Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 016

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 016: Thợ Săn - Con Mồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Đại hán có cặp mắt tam giác, thân hình vạm vỡ bên cạnh Tô Lăng Tuyết ngã xuống, lập tức khiến cho đám nha dịch bộ khoái rối loạn, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Dương Túc Phong đã ra tay nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, ném súng trường trong tay cho Dương Cơ Duệ, đồng thời chộp lấy hai khẩu đã được nạp đạn, đi đến bên cạnh Tô Lăng Tuyết đang đứng chết lặng, ôm lấy nàng, đồng thời vỗ tỷ muội Tài gia ngã ra mặt đất, lớn tiếng quát:

- Nằm sấp xuống không nhúc nhích! Nếu không sẽ chết!

Một gã bộ khoái có phản ứng đầu tiên, vừa mới giương cung trong tay thì súng trường Đột Kỵ Thi trong tay Dương Túc Phong đã giật nảy lên, trên trán tên bộ khoái nhất thời nở ra một đóa huyết hoa xinh đẹp, thân thể dần ngã xuống đất. Những kẻ còn lại đều bị hành động như sấm sét và khí thế bá đạo của hắn trấn áp, không khỏi cảm thấy khiếp hãi. Một gã cung tiễn thủ đã giương cung không tự chủ được giật mình, mũi nhạn linh tiễn trong tay bị giật mình lướt xẹt qua tai Dương Túc Phong, hình thành một tơ máu nhạt trên vành tai. Dương Túc Phong trở tay bắn ra một phát, cương đạn ghim thẳng vào người gã cung thủ đó, chấn bay y ra sau đến hai thước. Những tên bộ khoái khác đều sợ đến tan gan nát mật, vội vàng nằm sấp xuống không dám nhúc nhích.

Đáng ngạc nhiên nhất là trong khoảnh khắc này, Dương Túc Phong đã ôm Tô Lăng Tuyết trở lại bên cạnh Dương Cơ Duệ, vứt nàng nằm sấp xuống mặt đất.

Tô Lăng Tuyết theo bản năng giãy giụa vào vài cái, nhưng nàng lập tức nhận ngay một cú chặt bằng cạnh bàn tay của Dương Túc Phong vào gáy, nhũn ra ngất đi.

Dương Cơ Duệ sắc mặt tái xanh, vội vàng kêu lên:

- Phong, ngươi điên rồi? Ngươi cư nhiên dám giết.... tri phủ?

Dương Túc Phong lạnh lùng nói:

- Con đã cảnh cáo hắn rồi!

Dương Cơ Duệ cơ hồ phát khóc:

- Ngươi giết hắn làm gì? Ngươi có biết là ngươi đã gây ra phiền toái lớn thế nào không?

Dương Túc Phong đột nhiên trừng mắt nhìn lão, quát:

- Im lặng!

Dương Cơ Duệ ngẩn người, lập tức ngậm miệng lại.

Tài Băng Tiêu bên cạnh lão hạ thấp giọng nói:

- Những người này không phải là nha dịch bộ khoái, hình như là thổ phỉ trên núi Long Hổ ở Anh Xuyên đạo ngụy trang thành mà thôi. Gã đại hán có ánh mắt hình tam giác kia chính là nhị đương gia của đám thổ phỉ đó – Lại Cước Hổ.

Dương Túc Phong gật đầu:

- Ta đã sớm nhận ra điều này, bộ khoái làm sao có thuật kỵ mã tinh thuần như vậy được. Tuy nhiên ta không nghĩ đến Mục Thuấn Anh lại dáng ngang nhiên cấu kết với thổ phỉ, lá gan của y quả nhiên là không nhỏ, ngay cả ta cũng tự thẹn là không bằng hắn.

Tài Băng Tiêu đột nhiên rụt rè nói:

- Nhưng...lão cũng đã bị ngươi giết chết.

Dương Túc Phong thản nhiên đáp:

- Đó là do y ngu ngốc, dám ngang nhiên khiêu khích một người chuẩn bị đi đến Mỹ Ni Tư để chịu chết, chết là đáng đời lắm.

Hắn vừa nói, vừa cầm lấy hai khẩu súng trường Đột Kỵ Thi vừa được nạp đạn, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:

- Phỉ đồ có tất cả sáu mươi bảy người, quá nhiều, chúng ta phải chạy sang lẩn vào khu rừng nhỏ bên kia, giằng co với bọn chúng. Nghe nhé, ta khai hỏa thì mọi người lập tức cúi người thật thấp chạy đến đó.

Dương Cơ Duệ và Tài Băng Tiêu sắc mặt trắng bệch, đồng loạt gật đầu.

Lúc này có hai tên cung thủ đang dè dặt đứng lên tìm kiếm phương vị mục tiêu, Dương Túc Phong ngẩng đầu lên bắn một phát, một tên lập tức ngã xuống, trường cung cánh ưng trong tay hất tung ra giữa đường, tên còn lại lập tức nằm sấp xuống, nhưng y lại nhìn thấy thiếu niên anh tuấn bên cạnh đại hán tam giác nhãn khi nãy hô lên một tiếng, bất chấp tất cả ôm đầu chạy vụt đi ra phía sau đám phỉ đồ.

Dương Túc Phong khẽ quát:

- Chạy!

Ném một khẩu súng cho Dương Cơ Duệ, đồng thời vác Tô Lăng Tuyết lên vai, chạy về phía khu rừng nhỏ. Thân thể Tô Lăng Tuyết trên vai hắn nhẹ tênh, phảng phất như vô vật, nhưng lúc này đã tỉnh lại, không chịu tiếp nhận sự thật, gắng sức giãy giụa, thân hình đầy đặn của nàng cọ quẹt qua lại trên vai hắn, khoái cảm do bộ ngực mềm mại, co dãn đàn hồi ép sát vào người hắn khiến cho Dương Túc Phong mặc dù đang chạy trối chết nhưng vẫn không kìm nén được sự hưng phấn nổi lên trong lòng. Lại thêm mùi hương thân thể Tô Lăng Tuyết cứ ngào ngạt xông lên mũi, càng kích thích lỗ mũi đầy mẫn cảm của hắn, khiến cho hắn liên tục hắn hơi.

Dương Cơ Duệ và Tài Băng Tiêu cũng vội vàng đứng lên, thất tha thất thểu chạy về phía khu rừng nhỏ.

Một tên thổ phỉ đột nhiên phát hiện ba người chạy trốn, lập tức kêu to:

- Bọn chúng chạy trốn! Bọn chúng chạy....

Những tên thổ phỉ khác cũng vội vàng nhô đầu ra.

Dương Túc Phong phản thủ bắn ra một phát, tên thổ phỉ vừa la lên kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống đất, khóe miệng ứa ra máu tươi liên tục. Đám thổ phỉ còn lại phản ứng cực nhanh, toàn bộ nằm sấp như cũ. Đột nhiên lúc này có người cao giọng hô:

- Mau nằm sấp xuống! Mau nằm sấp xuống! – Thanh âm khàn khàn, có chút đặc biệt, nhưng không biết đó là giọng nói của ai.

Thừa dịp này, ba người đã lẩn khuất hoàn toàn vào rừng cây.

Dương Túc Phong đặt Tô Lăng Tuyết xuống một chỗ trũng, lơ đãng cúi đầu thì bắt gặp chiếc váy dài màu đen của nàng đã bị xé rách, lộ ra nội y màu tím bó sát hạ thân, lộ ra những đường cong huyền bí. Bộ ngực tuyết trắng đầy đặn tỏa ra sự quyến rũ chết người, đùi thon trắng nõn giãy giụa vô tình khiến cho phong tình cảm thêm vô hạn. Nhất thời Dương Túc Phong chỉ thấy máu huyết dâng cao, cơ hồ đã quên hẳn lúc này là lúc nào, cho đến khi Dương Cơ Duệ bực tức đá hắn một cái hắn mới giật mình bừng tỉnh quay lại, không ngờ bắt gặp ngay ánh mắt đầy phức tạp của Tài Băng Tiêu, nhịn không được đỏ mặt, vội vàng quay người đi, khi đó mới phát giác máu mũi của mình đã ứa ra một chút.

Đám thổ phỉ mặc dù không còn nhị đương gia chỉ huy nhưng ỷ vào đông người lại bắt đầu dáo dác ngẩng đầu lên dò xét động tĩnh. Chỉ có điều mỗi khi bọn chúng đứng lên bước đi nửa bước thì tiếng súng khô khốc lại vang lên, mỗi lần khói tan đều có một tên phỉ đồ ngã xuống đất, hơn nữa kẻ trúng đạn lại là những tên vạm vỡ hung hãn nhất, chuyện này đích thực khiến cho đám phỉ đồ bị khí tức tử vong trấn áp, khiến bọn chúng không còn dám manh động nữa.

Tài Tiêm Tiêm mấy lần muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Tài Miểu Miểu gắt gao đè lại.

Dương Túc Phong nhìn thấy cảnh tượng đó nén không được phải gật đầu tán dương. Nữ nhân bình tĩnh như Tài Băng Tiêu đích xác là không nhiều lắm, mà Tài Miểu Miểu gặp nguy bất loạn cũng không hề thua kém, ngược lại Tô Lăng Tuyết lại có biểu hiện bình thường mặc dù nàng có bề ngoài xinh đẹp nhất.

Đám thổ phỉ hành quân xa, vũ khí không nhiều. Vừa rồi liếc mắt quan sát, Dương Túc Phong đã tính toán được bọn chúng chỉ có sáu trường cung cánh ưng, bây giờ đã bị hắn bắn chết hai, còn bốn. Chỉ cần hai nàng cứ dán mình dưới đất như thế, có súng trường của hắn yểm hộ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu hai nàng tùy tiện đứng lên chạy trốn thì sẽ trở thành nguy cơ trùng trùng ngay lập tức.

- Các huynh đệ cùng tiến lên đi! Đó là súng trường Đột Kỵ Thi, không có gì đáng sợ cả, mỗi lần chỉ có thể lắp được một viên đạn, thời gian nạp đạn cũng đã đủ để chúng ta tiếp cận được hắn! – Thanh âm khàn khàn lại vang lên, nhưng vô luận là cổ động dũng khí bằn cách nào thì vẫn không có nhiều lắm phỉ đồ nhô đầu lên, chỉ có hai nhân tài ngu ngốc bị y giật giây, dũng cảm nhô đầu lên, kết quả như thế nào chắc không cần phải nói đến, rốt cuộc không còn ai tình nguyện nhô đầu lên nữa.

Đám thổ phỉ lúc này đang suy nghĩ xem Dương Túc Phong như thế nào lại có tài xạ thủ vượt ngoài sức tưởng tượng như thế, sáu khẩu súng trường Đột Kỵ Thi thay nhau lên tiếng, mỗi lần nòng súng rung lên lại có một gã phỉ đồ kêu thảm ngã xuống. Dương Cơ Duệ mặc dù đã già nhưng dù sao cũng đã từng chinh chiến nhiều năm, tốc độ lắp đạn rất nhanh, hơn hai mươi phát súng đều không để xảy ra sơ xuất. Trong lúc nhất thời, sương khói mịt mù, không có phỉ đồ nào có can đảm ngẩng đầu lên nữa, chỉ có thanh âm rên rỉ của những tên phỉ đồ trúng đạn chưa chết vang lên đều đều, đó là những kẻ mà Dương Túc Phong cố ý để sống sót.

- Ta nói các huynh đệ phía trước, các ngươi đều là dũng sĩ của Long Hổ sơn chúng ta, là siêu cấp chiến sĩ trước đây chưa từng có, các ngươi là niềm kiêu hãnh của chúng ta, tinh thần các ngươi sẽ mãi mãi soi sáng Long Hổ sơn...- Thanh âm đặc biệt khàn khàn kia lại liên tục vang lên, đủ mọi thứ từ ngữ ca ngợi không trùng lặp cứ thế vang lên đều đều. Tại một vùng rừng núi vắng vẻ như lúc này, ngoại trừ tiếng mưa thì chỉ còn vang lên thanh âm của kẻ đó. Bởi vậy giọng nói của hắn đều được mọi người nghe rõ, đám thổ phỉ trong miệng kẻ này đều trở thành các dũng sĩ chưa từng có từ trước đến nay, hành đồng cướp bóc của bọn chúng đều biến thành thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, tuyệt đối là hiện thân của chính nghĩa.

Tài Băng Tiêu nhịn không được cười nói:

- Kẻ này xem ra phải có vài năm chuyên ngồi đọc sách là ít.

Tô Lăng Tuyết cũng nén không được, khuôn mặt có vẻ tươi cười.

Dương Túc Phong cũng không ngoài lệ, bấm bụng cười thầm, nghĩ không ra trong đám quần phỉ này lại có một kẻ dở hơi lắm mồm như thế? Nhưng phải công nhận là công phu vỗ mông ngựa của y đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, đáng tiếc là tam giác nhãn đã bị mình bắn chết, nếu không tam giác nhãn trong miệng kẻ đó tuyệt đối sẽ trở thành thần linh của thế giới, cho dù là đức Ki-tô của Cơ Đốc giáo và Như Lai Phật Tổ của Phật giáo cũng đến thế mà thôi.

Thanh âm như tụng kinh thuần thục cứ thế đều đều vang lên, bất tri bất giác đã nửa canh giờ trôi qua, mưa cũng đã tạnh dần, tất cả mọi người đều ướt sũng thân thể, gió lạnh thổi qua khiến đám người Tài Băng Tiêu đều không kìm hãm được run lên cầm cập, đôi môi hồng đào cũng biến thành thâm tím, nước mưa ngấm vào giày da càng tăng thêm cảm giác khó chịu. Dương Túc Phong sầu lo trong lòng, thấp giọng hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu đạn dược?

Dương Cơ Duệ đáp:

- Yên tâm, còn phải đến bốn năm trăm phát. Tài gia quả nhiên là phú hào, mua vật dụng đều rất thoải mái.

Dương Túc Phong quan sát bốn phía, thấp giọng nói:

- Tốt lắm, chỉ cần kiên trì nửa canh giờ nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.

Dương Cơ Duệ cũng gật đầu đồng ý với cách nhìn của Dương Túc Phong.

Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, quan đạo này là nơi thương nhân thường xuyên lui tới, chỉ cần có ngoại nhân xuất hiện thì đám phỉ đồ này dám chắc sẽ tự động rút lui. Dù sao thì nơi này cách kinh thành không xa, lại là ban ngày ban mặt, cho dù đám phỉ đồ có to gan đến thế nào thì cũng không dám ở đây lâu.

Tuy nhiên, chuyện lại phát triển không hề giống như Dương Túc Phong tưởng tượng, mắt thấy hơn nửa canh giờ nữa thong thả trôi qua vẫn không có cứu binh xuất hiện, Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy sốt ruột, đang muốn nói chuyện thì thấy sắc mặt Dương Cơ Duệ càng ngày càng sa sầm xuống.

Hắn chợt cảm thấy một cảm giác bất ổn, thấp giọng hỏi:

- Nhị thúc, có đúng là thúc nghĩ được chuyện gì hay không?

Dương Cơ Duệ cay đắng lắc đầu, thanh âm rất nhỏ:

- Ta đang suy nghĩ, có lẽ Mục Thuấn Anh đã tạm thời cho phong bế quan đạo này, không cho thương lữ thông hành, chuyên tâm đối phó với chúng ta, nói không chừng y còn có chủ ý giết người diệt khẩu. Nếu ta đoán đúng thì mệt mỏi đây.

Dương Túc Phong chấn động, vội đưa ra quyết định:

- Đã như vậy thì chúng ta chỉ có cách liều mình phá vây.

Dương Cơ Duệ chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói:

- Phá vây? Nhiều phỉ đồ như thế, làm sao phá vây? Lại còn có bốn nữ nhân tay không tấc sắt, còn có di thể của Tài tướng quân....

Dương Túc Phong cũng không nén được sầu lo thở dài một hơi, chán nản nói:

- Tục ngữ có câu "làm việc tốt thường gian nan", lần này chúng ta trở về Mỹ Ni Tư rõ ràng không phải chuyện tốt, chả hiểu tại sao lại nhiều gian nan đến thế?

*****

Dương Túc Phong không thêm gì nữa, chỉ tập trung tinh thần quan sát động tĩnh của đám phỉ phía trước. Nhưng ngoại trừ cái mồm không biết mỏi, liên tục ca ngợi ra thì không hề thấy bất cứ động tĩnh nào khác. Hắn móc đồng hồ quả quýt từ trong túi ra nhìn, nhưng lại phát hiện đồng hồ đã hỏng. Sắc trời lúc này cũng đã từ từ tối dần lại.

Cứ im lặng như thế, đột nhiên thanh âm mỏng như tơ nhưng sắc bén của Tài Băng Tiêu vang lên:

- Dương tướng quân nhất định là được thượng thiên chiếu cố, nếu người có thể thành công trở lại Mỹ Ni Tư, tất sẽ lập thành đại nghiệp.

Dương Túc Phong nén không được cười khổ:

- Tài cô nương, cô muốn khích lệ hay là châm chọc ta đây?

Tài Băng Tiêu khẽ lắc đầu, dịu dàng nói:

- Dương tướng quân, mặc dù ta chỉ mới biết ngươi, nhưng ta cảm giác được ngươi là người sẽ làm được đại sự. Ta không biết giải thích thế nào, nhưng cảm giác của ta rất chính xác. Có lẽ so sánh ngươi và biểu ca ta thì có nhiều điểm ngươi làm tốt hơn biểu ca ta. Ít nhất, ngươi so với biểu ca ta thì thâm trầm và tàn nhẫn hơn, xuất thủ không do dự, trái tim ngươi cũng cứng rắn hơn, ngay cả Tri phủ đại nhân ngươi cũng dám giết, thật là quyết đoán....

Dương Túc Phong lắc đầu cười khổ, uể oải nói:

- Tài cô nương, xe ra cô lại chọc ghẹo ta rồi, ta vẫn chưa nghĩ ta là một người tốt, nghe cô phân tích như vậy thì ra ta lại là một gã kiêu hùng à?

Tài Băng Tiêu khẽ lắc đầu, ôn nhu nói:

- Ta không biết châm chọc ngươi, nhưng ngươi khiến cho ta có cảm giác đó, mà kiêu hùng thì có gì là không tốt? Ngươi tà dị, kiên quyết, quyết đoán, thâm trầm, ra tay độc ác, đây đều là những tố chất cơ bản này ngươi đều có, tóm lại, kiêu hùng không phải là ai cũng có thể làm được.

Dương Cơ Duệ hít một hơi thật sâu, cười khổ nói:

- Tài cô nương, cô khoa tán nó như thế thì thật là.... khục khục, kiêu hùng, đã lâu rồi không có ai đánh giá người của Dương gia như thế. Ồ, nhưng mà trước mắt phải xem có biện pháp nào để rời khỏi đây không đã.

Bất đồ, Tô Lăng Tuyết đang nằm trên mặt đất lạnh lùng cất tiếng:

- Dương Túc Phong, ngươi quả nhiên là một người rất tốt, tâm địa thâm hiểm, thủ đoạn tàn độc, ngươi đã hai lần xuống tay với một nữ nhân yếu nhược.

Dương Túc Phong ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Lăng Tuyết đang cố gắng đứng lên, không biết có đúng là vì phẫn nộ quá hay không mà bộ ngực của nàng phập phồng rất kịch liệt, chiếc váy đã rách càng toát ra mị lực mê người, khiến cho trống ngực Dương Túc Phong không tự chủ được đập như ngựa phi, khuôn mặt cũng nóng bừng lên.

Không biết tại sao, Dương Túc Phong đối với Tô Lăng Tuyết tựa hồ không có hảo cảm, nghe được ngữ ý đầy chế nhạo của đối phương, trong lòng cũng cảm thấy tức giận, bất quá hắn cũng không bộc phát, chỉ lạnh nhạt đáp:

- Đến bây giờ ta vẫn chưa hề nói ta là người tốt, cô xem trong giữa tên ta có một chữ "ngạt" (1), có thể thấy ngay từ gốc rễ ta đã là một kẻ xấu xa, tàn độc. Cho nên cô ngàn vạn lần cũng đừng bao giờ xem ta là người tốt!

Dừng lại một chút, ánh mắt Dương Túc Phong thâm trầm nhìn về phương đông xa xôi, chậm rãi nói:

- Kiếp trước ta từng rất muốn làm một người tốt, nhưng thực tế cuộc sống đã biến ta thành một người xấu. Ta cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu, đã giết không ít người. Vì thế, ta chấp nhận bị pháp luật phán quyết, dùng tính mạng của mình để trả giá. Tuy nhiên thượng thiên khoan dung đại lượng, lại cho ta một cơ hội nữa. Cho nên ta quyết định phải trở thành người tốt. Thế nhưng, Mục Thuấn Anh xuất hiện lại nói cho ta biết rằng làm người tốt khó lắm, người tốt luôn bị hiểu lầm, luôn bị khi dễ, người tốt luôn luôn không thể ngẩng đầu ưỡn ngực, người tốt căn bản không thể nào đặt chân trên thế giới này. Ta không muốn làm một người tốt chịu đủ khuất nhục. Ta muốn làm người xấu, một người xấu thực sự, một người xấu có thể làm rung chuyển đất trời.

Thanh âm Dương Túc Phong càng lúc càng lạnh như băng, càng lúc càng trầm trọng chậm dần, giọng nói lộ ra một cảm giác bị đè nén và sự kiên nghị, song cuối cùng lại có cảm giác thâm độc lạnh lẽo, khiến cho người ta không lạnh mà run. Hắn lại tiếp tục nói:

- Cho nên cô cũng không cần dùng tiêu chuẩn của người tốt để cân đo ta, cũng không cần dùng suy nghĩ của người tốt để đong đếm ta. Nếu không, cô sẽ phải nếm hậu quả không thoải mái chút nào đâu.

Tô Lăng Tuyết sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ thế lãnh hết một tràng ngôn ngữ lạnh lẽo của hắn.

Tài Băng Tiêu vội nâng nàng dậy, không ngờ bị Tô Lăng Tuyết đẩy ra, tiện tay tát vào mặt nàng một cái, năm vết ngón tay ửng đỏ hiện rõ trên má. Tô Lăng Tuyết trút giận xong thì khinh bỉ vỗ tay, dùng ngữ khí đanh đá nói:

- Ngươi đúng là ** thõa, cứ làm như chưa thấy nam nhân bao giờ, vừa gặp thì đã thông đồng cấu kết với hắn, thật là đê tiện, không biết xấu hổ.

Tài Băng Tiêu lập tức ngẩn ra, phỗng người kinh ngạc, khóe mắt rưng rưng nước mắt nhưng lại không chảy ra.

Lửa giận trong lòng Dương Túc Phong bốc lên, xoay tay chộp lấy cổ tay Tô Lăng Tuyết, thuận thế bẻ gập tay nàng lại, cơ hồ bẻ thành một góc vuông 90 độ, khiến Tô Lăng Tuyết ứa nước mắt, khuôn mặt vặn vẹo co giật, sắc mặt xanh mét, tựa hồ muốn ngất đi, khi đó hắn mới hất tay nàng ra, lạnh lùng nói:

- Tô tiểu thư, nàng ta tốt xấu gì cũng là biểu muội của cô, tại sao cô nói chuyện chua ngoa đanh đá như thế?

Tô Lăng Tuyết cúi đầu nhìn cổ tay mình, dấu vết của ưng trảo lằn đen, cảm giác đau đớn khiến nàng chỉ muốn nhảy dựng lên, bất quá nàng cũng là một người cương cường, không thèm rên một tiếng, cười lạnh nói:

- Thế ư? Ngươi thích nó có đúng không? Ngươi có tư cách gì để nói ta? Ngươi muốn chiếm đoạt gia sản của Tài gia ta thì cũng nên dùng thủ đoạn khác, cần gì phải hạ lưu dụ dỗ nó.....

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Dương Túc Phong đã đỏ phồng lên tựa như màu đỏ của gan heo, những lời này thực sự đã khía vào vết thương ở tận sâu dưới đáy lòng hắn, hắn không suy nghĩ nhiều, tát thẳng vào mặt nàng một cái, chấn bay nàng ngã sõng xoài.

Tài Băng Tiêu hét lên:

- Không nên!

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Tô Lăng Tuyết đang giãy giụa trên mặt đất, từng chữ một buông ra:

- Ngươi cứ thử nói bậy thêm một lần nữa đi!

Tính cách của Tô Lăng Tuyết quả nhiên rất quật cường, giãy giụa đứng lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, tóc tai bù xù tán loạn, hung hăng chỉ vào Dương Túc Phong:

- Không lẽ không đúng sao? Không lẽ ngươi bị ta nói trúng tim đen? Ha ha, ngươi cho rằng ngươi dụng tâm xấu xa thì ta sẽ rút lui sao? Ngươi ngang nhiên giết chết Mục tri phủ, ngươi còn là người sao? Ngươi có bản lĩnh thì giết luôn ta đi, dù sao thì tướng công ta đã chết, ta cũng không muốn sống nữa!

Dương Túc Phong nghiêm mặt thâm trầm, không nói gì, đột nhiên chĩa súng bắn một phát, một tên thổ phỉ vừa nhú đầu lên ở bên ngoài hét thảm lên một tiếng, sau đó mọi âm thanh đều im bặt, không còn tiếng nói nào nữa, hiển nhiên tên phỉ vừa bị bắn trúng chính là tên cướp am hiểu công phu vỗ mông ngựa. Ánh mắt của Dương Túc Phong lúc này một mực truy tìm xem thiếu niên mỹ lệ kia ở đâu, nhưng rà soát thật kỹ vài lần cũng không hề phát hiện ra manh mối nào.

Khói súng dày đặc tỏa ra bên người Tô Lăng Tuyết, khiến cho nàng ho sù sụ vài tiếng. Ánh mắt thâm trầm của Dương Túc Phong thõng tay xuống nhưng rồi lại chậm rãi nâng súng lên. Sắc mặt Tô Lăng Tuyết tái nhợt nhìn họng súng của Dương Túc Phong nhắm thẳng vào mình, bất đồ nàng hét lên một tiếng, bất chấp tất cả nhảy vọt ra sau một gốc cây đại thụ. Tài Băng Tiêu cũng xanh mặt chạy đến đè nóng súng của Dương Túc Phong xuống, liều mạng lắc lắc đầu.

Đáng tiếc là miệng của Tô Lăng Tuyết vừa thối lại vừa lắm điều, nàng ỷ có đại thụ che chắn, ở phía sau hô lên loạn xạ:

- Dương Túc Phong, ngươi động thủ với một nữ nhân tay không tấc sắt hay sao? Lương tâm ngươi ở đâu? Ngươi còn là con người hay không?

Dương Túc Phong gạt tay Tài Băng Tiêu ra, chậm rãi dời nòng súng, bình thản nói:

- Tô tiểu thư, bọn tôi đến Mỹ Ni Tư là để nhận lấy cái chết, tâm lý của tôi so với người bình thường đều không giống nhau, hy vọng cô hiểu được, đừng bao giờ dùng tâm tính của người bình thường để khuyên nhủ ta, nếu không, cô sẽ phải trả giá đắt đấy. Cô cho rằng giết chết cô là cách giải quyết tốt nhất ư? Sai rồi, nếu cô khiến ta nổi giận thì ta sẽ đem cô giao cho bọn thổ phỉ, ta nghĩ bọn chúng sẽ hoan hỉ lắm đây, có một nữ nhân xinh đẹp như cô trong tay thì bọn chúng sẽ ân cần hầu hạ cô, an ủi cô, giúp cô được ấm áp, cho cô tất cả những thứ cô cần.....

Tất cả nữ nhân lúc này đều bị thứ ngôn ngữ thâm độc lạnh lùng khiến cho sởn cả gai ốc, Tài Băng Tiêu hoảng hốt nói:

- Đừng, ngàn vạn lần đừng làm như thế, biểu tẩu sẽ bị những kẻ đó lăng nhục đến chết.

Dương Túc Phong tàn nhẫn nói:

- Chỉ có thế mới khiến cho ả câm miệng lại!

Tô Lăng Tuyết vừa khóc vừa láo nháo la lối:

- Ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi!

Dương Túc Phong lạnh lùng đáp:

- Ta không những sẽ không giết cô mà ta còn mang cô trở về Mỹ Ni Tư! Cô sinh ra là người ở Mỹ Ni Tư, chết cũng phải là quỷ của Mỹ Ni Tư, chuyện này không đến phiên cô lên tiếng!

Tô Lăng Tuyết cũng không cam lòng yếu thế, rít lên:

- Ngươi đừng mơ tưởng! Tài sản của Tài gia của ta sẽ tuyệt đối không trao cho ngươi! Ngươi là một kẻ hèn hạ vô sỉ hạ lưu ti tiện âm hiểm độc ác tự cao tự đại ngu ngốc đần độn bụi đời....

Dương Túc Phong mỉm cười, khẽ nói:

- Tô tiểu thư, ta không phải là loại người như cô nói, nhưng ta đang hy vọng sẽ biến thành như vậy, nếu không, ta làm sao đối phó được với rất nhiều địch nhân ở Mỹ Ni Tư? Nếu ngày sau, ta nhờ có Tô tiểu thư chỉ điểm hôm nay mà vô tình thu phục được Mỹ Ni Tư thì ta nhất định sẽ rộng cửa cưới Tô tiểu thư làm chính thê, nếu cô nguyện ý.

Tô Lăng Tuyết nhất thời ngớ người, không biết nói gì nữa, đảo mắt một vòng thì sắc mặt đã ửng hồng.

Tài Băng Tiêu khẽ lè lưỡi ra, rón ra rón rén đi đến bên cạnh Tô Lăng Tuyết, thấp giọng nói:

- Biểu tẩu, được rồi, Dương tướng quân chỉ dọa tỷ thôi! Vừa rồi trong tình thế nguy hiểm y cũng đã ôm tỷ đến đây đấy! Y sẽ không làm tổn thương tỷ đâu! Đừng có cãi nhau ầm ĩ nữa có được hay không?

Tô Lăng Tuyết vấn tức giận đẩy nàng ra, đứng bên cạnh đại thụ, trừng mắt tức tối nhìn Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cũng không thèm để ý đến nàng nữa, chỉ quay sang nói với Tài Băng Tiêu:

- Tài gia các cô có thứ tiếng địa phương nào đặc biệt mà chỉ các cô nghe mới có thể hiểu hay không?

Tài Băng Tiêu nghi hoặc hỏi:

- Để làm gì?

Dương Túc Phong chỉ vào phía trước nói:

- Gọi hai tỷ muội Tài Miểu Miểu bò lại đây, ta sợ địch nhân sẽ phát động tấn công tập thể, bọn chúng người đông thế mạnh, đến lúc đó ta sẽ không thể yểm hộ được. Cô nói các nàng bò ven theo đường đến đây, ta sẽ yểm trợ cho các nàng, nói hai người đó không cần phải sợ.

Tài Băng Tiêu do dự một chút, đoạn mở miệng léo nhéo. Ngôn ngữ nàng nói ra qủa nhiên Dương Túc Phong không nghe được, nhưng Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm lại ngẩng đầu lên, Tài Miểu Miểu kinh ngạc ngó dáo dác xung quanh, nhưng Tài Tiêm Tiêm lại lắc lắc đầu.

Dương Túc Phong trầm giọng nói:

- Cô nói cho tỷ muội nàng biết, ta cam đoan là không có nguy hiểm.

Tài Băng Tiêu lại phát ngôn thêm mấy lần nữa, Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm mới chậm rãi bò lại. Mưa to khiến cho mặt đất lầy lội vô cùng, hai tỷ muội Tài Miểu Miểu ngâm mình trong nước mưa lạnh như băng, sớm đã không thể chịu nổi nữa, lúc này bò bò lại càng thêm chật vật.

Đột nhiên, trong đám phỉ có người phát ra thanh âm, kêu lớn:

- Hai con ả kia định chạy, mau phóng tên, mau bắn chúng! – Nhưng vô luận kẻ đó hô thế nào thì cũng không có tên phỉ nào có gan xuất đầu.

Kẻ hô lớn đó sau khi hô vài tiếng không thấy ai manh động thì không nén được hét lên, nhảy ra giương cung nhắm tên. Dương Túc Phong khẽ nhấc tay, một tiếng súng lạnh tanh vang lên cắt nát sự yên tĩnh, tên thổ phỉ không sợ chết kia lập tức nở hoa trên mặt, ngửa trời khoe sắc, từ từ ngã xuống. Đạn xuyên qua mũi hắn phá vỡ gáy ra ngoài, mang theo máu tươi tung tóe.

Song, ngay lúc này trong đám phỉ đồ có người lớn tiếng quát:

- Xông lên! Xông lên! Xông lên cho lão tử! Thằng nào tiếp tục nằm ở chỗ này, lão tử sẽ một đao chém chết trước!

Đám phỉ nhất thời rùng rùng chuyển động, khiến cho cây lá trong rừng nhất thời truyền đến thanh âm loạt soạt không dứt.

Tài Băng Tiêu sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói:

- Thủ lĩnh mới của chúng đã đến.

Chú thích:

(1): theo cách viết thì chữ Túc (夙) trong tên Dương Túc Phong có chứa chữ Ngạt (歹) ở bên trong. Chữ ngạt có nghĩa là xấu xa, xằng bậy.

*****

Dương Túc Phong gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng động, một mặt để ý đến động tác của tỷ muội Tài gia. Hai nữ tử này chỉ bò một đoạn tiểu lộ ngắn ngủi mà cũng phải hơn ba mươi phút mới hoàn tất, cuối cùng cả người dính đầy bùn đất nháo nhoét tiến vào rừng cây, tất cả mọi người đều không kìm được, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong lúc này, đám phỉ có người người dùng thanh âm mơ hồ kêu lên:

- Tô Lăng Tuyết, ngươi mau đem tài sản của Tài gia giao ra đây, nếu không lão tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Các huynh đệ mau ổn định đội ngũ, lát nữa sẽ hưởng thụ khoái cảm của ả tiện nhân kia mang đến. Ai bắt được ả thì sẽ là người thứ nhất được chơi ả!

Tô Lăng Tuyết nghe được sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.

Dương Túc Phong nhìn thấy sắc mặt Tài Băng Tiêu chuyển biến nhanh chóng, tò mò hạ thấp giọng hỏi:

- Băng Tiêu, kẻ này là ai?

Ánh mắt Tài Băng Tiêu lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn, tựa hồ cân nhắc xem có nên nói hay không, làn môi vặn vẹo một lúc mới lí nhí đáp:

- Ta đoán rằng kẻ đó chính là thủ lĩnh thổ phỉ Độ Biên Lang. Y là thủ lĩnh nổi danh nhất ở khắp vùng này, cực kỳ khôn ngoan và tàn nhẫn, từng huyết tẩy rất nhiều thôn trang, giết người không gớm tay. Y rất tôn sùng vũ lực, rất thích quyết đấu với người khác và ngược đãi nữ nhân. Vũ khí của y là một thanh trường đao có hình ánh trăng, gọi là Nguyệt Lượng Loan Đao.

Dương Túc Phong gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:

- Nơi này làm sao lại có người Nhật Bản xuất hiện nhỉ?

Tài Băng Tiêu cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:

- Người Nhật Bản là thế nào? Ta không biết thiếu tướng đang nói gì. Độ Biên Lang là người Hòa Tộc, người Hòa Tộc cuồng vọng tự đại, tàn nhẫn thâm độc, trong lòng mặc dù cảm thấy tự ti nhưng lại rất thích chinh phục người khác, tâm lý bọn chúng đều biến thái như nhau cả.

Dương Túc Phong im lặng suy tư trong chốc lát, cũng không nghĩ nữa. Vô luận đối phương là người Nhật Bản hay Hòa Tộc thì cũng chẳng có gì khác nhau cả, hắn đều phải nghĩ cách để đưa bọn chúng về với địa ngục. Vì vậy cười lạnh, lớn tiếng nói:

- Các ngươi có bản lĩnh bắt được Tô tiểu thư hay sao?

Thanh âm khản đục kia lại vang lên:

- Ngươi la ai? Kỹ thuật bắn của ngươi quả nhiên không tệ, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, ngươi lấy người, ta lấy tiền, mọi người đều vui vẻ.

Dương Túc Phong lạnh lùng đáp:

- Vớ vẩn, người ta cũng muốn, tiền cũng thế!

Thanh âm bên kia vọng sang:

- Như vậy thì không thể thương lượng được!

Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt:

- Cha ngươi tuyệt đối không thương lượng với loạn thần tặc tử, cũng không thương lượng với tiểu Nhật Bản.

Thanh âm kia lại nói:

- Ngươi là Dương Túc Phong ư? Dương Túc Phong, ngươi bước ra, ta với ngươi đơn đả độc đấu.....

Dương Túc Phong gằn giọng nói:

- Ngươi cứ bước ra trước, cha ngươi nhất định sẽ tặng cho ngươi một súng ngay đầu!

Bên kia không có tiếng nói đáp trả, chung quanh đều tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh thổi qua ngọn cây vi vút khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo. Vẻ tuyệt vọng vì bị vây khốn từ tỷ muội Tài Miểu Miểu cũng đã toát ra, Tô Lăng Tuyết cũng đã lộ vẻ sốt ruột bất an. Cứ nghĩ đến cảnh tượng chờ đợi nàng - khi rơi vào tay bọn phỉ - thì thân hình Tô Lăng Tuyết không khỏi run lên bần bật. Duy chỉ có Tài Băng Tiêu là vẫn bình tĩnh, nàng cẩn thận giúp Dương Cơ Duệ lau sạch hỏa dược còn sót lại bên trong súng trường Đột Kỵ Thi, bảo đảm cho phát súng tiếp theo sẽ không hỏng hóc. Tuy nhiên, bóng ma tử vong vẫn cứ bao phủ trên đầu trên mặt mọi người, mãi không tiêu tán.

Bất đồ Dương Túc Phong bật thốt lên:

- Các người lập tức lui về phía sau, hướng về phía ngọn đồi mà chạy.

Tài Băng Tiêu nhìn ra sau, vẻ mặt khó khăn nói:

- Phía sau đều là rừng rậm gai góc, không chạy được.

Dương Túc Phong cương quyết nói:

- Thủ lĩnh của thổ phỉ đã đến, dám chắc sẽ chủ động tấn công, nếu chúng ta không giữ được khoảng cách với bọn chúng thì nhất định sẽ chết. Bọn chúng có lẽ sẽ dùng ngựa xông lên, chúng ta ngàn vạn lần cũng không thể để cho bọn chúng bao vây được.

Tài Miểu Miểu đánh bạo hỏi:

- Không lẽ chúng ta lui lên đồi thì không bị vây quanh sao?

Dương Túc Phong kiên định nói:

- Tiến vào được sơn cốc ở phía sau thì ta sẽ không lo lắng bị bao vây, chỉ cần đạn là đủ, đến khi đó ai là thợ săn, ai là con mồi sẽ rõ.

Lúc này, nhóm người đã dè dặt xuyên qua gai góc bụi rậm, dần tiến về phía chân núi. Tô Lăng Tuyết còn màu mè, cẩn thận túm lấy lấy váy của mình, đáng tiếc là nàng bị Dương Túc Phong tóm lên đẩy về phía trước, gấu váy vướng gai nhanh chóng bị xé toạc nửa đoạn, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Tô Lăng Tuyết vừa thẹn vừa tức, đưa tay định tát hắn một cái, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì lại không dám lộn xộn nữa, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.

Dương Túc Phong lạnh lùng tán thưởng:

- Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta là đồng hội đồng thuyền, đồng tâm hiệp lực thoát khỏi khốn cảnh mới là chính đạo. Nếu cô có gì bất mãn với ta thì chờ khi thoát khỏi vòng vây hãy nói. Nếu cô có chủ ý không muốn sống nữa thì cứ việc quay trở lại chỗ lúc nãy, hưởng thụ một chút. Ta nghĩ đám phỉ đồ rất mong mỏi cô làm như thế.

Tô Lăng Tuyết mím chặt môi, cơ hồ muốn chảy máu, hiển nhiên tức tối Dương Túc Phong vô cùng, tuy nhiên bị uy phong của hắn chấn nhiếp không dám phát tác. Tài Băng Tiêu ở bện cạnh muốn cất lời an ủi vài câu nhưng rồi lại không cách nào nói ra.

Dương Túc Phong và Dương Cơ Duệ đi cuối cùng cản hậu. Dương Túc Phong từ trong ủng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, chặt đứt rất nhiều cành cây, vót nhọn một đầu, sau đó cắm xéo xuống đất, hình thành vô số cạm bẫy trên mặt đất. Thanh chủy thủ này chính là hắn thuận tay dắt dê từ chỗ Ngu Mạn Viện, quả nhiên sắc bén phi thường, không phải vật phàm, so với dao găm của thủy quân lục chiến ở thế kỷ hai mốt cũng không hề thua kém. Dương Cơ Duệ nhìn hành động của hắn bất giác hoa cả mắt, kinh hãi hỏi:

- Phong, kiến thức này ngươi học được ở đâu vậy?

Dương Túc Phong thuận miệng trả lời:

- Con học từ chính mình!

Dương Cơ Duệ trợn mắt há hốc mồm nói:

- Ngươi ở thủ đô Ni Lạc Thần làm sao có thể học được loại kiến thức này? Phương pháp ám toán địch nhân như thế này chỉ có trinh sát binh ở đơn vị tiền tuyến mới biết, ngươi làm sao có thể học được?

Dương Túc Phong ngẩn người, nguyên lai hắn đã bất tri bất giác đem kỹ năng chiến đấu cơ bản của thủy quân lục chiến đến thế giới này, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành giả vờ mơ mơ hồ hồ, lải nhải:

- Con cũng không biết, dù sao thì cũng có thể áp dụng vào tình hình hiện nay.

Dương Cơ Duệ á khẩu không nói được gì nữa, thâm tâm vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Một lúc sau, mọi thứ đã được bố trí hoàn hảo, hai người trở lại ngọn đồi nhỏ. Tài Băng Tiêu không biết đã lấy từ đâu ra rất nhiều túi da dê, hứng nước mưa từ lá cây phát cho mọi người. Bất quá mọi người đều đã sớm uống đủ nước mưa, cả người lúc này lạnh như băng, không hề có ý muốn uống thêm nước.

Tài Miểu Miểu nghi hoặc hỏi:

- Mưa lớn như vậy, chúng ta còn cẩn phải chuẩn bị nước sao?

Dương Túc Phong gật đầu:

- Cẩn tắc vô ưu, chúng ta không biết còn mắc kẹt ở đây đến khi nào.

Như để ấn chứng cho lời nói của Dương Túc Phong, mưa to nhỏ dần, biến thành mưa phùn, sau đó mặt trời lặng lẽ xuất hiện, chiếu ra những tia sáng yếu ớt. Từ vị trí của mặt trời và độ sáng của tia nắng, có thể đoán được lúc này đã chạng vạng gần tối. Không khí tản mát mùi thuốc súng và máu tanh nhàn nhạt, từ các khe hở trong rừng cây nhìn ra có thể thấy thi thể nằm ngổn ngang của đám thổ phỉ, phảng phất như một chiến trường A Tu La đầy hư cấu. Nhưng xác chết, máu tươi, thuốc súng đều hết sức rõ ràng, hiển nhiên không phải là hư cấu mà là hiện thực tàn khốc, bản thân mọi người có thể trở thành một yếu tố tạo thành địa ngục A Tu La đó hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

Sự yên tĩnh rốt cuộc cũng đã qua đi, đám phỉ còn sót lại rốt cuộc đã như từ dưới đất chui lên, triển khai tấn công.

Thật ra ngay khi trời chuyển sang mưa phùn thì đám phỉ đã âm thầm triển khai kế hoạch. Bọn chúng đã có chỉ huy, hành động diễn ra rất thành thục, không hề phát ra tiếng động, tuy nhiên, khi bọn chúng bắt đầu tiến vào khu rừng nhỏ thì hai ba tiếng kêu thét lập tức vang lên, một thứ thanh âm đau đớn bi thiết khiến cho đám nữ nhân Tô Lăng Tuyết đều rung rẩy sợ hãi, thật không hiểu Dương Túc Phong khi nãy đã bố trí thứ cạm bẫy gì. Người nhát gan như Tài Miểu Miểu thậm chí còn dùng hai tay bịt kín tai mình, trong lòng không cách nào có thể chịu đựng được tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế này.

Nhưng sắc mặt Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như không, chỉ chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh, khẩu Đột Kỵ Thi của hắn gác ở trên một bụi gai. Dương Cơ Duệ và Tài Băng Tiêu ngồi một chỗ, trang bị đạn dược cho tất cả các khẩu Đột Kỵ Thi.

Tuy nhiên bằng quyết tâm vượt bậc, đám phỉ đồ cũng đã vượt qua được phòng tuyến của Dương Túc Phong.

Tiếng súng khô đục của súng trường Đột Kỵ Thi bắt đầu vang lên, mỗi tiếng súng vang lên lại có một tên phỉ ngã xuống, vô luận là chúng xông đến hay lén lút bò đến thì tử vong vẫn theo họng súng đen ngòm bao trùm lấy bọn chúng.

Khói mù từ thuốc súng đen chậm rãi lan tỏa khắp không gian một vùng, Tô Lăng Tuyết và hai tỷ muội Tài Miểu Miểu đều ho sặc sụa, chỉ có Tài Băng Tiêu là vẫn trấn định nạp đạn cho súng Đột Kỵ Thi. Tuy nhiên, dựa vào ưu thế nhân số, đám phỉ đồ đã càng ngày thu ngắn được khoảng cách với bọn họ.

Tô Lăng Tuyết hoảng sợ nhìn phỉ đồ từ tứ phương tám hướng xông đến, lộ ra vẻ sầu thảm, buồn bã nói:

- Bỏ đi, chúng ta hãy cầm tiền giao cho bọn chúng.

Dương Túc Phong ngoái đầu lại, quát lên dữ tợn:

- Câm miệng! Gấp gáp làm quái gì!

Tô Lăng Tuyết tuyệt vọng nói:

- Chờ bọn chúng giết hết chúng ta thì tiền tài chẳng phải sẽ thuộc về bọn chúng hay sao? Khi đó chúng ta còn mất thêm cả mạng sống nữa.

Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn đăm đăm nàng, lạnh lùng nói:

- Cô nghĩ bọn chúng có thể đến được đây hay sao?

Tô Lăng Tuyết im lặng.

Dương Túc Phong cười lạnh nói:

- Nơi này còn ba trăm sáu mươi phát đạn, ta không tin bọn chúng còn ba trăm sáu mươi người.

Dừng lại một chút, lại tiếp tức giận nói:

- Hơn nữa, cho dù bọn chúng xông lại đây giết được lão tử thì lão tử cũng sẽ phá hỏng mọi thứ, không để lại thứ gì cho bọn chúng! Muốn đoạt bảo với lão tử ư? Không có cửa đâu!

Tô Lăng Tuyết buồn bã lắc đầu, đồng tử đen nhánh bắt đầu rung rung, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, ai oán nói:

- Cá chết thì lưới rách, cần gì phải như thế?

Dương Túc Phong vung tay bắn ra hai phát súng, tặng cho hai tên phỉ đồ từ dưới đất chui lên hai đóa hoa trên trán, lạnh lùng nói:

- Lão tử cho dù là cá thì cũng phải là thứ cá có gai nhọn trên người, muốn ăn được lão tử thì cũng phải có hàm răng sắc bén mới có thể! Muốn cùng ta tranh đoạt tiền tài, nữ nhân ư? Đừng có mơ!

Tô Lăng Tuyết dùng một thứ ánh mắt trước đây chưa từng có, yếu ớt nói:

- Vì tiền, vì nữ nhân, không lẽ ngay cả mạng sống của ngươi cũng không cần ư?

Dương Túc Phong cũng không quay đâu lại, kiên định nói:

- Mạng, tiền, nữ nhân, ta đều cần tất cả! Kẻ nào muốn tranh đoạt với ta đều phải trả giá đắt.

Tô Lăng Tuyết chua chát thốt ra ngữ khí đầy ý châm biếm:

- Xem ra ngươi thực là tham vô cùng! Lòng tham không đáy!

Dương Túc Phong cười phá lên, bình chân như vại nói:

- Tô tiểu thư quá khen, khiến ta xấu hổ! Tuy nhiên có một triết gia đã nói, tham lam là động lực cơ bản nhất có thể giúp con người tiến bộ nhanh nhất, ta dường như cũng không có gì là sai cả.

Tô Lăng Tuyết khinh thường bĩu môi, hừ một tiếng, không nói nữa.

Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm ôm nhau, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau. Mưa đã ngừng nhưng gió lạnh ngày một tăng mạnh, cảm giác lạnh lẽo càng tăng lên, khuôn mặt hai người đỏ bừng, môi xám ngoét, tựa hồ so với tình cảnh của Tô Lăng Tuyết thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tài Băng Tiêu đột nhiên thấp giọng nói:

- Dương thiếu tướng, chúng ta nên nghĩ cách phá vây đi, ta nghĩ ba người bọn họ không còn chịu được nữa.

Dương Túc Phong bình thản trả lời:

- Phía trước là địch nhân, phía sau là núi cao, phá vòng vây thế nào?

Tài Băng Tiêu vội nói:

- Ta chỉ sợ nếu kéo dài thêm một hai tiếng nữa thì chúng ta cũng sẽ lạnh cứng mà chết.

*****

chủy thủ từ trong ủng ra, cắt một ít cành cây, gọt bỏ hoàn toàn lớp vỏ cây ẩm ướt, sau đó xếp ở giữa mọi người một thánh điện hình tháp bằng cành cây. Chuẩn bị xong thì lấy một ít thuốc dẫn hỏa từ tay Tài Băng Tiêu rắc lên tháp, sau đó cầm Đột Kỵ Thi bắn vào đó một phát súng, tháp cây chậm rãi bốc hỏa. Nhưng, dù sao thì cành cây vừa đẫm nước mưa, mặc dù đã được gọt bỏ phần ướt át, khói tỏa ra vẫn hết sức dày đặc, khiến cho Dương Cơ Duệ nhịn không được ho khùng khục, càng không phải nhắc đến mấy người Tô Lăng Tuyết.

Nhưng cho dù là thế thì ánh lửa cũng khiến cho các nàng trở nên ấm áp thêm một chút, cũng khiến cho các nàng cảm thấy an ủi, hy vọng sinh tồn lại được thắp sáng.

Thế nhưng, ánh lửa cũng sẽ giúp cho địch nhân xác định rõ được mục tiêu tấn công.

Dương Túc Phong thâm trầm nhìn về phía trước, phảng phất như một pho tượng. Bất quá mùi khen khét bốc ra từ đống lửa được gió lùa về phía hắn khiến cho lỗ mũi của hắn ngứa ngáy khó chịu vô cùng, bất đắc dĩ đành phải dùng tay móc mũi, đáng tiếc là hành động bất nhã đó lại bị Tô Lăng Tuyết nhìn thấy, nàng càng cảm thấy chán ghét hắn hơn, khinh bỉ lui về sau hai bước, muốn tránh càng xa hắn càng tốt. Dương Túc Phong nhìn thấy động thái đó, cũng đáp trả lại bằng một nụ cười khinh thường, sau đó không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần nữa.

Bất đồ vào lúc này, một cành cây gãy vang lên kinh động đến Dương Túc Phong, hắn quay đầu lại nhìn, lập tức phát hiện ra phiền toái lớn.

Kẻ chưa bao giờ gặp mặt – Độ Biên Lang không biết đã xông ra từ chỗ nào, trường đao bén ngọt kề sát cần cổ trắng muốt nõn nà của Tô Lăng Tuyết.

Dương Túc Phong chưa từng gặp mặt Độ Biên Lang, nhưng hắn có thể cảm nhận được kẻ đó chính là Độ Biên Lang. Vóc người kẻ này lùn mập, nhưng cơ thể rất chắc chắn, vạm vỡ, cặp mắt ti hí tỏa ra ánh nhìn hung ác khiến cho người ta có cảm giác rất khó chịu, đầu y cạo trọc láng bóng, chỉ chừa lại bím tóc được cột lại bằng thứ cột tóc có ba hình đầu lâu đính kèm chế tạo bằng vàng.

Tài Băng Tiêu đột nhiên hoảng sợ hét toáng lên:

- Ngươi là dư nghiệt của Xích Luyện giáo?

Độ Biên Lang không nói gì, nhưng hung quang trong ánh mắt chợt sáng lóe, hiển nhiên bị Tài Băng Tiêu đoán đúng thân phận.

Nhưng đó không phải là thứ có thể dọa được Dương Túc Phong, vô luận đối phương là kẻ nào đi nữa thì hắn cũng không sợ. Điều làm hắn lo lắng duy nhất lúc này chính là sự trầm ổn và tỉnh táo của đối phương – y đối mặt với họng súng Đột Kỵ Thi của hắn nhưng không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào.

- Ta nghĩ, bây giờ mọi chuyện hẳn phải là do ta định đoạt. – Độ Biên Lang trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc đã lạnh lùng nhe hàm răng vàng nhởn ra nói.

Họng súng của Dương Túc Phong không hề rời khỏi đầu đối phương, nhưng Độ Biên Lang cũng hết sức khôn ranh, tuyệt đối không để cho Dương Túc Phong có cơ hội bóp cò. Sắc mặt Tô Lăng Tuyết tái nhợt như bụng cá chết nổi lên mặt hồ trong mùa đông, hoàn toàn tuyệt vọng. Vừa nghĩ đến cảnh tượng nàng sắp bị lăng nhục, nàng chỉ hận không thể lập tức chết đi.

- Buông súng xuống, nếu không, ta sẽ giết nàng. – Giọng nói Độ Biên Lang lại vang lên, không cao không thấp nhưng lại sặc mùi máu tanh.

Dương Túc Phong nhìn mặt Tô Lăng Tuyết một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi cứ tự nhiên mà giết nàng, ta chẳng quan tâm. Nhưng ta nhắc để ngươi nhớ, tài sản của Tài gia đều để ở tiền trang liên bang La Ni Tây Á, không có chữ ký của nàng ta thì đừng hòng lấy ra được.

Độ Biên Lang giảo hoạt khẽ ló khuôn mặt ra một chút, âm hiểm cười nói:

- Thiếu tướng Dương Túc Phong, ngươi không cần làm bộ làm tịch nữa, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết rõ, ngươi tuyệt đối sẽ không nỡ để ta giết chết ả, ngươi còn muốn ngày nào đó có thể ôm lấy thân hình mũm mĩm nõn nà của nàng trên giường kia mà! Ngươi xem xem, ngực ả quyến rũ đến mức nào, hai bầu vú chỉ khiến cho người ta xuất dục ra ngoài. Khà khà, hàng đêm nếu có thể vuốt ve hai bầu vú này mà ngủ thì cho dù có đổi làm thần tiên ngươi cũng sẽ không đổi đâu. Ta nhìn ánh mắt của ngươi thì ta đã rõ như ban ngày rồi, ngươi đã thèm thuồng sắc đẹp này từ lâu, không cần phải tạo dáng đứng đắn như thế đâu. Nhìn này, ta chỉ khía nhẹ một vết máu trên cổ ả, há, thật là đáng tiếc, cái cổ thơm tho trắng nõn đã bị ô uế, chao ôi, thật là đáng thương....

Trường đao chậm rãi kéo qua cổ nàng, tơ máu nhàn nhạt ứa ra hình thành một giọt huyết châu trên lưỡi đao lóng lánh. Tô Lăng Tuyết nhắm chặt hai mắt, ngực phập phồng, hiển nhiên trong lòng sợ hãi cực kỳ, cảm giác bị lăng nhục công khai càng khiến cho ý niệm tự vẫn tràn ngập trong đầu. Nhưng Độ Biên Lang lại như đang thưởng thức một hình thái nghệ thuật, hung quang trong mắt chớp động, không hề xem những ánh mắt phía trước ra gì, dường như dục vọng đã kích thích sự hưng phấn trong lòng y, khiến cả người y tràn ngập khoái cảm được ngược đãi kẻ khác.

Dương Túc Phong sắc mặt càng lúc càng sa sầm xuống, cuối cùng đành phải thở dài, nói từng chữ từng chữ một:

- Độ Biên Lang, xem như ngươi lợi hại, ngươi đã đoán được suy nghĩ của ta, ta đồng ý yêu cầu của ngươi là được, ngươi buông tha cho nàng đi.

Tài Băng Tiêu cuống quýt nói:

- Không! Không thể!

Tô Lăng Tuyết đã hoàn toàn mất đi ý niệm muốn sống, chỉ có hai mắt là mở ra một chút, sau đó lại tuyệt vọng nhắm lại, hai giọt nước mắt thương tâm lăn xuống khuôn mặt tú lệ, vô thanh vô tức rơi xuống đất, hòa vào vũng nước mưa dưới mặt đất.

Dương Túc Phong từ từ giơ khẩu súng lên cao quá đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống, mỗi một động tác đều phảng phất như phải sử dụng khí lực ngàn cân, rốt cuộc, sau khi Tài Băng Tiêu cảm thấy thời gian dài bằng mấy ngàn năm trôi qua thì Dương Túc Phong mới hoàn toàn ngồi xuống mặt đất, chậm rãi đặt súng trong tay xuống đất, mỗi động tác đều cực kỳ ngưng trọng, như thể rất đau đớn, những người khác cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng đó, duy chỉ có Độ Biên Lang là lộ ra vẻ đắc ý tàn nhẫn.

Tài Băng Tiêu hai tay ôm mặt, rên rỉ:

- Dương tướng quân, đừng.....

Dương Cơ Duệ cũng chết lặng toàn thân, ánh mắt trở nên mờ mịt trước cảnh tượng này.

Bất đồ, thân thể Dương Túc Phong nhảy tung lên, Dương Cơ Duệ chỉ thấy mắt hoa, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân thể Dương Túc Phong như mất thăng bằng, ngã ra mặt đất, lăn một vòng, lập tức nhóm dậy nửa quỳ nửa ngồi, nòng súng tỏa ra một ngụm khói nghi ngút bay lên. Mọi người đều thẫn thờ, không thể tin vào mắt khi nhìn thấy Độ Biên Lang lảo đảo, trường đao trong tay rời khỏi cổ Tô Lăng Tuyết, cuối cùng rơi thẳng xuống vũng nước dưới chân. Thân hình y lảo đảo đi về phía trái ba bước, lại lảo đảo về sau ba bước, giống hết như một kẻ say rượu không thể đứng vững được. Tay trái hắn bụm chặt lấy yết hầu, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay ứa ra ào ạt.

Dương Túc Phong đứng dậy, thanh âm lạnh lùng như người tuyết đến từ đại lục Ai La Phật:

- Ta đã cảnh cáo ngươi, không nên tranh đoạt tiền tài và nữ nhân với ta, nếu không ngươi sẽ phải chết, ngươi chắc là đã quên mất điều đó.

Độ Biên Lang giãy giụa, cố vận dụng một tia khí lực cuối cùng nhìn chằm chằm Dương Túc Phong, ánh mắt như bốc lửa, phảng phất như muốn thiêu cháy cả người Dương Túc Phong. Đáng tiếc, Dương Túc Phong không hề sợ hãi, hắn lạnh lùnh bước đến, nhặt lấy trường đao, đột nhiên vung lên, một đao chém đứt đầu Độ Biên Lang. Bị chặt đứt cổ, máu tươi phun ra thổi bay thủ cấp lên, lại bị Dương Túc Phong dùng sống đao quất mạnh, rớt đến trước mặt tên phỉ đồ đang rón rén bò đến, cột tóc bằng đầu lâu vàng trên bím tóc vung lên loang loáng, cuối cùng dừng lại trong một vũng bùn. Tên phỉ cúi đầu nhìn thấy, nhất thời kinh hãi gục đầu ngất xỉu.

Tuy nhiên bị dọa đến phát ngất cũng không phải chỉ có mỗi mình tên phỉ đó, còn có Tô Lăng Tuyết, Tài Tiêm Tiêm, Tài Miểu Miểu, cả đời các nàng vẫn chưa từng thấy qua một người đang sống sờ sờ lại bị chém đầu. Tài Băng Tiêu mặc cố gắng kiềm chế nhưng hai hàm răng cũng đã va vào nhau lập cập.

Dương Túc Phong cầm theo trường đao nhỏ máu trong tay, ánh mắt như hổ quét ngang bốn phía. Xung quanh mọi người đã xuất hiện hơn mười gã phỉ đồ, nhưng tất cả đều bị cảnh tượng kinh khiếp vừa rồi uy hiếp, ngay cả cử động cũng không dám. Dưới ánh mắt thất thần của chúng nhân, Dương Túc Phong chậm rãi đi đến, nắm lấy thủ cấp với diện mạo dữ tợn, máu chảy ròng ròng của Độ Biên Lang, giật lấy ba cái đầu lâu bằng vàng trên bím tóc, ai ngờ nó được buộc rất chặt, nhất thời mở không ra. Vì vậy, Dương Túc Phong cầm trường đao cắt lấy bím tóc, sau đó rũ bỏ sạch tóc và nước bẩn dính vào ba đầu lâu vàng, khi đó mới thỏa mãn bỏ vào túi, tiện chân đá một phát vào thủ cấp Độ Biên Lang, khiến nó bay vèo đi mất tích. Tất cả địch nhân đều bị sự hung tàn và tham lam của hắn trấn áp, mấy tên thổ phỉ đảm lược kém cỏi thậm chí còn run lên bần bật.

- Cút! – Dương Túc Phong rít lên, hung quang hai mắt sáng rực.

Đám phỉ đồ không một chút phản ứng, trong đầu bọn chúng chỉ muốn bỏ chạy, nhưng hai chân lại không thể nào nhúc nhích được. Dương Túc Phong giơ cao trường đao, bộ dáng như hung thần ác sát tiến tới một gã phỉ, rốt cuộc tên phỉ đó đã có phản ứng, hú lên một tiếng quái dị, quay người bò chạy, ai mà ngờ lại tông thẳng vào nhánh cây phía sau, ngã thẳng xuống đất, khuôn mặt đầy máu.

Những tên phỉ đồ đều sợ hãi lui dần về phía sau, mặt vẫn đối mặt với Dương Túc Phong, tuy nhiên tư thế này không duy trì được bao lâu, chỉ trong chốc lát, trong đám phỉ đồ còn sót lại đột nhiên có người thấp giọng kêu lên:

- Quan binh đến, quan binh đến! – Đám thổ phỉ nhanh chóng kinh hoàng rối loạn, nhìn ác ma chuyển thế Dương Túc Phong, do dự chưa đến ba giây đã quay người bỏ chạy, động tác nhanh nhẹn như sư tử xổng chuồng, trong chớp mắt đã không còn một bóng người.

Dương Túc Phong thở hổn hển, trường đao trong tay rơi xuống đất, cơ hồ rơi vào ngón chân. Hắn uể oải ngồi xuống, dựa vào một bụi gai thở dốc, mặc cho gai đâm vào người đau điếng cũng không thèm đứng lên. Vừa rồi một chuỗi động tác đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của hắn. Dù sao, đó cũng chỉ là phản ứng của bản năng con người, không phải là kết quả do huấn luyện lâu dài. Mặc dù kinh nghiệm khi sống một mình ngoài vùng hoang dã ở kiếp trước đã giúp thể chất và phản ứng của hắn vượt xa người thường, nhờ đó mà may mắn cứu được mạng hắn trong ngày hôm nay, tuy nhiên chuyện này không hề mang ý nghĩa hắn là chiến thần vô địch không thể chết, thực tế hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi. Lúc này chỉ cần có người tùy ý cầm tiểu đao chém hắn một nhát là có thể dễ dàng cắt đứt khí quản của hắn.

Nhưng dường như nguy hiểm tựa hồ đã trôi qua, cứu binh đã đến. Quả nhiên, một lát sau từ phía tây đã truyền đến thanh âm của đại đội nhân mã, còn có tiếng chuông và tiếng vó ngựa mạnh mẽ truyền đến, hẳn là phải hơn trăm người. Nhưng Dương Túc Phong cũng không hề hiện ra vẻ vui mừng, hắn cố nhìn kỹ về phía tây con đường. Cứu binh đích xác đã đến, nhưng rốt cuộc đó là ai?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<