phải trả một chút giá nặng nề chứ!

Nhưng, Dương Túc Phong có thể ngu xuẩn như vậy không?

Ánh mắt của Vũ Văn Phân Phương mau chóng lại chăm chú vào Trấn Khang phủ.

Cuộc tiến công của sư đoàn kỵ binh số 80 vẫn còn đang tiếp tục, nhưng xem ra đã trở thành cuộc chiến tiêu hao rồi.

Quân Lam Vũ dựa vào sự yểm hộ của công trình trong thành thị, cùng với vố số hỏa pháo hỗ trợ, quân sổ tổn thất hiển nhiên là ít hơn quân đội nước Mã Toa nhiều lắm.

Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, trong những đống hoang tàn đổ nát của Trấn Khang phủ, cơ bản đều chất chồng thi thể của kỵ binh nước Mã Toa.

Đại khái tính toán quá, quân đội nước Mã Toa đã phải trả giá đắt hơn tám nghìn người ở trong tòa thành thị này rồi.

Đoàng đoàng đoàng...

Một chuỗi những tiếng súng đanh gọn đặc biệt vang lên, bốn tên kỵ binh nước Mã Toa cuối cùng không cam tâm ngã xuống trên chiếc cầu đã ở trung tâm thành thị.

Đợt tiến công cuối cùng của kỵ binh nước Mã Toa đã hoàn toàn thất bại rồi. Trong cuộc tiến công lần này, quân đội nước Mã Toa đưa vào binh lực hơn ba nghìn người, không ngờ bị tổn thất toàn bộ.

Thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu đau đớn chừng như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Đáng chết!" Vũ Văn Phân Phương tức giận nguyền rủa ở trong lòng, cũng cảm thấy toàn thân cứ như hư thoát.

Thiếu tướng Ô Bố Nhĩ của sư đoàn kỵ binh số 82 chủ động xung phong, nhưng bị Vũ Văn Phân Phương cự tuyệt, nàng không muốn tiếp tục đem kỵ binh quý báu của quân đội nước Mã Toa lãng phí hết trong đống đổ nát của Trấn Khang phủ.

Trước khi bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ còn chưa xuất hiện, Vũ Văn Phân Phương không thể để tiêu hao quá nhiều binh lực, nếu không sẽ không thể đối phó hữu hiệu với bội đội tăng viện của quân Lam Vũ.

Thế nhưng, nếu không đánh bại hoàn toàn quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, thì bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ sao chịu tới được?

Chính đang hết sức khó xử thì thám tử kỵ binh phi ngực tới báo cáo, bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ đã tới.

Thám tử kỵ binh của nước Mã Toa cao giọng hô lên:

- Dương Túc Phong đích thân dẫn quân!

Cái tên Dương Túc Phong làm cho mỗi một quan binh của nước Mã Toa khe khẽ run lên.

Ánh mắt của Vũ Văn Phân Phương tức thì tràn ngập sát khí.

Dương Túc Phong tới rồi!

Tạch tạch tạch....

Tiếng súng rộ lên khắp mọi nơi, xem lẫn vào đó là những tiếng nổ của pháo đạn nghe như tiếng sấm rền, làm cho vùng đất yên ắng này hoàn toàn thức tỉnh.

Những cây cỏ vừa mới nhú lên mầm non, bị lửa đạn bay tán loạn hoàn toàn nghiền nát, những lá cỏ đứt lìa bị lấn sâu vào trong mặt đất ướt át.

Mặt đất ấm ướt cũng bị đạn pháo cày xới một cách vô tình, làm cho khắp nơi là những chiếc hố lớn hố nhỏ, hoa màu vừa mới được gieo mầm trong đồng ruộng, đều trở thành vật hi sinh vô tội.

Bất kể là mưa bom bão đạn của quân Lam Vũ, hay là đạn súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa, đều giống như máy cắt cỏ đem chúng cắt lìa hoàn toàn.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ nằm úp sẫm trong chiến hào hình tròn, chú ý sát sao kỵ binh nước Mã Toa qua lại trước đầu ruồi của súng trường, sau đó trầm tĩnh bóp cò súng, đem từng tên kỵ binh nước Mã Toa bắn ngã xuống mặt đất lầy lội.

Ông trời ưu ái, trong mấy ngày trước khi cuộc chiến nổ ra, trời đã đổ mưa xuân rả rich, làm vùng đất bằng phẳng này hoàn toàn bị ngâm trong nước mưa.

Đất đai mềm xếp làm cho quân Lam Vũ khi đào bới hầm hào ít hao phí sức lực hơn, đồng thời làm cho kỵ binh nước Mã Toa công kích gặp phải khó khăn nhiều hơn.

Phía bên ngoài trận địa, khắp nơi đều là kỵ binh nước Mã Toa chạy qua chạy lại, bọn chúng sau khi thay đổi trang bị, đã trở nên vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng muốn phát huy được hết tính cơ động của kỵ binh trên mặt đất nhẽo nhoét lấy lội này, thì vẫn có chút khó khăn.

Mặt đất quá mức ướt át mềm xép thường thường làm cho vó của chiến mã bị lún sâu vào trong mặt đát, chiến mã càng vùng vẫy dữ đội, thì vó ngựa càng bị lún sâu.

Rất nhiều kỵ binh của nước Mã Toa đã bị mất mạng khi vó ngựa bị bũn đất bám lấy, tai họa đột nhiên này đã làm cho bọn chúng trở thành những mục tiêu xạ kích không thể tốt hơn cho những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.

Bách kích pháo của quân Lam Vũ cũng oanh kích kỵ binh nước Mã Toa xung phong một cách hết sức có toan tính, làm cho mặt đất mềm xếp xới lên t


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-334)


<