← Hồi 155 | Hồi 157 → |
Thành Duy Nạp Tư, Tô Khắc La.
Thành Duy Nạp Tư vẫn hiện ra yên bình như xưa, nhưng bóng người thưa thớt đi một chút. Vì chuẩn bị cho chiến tranh sắp xảy ra, đại bộ phận cư dân đã rút tới thành Nhật Chiếu. Hiện giờ lưu lại trong thành, hoặc là tráng niên nam tử đưa vào quân dịch dự bị của Tô Khắc La, hoặc là những hộ không chịu di dời do cảm tình quá thâm hậu với thành Duy Nạp Tư mà không rời đi.
Những cửa hàng hai bên đuờng sớm đã đóng cửa ngừng bán, con đường phồn hoa nào nhiệt ngày nào giờ lạnh tanh ảm đạm, chỉ có đội tuần tra của vệ đội cung đình Tô Khắc La thi thoảng đi qua, để để phòng kẻ địch làm loạn. Thành Duy Nạp Tư thực hành chế độ giới nghiêm ngặt ngèo, thông báo thuyết phục cư dân không có chuyện gì không nên ra đường dán khắp thành, tới đâu cũng là không khí căng thẳng trước cơn giông bão chiến tranh sắp đến.
Nhưng mà chiến tranh không tới đúng theo hạn, dưới sự quấy nhiễu của kỵ binh quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh, quân đội vương quốc Mễ Á Lôi có thể nói chậm chạp tiến lên, từng bước khó khăn, hiện giờ cách thành Duy Nạp Tư ít nhất còn có mười ngày lộ trình, mặc dù Ni Lâm Tùng nhất thời dưới sự kích động phát lệnh tăng tốc tiến lên, nhưng tính cách cẩn thận trời sinh của ông ta làm ông ta rất nhanh trở lại quỹ đạo nguyên bản. Tốc độ hành quân của quân đội Mễ Á Lôi vẫn chậm chạp vô cùng, cảnh giới nghiêm mật, mỗi bước cắm trại, không cho Phong Phi Vũ cơ hội đánh lén.
Cho dù bá tước Ngã Mã Nhĩ đã tức tới mức liên tục hướng Cổ Tư Tháp Phu đệ tam thân ở Bố Lôi Tư bí mật báo cáo, yêu cầu thay đổi các chức vụ quan chỉ huy của Ni Lâm Tùng, nhưng Ni Lâm Tùng vẫn không hề lay chuyển. Báo cáo đưa lên của bá tước Ngả Mã Nhi cứ giống như đá chìm vào đại hải, không chút hồi âm, làm Ngã Mã Nhi hồ nghi không thôi, còn cho rằng Ni Lâm Tùng bày trò gì đó. Nhưng Ngả Mã Nhi không biết rằng, lúc này đây Bố Lôi Tư đang rên siết dưới làn pháo kích của hạm đội hải quân quân Lam Vũ, người Bố Lôi Tư đang chậm rãi liếm vết thương rách ra, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam còn chưa khôi phục lại từ trong kinh hoàng và bất đắc dĩ.
Đoạn thời gian này ngược lại trở thành thời kì bình yên nhất của thành Duy Nạp Tư, Dương Túc Phong mỗi ngày đều ở trong tòa hồng lâu chuyên dùng của nữ vương Tô Khắc La, hưởng thụ sự yên tĩnh an nhàn hiếm có. Suy xét phương hướng chiến lược cho tương lai, y không gấp, thật sự không gấp với chiến tranh kéo đến, thời gian càng kéo dài, đối với quân Lam Vũ càng có lợi.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ dưới sự tiến công tuần tự cẩn thận của Phượng Thái Y, đã hoàn toàn chỉ còn kéo dài chút hơi tàn, hết cách xoay chuyển. Sự thất bại cuối cùng của y đã trở thành chuyện không thể nghi ngờ, điều duy nhất y có thể làm bây giờ là lựa chọn cách chết cho bản thân, hoặc là bị đánh chết trên chiến trường, hoặc là sĩ diện tự sát, hoặc là sau khi bị bắt làm tù binh tiếp nhận xét xử mà treo cổ. Nhưng bất kể thế nào, con đường sống là đã không còn nữa, có lẽ là ý thức được điều này, quân đội Tháp Lâm dưới sự khống chế của y đã xuất hiện hiện tượng rã đám, rất nhiều bộ hạ từng đi theo y bắt đầu bí mất mưu tính lối thoát khác.
Hiện giờ khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đang triển khải hoạt động kiến thiết kinh tế ngùn ngụt khí thế, bao gồm cả Tử Xuyên đạo, Trình Xuyên đạo của địa khu Mỹ Ni Tư, toàn bộ vương quốc Cách Lai Mỹ, nam bộ và bắc bộ của vương quốc Tháp Lâm. Vô số công xưởng bắt đầu xây dựng, đường sắt và đường bộ đều trong quy hoạch và xây dựng, kỹ thuật nông nghiệp cải cách cũng hừng hực khí thế tiến hành. Chỉ cần có đủ thời gian, những địa khu này đều sẽ sản sinh biến hóa nghiêng trời lật đất.
Ở phương diện quân sự, kế hoạch khuếch quân sơ bộ của quân Lam Vũ đang trong quá trình thực thi, lượng lớn tân binh trang bị súng trường Mauser, đang tiếp thụ huấn luyện cơ bản, khi thời hạn huấn luyện tân binh sáu tháng kết thúc, biên chế quân đội của quân Lam Vũ sẽ tăng lên hơn ba lần. Ở phương diện hải quân, ngày càng nhiều chiến hạm Long Nha thuận lợi hạ thủy, đồng thời gia nhập hàng ngũ hải quân.
Chiến đấu hạm kiểu mới đã vào giai đoạn chế tạo thực nghiệm, chỉ cần một số vấn đề kỹ thuật mang tính mấu chốt được giải quyết, ví như chân vịt, ví như phòng đá ướp lạnh, ví như lực giật của hạm pháo v...v.. những thứ quái vật khổng lồ trọng tải trên năm nghìn tấn toàn thân bao bọc giáp sắt này sẽ trong nửa cuối sang năm hoặc là năm tới nữa xuất hiện trong đội hình của quân Lam Vũ.
"Phong lĩnh, bên ngoài có người tới tìm ngài, nói là biết ngài, hắn nói hắn tên là Long Ngâm." Tư Cơ Bối Ni tiến vào báo cáo.
Dương Túc Phong gật đầu, người của Long gia rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, bọn họ cuối cùng là vì sao lại vượt qua Linh Đình dương tới chiếm lĩnh cảng Mễ Luân, đại khái sắp thấy rõ rồi. Y tiện tay ra hiệu, ý bảo Tư Cơ Bối Ni đưa Long Ngâm vào.
Mặc dù gần một năm không gặp, nhưng bề ngoài của Long Ngâm không có nhiều biến hóa lắm, trông vẫn tiêu sái lỗi lạc, tài hoa phong lưu, trong con mắt đầy mị lực thu hút nữ nhân, vị mỹ thiếu niên của Long gia này bắt đầu từ khi sinh ra đã được định sẵn là hòn ngọc quý của Long gia, toàn thân vây quanh bởi kỳ vọng và vinh diệu. Trên thực tế hắn cũng là một trong số nhân vật trọng tâm của Long gia, phụ thân của hắn chính là người quản lý Long gia - Long Cửu Trọng.
Ngày đó khi Dương Túc Phong đi qua Anh Xuyên đạo, chính là do Long Ngâm phụ tránh hộ tống trên đường, tới tận khi đưa y tới con thuyền tới Mỹ Ni Tư. Sự tiêu sái lỗi lạc và bác học hiểu nhiều của Long Ngâm cũng làm Dương Túc Phong hết sức bội phục, loại con cháu thế giá kiệt suất đích xác ngày càng ít, Phong Hỏa Vân Long tứ gia tộc mấy năm nay quật khởi nhanh như vậy trừ cơ sở bên trong thâm hậu ra, những nhân tài mới xuất hiện này cũng là sức mạnh không thể bỏ quên.
"Long tứ công tử, lâu nay vẫn khỏe chứ!" Dương Túc Phong thân thiết nói, cùng Long Ngâm ôm chặt lấy nhau, bất kể là khi sưa rốt cuộc mang mục đích gì, Long gia ở Anh Xuyên đạo dù sao vẫn giúp mình một lần, nhất là ở trên Sơn Hải quan, nếu như không phải bởi vì Long Tường kịp thời xuất hiện, có lẽ Điệp Phong Vũ sớm đã đem mình băm nát đem đi nuôi chó rồi.
"Dương công tử không thẹn là nhân trung kỳ tài, chưa tới một năm ngắn ngủi đã làm địa khu Mỹ Ni Tử khởi tử hồi sinh, cho dù là Đường Lang Nhạc Thần Châu hồi sinh, cũng cùng lắm là thế thôi. Khi Xưa phụ thân của ta hay nói công tử sau này tất thành nghiệp lớn, quả nhiên là thế." Long Ngâm khiêm tốn nói, ngôn từ khen ngợi thuận miệng thoát ra, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười chân thành.
Hắn nói lời khách khí đều hết đợt này tới đợt khác, thuần thục vô cùng, mặc dù biết rõ đó là những lời khách sáo, nhưng ngươi vẫn có thể cảm nhận được ý vị chân thành ẩn giấu bên trong của hắn. Trình độ nói chuyện thế này chẳng phải là mỗi người đều có thể làm được, còn có nụ cười của hắn, mặc dù là mang tính nghề nghiệp, nhưng trong đó vẫn mang ý tứ chân thành nồng hậu.
"Long Ngâm, ngươi là người bận rộn, cả ngày chạy đông chạy tây, vô sự bất đăng tam bảo điện, tới tìm ta có chuyện gì đừng ngại nói thẳng, chỉ cần Dương Túc Phong ta có thể làm được, tất cả đều thương lượng được." Hàn huyên xong, hai người ngồi xuống ghế xô-pha, Ngả Toa Lệ Nặc bưng trà xanh lên cho hai người, Dương Túc Phong vỗ ngực sảng khoái nói, tỏ ra vô cùng thân thiện.
"Kỳ thực cũng không có gì... chúng tôi chỉ cảm thấy tài nguyên của Mỹ Ni Tư phong phú như vậy, muốn cùng các vị làm ăn mà thôi, đương nhiên tiền đề là hai phía chúng ta đều không phải thiệt thòi...." Long Ngâm miệng cười mặt không cười, nói không rõ ý tứ. Hắn hứng thú đánh giá việc bài trí trong phòng, tựa hồ đã bị Tô Phỉ Thải Vi tinh tâm bố trí thu hút, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười hài lòng, tựa hồ trong việc giám định thưởng thức có được thỏa mãn cực đại.
Dương Túc Phong đối với mọi thứ xung quanh đã coi là chuyện thường, hơn nữa cũng không có năng lực giảm định như Long Ngâm, rất nhiều danh họa ở trên tường y mặc dù biết rằng rất quý báu, nhưng quý ở chỗ nào y lại chẳng hề hay biết. Dương Túc Phong nâng chén trà lên cười nói:" Các vị muốn cùng chúng ta tiến hành mậu dịch? Đây chẳng phải là việc phải che dấu gì cả, ta nhiệt liệt hoan nghênh đó."
Long Ngâm cũng nâng chén trà lên, khẽ cười khổ nói: "Nhưng thứ chúng tôi cần, chẳng phải là thương phẩm phổ thông, mà là lượng lớn vũ khí đạn dược, còn có cương thiết, lương thực và dược phẩm. Nhất là ba mục vũ khí đạn dược, cương thiết, dược phẩm, về phần số lượng, đó cũng là con số dọa chết người, còn mong công tử cân nhắc thật kỹ."
Dương Túc Phong không hề cho là như vậy, bình đạm nói: "Điều này cũng dễ thương lượng, làm ăn mà, chỉ cần kiếm được tiền, còn không có người làm sao!"
Long Ngâm hạ chén trà xuống, không hề che dấu ánh mắt hoài nghi của mình, nhìn Dương Túc Phong thật sâu, nói: "Dương Túc Phong, ngươi thực sự nghĩ như thế? Trong loạn thế, cho dù kim ngân châu báu cũng không đáng giá như ba thứ này, ngươi có thể cho chúng dễ dàng chảy ra ngoài địa khu Mỹ Ni Tư?"
Dương Túc Phong không đổi sắc mặc bình thản nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ nghĩ thế nào? Ngươi cho rằng ta là một tên nô lệ của đồng tiền?"
Long Ngâm một lần nữa nhìn kỹ Dương Túc Phong, tùy ý lắc đầu, chậm rãi nói: "Đường Minh đối đãi ngươi thế nào chúng ta đều biết rất rõ, thái độ của ngươi đối với đế quốc như thế nào, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta cũng có hiểu biết. Đế quốc đã chẳng còn là đế quốc trước kia, lúc nào cũng có thể sụp đổ, cho dù nó có thể có nhiều vật tư chiến lược hơn nữa, cũng không thể chống chọi được bao lâu, bên trong của nó sớm đã bị mục rỗng, định sẵn là phải diệt vong rồi.
Dương Túc Phong cũng ánh mắt sáng quắc chiếu sâu vào hắn, ý tứ sâu xa nói:" Nếu nói như thế, muốn cùng Mỹ Ni Tư chúng ta tiến hành mậu dịch không phải là chủ ý của Long gia các vị, mà là chủ ý của đế quốc?"
Long Ngâm nhún vai, chậm rãi nói: "Nói thẳng ra nhé, sự thực thì đây là chủ ý của đại nhân Minh Sơn Quế, Đường Minh chẳng thể bỏ cái thể diện này xuống được, ông ta sao có thể cầu xin người ta? Yêu cầu chúng tôi phái binh công chiếm cảng Mễ Luân, cũng là mệnh lệnh trực tiếp tới từ vị đại nhân này, sau khi Minh Sơn Quế thượng nhiệm, chuyện đầu tiên muốn Long gia chúng tôi làm chính là đảm an toàn cho con đường mậu dịch của địa khu Mỹ Ni Tư và lục địa đế quốc.
Xin thứ cho, tạm thời chúng tôi còn chưa muốn quá cứng rắn cùng triều đình, chỉ đành chấp nhận thôi. Lần này ta tới, một là muốn cùng ngươi thương lượng chuyện liên quan tới mậu dịch, hai chính là giải thích nổi khổ bên trong việc chúng tôi xuất binh cảng Mễ Luân, hi vọng các vị hiểu cho. Ta có thể đảm báo, chúng ta tuyệt đối không có ý nghĩ nhúng tay vào địa khu Mỹ Ni Tư, chỉ cần quân đội các vị tới cảng Mễ Luân, chúng tôi sẽ lập tức rút lui."
Dương Túc Phong gật gù, sắc mặt có chút âm trầm, rất lâu sau mới lạnh lùng nói không mang theo chút tình cảm nào:" Nói như thế là ta hiểu rồi. Xem ra vị đại nhân Minh Sơn Quế này của chúng ta đối với đế quốc một lòng trung trinh, cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi."
Trầm mặc chốc lát, Long Ngâm có chút hoài nghi nói:" Dương Túc Phong, ngươi thực sự chuẩn bị chấp thuận yêu cầu của Minh Sơn Quế, muốn đem những vật tư chiến lược này vận chuyển tới triều đình đế quốc sao? Ngươi không thể không biết, ngươi dung dưỡng cho sức mạnh của người ta cũng là nghiêm trọng suy yếu bản thân chứ? Địa khu Mỹ Ni Tư đã trải qua nhiều năm chiến loạn, mọi thứ trỗng rỗng, dân không đủ sống, đế quốc còn muốn rút đi vật tư từ nơi này, điều ấy đối với nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư thực quá không công bằng.."
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, y hiểu rõ ý tứ của Long Ngâm. Điều Long Ngâm nói và suy nghĩ của y hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ngày của đế quốc đã chẳng còn được bao lâu, đây là chuyện ai cũng có thể dự kiến được, một khi đế quốc diệt vong, tới lúc đó thiên hạ quần hùng đuổi hươu, Long gia tất nhiên hi vọng bản thân có thể thể hiện tài năng, mà địa khu Mỹ Ni Tư nằm ở sân sau của Long gia, chắn chắn là hậu thuẫn tài nguyên tốt nhất.
Xuất phát từ góc độ của Long gia, Long Ngâm đương nhiên không muốn bất kỳ tài nguyên nào của Mỹ Ni Tư chảy mất, một khi quân hùng thiên hạ đồng thời nổi lên tranh đoạt thiên hạ, cái đầu tiên đại quân Long gia phải khống chế chính là địa khu Mỹ Ni Tư. Tới lúc đó Long Ngâm và bản thân mình khi nói chuyện đã chẳng còn ngữ khí như hiện giờ nữa rồi.
Từ đáy lòng Dương Túc Phong hơi cảm khái, đế quốc xụp đồ sớm đương nhiên không phù hợp với lợi ích của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ còn cần thời gian để tích lũy lực lượng, hoàn thiện các phương diện của bản thân, từ điểm này mà nói, cho dù phải trả giá đắt, để đối lấy đế quốc tiếp tục kéo dài chút hơi tàn, cũng là đáng giá.
Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong ánh mắt lấp loáng nhìn chăm chú ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài, sắc mặt có chút thống khổ nói: "Như vậy, ngươi hi vọng quân đội nước Mã Toa dẫm lên kinh đô Ni Lạc Thần sao?"
Long Ngâm trầm tư hồi lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, sắc mặt cũng có chút thống khổ. Bất kể là từ trên tình cảm hay là từ trên lý trí, đối với thế cục đế quốc sau khi xụp đổ không ai có thể dự đoán được. Đế quốc đổ rồi, các lộ chư hầu tất nhiên có thể mặc sức quần hùng tranh hươu trên đống đổ nát đế quốc, không chút cô kỵ tranh đoạt cửu ngũ chí tôn, nhưng đối diện với quân đội nước Mã Toa càng cường đại hơn, không một ai có thể nắm chắc. Từ góc độ này mà nói, không lộ chư hầu nào mong cho đế quốc thật mau chóng diệt vong.
Trầm mặc hồi lâu.
Ánh mặt trời từ trên chân Dương Túc Phong dần dần di chuyển tới chân Long Ngâm, thơi gian cũng lặng lẽ trôi qua trong sự trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Long Ngâm mới khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói:" Thôi vậy, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi, chuyện sau này ai có thể nói chắc được đây? Có khi hôm nào đó Vũ Văn Chấn Thiên đột nhiên lăn ra chết không chứng, vạy thì thiên hạ thái bình rồi.
Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, không nói gì.
Long Ngâm hơi rướn người, đưa cho Dương Túc Phong một danh sách vật phẩm dài dằng dặc, bên trên đều là vật tư chiến lược mà đế quốc nhu cầu bức thiết. Kiến thức của đế quốc về địa khu Mỹ Ni Tư vẫn dừng lại ở mức độ năm 1727 thiên nguyên, bên trên rất nhiều vật tư sớm đã bị sản phảm chất lượng hơn giá rẻ hơn thay thế, nhưng bên trên vẫn là cái tên của vật phẩm cũ, mà các loại sản phẩm mới ngày nay Mỹ Ni Tư nghiên cứu chế tạo lại hoàn toàn không có, ví như xi măng v...v.. Long Ngâm nói là con số khổng lồ, như hai vạn tấn cương thiết, nếu như là một năm trước, đích xác là một con số rất lớn, nhưng hiện ra Dương Túc Phong xem ra, cũng nhiều lắm chỉ là sản lượng hai ba tháng của mấy cái xưởng cương thiết lớn mà thôi. Xem ra Minh Sơn Quế mặc dù tinh minh, nhưng rất nhiều thư trên chi tiết còn chưa hiểu rõ lắm, điều này cũng khó trách, ai bảo địa khu Mỹ Ni Tư đơn độc hải ngoài, cách nội địa đế quốc ba vạn tám ngàn dặm chứ?
Bất quá làm Dương Túc Phong buồn bực là trên bảng danh sách vật tư đều không có giá cả, chỉ có số lượng, cũng có ý là, đế quốc không có ý định trả tiền. Nhưng y cũng không tin Minh Sơn Quế dám trắng trợn đưa tay đòi hỏi đồ của địa khu Mỹ Ni Tư như vậy, chuyện của quân Lam Vũ hắn phải biết được ít nhiều gì đó.
Dương Túc Phong chậm rãi đem danh sách gấp lại, bỏ vào trong túi, cũng chẳng nhìn thần sắc của Long Ngâm, hờ hững nói: "Đây chẳng phải là làm ăn sao? Ta có thể có được gì? Đế quốc chuẩn bị cấp cho ta cái gì đây?"
Long Ngâm nhẹ nhàng nói từng chữ: "Vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo."
Dương Túc Phong cười cười, Minh Sơn Quế quả nhiên là Minh Sơn Quế, phương pháp xử sự đúng là có bộ dạng. Vị trí tổng đốc Ngân Xuyên đạo đích xác làm người ta thèm thuồng, ba bốn năm trước còn từng có người bởi vì tranh đoạt vị trí này tiêu năm trăm vạn kim tệ mua chuộc đại thật trong triều, kết quả sự việc bại lộ, dẫn tới sóng to gió lớn, ngay cả đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh cũng bị hoàng đế trách mắng một phen, có thể thấy chức vị này nóng phỏng tay thế nào.
Nhưng mà hiện giờ Ngân Xuyên đạo chính là hang ổ của Xích Luyện giáo, thế lực của đế quốc sớm đã bị quyết sạch, tổng đốc Ngân Xuyên đạo của đế quốc toàn gia trên dưới ba trăm người đều bị Xích Luyện giáo đem làm đèn trời, còn có ai dám đi làm tổng đốc Ngân Xuyên đạo?
Dương Túc Phong lạnh lùng thong thả nói:" Đây đúng là thủ đoạn thanh toán rất tốt, bất quá hiện giờ tổng đốc đại nhân của Ngân Xuyên đạo sợ là Mục Tử Huân của Xích Luyện giáo! Không biết đại nhân Minh Sơn Quế có cách nào có thể để hắn đem vị trí đưa ra cho ta?"
Long Ngâm không nói gì, hắn biết lúc nào nên lên tiếng, lúc nào thì nên im lặng.
Dương Túc Phong sắc mặt biến đổi không ngừng, suy nghĩ chốc lát tựa hồ hạ quyết định cuối cùng, thong thả nói:" Đế quốc có gì có thể đảm bảo đây? Minh Sơn Quế đại nhân đường đường là trọng thần quân chính, tóm lại là không thể nói xuông thôi chứ?"
Long Ngâm lần nữa lấy ra một mảnh giấy màu vàng, đưa cho Dương Túc Phong.
Tờ giấy màu vàng này chính là thủ dụ do chính Minh Sơn Quế viết, kiến nghị hoàng đế Đường Minh ban cho Dương Túc Phong chức vụ tổng đốc Ngân Xuyên đạo, đằng sau có lời phê đồng ý của Đường Minh, góc dưới bên phải có con dấu bàn long ngọc tỷ của đế quốc. Đây đích xác là một đạo bổ nhiệm có hiệu lực, trong thủ dụ nói rất rõ ràng, chỉ có sau khi đánh bại Xích Luyện giáo và nước Mã Toa mới có hiệu quả, cũng có nghĩ là, triều đình đế quốc mượn tay quân Lam Vũ đi diệt trừ Xích Luyện giáo, nếu như Dương Túc Phong để ý tới chức vị tổng đốc Ngân Xuyên đạo mà nói, ắt phải nghĩ biện pháp diệt trừ Xích Luyện giáo.
Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, Đường Minh có thể làm ra nhượng bộ thế này, chứng minh đế quốc triều đình đúng là sơn cùng thủy tận ròi, y có chút thương cảm thâm trầm nói:" Hiện giờ tình hình đế quốc thế nào rồi?"
Long Ngâm chua xót nói:" Mỗi ngày một tệ, sợ sắp hỏng rồi."
Căn cứ vào miêu tả bi quan của Long Ngâm, đế quốc Đường Xuyên có thể chống đỡ tới hiện giờ đã là một kỳ tích, quân đội đế quốc tiêu hao nghiêm trọng, ngay cả quân cấm vệ cũng tổn thất quá nửa rồi, bộ đội mới tổ kiến cơ bản trở thành bia đỡ đạn, hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Mặc dù trên danh nghĩa đế quốc Đường Xuyên hiện giờ còn có quân đội tới trên hai vạn người, nhưng bộ đội tinh nhuệ nắm trong tay triều đình đã không còn nhiều, rất nhiều bộ độ có sức chiến đấu đã tổn thất hết sạch, mà tân binh bổ sung vào, bất kể là tố chất hay là kỹ năng chiến đấu, đều rõ ràng tỏ ra không thể thỏa mãn nhu cầu của chiến tranh, hơn nữa tràn đầy tâm tình bi quan thất vọng. Lời đồn đế quốc sắp diệt vong dồn dập vang lên, khắp nơi đều là tình cảnh lòng người hoảng loạn.
Hiện giờ quân đội đế quốc có sức chiến đấu tương đối chính là các lộ đại quân cần vương mới gia nhập chiến trường, chủ yếu bao gồm lang quân của gia tộc Tư Mã, hạc quân của gia tộc Độc Cô, còn có bộ đội của từng gia tộc Phong Hỏa Vân Long, những đội quân tiếp thụ huấn luyện của mỗi gia tộc, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ này vẫn có sức chiến đấu. Trong đó lang quân của gia tộc Tư Mã có binh lực hùng hậu nhất, sức chiến đấu cũng là mạnh nhất, đông tới mười vạn, mà hạc quân của gia tộc Độc Cô cũng là hổ lang chi sư, nhân số cũng có tám vạn.
Long Lân đại tướng Long gia suất lĩnh năm vạn Long gia quân, cũng là tinh nhuệ do bốn đại gia tộc Long Hỏa Phong Vân tụ tập nên. Những bộ đội này nếu như không phải đơn độc đối diện với kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, nà là đối diện với bộ đội bộ binh của nước Mã Toa thì còn có thể chống chọi được. Sau khi đại quân cần vương nam hạ, thế tiến công của quân đội nước Mã Toa lập tức bị ngăn lại, đã chứng minh rất rõ điều này.
Nhưng đại quân cần vương cũng có rất nhiều mối lo ngầm, trong đó vấn đề lớn nhất là mạnh ai nấy làm, đồng sàng dị mộng, mới ban đầu mọi người còn có thể chung một mối thù, cùng nhau chống địch, nhưng theo chiến sự phát triển, hiện tượng tá đao sát nhân, thấy chết không cứu, bảo tồn thực lực cũng ngày một nhiều. Nếu như quân đội nước Mã Toa hơi khiêu khích một chút, tiền đồ đại quân cần vương cũng rất nguy hiểm, một khi đại quân cần vương tan vỡ, chuyện tan đàn xẻ nghé là điều quá bình thường.
Sức khỏe của hoàng đế Đường Minh cũng ngày càng kém, thường xuyên ngất xỉu, thậm chí đi nhà xí cũng cần có thái y tháp tùng, lúc nào cũng có thể băng hà. Nhưng trong giờ phút sống còn này, chẳng ai dám đưa ra nhân tuyển kế thừa hoàng vị, cho dù là Minh Sơn Quế cũng không dám, không ai dám tưởng tưởng hậu quả sau khi Đường Minh đột nhiên băng hà, bải vì điều đó thực quá đáng sợ.
Hiện giờ điều duy nhất có thể cấp cho triều đình đế quốc chút an ủi chính là theo sự phát triển của chiến sự, bát đạo liên minh và đế quốc Tinh Hà cũng bắt đầu ý thức được hậu quả nước Mã Toa tiêu diệt đế quốc Đường Xuyên. Bọn họ bắt đầu gia tăng áp lực với nước Mã Toa, đồng thời trên đạo nghĩa lên tiếng ủng hộ đế quốc Đường Xuyên, thậm chí cung cấp chút viện trợ mang tính tượng trưng, nhưng do sự ủng hộ của nước Y Lan, thanh thế của nước Mã Toa vẫn rất kiêu ngạo, mà các nước chư hầu phương bắc như Long Kinh và nước Yến Kinh thái độ lại khá mập mờ, làm trường chiến tránh này không biết kéo dài bao lâu.
Dương Túc Phong đột nhiên tùy tiện hỏi: "Tình hình Điệp Phong Vũ thế nào?"
Long Ngâm vẫn lắc đầu, khổ sở nói:" Không tốt lắm."
Tình hình của Điệp Phong Vũ đích xác là không tốt lắm, sư đoàn quân trung ướng 24 do nàng suất lĩnh, đã tiêu hao cực lớn trong nhiều lần chiến đấu, cơ bản chủ lực cũng đã tổn thất hết, mặc dù đem bội đội của nàng xếp vào đối tượng bổ xung trọng điểm, nhưng tân binh bổ xung chẳng phải lập tức có thể hình thành sức chiến đấu, nhất là dưới tình huống quân đội nước Mã Toa khí thế như cầu vồng.
Hiện giờ Điệp Phong Vũ và bộ đội của nàng vẫn tiếp tục lưu lại một dải Minh Xuyên đạo, phụ trách ngăn cản con đường tiến lên của quân đội nước Mã Toa. Đối diện với kỵ binh giáp trụ có uy thế tuyệt đối của nước Mã Toa, Điệp Phong Vũ và những quan bình của nàng tắm máu chiến đấu, trả giá bằng hi sinh cực lớn, khó khăn lắm mới giữ vững được Minh Xuyên đạo, nhưng theo bộ đội phía sau của nước Mã Toa lục tục gia nhập chiến đấu, Minh Xuyên đạo bị chếm đã là chuyện có thể dự kiến.
Dương Túc Phong lặng lẽ thở ra một hơi, tình cảm của y đối với Điệp Phong Vũ hết sức phức tạp, nữ nhân đã từng mấy lần muốn lấy mạng này, y hận không thể dày vò nàng tới chết, để ứng nghiệm câu nói khi xưa của y: "Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp chục lần." Nhưng từ góc độ một quan chỉ huy mà nói, y lại hi vọng quan binh của Điệp Phong Vũ vẫn có thể tiếp tục chống đỡ được một thời gian, ít nhất chống đỡ tới khi quân Lam Vũ bước lên đại lục Y Lan mới thôi.
Nhưng y không biết, bọn họ có thể chống chọi tới lúc đó hay không?
Lúc này, Tư Cơ Bối Ni tiến vào báo cáo, bộ đội La tộc do Tác Đán La Kiệt suất linh đã tiếp cận trận địa núi Bạch Mã rồi, trận chiến phòng vệ thành Duy Nạp Tư chính thức mở màn.
← Hồi 155 | Hồi 157 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác